Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh

Tay Đoan Mộc Mộc níu lấy Tô Hoa Nam, móng tay bấm vào thịt của anh, cô cũng không phát giác, đôi trong tròng mắt đen tràn đầy mê mang cùng sợ hãi, sợ mất đi người đàn ông kia.

Quan sát dáng vẻ của cô, Tô Hoa Nam rất muốn hất tay cô ra, anh ta ghét bộ dáng nhu nhược đáng thương giờ phút này của cô, ghét cô vì một người đàn ông mà trở nên không giống cô.

“Anh nói cho tôi biết, anh ấy không có việc gì, anh nói đi…” Không nghe được câu trả lời, sợ hãi của Đoan Mộc Mộc lại đột nhiên gia tăng.

Tô Hoa Nam chợt dùng sức đẩy, đem cô đè ép ở trên vách tường, hai tròng mắt lạnh như băng xoay tròn gió bão, “Anh không phải bác sĩ, cậu ta có sao không, anh nói không tính!”

Cô bị anh ta rống đến sửng sốt, nước mắt từng hạt lớn rớt xuống…

Anh ta ghét nước mắt của cô, chưa bao giờ ghét như bây giờ, bàn tay vuốt ve trên mặt cô, lau đi nước mắt của cô, “Khóc cái gì? Có gì phải khóc… Coi như cậu ta chết, em cũng sẽ không phải không có đàn ông, cùng lắm thì anh muốn em.”

Trái tim của Đoan Mộc Mộc như bị mũi dao bén nhọn ghim trúng, cô đột nhiên đẩy anh ta ra, giơ tay lên liền quăng cho Tô Hoa Nam một cái tát, “Anh chém gió cái gì? Anh ấy sẽ không chết, không đâu…”

Một cái tát này đã dùng hết hơi sức toàn thân, đánh anh ta xong, cô cũng lảo đảo lui về phía sau vài bước, “Anh ấy sẽ không chết, sẽ không…”

Tô Hoa Nam giơ tay lên lau vết đánh trên mặt, nóng hừng hực, cô thế nhưng đánh anh ta, đánh anh ta vì một người đàn ông khác?

“Ha ha…” Tô Hoa Nam nở nụ cười, nụ cười ở trong hành lang yên tĩnh, trong bóng đêm sầm níu chặt da đầu người, “Em rất sợ cậu ấy chết thật sao? Nhưng em càng sợ cậu ta chết, cậu ta lại càng sẽ chết…”

“Không, anh nói bậy!” Đoan Mộc Mộc tiến lên che cái miệng của anh ta, không để cho anh ta nói tiếp.

Tô Hoa Nam bắt được tay của cô, “Mộc Mộc, em không phải sợ, không nên quan tâm cậu ta như vậy, em biết không? Bộ dạng bây giờ của em nói cho anh biết, em yêu cậu ta, em không nỡ để cậu ta chết.”

Thật ra thì anh đã sớm phát hiện cô yêu Lãnh An Thần, tuy nhiên không ngờ yêu sâu đậm như thế.

Tai kiếp không phải là cái xẻng sắt rơi vào trên người Lãnh An Thần, cậu ta không trốn không tránh lại liều mạng che chở cô, anh ôm cô đang khóc, lẩm bẩm khẽ gọi tên Lãnh An Thần, Tô Hoa Nam mới hoàn toàn hiểu, bọn họ đã yêu nhau, hơn nữa yêu sâu đậm như vậy, thứ phát hiện này khiến Tô Hoa Nam tuyệt vọng, tuyệt vọng chưa từng có.

Đoan Mộc Mộc bị rống sững sờ, bên tai ông ông loạn hưởng, chỉ có câu kia của Tô Hoa Nam, em yêu cậu ta, yêu cậu ta.

Chẳng lẽ không nên yêu sao? Anh là chồng của cô…

Không có khiếp sợ, không có ngoài ý muốn, hình như chính là chuyện đương nhiên.

