Chương 63: 63: Thỏa Hiệp

Lúc tốt nghiệp, bạn học mỗi người một hướng, Trác Vi Lan may mắn hơn, có kinh nghiệm từng đạt giải thưởng và sự hỗ trợ của gia đình, tìm công việc không mấy khó khăn, đi du học cũng đủ sức, có thể thoải mái theo đuổi giấc mơ.
Nhưng, cô vừa nghĩ tới Mạc Sương liền cảm thấy theo đuổi không nổi.
Mạc Sương cũng từng nghĩ tới chuyện du học, trường học lí tưởng không cùng quốc gia với cô.
Trước tình huống này, Mạc Sương sớm đã có chủ ý rồi, Trác Vi Lan muốn vợ không đi thì tôi cũng không đi, cô không thể chịu đựng được cuộc sống mà không gặp Mạc Sương ba ngày liên tiếp, còn thêm nghe rất nhiều lời nói không yên tâm từ cha mẹ "Bên ngoài rất nguy hiểm, ở nhà cho an toàn", mấy lời khuyên "mời thầy dạy về nhà, tự mình thực hành, con ở trong nước đi thực tập cũng có thể thiết kế tác phẩm", nghĩ đi nghĩ lại, cũng từ bỏ suy nghĩ đi du học.
Điều dở khóc dở cười là, sau khi cô từ bỏ, vẫn sống những ngày khó gặp được Mạc Sương.
Ở nhà đợi Mạc Sương không biết bao nhiêu lần, Trác Vi Lan trở nên phiền muộn, nghĩ lại quyết định lúc trước.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô có lúc cũng cảm thấy từ bỏ du học là một quyết định sai lầm.
Chẳng qua là, cô biết bản thân lười biếng, khuyết điểm được chiều chuộng, có thể tưởng tượng ở nước ngoài không giống như ở trong nước có thể thoải mái dựa vào hai cây đại thụ là Mạc gia và Trác gia.

Nhưng cô cũng không hối hận gì nhiều, thậm chí còn chỉ vào Mạc Sương an ủi bản thân...xem xem, vợ cô cũng không đi du học.
Thời gian lâu ngày, cô tận mắt nhìn thấy rất nhiều tiền bối về nước làm việc với kinh nghiệm du học không phải kinh thiên động địa như cô tưởng tượng, cảm thấy chuyện du học có hay không cũng được.
Trác Vi Lan bây giờ nghĩ lại, hận không thể tự vả cho mình hai bạt tai.
Sao cô không nhìn mấy người thành công? Không nói Mễ Thẩm, Lạc Vi Ninh, thầy giáo, những nhà thiết kế cũng có chút danh tiếng đó thật giỏi đúng không? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào mấy người không thành công chứ!
Cách vài năm, Trác Vi Lan lại nghĩ tới tư tưởng du học, mang theo những ân oán cũ, hận không thể chuẩn bị ngay khi công ty F vừa ra mắt, sau đó cô bị Mạc Sương ngăn cản rồi.
Trước khi tốt nghiệp, bọn họ đã thảo luận qua vấn đề du học, Trác Vi Lan đương nhiên cho rằng chuyện hai người cùng du học ở một nơi là không thực tế, đề nghị tự mình đi, ích kỉ đưa ra lí do "Em lúc đầu là vì chị mới từ bỏ."
Mạc Sương im lặng không nói gì.
Trong xe quá im lặng, Trác Vi Lan cảm thấy không khí rất áp lực, đưa tay chạm vào cánh tay Mạc Sương "Mạc Sương...chị nghĩ thế nào?"
Mạc Sương liếc nhìn cô, nhưng vẫn nắm lấy tay cô "Chị không yên tâm."
"Chị không cần lo cho em" Trác Vi Lan lập tức bảo đảm "Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân.

Hơn nữa, thời gian học chỉ có một năm, em rất nhanh đã trở về rồi, đến lúc đó chúng ta lại có thể ngày ngày bên nhau rồi."
Cô nói ra thật dễ dàng, Mạc Sương ngược lại cảm thấy không yên tâm, trong lòng thầm nghĩ "Nếu như ở đó có thể tìm được công việc muốn làm, em có để cho chị đi cùng không?"
Không biết tại sao, Trác Vi Lan nhớ tới ủy thác buổi đấu giá, cha cô là người âm thầm bỏ ra 3 tỉ để ủng hộ cô.
Cô thực ra đang tức giận, chỉ là đang chuyên tâm nghĩ tới việc du học, tạm thời nhẫn nhịn không để bản thân phát hỏa.

