Chương 1: Cuộc thoại dưới gốc anh đào

Từ xưa đến nay.. Những ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng luôn sống với hào quang dưới ánh đèn sân khấu, dưới những lời trầm trồ khen ngợi của mọi người, và cái nhìn ngưỡng mộ đầy luyến ái của fan hâm mộ. Mỹ Nhi cũng vậy – 1 ca sĩ nổi tiếng có số fan đông đảo nhất giới nghệ sĩ lúc bấy giờ. Fan cô ấy rải khắp cả nước, và suốt ngày cô luôn nghe được những lời ca tụng, cỗ vũ. Những điều ấy làm cô trở thành tâm điểm của mọi nơi, người khác nhìn cô bằng ánh mắt kính trọng, yêu mến và cô cao quý đến mức mọi người có cảm giác như không bao giờ với được. Cuộc sống giàu sang với đầy đủ tiện nghi và ánh mắt sùng bái của mọi người nhưng không hiểu sao vẫn không che giấu đi được u buồn sâu thẳm trong đôi mắt..

[…]

Nhắm hờ mắt lại, cô để mình lạc trôi vào kí ức đau thương. Từng cánh hoa anh đào bay xuống sà vào mái tóc cô điểm tô vẻ duyên dáng đáng yêu của người thiếu nữ đang tuổi đôi mươi. Bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn cô dạo khúc nhạc buồn, bất giác khoé mi ướt nhoè nước mắt, cô khóc trong im lặng, không một tiếng nấc, lời hát nhẹ như gió tan vào trời đất mênh mông, buồn da diết biết bao, như xoáy sâu vào lòng người bao cung bậc cảm xúc thăng trầm, làm rung động trái tim từ trong sâu thẳm. Gió vẫn thổi, cô vẫn ca, cảnh vật xung quanh đẹp đẽ như thơ hoá ra lại chỉ có thể làm nền cho cô – một cô gái mang đầy tâm trạng với nỗi buồn khó có thể vơi.

“ Tại vì sao cô lại buồn như vậy, con người tuổi thọ không dài, sống mấy chục năm nữa là chết, vậy tại sao cô không vui vẻ lên, cuộc sống này còn lắm chuyện tốt mà” – Một giọng nói cắt ngang khi cô đang hát. Cô ngừng không hát nữa, mở hai mắt to ra, nhìn chằm chằm vào người đối diện, đôi mắt không một tia cảm xúc, cô im lặng, không nói cũng như giải thích một lời.

Người thiếu niên nhìn vào cô, giật mình vì đôi mắt chứa đựng u buồn sâu thăm thẳm ấy, nó như một cái vực sâu không đấy kéo cậu vào mãi chẳng dứt ra được, nhìn vào đôi mắt ấy, lòng cậu bỗng chạnh lại, tim đập thình thịch, giọng ngắt quãng rồi im bặt

“T-Tôi.. tôi…”

Cô khẽ nhíu mi, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Còn cậu thì bắt đầu lảm nhảm

“Hay là cô tâm sự với tôi đi, biết đâu sẽ giảm đi nỗi buồn”

“Có thể sao?” Cô hời hợt đáp

“Đương nhiên rồi. Cô kể với tôi đi!”

“Tôi buồn vì gia đình tôi, vì người phụ nữ đã cưu mang tôi 9 tháng 10 ngày rồi đẻ ra tôi”

“ Mẹ cô mắng cô à?” – Hắn tò mò hỏi.

“Không hẳn, chỉ là bà ta không quan tâm tôi nữa thôi”

“Sao lại lạ vậy? Có người mẹ nào không quan tâm con mình chứ?” – Hắn ngạc nhiên

“Sao lại không chứ? Chẳng qua sau cuộc chơi ân ái của mẹ tôi và ba tôi, mẹ tôi tốn mất một quả trứng, còn ba tôi thì một con tinh trùng trong hàng trăm, hàng vạn con rồi đẻ ra tôi, một thứ được gọi là tác dụng phụ’’ – Cô nhếch miệng cười cay đắng.

Hắn nhìn cô bàng hoàng

“Tâm trạng cô, tôi có thể hiểu. Nhưng bất quá cô cũng không cần đau buồn như vậy”

Cô im lặng nhìn hắn không nói gì.

“Mẹ cô bỏ cô rồi à? Gia đình cô li hôn rồi à?”

“Không. Chỉ là trong ngôi nhà ấy không có tình cảm mẹ cha con thân thiết. Đôi lúc tôi tự nghĩ, có hay không thứ gọi là tình thương?”

“Rồi, hiểu rồi. Vậy là mẹ cô không yêu thương cô, không quan tâm cô, không để ý, chiều chuộng, vỗ về cô chứ gì?”

Cô rũ đôi hàng mi dài như những cánh bướm nhỏ xuống thay cho câu trả lời. Khuôn mặt cô vốn buồn giờ lại buồn hơn, gió đùa nhẹ thổi tóc cô bay phấp phới, vướng vào trên gò má.

“Haizz, rốt cuộc thì sao chứ?” – Hắn thở dài đầy phiền muộn, cứ như người con trong câu chuyện cô vừa kể là hắn chứ không phải cô.

