Chương 133: Ương ngạnh

Tà âm này đến sau nửa đêm mới ngưng.

Sáng sớm hôm sau, Huệ Vương còn chưa dậy, có thuộc hạ đến báo.

''Vương gia, mật báo từ Kinh thành, nói Lục Vương gia bí mật đến Cam Châu tra án''

''Tra án? Tra án gì?!'' Huệ Vương vội vàng mặc y phục đẩy cửa tiếp kiến thuộc hạ.

''Vương gia quên rồi sao, là chuyện chúng ta ngộ sát mấy đôi phu thê ở Kinh thành''

''Cái gì?!''

Huệ Vương không tưởng tượng nổi nhíu mày, trong mắt cười nhạt châm chọc.

''Loại án này mà cũng quản, tiểu Hoàng đế đúng là nhàn rỗi, ai dạy hắn làm Hoàng đế như vậy?!''

Quan trọng nhất chính là còn đem bản án trọng yếu như vậy đưa cho Lục Vương gia.

Chẳng trách Thái hậu mấy lần trước đều sụp đổ, trực tiếp phản bội.

Tiểu Hoàng đế hoàn toàn lấy Hoàng đệ của chính mình làm cây thương bằng thịt, không phải đệ đệ ruột.

Huệ Vương nhanh chân ra cửa tới Thư phòng.

Từ trong hốc tối lấy ra một bản vẽ lớn bằng da dê, nhíu mày nhìn hồi lâu, trịnh trọng ra lệnh.

''Điều một nửa binh lực vào sâu trong núi ẩn trốn đi, hai mươi vạn đại quân trong tay bổn Vương, bất kể thế nào cũng không được bị phát hiện''

''Rõ!'' thuộc hạ lĩnh mệnh.

''Còn nữa, giấu hết mấy tên tử sĩ đang nuôi kia luôn, người khác không tìm thấy, chưa chắc Triệu Nguyên Triệt không tìm thấy''

Con của ông ta dù không lớn lên bên cạnh ông ta, cũng ít nhiều có hỏi thăm, không phải một kẻ tầm thường.

Ranh con lấy thân phận Vương gia, thay Hoàng huynh của nó bán mạng, lỡ bị phát hiện nhận phụ tử ngay tại chỗ cũng không kịp.

''Vương gia, ngài không định cùng Đại công tử nhận nhau sao?'' tâm phúc hỏi.

''Tại sao phải nhận nhau? Chuyện này ai dám nhắc một chữ, bổn Vương lấy cái mạng của ngươi!''

''Dạ'' thuộc hạ có chút buồn bực.

Huệ Vương có lý do của mình.

Muốn mưu phản, nhất định phải có lý do và thân phận chính đáng.

Mình chỉ là Hoàng thúc, coi như gϊếŧ được Hoàng đế, Hoàng vị cũng không tới phiên mình ngồi lên, dưới tình huống tiểu Hoàng đế không có con thì đệ đệ có quyền kế thừa.

Chờ Triệt nhi chân chính lên làm Hoàng đế, giang sơn Đại Cảnh triều không phải là của ông ta sao?

Lúc Huệ Vương đang tính tính toán toán, có nha hoàn đến báo, nói Vương phi tới.

''Nàng ta tới làm gì?''

Cho dù không vui nhưng vẫn cho người mời vào.

''Thiếp thân thỉnh an Vương gia''

''Mới sáng sớm nàng lại làm sao? Đã nói với nàng bao nhiêu lần, Thư phòng của bổn Vương không cho phép nữ nhân tiến vào!''

Tiêu Vương phi chần chờ ngây ngẩn, cũng có chút bất mãn.

''Bái nhi hiếm khi trở về một lần từ quân doanh, người không đến thăm một chút sao? Vương gia, Bái nhi là Trưởng tử của người mà!''

