Chương 39: 39: Bình An

Trác Vi Lan chưa từng nghe thấy Mạc Sương nói chữ "Cầu xin", nhưng hôm nay đã nghe được hai lần liên tiếp.
Cuối cùng nàng cũng đợi đến lúc Mạc Sương tháo lớp ngụy trang xuống.
Nhưng Trác Vi Lan cũng không vui.
Giọng của Mạc Sương không thể nói là cầu xin, nhưng âm thanh đè nén vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông chim lướt qua tai nàng, nàng chỉ dám dùng sức trong chốc lát để ôm lấy bàn tay bị thương của cô, rồi sau đó ấn vào vuốt ve xoa dịu, chỉ cần nàng di chuyển thì sẽ tụt xuống.
Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Sương vô cùng dè dặt cẩn thận, cũng vô cùng khiến người khác đau lòng.
" Được." Nàng thấy Mạc Sương không dám dùng sức, đứng dậy ôm chặt lấy cổ của nàng: "Nghe theo chị."
Mạc Sương "ừm" một tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Nghe ra được một chút nức nở, Trác Vi Lan nhớ lại hình ảnh Mạc Sương trốn ở trong phòng tắm khóc thầm, mũi nàng không ngừng chua xót khó chịu: Tại sao lại có chuyện giống nhau, mà phải khiến Mạc Sương chịu đựng tới hai lần?
Nàng thích khóc, nhưng cũng biết lúc nào cần phải chịu đựng, cắn môi chớp mắt, ngây người không để cho sự chua xót và nước mắt ảnh hưởng đến bản thân mình, điều chỉnh tần số hô hấp, không muốn để Mạc Sương phát hiện.
"Vi Lan." Mạc Sương bất chợt mở miệng.
Trác Vi Lan hắng giọng rồi mới đáp lại: "Ơi."
"Những thứ này là ba cho em sao?"
" Ừm..." Trác Vi Lan vừa nghĩ tới mình giấu giếm hơn nửa ngày thì chột dạ, xoa nhẹ bàn tay đang buông lỏng xuống của Mạc Sương, yếu ớt giải thích: "Em muốn tìm một thời cơ thích hợp rồi mới nói với chị."
Mạc Sương buông nàng ra, đè bả vai nàng bốn mắt nhìn nhau, trên mặt vẫn nở nụ cười, ánh mắt cũng không còn mờ mịt trống rỗng mà có chủ ý: "Ông ấy cố ý đến công ty em sao?"
Trác Vi Lan cảm thấy hơi không đúng, nhắm mắt đáp lại: "Ừm, nhân tiện sửa lại hợp đồng định chế*."
*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.
Mạc Sương mím môi: "Nhanh như vậy đã điều tra được sao?"
Trác Vi Lan sửng sốt.
"Video này...!Camera ở phía sau không phải giám sát và điều khiển ven đường đúng không." Mạc Sương khôi phục sự tỉnh táo, cầm điện thoại lên kéo thanh phát video ra phía sau, phát liên tục: "Góc độ quay không giống nhau, giống như là ghi lại của cửa hàng nào đó."
Trác Vi Lan nghiêng đầu nhìn thử: "Đúng vậy, còn có thể nhìn thấy một số kệ hàng, nghe được âm thanh của máy quét mã vạch."
"Con đường này hẹp, là nơi ở bên trong hẻm nhỏ khó mà tìm được.

Ba cho người đi điều tra, chỉ trong hai ngày đã có thể tìm được một chủ cửa hàng tư nhân nguyện ý đưa video quay hình trong tiệm ra sao?"
"Chuyện này..." Trác Vi Lan chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này, xoắn xuýt: "Có ý gì?"
"Baa đã nghi ngờ Châu Ngạn Khánh từ lâu, cũng tìm người điều tra.

" Mạc Sương lại mở tài liệu ra: "Những tài liệu này không nói tới công ty Diệu Vinh, chỉ nói rõ quan hệ của Châu Ngạn Khánh với mẹ và ngày xảy ra tai nạn xe cộ, nếu làm chứng cứ phạm tội của Châu Ngạn Khánh thì chưa đủ."
Khi Trác Vi Lan thấy những tài liệu này chỉ cảm thấy chấn động, nhìn lâu thêm thì trực tiếp cảm thấy buồn nôn, nàng vốn không có ngẫm nghĩ đến liên quan phía sau, nghe thấy thì sửng sốt: "Chị nói là...!Chủ mưu không phải Châu Ngạn Khánh?
"Có khả năng này mà thôi." Mạc Sương lật tài liệu hai lần, thở dài: "Tôi cảm thấy thời cơ ba đưa ra quá trùng hợp, càng giống như là sau khi nghe cô nói đến công ty Diệu Vinh, chọn ra những người đáng nghi ngờ, sau đó cho là sự thật rồi nói cho em biết."
Trác Vi Lan nhớ lại biểu hiện của sáng nay, lúng túng —— khi nàng vừa nghe nói nàng phải trực tiếp nói cho Mạc Sương biết về những chuyện này, nàng hoảng sợ đến mất bình tĩnh, không nhớ đến vấn đề cần hỏi, ba nói gì nghe nấy không hề nghi ngờ, còn hồ đồ lo nghĩ bậy bạ mẹ của Mạc Sương có khả năng tham gia vào trong đó hay không.
"Xin lỗi, em nên hỏi rõ hơn." Trác Vi Lan chán nản.
"Tại sao lại nói xin lỗi?" Mạc Sương xoa đầu của nàng: "Cảm ơn em đã nói cho tôi biết."
Trác Vi Lan nghe vậy thì không được tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái này có gì tốt đâu mà cảm ơn..."
Mạc Sương mỉm cười, sửa lời: "Cảm ơn em an ủi tôi?"
Trác Vi Lan liếc qua, đúng lúc thấy được nụ cười nơi khóe môi của Mạc Sương, nhịp tim khẽ loạn tiến lên hôn một cái: "Vừa rồi an ủi không đủ."
"Thật không?" Nụ cười của Mạc Sương càng sâu hơn, nghiêm túc nói lại một lần: "Cảm ơn."
"Phụt." Trác Vi Lan không nhịn được bật cười.
Nụ cười của nàng rất vui vẻ, Mạc Sương nhìn cũng không hiểu, nghi ngờ chớp mắt: "Có gì buồn cười sao?"
"Có." Trác Vi Lan khó mà nói được ba năm trước Mạc Sương "Cầu an ủi " thế nào, nhéo má dễ dàng thỏa mãn của bạn học Mạc: "Sao chị lại trở nên đáng yêu như vậy."
Mạc Sương nghiêm túc hơn: "Trước kia tôi không đáng yêu sao?"