Mạc Sương nhắc nhở, cô cảm thấy bên tai lại vang lên lời cằn nhằn của cha mẹ, trong giọng điệu của Mạc Sương giống như đang dỗ dành trẻ con vậy, trong lòng khó chịu "Chị là muốn mượn cớ chăm sóc em để cùng đi."
Mạc Sương nghe xong trong lòng khó chịu, chau mày, "Em nghĩ tới du học, có phải là vì lần đấu giá thôi thúc không?"
"Ừm." Trác Vi Lan thừa nhận, nhưng không nói về cuộc đấu giá, là một mặt khác thôi thúc "Các nhà thiết kế khác đều có một lí lịch rất dài, rất đẹp mà.

Em thì sao? Viết một trường học trong nước, viết thêm từng đạt được giải thưởng thì hết rồi, rất đơn giản đến mức mất mặt trước người khác."
"Bọn em không phải dùng tác phẩm để nói chuyện với nhau sao?"
Trác Vi Lan liếc mắt "Em phải nói thẳng sao?"
Mạc Sương cười "Giữa chúng ta có gì không thể nói thẳng sao?"
"Chỉ cần ở trong nước, chị sẽ luôn tìm cách chăm sóc cho em." Trác Vi Lan hừ một tiếng "Đến nước ngoài, nhiều nhất chị chỉ có thể tìm một người thân thích chăm sóc cho em? Chuyện xin học em chỉ có thể dựa vào bản thân, chị không giúp gì được."
"Em muốn chứng minh bản thân sao?"
"Có lí do giải thích cho điều này." Trác Vi Lan nói đơn giản "Còn muốn đi ra ngoài xem xem, mở rộng tầm nhìn, nâng cao kiến thức, em cả ngày chỉ ở trong thành phố này, đi du lịch cũng hơn nửa thời gian là ở bên cạnh chị rồi, cứ tiếp tục như vậy, cảm hứng của em sẽ sớm cạn kiệt mất."
"Vì vậy em nhất định phải rời khỏi chị sao?" Mạc Sương ấm ức hỏi.
Trác Vi Lan xua tay "Không phải, chỉ là em không muốn vì em mà chị phải tự thỏa hiệp, làm điều bản thân không thích mà thôi."
"Chị ở bên cạnh em rất hạnh phúc."

"Đừng kì kèo mấy chuyện này với em." Trác Vi Lan vươn tay ngăn lại ánh mắt đáng thương và cái miệng giỏi nịnh người khác của Mạc Sương.

"Ba năm trước, em cũng nghĩ như thế này, bây giờ đã hối hận rồi."
Cũng có thể là không tiện, hoặc là hiểu được quyết tâm của cô, Mạc Sương không lại gần cô, ngoan ngoãn ngồi im nghe cô nói hết.
Trác Vi Lan khó hiểu, nghiêng đầu nhìn.
Mạc Sương chắp tay ôm đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm.
"Mạc Sương?" Trác Vi Lan hiếm khi thấy biểu cảm như vậy của Mạc Sương, "Chị..."
Mạc Sương chừng mắt nhìn cô, tức giận nói "Chị đang tức giận."
Đối mặt với biểu cảm khuôn mặt thay đổi của vợ, Trác Vi Lan sững sờ, không thể tin được lời nói tức giận vừa rồi là thốt ra từ miệng của Mạc Sương.
"Em hối hận rồi." Mạc Sương không nhịn được nóng nảy, trách móc cô "Em muốn bỏ rơi chị."
...bỏ rơi?
Trác Vi Lan cho rằng lời nói này có hơi nghiêm trọng, vội vàng giải thích "Không phải đâu, em chỉ là muốn đi du học, sau khi học xong em sẽ quay lại..."
"Hừ." Cô nói đạo lý, ngược lại Mạc Sương tính khí như trẻ con, lạnh lùng quay đầu nhìn đi hướng khác.
Đây đây đây...vẫn là cái người mọi lúc đều bình tĩnh phân tích, Mạc Sương giải quyết mọi vấn đề sao?
Trác Vi Lan hoảng rồi, với kinh nghiệm của cô định nghiêm túc nói chuyện thực tế khách quan, không ngờ rằng sau một năm khủng hoảng tính khí của Mạc Sương thay đổi nhiều như vậy, đã trở thành bạn học Mạc một khi không lấy được kẹo liền nổi giận rồi.
"Mạc Sương..." Trác Vi Lan cẩn thận chọc vợ "Em thật sự là không có bỏ rơi chị."
Mạc Sương âm thầm thay đổi chỗ ngồi, cách xa cô một chút.
Trác Vi Lan không từ bỏ nghiêng người về phía Mạc Sương, ôm chặt "Này! Nghe em nói đi mà."
"Không nghe." Mạc Sương hậm hực nói.
"Đây là âm mưu huyết cẩu lúc tám giờ sao?" Trác Vi Lan dở khóc dở cười, nhìn Mạc Sương mặt hằm mím chặt môi, bỏ qua sĩ diện cúi xuống hôn một cái, "Ngoan nào, ngừng một lát, nói chút lí lẽ đi..."
Mạc Sương quay đầu không vừa ý, "Em bỏ rơi tôi mà còn có lí lẽ gì sao?"
"Em..." Trác Vi Lan bị Mạc Sương làm loạn, tâm tính rối bời rồi, thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cô đang hoảng loạn, Mạc Sương thì rất tỉnh táo, gỡ cánh tay đang ôm của cô ra, giận dỗi quay lưng lại từ chối.
Khoảng cách gần hơn, Trác Vi Lan ngửi được mùi trên người Mạc Sương.