Tiêu Vương phi xuất thân là quý tộc bản địa ở Cam Châu, gả vào Vương phủ mấy chục năm, giúp Huệ Vương dưỡng dục một đôi nam, nữ nhi Triệu Nguyên Bái mười sáu tuổi và con gái mười bốn tuổi.

Năm trước nhi tử được phong Thế tử, tương lai kế thừa Vương vị, nữ nhi cũng tới báo triều đình được phong Tử Dương quận chúa.

Hai đứa nhỏ khiến cho địa vị của nàng vững chắc trong Vương phủ, nàng hết mực tin tưởng, dù nàng biết lòng của Huệ Vương căn bản không đặt ở chỗ nàng.

''Nàng gấp cái gì, bổn Vương có nói sẽ không tới sao?'' Huệ Vương không có kiên nhẫn.

Tiêu Vương phi cười nhạt: ''Vậy mời Vương gia lên đường''

Không có thời gian thăm nhi tử, nhưng có thời gian ngủ với tiểu thiếp, còn gọi hai người tới một lượt, haha...

Tiểu thiếp trong phủ đếm cũng không đếm xuể, thứ nam thứ nữ cộng lại cũng hơn mười đứa, Tiêu vương phi sớm đã chết tâm.

Nếu không phải vì con trai và con gái, nàng ngay cả cửa tiền viện cũng không muốn bước vào.

...

Bên trong chính viện Vương phủ hiếm khi tề tựu đủ một nhà bốn người.

Trên bàn ăn, Tiêu vương phi giữ thể diện trước mặt các con, cười nói với Huệ Vương.

Triệu Nguyên Bái cũng ngu ngơ cười, kể từng chuyện trong quân doanh cho phụ mẫu nghe.

Tử Dương quận chúa từ trước đến nay được sủng ái, nghe thế mắt sáng cả lên, nũng nịu với phụ thân ầm ĩ đòi đến quân doanh.

Thỉnh thoảng Huệ Vương sẽ đồng ý, nhưng bây giờ tình cảnh khác biệt, binh lực bị ông ta giấu đi một nửa, mỗi một binh doanh đều không thể xảy ra sơ suất.

''Không được đi!''

''Hôm trước phụ vương nói nữ nhi là quận chúa, đừng như tiểu thư khuê các bình thường, suốt ngày chỉ biết ở lì trong phòng thêu hoa, sao người lại không đồng ý rồi?''

Tiểu cô nương rất ương ngạnh, không có được thứ gì là gấp đến đầu đầy mồ hôi.

''Nói không cho đi là không cho đi!'' sắc mặt Huệ Vương không tốt.

''Muội muội, phụ vương nói không được đi thì không đi, lần sau ta dẫn muội đi''

Triệu Nguyên Bái dỗ dành muội muội, Tử Dương quận chúa hất tay y ra.

''Ta không cần huynh dẫn ta đi, cưỡi ngựa bắn tên huynh còn không bằng ta, chỉ toàn làm trò cười cho người ta''

''Tử Dương!''

Thấy nó càng nói càng kỳ cục, Tiêu vương phi mở miệng ngăn cản, đã thấy Triệu Nguyên Bái xấu hổ đỏ cả mặt.

Không sai, y đúng là trời sinh đã khờ khạo đần độn.

Người khác mười tuổi đã học được Bách Bộ Truyền Dương, y đã học đến mười lăm tuổi, người khác sớm đã biết cưỡi ngựa đi săn, còn y...đến bây giờ vẫn còn chưa quen.

Các thứ đệ trạc tuổi y đều mạnh hơn y, thường xuyên chế giễu y trong quân doanh.

Nếu không phải thân phận là Trưởng tử, chỉ sợ y sớm đã bị người ta giẫm dưới chân.

Huệ Vương thấy nhi tử bộ dạng ngu xuẩn, ngay cả tiến độ đọc sách tập võ cũng đều chẳng thèm hỏi, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Tiêu vương phi muốn ngăn ông ta lại nhưng muốn nói lại thôi.