Đúng lúc này, đèn phòng giải phẩu tắt, có bác sĩ đi ra, “Ai là người thân bệnh nhân?”

Đoan Mộc Mộc ngốc ngốc, thậm chí quên đáp lại, cho đến khi Lâm Ám Dạ cùng Tiết Chi Hằng đi lên, cô mới phản ứng được, nhào tới, “Tôi là, tôi là vợ anh ấy.”

Ánh mắt bác sĩ dừng lại trên mặt Đoan Mộc Mộc mấy giây, có ánh sáng chợt lóe lên, “Bệnh nhân bị thương sọ não, mặc dù giải phẫu rất thành công, nhưng không ngoại trừ sẽ lưu lại hậu di chứng, còn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, tiến hành làm thêm một bước kiểm tra mới có thể xác định.”

Đây là cái gì, Đoan Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu, cô nhìn trong đám người một vòng, cuối cùng bắt được Tiết Chi Hằng, “Bác sĩ Tiết, đây là ý gì?”

Mi tâm của Tiết Chi Hằng vặn thật chặt, “Chị dâu, chị đừng kích động, đại ca đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe câu nói này, Đoan Mộc Mộc lập tức buông lỏng xuống, như một quả khí cầu tràn đầy khí, bị người ta dùng kim châm một chút.

Lãnh An Thần rất nhanh bị y tá đẩy đi ra, đứng xa xa nhìn, không thấy được mặt của anh, chỉ thấy một thân dây ống, xốc xếch giống như là huyết mạch cũng mang ra bên ngoài cơ thể, Đoan Mộc Mộc rất muốn chạy tới, sờ mặt của anh một cái, nhưng chân của cô lại như là bị rút gân, không có một chút hơi sức, căn bản không nhúc nhích được.

Sợ hãi, sợ, hoặc là không dám…

Đoan Mộc Mộc đã không phân biệt rõ, chỉ có hai tròng mắt giống như là thuộc về cô, để cho cô vẫn nhìn theo, nhìn theo đến khi anh bị đẩy vào phòng bệnh, cho đến khi cũng nhìn không thấy nữa.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói không quá quen thuộc vang ở bên tai, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, thấy Lâm Ám Dạ đang cau mày nhìn mình chằm chằm.

Đoan Mộc Mộc muốn nói không có việc gì, nhưng cổ họng như bị lấp khối than lửa, căn bản không phát ra được một tiếng, chỉ có thể lắc đầu.

“Vào xem xem!” Lâm Ám Dạ lại mở miệng.

Đoan Mộc Mộc gật đầu, cô muốn đi nhìn anh, muốn xem anh, muốn nói rất nhiều với anh, nhưng chân chính là thế nào cũng không nâng dậy nổi, cô hít sâu dùng sức nhấc chân, nhưng mới một bước liền suýt nữa ngã xuống.

“Cẩn thận” Lâm Ám Dạ đỡ cô, chân mày nhíu chặt hơn, thật thấp nói một câu, “Cái người này, dáng vẻ quỷ vẫn nên đừng thấy anh ấy!”

Dáng vẻ Quỷ?

Cô hiện tại khó coi như thế sao?

Đoan Mộc Mộc đưa tay sờ mặt của mình, mới phát hiện mặt sưng phù, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh khủng, giờ khắc này mới nhớ lại Lăng Khả Tâm quăng cho mình bạt tai.

“Người phụ nữ kia đã bị bắt” Lâm Ám Dạ đỡ cô hướng phòng bệnh đi tới, nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không quan tâm, hiện tại cô chỉ quan tâm Lãnh An Thần, chỉ muốn anh không có việc gì.

Cách tấm thủy tinh dầy cộm nặng nề, Đoan Mộc Mộc rốt cuộc thấy được người kia, mặt cùng đầu của anh bị quấn băng gạc dầy cộm nặng nề, hoàn toàn không nhìn ra tuấn mỹ lúc trước, thậm chí một giây như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng hoài nghi đây không phải là anh?