“ Từ khi tôi có ý thức đến giờ, tôi liền biết thứ đối với mẹ tôi quan trọng nhất không phải là tôi, mà là tiền. Lúc đầu, bà coi tôi là bảo bối để mà vất vả bươn chài, nhưng sau này thì ngược lại. Trong mắt bả chỉ có tiền và tiền, còn tôi – một thứ cản trở công việc làm ăn của bả, một thứ làm tốn tiền của bả.” – Cô nói ấm ức như muốn khóc tiếp, nhưng lại cố đè những giọt nước mắt vào sâu trong tim, quyết không để nó chảy ra ngoài.

“Bây giờ vẫn thế sao?” – Hắn bâng quơ hỏi.

“Ừ.. Vẫn thế. Từ lúc mà tôi biết thứ quan trọng với mẹ tôi nhất là tiền cũng là lúc bao yêu dấu vụt tan như khói mây. Chẳng còn nụ hôn nồng đậm khắc ghi lên gò má, chẳng còn cái ôm ấp thân thiết của tình máu mủ, cũng chẳng còn những lời yêu thương chiều chuộng ngọt ngào. Chỉ có lời chửi rủa, đánh đập, chỉ có những lời xúc phạm nặng nề làm tổn thương đến tình cảm mẹ con, làm rạn nứt sơi dây gắn kết hai trái tim ấy” – Cô nhẹ nhàng nói ra những lời ấy, mang theo nỗi buồn da diết, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt bình tĩnh và lạnh nhạt tới mức như chuyện ấy không liên quan tới bản thân cô.

“Cô buồn lắm sao? Tôi có thể đồng cảm với cô, có thể hiểu được cảm xúc của cô. Nhưng cô biết không? Có lẽ mẹ cô quá mệt mỏi với công việc nên mới đánh mắng cô vậy thôi. Cô khờ quá, là đứa con do mẹ cô đứt ruột đẻ ra sao lại không yêu thương cô được? Cô cứ cố gắng lên, mạnh mẽ lên, cô phải bày tỏ với mẹ thì mẹ cô mới biết được chứ’’

“Không thể đâu.. những lời nói chân thành tôi nói với bà ta đều bị gạt phắt đi.. và rồi mẹ tôi nói: “Mày thì biết cái gì chứ! Cút đi, đừng làm phiền tới tao”. Cậu có biết cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào không, những lúc ấy tôi chỉ biết cố ngăn cho nước mắt chảy xuống để mẹ tôi biết tôi là người con gái mạnh mẽ đến thế nào, sẽ không rơi lệ vì bất cứ chuyện gì. Mẹ làm tôi tổn thương hết lần này đến lần khác. Có lần 1, đương nhiên sẽ có lần 2, rồi lần 3, lần 4,.. Vết thương này chưa lành lại chồng chất thêm vết thương khác, cứ như vậy đến bao giờ là kết thúc đây?” – Giọng cô lạc hẳn đi, nghẹn ngào.

“Cô hãy cứ yêu thương mẹ đi, hãy cứ quan tâm mẹ đi, đến một lúc nào đó.. mẹ cô sẽ hiểu được, sẽ yêu thương cô như thuở ban đầu, sẽ lại quan tâm chiều chuộng cô. Rồi cả hai sẽ cùng đi chơi, cùng dạo phố, mẹ cô sẽ lại hát cho cô nghe những câu hò quen thuộc, sẽ cùng cô làm việc nhà, sẽ cùng cô tâm sự, sẽ vì cô mà làm tất cả.” – Hắn vội vàng khuyên nhủ.

“Cậu im đi!” – Cô gắt.

“Cậu thì biết cái gì chứ. Làm gì có chuyện kì diệu như cổ tích thế kia. Làm sao từ một người lạnh lùng xa cách lại có thể hiền hoà và ấm áp tới vậy? Làm sao từ người mẹ máu lạnh lại có thể biết quan tâm và chiều chuộng thứ mang tên tác dụng phụ như tôi chứ! Tình cảm tôi dành cho bà ấy quả thật vẫn còn, nhưng rồi cũng sẽ cạn thôi, chẳng có gì là mãi mãi cả… Có đôi lúc, tôi ước tôi chỉ là một con robot, không có tình cảm, không có nước mắt, không biết hỉ, nộ, ái, ố như thế sẽ không đau khổ, không dằn vặt bản thân mình, sẽ không mệt mỏi, không bị chi phối bởi tình cảm nữa..’’ – Cô nói, bất chợt khoé mi lại ướt tự lúc nào.

“Cô không nên bi quan như vậy.. cô phải phấn chấn lên, sao không thể chứ.. chiếc gương bị vỡ rồi còn thể gắn lại mà..” – Hắn ấp úng.

“Phải, chiếc gương vỡ rồi có thể gắn lại, nhưng đầy rẫy vết nứt, hay là một phương pháp khoa học tiên tiến nào đó có thể hàn gắn nó lại không để một vết nứt, để rồi tôi cũng thế, dùng tiền để hàn gắn lại vết nứt mẹ con ư? Cậu à, trái tim tôi dẫu có thể hàn gắn lại bằng hạnh phúc, bằng yêu thương của mẹ, nhưng bóng ma tâm hồn sẽ không bao giờ lành được. Vết thương thể xác tôi có thể lành được theo thời gian, nhưng vết sẹo tâm hồn sẽ không bao giờ có thể phai, không bao giờ…”

Chapter