''Mẫu thân, có phải con quá ngu ngốc không? Ngay cả muội muội cũng ghét bỏ con''

''Không phải, Bái nhi biết chăm sóc muội muội là tốt'' Tiêu vương phi nhẫn nại dỗ dành nhi tử, lại tự tay gắp thêm thức ăn cho nhi tử.

Tử Dương cười lạnh muốn chế giễu, bị mẫu thân hung hăng trừng một cái, vội vàng ngậm miệng.

dùng xong bữa sáng.

Tiểu cô nương ôm bụng tức giận cưỡi ngựa hùng hổ xông ra khỏi gia môn, giục ngựa trên đường lớn như mọi ngày.

Các nhóm bán hàng rong bên đường thấy Tử Dương quận chúa tới, lập tức rối thành một mảnh, đều chạy trốn mất, âm thanh bối rối của những người bán rong, tiếng phụ nữ và trẻ con kêu khóc, còn có cụ già không kịp tránh lập tức ngã lăn trên đất.

''Tránh ra! Tránh hết ra!''

Tiểu quận chúa giục ngựa gào thét chạy qua.

Để lại quầy hàng bị đụng đổ đầy trên đất, rau quả bị đạp nát, người bán những quán hàng rong nhỏ hai bên đường cười khổ lắc đầu nhặt đồ từ dưới đất lên.

''Huệ Vương gia có phương pháp quản lý, thành Cam Châu mấy chục năm an lành như một, tiểu Thế tử cũng lương thiện đôn hậu, sao tiểu Quận chúa này lại...''

''Ôi chao...cả ngày hôm nay lại phí công ra cửa rồi''

''Còn không phải sao, nghe nói Vương gia cũng thường xuyên quản giáo, tiếc là Quận chúa còn quá nhỏ tuổi, không quản giáo nổi''

Lúc dân chúng đang nghị luận ầm ĩ, đột nhiên thấy người đi đường phía trước tham gia náo nhiệt, nhanh chóng tụ tập thành một đám người lớn.

Người thích tham gia náo nhiệt xô xô đẩy đẩy chen qua, còn Quận chúa đang tức đến nổ phổi cầm roi ngựa chỉ vào nam tử kia.

''Ngươi thật to gan, dám cản ngựa của bổn Quận chúa! Ngươi không sợ bị đâm chết sao?''

''Quận chúa?''

Ánh mắt Triệu Nguyên Triệt kỳ quái, chẳng trách nữ tử trước mặt nhìn rất quen mắt, thì ra lớn lên giống Huệ Vương thúc.

''Thì ra ngươi là Tử Dương quận chúa danh tiếng lẫy lừng của thành Cam Châu, ngươi cưỡi ngựa chạy trên đường cái như vậy, ngươi cũng biết sẽ đâm chết người mà?'' ánh mắt Triệu Nguyên Triệt nghiêm túc.

''Đâm chết người thì liên quan gì đến ngươi?''

Đôi mắt tiểu Quận chúa rơi trên người cái tên kia và nữ tử đang hôn mê, đột nhiên cười tà ác.

''Chẳng lẽ ngươi thương tiếc cho ả ăn mày này sao?'' 