Mạc Sương đã tắm rồi mới tới đón cô, có vẻ rất vội vàng, không có xức nước hoa, trên người chỉ có mùi hoa thoang thoảng của sữa tắm ở nhà.
Ngửi thấy mùi này, cô có thể nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng ấm áp, cùng nhau dựa vào đầu giường nói chuyện, cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại, lúc ôm lấy nhau cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mồ hôi kết hợp lại với nhau, rất mạnh, như là thấm tới tận xương tủy vậy.
Vậy mà, bây giờ chỉ có một cô vợ thay đổi ủ dũ, giận dỗi, không biết dỗ dành người khác, làm tâm trạng lo lắng.
Trác Vi Lan còn đang sững sờ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện quang cảnh bên ngoài biến thành công viên nhỏ gần nhà rồi.
Cô lặng lẽ nhìn bác Trương đang nghiêm túc lái xe, lại thở dài.

Đợi đến khi, nghĩ xem có chuyện gì đóng cửa mới nói.
Cùng lắm là dùng mỹ nhân kế thôi.
Yêu đương kết hôn nhiều năm, Trác Vi Lan hiểu rõ tính khí của Mạc Sương, vài lần tranh chấp hiếm hoi đều là cô nũng nịu, nhõng nhẽo đáng yêu, rồi Mạc Sương nghĩ thông suốt là kết thúc.
Cô cho rằng Mạc Sương là người hợp lý, bây giờ có vài phản ứng bất thường trong lúc tức giận như thế này, qua một lúc nghĩ thông suốt du học không phải là bỏ rơi, sẽ cùng cô bàn bạc những kế hoạch trong tương lai.
Vì để lái xe an toàn, Trác Vi Lan ngồi lại, nghĩ tới việc một lát mở vài cúc áo để dỗ dành người ta.
Mười phút sau, bác Trương dừng xe trước sân, Mạc Sương một lời không nói mở cửa xe bước xuống, bước nhanh về phía trước, còn nhớ thuận tay cầm túi văn kiện cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Trác Vi Lan mừng thầm, cảm thấy cơn tức giận của Mạc Sương có vẻ đã giảm đi một chút, không vội vàng mang giày cao gót đuổi theo Mạc Sương, chậm rãi bước xuống con đường đá nhỏ, thưởng thức hoa mới nở.
Tâm trạng vui vẻ của cô không được bao lâu.
Trác Vi Lan vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Mạc Sương ném túi văn kiện của cô ngay cửa, miệng há hốc, cầm lên phủi bụi, ôm đi lên trên lầu.

Cửa phòng ngủ mở, Mạc Sương đang ngồi trên đầu giường bấm điện thoại, không chơi trò khóa cửa không gặp ai.
Trác Vi Lan đóng cửa lại, từ từ lại gần, khi đôi mắt không vui kia liếc nhìn qua, liền ngọt ngào kêu một tiếng "Vợ ơi."
Mạc Sương không hề nhúc nhích, mắt rũ xuống nghiêm nghị, tiếp tục dán mắt vào điện thoại như cô không hề tồn tại.
Trác Vi Lan không bỏ cuộc, bỏ cái túi xuống, cởi cúc áo ngoài để lộ chiếc váy mỏng manh ở bên trong, cầm lấy cánh tay của Mạc Sương lay nhẹ "Chị không để ý đến em rồi sao?"
"Ừm." Mạc Sương quả nhiên trả lời rồi.
"Đây không phải có để ý rồi sao."
Mạc Sương không nói không rằng liếc mắt nhìn cô.
Trác Vi Lan đã thấy biểu cảm này mấy lần.

