Chương 11: Trung thu

''Nghe nói Diệp muội muội cũng tới từ Giang Nam?''

Đình nghỉ mát trong Ngự hoa viên, Bạch quý nhân và Diệp Tư Nhàn ngồi đối diện nhau.

''Phải, cha muội là tri huyện Giang Hoài'' Diệp Tư Nhàn cúi đầu.

Bạch quý nhân xuất thân con nhà quan văn, Đại Cảnh triều rất sùng bái người biết chữ, tất nhiên là cao quý hơn Diệp Tư Nhàn.

Nàng mặc một bộ y phục cung đình màu xanh nhạt, trên tóc là trâm cài với hai chuỗi châu ngọc thật dài hơi rung nhẹ, trời cho nàng ấy làn da trắng nõn, cả ngừi như một đóa hoa ngọc phù dung gần bùn mà không nhiễm bùn.

Diệp Tư Nhàn thầm nghĩ.

Có thể chọc cho một tiểu thư khuê các thế này muốn xông tới xé miệng, Tôn tài tử quả thực lợi hại.

''Muội không cần khách khí như vậy, ở trong cung này, chúng ta cũng coi như là đồng hương'' Bạch quý nhân cười cười, bàn tay như ngọc đưa cho Diệp Tư Nhàn một tách trà thơm.

Mặc lệ là mấy tháng trước Bạch quý nhân có bao nhiêu thanh bạch cao quý, Diệp Tư Nhàn thấp kém hèn mọn cỡ nào, giờ phút này các nàng đều là bạn đồng lứa bị nhốt trong cung.

''Hôm nay phải đa tạ Bạch tỷ tỷ giải vây'' Diệp Tư Nhàn hai tay tiếp nhận chén trà.

''Không cần phải khách khí'' Bạch quý nhân cười nhạt một tiếng ''Người như vậy sau này không cần để ý tới cô ta''

''Tất nhiên rồi''

Hai người tiếp tục nói thêm vài câu rồi cũng giải tán, đều không phải người thích nhiều chuyện, huống chi bản thân cũng chỉ là vì giải vây.

...

Cuộc sống ở trong cung nói náo nhiệt thì cũng náo nhiệt, mà nói vô vị thì cũng vô vị.

Diệp Tư Nhàn ngoại trừ mỗi ngày tới cung Tê Phượng, thì chính là dạo quanh khu vực Cẩm Tú Hiên, hái hoa, cho cá ăn, nghe Viên Nguyệt kể chuyện trong cung.

Hồi đó lúc ở huyện Giang Hoài, trong thành cũng có tiên sinh kể chuyện và những câu chuyện mới mẻ trong huyện.

Nhưng Diệp Tư Nhàn cảm thấy, tất cả đều không kể đặc sắc được bằng Viên Nguyệt.

Có người đánh nhau tranh sủng, có người giả bệnh để tranh sủng, còn có vì eo thon mà nhịn ăn nhịn uống mấy ngày.

''Ta thề, tiểu thiếp trong mấy nhà giàu có nhiều thê thiếp ở huyện Giang Hoài cũng không có chuyện như vậy'' Diệp Tư Nhàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nàng đột nhiên cảm nhận được, những tiểu tiểu thư khuê các đó rốt cuộc cũng chỉ đến vậy. Vì một nam nhân có nhiều tiểu thiếp như vậy mà tra tấn bản thân, đây chắc chắn là đầu óc không bình thường.

''Tiểu chủ, đã cuối tháng rồi, người nên nghĩ xem tháng sau Trung thu gia yên người nên chuẩn bị thứ gì đây?'' Viên Nguyệt có lòng khuyên.

''Phải rồi, sau gia yến thì Hoàng thượng sẽ dẫn theo văn võ bá quan tới bãi săn trên núi săn hưu, đến lúc đó cả Thái hậu cũng đi, người phải chuẩn bị cho thật tốt''

Viên Nguyệt nói, nhớ tới tiểu chủ nhà mình hình như còn không có bộ y phục nào để mặc, nàng ta nghĩ nghĩ rồi vào trong chọn quần áo.