Chapter
1 Chương 1: Tiến Cung
2 Chương 2: Chế nhạo
3 Chương 3: Thị tẩm
4 Chương 4: Ta sẽ không đi
5 Chương 5: Ta cũng sẽ không đi
6 Chương 6: Không dễ chịu
7 Chương 7: Đã đến lúc bỏ qua rồi
8 Chương 8: Ai đã viết những chữ như vậy
9 Chương 9: Triệu Nguyên Thuần
10 Chương 10: Giống nhau
11 Chương 11: Trung thu
12 Chương 12: Trẫm dạy ngươi
13 Chương 13: Đi săn
14 Chương 14: Cố nhân
15 Chương 15: Đến giải thích với ngươi
16 Chương 16: Muốn con này
17 Chương 17: Đi săn
18 Chương 18: Cũng không nghĩ đến nữa
19 Chương 19: Không thấy xui xẻo sao?
20 Chương 20: Nàng không sợ sao?
21 Chương 21: Nói ta phải làm sao đây?
22 Chương 22: Vương
23 Chương 23: Quỳ xuống
24 Chương 24: Phùng An Hoài ấy à
25 Chương 25: Còn chưa đủ bực mình sao?
26 Chương 26: Tương lai còn dài
27 Chương 27: Mời mọc
28 Chương 29: Khoe khoang
29 Chương 30: Thất thế
30 Chương 31: Tống Tần
31 Chương 32: Hãm hại
32 Chương 33: Dùng tính mạng đặt cược
33 Chương 34: Quân tử kết giao nhạt như nước
34 Chương 35: Ủy khuất
35 Chương 36: Chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?
36 Chương 37: Đột ngột qua đời
37 Chương 38: Đột ngột qua đời (2)
38 Chương 39: Cầu thương xót
39 Chương 40: Người trên đầu quả tim
40 Chương 41: Gϊếŧ nàng ấy cho ta
41 Chương 42: Tiết vạn thọ
42 Chương 43: Nàng phải bảo trọng
43 Chương 44: Rời đi
44 Chương 45: Tự sinh tự diệt
45 Chương 46: Không phải thân sinh
46 Chương 47: Chuyện không đơn giản như vậy
47 Chương 48: Hồi cung
48 Chương 49: Lén lén lút lút
49 Chương 50: Ngọc phi nhập cung
50 Chương 52: Hãm hại
51 Chương 53: Ngươi ở đâu ra nhiều nữ nhân như vậy
52 Chương 54: Tại sao không kéo thiếp ra
53 Chương 55: Ảo tưởng và hiện thực
54 Chương 56: Thực sự cho rằng sẽ thắng sao?
55 Chương 57: Thần thiếp cũng muốn sinh con
56 Chương 58: Trở thành quân cờ
57 Chương 59: Gậy ông đập lưng ông
58 Chương 60: Hoàng đế cũng khó xử
59 Chương 61: Thế cục
60 Chương 62: Lừa gạt huynh đệ
61 Chương 63: Kiếp sau hãy làm một người tốt
62 Chương 64: Diệp tẩu tẩu đúng là người tốt
63 Chương 65: Không đợi được nữa phải không?
64 Chương 66: Con gái trong nhà là rất quý giá
65 Chương 67: Dầu sôi lửa bỏng
66 Chương 68: Lão tử không cần
67 Chương 69: Lòng người khó đoán
68 Chương 70: Trong lòng đều là Hoàng đế
69 Chương 71: Sẽ ổn thôi
70 Chương 72: Diệp mỹ nhân muốn trở mình?
71 Chương 73: Tết Nguyên Tiêu
72 Chương 74: Tại sao không chịu buông tha cho nàng
73 Chương 75: Kiếp sau, thần thiếp muốn làm một người bình thường
74 Chương 76: Ít nhất phải là một đồng minh
75 Chương 77: Thưởng thức mùa xuân
76 Chương 78: Khẩn xin Hoàng thượng chớ thiên vị
77 Chương 79: Bãi giá Nghi Nguyệt Cung
78 Chương 80: Hoàng thượng nghĩ gì
79 Chương 81: Đày vào lãnh cung
80 Chương 82: Thế thân
81 Chương 83: Chẳng lẽ là có người trong lòng
82 Chương 84: Làm sao giải thích với Hoàng thượng
83 Chương 85: Đậu mùa
84 Chương 86: Chọn lựa
85 Chương 87: Độc phát
86 Chương 88: Thay máu
87 Chương 89: Hoàng tẩu?
88 Chương 90: Tra ra được chưa
89 Chương 91: Trẫm giúp nàng
90 Chương 92: Trong lòng chua xót
91 Chương 93: Hôm nay tiểu chủ hồi cung
92 Chương 94: Thay mình giải oan
93 Chương 95: Phải, ta ác độc như vậy đó
94 Chương 96: Gian phòng của Thái hậu
95 Chương 97: Tín Sơn âm mưu
96 Chương 98: Thái hậu trở về
97 Chương 99: Ai muội muội với ngươi
98 Chương 100: Trẫm muốn đi đâu thì đi đó
99 Chương 101: Trọng thương
100 Chương 102: Cắt thịt chữa thương
101 Chương 103: Tố Phi nương nương
102 Chương 104: Yên lặng theo dõi biến đổi
103 Chương 105: Cảm tạ ngươi
104 Chương 106: Dương mỹ nhân ăn nói cẩn thận