Mỗi lần Mạc Thẩm Văn làm loạn không nghe lời, làm cô nói không nên lời, Mạc Sương sẽ luôn là lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, không cần nói nặng lời, liền có thể làm chủ tình thế, làm cho Mạc Thẩm Văn im miệng lại.
Cô là người ngoài cuộc, lúc đó còn khinh thường Mạc Thẩm Văn đầu hàng quá nhanh, giờ tới mình cô mới biết ánh mắt Mạc Sương như dao đang kề cổ mình, không cần phải làm thật, cũng có thể làm người khác sợ hãi lạnh sống lưng.
Trác Vi Lan âm thầm rút tay về, không dám lay cũng không dám nói gì sợ Mạc Sương như đổ thêm dầu vào lửa.
Mạc Sương thực sự không muốn nói chuyện với cô, dành hết tâm trí bấm điện thoại làm việc của mình.
Khẽ liếc mắt nhìn, Trác Vi Lan nhìn thấy một bức tranh lớn, trên đầu có dòng chữ nhìn quen thuộc, làm cô ngờ ngợ nhận ra là có liên quan đến bài báo du học về thiết kế trang sức.
Mạc Sương rất nhanh, bấm về màn hình chủ, bay giờ đang xem kinh nghiệm của một số người, đa số đều cho rằng kết quả của khóa học ngắn hạn là chương trình học quá nặng, đến mức khiến họ ngột thở, cho dù là gia đình có điều kiện cũng không có thời gian về nước thăm người thân.
"Mạc Sương..." Mạc Sương nghĩ tới những ngày trong một năm không được gặp vợ cũng rất buồn "Một năm rất nhanh thôi.

Bây giờ internet phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi điện video cho nhau."
"Hừ." Câu trả lời của Mạc Sương là một giọng hừ mũi.
Trác Vi Lan nghe trong giọng nói có chút run rẩy, trong lòng rất đau khổ, nghĩ rằng nên để Mạc Sương một mình một lát, trước khi đi ra còn nói một câu xui xẻo "Em còn chưa quyết định là có thể đi hay không nữa."
"Lừa gạt." Mạc Sương càng tức giận "Em nhất định có thể đi!"
Rõ ràng đối phương đang tức giận, Trác Vi Lan sững sờ nhận ra sự tin tưởng sau lời nói, trong lòng thấy rất ấm áp, "Chị tin tưởng em vậy sao?"
Mạc Sương mím chặt môi, giọng điệu bình tĩnh, vẫn trưng ra bộ mặt không vui vẻ nói với cô một tin tốt "Ở đây nói kinh nghiệm công việc, từng đạt qua giải thưởng, em có thực lực, chuẩn bị kĩ một chút nhất định có thể xin vào trường học mong ước."
"...Vợ." Trác Vi Lan cảm thấy lúc này Mạc Sương quá đáng yêu, cô nhào tới ôm "Chị thật tốt."
Mạc Sương nhanh chóng né tránh.
Trác Vi Lan ôm hụt, ngã nhào trên giường mềm mại, vạt áo xộc xệch, y phục bị kéo lên, lộ ra phần eo bị khí lạnh thổi vào.

Cô sững sờ hai giây, ấm ức muốn nói Mạc Sương, chưa kịp nói đã bị chăn phủ lên mặt làm choáng ngợp.

Cô hét lên, dùng tay chân đạp ra, lúc nhìn thấy mặt trời thì chỉ thấy căn phòng trống trơn rồi.
"Mạc Sương?" Cô bật dậy đi tìm, chạy tới cửa phòng mới thấy người.
Mạc Sương thản nhiên bước xuống lầu, không quay đầu lại, bước rất kiên định, bỏ lại người vợ đang dùng giọng điệu ngọt ngào ngã trong phòng.
Trác Vi Lan liền biết rằng mỹ nhân kế không dùng được rồi, chỉnh lại quần áo đi theo sau.
Sắp tới bữa trưa, dì Phương đã chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, nhìn thấy hai người họ đều đi xuống nấu ăn, đóng cửa bếp vẫn nghe thấy âm thanh xào nấu.

Mạc Sương nhìn thấy trên bàn có đặt một nồi canh, lấy chén bắt đầu múc.
"Để em." Trác Vi Lan tận tình giúp đỡ.

Mạc Sương thật sự để cô giúp rồi.
Múc đầy ắp thịt và canh nóng, Trác Vi Lan đưa tới trước mặt Mạc Sương, mắt háo hức nhìn, múc một muỗng canh giúp Mạc Sương thổi, khóe môi cong lên khi bốn mắt chạm nhau, liền nói "Còn của em đâu."
Mạc Sương giữ cho chút thể diện, ném một quả táo đỏ vào chén của cô.
Thật sự là ném, dùng đũa kẹp ném vào, thật sự ném rất chuẩn, không có canh bị văng ra ngoài.
"...chỉ có cái này à." Trác Vi Lan xịu xuống.
Mạc Sương thản nhiên đáp: "Chị không thích ăn đồ ngọt."
"Ừm." Trác Vi Lan bỏ cuộc rồi, ăn táo đỏ, tiếp tục nhìn Mạc Sương.
Cô không thích uống canh trước khi ăn cơm, cảm thấy lấp đầy bụng rồi sẽ ảnh hưởng tới cảm nhận món ăn sau này, luôn là Mạc Sương giúp cô múc cô mới uống 2 ngụm.