Chỉ để lại Diệp Tư Nhàn ngẩn người.

'Tiệc rượu đêm Trung thu, chẳng lẽ không phải chỉ cần chuẩn bị một cái bụng để tới là được rồi sao?'

Trong lúc Diệp Tư Nhàn đang rối như tơ vò, cứ như vậy tết Trung thu đã đến rồi.

Nàng tiến cung rất nhanh đã qua ba tháng, cũng không còn là tiểu cô nương chân tay co rút như trước đây.

Bây giờ có thể ăn mặc có thể diện, thoải mái hành lễ ở yến hội lớn như vậy.

''Tất cả bình thân, hôm nay là gia yến, mọi người không cần giữ lễ tiết'' Triệu Nguyên Cấp liếc nhìn tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tới thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang quỳ trong một góc, khóe môi hơi ngoắc ngoắc.

Hắn nhìn chúng phi tần một chút, lại nhìn các ấu đệ bình thường khó mà xuất hiện trước mặt người khác, trong lòng cảm thán năm nay đông người hơn rất nhiều.

''Hôm nay Trung thu, tất cả mọi người cứ việc ăn uống thỏa thích, mới không phụ cảnh sắc của tháng này'' Thái hậu haha cười.

Ánh mắt hiền hậu lướt một vòng, cuối cùng rơi vào trên người thiếu niên mặc mãng bào màu xanh nhạt.

''Triệt, khó khăn lắm con mới có thể trở về một chuyến, hôm nay ăn nhiều một chút, đều là thứ con thích ăn''

''Dạ, đa tạ hoàng huynh, đa tạ mẫu hậu'' Triệu Nguyên Triệt đứng dậy hành lễ, thiếu niên mười sáu tuổi giơ tay nhấc chân lộ ra nét văn nhân nhã sĩ phong lưu tự tại.

Triệu Nguyên Cấp có một khoảnh khắc trông không dễ chịu, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy dấu vết.

Hắn vung tay lên, có ca cơ cùng vũ cơ bước ra, sáo trúc diễn tấu nhạc khí vang lên, không khí không còn ngượng ngùng nữa.

Triệu Nguyên Cấp liên tục uống rượu.

Ánh mắt nhìn chằm chằm nhóm vũ cơ dần trở nên lờ mờ.

Tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả Ngọc Điệp, hắn và Triệu Nguyên Triệt đều là con trai trưởng của Thái Hậu, nhưng hắn biết mình không phải, Triệu Nguyên Triệt mới là con ruột.

Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, Thái hậu không để ý tới con trai mình, hết lần này tới lần khác lại muốn nâng đỡ mình.

Bà là Hoàng hậu của tiên đế, có nhi tử, nhà ngoại cũng có binh quyền, phần thắng của bà không hề nhỏ, mình căn bản là dư thừa.

Đáng tiếc lời này hắn chỉ để trong lòng, không nói với ai.

Lại thêm một chén rượu mạnh chui vào bụng, Trần hoàng hậu không nhìn nổi ''Hoàng thượng, người không thể uống nữa''

''Đúng vậy Hoàng thượng, người đã uống mấy chén rồi, hay là để Diên nhi đọc cho người nghe mấy bài thơ mới học, thái phó vừa dạy Diên nhi vừa học là hiểu ngay'' Nói tới nhi tử, mắt Hứa quý phi sáng cả lên.

''Được!'' Triệu Nguyên Cấp đặt chén rượu xuống, tiện tay mở quạt giấy.

Triệu Trường Diên bốn tuổi vẫn chưa biết lấy lòng phụ hoàng, nó vẫn còn đang ăn đùi gà quay mà mình thích nhất.

Bỗng nhiên đùi gà bị mẫu phi giành lấy, còn phải đọc thơ gì đó, nó nhất thời cuống lên, nằm rạp xuống đất khóc lóc om sòm lăn lộn gào thét không thôi.

''Đứng lên, Diên nhi mau đứng dậy đi, mẫu phi ở nhà đã dạy con thế nào? Mau đứng lên đi?'' Sắc mặt hứa quý phi tím tái.