105 Chương 107: Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương
106 Chương 108: Còn muốn chiếm lấy người
107 Chương 109: Trúng độc
108 Chương 110: Thư tâm thống khoái
109 Chương 111: Một con dao găm xấu đến mấy thì nó vẫn là một con dao găm
110 Chương 112: Đến lúc rồi
111 Chương 114: Không hề trở về
112 Chương 115: Được thấy ánh mặt trời
113 Chương 116: Được cứu
114 Chương 117: Sau này không cần dạy nữa
115 Chương 118: Thái hậu người bệnh rồi?
116 Chương 119: Ngừng đại tuyển đi
117 Chương 120: Tết dương
118 Chương 121: Thần thiếp phải sống thế nào?
119 Chương 122: Quả thật thích nàng
120 Chương 123: Đêm Nguyên Tiêu
121 Chương 124: Bí mật vào cung
122 Chương 125: Tra Án
123 Chương 126: Dời cung
124 Chương 127: Có chuyện tốt đẹp thì sẽ có người tới phá hỏng chuyện tốt
125 Chương 128: Thỉnh cầu tra rõ
126 Chương 129: Muốn gán tội cho người khác
127 Chương 130: Tra ra chân tướng
128 Chương 131: Ngay cả cảm xúc cũng là dư thừa
129 Chương 132: Cam Châu
130 Chương 133: Ương ngạnh
131 Chương 134: Bầu trời Kinh thành tháng tư
132 Chương 135: Chuyện sinh con phải xem duyên phận
133 Chương 136: Gặp người cũ nơi đất khách
134 Chương 137: Thủ đoạn bỉ ổi
135 Chương 138: Vô cùng nhục nhã
136 Chương 139: Sao nàng có thể chết được
137 Chương 140: Rắn độc
138 Chương 141: Hồi cung
139 Chương 142: không phải ta đã xuất hiện rồi sao?
140 Chương 143: Trát Lê bộ
141 Chương 144: Trẫm muốn đích thân thẩm vấn
142 Chương 145: Bi thương
143 Chương 146: Người có từng xin Hoàng thượng tha thứ không?
144 Chương 147: Rất nhanh sẽ không giống như trước nữa
145 Chương 148: Gian trá
146 Chương 149: 20 vạn đại quân
147 Chương 150: Lũ lụt ở Giang Hoài
148 Chương 151: Gió tanh mưa máu
149 Chương 152: Ta tìm Diệp tri huyện
150 Chương 153: Cuộc sống trong cung của nữ nhi như thế nào?
151 Chương 154: Muội muội mới là thân sinh
152 Chương 155: Hoàng thượng rơi xuống vực
153 Chương 156: Có thể là căn bản không có ngã xuống núi
154 Chương 157: Mang thai
155 Chương 158: Sắp biến thiên rồi
156 Chương 159: Nó nhất định phải đồng ý
157 Chương 160: Máu chảy thành sông
158 Chương 161: Chúng ái khanh, đã lâu không gặp
159 Chương 162: Chỉ có kính nể
160 Chương 163: Hồi cung
161 Chương 164: Chỉ sợ là không bò dậy nổi
162 Chương 165: Đều là báo ứng
163 Chương 166: Cái miệng nhỏ càng ngày càng lanh lợi
164 Chương 167: Phỉ báng
165 Chương 168: Đánh nhau
166 Chương 169: Trên cao lạnh lẽo vô cùng
167 Chương 170: Nhất định là tiểu Công chúa
168 Chương 171: Trở về bộ tộc của ngươi đi.
169 Chương 172: Cái gì gọi là nuôi hổ gây họa
170 Chương 173: Tết Trung thu
171 Chương 174: Quay lại quỹ đạo
172 Chương 175: Ta quyết không chịu thua
173 Chương 176: Không thể không làm một con cọp cái
174 Chương 177: Nàng khao khát
175 Chương 178: Ngươi sẽ gặp báo ứng
176 Chương 179: Hà Phong Viên
177 Chương 180: Ta là con hoang?
178 Chương 181: Đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử
179 Chương 182: Ý chí sống sót không cao
180 Chương 183: Vậy còn tạm được
181 Chương 185: Đủ lông đủ cánh rồi
182 Chương 186: Thờ ơ
183 Chương 187: Hãm hại
184 Chương 188: Sụp đổ
185 Chương 189: Còn làm được gì?
186 Chương 190: Sinh con
187 Chương 191: Cảnh Châu Công chúa
188 Chương 192: Có tài đức gì chứ
189 Chương 193: Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó!
190 Chương 194: Làm sao có thể!
191 Chương 195: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ
192 Chương 196: Y đi rồi
193 Chương 197: Bại lộ
194 Chương 198: Cẩn thận với Hoa phương nghi
195 Chương 199: Ngự giá thân chinh
196 Chương 200: Phi thiếp chính là phi thiếp
Chapter