Bây giờ Mạc Sương không giúp nữa, cô cũng không muốn uống, cầm giấy ăn nhìn chằm chằm vào vợ, nhìn xem đối phương lúc nào ánh mắt dịu dàng trở lại, nói chuyện cùng với cô.
Lúc này, Mạc Thẩm Văn tan học về rồi, rửa tay ăn cơm, nhìn thấy bộ dạng cầm chén của cô khó chịu giúp múc một chén canh, khinh thường nói "Muốn uống thì tự múc, nhìn người khác làm gì chứ."
"Đi đi đi." Trác Vi Lan liếc mắt "Trẻ con đừng có nhiều chuyện như vậy"
Mạc Thẩm Văn ngồi xuống hỏi "Trẻ con nói thêm một câu có được không?"
"Cái gì?"
"Hôm nay Mễ Giai Manh nhận được mấy tấm ảnh." Mạc Thẩm Văn dơ điện thoại lên "Hai người xem xem."
Trác Vi Lan ở kế bên, liền nhanh một bước cầm lấy điện thoại.

Chẳng qua, cô chú ý đến Mạc Sương vừa định bỏ muỗng canh xuống, không có do dự tự mình xem, nghiêng người qua nói "Cùng nhau xem."
Lần này, Mạc Sương không né tránh, ngồi cạnh cô xem mấy bức hình trên màn hình.
Bối cảnh mấy tấm hình là trước cửa công ty F, góc chụp rất khó, dù là trong nhà hay bên ngoài đều là góc nghiêng.

Người chụp đều là trốn trong góc, tất cả hiện ra màu sắc thần bí, Trương Vọng vẻ mặt lén lút, cúi đầu cắn rứt lương tâm, chạy nhanh tới thang máy trốn...
"Hả!" Trác Vi Lan nhìn thấy người bên trong là mình, tức giận "Ai chụp chị vậy!"
Mạc Thẩm Văn trả lời "Người mà Mễ Giai Manh tìm, nói là muốn theo dõi Mễ Thẩm xem bà ấy có ngoại tình hay không."
Trác Vi Lan trợn tròn mắt, chỉ vào trước mũi mình, không dám tin hỏi "Con bé cho rằng chị là đang ngoại tình?"
"Ừm, nghe nói chị ở chỗ phòng làm việc của Mễ Thẩm rất lâu?"
Trác Vi Lan choáng váng, Mạc Sương nói giúp "2 giờ 23 phút."
"Chị cũng đi ư?" Mạc Thẩm Văn lắc đầu "Người Mễ Thẩm tìm không dựa vào được, công việc và ngoại tình cũng không phân biệt được."
Mạc Sương mặt lạnh lùng "Có người theo dõi Vi Lan?"
"Không phải là theo dõi, chỉ là đứng phía dưới công ty F xem một chút mà thôi." Mạc Thẩm Văn giúp đỡ tìm lí do cuối cùng "Ở đây có hình kéo cửa sổ, xem ra rất thu hút người khác."
"Bị điên hả! Chúng tôi chỉ đang xem màu sắc của viên ngọc mà thôi!" Trác Vi Lan không nghe tiếp được.
"Em không nói là có vấn đề." Mạc Thẩm Văn lạnh nhạt nói "Em chỉ là cho hai người xem ảnh."
Mạc Sương nhíu mày "Mễ Giai Manh đưa cho em?"
"Ừm, cô ấy nói em giúp điều tra xem."
"Con bé bị điên rồi!" Trác Vi Lan thực sự rất tức giận, cô đối với Mễ Giai Manh là kiểu thái độ "Con của người lớn không chịu nổi", nhìn vào Mễ Thẩm và phần là tuổi đang còn nhỏ, chịu đựng sự thô lỗ của Mễ Giai Minh, hoàn toàn không thể ngờ có ngày bị tạ một gáo nước bẩn, đứng dậy định đi ra ngoài "Chị tìm con bé tính sổ..."
"Đừng, chúng ta nói với Mễ Thẩm một tiếng là được, con nhà người ta đừng đi dạy dỗ." Mạc Sương ngăn cản cô.
Trác Vi Lan rất tức giận "Như vậy là xong sao? Con bé phải xin lỗi em!"
"Ai da." Mạc Sương bất lực, "Em cảm thấy con bé sẽ thật lòng xin lỗi em sao?"
Trác Vi Lan bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, Mễ Giai Manh không được giáo dục đến mức nào, cô tìm tới cửa, cũng chỉ nhận được một loạt lời trách móc "Vô cảm" "Không để ý đến lời nói, hành động."
Mạc Sương nhân cơ hội đẩy cô trở lại chỗ ngồi "Ăn cơm, chúng ta đợi lát nữa tìm Mễ Thẩm nói chuyện."
"Bỏ đi." Trác Vi Lan cắn môi "Em đưa bản thiết kế rồi, lấy được tiền, không dễ dàng gì làm xong đơn hàng này, không muốn dính dáng gì tới Mễ Thẩm nữa."
"Được, chúng ta không quan tâm họ nữa." Mạc Sương an ủi.
Trác Vi Lan dùng tay quạt "Giận tới nỗi em đói luôn rồi."
"Chị xem dì đã nấu xong chưa?" Mạc Sương xoa đầu cô, xoay người đi xuống bếp.
Đợi Mạc Sương đi rồi, Trác Vi Lan đói không chịu nổi, lấy chén canh Mạc Sương chưa uống hết lại uống.

