Mưu đồ bí mật
- ---------------------
- Pháp bảo vương cấp có thế tranh phong cùng Tiên Vương.
Thôn Thiên Mãng trầm giọng nói.
- Nhìn qua đã biết ngươi không ý thức được giá trị của Khốn Tiên Đằng rồi.
- Tại sao đột nhiên ngươi nói với ta những điều này?
Diệp Hạo nghi ngờ hỏi lại Thôn Thiên Mãng.
- Ta nghĩ ngươi cũng rất hiếu kì tại sao hiện tại ta lại bức bách ngươi?
Thôn Thiên Mãng nói đến đây hơi dừng một chút nói.
- Bởi vì 6 năm nữa Thượng Cổ Bảo tàng sẽ mở ra, mà trong đó có một đồ vật vô cùng quan trọng đối với ta.
- Tiếp tục.
Diệp Hạo biết rõ Thôn Thiên Mãng khẳng định còn nói tiếp.
- Ta nguyện ý lập Thiên Đạo thệ ngôn nguyện trung thành với ngươi trong 10 năm.
Thôn Thiên Mãng nhìn Diệp Hạo chằm chằm nói.
- Sau 10 năm đó ta cũng sẽ không xuất thủ với ngươi.
- 10 năm, không đủ.
Diệp Hạo chậm rãi lắc đầu.
- 10 năm còn chưa đủ để ngươi đột phá đến Tiên Chủ cảnh?
Thôn Thiên Mãng kinh ngạc.
Lấy tốc độ tu luyện của Diệp Hạo, 10 năm đáng ra cũng đã đến Tiên Chủ cảnh mới đúng.
Diệp Hạo dù có kém lắm nhưng sẽ không chênh lệch bao nhiêu với nó đâu.
- Như vậy đi.
Diệp Hạo hơn trầm ngâm một phen nói.
- 30 năm, chúng ta lấy 30 năm làm hạn định, 30 năm sau ta cho ngươi rời đi.
- 15 năm.
- 35 năm.
- 18 năm.
- 40 năm.
Nghe được như vậy Thôn Thiên Mãng xanh mặt.
- Làm gì có loại chặt chém như ngươi chứ?
- Hiện tại ngươi cầu ta mà.
- 30 năm.
Thôn Thiên Mãng cắn răng nói.
- Nhiều hơn nữa thì ta tình nguyện cả đời bị buộc chặt cả đời.
- 30 năm thì 30 năm.
Diệp Hạo suy nghĩ một cái liền nói
- Hiện tại lập Thiên Đạo thệ ngôn a.
...
Chu Đường!
Tông chủ Liệt Hỏa Tông.
Dậm chân một cái có thể khiến Cửu Dương Vực chấn động.
Nhưng lúc này hắn lại đang nghiêm túc nhìn trung niên nữ tử trước mặt.
Có lẽ rất nhiều người đều không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá nếu biết rõ nữ tử trung niên này là ai thì sẽ không cho rằng như vậy.
Ly Miêu!
Lâu chủ Thập Bát Lâu ở Cửu Dương Vực.
Lâu Chủ!
Người phụ trách một lâu.
Địa vị có thể so với Tông Chủ a!
Về phần tại sao nữ tử này được gọi Ly Miêu thì Chu Đường không biết.
Hắn chỉ biết rõ người trước mắt rất nguy hiểm.
Đây là một loại trực giác.
Cũng là một loại bản năng.
Đứng trước mặt nữ tử này, toàn thân Chu Đường đều phòng bị.
Dù Chu Đường biết rõ hai bên có quan hệ liên minh nhưng ai có thể cam đoan Ly Miêu sẽ không xuất thủ đây?
Sát thủ sẽ không coi trọng bất kỳ quy tắc gì với ngươi.
- Chu tông chủ, ngươi không cần đối với ta như vậy đâu.
Hai con mắt hồ mị của Ly Miêu chớp chớp nói.
- Ta là loại người rất cẩn thận.
Chu Đường trầm giọng nói.
- Nếu đã như vậy chúng ta cũng nên nói ngắn gọn.
Ly Miêu dịu dàng nói.
- Đối với chuyện ngày mai ngươi định làm gì?
- Chắc chắn phải cắt ra một phần lợi ích.
Chu Đường trầm ngâm một chút rồi cất lời.
- Giới hạn thấp nhất của ta là nhường ra ba tòa thành.
Nói đến đây Chu Đường hỏi lại.
- Thập Bát Lâu các ngươi thì sao?
- Lợi ích Thập Bát Lâu chúng ta cho đến bây giờ đều không ở chỗ sáng.
Ly Miêu nhìn Chu Đường nói.
- Hơn nữa Thập Bát Lâu chúng ta không có ý định thỏa hiệp.
- Không có ý định thỏa hiệp vậy sao còn đàm phán làm gì?
Chu Đường không hiểu.
- Đàm phán chỉ để Hoàng Phủ Kiếm ra mặt.
Ly Miêu cười một tiếng nói.
- Ta không hiểu ý ngươi.
Thần sắc Chu Đường hơi biến đổi.
- Chu tông chủ nếu đã đoán được, như vậy cần gì phải che giấu?
Ý cười trên mặt Ly Miêu thu lại nói.
- Giết Hoàng Phủ Kiếm.
- Ngươi không nói đùa chứ?
Dù Chu Đường có điên cuồng tới đâu cũng không nghĩ đến việc giết Hoàng Phủ Kiếm.
