Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh

Đoan Mộc Mộc cùng hai đứa bé đi xuống từ trên máy bay, Tiểu Đường Tâm có gương mặt vui mừng, Huân Huân mặt nặng nề, mà Đoan Mộc Mộc lại là lo lắng.

Họ trở về ngồi là xe cảnh sát, ngoài ý là Lãnh An Thần cũng ngồi ở trong, anh tự mình lái xe tới phi trường, lại ngồi xe cảnh sát trở về, Đoan Mộc Mộc khẳng định không cần lo lắng xe của anh sẽ bị vứt bỏ, mà không nghĩ ra, anh đi theo đến bót cảnh sát làm gì?

Nửa đường, Đoan Mộc Mộc rốt cuộc không nhịn được mở miệng, “Cảnh sát tiên sinh, xin hỏi là chuyện gì, có thể nói trước một chút không?”

Cô có một loại dự cảm xấu, nhưng không nói ra.

Cục trưởng họ Lưu liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, cuối cùng trở về câu, “Vẫn nên đến bót cảnh sát rồi hãy nói.”

Một đường trầm mặc, chỉ có Tiểu Đường Tâm dựa vào trong ngực Lãnh An Thần, cực kỳ vui mừng.

Xe dừng ở bót cảnh sát, ngoài ý là Đỗ Vấn đã đợi ở đó, Lãnh An Thần ôm Tiểu Đường Tâm xuống xe, Đoan Mộc Mộc dắt Huân Huân, cục trưởng họ Lưu nhìn bọn họ một cái, nói, “Đứa bé không thể đi vào.”

Lãnh An Thần hình như đã sớm liệu đến, nhìn về phía Đỗ Vấn, “Trước mang hai đứa trẻ trở về, sắp xếp chỗ ở xong xuôi chưa?”

Đỗ Vấn gật đầu, vươn tay hướng về phía Tiểu Đường Tâm, nhưng bé lại ôm sát cổ của Lãnh An Thần, một bộ dáng vẻ không bỏ được, vẫn muốn anh mở miệng, “Ngoan á… để chú Đỗ mang bọn con đi ăn KFC, sau đó đi sân chơi, tối nay chú đi đón các con.”

Nghe đến có ăn có chơi, Tiểu Đường Tâm lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngoan ngoãn tiến vào trong ngực Đỗ Vấn, nhưng Huân Huân cũng không dễ dụ dỗ giống như Tiểu Đường Tâm.

“Nghe lời, mẹ hết bận sẽ đi tìm các con” Đoan Mộc Mộc ngồi xổm người xuống giải thích với Huân Huân.

Huân Huân ngắm nhìn Đỗ Vấn, một bộ vẻ mặt không tin tưởng, Đoan Mộc Mộc còn nói, “Chú ấy rất tốt…”

Có lẽ Huân Huân có ám ảnh, đối với bất luận kẻ nào cũng mang theo một loại địch ý, dù Đoan Mộc Mộc nói như vậy, trong mắt bé vẫn mang theo kinh hãi, Đoan Mộc Mộc hôn khuôn mặt nhỏ của bé một cái, sau đó kéo tay bé, “Hai chúng ta móc ngéo có được hay không, mẹ tuyệt đối sẽ không ném con cho người xa lạ.”

Liên tục bảo đảm như vậy, Huân Huân mới vô cùng miễn cưỡng đi theo Đỗ Vấn rời đi, nhìn xe đi xa, Đoan Mộc Mộc mới xoay người, lại tiến đến quan sát ánh mắt Lãnh An Thần, cô mất tự nhiên vén sợi tóc giải thích, “Vụ án bắt cóc có ảnh hưởng quá lớn đối với bé, cho nên…”

“Vào đi thôi!” Không đợi cô nói xong, Lãnh An Thần mở miệng, mặt mày nặng nề y hệt che phủ lớp sương mù.

Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần bị đưa đến một gian phòng đơn độc, cảnh sát nói một thông báo, cuối cùng cô chỉ nghe vào một câu, cả người như bị sét đánh, “Cái gì, ông ấy đã chết?”