Để một lúc độ ấm vừa đủ, cô từng ngụm từng ngụm rất ngon, đột nhiên nghe Mạc Thẩm Văn nói một câu.
"Hai người không phải đang cãi nhau sao?"
"..." Trác Vi Lan bỏ muỗng canh xuống, nghiêm túc nói "Im lặng, ăn cơm."
——
Sự tức giận của Mạc Sương, vô tình bị chuyện Mễ Giai Manh làm cho tức giận mà nguôi đi rồi.

Trác Vi Lan đương nhiên không ngốc mà nhắc lại chuyện này, ăn trưa xong giúp cô bóp vai và lưng, nhẹ nhàng hỏi Mạc Sương muốn làm gì.
"Chị muốn tìm số điện thoại cố vấn du học." Mạc Sương nói "Hẹn gặp mặt, chúng ta đi tìm hiểu một chút."
Trác Vi Lan sững sờ "Chị...chị không giận nữa sao?"
Mạc Sương hừ nhẹ "Nhưng không thể không lo cho em."
"Cảm ơn vợ." Trác Vi Lan nghiêng người hôn cô, ôm lấy "Yêu chị nhất."
Mạc Sương lúc tức giận đã hạ EQ của mình xuống bằng 0, thẳng thừng nói "Yêu du học hơn."
"..."
Mạc Sương không định làm thêm mệt mỏi, một câu phá hỏng bầu không khí ấm áp liền đưa cô ra ngoài.
Bọn họ trước tiên đến Trác gia một chuyến, tìm lại tài liệu năm đó cho cố vấn xem.

Đây là cố vấn Mạc Sương quen biết, rất nghiêm túc có trách nhiệm, có chút tiếng tăm, có ấn tượng rất sâu đậm với hai người họ, người bỏ cuộc rất nhiều, từng đôi từng cặp bỏ cuộc rất ít.
Bởi vì chuyện này, Trác Vi Lan lo lắng cố vấn có ý kiến, dùng thái độ rất cẩn thận xem tài liệu trên xe, xem tới mắt muốn bị mù luôn rồi.
Mạc Sương ngăn cô lại, rõ ràng không hi vọng cô bị mệt, lại dùng lí do để cãi nhau "Em vội vàng đến như vậy sao?"
"Đâu có" Trác Vi Lan thu lại tài liệu, nũng nịu xin lỗi "Không xem nữa."
Mạc Sương không để ý đến cô, quay đầu nhìn phong cảnh.
Trác Vi Lan tiếp tục bướng bỉnh xoa xoa mặt cô.
Đến nơi, Trác Vi Lan không đeo bám nữa, nắm tay Mạc Sương đi vào trong, nhìn thấy dáng vẻ bất động của cô vấn bị dọa một trận, cảm giác như mình quay lại thời gian bốn năm về trước.
"Vi Lan, lâu rồi không gặp." Cố vẫn vẫn nhớ tên cô.
Trác Vi Lan cười, liếc mắt nhìn Mạc Sương "Đúng vậy, cũng phải đến bốn năm rồi nhỉ."
"Chị và cô ấy năm ngoái có gặp nhau." Mạc Sương không giữ cho cô chút thể diện nào.
Trác Vi Lan ngạc nhiên "Cái gì?"
"Chỉ tình cờ gặp nhau ở nhà hàng thôi." Cố vấn cười lớn hơn "Đừng căng thẳng."
Trác Vi Lan ngượng ngùng, đột nhiên cảm thấy bản thân lo lắng y hệt như bốn năm về trước, gặp vợ mình vô cùng lo lắng, hồi hộp.
Ngồi ở phòng tiếp tân, Trác Vi Lan cùng với cố vấn thảo luận về suy nghĩ của mình, Mạc Sương ngồi bên cạnh lặng lẽ uống cà phê, mở tập tài liệu, chuyên tâm tìm một trường học cùng quốc gia với cô.
"Tôi cảm thấy rất có cơ hội." Cố vấn nghe xong gật đầu "Kinh nghiệm làm việc của cô, có đạt được giải thưởng, thư giới thiệu cũng dễ giải quyết...ở các hạng mục đầu tư và ngoại ngữ nỗ lực hơn, tỉ lệ thành công rất cao.
Trác Vi Lan rất vui mừng, Mạc Sương không cười nổi, hỏi một câu "Ở đó có trường phù hợp với tôi không?"
"Mạc Sương, chị không muốn đi tại sao lại đi rồi?"
"Chị muốn đi mà."
"Nội trong hôm nay vừa mới quyết định." Trác Vi Lan không đồng ý "Rõ ràng là vì em."
Mạc Sương không vừa ý "Em là vợ của chị, chị vì em đổi trường học lý tưởng rất kì lạ sao?"
Bọn họ lại muốn cãi nhau, cố vấn mượn cớ lấy tài liệu rời đi.
Cửa mở, tiếng hét thảm thiết ở bên ngoài vọng vào, làm bọn họ không cãi nhau được.
"Chuyện gì vậy?" Trác Vi Lan kinh ngạc.
Mạc Sương vô thức chặn cô lại, nắm tay nói "Chậm lại, chúng ta cùng đi qua đó."
Cố vấn vội vàng chạy tới, bọn họ đi theo sau, bỏ lỡ cảnh đập phá đồ đạc, chỉ thấy dưới mặt đất một mớ hỗn độn, còn có một cô gái đang làm loạn ở trung tâm.
"Mễ Giai Manh?" Trác Vi Lan kinh ngạc.
Tình cờ là lúc yên lặng nhất, Mạc Sương nghe thấy, cách không xa Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu cũng nghe thấy, Mễ Giai Manh ở trung tâm không cần nghe, nhìn thấy bọn họ ha ha cười lớn.
"Các người cũng muốn đem Mạc Thẩm Văn ném ra nước ngoài sao?".