Con trai của nàng ta cũng mặc kệ xấu hổ hay không xấu hổ, chính là không chịu đứng dậy, vẫn là Thái hậu không nhìn nỗi nên nói một câu, trẻ con còn nhỏ, xem như cho nàng ta một cái thang để leo xuống.

Công chúa của Dung phi mới hai tuổi, tất nhiên sẽ không có khả năng lấy lòng phụ hoàng, ngược lại là Dung phi dùng giọng hát dịu dàng của mình, tiếng đàn thanh lên, được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

''Dung phi nương nương thật sự là đa tài đa nghệ''

''Đúng vậy đó, tương lai Đại công chúa chắc chắn sẽ nhu tình như nước giống như nương nương, tài hoa hơn người''

Dung phi tiếu yếp như hoa mời rượu Thái hậu và Hoàng thượng, miệng nói mọi người quá khen rồi, nhưng thực ra là kiêu ngạo như hoa khổng tước.

Nàng ta cũng chỉ có thể dùng cách này đề bù đắp cho khuyết điểm bản thân không sinh con trai, không thể tiến cao hơn Nhất phẩm phi.

Dưới Dung phi là ba vị quý nhân.

Hoa quý nhân xuất thân danh môn ở kinh thành tài hoa hơn người, thổi sáo nghe hết sức du dương, trong khúc nhạc còn mang nồng tình ý.

Tống quý nhân đánh đàn tranh uyển chuyển du dương, mặc dù không bằng Hoa quý nhân, nhưng cũng đủ khiến người ta lau mắt nhìn cho rõ.

Ngược lại Bạch quý nhân trước nay thanh viễn đạm bạc, nàng ấy làm một bài thơ chúc Trung thu, dùng một tờ giấy trắng lớn đặt bút viết xuống, xinh đẹp nhã dật có phong cách riêng, mặc dù không đặc sắc nhưng tài hoa hơn người đủ khiến người ta bội phục.

Sau đó là tới Mỹ nhân, Tài tử.

Phàm là cung phi muốn tranh sủng, thừa dịp này sao có thể không chuẩn bị một chút.

Dù biết mình kém hơn so với người bên ngoài, nhưng đây là Trung thu, bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ ngay cả nhìn thấy mặt của Hoàng thượng cũng khó, ai mà ngu ngốc từ bỏ chứ.

Nhưng mà...chính là có người ngốc từ bỏ, ví dụ như Diệp Tư Nhàn.

Cũng may nàng bất quá chỉ là một Cửu phẩm Thải nữ, đến phiến nàng thì yến hội cũng đã gần xong.

Thái hậu nhịn không được nên đã rời đi, các phi tần còn lại trong mắt ngoài Hoàng thượng ra thì cũng chỉ có Hoàng thượng, ai mà rãnh lãng phí thời gian với nàng, cho nên...

Tối nay diễn ra đối với Diệp Tư Nhàn rất thoải mái...

Ca múa thì nàng xem, thịt rượu thì nàng ăn, tất cả các màn biểu diễn của các chủ tử nương nương nàng cũng không bỏ qua, chà chà, mở rộng tầm mắt.

Nàng hài lòng vuốt vuốt bụng.

Còn Triệu Nguyên Cấp trong bữa tiệc, nhìn xuyên qua hậu cung oanh oanh yến yến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó.

'Trong khi tất cả nữ nhân đều đang liều mạng lấy lòng mình, nữ nhân này chỉ lo ăn???'