Trác Vi Lan gật đầu cũng không đúng, mà không gật đầu cũng không đúng, nàng dứt khoát càn rỡ nhào nặn má Mạc Sương.
Mạc Sương ngoan ngoãn khi bị nàng chơi "Vắt mì", ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn nàng.
"Ây da, sao lại như vậy..." Trác Vi Lan suýt chút nữa đã không nhịn được khen một tiếng ngoan.
Nếu như nàng không phát hiện bàn tay của Mạc Sương đang vòng bên eo lại đang trượt xuống.
"Kẻ gian." Trác Vi Lan sửa lại lời đến khóe môi, gạt bàn tay đang di chuyển chơi đùa của Mạc Sương: "Vừa rồi còn nói chuyện nghiêm túc, chị thay đổi cũng quá nhanh rồi..."
Mạc Sương tủi thân: "Chứng cứ chưa đủ, tôi muốn làm cũng vô ích."
"Đúng vậy..." Trác Vi Lan nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, chậm rãi ngồi về chỗ cũ, không có tâm tư quản bàn tay của Mạc Sương đang thuận theo tình thế ôm lấy vai nàng: "Nếu như Châu Ngạn Khánh không phải chủ mưu, vậy người thật sự hại chị vẫn đang ẩn trốn, không thể lơ là cảnh giác."
Mạc Sương vươn tay ôm lấy nàng, dựa vào bả vai nàng buồn rầu nói: "Mỗi ngày tôi đều ở nhà cùng vợ, rất an toàn."
"...!Vợ chị phải đi làm."
"Vậy thì đến công ty cùng vợ."
Trác Vi Lan vừa nghĩ tới công việc bị tờ đơn định chế* làm rối tung rối loạn, thì cảm thấy giọng điệu như đạo lý hiển nhiên này rất khiến người khác buồn bực, nàng giơ tay lên gõ đầu của Mạc Sương.
*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.
Rõ ràng là không đau, nhưng Mạc Sương vẫn "a" một tiếng, ý xấu bán manh.
"Học được ở đâu?" Trác Vi Lan phát hiện Mạc Sương càng ngày càng thành thạo làm nũng, luôn cảm thấy không đúng: "Trước kia không như vậy..."
Mạc Sương trốn tránh không đáp, kề tai nói nhỏ hỏi nàng: "Không được sao?"
"Tạm được." Trác Vi Lan vì muốn bày tỏ sự hài lòng của đàn chị ở trước mặt bạn học Mạc 18 tuổi, nên sờ một cằm đánh giá: "Quen ăn thịt cá thị heo, cũng có thể tươi ngon một chút..."
Trọng điểm mà Mạc Sương chú ý tới lại không quá đúng: "Thịt heo?"
Hai từ thông thường được Mạc Sương nhấn mạnh trọng âm nói ra như vậy, lại rất không hòa hài.
Trác Vi Lan biết bây giờ Mạc Sương bắt đầu không có thời gian rảnh để đau lòng, nàng không muốn làm gối ôm cho người khác cọ, vặn người muốn thoát ra: "Đừng đùa..."
Nàng vừa mới động, thì cánh tay của Mạc Sương đã vươn tới, dùng hết sức lực ôm nàng vào trong lòng.
"Mạc Sương?" Trác Vi Lan kinh ngạc.
Trong giọng nói của Mạc Sương vẫn mang theo ý cười, nhưng đã không còn tùy ý như trước đó: "Vi Lan, nói chuyện với tôi một lát nữa có được không? Tôi sợ tôi nghĩ vớ vẩn."
"Nghĩ vớ vẩn?"
" Ừm, tôi thấy những bức ảnh kia, không nhịn được suy nghĩ lúc mẹ không ở nhà thì đi đâu." Mạc Sương thở dài: "Bọn họ gặp nhau kín đáo nhiều lần như vậy, thậm chí có một lần ở bên cạnh trường học của tôi, trước khi bà ấy tới đón tôi...!Thì ở cùng người đàn ông kia sao."
Trác Vi Lan nghe được lời thật lòng của Mạc Sương, nhưng không hề có sự vui mừng "Mình đã làm tốt hơn quá khứ rất nhiều" "Mạc Sương rộng mở nội tâm với mình", mà nàng chỉ cảm thấy đau lòng và bất lực, nàng đặt tay lên tay Mạc Sương rồi nắm chặt lấy, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm bàn tay lạnh như băng kia.
Bàn tay siết chặt của Mạc Sương từ từ buông lỏng, giọng nói cũng nhỏ dần xuống: "Loại cảm giác này rất kỳ lạ, tôi vừa nghĩ tới mẹ đã làm biết bao nhiêu chuyện quá đáng, nhưng vừa không thể quên được bà ấy đối xử tốt với tôi...!Chuyện đã trôi qua ba năm, tôi cũng không cần phải để ý, nhưng tôi không khống chế được cảm xúc của mình."
Trác Vi Lan không đồng ý: "Tại sao không cần phải để ý? Chị không cần kiềm chế cảm xúc, muốn thế nào thì thế đó."
"Thật không..." Mạc Sương bỗng nhiên gọi tên của nàng: "Vi Lan."
"Ơi." Trác Vi Lan dịu dàng đáp lại.
Mạc Sương không nói lời gì khác, chỉ là không ngừng gọi tên của nàng.
Trác Vi Lan không ngại phiền, lần nào cũng trả lời, tràn đầy khí lực, nhưng đến phía sau, giọng của Mạc Sương càng ngày càng nhẹ nhàng, càng ngày càng gần, khi đôi tai sợ nhột mẫn cảm của nàng có hơi thở ấm áp lướt qua, nàng lập tức run rẩy cả người, lời nói ra cũng mềm mại.
Nàng cảm thấy như vậy không được, muốn hỏi Mạc Sương một câu rốt cuộc là muốn làm gì.
Trác Vi Lan vừa nghiêng đầu, khóe môi hé mở, nhưng lại bị nụ hôn của Mạc Sương phủ kín, lưu lại trong không khí một tiếng "Ưm" buồn bực.