Chapter
1 Chương 1: - Mất trí nhớ
2 Chương 2: - Thật đáng yêu
3 Chương 3: - Mê mang
4 Chương 4: - An ủi
5 Chương 5: - Mật khẩu
6 Chương 6: - Say rượu
7 Chương 7: - Áo ngủ
8 Chương 8: - Nhật kí
9 Chương 9: - Ôm
10 Chương 10: - Nhớ lại
11 Chương 11: - Lần đầu gặp nhau
12 Chương 12: - Nguy hiểm
13 Chương 13: - Làm bộ
14 Chương 14: - Nhẫn nhịn
15 Chương 15: - Có khách
16 Chương 16: - Gấu bông
17 Chương 17: 17: Mở Khóa
18 Chương 18: 18: Hôn
19 Chương 19: 19: Thuần Khiết
20 Chương 20: 20: Nhà Mẹ
21 Chương 21: 21: Chung Sống
22 Chương 22: 22: Chăm Sóc
23 Chương 23: 23: Đàm Phán
24 Chương 24: 24: Trút Giận
25 Chương 25: 25: Uy Hiếp
26 Chương 26: 26: Người Trở Về
27 Chương 27: 27: Khách Hàng
28 Chương 28: 28: Làm Khó Dễ
29 Chương 29: 29: Manh Mối
30 Chương 30: 30: Bằng Chứng
31 Chương 31: 31: Đuổi Người
32 Chương 32: 32: Hôn Trộm
33 Chương 33: 33: Đề Phòng
34 Chương 34: 34: Ác Mộng
35 Chương 35: 35: Chỗ Sơ Hở
36 Chương 36: 36: Quấy Rối
37 Chương 37: 37: Mở Lời
38 Chương 38: 38: Ôm
39 Chương 39: 39: Bình An
40 Chương 40: 40: Khóc Nỉ Non
41 Chương 41: 41: Xin Nghỉ
42 Chương 42: 42: Giao Dịch
43 Chương 43: 43: Chân Tướng
44 Chương 44: 44: Phản Đối
45 Chương 45: 45: Bảo Vệ
46 Chương 46: 46: Ác Báo
47 Chương 47: 47: Tìm Người
48 Chương 48: 48: Gặp Lại
49 Chương 49: 49: Đáng Yêu
50 Chương 50: 50: Cơm Chó
51 Chương 51: 51: Từ Chức
52 Chương 52: 52: Trợ Giúp
53 Chương 53: 53: Ninh Bợ
54 Chương 54: 54: Kinh Doanh
55 Chương 55: 55: Quà Tặng
56 Chương 56: 56: Tâm Hồn Trẻ Thơ
57 Chương 57: 57: Lời Mời
58 Chương 58: 58: Trò Hề
59 Chương 59: 59: Dỗ Người
60 Chương 60: 60: Ma Pháp
61 Chương 61: 61: Tranh Luận
62 Chương 62: 62: Khao Khát
63 Chương 63: 63: Thỏa Hiệp
64 Chương 64: 64: Bóng Tối
65 Chương 65: 65: Đột Phá
66 Chương 66: 66: Ngụy Trang
67 Chương 67: 67: Ngoài Ý Muốn
68 Chương 68: 68: Cắt Đứt
69 Chương 69: 69: Ánh Sáng
70 Chương 70: 70: Nhớ Bạn Cũ
71 Chương 71: 71: Kết
72 Chương 72: 72: Pn 1 Yêu Đương Vườn Trường
73 Chương 73: 73: Pn 2 Đề Nghị Sống Cùng Nhau
74 Chương 74: 74: Pn 3 Cuộc Sống Thường Ngày Sau Khi Kết Hôn
75 Chương 75: 75: Pn 4 Dấm Vương Mạc Sương
76 Chương 76: 76: Pn 5 Mễ Thẫm X Lục Vân Chiêu
77 Chương 77: 77: Pn 6 Bảo Bối Mang Họ Ai