Chapter
1 Chương 1: Tiến Cung
2 Chương 2: Chế nhạo
3 Chương 3: Thị tẩm
4 Chương 4: Ta sẽ không đi
5 Chương 5: Ta cũng sẽ không đi
6 Chương 6: Không dễ chịu
7 Chương 7: Đã đến lúc bỏ qua rồi
8 Chương 8: Ai đã viết những chữ như vậy
9 Chương 9: Triệu Nguyên Thuần
10 Chương 10: Giống nhau
11 Chương 11: Trung thu
12 Chương 12: Trẫm dạy ngươi
13 Chương 13: Đi săn
14 Chương 14: Cố nhân
15 Chương 15: Đến giải thích với ngươi
16 Chương 16: Muốn con này
17 Chương 17: Đi săn
18 Chương 18: Cũng không nghĩ đến nữa
19 Chương 19: Không thấy xui xẻo sao?
20 Chương 20: Nàng không sợ sao?
21 Chương 21: Nói ta phải làm sao đây?
22 Chương 22: Vương
23 Chương 23: Quỳ xuống
24 Chương 24: Phùng An Hoài ấy à
25 Chương 25: Còn chưa đủ bực mình sao?
26 Chương 26: Tương lai còn dài
27 Chương 27: Mời mọc
28 Chương 29: Khoe khoang
29 Chương 30: Thất thế
30 Chương 31: Tống Tần
31 Chương 32: Hãm hại
32 Chương 33: Dùng tính mạng đặt cược
33 Chương 34: Quân tử kết giao nhạt như nước
34 Chương 35: Ủy khuất
35 Chương 36: Chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?
36 Chương 37: Đột ngột qua đời
37 Chương 38: Đột ngột qua đời (2)
38 Chương 39: Cầu thương xót
39 Chương 40: Người trên đầu quả tim
40 Chương 41: Gϊếŧ nàng ấy cho ta
41 Chương 42: Tiết vạn thọ
42 Chương 43: Nàng phải bảo trọng
43 Chương 44: Rời đi
44 Chương 45: Tự sinh tự diệt
45 Chương 46: Không phải thân sinh
46 Chương 47: Chuyện không đơn giản như vậy
47 Chương 48: Hồi cung
48 Chương 49: Lén lén lút lút
49 Chương 50: Ngọc phi nhập cung
50 Chương 52: Hãm hại
51 Chương 53: Ngươi ở đâu ra nhiều nữ nhân như vậy
52 Chương 54: Tại sao không kéo thiếp ra
53 Chương 55: Ảo tưởng và hiện thực
54 Chương 56: Thực sự cho rằng sẽ thắng sao?
55 Chương 57: Thần thiếp cũng muốn sinh con
56 Chương 58: Trở thành quân cờ
57 Chương 59: Gậy ông đập lưng ông
58 Chương 60: Hoàng đế cũng khó xử
59 Chương 61: Thế cục
60 Chương 62: Lừa gạt huynh đệ
61 Chương 63: Kiếp sau hãy làm một người tốt
62 Chương 64: Diệp tẩu tẩu đúng là người tốt
63 Chương 65: Không đợi được nữa phải không?
64 Chương 66: Con gái trong nhà là rất quý giá
65 Chương 67: Dầu sôi lửa bỏng
66 Chương 68: Lão tử không cần
67 Chương 69: Lòng người khó đoán
68 Chương 70: Trong lòng đều là Hoàng đế
69 Chương 71: Sẽ ổn thôi
70 Chương 72: Diệp mỹ nhân muốn trở mình?
71 Chương 73: Tết Nguyên Tiêu
72 Chương 74: Tại sao không chịu buông tha cho nàng
73 Chương 75: Kiếp sau, thần thiếp muốn làm một người bình thường
74 Chương 76: Ít nhất phải là một đồng minh
75 Chương 77: Thưởng thức mùa xuân
76 Chương 78: Khẩn xin Hoàng thượng chớ thiên vị
77 Chương 79: Bãi giá Nghi Nguyệt Cung
78 Chương 80: Hoàng thượng nghĩ gì
79 Chương 81: Đày vào lãnh cung
80 Chương 82: Thế thân
81 Chương 83: Chẳng lẽ là có người trong lòng
82 Chương 84: Làm sao giải thích với Hoàng thượng
83 Chương 85: Đậu mùa
84 Chương 86: Chọn lựa
85 Chương 87: Độc phát
86 Chương 88: Thay máu
87 Chương 89: Hoàng tẩu?
88 Chương 90: Tra ra được chưa
89 Chương 91: Trẫm giúp nàng
90 Chương 92: Trong lòng chua xót
91 Chương 93: Hôm nay tiểu chủ hồi cung
92 Chương 94: Thay mình giải oan
93 Chương 95: Phải, ta ác độc như vậy đó
94 Chương 96: Gian phòng của Thái hậu
95 Chương 97: Tín Sơn âm mưu
96 Chương 98: Thái hậu trở về
97 Chương 99: Ai muội muội với ngươi
98 Chương 100: Trẫm muốn đi đâu thì đi đó
99 Chương 101: Trọng thương
100 Chương 102: Cắt thịt chữa thương
101 Chương 103: Tố Phi nương nương
102 Chương 104: Yên lặng theo dõi biến đổi
103 Chương 105: Cảm tạ ngươi
104 Chương 106: Dương mỹ nhân ăn nói cẩn thận