“Bệnh nhân mới vừa phẫu thuật xong, ít nhất phải 48 giờ mới có thể tỉnh táo, nếu như các người không có việc gì thì trở về đi” Y tá tới đây đuổi người.

“48 giờ? Tại sao lâu như thế?” Cổ họng Đoan Mộc Mộc như được đại xá, rốt cuộc phát ra giọng nói, cũng thô khó nghe.

“Ngại lâu? Cô có biết đầu của anh ta cũng bị cắt ra hay không?” Lời nói của y tá khiến đầu Đoan Mộc Mộc chợt đau, hình ảnh cái xẻng rơi vào trên đầu trên người anh lại thay nhau xuất hiện trước mặt cô, giống như tiếp theo cũng rơi vào trên đầu trên người của cô, để cho cô kịch liệt đau, đau giống có dao cắt trên đầu cô.

Đau, thật là đau…

Hai tay của cô che đầu, nhưng thế nào cũng không hóa giải được cái loại đau đó…

“Này, cô…cô không có sao chứ?” Y tá nhỏ thấy được sự khác thường của cô.

“Chị dâu…”

Đoan Mộc Mộc cuối cùng nghe được chính là tiếng kêu như vậy, sau đó cái gì cũng không biết, cả người như ngã vào trong biển sâu vô hạn, mờ mịt không tìm được bờ.

Cô ngủ mê suốt cả một ngày, cũng chính là 48 giờ, cô mở mắt ra chuyện cần làm chính là chạy vào phòng bệnh của Lãnh An Thần, bởi vì y tá nói 48 giờ anh sẽ tỉnh, cô thế nào cũng không nhớ đến, khi cô tiến vào trong phòng bệnh, bác sĩ nói anh còn đang ngủ.

“Tại sao anh ấy còn không tỉnh?” Đoan Mộc Mộc nhìn người không nhúc nhích trên giường bệnh, chỉ cảm thấy sợ hãi đáy lòng lại đang gia tăng, mặc dù cô không phải bác sĩ, nhưng cô biết người làm phẫu thuật não giống như Lãnh An Thần chậm chạp không tỉnh lại khẳng định không phải chuyện tốt.

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc giải thích, “Giải phẫu xong chúng tôi cũng đã nói, mặc dù giải phẫu thành công, nhưng cũng không đại biểu không có hậu di chứng, tình trạng giống như anh ta cũng chưa xuất hiện qua…”

“Tôi không muốn nghe” Đoan Mộc Mộc đột nhiên cắt đứt lời của bác sĩ, nói cô mềm yếu cũng được, nói cô trốn tránh cũng tốt, cô không muốn nghe bác sĩ tuyên bố.

Anh nhất định không có việc gì, nhất định sẽ tỉnh lại!

“Anh ấy nhất định sẽ tỉnh, ngủ như vậy chỉ là quá mệt mỏi, nhất định vậy” Đoan Mộc Mộc không hề nghe bác sĩ nói, không nhìn những người khác, mà xoay người cầm tay Lãnh An Thần, “Các người đi ra ngoài, không cần nói anh ấy, anh ấy ngủ đủ rồi, sẽ tỉnh…”

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc giống như làm cử chỉ điên rồ, quan sát dáng vẻ của cô, bác sĩ lắc đầu một cái, thối lui ra khỏi phòng bệnh.

Mọi người cũng đi theo ra, bên trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có giọng nói máy móc chuyển động cùng tiếng hít thở nhàn nhạt của anh, mà giọng nói để cho cô an tâm như thế, để cho cô lo lắng cũng yên tĩnh lại.

Tay của cô vuốt ve mặt của anh, chạm lên mắt, nước mắt của cô cũng rơi xuống, cô không muốn khóc, nhưng căn bản không khống chế được…

Cuối cùng cô nâng tay của anh lên che mặt của mình, “Lãnh An Thần, anh không cần ngủ có được không? Anh tỉnh lại, tỉnh lại trò chuyện cùng em… Không nên để cho lời của bác sĩ làm cho em sợ, sẽ không có hậu di chứng, anh mở mắt ra nói cho em biết.”