Nàng vô thức chống tay để mình đứng vững, không để bản thân ngửa về sau, lại không nghĩ rằng Mạc Sương lại đưa ra một chiêu độc ác là cù lét, tay nàng vừa buông lỏng xuống, đã bị đẩy đến vị trí bên mép, toàn thân đều dựa vào cái ôm của Mạc Sương mới không bị tụt xuống.
Nàng sợ hãi kêu lên, nhưng lại mạnh mẽ nuốt trở về, khi miệng được tự do thì nàng oán trách: "Chị làm gì thế!"
"Xin lỗi..." Mạc Sương áy náy nhìn nàng: "Hướng để đè không quá đúng."
Trác Vi Lan giận đến bật cười.
Cũng đúng, Mạc Sương 18 tuổi vừa mới quen nàng, ký ức của lúc này là một đứa trẻ chưa từng nói chuyện yêu đương, đâu có thể kiểm soát được không gian nhỏ bé của cửa sổ lồi và tấm đệm không cố định khi dùng sức sẽ di chuyển?
"Đừng đùa." Trác Vi Lan không xoắn xuýt, rút khăn giấy lau vết máu ở khóe miệng giúp Mạc Sương: "Có đau không?"

Mạc Sương khôn khéo nói: "Không đau."
Trác Vi Lan nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Sương ngoan ngoãn mặc cho người khác làm thịt thì nàng muốn trở mình làm chủ, đầu óc nàng nóng lên, nhào tới giở trò cũ, muốn đưa ra một thị phạm tốt.
Nhưng hướng nàng nhào tới cũng không đúng.
Cốp.
Mạc Sương bất ngờ không kịp đề phòng ngã về sau, sau ót đụng phải cửa sổ lồi, nhưng cô không cắn loạn người khác như nàng lúc bị đau, cô chịu đựng khẽ kêu lên, thân thể cứng đờ nhưng không làm ra bất kỳ hành động nào mang tính nguy hiểm.
"Trời ạ." Trác Vi Lan luống cuống, vội vàng đưa tay kéo cô lên: "Có đau không?"
Lúc này Mạc Sương mới nói thật: "Đau."
"Ây..." Trác Vi Lan xoa xoa giúp cô, ủ rũ không biết nên nói cái gì mới phải: "Hay là chúng ta làm cái khác đi."
Mạc Sương nhìn đồng hồ: "Chúng ta đi đón Thẩm Văn tan học nhé."
Trác Vi Lan sững sờ: "Hả?"
"Tôi xem qua những thứ này, luôn hơi lo lắng." Mạc Sương thở dài: "Bây giờ Thẩm Văn giống như em trước kia vậy, không hề phát hiện chút nào, nếu bị người khác theo dõi rồi xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?"
Lần đầu Trác Vi Lan suy nghĩ thì thấy có lý, sau đó nàng nghĩ...!Quả thật nàng cũng không muốn ở lại trong căn phòng mất mặt này.
"Đi thôi, đón Thẩm Văn tan học." Trác Vi Lan đi về phía phòng gửi đồ: "Em đi thay quần áo."
Mạc Sương im lặng đuổi theo.
"Chị đi theo làm gì." Trác Vi Lan ngăn lại.
"Cùng nhau thay quần áo."
"Tại sao?"
"Tôi sợ." Mạc Sương lại treo lên biểu cảm lo buồn khi bị tổn thương: "Nếu tôi tiếp tục yên tĩnh thì sẽ suy nghĩ bậy bạ..."
"Được rồi! Cùng nhau thay thì cùng nhau thay."
——
Khi thay quần áo, Trác Vi Lan dùng lý do "Chúng tôi kết hôn rồi" để tẩy não cho mình, không được tự nhiên thay xong một bộ quần áo dưới ánh nhìn chăm chú của Mạc Sương, từ suy nghĩ sẽ phục thù, nàng chọn giúp quần áo cho Mạc Sương thay.
Mạc Sương lại ung dung đón nhận.
Kết quả, hiển nhiên tâm trạng của Mạc Sương đã khá hơn một chút, và cô nhớ lại một số chuyện không nên nghĩ tới trong quá khứ, cúi đầu được dắt đi, không ngừng dùng đầu ngón tay hạ nhiệt gò má nóng bừng của mình.
Đến cổng trường của Mạc Thẩm Văn, cuối cùng Trác Vi Lan cũng khôi phục được dáng vẻ bình thường, nhìn xung quanh trong biển xe: "Rất nhiều người tới đón học sinh...!Hay là chúng ta sắp xếp một chiếc xe cho Thẩm Văn đi."