105 Chương 107: Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương
106 Chương 108: Còn muốn chiếm lấy người
107 Chương 109: Trúng độc
108 Chương 110: Thư tâm thống khoái
109 Chương 111: Một con dao găm xấu đến mấy thì nó vẫn là một con dao găm
110 Chương 112: Đến lúc rồi
111 Chương 114: Không hề trở về
112 Chương 115: Được thấy ánh mặt trời
113 Chương 116: Được cứu
114 Chương 117: Sau này không cần dạy nữa
115 Chương 118: Thái hậu người bệnh rồi?
116 Chương 119: Ngừng đại tuyển đi
117 Chương 120: Tết dương
118 Chương 121: Thần thiếp phải sống thế nào?
119 Chương 122: Quả thật thích nàng
120 Chương 123: Đêm Nguyên Tiêu
121 Chương 124: Bí mật vào cung
122 Chương 125: Tra Án
123 Chương 126: Dời cung
124 Chương 127: Có chuyện tốt đẹp thì sẽ có người tới phá hỏng chuyện tốt
125 Chương 128: Thỉnh cầu tra rõ
126 Chương 129: Muốn gán tội cho người khác
127 Chương 130: Tra ra chân tướng
128 Chương 131: Ngay cả cảm xúc cũng là dư thừa
129 Chương 132: Cam Châu
130 Chương 133: Ương ngạnh
131 Chương 134: Bầu trời Kinh thành tháng tư
132 Chương 135: Chuyện sinh con phải xem duyên phận
133 Chương 136: Gặp người cũ nơi đất khách
134 Chương 137: Thủ đoạn bỉ ổi
135 Chương 138: Vô cùng nhục nhã
136 Chương 139: Sao nàng có thể chết được
137 Chương 140: Rắn độc
138 Chương 141: Hồi cung
139 Chương 142: không phải ta đã xuất hiện rồi sao?
140 Chương 143: Trát Lê bộ
141 Chương 144: Trẫm muốn đích thân thẩm vấn
142 Chương 145: Bi thương
143 Chương 146: Người có từng xin Hoàng thượng tha thứ không?
144 Chương 147: Rất nhanh sẽ không giống như trước nữa
145 Chương 148: Gian trá
146 Chương 149: 20 vạn đại quân
147 Chương 150: Lũ lụt ở Giang Hoài
148 Chương 151: Gió tanh mưa máu
149 Chương 152: Ta tìm Diệp tri huyện
150 Chương 153: Cuộc sống trong cung của nữ nhi như thế nào?
151 Chương 154: Muội muội mới là thân sinh
152 Chương 155: Hoàng thượng rơi xuống vực
153 Chương 156: Có thể là căn bản không có ngã xuống núi
154 Chương 157: Mang thai
155 Chương 158: Sắp biến thiên rồi
156 Chương 159: Nó nhất định phải đồng ý
157 Chương 160: Máu chảy thành sông
158 Chương 161: Chúng ái khanh, đã lâu không gặp
159 Chương 162: Chỉ có kính nể
160 Chương 163: Hồi cung
161 Chương 164: Chỉ sợ là không bò dậy nổi
162 Chương 165: Đều là báo ứng
163 Chương 166: Cái miệng nhỏ càng ngày càng lanh lợi
164 Chương 167: Phỉ báng
165 Chương 168: Đánh nhau
166 Chương 169: Trên cao lạnh lẽo vô cùng
167 Chương 170: Nhất định là tiểu Công chúa
168 Chương 171: Trở về bộ tộc của ngươi đi.
169 Chương 172: Cái gì gọi là nuôi hổ gây họa
170 Chương 173: Tết Trung thu
171 Chương 174: Quay lại quỹ đạo
172 Chương 175: Ta quyết không chịu thua
173 Chương 176: Không thể không làm một con cọp cái
174 Chương 177: Nàng khao khát
175 Chương 178: Ngươi sẽ gặp báo ứng
176 Chương 179: Hà Phong Viên
177 Chương 180: Ta là con hoang?
178 Chương 181: Đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử
179 Chương 182: Ý chí sống sót không cao
180 Chương 183: Vậy còn tạm được
181 Chương 185: Đủ lông đủ cánh rồi
182 Chương 186: Thờ ơ
183 Chương 187: Hãm hại
184 Chương 188: Sụp đổ
185 Chương 189: Còn làm được gì?
186 Chương 190: Sinh con
187 Chương 191: Cảnh Châu Công chúa
188 Chương 192: Có tài đức gì chứ
189 Chương 193: Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó!
190 Chương 194: Làm sao có thể!
191 Chương 195: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ
192 Chương 196: Y đi rồi
193 Chương 197: Bại lộ
194 Chương 198: Cẩn thận với Hoa phương nghi
195 Chương 199: Ngự giá thân chinh
196 Chương 200: Phi thiếp chính là phi thiếp
Chapter