Cô đem mặt dời đi, nhìn anh một cái, anh còn đang ngủ, giống như là căn bản không có nghe được lời của cô… nhưng cô có cảm giác, đó chính là anh nghe được, nhất định nghe được.

“Tại sao anh không tránh ra? Anh là đứa ngốc sao?”

“Tại sao muốn che chở em…em chết rồi, anh cũng không thiếu phụ nữ…”

Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, giống như là Thất Nguyệt ngày mưa to, thế nào cũng không chịu ngừng nghỉ.

“Anh có biết bộ dạng bây giờ của anh tốt và xấu ra sao hay không, nếu như anh bị hủy diệt, không được đổ thừa em…em sẽ không phụ trách, bởi vì em không bảo anh giúp em cản trở…” Lời nói như vậy chính cô cũng cảm thấy trái lương tâm, “Lãnh An Thần em biết rõ anh tốt với em, anh tỉnh dậy đi, anh tỉnh lại chúng ta sẽ ở chung một chỗ thật tốt, không bao giờ ầm ĩ nữa, không bao giờ náo nữa, em sẽ sinh con cho anh…”

“Anh tỉnh tỉnh, anh không tỉnh, em sẽ không để ý tới anh…”

“Em bảo anh tỉnh lại, anh có nghe thấy không?”

“Cái người này, tên khốn kiếp, làm sao anh có thể bỏ lại em hả?”

Nói xong lời cuối cùng, cô khóc thút thít chạy ra ngoài, tiếng khóc như vậy căn bản không chịu khống chế, hình như chỉ có khóc lên, cô thấy khó chịu ở trong lòng mới có thể khá hơn một chút.

Nhưng cô kêu gọi, còn có tiếng khóc cuối cùng không có kêu anh tỉnh lại, Lãnh An Thần vẫn còn ngủ, giống như là hoàng tử ngủ say, hơn nữa liền ngủ hai ngày.

Người nhà họ Lãnh đều tới, mặc dù trên mặt không dám nói, nhưng ánh mắt kia cũng nhìn ra được, bọn họ đang oán Đoan Mộc Mộc, Lãnh Ngọc Thù càng thêm không chút khách khí mắng cô là họa thủy, lần đầu tiên, Đoan Mộc Mộc không nắm chắc để phản bác, thậm chí ở trong lòng cũng cho là như vậy, cô không phải thật sự là tại họa chứ?

Từ nhỏ đã không có cha mẹ, cha nuôi duy nhất cũng đã chết, sau lại gả cho Lãnh An Thần, kết quả bà nội thương cô qua đời, hiện tại Lãnh An Thần lại…

“Này, anh nằm ở đây giả mạo hoàng tử ngủ sao? Không thấy cô gái của anh bị khi dễ rồi à?” Quan Tiểu Ưu cùng Đường Tịch Nhan cũng nhận được tin tức chạy tới, chỉ thấy Đoan Mộc Mộc bị uất ức, lại cảm thấy không đáng giá, vì vậy Quan Tiểu Ưu rống hướng Lãnh An Thần đang ngủ.

Đoan Mộc Mộc vượt qua Tiểu Ưu lắc đầu, “Chớ mắng anh ấy, mắng anh ấy nữa, tớ càng khó chịu.”

“Cậu khó chịu cái rắm, chuyện này căn bản là trách anh ta, nếu như không phải là anh ta trêu chọc cô gái kia, cậu mới sẽ không chọc phải chuyện phiền toái này, lại nói cũng là anh ta gieo gió gặt bão” Quan Tiểu Ưu nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy.

Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không cách nào yên tâm thoải mái, nhìn anh như vậy, cô chỉ hận lúc ấy tại sao lại không có hơi sức thay anh ngăn cản, dù ngăn cản hạ xuống, có lẽ anh cũng sẽ không thương nặng như vậy rồi!

Đường Tịch Nhan nhìn Đoan Mộc Mộc tự trách, lôi kéo Tiểu Ưu, ý bảo cô câm miệng, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, “Cậu đừng quá đau lòng, anh ta sẽ không có chuyện.”