Thứ nhất thực lực không đủ, thứ hai ảnh hưởng quá lớn.
- Đông Tiên Điện giết nhiều đệ tử Thập Bát Lâu của ta như vậy, Thập Bát Lâu chúng ta đâu chịu để yên.
Nghe vậy trong mắt Ly Miêu toát ra sát ý lạnh như băng.
- Toàn bộ cao thủ Thập Bát Lâu tại Cửu Dương Vực đều đã đến phụ cận Kim Dũng Thành.
- Thứ cho ta nói thẳng, dù hai tông chúng ta liên thủ muốn giết chết Hoàng Phủ Kiếm cũng không có khả năng.
Chu Đường trầm ngâm hồn lâu mới nói.
- Đông Tiên Điện làm sao có thể không suy nghĩ đến tình huống cực đoan của hai tông chúng ta chứ?
- Đúng vậy.
Ly Miêu nhẹ gật đầu.
- Hợp lực hai tông chúng ta đều không có khả năng giết chết Hoàng Phủ Kiếm, vì thế ta đặc biệt mời ba vị cường giả Tiên Chủ cảnh đến, mà trong đó còn có một vị Lâu chủ Thập Bát Lâu ta, đúng rồi, tu vi vị Lâu chủ đó còn vượt qua cả ta.
- Tiếp theo chỉ nhìn ngươi thôi.
Ly Miêu sở dĩ thẳng thắn nói cũng vì muốn Chu Đường xuất ra nhiều hơn át chủ bài.
- Ngươi không lo lắng Đông Tiên Điện trả thù à?
Chu Đường không thể không nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Sau khi giết Hoàng Phủ Kiếm, Đông Tiên Điện khẳng định sẽ trả thù, nhưng với điều kiện là chiến khu thứ nhất Đông Tiên Điện đóng giữ không có vấn đề.
Ly Miêu khẽ mỉm cười nói.
- Chiến khu thứ nhất có người của các ngươi sao?
- Đoán xem?
Nghe được như thế Chu Đường đã hiểu tại sao Ly Miêu không lo lắng Đông Tiên Điện trả thù.
Chỉ cần chiến khu thứ nhất xảy ra chuyện, Đông Tiên Điện khẳng định sẽ phái lực lượng cao thủ lớn tiến về đó.
Đến lúc đó Đông Tiên Điện còn có tinh lực đối phó Liệt Hỏa Tông hắn và Thập Bát Lâu sao?
Chu Đường không phải không biết hợp tác cùng Thập Bát Lâu chính là bảo hổ lột da, mà đặc tính của Thập Bát Lâu không thể sinh trưởng dưới ánh mặt trời, nói cách khác đa phần lợi ích đạt được đều tiến vào trong túi Liệt Hỏa Tông hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Thược đi đến tiểu viện của Diệp Hạo.
- Đàm phán sắp bắt đầu, chúng ta cũng nên đi qua đó.
Bạch Thược nói khẽ.
- Được.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Thời điểm hai người sóng vai đi đến cửa thànhn rất nhiều ánh mắt của tu sĩ đều rơi vào trên người bọn họ.
- Bạch Thược.
- Thiên tài Đan đạo đến Kim Dũng Thành từ lúc nào thế?
- Tiểu tử kia là ai?
- Lệnh bài của đệ tử chân truyền bên hông chẳng lẽ mới tấn thăng?
- Chắc vậy rồi, nếu không thì sao chúng ta lại không quen hắn chứ?
Lúc những tu sĩ này đàm luận, Địch Phượng cũng đồng thời vẫy tay với Bạch Thược.
- Bạch Thược.
Đệ tử chân truyền ở đây chỉ có mười người.
Nhưng muốn nói tôn quý nhất chính là Địch Phượng.
Lúc Bạch Thược đi về phía Định Phượng trong mắt Địch Long tràn đầy sáng rực.
- Thược nhi, ngươi đến từ lúc nào?
Địch Long hỏi khẽ.
Nghe vậy Bạch Thược không khỏi nhìn Diệp Hạo một cái, tiếp lấy liền nhíu mày nhìn Địch Long nói.
- Vẫn nên gọi ta là Bạch Thược đi.
Cái nhìn của Bạch Thược rất có thâm ý.
Tựa hồ lo lắng Diệp Hạo hiểu lầm.
Địch Long làm sao lại không nhìn ra đây.
- Vị này có chút lạ mắt.
Địch Long đè nén nộ ý nhìn chằm chằm Diệp Hạo, hỏi.
Diệp Hạo lườm Địch Long một cái rồi nhìn về phía xa.
Địch Long lúc này nổi giận.
Đối phương có ý gì?
Xem thường hắn sao?
- Ngươi có ý gì?
Địch Long chỉ Diệp Hạo quát.
- Địch Long, ngươi làm cái gì vậy?
Bạch Thược hơi giận nói.
Nhìn thấy Bạch Thược khẩn trương, lửa giận trong lòng Địch Long càng dâng cao.
- Bạch Thược, ngươi không cảm thấy bằng hữu của ngươi quá không coi ai ra gì sao?
Địch Long chỉ Diệp Hạo thấm giọng mà thét lớn.
- Sau đó thì sao?
Ngoài dự đoán của Địch Long Diệp Hạo mỉm cười hỏi.
Sau đó thì sao?
Địch Long nghe được Diệp Hạo nói như vậy, cả người có một loại cảm giác như đang nằm mơ.