Updated 196 Episodes

1
Chương 1: Tiến Cung
2
Chương 2: Chế nhạo
3
Chương 3: Thị tẩm
4
Chương 4: Ta sẽ không đi
5
Chương 5: Ta cũng sẽ không đi
6
Chương 6: Không dễ chịu
7
Chương 7: Đã đến lúc bỏ qua rồi
8
Chương 8: Ai đã viết những chữ như vậy
9
Chương 9: Triệu Nguyên Thuần
10
Chương 10: Giống nhau
11
Chương 11: Trung thu
12
Chương 12: Trẫm dạy ngươi
13
Chương 13: Đi săn
14
Chương 14: Cố nhân
15
Chương 15: Đến giải thích với ngươi
16
Chương 16: Muốn con này
17
Chương 17: Đi săn
18
Chương 18: Cũng không nghĩ đến nữa
19
Chương 19: Không thấy xui xẻo sao?
20
Chương 20: Nàng không sợ sao?
21
Chương 21: Nói ta phải làm sao đây?
22
Chương 22: Vương
23
Chương 23: Quỳ xuống
24
Chương 24: Phùng An Hoài ấy à
25
Chương 25: Còn chưa đủ bực mình sao?
26
Chương 26: Tương lai còn dài
27
Chương 27: Mời mọc
28
Chương 29: Khoe khoang
29
Chương 30: Thất thế
30
Chương 31: Tống Tần
31
Chương 32: Hãm hại
32
Chương 33: Dùng tính mạng đặt cược
33
Chương 34: Quân tử kết giao nhạt như nước
34
Chương 35: Ủy khuất
35
Chương 36: Chẳng lẽ thật sự là vì đồng hương?
36
Chương 37: Đột ngột qua đời
37
Chương 38: Đột ngột qua đời (2)
38
Chương 39: Cầu thương xót
39
Chương 40: Người trên đầu quả tim
40
Chương 41: Gϊếŧ nàng ấy cho ta
41
Chương 42: Tiết vạn thọ
42
Chương 43: Nàng phải bảo trọng
43
Chương 44: Rời đi
44
Chương 45: Tự sinh tự diệt
45
Chương 46: Không phải thân sinh
46
Chương 47: Chuyện không đơn giản như vậy
47
Chương 48: Hồi cung
48
Chương 49: Lén lén lút lút
49
Chương 50: Ngọc phi nhập cung
50
Chương 52: Hãm hại
51
Chương 53: Ngươi ở đâu ra nhiều nữ nhân như vậy
52
Chương 54: Tại sao không kéo thiếp ra
53
Chương 55: Ảo tưởng và hiện thực
54
Chương 56: Thực sự cho rằng sẽ thắng sao?
55
Chương 57: Thần thiếp cũng muốn sinh con
56
Chương 58: Trở thành quân cờ
57
Chương 59: Gậy ông đập lưng ông
58
Chương 60: Hoàng đế cũng khó xử
59
Chương 61: Thế cục
60
Chương 62: Lừa gạt huynh đệ
61
Chương 63: Kiếp sau hãy làm một người tốt
62
Chương 64: Diệp tẩu tẩu đúng là người tốt
63
Chương 65: Không đợi được nữa phải không?
64
Chương 66: Con gái trong nhà là rất quý giá
65
Chương 67: Dầu sôi lửa bỏng
66
Chương 68: Lão tử không cần
67
Chương 69: Lòng người khó đoán
68
Chương 70: Trong lòng đều là Hoàng đế
69
Chương 71: Sẽ ổn thôi
70
Chương 72: Diệp mỹ nhân muốn trở mình?
71
Chương 73: Tết Nguyên Tiêu
72
Chương 74: Tại sao không chịu buông tha cho nàng
