Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- -------------------------------------------------
Cho đến bây giờ, Tu Đạo không phải một lần xong được mọi thứ.
Trong hai tháng tiếp theo, Diệp Hạo tu luyện cả ngày lẫn đêm vẫn chưa đặt chân đến cảnh giới tầng một, tuy nhiên, hắn cảm nhận bản thân đã cách cảnh giới này không xa lắm, thêm nửa tháng nữa mình sẽ đặt chân đến.
Nhưng lúc này, Diệp Hạo không thể không chấm dứt tu luyện, vì còn hai ngày nữa, đại học Trung Y sẽ khai giảng.
Nửa tháng trước Quách Tú đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết cho hắn rồi.
Diệp Hạo nhìn hai vali đầy ắp đồ, cười khổ.
- Mẹ, có nhiều quá không?
- Mới có bao nhiêu mà nhiều?
Quách Tú nói xong, trầm tư.
- Để mẹ nghĩ xem còn thiếu gì không?
- Mẹ, chỉ cần mang giấy trúng tuyển theo, còn lại không thành vấn đề.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Đến lúc đó mua cũng được.
- Ừm, thẻ ngân hàng cho con đây, mật mã là sinh nhật của con.
Quách Tú đưa một tấm thẻ ngân hàng cho con trai, Diệp Hạo nhận lấy thẻ rồi bỏ vào ví tiền màu đen cũng do mẹ mua cho.
- Chỗ này còn có 3000 tệ tiền mặt, con cầm lấy đi.
Quách Tú lấy ra ba xấp tiền.
- Ra khỏi nhà không nên mang nhiều tiền, con cầm 3000 tệ này thôi.
- Đủ rồi ạ.
Diệp Hạo cười nói.
- Bên trong thẻ có 10 vạn, nếu dùng hết thì nói mẹ gửi tiếp.
- 10 vạn?
Diệp Hạo giật mình nói.
Nếu trước đây, cha mẹ chắc không đưa cho Diệp Hạo 10 vạn một lần vậy đâu, nhưng sau khi chứng kiến năng lực con trai, bọn họ cảm thấy an tâm hơn phần nào.
- Dạ.
Diệp Hạo không từ chối khẽ gật đầu.
Hắn vốn không muốn trọ trong đại học Trung Y, nhưng giá nhà ở Ma Đô đứng đầu cả nước, bởi vậy, thuê phòng cũng cần một số tiền không nhỏ, có 10 vạn trong tay có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Đại học Trung Y!
Đại học y khoa cao cấp nhất nếu không tính đến đại học Hoa Đà, mà phương diện nghiên cứu ở Trung Y cho dù đại học Hoa Đà cũng không bằng, bởi hiệu trưởng đại học Trung Y là Hoa Tư, vang danh giới y học cả nước và quốc tế.
Mặt trời lên cao, Diệp Hạo bất đắc dĩ vừa đi vừa kéo theo hai rương hành lý theo sau, cuối cùng cũng tìm thấy đại học Trung Y, sau sau khi tiến vào, hắn thấy có hai học trưởng đi về phía mình, chắc học được đều đến đây đón người mới.
Lúc Diệp Hạo đang muốn khách sáo một phen lại kinh ngạc phát hiện, hai thằng kia lại đi vòng qua hắn, tiến về nữ sinh phía sau.
- Súc sinh!
Diệp Hạo nhỏ giọng mắng một câu.
Đại học Trung Y có biển chỉ dẫn tường tận, nên dễ dàng tìm đến chỗ báo danh.
Diệp Hạo nộp học phí xong, nhận chìa khóa phòng của mình.
Phòng 101 khu 2.
Lúc Diệp Hạo đẩy cửa phòng 101 ra, hai tên học sinh đang nói chuyện trong phòng ngừng lại.
- Cậu là Diệp Hạo à?
Một học sinh đen thui, đứng lên cười hỏi.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
- Hai người ở phòng này sao?
- Ừm, tự giới thiệu một chút, Tiếu Lão Thực ở An Huy Hoài Viễn.
- Tiếu Lão Sư sao?
- Tiếu Lão Thực! Là Thực trong thành thật!
Tiếu Lão Thực vội vàng nói rõ.
- Tên của cậu hơi kỳ kỳ.
Diệp Hạo cười nói:
- Nhà tôi ở thành phố Giang Nam.
- Cha mẹ đặt tên muốn đổi cũng không đổi được!
Tiếu Lão Thực gãi đầu thật thà đáp lời.
- Tôi ở An Huy Lục An.
Lúc này một học sinh anh tuấn khác đến gầ, chào hỏi.
- Tôi tên Trịnh Tiểu Long.
- Chả trách hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, hóa ra là đồng hương với nhau.
Diệp Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Một học sinh toàn thân đầy mồ hôi đi tới, anh ta vỗ vỗ quả bóng rổ trong tay rồi ném nó vào trong góc.
- Làm quen một chút, tôi ở Đông Sơn Hà Trạch, Viên Cao Tinh.
- Diệp Hạo Giang Nam.
Viên Cao Tinh ừm một tiếng cởi áo ra.
