Chương 14

- Em sẽ gặp cô ấy?

Giọng của Sở Niệm mang theo run rẩy cũng có chút hoảng sợ, nếu như trước đây, cô dùng ngữ khí này nói với Nguyễn Du Nhiên, lại dùng ánh mắt hàm chứa lệ quang nhìn Nguyễn Du Nhiên, đừng nói là không đi gặp một người không quen, dù kêu Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức đi chết cũng có thể.

Mà hôm nay, Nguyễn Du Nhiên không biết lòng mình thật sự thay đổi, hay bị tương tư cùng oán hận 3 năm nay dằn vặt, giờ khắc này, cô lại có một cảm giác vui vẻ khi trả được thù.

Cô quay đầu chống lại ánh mắt của Sở Niệm, khóe môi vẽ nên ý cười vô tâm:

"Nên đi chứ, cô cũng biết con người tôi có sức hấp dẫn vô biên cũng rất ích kỷ, ha, dù sao, ba tháng quay chương trình nháy mắt liền trôi qua, tôi cũng phải vì tương lại sau này tính toán một chút."

Một chữ "ha" này quá thật châm chọc đáy lòng Sở Niệm, cô cúi đầu, cố gắng khắc chế bản thân.

Tương lai sau này...

Trong mắt Nguyễn Du Nhiên là một mảng băng lạnh, bây giờ để ý? Sở Niệm cô nên sớm làm vậy? Rời đi 3 năm, Sở Niệm cô có nghĩ tới tôi sẽ biến thành một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, bên cạnh nên có rất nhiều người theo đuổi không? Cô nhẫn tâm không trở lại? Nhẫn tâm không liên lạc với tôi? Bây giờ lại làm ra dáng vẻ này, rốt cuộc là làm cho ai xem???

Đã sớm nên như vậy.

Cô sẽ không nhẹ dạ nữa!

Nguyễn Du Nhiên kéo vali, ngay khoảnh khắc cô đi ra khỏi cửa phòng, ngửa đầu nhìn bầu trời với ánh nắng chói chang.

Cô vẫn còn trẻ, dung nhan xinh đẹp rực rỡ, lương thiện, lễ độ, đáng yêu.

Cuộc đời cô vừa mới bắt đầu thôi.

"Tiện Tiện." Lâm Y Y chợt từ phía sau đi tới ôm lấy cổ cô, đầy gian xảo sát tới cô, than thở: "Chúng ta đã lên hàng nữ nghệ sĩ có tuổi, không giống mấy thiếu nữ hoạt bát, Tống Từ đứa bé kia vừa tắm xong thậm chí ngay cả dưỡng da cũng không thoa mà làn da giống như nước trong veo."

Nguyễn Du Nhiên:...

Nguyễn Du Nhiên trầm mặc chốc lát, nhìn Lâm Y Y nói:

"Mình cũng là thiếu nữ đúng không?"

Lâm Y Y ngay lập tức bật cười:

"Ây da, mình hiểu rồi, mấy người già trong lòng đều có mộng thiếu nữ, có thể hiểu."

Mộng thiếu nữ.

Đúng vậy...

Cô đã 30 rồi.

Ở giới giải trí này, trong cánh rừng rậm trồng đầy cây non mơn mởn, quả thật lực lượng như cô đã xem là cọng tỏi già.

Cô không còn mới mẻ nữa.

Tất cả thanh xuân của cô đều cho chó ăn rồi.

Giai đoạn đầu đã quay xong, Nguyễn Du Nhiên không giống các nghệ sĩ khác, cô vẫn luôn theo đuổi nguyên tắc "Làm việc vui vẻ, sống hạnh phúc", thật ra thì chính là theo quy luật cá mặn, chỉ cần cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi nữa, cô tuyệt đối sẽ không để cho mình tăng thêm lượng công việc vượt mức quy định, có người hỏi cô vì sao không có trí cầu tiến như vậy, cô luôn thành thật trả lời:

"Bởi vì tôi là phú nhị đại."

*富二代 nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai") là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc....