Updated 196 Episodes

1
Chương 1: Tiến Cung
2
Chương 2: Chế nhạo
3
Chương 3: Thị tẩm
4
Chương 4: Ta sẽ không đi
5
Chương 5: Ta cũng sẽ không đi
6
Chương 6: Không dễ chịu
7
Chương 7: Đã đến lúc bỏ qua rồi
8
Chương 8: Ai đã viết những chữ như vậy
9
Chương 9: Triệu Nguyên Thuần
10
Chương 10: Giống nhau
11
Chương 11: Trung thu
12
Chương 12: Trẫm dạy ngươi
13
Chương 13: Đi săn
14
Chương 14: Cố nhân
15
Chương 15: Đến giải thích với ngươi
16
Chương 16: Muốn con này
17
Chương 17: Đi săn
18
Chương 18: Cũng không nghĩ đến nữa
19
Chương 19: Không thấy xui xẻo sao?
20
Chương 20: Nàng không sợ sao?
21
Chương 21: Nói ta phải làm sao đây?
22
Chương 22: Vương
23
Chương 23: Quỳ xuống
24
Chương 24: Phùng An Hoài ấy à
25
Chương 25: Còn chưa đủ bực mình sao?
26
Chương 26: Tương lai còn dài
27
Chương 27: Mời mọc
28
Chương 29: Khoe khoang
29
Chương 30: Thất thế
30
Chương 31: Tống Tần
31
Chương 32: Hãm hại
32
Chương 33: Dùng tính mạng đặt cược
33
Chương 34: Quân tử kết giao nhạt như nước
34
Chương 35: Ủy khuất
35
Chương 36: Chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?
36
Chương 37: Đột ngột qua đời
37
Chương 38: Đột ngột qua đời (2)
38
Chương 39: Cầu thương xót
39
Chương 40: Người trên đầu quả tim
40
Chương 41: Gϊếŧ nàng ấy cho ta
41
Chương 42: Tiết vạn thọ
42
Chương 43: Nàng phải bảo trọng
43
Chương 44: Rời đi
44
Chương 45: Tự sinh tự diệt
45
Chương 46: Không phải thân sinh
46
Chương 47: Chuyện không đơn giản như vậy
47
Chương 48: Hồi cung
48
Chương 49: Lén lén lút lút
49
Chương 50: Ngọc phi nhập cung
50
Chương 52: Hãm hại
51
Chương 53: Ngươi ở đâu ra nhiều nữ nhân như vậy
52
Chương 54: Tại sao không kéo thiếp ra
53
Chương 55: Ảo tưởng và hiện thực
54
Chương 56: Thực sự cho rằng sẽ thắng sao?
55
Chương 57: Thần thiếp cũng muốn sinh con
56
Chương 58: Trở thành quân cờ
57
Chương 59: Gậy ông đập lưng ông
58
Chương 60: Hoàng đế cũng khó xử
59
Chương 61: Thế cục
60
Chương 62: Lừa gạt huynh đệ
61
Chương 63: Kiếp sau hãy làm một người tốt
62
Chương 64: Diệp tẩu tẩu đúng là người tốt
63
Chương 65: Không đợi được nữa phải không?
64
Chương 66: Con gái trong nhà là rất quý giá
65
Chương 67: Dầu sôi lửa bỏng
66
Chương 68: Lão tử không cần
67
Chương 69: Lòng người khó đoán
68
Chương 70: Trong lòng đều là Hoàng đế
69
Chương 71: Sẽ ổn thôi
70
Chương 72: Diệp mỹ nhân muốn trở mình?
71
Chương 73: Tết Nguyên Tiêu
72