73
Chương 75: Kiếp sau, thần thiếp muốn làm một người bình thường
74
Chương 76: Ít nhất phải là một đồng minh
75
Chương 77: Thưởng thức mùa xuân
76
Chương 78: Khẩn xin Hoàng thượng chớ thiên vị
77
Chương 79: Bãi giá Nghi Nguyệt Cung
78
Chương 80: Hoàng thượng nghĩ gì
79
Chương 81: Đày vào lãnh cung
80
Chương 82: Thế thân
81
Chương 83: Chẳng lẽ là có người trong lòng
82
Chương 84: Làm sao giải thích với Hoàng thượng
83
Chương 85: Đậu mùa
84
Chương 86: Chọn lựa
85
Chương 87: Độc phát
86
Chương 88: Thay máu
87
Chương 89: Hoàng tẩu?
88
Chương 90: Tra ra được chưa
89
Chương 91: Trẫm giúp nàng
90
Chương 92: Trong lòng chua xót
91
Chương 93: Hôm nay tiểu chủ hồi cung
92
Chương 94: Thay mình giải oan
93
Chương 95: Phải, ta ác độc như vậy đó
94
Chương 96: Gian phòng của Thái hậu
95
Chương 97: Tín Sơn âm mưu
96
Chương 98: Thái hậu trở về
97
Chương 99: Ai muội muội với ngươi
98
Chương 100: Trẫm muốn đi đâu thì đi đó
99
Chương 101: Trọng thương
100
Chương 102: Cắt thịt chữa thương
101
Chương 103: Tố Phi nương nương
102
Chương 104: Yên lặng theo dõi biến đổi
103
Chương 105: Cảm tạ ngươi
104
Chương 106: Dương mỹ nhân ăn nói cẩn thận
105
Chương 107: Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương
106
Chương 108: Còn muốn chiếm lấy người
107
Chương 109: Trúng độc
108
Chương 110: Thư tâm thống khoái
109
Chương 111: Một con dao găm xấu đến mấy thì nó vẫn là một con dao găm
110
Chương 112: Đến lúc rồi
111
Chương 114: Không hề trở về
112
Chương 115: Được thấy ánh mặt trời
113
Chương 116: Được cứu
114
Chương 117: Sau này không cần dạy nữa
115
Chương 118: Thái hậu người bệnh rồi?
116
Chương 119: Ngừng đại tuyển đi
117
Chương 120: Tết dương
118
Chương 121: Thần thiếp phải sống thế nào?
119
Chương 122: Quả thật thích nàng
120
Chương 123: Đêm Nguyên Tiêu
121
Chương 124: Bí mật vào cung
122
Chương 125: Tra Án
123
Chương 126: Dời cung
124
Chương 127: Có chuyện tốt đẹp thì sẽ có người tới phá hỏng chuyện tốt
125
Chương 128: Thỉnh cầu tra rõ
126
Chương 129: Muốn gán tội cho người khác
127
Chương 130: Tra ra chân tướng
128
Chương 131: Ngay cả cảm xúc cũng là dư thừa
129
Chương 132: Cam Châu
130
Chương 133: Ương ngạnh
131
Chương 134: Bầu trời Kinh thành tháng tư
132
Chương 135: Chuyện sinh con phải xem duyên phận
133
Chương 136: Gặp người cũ nơi đất khách
134
Chương 137: Thủ đoạn bỉ ổi
135
Chương 138: Vô cùng nhục nhã