Lý do này khiến người ta tức giận cỡ nào nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.

Canh giữ ở cửa chờ chính là An Niên-tài xế kiêm bảo tiêu của Nguyễn Du Nhiên, cô ấy đeo bao tay trắng, mặc một bộ âu phục, vẻ mặt nghiêm túc, rất có uy.

Nguyễn Du Nhiên mệt mỏi đưa hành lý cho An Niên, An Niên nhận lấy đi đến cóp sau bỏ vào, Nguyễn Du Nhiên thuận miệng hỏi:

"Hai mẹ của em thế nào rồi, có phải nhớ em lắm không?"

Cơ thể An Niên cứng đờ, cô nên trả lời thế nào? Nhớ không ta... hình như từ sau Khi Du Nhiên đi, Nguyễn tổng trải qua cuộc sống chỉ chê đêm xuân quá ngắn, mỗi ngày đều ngủ tới nắng phơi ba sào, có một lần, cô đến đưa đồ, vừa vào trong phòng thì ngửi thấy mùi hương là lạ, thì chính là cái mùi không thể miêu tả.

*春宵苦短日高起: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi nghĩa là buồn bực đêm xuân quá ngắn, mặt trời lên cao mới dậy

Cũng may Nguyễn Du Nhiên không có một mực theo đuổi câu trả lời, cô thở ra một hơi:

"Em mệt chết đi được, bây giờ muốn về nhà ăn cơm mẹ em nấu. Haiz, chị, sao chị không nói câu nào vậy, chị cũng không nhớ người ta à?"

An Niên mỉm cười, chợt đứng thẳng người làm tư thế quân đội, hạ giọng:

"Phu nhân!"

Nguyễn Du Nhiên:...

Móa nó.

Chẳng biết từ khi nào Sở Niệm đã đi tới, cô đã thay đồ, khoác áo choàng màu trắng, mang mắt kính, tóc dài theo gió bay bay, thoạt nhìn vừa cool lại vừa ngầu.

Rõ ràng thái độ của An Niên với Sở Niệm cùng Nguyễn Du Nhiên khác nhau, cơ thể cực kỳ thẳng, gương mặt nghiêm túc.

Nguyễn Du Nhiên tức tới muốn nổ tung:

"Chị mù hả, gọi cái gì vậy?"

An Niên giống như không nghe thấy, nghiêm túc nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm tháo kính râm xuống, cô mỉm cười với An Niên: "Chị, đã lâu không gặp, cái này cho chị. Trên đường chạy chậm một chút." Cô đưa socola đã chuẩn bị trước cho An Niên.

Nguyễn Du Nhiên ngồi xe lâu thường hay bị say xe, có một thói quen là nhất định phải ăn một ít đồ ngọt mới có thể xoa dịu được, lúc nghiêm trọng thậm chí sẽ nôn mửa.

Sở Niệm cũng không lưu lại quá lâu, thậm chí nhìn cũng không nhìn người kia liền xoay người rời đi, không hề có một chút yếu đuối như khi nãy hỏi cô, có vẻ như vừa nãy không phải cô ấy.

Người vừa đi, Nguyễn Du Nhiên liền tức giận nhìn An Niên.

An Niên ho khan một tiếng, cô mở cửa xe:

"Lên xe đi, phu nhân đi rồi."

Bình thường khi nghe thấy xưng hô này Nguyễn Du Nhiên không có cảm giác gì, nhưng hôm nay nghe thấy cả người đều khó chịu, cô ngồi ở ghế sau, nhướng mày:

"Chị, em sắp cùng cô ấy ly hôn."

An Niên gật đầu, ăn ngay nói thật:

"Chị có nghe nói, bây giờ thì chưa ly hôn."

Nguyễn Du Nhiên:...

Ôi trời ơi, chị gái này quả thật nhìn không ra, bình thường thật thà kiệm lời, hôm nay vì bảo vệ Sở Niệm mà thay đổi, khéo ăn khéo nói?

Nguyễn Du Nhiên khí thế nổi lên:

"Đó là chuyện sớm hay muộn thôi, sau này em và cô ấy không có nửa điểm quan hệ, chị không cần gọi cô ấy là phu nhân gì nữa, cũng không cần tùy tiện nhận đồ của Sở ảnh hậu."

An Niên gật đầu, cô hạ cửa sổ xuống, trực tiếp đem socola khi nãy Sở Niệm cho cô ném ra ngoài.

Nguyễn Du Nhiên:...!!!

Sự ồn ào trong xe đã thay bằng sự im lặng chết người.

Chẳng biết qua bao lâu, An Niên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bản mặt như cá thối của ai kia, cô bèn nói: "Chị chỉ ném giấy gói thôi." cô tiện tay đem socola đã mở đưa cho ai kia.

Nguyễn Du Nhiên:..........

A a a a a a a!!!

Bây giờ cô đã không còn địa vị gì à??? Tất cả mọi người đều ức hiếp cô???

"Ngừng xe." Nguyễn Du Nhiên lãnh đạm cất giọng, giữa hai hàng lông mày khí thế lão đại mới xuất hiện sâu đậm.

An Niên giẫm phanh xe.

Nguyễn Du Nhiên nói:

"Quay đầu lại."

An Niên kinh ngạc nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt sắc bén của Nguyễn Du Nhiên chống lại ánh mắt của cô:

"Có điều muốn hỏi?"

Tất nhiên là có rất nhiều.

An Niên không dám nói, cô quay xe lại, người kia thản nhiên nói:

"Ngừng."

Người kia mở cửa xuống xe, như kẻ trộm quan sát bốn phía, cúi người nhặt giấy gói socola xanh xanh đỏ đỏ bị An Niên vừa ném lên, rồi vội vã lên xe.

1

Sau khi lên xe, An Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên. Nguyễn Du Nhiên thản nhiên mở miệng giải thích:

"Con người của em, không thích nhận đồ của người khác, một khi đã nhận sẽ không tùy tiện ném lung tung."

An Niên gật đầu:

"Chị nhớ hồi 18 tuổi, chị tặng cho em món đồ chơi bằng bông, ngày hôm sau thì em đã vứt đi."

Rõ ràng An Niên là một vệ sĩ cao lãnh, hôm nay nói ra lời này lại có vẻ oán trách.

Nguyễn Du Nhiên suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, cô tức giận, hầm hầm nhìn An Niên:

"Tiền lương tháng này phát chưa?"

An Niên ngay lập tức im miệng tập trung lái xe, xe vừa mới chạy đi, đường lớn phía trước, một chiếc xe màu trắng chậm rãi chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống hiện ra gương mặt hoàn mỹ chừng bàn tay của Sở Niệm.

Túc Mễ người đại diện của cô ngồi ở ghế trước thận trọng hỏi:

"Niệm Niệm, sao vậy?"

Lúc cô vừa đến đón Sở Niệm liền phát hiện tâm trạng của Sở Niệm rõ ràng không tốt, lời nói cũng lạnh như mùa đông, hơn nữa đôi mắt còn ửng đỏ, dọa Túc Mễ thở cũng không dám thở mạnh.

Mà hôm nay, một lát sau không biết đã nhìn thấy gì, tự nhiên trong mắt đầy ý cười?

Sở Niệm cúi đầu, khẽ cười:

"Đi thôi."

....

Lần này Nguyễn Du Nhiên về nhà, lúc ấn chuông cửa, vành mắt đã đỏ lên.

Nhà luôn là bến đỗ ấm áp nhất của mỗi người.

Lần này cô quay chương trình, mặc dù không có mệt mỏi áp lực lớn như quay phim nhưng cô lại có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều uể oải.

Hai người mẹ của cô giờ phút này đang ở trong nhà chờ cô, nhất định là gấp gáp muốn ôm cô vào lòng.

Nhất định... đêm nay biết cô trở về cho nên ngủ không yên giấc.

Ấn chuông cửa mấy phút không ai mở cửa.

Nguyễn Du Nhiên:...

Nhất định là đang nấu cơm chờ cô về, quá vui quá hưng phấn chờ đợi nên hai mẹ mới không nghe thấy.

Cô lặng lẽ móc chìa khóa ra, mở cửa. Quả nhiên vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi của đồ ăn.

Vành mắt Nguyễn Du Nhiên đỏ lên, cô biết, hai mẹ của cô nhất định đang làm cơm cho cô, đây là mùi vị gia đình!

Cô đã chuẩn bị tạo bất ngờ vui vẻ cho hai người mẹ của cô.

Cô rón rén thay dép xong, nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp.

Ở trong phòng bếp đang mở nhạc nhẹ êm dịu tươi sáng, mà hai người mẹ của cô là Nguyễn Thu và Sở Thanh thật sự đang làm cơm.

Bắt đầu nói từ tướng mạo của Nguyễn Du Nhiên, cô vẫn giống Sở Thanh nhiều hơn, nhưng tính cách tương đối giống Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu là tổng tài tập đoàn Ức Phong, đối ngoại khá khí phách uy nghiêm, đối nội theo Tiện Tiện thấy là vợ quản nghiêm cộng thêm lúng túng ngu ngốc, Sở Thanh lại là một bác sĩ ngoại khoa tài nghệ cấp cao, đối ngoại nhất là đối với bệnh nhân rất dịu dàng nhưng theo Tiện Tiện thấy bà là người cuồng vợ có tính chiếm hữu cực mạnh. Hai người năm đó bên nhau hao tổn rất nhiều sức lực, lúc còn trẻ cũng không ít lần cãi nhau, bây giờ có tuổi hơn thì ngược lại mỗi ngày đều dính lấy nhau rất thân mật.

Mà lần này Nguyễn Thu cũng không chịu làm cơm đàng hoàng, tay ôm lấy eo Sở Thanh đang đảo đồ ăn, cằm đặt trên cổ Sở Thanh, giọng kéo dài chán ghét:

"Haiz, thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh như vậy Tiện Tiện của chúng ta phải về rồi."

Sở Thanh nghe thấy sự bất mãn trong lời của người kia, bà cười cười:

"Chị không nhớ con à?"

Nguyễn Thu nhíu mày, dùng cái giọng như bị người ta giẫm lên chân nói:

"Nhớ chút chút à, nhưng chị càng nhớ mỗi ngày ở bên em, mỗi ngày ồ ố ô~"

Sở Thanh đỏ mặt, bà đẩy người kia ra:

"Chị đừng giỡn nữa, một hồi con về nhìn thấy thì sao?"

...

Nguyễn Du Nhiên đứng ở góc nhỏ nhìn thấy hết, cô che lồng ng.ực, cảm giác con tim của mình "rắc rắc" nứt ra.

1

Nguyễn Thu nhíu mày, dù sao tuổi tác từng trải trên mọi mặt trận, lúc bà nói lời này trong nháy mắt tràn đầy phí phách:

"Chị cùng vợ chị ở bên nhau liên quan gì đến nhãi con kia, hơn nữa nếu không có chúng ta ân ái, có nhãi con đó à."

Sở Thanh cười đầy cưng chiều, không biết bà nghĩ tới điều gì khẽ thở dài:

"Niệm Niệm trở về rồi."

Trong lòng Nguyễn Du Nhiên lộp bộp, đối với hành động ân ái không biết xấu hổ của hai bà mẹ cô đã sớm thành thói quen, cô tin tưởng những chuyện này như mây bay, cô đứng ở nơi này trái phải đều nhìn thấy rõ ràng phía trước, người thân vĩnh viễn là người ấm áp nhất.

Nguyễn Thu cũng cùng thở dài:

"Đứa nhỏ đó, còn bướng bỉnh hơn cả Tiện Tiện, hơn nữa có liên quan đến hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ cũng giống như cô nhi, người mẹ duy nhất thì cuồng công việc không có thời gian để ý con gái, theo thói quen có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng."

Sở Thanh yếu ớt nói:

"Rất giống chúng ta trước đây."

Nguyễn Thu:

"Ai nói không phải? Nhưng Tiện Tiện cũng không dễ dàng, 3 năm nay con cứ biến mất, đặt trên người ai cũng sẽ không chịu nổi."

Sở Thanh suy nghĩ một chút tiếp lời:

"Nếu như là chị, chị sẽ làm sao?"

Nguyễn Thu cười đầy xấu xa, bà hôn lên gò má Sở Thanh:

"Thấy em trở về thì xụ mặt tỏ thái độ, sau đó nói không cần em, để em khẩn trương đuổi theo chị, cuối cùng theo đuổi đến trên giường, sau đó trói em lại, cả ngày lẫn đêm không thả em ra, dày vò em đến khi em khóc cầu xin chị mới thôi."

Sở Thanh nhéo Nguyễn Thu, Nguyễn Thu cười ha ha.

Sở Thanh cũng cười đùa theo:

"Con gái nghe thấy sẽ giận cho coi."

Nguyễn Thu nhìn Sở Thanh:

"Phu nhân, em nghĩ thế nào? Giận? Chị còn không hiểu Tiện Tiện của chúng ta sao nữa? Con thật sự muốn dứt khoát chia tay còn tham gia chương trình yêu đương kết hôn gì đó? Trong lòng có luyến tiếc lại còn giận, không tự mình tìm được bậc thang bước xuống, chương trình đó 3 tháng, có thể xảy ra bao nhiêu chuyện, không chừng sau khi chương trình kết thúc, chúng ta ôm luôn cháu gái, ha ha ha."

Sở Thanh bụm miệng Nguyễn Thu:

"Chị nhỏ tiếng thôi, lát nữa con về nghe thấy thì sao?"

Nguyễn Thu hôn lên tay Sở Thanh, ánh mắt cợt nhã nhìn phu nhân của mình:

"Sợ cái gì? Con ở đây chị cũng sẽ nói như vậy, chị thích Niệm Niệm, đứa nhỏ kia làm cho người ta đau lòng. Hơn nữa, khi còn trẻ chúng ta cũng không ít lần cãi nhau ầm ĩ, cũng không hề chia tay? Kết hôn 10 năm rồi, lại là mối tình đầu duy nhất của đôi bên, không thể tách ra. Niệm Niệm nên giải thích rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho Tiện Tiện của chúng ta trút giận hoặc là có thể chiến tranh lạnh thêm một khoảng thời gian nhưng chắc chắn sẽ nhanh chóng không còn xấu hổ không ngại ngùng mà sống chung với nhau."

Nguyễn Thu cười tủm tỉm:

"Phu nhân, chị nhắc nhở em, hai chúng ta đều có năng lực phân biệt, dù sao Niệm Niệm mới là chủ một gia đình, con đường đời còn dài, ánh mắt chúng ta nên phóng xa một chút. Hơn nữa hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích đùa, ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng, đừng có đem hai mình đốt cháy."

Sở Thanh cười như không cười:

"Đốt chị?"

Vẻ mặt kia nhìn tới hai chân Nguyễn Thu đã mềm nhũn:

"Tất nhiên là không rồi, bất luận xảy ra chuyện gì, chị sẽ mãi mãi bảo vệ phu nhân."

Lời này vừa dứt, cửa đã bị một lực mạnh đẩy ra, Nguyễn Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay nhìn hai bà mẹ, phút chốc cả căn phòng tràn đầy sát khí.

Nguyễn Thu lại càng hoảng sợ, giống như bị điện giật, giật mình kéo ra khoảng cách với Sở Thanh.

Trong nháy mắt bà xụ mặt, cầm lấy dao phay nghiêm túc cắt rau, nghiêm nghị nói với Sở Thanh:

"Phu nhân, em đang nói mê sảng gì vậy? Tiện Tiện là tâm can bảo bối của chị, chị không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp con bé! Dù là em cũng không được! Sở Niệm? Cái gì? Ha ha ha, người này là ai? Chị không biết, nếu cô ta dám bước vào cửa nhà chúng ta, chị cắt chân cô ta!"

Sở Thanh:...

Nguyễn Du Nhiên:...

- ----------------