"Bác có thể nhận đưa đón." Bác Trương chủ động nói: "Không cần phải phiền phức tìm tài xế khác."
Trác Vi Lan vừa muốn trả lời, Mạc Sương đã gật đầu: "Được, cháu sẽ thương lượng thời gian với Thẩm Văn."
Rõ ràng là bác Trương tăng thêm lượng công việc, nhưng vẫn cười vô cùng vui vẻ, luôn miệng đồng ý.
Trác Vi Lan thấy buồn bực, cảm thấy trong đó có nguyên do không thể nói, im lặng đánh chữ hỏi Mạc Sương: "Không phải bác Trương phải dẫn theo cháu trai sao? Sao lại chủ động yêu cầu tăng thêm lượng công việc như vậy?"
"Ba bảo bác ấy trông chừng chúng ta."
Trác Vi Lan kinh ngạc: "Vậy mà chị còn đồng ý?"
Mạc Sương nói ra suy nghĩ thật sự: "Quá khó để tìm thêm một người tài xế có thể hiểu rõ."
Trác Vi Lan nghĩ cũng đúng, nàng đang nghĩ buổi sáng nên thu xếp đi làm như thế nào, mới có thể dành ra giờ đi học của Mạc Thẩm Văn để Bác Trương có thể có đủ thời gian chạy tới chạy lui.
Nàng đang tính toán, Mạc Sương lại nói ra một câu tiếp theo: "Tôi đưa em đi làm là được."
Khóe miệng của Trác Vi Lan giật giật.
An toàn gì đó, khó tìm tài xế gì đó đều là nói chuyện linh tinh vớ vẩn, mục đích thật sự của Mạc Sương chính là muốn độc quyền công việc đi làm cùng nàng.
Nàng không vạch trần, hỏi theo chủ đề này: "Chị về nhà một mình cũng nguy hiểm."
"Không nguy hiểm, tôi ở dưới lầu của công ty chờ em, hoặc là cùng em thương lượng về thiết kế định chế."
Trác Vi Lan bắt gặp ánh mắt hưng phấn đến tỏa sáng của Mạc Sương, nàng cũng lười đánh chữ, trực tiếp hỏi: "Có cần em từ chức về nhà cùng chị không?"
Mạc Sương không trả lời, rũ mắt cúi đầu, rõ ràng là dáng vẻ tủi thân khi bị dạy bảo.

Nhưng vốn dĩ Trác Vi Lan không hề dạy bảo, nàng càng cảm thấy oan uổng hơn, xoa xoa ấn đường: "Mạc Sương, công việc bây giờ của em là xoay quanh tờ đơn định chế của mọi người, hoàn toàn tách rời với các đồng nghiệp, cảm thấy rất không dễ chịu..."
Mạc Sương nghi ngờ: "Không có linh cảm cũng phải cố gắng vẽ bản thiết kế thì mới dễ chịu sao?"
Trác Vi Lan bĩu môi: "Sao chị biết trước kia em không có linh cảm."
"Tôi không biết, nhưng tôi đã xem tài liệu trong máy tính xách tay, nên hiểu được đại khái hiện trạng nghề nghiệp của bọn em."
"...!Hiện trạng gì."
Mạc Sương thu lại cười, nghiêm nghị nói: "Làm định chế phải nhìn sắc mặt của khách hàng, làm tiếp thị thông thường phải nhìn sắc mặt thị trường và Tổng thanh tra, chỉ có một số nhà thiết kế nổi tiếng của các thương hiệu độc lập thì thoải mái tự do hơn, có thể bảo khách hàng đợi linh cảm.

Tôi cảm thấy hai người trước kia không khác biệt.

Bây giờ tôi là khách hàng, có thể cho em nhiều tự do để thiết kế hơn, thì tại sao em càng muốn chịu đựng sự bắt nạt của đồng nghiệp?"
Trác Vi Lan không ngờ Mạc Sương hiểu nhiều như vậy.
Nàng vẫn cho là Mạc Sương ghen, là không đành lòng để mình 9 giờ đi làm 5 giờ tan làm mà thỉnh thoảng còn phải tăng ca, có ý nghĩ thành lập công ty là hy vọng mình có thể ở trong nhà và đi xung quanh.
Nhưng Mạc Sương lại biết sự khó xử của nàng.
Trác Vi Lan không khỏi xúc động, sự phiền muộn ẩn sâu trong đáy lòng khi mới vào nghề cũng đồng loạt không nghe lời mà lộ ra: "Bởi vì thiết kế của em giống nhau nên không được chọn! Liên quan gì đến sự bận rộn của các đồng nghiệp, cũng không phải là hoàn toàn thay đổi thiết kế của em.

Định chế có tự do? Khách hàng chỉ chỉ trỏ trỏ thẳng vào thiết kế của em, lần này chị có thể cho em tự do, vậy lần sau sẽ không chắc đó là ai!"
Mạc Sương bình tĩnh nhìn nàng: "Vi Lan, em không muốn thử sáng lập thương hiệu cho riêng mình sao?"
"Không muốn." Trác Vi Lan dứt khoát từ chối: "Chị cũng đã nói, chỉ có danh tiếng mới có thể làm cho khách hàng kiên nhẫn chờ đợi.

Em không có danh tiếng, đầu óc chậm chạp, để hoàn thiện bản phác thảo cũng phải tốn thời gian rất dài, có ai rảnh để đợi em? Hơn nữa, về tiền vốn nếu không phải của ba mẹ thì cũng là của chị, cho dù thành công, em cũng sẽ nghi ngờ đó là công lao của mọi người bỏ tiền."
Nàng thật sự là không tự tin.
Giải thưởng, năng lực phân tích, ước mơ...!Trác Vi Lan có, nhưng trong số người nàng quen biết còn thiếu kiểu người này sao? Trong đó có người còn mạnh hơn nàng, có người đã thử nhưng lại thất vọng rời khỏi, cũng có người đời được cho là thành công, thì có gia cảnh hiển hách hơn nàng, tất cả những người quen biết đều lót đường giúp, ngày tháng sau này chỉ cần tham dự hội nghị hoạt động sự kiện để tạo danh tiếng, không biết là minh tinh hay là nhà thiết kế.
Có hai loại người nàng từng gặp nhiều nhất, một loại là không biết làm sao để từ bỏ, trở về công ty thiết kế lăn lộn được ngày nào hay ngày ấy làm họa sĩ trong suốt cuộc đời, một loại là mở ra một thương hiệu nhỏ, vất vả mời chào thu hút khách hàng, năng lực phân tích từ từ phai mờ, hơn nữa sau này ông chủ nhỏ cũng không đủ khả năng để mưu sinh.
Trác Vi Lan không nghĩ rằng nàng có thể kiếm được nhiều tiền đồ với sáng ý "Tình yêu" của phố phường thối nát có thể dày vò người khác đến đau đầu này, nàng đã từ bỏ từ lâu, làm một người có quan hệ họ hàng không lý tưởng ở trong công ty.
Nàng không coi trọng tiền lương và tiền thưởng, nàng xem như là đến một ngôi trường có bầu không khí kinh doanh mạnh mẽ, cùng sống một ngày bằng một năm vất vả với "Các bạn học", nếu ngày nào cảm thấy chán ghét thì mình tốt nghiệp về nhà, đến lúc đó lại tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo.
Bây giờ, Trác Vi Lan không chán ghét, Mạc Sương đã quyết định mục tiêu nhật trình trước.
Dĩ nhiên nàng không muốn trả lời.
Mạc Sương nhận ra nàng không vui, im lặng ngậm miệng, nhìn những chiếc xe lần lượt chắn ngang cổng trường bên ngoài cửa xe.
Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, mở cửa sổ, để không khí bên ngoài thổi vào.
Có phụ huynh ngồi ở trong xe quá lâu, xuống xe tán gẫu, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới theo gió đêm.
"Trường học không quan trọng, quan trọng là chuyên ngành." Cuộc trò chuyện của hai phụ huynh kia hiển nhiên là chuyện học sinh thi đại học: "Muốn báo danh thì phải báo danh nghề tốt, nếu không phải cháu trai tôi trước kia nhất định phải học vẽ, thì bây giờ nào phải lo âu như vậy..."
Trong lòng Trác Vi Lan chua xót, đóng cửa kính xe lại, nhỏ giọng thầm thì: "Cũng không cần phải lo âu mà."
Mạc Sương tò mò nhìn tới.
"Hừ." Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương thì bực bội: "Kết hôn rồi cũng có thể đi du học mà, sao em lại không đi chứ..."
Lúc này Mạc Sương đã nghe rõ ràng: "Du học?"
" Ừm." Trác Vi Lan không muốn lục lại chuyện cũ năm xưa, dứt khoát nói bậy: "Nếu Thẩm Văn muốn đi du học, chị ủng hộ không?"
Mạc Sương đáp lại không chút do dự: "Chúng ta không phải ba mẹ em ấy, không cần phải bận tâm."
"...!À." Trác Vi Lan thở dài sâu sắc: "Dù sao em ấy đừng nóng vội nói chuyện yêu thương kết hôn là được rồi."
Nàng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm cảm khái vì nhàn chám đơn thuần, nhưng không nghĩ tới một giây tiếp theo khi nghe được tiếng chuông tan học, cổng trường mở ra, những học sinh đã chờ đợi từ lâu lần lượt bước ra, Mạc Thẩm Văn và một học sinh nữ nào đó tay trong tay đi ở phía trước.
Trác Vi Lan ngồi thẳng dậy, ngón tay run rẩy chỉ qua: "Đó...!Đó là Thẩm Văn sao."
" Ừm." Mạc Sương rất bình tĩnh, mở cửa xe ra đi gọi.
Trác Vi Lan vội vàng đuổi theo, đúng lúc nhìn thấy hai nữ sinh chạy tới nhưng cũng không buông bàn tay đang thân mật, nàng lập tức nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt giống như phụ huynh bắt gặp yêu sớm: "Thẩm Văn, bạn em sao?"
Mạc Thẩm Văn liếc mắt: "Trác Vi Lan, đây là con gái của dì Phương, chị không nhận ra sao?"
"...!Oh, Tiểu Mạn!" Trác Vi Lan cười gượng: "Trưởng thành rất xinh đẹp, chị suýt chút nữa đã không nhận ra được."
Mạc Thẩm Văn cau mày: "Chị?"
"Không phải là chị thì là cái gì, chị là vợ của chị họ em." Trác Vi Lan liếc nhìn Mạc Thẩm Văn, chỉ vào Mạc Sương ở bên cạnh: "Cùng vai vế, chẳng lẽ em phải gọi là dì à?"
Đúng lúc Mạc Sương ôm lấy Trác Vi Lan, vỗ lưng xoa dịu nàng: "Thẩm Văn không phải ý này."

"Chào mọi người." Con gái của dì Phương Ngũ Tiểu Mạn rất lễ phép chào hỏi bọn họ, gật đầu mỉm cười.
Trác Vi Lan thấy vậy thì xúc động.
Con của người khác đúng thật ngoan ngoãn.
"Tiểu Mạn, không phải em ở trường sao?" Mạc Sương nhớ dì Phương đã nói: "Mẹ tới đón em sao?"
Ngũ Tiểu Mạn mím môi, còn chưa lên tiếng, Mạc Thẩm Văn ở bên cạnh đã vội vàng giải thích giúp: "Tiểu Mạn không thoải mái, ký túc xá không tiện như ở nhà, muốn đến nhà chúng ta ở một đêm."
Nhà chúng ta?
Trác Vi Lan để ý đến ba chữ này, hơi bình tĩnh trở lại.
Ngũ Tiểu Mạn dịu dàng giải thích: "Có thể quấy rầy mọi người một đêm không?"
"Dĩ nhiên có thể." Trác Vi Lan vô cùng có thiện cảm với Ngũ Tiểu Mạn, hơn nữa nàng hiểu rõ trong nhà dì Phương còn có một người con gái, chỗ ở xa, không nói tới Ngũ Tiểu Mạn về nhà đường xá xa xôi, mà còn phải chen chúc với em gái trong một căn phòng, sẽ không thể nghỉ ngơi tốt, nên nàng lập tức đồng ý.
"Tôi nói có thể mà." Mạc Thẩm Văn lắc lắc tay của Ngũ Tiểu Mạn: "Ở cùng một phòng, nhân tiện nói chuyện về bài kiểm tra hàng tuần vào buổi tối?"
Trác Vi Lan thở dài: "Nhà chúng ta có rất nhiều phòng khách."
"À." Mạc Thẩm Văn tự có cách nói của bản thân giống như Mạc Sương: "Vẫn là nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai trò chuyện tiếp."
Mạc Sương bất lực đỡ trán.
Bác Trương mở cửa để Tiểu Mạn ngồi lên xe, Trác Vi Lan không nhịn được bắt lấy Mạc Thẩm Văn để hỏi: "Quan hệ của hai người là thế nào?"
"Chị, bọn em mới mười sáu tuổi, là bạn thân." Mạc Thẩm Văn ngoài cười nhưng trong không cười, giọng châm chọc: "Chị cảm thấy có vấn đề gì không?"
Trác Vi Lan nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Thẩm Văn có mấy phần giống với Mạc Sương, nàng chậc một tiếng, giơ tay lên gõ đầu cô ta theo bản năng.
"Chị..." Mạc Thẩm Văn che trán, trợn to hai mắt: "Dám đánh em?"
Trác Vi Lan hắng giọng, dùng giọng nói thu hút Tiểu Mạn nhìn tới: "Sau này trả lời câu hỏi cho đàng hoàng, đừng âm dương quái khí."
"...!Ừm." Mạc Thẩm Văn rất để ý đến hình tượng của mình, kiềm chế, quay đầu chui vào trong xe.
Ngũ Tiểu Mạn chủ động ngồi vào chỗ kế bên tài xế, ở giữa hàng sau là Mạc Sương, bên trái Mạc Thẩm Văn, bên phải Trác Vi Lan.

Bốn người bọn họ không mở miệng nói chuyện, Bác Trương cũng không thể nói gì được, bật radio để trong xe không quá yên tĩnh.
Trác Vi Lan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm cho đến khi hai mắt trống rỗng, không biết qua bao lâu, nàng bất chợt chú ý tới Mạc Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào Ngũ Tiểu Mạn từ cái bóng phản chiếu, nàng nhìn theo.
Nàng phát hiện Ngũ Tiểu Mạn cúi đầu đang thắt cái gì đó, động tác khéo léo linh loạt, cái đuôi sợi dây đầy màu sắc vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Trác Vi Lan nhất thời tưởng tượng ra: Tín vật đính ước?
Nàng không ngừng tưởng tượng ra một câu chuyện yêu sớm của tuổi thanh xuân, xe đến, mỗi người bọn họ xuống xe, Ngũ Tiểu Mạn không cất cái được gọi là "Tín vật đính ước" kia vào, mà là đưa cho người khác.
"Cho chị sao?" Trác Vi Lan ngạc nhiên.
Ngũ Tiểu Mạn mỉm cười: "Đúng vậy."
Trác Vi Lan khẽ nói cảm ơn, quan sát nút thắt xinh đẹp trong tay.

Nàng chưa từng nhìn thấy nút thắt bình an này, nàng có cảm giác phức tạp lại không lộ vẻ rườm rà đan xen vào nhau, đúng lúc khiến sợi dây màu vàng lắc lư qua lại trong màu đỏ xinh đẹp, giống như có ánh sáng màu vàng lượn vòng trên đó, không khỏi hỏi Ngũ Tiểu Mạn nhiều thêm vài câu: "Đây là nút thắt gì?"
"Không tên, bà em dạy cho em, nói là có tác dụng cầu bình an."
Trác Vi Lan "Oh " một tiếng, không ngừng nhìn chằm chằm vào nó.
Trở về phòng cũng vậy.
"Vợ." Mạc Sương không cam lòng chọt chọt bả vai nàng: "Em vẫn đang tức giận sao?"
Trác Vi Lan không rời mắt: "Không có, cảm thấy nút thắt này rất xứng với một loại đá quý."
"Thật không?" Mạc Sương can đảm ôm lấy: "Đá quý gì?"
Trác Vi Lan cầm điện thoại lên, lục ra một bức ảnh: "Cái này."
Mạc Sương hờ hững gật đầu, cười híp mắt khen ngợi: "Vi Lan, dáng vẻ nghiêm túc của em rất xinh đẹp."
"Em vốn đã xinh đẹp." Khi Trác Vi Lan đang suy nghĩ để thiết kế thì luôn trong trạng thái công chính nghiêm minh, cho rằng là hiệu quả của thị giác không đủ tốt nên mới không thu hút được sự chú ý của Mạc Sương, nàng chậc một tiếng, chụp ảnh nút thắt, dùng app trong điện thoại để xử lý đơn giản hiệu ứng mô phỏng: "Sao, đại khái là như vậy, có phải màu vàng và đá quý rất..."
" Đợi đã." Mạc Sương bất chợt xít lại gần: "Cái này hơi quen mắt."
"Hả? Từng có thiết kế này sao?" Trác Vi Lan thất vọng.
Mạc Sương lắc đầu, xít lại gần điện thoại nghiêm túc nhìn một lần nữa, cô xoay người lục tìm báo cáo bảo dưỡng xe từ tủ đầu giường ra, lật tới một trang mỉm cười: "Em nhìn xem."
Trác Vi Lan kinh ngạc.
Trong số những thứ được thu dọn tại hiện trường xảy ra vụ tai nạn xe cộ, có một nút thắt nho nhỏ đã cháy gần hết, màu vàng trên đó không ăn khớp với sự đổ nát hỗn loạn ở xung quanh, nó vẫn đang phát sáng..

Chapter
1 Chương 1: - Mất trí nhớ
2 Chương 2: - Thật đáng yêu
3 Chương 3: - Mê mang
4 Chương 4: - An ủi
5 Chương 5: - Mật khẩu
6 Chương 6: - Say rượu
7 Chương 7: - Áo ngủ
8 Chương 8: - Nhật kí
9 Chương 9: - Ôm
10 Chương 10: - Nhớ lại
11 Chương 11: - Lần đầu gặp nhau
12 Chương 12: - Nguy hiểm
13 Chương 13: - Làm bộ
14 Chương 14: - Nhẫn nhịn
15 Chương 15: - Có khách
16 Chương 16: - Gấu bông
17 Chương 17: 17: Mở Khóa
18 Chương 18: 18: Hôn
19 Chương 19: 19: Thuần Khiết
20 Chương 20: 20: Nhà Mẹ
21 Chương 21: 21: Chung Sống
22 Chương 22: 22: Chăm Sóc
23 Chương 23: 23: Đàm Phán
24 Chương 24: 24: Trút Giận
25 Chương 25: 25: Uy Hiếp
26 Chương 26: 26: Người Trở Về
27 Chương 27: 27: Khách Hàng
28 Chương 28: 28: Làm Khó Dễ
29 Chương 29: 29: Manh Mối
30 Chương 30: 30: Bằng Chứng
31 Chương 31: 31: Đuổi Người
32 Chương 32: 32: Hôn Trộm
33 Chương 33: 33: Đề Phòng
34 Chương 34: 34: Ác Mộng
35 Chương 35: 35: Chỗ Sơ Hở
36 Chương 36: 36: Quấy Rối
37 Chương 37: 37: Mở Lời
38 Chương 38: 38: Ôm
39 Chương 39: 39: Bình An
40 Chương 40: 40: Khóc Nỉ Non
41 Chương 41: 41: Xin Nghỉ
42 Chương 42: 42: Giao Dịch
43 Chương 43: 43: Chân Tướng
44 Chương 44: 44: Phản Đối
45 Chương 45: 45: Bảo Vệ
46 Chương 46: 46: Ác Báo
47 Chương 47: 47: Tìm Người
48 Chương 48: 48: Gặp Lại
49 Chương 49: 49: Đáng Yêu
50 Chương 50: 50: Cơm Chó
51 Chương 51: 51: Từ Chức
52 Chương 52: 52: Trợ Giúp
53 Chương 53: 53: Ninh Bợ
54 Chương 54: 54: Kinh Doanh
55 Chương 55: 55: Quà Tặng
56 Chương 56: 56: Tâm Hồn Trẻ Thơ
57 Chương 57: 57: Lời Mời
58 Chương 58: 58: Trò Hề
59 Chương 59: 59: Dỗ Người
60 Chương 60: 60: Ma Pháp
61 Chương 61: 61: Tranh Luận
62 Chương 62: 62: Khao Khát
63 Chương 63: 63: Thỏa Hiệp
64 Chương 64: 64: Bóng Tối
65 Chương 65: 65: Đột Phá
66 Chương 66: 66: Ngụy Trang
67 Chương 67: 67: Ngoài Ý Muốn
68 Chương 68: 68: Cắt Đứt
69 Chương 69: 69: Ánh Sáng
70 Chương 70: 70: Nhớ Bạn Cũ
71 Chương 71: 71: Kết
72 Chương 72: 72: Pn 1 Yêu Đương Vườn Trường
73 Chương 73: 73: Pn 2 Đề Nghị Sống Cùng Nhau
74 Chương 74: 74: Pn 3 Cuộc Sống Thường Ngày Sau Khi Kết Hôn
75 Chương 75: 75: Pn 4 Dấm Vương Mạc Sương
76 Chương 76: 76: Pn 5 Mễ Thẫm X Lục Vân Chiêu
77 Chương 77: 77: Pn 6 Bảo Bối Mang Họ Ai
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: - Mất trí nhớ
2
Chương 2: - Thật đáng yêu
3
Chương 3: - Mê mang
4
Chương 4: - An ủi
5
Chương 5: - Mật khẩu
6
Chương 6: - Say rượu
7
Chương 7: - Áo ngủ
8
Chương 8: - Nhật kí
9
Chương 9: - Ôm
10
Chương 10: - Nhớ lại
11
Chương 11: - Lần đầu gặp nhau
12
Chương 12: - Nguy hiểm
13
Chương 13: - Làm bộ
14
Chương 14: - Nhẫn nhịn
15
Chương 15: - Có khách
16
Chương 16: - Gấu bông
17
Chương 17: 17: Mở Khóa
18
Chương 18: 18: Hôn
19
Chương 19: 19: Thuần Khiết
20
Chương 20: 20: Nhà Mẹ
21
Chương 21: 21: Chung Sống
22
Chương 22: 22: Chăm Sóc
23
Chương 23: 23: Đàm Phán
24
Chương 24: 24: Trút Giận
25
Chương 25: 25: Uy Hiếp
26
Chương 26: 26: Người Trở Về
27
Chương 27: 27: Khách Hàng
28
Chương 28: 28: Làm Khó Dễ
29
Chương 29: 29: Manh Mối
30
Chương 30: 30: Bằng Chứng
31
Chương 31: 31: Đuổi Người
32
Chương 32: 32: Hôn Trộm
33
Chương 33: 33: Đề Phòng
34
Chương 34: 34: Ác Mộng
35
Chương 35: 35: Chỗ Sơ Hở
36
Chương 36: 36: Quấy Rối
37
Chương 37: 37: Mở Lời
38
Chương 38: 38: Ôm
39
Chương 39: 39: Bình An
40
Chương 40: 40: Khóc Nỉ Non
41
Chương 41: 41: Xin Nghỉ
42
Chương 42: 42: Giao Dịch
43
Chương 43: 43: Chân Tướng
44
Chương 44: 44: Phản Đối
45
Chương 45: 45: Bảo Vệ
46
Chương 46: 46: Ác Báo
47
Chương 47: 47: Tìm Người
48
Chương 48: 48: Gặp Lại
49
Chương 49: 49: Đáng Yêu
50
Chương 50: 50: Cơm Chó
51
Chương 51: 51: Từ Chức
52
Chương 52: 52: Trợ Giúp
53
Chương 53: 53: Ninh Bợ
54
Chương 54: 54: Kinh Doanh
55
Chương 55: 55: Quà Tặng
56
Chương 56: 56: Tâm Hồn Trẻ Thơ
57
Chương 57: 57: Lời Mời
58
Chương 58: 58: Trò Hề
59
Chương 59: 59: Dỗ Người
60
Chương 60: 60: Ma Pháp
61
Chương 61: 61: Tranh Luận
62
Chương 62: 62: Khao Khát
63
Chương 63: 63: Thỏa Hiệp
64
Chương 64: 64: Bóng Tối
65
Chương 65: 65: Đột Phá
66
Chương 66: 66: Ngụy Trang
67
Chương 67: 67: Ngoài Ý Muốn
68
Chương 68: 68: Cắt Đứt
69
Chương 69: 69: Ánh Sáng
70
Chương 70: 70: Nhớ Bạn Cũ
71
Chương 71: 71: Kết
72
Chương 72: 72: Pn 1 Yêu Đương Vườn Trường
73
Chương 73: 73: Pn 2 Đề Nghị Sống Cùng Nhau
74
Chương 74: 74: Pn 3 Cuộc Sống Thường Ngày Sau Khi Kết Hôn
75
Chương 75: 75: Pn 4 Dấm Vương Mạc Sương
76
Chương 76: 76: Pn 5 Mễ Thẫm X Lục Vân Chiêu
77
Chương 77: 77: Pn 6 Bảo Bối Mang Họ Ai