Thế nhưng chính là lời nói nghe vô lực như vậy, thậm chí ngay cả Đường Tịch Nhan cũng cảm thấy lừa mình dối người, nếu như anh ta muốn tỉnh, đã sớm tỉnh.

Quan Tiểu Ưu thở dài, tới ôm lấy Đoan Mộc Mộc, “Tớ hiểu rõ trong tâm thương yêu anh ta, nhưng cũng đừng tự trách, có một số việc đã được định trước, đại khái chính là mệnh anh ta trúng kiếp này, ai bảo trước kia anh ta hại quá nhiều cô gái…”

Không nhịn được, Quan Tiểu Ưu lại quở trách Lãnh An Thần, cho đến khi thịt ngang hông bị Đường Tịch Nhan nặng nề bấm một cái, mới nhớ lại mình là tới khuyên người, vội vàng sửa lại giọng điệu, còn nói, “Tên khốn kiếp thích giả bộ hoàng tử ngủ không phải sao? Cậu coi như công chúa, ngày ngày hôn anh ta, cho đến khi hôn anh ta tỉnh lại!”

Cái này của Quan Tiểu Ưu, còn tưởng rằng đây là truyện thiếu nhi sao? Thật là bó tay với cô!

Đoan Mộc Mộc cười cười, tâm tình nặng nề có trong chốc lát, “Không có việc gì, các cậu yên tâm đi, anh ấy chính là muốn ngủ, tớ chưa chắc sẽ đồng ý… Tớ chính là ngày ngày ầm ĩ anh ấy, cũng phải đánh thức anh ấy!”

Nghe được cô nói như vậy, Quan Tiểu Ưu cùng Đường Tịch Nhan hình như yên tâm một chút, vỗ vỗ bả vai của cô, “Này mới đúng, lúc này mới giống cọc gỗ của chúng ta.”

Họ đi, Đoan Mộc Mộc đứng ở trước giường, quan sát người không động, mở miệng, “Anh thật muốn em hôn anh sao?”

Không biết sao, cô lại đột nhiên rất muốn muốn thử phương pháp hôn anh một chút này!

Anh dĩ nhiên không có trả lời, vì vậy Đoan Mộc Mộc cúi thấp thân thể, “Vậy em thật hôn anh rồi!”

Không có một tia đáp lại, ngay cả hơi thở chóp mũi anh đều chưa từng biến hóa nửa phần, Đoan Mộc Mộc chu miệng lên, “Không trả lời chính là đồng ý, vậy em hôn thật, anh tỉnh lại, không cho nói em chiếm tiện nghi của anh!”

Đoan Mộc Mộc cúi đầu hôn lên môi của anh, bốn múi môi dính nhau, nháy mắt Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thần kinh lập tức căng thẳng, vẫn là tư vị trong trí nhớ…

Cô thử đưa đầu lưỡi ra, như dĩ vãng lúc anh hôn cô, miêu tả môi của anh.

Môi của anh rất mỏng, giống như là một khối băng, lành lạnh, giống như sẽ bị ngậm hóa, môi của anh rất mềm chỉ là có chút khô ráo, thời điểm đầu lưỡi liếm qua, giống như là có đồ vật gì đó cắn đầu lưỡi…

Đoan Mộc Mộc có thể hôn anh như vậy, mặc dù anh ngậm miệng môi chỉ có thể hôn ở mặt ngoài, nhưng cô vẫn kiên trì, trong lòng vẫn cho là như vậy, nếu như anh thật sự là hoàng tử ngủ, như vậy cô liền nhất định có thể hôn anh tỉnh.

Lãnh An Thần có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, nhưng chuyện sát bên người anh, rửa mặt rửa chân cùng với cạo chòm râu, Đoan Mộc Mộc đều sẽ tự thân động thủ.