Không thể tin được một người như Lãnh Chấn Nghiệp cư nhiên chết rồi, cảnh sát nói là bệnh tim tái phát, ông ấy thậm chí có bệnh tim!

So sánh với Đoan Mộc Mộc khiếp sợ, Lãnh An Thần dường như trấn tĩnh, vẫn cúi đầu liếc nhìn cái gì trước mặt, cuối cùng đẩy tới trước mặt cô.

Cảnh sát mở miệng lần nữa, “Những thứ này đều là khẩu cung ông ấy cung cấp, vốn là không thể cho hai người nhìn, nhưng liên quan đến chuyện nội bộ gia tộc của các người, nên đưa cho các người nhìn một chút.”

Tay Đoan Mộc Mộc run rẩy lật xem những hồ sơ rậm rạp chằng chịt kia, nhìn đến cuối cùng tay chân cũng như ngâm băng lạnh…

Trong lời khai ông nói, cả đời ông cưới bốn bà vợ, mỗi bà vợ đều sinh con, nhưng không có một người nào là con của ông, bởi vì ông gặp tai nạn mà không còn khả năng sinh con, cho nên căn bản không sinh được đứa bé.

Ông nói cả đời đều bị lừa gạt, nhưng ông đều không có phơi bày, bởi vì ông hiểu rõ những cô gái kia đều ham tiền tài của ông.

Ông nói lão thái thái thông minh nhất, đã sớm an bài tất cả, cho nên mới có di chúc kia, nhưng đối với tất cả thứ này, giờ phút này Đoan Mộc Mộc càng hiếu kỳ người đàn ông bên cạnh là người nào?

Nếu Lãnh Chấn Nghiệp tai nạn không có khả năng sinh con, vậy Lãnh An Thần như thế nào mà đến?

Đoan Mộc Mộc đảo từng tờ từng tờ hồ sơ nhìn xuống, rốt cuộc thấy được đáp án, thì ra là Lãnh Chấn Nghiệp còn có một cậu em, chỉ là còn chưa có lập gia đình đã chết, khi ông hấp hối sắp chết, lão thái thái sai người lấy t*ng trùng của ông, sau đó cho vào trong bụng mẹ Lãnh An Thần, vì danh chính ngôn thuận, còn mạnh hơn bảo Lãnh Chấn Nghiệp vội vã cưới người phụ nữ kia.

Cô nghe Lãnh An Thần nói qua mẹ của mình cả đời không được Lãnh Chấn Nghiệp sủng ái, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ đó là bởi vì cái gì.

Lãnh An Thần như bị hóa đá tại chỗ ngồi, mắt thủy chung nhìn một chỗ, giống như là bị cố định, thân thế như vậy, có lẽ là anh không tiếp thụ nổi, cho nên mới như vậy.

Bàn tay cô đưa ra, muốn an ủi anh cái gì, nhưng Đoan Mộc Mộc thật không biết nên nói gì.

Cảnh sát thấy bọn họ đã xem xong, đem hồ sơ thu hồi lại, sau đó mở miệng, “Nếu người đã chết rồi, cho nên truy cứu trách nhiệm liên quan cũng đồng thời kết thúc, các người đối với án này còn có nghi vấn hoặc là bất đồng ý kiến, có thể nói ra.”

Lãnh An Thần không nói lời nào, Đoan Mộc Mộc cũng không biết nói gì, sau đó tất cả kết thúc trong sự trầm mặc.

Cho đến khi bọn họ sắp đi đến cửa, Đoan Mộc Mộc mới chợt nhớ tới cái gì, “Cảnh sát tiên sinh, chính tôi xem ở bên trong sao không thấy ông ấy nói đến Huân Huân?”

Nếu như Lãnh Chấn Nghiệp không có khả năng sinh con, vậy Huân Huân là đứa bé của người nào?

Cảnh sát lắc đầu một cái, “Thật đáng tiếc, đối với cái vấn đề này ông ấy thủy chung không có đáp lại, thời điểm tra hỏi, ông ấy nói mình bị người khác lừa cả đời, lần này ông ấy cũng muốn làm tên lường gạt một lần.”

Từ bót cảnh sát ra ngoài, Đoan Mộc Mộc ngồi lên xe Lãnh An Thần, anh im bặt tựa như trầm mặc, nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc thật rất không yên tâm, rốt cuộc mở miệng, “Anh không cần nghĩ quá nhiều.”

Anh cũng không trả lời, chỉ là tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Đoan Mộc Mộc nhìn anh giống như điên, mới phát giác được sợ hãi, “Anh đừng như vậy, Lãnh An Thần anh tỉnh táo lại…”

Nhưng anh căn bản không nghe, cho đến khi Đoan Mộc Mộc không chịu nổi nữa nôn mửa liên tục, anh mới dừng xe.

“Ông ấy không phải cha anh, cũng biết ông ấy không phải…” Anh đón gió mở miệng, ngón giữa điểm một điếu thuốc, “Không có người cha nào đối đãi con của mình như vậy.”

Lúc anh nói ra lời này, có thể nghe được một loại ý vị buông lỏng, giống như là người bị vây khốn rốt cuộc được giải thoát.

Đoan Mộc Mộc khó chịu nói không ra lời, chỉ trầm mặc đứng ở bên người anh.

Anh liền rút ba điếu thuốc, sau đó mới nhìn hướng cô, “Không trách được lão thái thái có di chúc như vậy!”

Nhiều người như vậy không có tài sản, ban đầu Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ.

“Lãnh An Đằng, cậu ta…” Cái tên này cô không muốn nhớ, hôm nay mở ra bí mật lớn như vậy, Đoan Mộc Mộc liền nghĩ tới cậu ta.

“Cha cậu ta họ Đỗ, là một họa sĩ, còn nhớ rõ sau khi anh đi Nam Thủy bảo em triệu tập mọi người họp sao? Khi đó anh biết ngay rồi…” Lãnh An Thần nói khiến Đoan Mộc Mộc nhớ tới cái gì, hình như giờ khắc này cũng hiểu đêm đó tại sao Lãnh An Đằng sẽ làm chuyện như vậy đối với mình rồi.

Căn bản là đập nồi dìm thuyền, chỉ là cuối cùng không thể như ý nguyện.

“Vậy hiện tại cậu ta…” Đoan Mộc Mộc lại hỏi.

“Bệnh của cậu ta mặc dù chữa khỏi, nhưng vẫn không thể bị kích thích, sau cậu ta biết thân thế mình thì lại bị bệnh” Lãnh An Thần nói qua dừng lại, “Hiện tại chữa trị trong bệnh viện tâm thần ở Nam Thủy.”

“Thật ra thì anh sớm phát hiện Lãnh Chấn Nghiệp có vấn đề, chỉ là không thể xác định, bởi vì ở bên ngoài phát hiện Lãnh An Đằng không có quan hệ máu mủ cùng anh, anh phát hiện Tiểu Thù cũng không có, chỉ là không ngờ sẽ là tình huống như vậy…” Lãnh An Thần nói tới chỗ này trên mặt co quắp, nhiều người thân như vậy, mặc dù trong ngày thường nhìn chẳng ra gì, nhưng dù sao sinh sống nhiều năm như vậy, đột nhiên bị báo cho không có một chút xíu quan hệ, vậy làm sao cũng làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Đoan Mộc Mộc đưa tay ra, cầm lại điếu thuốc anh muốn đốt, “Bớt hút một chút.”

Anh quay đầu lại nhìn cô, tròng mắt vốn là sâu không thấy đáy hiện tại càng thêm như hai hố đen, lập tức liền đem cô hút vào, khuấy cô cùng nhau đau, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới ý thức tới động tác của mình không ổn, muốn vung tay, vẫn không kịp liền bị anh cầm, sau đó thân thể cùng anh dán sát ở chung một chỗ.

Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện anh đang run, run lợi hại.

Cho dù anh là một người đàn ông trưởng thành, đang đối mặt với thân thế như vở kịch, cũng không cách nào thờ ơ, cô không nói lời nào, mặc cho anh ôm, nếu như ôm cô có thể làm cho anh khá hơn một chút, cô nguyện ý để cho anh ôm.

Hồi lâu, anh mới buông cô ra, chỉ nói câu, “Đi với anh tới một chỗ…”

Cô rất muốn hỏi đi đâu? Nhưng khi nhìn bộ dáng của anh, cô cuối cùng không có mở miệng.

Xe dừng ở một nghĩa trang, không cần đến gần, Đoan Mộc Mộc cũng biết anh đến nhìn người nào, anh đến thăm mẹ của mình.

Không khí trên núi có chút lạnh, hơn nữa đã gần tối, trời đã tối rồi, bốn phía lại yên tĩnh, tự dưng làm cho lòng người sinh ý sợ hãi, Đoan Mộc Mộ có thể theo sát bước chân của anh, nhưng không ngờ anh chợt dừng lại, cô suýt nữa đụng vào.

Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn mộ bia mẹ mình, bốn phía không có một khóm cỏ dại, được quét dọn sạch sẽ không nói, trước mộ bia còn để một bó bách hợp kiều diễm…

Mặc dù nơi này vẫn có người quét dọn, thế nhưng hoa cũng kỳ quái, thời điểm Đoan Mộc Mộc đang buồn bực, chỉ thấy Lãnh An Thần quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt kia ý tra hỏi rõ ràng như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ có thể lắc đầu, “Em…em không có…”

Thật ra thì ánh mắt anh cũng làm cho cô chột dạ, nói thật mặc dù cô gái trên mộ bia mình chưa từng gặp mặt, nhưng dù sao cũng là mẹ chồng của mình, lần này trở về, cô lại quên mất tế bái, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thất lễ.

Nhìn cô chậm rãi rũ con mắt xuống, Lãnh An Thần cũng không nói cái gì, sau đó đi tới, trầm mặc thật lâu, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ, nhưng Đoan Mộc Mộc biết anh đang dùng mình phương thức đặc biệt trao đổi cùng mẹ mình.

Cho đến khi màn đêm che cả mặt trời, chấm nhỏ như kim cương điểm đầy bầu trời, anh mới xoay người, ánh mắt ngừng mấy giây ở hoa bách hợp, giữa hai lông mày thoáng qua phức tạp cô xem không hiểu.

Trên đường trở về, Đoan Mộc Mộc không ngừng mở miệng, “Anh định thế nào?”

Theo Đoan Mộc Mộc biết, hiện tại trừ mẹ Lãnh An Thần đã qua đời, mẹ hai Hạ Minh Lan mang theo Lãnh An Đằng rời đi ra, những người khác vẫn còn sống ở nhà họ Lãnh.

Lãnh An Thần sau khi từ nghĩa trang ra, vẻ mặt càng nặng, so với lúc trước càng gia tăng nhớ nhung đối với người thân đã qua đời, “Vẫn là như vậy.”

Anh chỉ nói bốn chữ, sau đó cũng cảm giác xe run lên, Đoan Mộc Mộc lại hướng nhìn ngoài cửa sổ thì xe đã dừng ở một quán rượu.

“Anh…” Đoan Mộc Mộc muốn nói cái gì, lại bị anh cắt đứt.

“Theo anh!” Chỉ có hai chữ, hiển thị rõ bá đạo của anh, nhưng cũng để lộ ra anh cô độc vào giờ phút này.

Quá khó chịu, khó chịu muốn dùng rượu cồn tới mê hoặc bản thân, Đoan Mộc Mộc chần chờ, bởi vì cô còn có đứa bé không bỏ được, liền nghe anh nói, “Đỗ Vấn sẽ chăm sóc bọn họ, tối nay theo anh!”

Âm thanh của anh không biết từ lúc nào trở nên khàn khàn, giống như cọ xát sắc lẹm, làm cô đau lòng, cô gật đầu, theo anh đi vào quầy rượu.