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: - Mất trí nhớ
2
Chương 2: - Thật đáng yêu
3
Chương 3: - Mê mang
4
Chương 4: - An ủi
5
Chương 5: - Mật khẩu
6
Chương 6: - Say rượu
7
Chương 7: - Áo ngủ
8
Chương 8: - Nhật kí
9
Chương 9: - Ôm
10
Chương 10: - Nhớ lại
11
Chương 11: - Lần đầu gặp nhau
12
Chương 12: - Nguy hiểm
13
Chương 13: - Làm bộ
14
Chương 14: - Nhẫn nhịn
15
Chương 15: - Có khách
16
Chương 16: - Gấu bông
17
Chương 17: 17: Mở Khóa
18
Chương 18: 18: Hôn
19
Chương 19: 19: Thuần Khiết
20
Chương 20: 20: Nhà Mẹ
21
Chương 21: 21: Chung Sống
22
Chương 22: 22: Chăm Sóc
23
Chương 23: 23: Đàm Phán
24
Chương 24: 24: Trút Giận
25
Chương 25: 25: Uy Hiếp
26
Chương 26: 26: Người Trở Về
27
Chương 27: 27: Khách Hàng
28
Chương 28: 28: Làm Khó Dễ
29
Chương 29: 29: Manh Mối
30
Chương 30: 30: Bằng Chứng
31
Chương 31: 31: Đuổi Người
32
Chương 32: 32: Hôn Trộm
33
Chương 33: 33: Đề Phòng
34
Chương 34: 34: Ác Mộng
35
Chương 35: 35: Chỗ Sơ Hở
36
Chương 36: 36: Quấy Rối
37
Chương 37: 37: Mở Lời
38
Chương 38: 38: Ôm
39
Chương 39: 39: Bình An
40
Chương 40: 40: Khóc Nỉ Non
41
Chương 41: 41: Xin Nghỉ
42
Chương 42: 42: Giao Dịch
43
Chương 43: 43: Chân Tướng
44
Chương 44: 44: Phản Đối
45
Chương 45: 45: Bảo Vệ
46
Chương 46: 46: Ác Báo
47
Chương 47: 47: Tìm Người
48
Chương 48: 48: Gặp Lại
49
Chương 49: 49: Đáng Yêu
50
Chương 50: 50: Cơm Chó
51
Chương 51: 51: Từ Chức
52
Chương 52: 52: Trợ Giúp
53
Chương 53: 53: Ninh Bợ
54
Chương 54: 54: Kinh Doanh
55
Chương 55: 55: Quà Tặng
56
Chương 56: 56: Tâm Hồn Trẻ Thơ
57
Chương 57: 57: Lời Mời
58
Chương 58: 58: Trò Hề
59
Chương 59: 59: Dỗ Người
60
Chương 60: 60: Ma Pháp
61
Chương 61: 61: Tranh Luận
62
Chương 62: 62: Khao Khát
63
Chương 63: 63: Thỏa Hiệp
64
Chương 64: 64: Bóng Tối
65
Chương 65: 65: Đột Phá
66
Chương 66: 66: Ngụy Trang
67
Chương 67: 67: Ngoài Ý Muốn
68
Chương 68: 68: Cắt Đứt
69
Chương 69: 69: Ánh Sáng
70
Chương 70: 70: Nhớ Bạn Cũ
71
Chương 71: 71: Kết
72
Chương 72: 72: Pn 1 Yêu Đương Vườn Trường
73
Chương 73: 73: Pn 2 Đề Nghị Sống Cùng Nhau
74
Chương 74: 74: Pn 3 Cuộc Sống Thường Ngày Sau Khi Kết Hôn
75
Chương 75: 75: Pn 4 Dấm Vương Mạc Sương
76
Chương 76: 76: Pn 5 Mễ Thẫm X Lục Vân Chiêu
77
Chương 77: 77: Pn 6 Bảo Bối Mang Họ Ai