136
Chương 139: Sao nàng có thể chết được
137
Chương 140: Rắn độc
138
Chương 141: Hồi cung
139
Chương 142: không phải ta đã xuất hiện rồi sao?
140
Chương 143: Trát Lê bộ
141
Chương 144: Trẫm muốn đích thân thẩm vấn
142
Chương 145: Bi thương
143
Chương 146: Người có từng xin Hoàng thượng tha thứ không?
144
Chương 147: Rất nhanh sẽ không giống như trước nữa
145
Chương 148: Gian trá
146
Chương 149: 20 vạn đại quân
147
Chương 150: Lũ lụt ở Giang Hoài
148
Chương 151: Gió tanh mưa máu
149
Chương 152: Ta tìm Diệp tri huyện
150
Chương 153: Cuộc sống trong cung của nữ nhi như thế nào?
151
Chương 154: Muội muội mới là thân sinh
152
Chương 155: Hoàng thượng rơi xuống vực
153
Chương 156: Có thể là căn bản không có ngã xuống núi
154
Chương 157: Mang thai
155
Chương 158: Sắp biến thiên rồi
156
Chương 159: Nó nhất định phải đồng ý
157
Chương 160: Máu chảy thành sông
158
Chương 161: Chúng ái khanh, đã lâu không gặp
159
Chương 162: Chỉ có kính nể
160
Chương 163: Hồi cung
161
Chương 164: Chỉ sợ là không bò dậy nổi
162
Chương 165: Đều là báo ứng
163
Chương 166: Cái miệng nhỏ càng ngày càng lanh lợi
164
Chương 167: Phỉ báng
165
Chương 168: Đánh nhau
166
Chương 169: Trên cao lạnh lẽo vô cùng
167
Chương 170: Nhất định là tiểu Công chúa
168
Chương 171: Trở về bộ tộc của ngươi đi.
169
Chương 172: Cái gì gọi là nuôi hổ gây họa
170
Chương 173: Tết Trung thu
171
Chương 174: Quay lại quỹ đạo
172
Chương 175: Ta quyết không chịu thua
173
Chương 176: Không thể không làm một con cọp cái
174
Chương 177: Nàng khao khát
175
Chương 178: Ngươi sẽ gặp báo ứng
176
Chương 179: Hà Phong Viên
177
Chương 180: Ta là con hoang?
178
Chương 181: Đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử
179
Chương 182: Ý chí sống sót không cao
180
Chương 183: Vậy còn tạm được
181
Chương 185: Đủ lông đủ cánh rồi
182
Chương 186: Thờ ơ
183
Chương 187: Hãm hại
184
Chương 188: Sụp đổ
185
Chương 189: Còn làm được gì?
186
Chương 190: Sinh con
187
Chương 191: Cảnh Châu Công chúa
188
Chương 192: Có tài đức gì chứ
189
Chương 193: Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó!
190
Chương 194: Làm sao có thể!
191
Chương 195: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ
192
Chương 196: Y đi rồi
193
Chương 197: Bại lộ
194
Chương 198: Cẩn thận với Hoa phương nghi
195
Chương 199: Ngự giá thân chinh
196
Chương 200: Phi thiếp chính là phi thiếp