Chương 74: Tại sao không chịu buông tha cho nàng
73
Chương 75: Kiếp sau, thần thiếp muốn làm một người bình thường
74
Chương 76: Ít nhất phải là một đồng minh
75
Chương 77: Thưởng thức mùa xuân
76
Chương 78: Khẩn xin Hoàng thượng chớ thiên vị
77
Chương 79: Bãi giá Nghi Nguyệt Cung
78
Chương 80: Hoàng thượng nghĩ gì
79
Chương 81: Đày vào lãnh cung
80
Chương 82: Thế thân
81
Chương 83: Chẳng lẽ là có người trong lòng
82
Chương 84: Làm sao giải thích với Hoàng thượng
83
Chương 85: Đậu mùa
84
Chương 86: Chọn lựa
85
Chương 87: Độc phát
86
Chương 88: Thay máu
87
Chương 89: Hoàng tẩu?
88
Chương 90: Tra ra được chưa
89
Chương 91: Trẫm giúp nàng
90
Chương 92: Trong lòng chua xót
91
Chương 93: Hôm nay tiểu chủ hồi cung
92
Chương 94: Thay mình giải oan
93
Chương 95: Phải, ta ác độc như vậy đó
94
Chương 96: Gian phòng của Thái hậu
95
Chương 97: Tín Sơn âm mưu
96
Chương 98: Thái hậu trở về
97
Chương 99: Ai muội muội với ngươi
98
Chương 100: Trẫm muốn đi đâu thì đi đó
99
Chương 101: Trọng thương
100
Chương 102: Cắt thịt chữa thương
101
Chương 103: Tố Phi nương nương
102
Chương 104: Yên lặng theo dõi biến đổi
103
Chương 105: Cảm tạ ngươi
104
Chương 106: Dương mỹ nhân ăn nói cẩn thận
105
Chương 107: Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương
106
Chương 108: Còn muốn chiếm lấy người
107
Chương 109: Trúng độc
108
Chương 110: Thư tâm thống khoái
109
Chương 111: Một con dao găm xấu đến mấy thì nó vẫn là một con dao găm
110
Chương 112: Đến lúc rồi
111
Chương 114: Không hề trở về
112
Chương 115: Được thấy ánh mặt trời
113
Chương 116: Được cứu
114
Chương 117: Sau này không cần dạy nữa
115
Chương 118: Thái hậu người bệnh rồi?
116
Chương 119: Ngừng đại tuyển đi
117
Chương 120: Tết dương
118
Chương 121: Thần thiếp phải sống thế nào?
119
Chương 122: Quả thật thích nàng
120
Chương 123: Đêm Nguyên Tiêu
121
Chương 124: Bí mật vào cung
122
Chương 125: Tra Án
123
Chương 126: Dời cung
124
Chương 127: Có chuyện tốt đẹp thì sẽ có người tới phá hỏng chuyện tốt
125
Chương 128: Thỉnh cầu tra rõ
126
Chương 129: Muốn gán tội cho người khác
127
Chương 130: Tra ra chân tướng
128
Chương 131: Ngay cả cảm xúc cũng là dư thừa
129
Chương 132: Cam Châu
130
Chương 133: Ương ngạnh
131
Chương 134: Bầu trời Kinh thành tháng tư
132
Chương 135: Chuyện sinh con phải xem duyên phận
133
Chương 136: Gặp người cũ nơi đất khách
134
Chương 137: Thủ đoạn bỉ ổi
135