Một ngày, cô là học sinh mới cạo chòm râu cho anh, vừa cạo vừa nói, “Anh xem anh ngày ngày không để ý tới em, râu ria lại mọc nhanh như vậy, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ không cạo cho anh, em sẽ để nó dài ra, mọc dài như tóc vậy, để cho anh biến thành lão già khó coi.”

Trước kia không phát hiện râu ria đàn ông rất có ý tứ, trong khoảng thời gian này Đoan Mộc Mộc phát hiện, giống như là tóc con gái, chỉ cần mình nguyện ý đi xử lý, sẽ có cảm giác ý tứ khác, vì vậy cô đem râu ria anh cạo thành đồ án kỳ quái, hơn nữa còn dùng điện thoại di động chụp lại.

“Lãnh An Thần, hôm nay em cạo cho anh thành con thỏ, em…” Đoan Mộc Mộc nói còn chưa hết đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt lại phóng đại từng tấc.

Chapter
1 Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2 Chương 2: Cô có BB!
3 Chương 3: Không kết hôn với cô!
4 Chương 4: Thật sự gả cho anh
5 Chương 5: Có người đang nghe!
6 Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7 Chương 7: An phận một chút!
8 Chương 8: Lão sắc lang!
9 Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10 Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11 Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12 Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13 Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14 Chương 14: Quyến rũ anh!
15 Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16 Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17 Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18 Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19 Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20 Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21 Chương 21: Gây tại quầy rượu
22 Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23 Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24 Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25 Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26 Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27 Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28 Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29 Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30 Chương 30: Hộp quà thần bí
31 Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32 Chương 32: Chỉ có thể là anh
33 Chương 33: Nhốt cô cả đời
34 Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35 Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36 Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37 Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38 Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39 Chương 39: Anh xin lỗi!
40 Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41 Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42 Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43 Chương 43: Cô nói thật
44 Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45 Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46 Chương 46: Khiến cô đau lòng
47 Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48 Chương 48: Đi tắm
49 Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50 Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51 Chương 51: Tối nay tạo người đi
52 Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53 Chương 53: Thích cô
54 Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55 Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56 Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57 Chương 57: Cô nên rời đi
58 Chương 58: Không muốn cho cô đi
59 Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60 Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61 Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62 Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63 Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64 Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65 Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66 Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67 Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68 Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69 Chương 69: Đồng ý sinh con
70 Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71 Chương 71: Bị chụp hình trộm
72 Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73 Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74 Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75 Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76 Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77 Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78 Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79 Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80 Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81 Chương 81
82 Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83 Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84 Chương 84: Kêu tên ai!
85 Chương 85: Rơi vào hồ nước
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88 Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89 Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90 Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91 Chương 91: Cô mang thai!
92 Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93 Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94 Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95 Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96 Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97 Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98 Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99 Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100 Chương 100: Vạch trần thân thế
101 Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102 Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103 Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104 Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105 Chương 105: Có thể chết vì cô
106 Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107 Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108 Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109 Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110 Chương 110: Không thể không có cô
111 Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112 Chương 112: Được cầu hôn
113 Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114 Chương 114: Cởi hết xuống!
115 Chương 115: Nông nô nổi dậy
116 Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117 Chương 117: Cô uống say
118 Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119 Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120 Chương 120: Phụ nữ trả thù
121 Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122 Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123 Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124 Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125 Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126 Chương 126
127 Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128 Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129 Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130 Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131 Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132 Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133 Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134 Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135 Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136 Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137 Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138 Chương 138: Là anh ép cô đi
139 Chương 139: Đó là con của cô
140 Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141 Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142 Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143 Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144 Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145 Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146 Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147 Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148 Chương 148: Cô muốn đi
149 Chương 149: Nụ hôn rất khác
150 Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151 Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152 Chương 152: Không thấy Huân Huân
153 Chương 153: Gặp lại người xưa
154 Chương 154: Thụ thai thành công
155 Chương 155: Cô ta trở lại
156 Chương 156: Anh đã từng tự sát
157 Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158 Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159 Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160 Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161 Chương 161: Tát cô một cái
162 Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163 Chương 163: Không ngờ có bầu
164 Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165 Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166 Chương 166: Không thấy anh
167 Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168 Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169 Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170 Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171 Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172 Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173 Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174 Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175 Chương 175: Anh đang ghen
176 Chương 176: Điều tra chân tướng
177 Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178 Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179 Chương 179: Cô là thuốc của anh
180 Chương 180: Xung đột chính diện
181 Chương 181: Muốn ly hôn thật
182 Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183 Chương 183: Chứng minh yêu anh