- Diệp Hạo, cậu sắp xếp giường chiếu đi, đến trưa mấy người chúng ta ra ngoài ăn cơm.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua phong, rồi đẩy hành lý đi đến cái giường cuối cùng gần nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ có bốn cái giường, ba vị trí còn lại đều bị chiếm, hắn chỉ có thể chọn cái này.
Giường chiếu rất bẩn, hắn phải lau rửa trước sau ba lần mới cảm giác hơi sạch một chút.
Đợi Diệp Hạo sắp xếp xong đã gần 1 tiếng sau.
Viên Cao Tinh nhìn đồng hồ nói.
- Chúng ta đi thôi!
Viên Cao Tinh chọn một quán ăn gần trường học, bao một lô ghế sau đó mấy người hàn huyên. Mới đầu bốn người còn có chút thận trọng, nhưng sau khi có vài chai bia vào bụng, cả một đám đều thoải mái hẳn lên.
- Tôi nói với các cậu trong lớp chúng ta có vài vị mỹ nữ đấy.
Trịnh Tiểu Long cười ha ha nói.
- Sao cậu biết?
Hai mắt Viên Cao Tinh sáng lên hỏi.
- Điều này không thể nói cho mấy cậu biết được, tôi có thể khuyên các cậu một câu - ra tay sớm trước khi quá muộn.
Trịnh Tiểu Long nói làm Viên Cao Tinh rơi vào trầm tư.
- Cậu có phương thức liên lạc của mấy người đó không?
- Buổi tối giáo viên dạy thêm sẽ thành lập nhóm Q chat cho mỗi lớp học, bởi vậy cậu muốn biết liên lạc của người nào thì cần phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.
Trịnh Tiểu Long nói đến đây dừng một chút.
- Nhưng có một việc tôi phải nói trước với các anh em, mọi người không ai được phép đánh chủ ý vào Bạch Hà nha.
- Vợ của bạn, không thể đụng!
Lúc này, Tiếu Lão Thực lên tiếng nói.
- Bây giờ nói vợ của bạn còn hơi sớm đó.
Trịnh Tiểu Long nói xong đốt một điếu thuốc.
- Nhưng tôi cảm thấy mình sẽ theo đuổi được cô ấy.
- Đúng rồi, cậu biết hoa hậu giảng đường của trường chúng ta là ai không?
Viên Cao Tinh nghĩ tới gì đó, hỏi.
- Đường Phiên Phiên.
Trịnh Tiểu Long không cần suy nghĩ trả lời.
- Mọi người không nhìn ảnh thiếu nữ trên thư thông báo trúng tuyển sao?
- Người đó là Đường Phiên Phiên à?
Diệp Hạo hơi kinh ngạc chen lời.
Bởi vì Đường Phiên Phiên trên thư thông báo trúng tuyển như tiên tử lạc nhân gian vậy, không nhiễm bụi trần!
- Lúc Đường Phiên Phiên vào đại học Trung Y đã được bình chọn làm hoa hậu giảng đường rồi, lên năm thứ hai cô nàng vẫn là hoa hậu giảng đường của Trung Y chúng ta, tôi đoán khóa chúng ta không có ai có thể so được với cô ấy đâu.
Trịnh Tiểu Long mở miệng nói.
- Rất nhiều học trưởng từng nói, nếu Đường Phiên Phiên không tốt nghiệp, sẽ không có ai chiếm được vị trí của cô ta.
- Đường Phiên Phiên có bạn trai chưa?
Viên Cao Tinh thăm dò hỏi.
- Chưa!
Trịnh Tiểu Long nói như chém đinh chặt sắt.
- Đường Phiên Phiên là siêu cấp sinh viên của trường chúng ta, cuộc sống cô ấy vĩnh viễn là bốn điểm một đường.
- Phòng học – căn tin – phòng ngủ - thư viện.
- Đã nhiều năm trôi qua, người theo đuổi cố ấy không có 1000 thì vẫn hơn 800, nhưng cô nàng không hẹn hò với bất kỳ sinh viên nào cả.
Trịnh Tiểu Long nói đến đây, rồi nhìn Viên Cao Tinh hỏi.
- Sao thế? Cậu muốn theo đuổi hoa hậu giảng đường của trường chúng ta sao?
- Có ý nghĩ này!
Viên Cao Tinh không che giấu ý nghĩ trong lòng.
- Vậy tôi chúc người anh em thành công!
Trịnh Tiểu Long nói xong, bưng chén rượu lên nói.
- Chúc mừng hôm nay chúng ta gặp nhau nào.
- Mời.
Sau khi cơm nước no nê đến lúc tính tiền.
Mà không ngờ, lúc này thân thể Trịnh Tiểu Long ngã xuống trên bàn rượu.
- A a a, mới uống tý đã đứng không nổi rồi à!
Viên Cao Tinh cười nói.
- Để tôi trả cho.
Tiếu Lão Thực nói xong, nhanh chóng lấy ví ra.
- Quét thẻ của tôi đi!
Diệp Hạo tranh đưa thẻ mình trước một bước.