Chương 138: Vô cùng nhục nhã
136
Chương 139: Sao nàng có thể chết được
137
Chương 140: Rắn độc
138
Chương 141: Hồi cung
139
Chương 142: không phải ta đã xuất hiện rồi sao?
140
Chương 143: Trát Lê bộ
141
Chương 144: Trẫm muốn đích thân thẩm vấn
142
Chương 145: Bi thương
143
Chương 146: Người có từng xin Hoàng thượng tha thứ không?
144
Chương 147: Rất nhanh sẽ không giống như trước nữa
145
Chương 148: Gian trá
146
Chương 149: 20 vạn đại quân
147
Chương 150: Lũ lụt ở Giang Hoài
148
Chương 151: Gió tanh mưa máu
149
Chương 152: Ta tìm Diệp tri huyện
150
Chương 153: Cuộc sống trong cung của nữ nhi như thế nào?
151
Chương 154: Muội muội mới là thân sinh
152
Chương 155: Hoàng thượng rơi xuống vực
153
Chương 156: Có thể là căn bản không có ngã xuống núi
154
Chương 157: Mang thai
155
Chương 158: Sắp biến thiên rồi
156
Chương 159: Nó nhất định phải đồng ý
157
Chương 160: Máu chảy thành sông
158
Chương 161: Chúng ái khanh, đã lâu không gặp
159
Chương 162: Chỉ có kính nể
160
Chương 163: Hồi cung
161
Chương 164: Chỉ sợ là không bò dậy nổi
162
Chương 165: Đều là báo ứng
163
Chương 166: Cái miệng nhỏ càng ngày càng lanh lợi
164
Chương 167: Phỉ báng
165
Chương 168: Đánh nhau
166
Chương 169: Trên cao lạnh lẽo vô cùng
167
Chương 170: Nhất định là tiểu Công chúa
168
Chương 171: Trở về bộ tộc của ngươi đi.
169
Chương 172: Cái gì gọi là nuôi hổ gây họa
170
Chương 173: Tết Trung thu
171
Chương 174: Quay lại quỹ đạo
172
Chương 175: Ta quyết không chịu thua
173
Chương 176: Không thể không làm một con cọp cái
174
Chương 177: Nàng khao khát
175
Chương 178: Ngươi sẽ gặp báo ứng
176
Chương 179: Hà Phong Viên
177
Chương 180: Ta là con hoang?
178
Chương 181: Đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử
179
Chương 182: Ý chí sống sót không cao
180
Chương 183: Vậy còn tạm được
181
Chương 185: Đủ lông đủ cánh rồi
182
Chương 186: Thờ ơ
183
Chương 187: Hãm hại
184
Chương 188: Sụp đổ
185
Chương 189: Còn làm được gì?
186
Chương 190: Sinh con
187
Chương 191: Cảnh Châu Công chúa
188
Chương 192: Có tài đức gì chứ
189
Chương 193: Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó!
190
Chương 194: Làm sao có thể!
191
Chương 195: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ
192
Chương 196: Y đi rồi
193
Chương 197: Bại lộ
194
Chương 198: Cẩn thận với Hoa phương nghi
195
Chương 199: Ngự giá thân chinh
196
Chương 200: Phi thiếp chính là phi thiếp