184 Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185 Chương 185: Người đàn ông biến thái
186 Chương 186: Tôi không nguyện ý
187 Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188 Chương 188: Lần này là cô quên anh
189 Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190 Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191 Chương 191: Oan gia vui mừng
192 Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2
Chương 2: Cô có BB!
3
Chương 3: Không kết hôn với cô!
4
Chương 4: Thật sự gả cho anh
5
Chương 5: Có người đang nghe!
6
Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7
Chương 7: An phận một chút!
8
Chương 8: Lão sắc lang!
9
Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10
Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11
Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12
Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13
Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14
Chương 14: Quyến rũ anh!
15
Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16
Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17
Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18
Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19
Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20
Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21
Chương 21: Gây tại quầy rượu
22
Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23
Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24
Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25
Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26
Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27
Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28
Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29
Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30
Chương 30: Hộp quà thần bí
31
Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32
Chương 32: Chỉ có thể là anh
33
Chương 33: Nhốt cô cả đời
34
Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35
Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36
Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37
Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38
Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39
Chương 39: Anh xin lỗi!
40
Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41
Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42
Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43
Chương 43: Cô nói thật
44
Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45
Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46
Chương 46: Khiến cô đau lòng
47
Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48
Chương 48: Đi tắm
49
Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50
Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51
Chương 51: Tối nay tạo người đi
52
Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53
Chương 53: Thích cô
54
Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55
Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56
Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57
Chương 57: Cô nên rời đi
58
Chương 58: Không muốn cho cô đi
59
Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60
Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61
Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62
Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63
Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64
Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65
Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66
Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67
Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68
Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69
Chương 69: Đồng ý sinh con
70
Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71
Chương 71: Bị chụp hình trộm
72
Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73
Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74
Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75
Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76
Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77
Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78
Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79
Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80
Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81
Chương 81
82
Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83
Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84
Chương 84: Kêu tên ai!
85
Chương 85: Rơi vào hồ nước
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88
Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89
Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90
Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91
Chương 91: Cô mang thai!
92
Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93
Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94
Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95
Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96
Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97
Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98
Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99
Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100
Chương 100: Vạch trần thân thế
101
Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102
Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103
Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104
Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105
Chương 105: Có thể chết vì cô
106
Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107
Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108
Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109
Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110
Chương 110: Không thể không có cô
111
Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112
Chương 112: Được cầu hôn
113
Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114
Chương 114: Cởi hết xuống!
115
Chương 115: Nông nô nổi dậy
116
Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117
Chương 117: Cô uống say
118
Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119
Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120
Chương 120: Phụ nữ trả thù
121
Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122
Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123
Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124
Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125
Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126
Chương 126
127
Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128
Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129
Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130
Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131
Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132
Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133
Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134
Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135
Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136
Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137
Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138
Chương 138: Là anh ép cô đi
139
Chương 139: Đó là con của cô
140
Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141
Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142
Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143
Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144
Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145
Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146
Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147
Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148
Chương 148: Cô muốn đi
149
Chương 149: Nụ hôn rất khác
150
Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151
Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152
Chương 152: Không thấy Huân Huân
153
Chương 153: Gặp lại người xưa
154
Chương 154: Thụ thai thành công
155
Chương 155: Cô ta trở lại
156
Chương 156: Anh đã từng tự sát
157
Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158
Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159
Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160
Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161
Chương 161: Tát cô một cái
162
Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163
Chương 163: Không ngờ có bầu
164
Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165
Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166
Chương 166: Không thấy anh
167
Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168
Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169
Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170
Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171
Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172
Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173
Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174
Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175
Chương 175: Anh đang ghen
176
Chương 176: Điều tra chân tướng
177
Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178
Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179
Chương 179: Cô là thuốc của anh
180
Chương 180: Xung đột chính diện
181
Chương 181: Muốn ly hôn thật
182
Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183
Chương 183: Chứng minh yêu anh
184
Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185
Chương 185: Người đàn ông biến thái
186
Chương 186: Tôi không nguyện ý
187
Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188
Chương 188: Lần này là cô quên anh
189
Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190
Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191
Chương 191: Oan gia vui mừng
192
Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần