Chương 1-1: Sai lầm bấy nhiêu năm đối với em là đủ lắm rồi….

Hôn nhân của tôi bắt đầu từ 3 năm trước năm tôi vừa mới 22 tuổi, tôi còn rất trẻ nhưng sự điên cuồng cố chấp trong tôi là cực kì lớn, tôi đã đuổi theo sau một chàng trai anh tuấn suốt 4 năm đại học không biết mệt mỏi, đứng nép đằng sau sự chói chang nơi anh dùng nó làm ngọn lửa cho tình đầu thơ dại. Tôi bất chấp tất cả ngay cả làm việc đê tiện nhất là leo lên giường của anh để bắt anh chịu trách nhiệm với tôi, bắt anh phải ở bên tôi cả đời, tôi thật quá ích kỉ, ích kỉ tới nổi muốn buộc chặt anh bên mình...Nhưng tôi đã sai, sai ngay từ khi bắt đầu, dai dẳng bám lấy anh để rồi nhận lại sự khinh bỉ từ anh, dùng thủ đoạn để ở bên cạnh anh để rồi nhận về sự lạnh nhạt từ anh vĩnh viễn. Tôi đã cố gắng ngoan ngoãn ở bên anh, học làm một người vợ tốt, học nấu ăn, học làm việc nhà, học làm anh vui, học lấy lòng một người đàn ông lạnh nhạt như anh....Học rất nhiều thứ chỉ vì muốn anh để mắt đến, làm sao để anh không chán ghét, để anh không nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu...

3 năm này tôi đã phải làm rất nhiều thứ để chiều ý anh mong cho anh vừa lòng. Tôi muốn có con cùng anh nhưng anh lại không muốn, kết hôn gần 3 năm nhưng ngay cả một lần mang thai tôi đều không có, anh rất cẩn thận trong việc phòng tránh, anh còn cẩn thận hơn cả tôi có lẽ anh sợ rằng khi có con sẽ có thêm một sợi dây vô hình trói buộc anh lại bên tôi lâu hơn nữa nhưng anh đâu biết rằng tôi muốn có con là vì muốn làm anh vui, cho anh cảm giác được làm cha như bao người đàn ông khác...

Kết hôn 3 năm, tôi không thể có con nói trắng ra là anh không cho tôi cơ hội đó, gia đình bên anh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt với tôi, nay thêm việc tôi không con nối dõi cho nhà họ, mẹ chồng luôn châm chọc "cây độc không trái gái độc không con" vì tôi đã ngán chân vào cuộc đời đầy tốt đẹp của anh, tôi chỉ cười gượng cho qua nhưng thật sự tâm tôi đã lạnh tới nổi không có một tia ấm áp.

Mẹ tôi hồi trước là hiệu trưởng một trường tiểu học nay gì rồi phải về hưu nên ngay cả tôn nghiêm bên chồng về vấn đề gia thế tôi đều không có. Mệt mỏi, tôi quá mệt mỏi, tôi muốn kết thúc mọi chuyện ở đây, tôi sẽ trả lại tự do cho anh, còn tôi, tôi sẽ quay về nhà mẹ phụng dưỡng bà hết những năm tháng tuổi già và cũng chữa lành vết thương lòng cho mình.

Khi tôi kết hôn với anh bà không phản đối cũng không ủng hộ bà chỉ mỉm cười mong cho tôi hạnh phúc về sau nhưng tôi biết tâm bà cũng rất đau...