Đoan Mộc Mộc chưa từng gặp qua phương thức uống rượu như vậy, một bình rượu thẳng tắp rót vào miệng, mấy phút liền uống xong, nhưng hình như còn chưa đủ, anh lại muốn…

Cô bắt tayanh lại, “Đừng như vậy, rất tổn thương thân thể.”

Anh nhìn cô một cái, sau đó tay vung lên, hất cô ra, Đoan Mộc Mộc ngã trên ghế sofa bên cạnh, mà đợi cô tới nữa, một bình rượu lại bị anh uống cạn hơn phân nửa.

Tối nay anh giống như là điên rồi, cô không ngăn cản được.

Sau hai chai rượu, anh rốt cuộc say, kéo tay cô, vùi mặt vào cần cổ của cô, cô cảm thấy nguồn nhiệt làm cho người ta kinh hãi.

Anh chảy nước mắt…

“Anh mệt quá, em có biết hay không… Đã nhiều năm như vậy, hôm nay anh rốt cuộc giải thoát…” Anh lẩm bẩm, mơ hồ không rõ, nhưng ý anh muốn nói, cô đều hiểu.

Anh nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng không nói thêm gì nữa, hình như ngủ thiếp đi, nhưng đang ở quầy rượu, không thể nào để cho anh ngủ cả đêm như vậy, huống chi cô còn phải trở về, còn có hai đứa bé chờ cô.

Đoan Mộc Mộc gọi phục vụ quầy rượu tới, muốn bọn họ giúp một tay nâng anh đi ra bên ngoài, nhưng phục vụ lại nói phía trên quầy rượu có khách sạn được anh bao phòng VIP.

Phục vụ giúp cô đem Lãnh An Thần đỡ vào trong phòng, chỉ là phục vụ mới vừa đi, anh liền đứng lên, tay che miệng, một bộ dáng vẻ muốn ói, Đoan Mộc Mộc nâng anh đến phòng tắm, anh ói trời đất u ám.

Trên y phục ướt bẩn, ghê tởm khó ngửi, Đoan Mộc Mộc do dự nửa ngày, vẫn đưa tay cởi quần áo cho anh, có lẽ tắm một cái ngủ một giấc, anh sẽ thoải mái một chút, hiện tại trong lòng anh đã rất khổ sở rồi, thân thể phải thoải mái một chút.

Nút áo của anh bị cô cởi ra từng viên một, mặc dù bọn họ đã sinh đứa bé, nhưng cách bốn năm, nhìn thân thể anh như vậy, đụng chạm, Đoan Mộc Mộc cảm thấy máu cả người vẫn giống như là mô tô chạy như điên.

Vóc người của anh vẫn tốt như vậy, vai rộng mông hẹp, da màu lúa mì từng cái rõ ràng trong sáng, thời điểm nhìn, có thể khiến người ta không khỏi nhớ tới lúc cùng anh quấn quýt si mê bá đạo có lực.

Làm sao lại nghĩ những thứ này?

Đoan Mộc Mộc ảo não một hồi, đỏ mặt giống như bị hơi nước phòng tắm chưng qua, tay cởi quần dài cho anh đều run rẩy.

Rốt cuộc cởi xong quần dài cho anh rồi, Đoan Mộc Mộc đang chuẩn bị kéo anh vào bồn tắm, lại phát hiện anh chẳng biết mở mắt từ lúc nào, có lẽ là nguyên nhân say rượu, tròng mắt đen đẹp mắt mông lung, nhưng đáy mắt hình như lại toát ra lửa, giờ phút này, tựa như mộng nhìn cô.

“Anh…anh đã tỉnh rồi hả?” Giờ phút này Đoan Mộc Mộc ngượng ngùng, bất an, còn có khẩn trương, đầu lưỡi cũng đánh kết.

Anh không nói, chỉ có khí nóng mang theo mùi rượu càng phát ra nồng đậm phun về phía cô, cô vội vàng giải thích, “Anh nôn, trên người bẩn rồi… Tắm một cái sẽ thoải mái một chút, em…em không có ý tứ gì khác… A…”

Eo của cô lập tức bị ôm, hơi thở mang theo rượu nóng phun tại cần cổ của cô, cô nghe được anh thở hổn hển, “Mộc Mộc…”

Đoan Mộc Mộc đẩy anh, muốn nói điều gì, đã cảm thấy trên cổ mềm nhũn, có đồ vật gì đó rơi vào phía trên, quay đầu nhìn lại, là môi của anh, mềm mềm, từng phát từng phát, dọc theo cổ của cô đi xuống dưới…

“Đừng, Lãnh An Thầnanh say…” Đoan Mộc Mộc Tâm sợ giống như mới vừa vào hành một trận chạy đua Marathon vạn mét, cô muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không thể.

“Mộc Mộc chớ đi… Theo anh, không cần đi…” Không biết anh say, hay đắm chìm trong khổ sở cô muốn rời khỏi, giờ phút này âm thanh bể tan tành của anh giống như châm ghim cô, lại để cho cô nhất thời vô lực, mà tay của anh từ vạt áo y phục của cô dò xét vào, giờ khắc này, cô phát hiện lòng bàn taycủa anh đều nóng như thế.

Lãnh An Thần vuốt ve da thịt giống như tơ lụa, ngủ say hình như bị lập tức kêu tỉnh, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể bị anh siết chặt hơn vào trong ngực, chặt đến mức gần như không có bất kỳ khe hở, cũng làm cho cô không cách nào hô hấp.

Cô sững sờ ngắn ngủi bỗng hồi hồn, vội vàng đẩy đánh anh, “Buông ra… Lãnh An Thần, đừng như vậy, bẩn…”

Trên người anh còn có mùi rượu, cô cũng một ngày bôn ba ở phi trường cùng bót cảnh sát, còn có nghĩa trang, nếu như dùng kính hiển vi kiểm tra đo lường, khẳng định vi khuẩn trên người bọn họ vượt chỉ tiêu nghiêm trọng.

Mấy năm này, vì Tiểu Đường Tâm khỏe mạnh, Đoan Mộc Mộc yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với vệ sinh cá nhân, cơ hồ trong chớp nhoáng liền nghĩ đến vấn đề như vậy.

Lời của cô để cho anh dừng lại, nhưng chỉ ngừng một giây, liền nghe anh nói, “Bẩn, vậy thì tắm!”

Còn chưa phản ứng kịp, cô bị anh mang theo cùng nhau ngã vào trong bồn tắm to lớn sau lưng, Đoan Mộc Mộc bị sặc, bản năng túm cổ của anh, nhưng đợi cô không cảm thấy được nguy hiểm, y phục trên người cô đã bị anh lột ra, phong cảnh kiều diễm bên trong lộ ra.

“Không nên như vậy” Đoan Mộc Mộc bị hù, từ trên thân anh nhảy ra, trốn đến bên kia bồn tắm, chỉ là còn chưa đứng dậy, người phía sau liền bò tới.

“Đừng rời khỏi anh, Mộc Mộc…” Anh mang theo cầu khẩn thì thầm, cánh tay anh có lực thật chặt đem lấy cô cố định vào trong ngực, sau đó hôn vào da thịt trên vai cô, dịu dàng như vậy, giống như lướt qua rồi dừng lại thưởng thức mỹ vị trên đời, từng phát từng phát, triền miên lại mê người.

“Không… Ừ…” Cô vẫn không quên cự tuyệt, nhưng lưỡi anh chạy đến tai cô thì cô lại bị trêu chọc đến thay đổi âm.

Mà chính một tiếng này, cho dù là một tiếng không tự chủ, cũng giống như khích lệ anh, 4 năm rồi, tất cả đè nén đều như thú lấy ra khỏi lồng hấp, cũng không người nào có thể ngăn lại.

Anh một tay kéo cô tới, con ngươi phiếm đỏ thắm dừng lại ở ngực cô, giống như là nhìn chằm chằm con mồi mơ ước thật lâu…

Đoan Mộc Mộc cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, giơ tay lên muốn bảo vệ cảnh xuân trước ngực, chỉ là một giây kế tiếp, tay của cô liền bị anh bắt đi, môi của anh bắt được tiểu bạch thỏ của cô…

Rung động tê dại để cho não cô trong nháy mắt trống rỗng, đỉnh đầu lung lay theo, thân thể của cô được anh yêu. Xoa nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn giãy giụa, đúng lúc này, anh trầm thấp quát, “Đừng lộn xộn nữa!”

Cô không biết mình giãy dụa, đối với anh là trí mạng cỡ nào, anh thiếu chút nữa không nhịn được liền muốn thẳng tắp xâm nhập, để cho cô dịu dàng bao bọc anh, nhưng anh lại không muốn lần đầu tiên sau bốn năm xa cách lại vội vàng như thế.

Thất lạc quá lâu, lần nữa có được, anh không muốn lưu lại tiếc nuối.

Chapter
1 Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2 Chương 2: Cô có BB!
3 Chương 3: Không kết hôn với cô!
4 Chương 4: Thật sự gả cho anh
5 Chương 5: Có người đang nghe!
6 Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7 Chương 7: An phận một chút!
8 Chương 8: Lão sắc lang!
9 Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10 Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11 Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12 Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13 Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14 Chương 14: Quyến rũ anh!
15 Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16 Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17 Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18 Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19 Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20 Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21 Chương 21: Gây tại quầy rượu
22 Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23 Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24 Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25 Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26 Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27 Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28 Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29 Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30 Chương 30: Hộp quà thần bí
31 Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32 Chương 32: Chỉ có thể là anh
33 Chương 33: Nhốt cô cả đời
34 Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35 Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36 Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37 Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38 Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39 Chương 39: Anh xin lỗi!
40 Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41 Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42 Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43 Chương 43: Cô nói thật
44 Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45 Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46 Chương 46: Khiến cô đau lòng
47 Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48 Chương 48: Đi tắm
49 Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50 Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51 Chương 51: Tối nay tạo người đi
52 Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53 Chương 53: Thích cô
54 Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55 Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56 Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57 Chương 57: Cô nên rời đi
58 Chương 58: Không muốn cho cô đi
59 Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60 Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61 Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62 Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63 Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64 Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65 Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66 Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67 Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68 Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69 Chương 69: Đồng ý sinh con
70 Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71 Chương 71: Bị chụp hình trộm
72 Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73 Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74 Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75 Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76 Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77 Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78 Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79 Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80 Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81 Chương 81
82 Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83 Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84 Chương 84: Kêu tên ai!
85 Chương 85: Rơi vào hồ nước
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88 Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89 Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90 Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91 Chương 91: Cô mang thai!
92 Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93 Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94 Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95 Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96 Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97 Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98 Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99 Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100 Chương 100: Vạch trần thân thế
101 Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102 Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103 Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104 Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105 Chương 105: Có thể chết vì cô
106 Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107 Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108 Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109 Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110 Chương 110: Không thể không có cô
111 Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112 Chương 112: Được cầu hôn
113 Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114 Chương 114: Cởi hết xuống!
115 Chương 115: Nông nô nổi dậy
116 Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117 Chương 117: Cô uống say
118 Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119 Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120 Chương 120: Phụ nữ trả thù
121 Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122 Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123 Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124 Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125 Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126 Chương 126
127 Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128 Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129 Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130 Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131 Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132 Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133 Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134 Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135 Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136 Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137 Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138 Chương 138: Là anh ép cô đi
139 Chương 139: Đó là con của cô
140 Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141 Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142 Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143 Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144 Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145 Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146 Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147 Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148 Chương 148: Cô muốn đi
149 Chương 149: Nụ hôn rất khác
150 Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151 Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152 Chương 152: Không thấy Huân Huân
153 Chương 153: Gặp lại người xưa
154 Chương 154: Thụ thai thành công
155 Chương 155: Cô ta trở lại
156 Chương 156: Anh đã từng tự sát
157 Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158 Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159 Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160 Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161 Chương 161: Tát cô một cái
162 Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163 Chương 163: Không ngờ có bầu
164 Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165 Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166 Chương 166: Không thấy anh
167 Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168 Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169 Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170 Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171 Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172 Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173 Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174 Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175 Chương 175: Anh đang ghen
176 Chương 176: Điều tra chân tướng
177 Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178 Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179 Chương 179: Cô là thuốc của anh
180 Chương 180: Xung đột chính diện
181 Chương 181: Muốn ly hôn thật
182 Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183 Chương 183: Chứng minh yêu anh
184 Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185 Chương 185: Người đàn ông biến thái
186 Chương 186: Tôi không nguyện ý
187 Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188 Chương 188: Lần này là cô quên anh
189 Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190 Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191 Chương 191: Oan gia vui mừng
192 Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2
Chương 2: Cô có BB!
3
Chương 3: Không kết hôn với cô!
4
Chương 4: Thật sự gả cho anh
5
Chương 5: Có người đang nghe!
6
Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7
Chương 7: An phận một chút!
8
Chương 8: Lão sắc lang!
9
Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10
Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11
Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12
Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13
Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14
Chương 14: Quyến rũ anh!
15
Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16
Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17
Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18
Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19
Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20
Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21
Chương 21: Gây tại quầy rượu
22
Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23
Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24
Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25
Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26
Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27
Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28
Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29
Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30
Chương 30: Hộp quà thần bí
31
Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32
Chương 32: Chỉ có thể là anh
33
Chương 33: Nhốt cô cả đời
34
Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35
Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36
Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37
Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38
Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39
Chương 39: Anh xin lỗi!
40
Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41
Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42
Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43
Chương 43: Cô nói thật
44
Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45
Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46
Chương 46: Khiến cô đau lòng
47
Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48
Chương 48: Đi tắm
49
Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50
Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51
Chương 51: Tối nay tạo người đi
52
Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53
Chương 53: Thích cô
54
Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55
Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56
Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57
Chương 57: Cô nên rời đi
58
Chương 58: Không muốn cho cô đi
59
Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60
Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61
Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62
Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63
Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64
Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65
Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66
Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67
Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68
Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69
Chương 69: Đồng ý sinh con
70
Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71
Chương 71: Bị chụp hình trộm
72
Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73
Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74
Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75
Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76
Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77
Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78
Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79
Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80
Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81
Chương 81
82
Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83
Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84
Chương 84: Kêu tên ai!
85
Chương 85: Rơi vào hồ nước
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88
Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89
Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90
Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91
Chương 91: Cô mang thai!
92
Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93
Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94
Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95
Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96
Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97
Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98
Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99
Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100
Chương 100: Vạch trần thân thế
101
Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102
Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103
Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104
Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105
Chương 105: Có thể chết vì cô
106
Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107
Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108
Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109
Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110
Chương 110: Không thể không có cô
111
Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112
Chương 112: Được cầu hôn
113
Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114
Chương 114: Cởi hết xuống!
115
Chương 115: Nông nô nổi dậy
116
Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117
Chương 117: Cô uống say
118
Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119
Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120
Chương 120: Phụ nữ trả thù
121
Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122
Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123
Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124
Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125
Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126
Chương 126
127
Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128
Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129
Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130
Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131
Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132
Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133
Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134
Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135
Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136
Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137
Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138
Chương 138: Là anh ép cô đi
139
Chương 139: Đó là con của cô
140
Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141
Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142
Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143
Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144
Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145
Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146
Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147
Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148
Chương 148: Cô muốn đi
149
Chương 149: Nụ hôn rất khác
150
Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151
Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152
Chương 152: Không thấy Huân Huân
153
Chương 153: Gặp lại người xưa
154
Chương 154: Thụ thai thành công
155
Chương 155: Cô ta trở lại
156
Chương 156: Anh đã từng tự sát
157
Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158
Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159
Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160
Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161
Chương 161: Tát cô một cái
162
Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163
Chương 163: Không ngờ có bầu
164
Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165
Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166
Chương 166: Không thấy anh
167
Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168
Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169
Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170
Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171
Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172
Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173
Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174
Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175
Chương 175: Anh đang ghen
176
Chương 176: Điều tra chân tướng
177
Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178
Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179
Chương 179: Cô là thuốc của anh
180
Chương 180: Xung đột chính diện
181
Chương 181: Muốn ly hôn thật
182
Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183
Chương 183: Chứng minh yêu anh
184
Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185
Chương 185: Người đàn ông biến thái
186
Chương 186: Tôi không nguyện ý
187
Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188
Chương 188: Lần này là cô quên anh
189
Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190
Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191
Chương 191: Oan gia vui mừng
192
Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần