Chương 82: Vị ‘cóc’.

Lưu Phàm thực sự đã phải ghé vào thị trấn ấy, thương thế nặng hơn hắn tưởng rất nhiều, thậm chí có thể cảm thấy linh lực tự thoát khỏi cơ thể, bản nguyên đã không còn đủ sức để thi triển bất cứ thứ gì.

“Huyền Vũ Thạch, ngươi ngủ được mấy ngày rồi, đúng là cho ta không ít mong chờ...” Lưu Phàm nhìn viên đá trắng, nói.

Quỷ Địa Quy kinh dị đến như vậy, Huyền Vũ Thạch một hơi hút sạch sinh mệnh của đối phương, chắc chắn không hề ít thu hoạch, thậm chí Lưu Phàm còn nghĩ nó sẽ tấn thăng thành một dạng thực thể gì đó.

Hắn xuống khỏi kị thú, khí tức chập chờn, từ từ tiến vào thị trấn.

“Khà, Y Trấn, qua tên lột tả rất tốt, mong cái trạng thái chết bằm này được chữa khỏi ở đây...” Lưu Phàm cười yếu ớt, nói.

Ngay lập tức, từ Y Trấn lao ra một bóng người, tiến đến một tay đỡ Lưu Phàm, một tay dắt kị thú, từ từ dìu hắn vào trong.

“Chất lượng phục vụ tốt ghê a !” Lưu Phàm khẽ cảm thán.

“Huynh đài quá khen, ta chung quy là người Y Trấn, tính tình lương thiện, dĩ nhiên là muốn cứu chữa cho người.” Vị kia nam tử đáp.

Lưu Phàm không đáp nữa, hắn nhìn quanh, có thể thấy rất nhiều bóng người mắc phải bệnh hiểm nghèo đến đây cầu sinh. Người nằm liệt trên kiệu, trên kị thú, có cả người lưng còng gù xuống đang từng bước chống gậy khó khăn.

Hắn bất giác cảm thấy yêu đời...

Cho dù hắn là phế vật thiên tư bằng 0, nhưng, rõ ràng hắn vẫn có một cơ thể đầy đủ, không dính phải bạo bệnh, có thể yên lành tìm chỗ nương thân...nhưng, họ mới là những người khốn khổ, ngay cả tiểu hài tử được đưa đến cũng đang trong tình trạng suy nhược đến cực điểm, rõ ràng là bội phần bất hạnh...

Họ cũng đâu có tu vi, đâu có đại nghiệp, tất thảy chỉ bởi họ đang lăn lộn với khó khăn của chính mình...

“Huynh đài, ngươi đi đỡ người khác là được, ta vẫn có thể đi được.” Lưu Phàm cười nhạt, nói với nam tử bên cạnh.

“Không được, chiêm tinh gia trong làng đã nói, hôm nay có một thanh niên cưỡi kị thú bị tổn thương tận bản nguyên sẽ tới, số mệnh của hắn sẽ ảnh hưởng đến số mệnh toàn Âu Lạc, ta hiện tại đang khá chắc ngươi là kẻ ấy.” Nam tử kia đáp.

Lưu Phàm cười, không nói gì thêm, mình đang có phúc như vậy việc gì cứ phải chối. Hắn được vị nam tử kia dìu đến một căn lều nhỏ, đối phương đặt Lưu Phàm xuống, nói:

“Huynh cứ đợi ở đây, trưởng lão sẽ đích thân ra xem bệnh ngươi.”

“Đa tạ.”

Nam tử kia đi khuất, Lưu Phàm ngả người ra giường, bắt đầu lẩm nhẩm:

“ Phải đi thu mua Nguyên Mạch Thảo để tiếp tục trồng, còn có mua vào một loạt linh thảo để làm thuốc chữa thương, nếu như được, ta cũng muốn tuyển lấy một chút y nhân ở đây, qua đó có thể tăng cường số lượng quân y trên tiền tuyến...”

Không mất mấy lâu, ngoài cửa lều có tiếng động, một vị nữ tử ăn mặc vô cùng kì lạ tiến vào. Y phục nàng dĩ nhiên lấy gốc là cổ phục, nhưng, từ vai chạy dọc xuống là không biết bao nhiêu sợi chỉ ngũ sắc, bên trên còn tản mát ra ngũ hành khí tức.

“Ta là đại tế tư Vũ Hậu Thanh, đồng thời cũng là trưởng lão của Y Trấn, ngươi hẳn là người mà chiêm tinh gia nhìn thấy, ta có thể nhận ra bản nguyên của người gần như đã vỡ nát, cảm giác như bị một thứ gì đó đè nát không thương tiếc vậy.”

Đúng là như thế, phản phệ từ toàn phần hợp thể luôn khiến cho Lưu Phàm bị thương ở bản nguyên.

“Nói qua một chút nhé, đầu tiên phải từ thứ cấu thành nên sinh vật, bao gồm linh hồn, bản nguyên và linh lực. Linh hồn là thứ đại diện cho sự tồn tại của ngươi trên thế gian này, bản nguyên là thứ đại diện cho ý chí và dục vọng của ngươi, linh lực đại diện cho nguồn sống, sự tuần hoàn và liên kết giữa ngươi và thế giới.” Đại tế tư Vũ Hậu Thanh nhè nhẹ ngồi xuống bên cạnh Lưu Phàm, nói.

“Đi thẳng vào cách chữa đi.” Lưu Phàm đáp gọn.

“ Linh hồn luôn là tối quan trọng, tiếp đến chính là bản nguyên, nhưng, chung quy cả hai thứ này đều không phải đồ vật muốn động liền động, muốn chữa liền chữa, không có năm năm mười năm bế quan tĩnh dưỡng liền không có khả năng hồi phục. Nói cách khác, Y Trấn sẽ dốc lòng vì ngươi chuẩn bị địa điểm bế quan, cả một số đan dược có ích cho bản nguyên cũng sẽ được cung cấp.” Vũ Hậu Thanh nói ra.

“Ta còn việc nước, không thể lâu như vậy...cáo từ !” Lưu Phàm thoáng chần chừ, đứng phắt dậy mà bước đi.

Còn Sinh Thạch hắn còn chưa thể chết, lấy đâu ra suy nghĩ ở lại mười năm tĩnh dưỡng.

“Khoan, bản nguyên này...chính là được cấu thành bởi ý chí và dục vọng, đại diện cho thứ ngươi muốn đạt được, ngươi có thể chữa nó bằng phương pháp khác.” Vũ Hậu Thanh nói.

“Cách gì ??”

“Lấp đầy dục vọng của ngươi, làm điều mà ngươi khát khao nhất lúc này, hoặc, tự tôi luyện ý chí của bản thân, ta nói trước, tôi luyện ý chí cần có hoàn cảnh đặc thù, không thể làm đâu.” Vũ Hậu Thanh đáp.

“...” Lưu Phàm tạm thời cứng họng.

Vũ Hậu Thanh tiến về phía trước, một tay đặt lên vai hắn, một tay giữ hắn lại, nói:

“Nam nhân, không phải luôn có một thứ khát khao sao, ngươi có hay không cần giải tỏa ??”

“Khục khục, đúng là coi thường, ta sứ mệnh đến với thế giới này không phải để lập hậu cung, nhiệm vụ tối cao và bất chấp nhất, điều ta khát khao nhất chính là đá bay âm mưu của Triệu Quốc !” Lưu Phàm đưa tay lên, ấn vào đầu Vũ Hậu Thanh, đẩy nàng lùi lại mấy bước, nói.

Vũ Hậu Thanh trên mặt lộ ra một tia không thể tin nổi.

“Bình thường mà nói, những tên sắc lang kia sẽ ngay lập tức muốn lao vào, ngay sau đấy ta sẽ dẫn một thông đạo đưa bọn hắn thẳng đến ngục tối, để ở đấy lăn lộn một thời gian, ngay lập tức sẽ được tôi luyện ý chí, nhưng, thứ ý chí đấy được lập nên từ chính oán hận dành cho ta...chung quy, ngươi thật đặc biệt...” Vũ Hậu Thanh cười, cả trang dung vũ mị rung lên.

Lưu Phàm kì thực trước giờ rất ít thấy nữ nhân cười, càng ít khi thấy nữ nhân vì hắn mà cười.

Bất giác cảm thấy vui vẻ...

“Đa tạ.”

“Ta nói ngươi đặc biệt, ta có nói ngươi được đi đâu ??” Vũ Hậu Thanh giữ hắn lại, nói.

Nàng cứ như thế kéo hắn đi, vào trong đến tận đại điện của Y Trấn, tiếp đến lại xuống một cái mật thất. Cảnh vật dần hiện ra trước mắt Lưu Phàm, một bức tượng của con hổ núi cực to đứng, tiếp đến là tượng tạc một con cua lớn, nhìn sau đó còn có tượng hình một con gấu, thêm là một con cáo.

Tuy nói là thú vật, nhưng, uy phong và khí tức của những bức tượng này tỏa ra cho Lưu Phàm một cảm giác sâu đến khó lường, cảm giác như bọn chúng đã đắc đạo thành một cấp bậc khác.

“Đây là gì ??”

“Đấng cứu thế của vùng đất này.” Vũ Hậu Thanh nói ra.

Lưu Phàm một lần nữa ngửa cổ lên cao, nhìn thật chăm chú vào mấy bức tượng, thực sự hắn nghi ngờ quy về nghi ngờ, tin tưởng không phải là không có. Nói chung là gác lại tất thảy, Lưu Phàm tập trung bước theo gót Vũ Hậu Thanh, đi mãi đến trước một cái cửa đá lớn.

“Hình cóc...khoan đã, lúc nãy là gấu, cáo, hổ và cua...vẹo nó lần này gặp đại nhân vật !!” Lưu Phàm nhìn vào phù điêu trên cửa đá, lòng đã nhận ra chuyện này đi về đâu.

“Gặp trưởng thôn ngươi nhỏ tiếng một chút, còn cao nhân bên cạnh trưởng thôn tuyệt đối không được có ý khinh nhờn !” Vũ Hậu Thanh quay lại, một tiếng thông báo Lưu Phàm.

Pháp trận khóa cửa dần được mở ra...

Lưu Phàm nhìn vào bên trong, nguy nga tráng lệ cấp bậc này còn muốn vượt khỏi hoàng cung, chi tiết khảm vàng ròng nhìn nhiều đến không đếm xuể, cột chống tạc từ bạch thạch ra, ghế ngồi đúc từ hoàng kim thành, cả đường bước lên đều dải thảm gấm.

Lôi Nhãn Kim Tinh vận chuyển, hắn đã nhìn thấu bóng người bên trong, hình ảnh thực sự chỉ là một...con cóc không hơn không kém, nhưng, huyễn hình ấy là vô cùng to lớn, cảm giác như một tòa đại điện này cũng không đủ sức chứa con cóc ấy.

“Hậu Thanh, ngươi dẫn người này đến, có phải kẻ trong lời tiên tri của tiên nhân ??” Vị trưởng thôn lớn giọng nói.

“Thưa, ta có thể cam đoan, đặc biệt là về tinh thần của hắn, không màng đến sắc dục.” Vũ Hậu Thanh quỳ gối, nói.

Lưu Phàm khẽ ho một tiếng, vấn đề ngượng mồm như vậy mà nàng có thể nói ra một cách nhẹ nhàng, thực là rất hiếm thấy. Trưởng thôn không nói nữa, vị ‘cóc’ bên này lên tiếng:

“Tới đây.”

Lưu Phàm chầm chậm bước đến, len lén nhìn lên, không phải vì sợ, căn bản khí tràng của đối phương thực sự quá sức áp đảo, cỡ Chuẩn Cao Cấp như hắn không phải muốn chịu liền có thể chịu.

“Ngài là cóc ư ??” Hắn cuối cùng không nhịn nổi, thẳng mặt hỏi.

“Ta là tiên nhân cóc, nói thế mới đúng, không thấy ta trong hình dáng nhân loại à !!” Vị ‘cóc’ giật nảy mình, xuống khỏi ngai cao, thẳng mặt nói chuyện với Lưu Phàm.

Vũ Hậu Thanh ôm ngực, ngay cả trưởng thôn cũng một dạng, phen lớn tiếng vừa rồi, cảm giác quá sức đau tim. Lưu Phàm cười ha hả, cực kì sảng khoái.

“Kể ta chuyện ngài kiện trời thế nào được không ??” Hắn tiếp lời.

, thể loại hắc thủ sau màn

Chapter
1 Chương 1: Từ Việt Nam về Âu Lạc.
2 Chương 2: Ném hắn đi.
3 Chương 3: Tịch Thần hệ thống.
4 Chương 4: Tinh Linh hóa.
5 Chương 5: Chân chính về Âu Lạc.
6 Chương 6: Tổ đội.
7 Chương 7: Bàn chuyện vận khí.
8 Chương 8: Thử nghiệm.
9 Chương 9: Thiên chức.
10 Chương 10: Gậy ông đập lưng ông.
11 Chương 11: Thần Sơn nói chuyện.
12 Chương 12: Làm công ăn lương.
13 Chương 13: Dọn thư viện.
14 Chương 14: Vua hố bán đồ.
15 Chương 15: Ta tính khí chính là như vậy.
16 Chương 16: Mỗi kẻ một suy tính.
17 Chương 17: Liên miên tiễn vũ.
18 Chương 18: Đánh kiểu chủ động.
19 Chương 19: Lật cái bàn cờ.
20 Chương 20: Tử Lôi Hải.
21 Chương 21: Loạn Trùng Ma.
22 Chương 22: Diệt trùng.
23 Chương 23: Không muốn học, chỉ muốn ra tiền.
24 Chương 24: Ép đi học.
25 Chương 25: Đặc thù thể chất.
26 Chương 26: Điện chủ.
27 Chương 27: Gia nhập.
28 Chương 28: Tranh tài.
29 Chương 29: Biến thái ma đầu.
30 Chương 30: Đối chiến.
31 Chương 31: Hỗn Ma.
32 Chương 32: Kết nghĩa.
33 Chương 33: Cẩu lương.
34 Chương 34: Nhân lực dồi dào.
35 Chương 35: Thần vật.
36 Chương 36: Phụ trợ Cốt Kiếp Cung.
37 Chương 37: Yêu thú.
38 Chương 38: Thâu hồn.
39 Chương 39: Trở về.
40 Chương 40: Mối làm ăn.
41 Chương 41: Đại lịch luyện.
42 Chương 42: Ba chọi ba.
43 Chương 43: Phong chủ.
44 Chương 44: Tiến vào đồ sát.
45 Chương 45: Trực tiếp đối đầu.
46 Chương 46: Siêu Cấp chiến.
47 Chương 47: Dị Ma Linh.
48 Chương 48: Lập lại tất cả.
49 Chương 49: Điều khiển.
50 Chương 50: Ngay lập tức tòng quân.
51 Chương 51: Doanh trại.
52 Chương 52: Thạch Sanh.
53 Chương 53: Tiên nhân.
54 Chương 54: Người đi ta ở.
55 Chương 55: Ma rừng.
56 Chương 56: Vong linh thủy triều.
57 Chương 57: Cứu vớt.
58 Chương 58: Niết bàn.
59 Chương 59: Giảng một lần về đổi mới.
60 Chương 60: Lập trình khả năng.
61 Chương 61: Phong hầu.
62 Chương 62: Dã Tràng.
63 Chương 63: Cổ tích đen.
64 Chương 64: Hận nữ nhân.
65 Chương 65: Nhọ nhất thế gian.
66 Chương 66: Không phải Mai An Tiêm.
67 Chương 67: Tựu Thạch Sư.
68 Chương 68: Lặn.
69 Chương 69: Tầng thứ 30.
70 Chương 70: Thân phận.
71 Chương 71: Vô Danh Đảo tiến đến.
72 Chương 72: Yêu Ngư.
73 Chương 73: Thực Tế Hóa.
74 Chương 74: Khoảng lặng.
75 Chương 75: Âm mưu.
76 Chương 76: Liên kết.
77 Chương 77: Lôi Hải.
78 Chương 78: Thần khí.
79 Chương 79: Quỷ Địa Quy.
80 Chương 80: Cuồng.
81 Chương 81: Viện quân.
82 Chương 82: Vị ‘cóc’.
83 Chương 83: Đại địa chi tử.
84 Chương 84: Luận chuyện hồi sinh.
85 Chương 85: Truy lùng.
86 Chương 86: Lưu Huyền Di.
87 Chương 87: Huyết mạch ức chế.
88 Chương 88: Xuất hiện.
89 Chương 89: Cứu hộ.
90 Chương 90: Lật mặt.
91 Chương 91: Cửu giáo chủ, đại giáo hoàng.
92 Chương 92: Luật Thạch.
93 Chương 93: Xây Cổ Loa Thành.
94 Chương 94: Hắc Bạch Cấm Vệ.
95 Chương 95: Hệ thống.
96 Chương 96: Đa đại lục.
97 Chương 97: Thầy bói xem voi.
98 Chương 98: Khôi Lỗi Sư.
99 Chương 99: Chấm dứt thế nào là việc của ta.
100 Chương 100: Xương Cuồng !
101 Chương 101: An Vương Giới.
102 Chương 102: Ngọc Hoàng sai nước.
103 Chương 103: Phá pháp.
104 Chương 104: Ma giới.
105 Chương 105: Cuội điên rồi.
106 Chương 106: Lưu Linh Tôn.
107 Chương 107: Chư thần.
108 Chương 108: Ngang.
109 Chương 109: Ba chiếc rìu.
110 Chương 110: Báo cáo bắt buộc của Cung Đình Xạ Tuyến.
111 Chương 111: Ác quan Từ Thức.
112 Chương 112: Hên xui.
113 Chương 113: Miễn nhiễm toàn bộ.
114 Chương 114: Hùng biện.
115 Chương 115: Thân phận Tịch Thần.
116 Chương 116: Gà vịt đánh nhau, người chết.
117 Chương 117: Hỗn Độn Chi Chủ.
118 Chương 118: Ba Bị.
119 Chương 119: Trang Thần.
120 Chương 120: Zeus tận số.
121 Chương 121: Nhậm chức.
122 Chương 122: Loạn thế, Triệu Trọng Thủy.
123 Chương 123: Ngòi nổ của khởi nghĩa.
124 Chương 124: Thời hạn.
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1: Từ Việt Nam về Âu Lạc.
2
Chương 2: Ném hắn đi.
3
Chương 3: Tịch Thần hệ thống.
4
Chương 4: Tinh Linh hóa.
5
Chương 5: Chân chính về Âu Lạc.
6
Chương 6: Tổ đội.
7
Chương 7: Bàn chuyện vận khí.
8
Chương 8: Thử nghiệm.
9
Chương 9: Thiên chức.
10
Chương 10: Gậy ông đập lưng ông.
11
Chương 11: Thần Sơn nói chuyện.
12
Chương 12: Làm công ăn lương.
13
Chương 13: Dọn thư viện.
14
Chương 14: Vua hố bán đồ.
15
Chương 15: Ta tính khí chính là như vậy.
16
Chương 16: Mỗi kẻ một suy tính.
17
Chương 17: Liên miên tiễn vũ.
18
Chương 18: Đánh kiểu chủ động.
19
Chương 19: Lật cái bàn cờ.
20
Chương 20: Tử Lôi Hải.
21
Chương 21: Loạn Trùng Ma.
22
Chương 22: Diệt trùng.
23
Chương 23: Không muốn học, chỉ muốn ra tiền.
24
Chương 24: Ép đi học.
25
Chương 25: Đặc thù thể chất.
26
Chương 26: Điện chủ.
27
Chương 27: Gia nhập.
28
Chương 28: Tranh tài.
29
Chương 29: Biến thái ma đầu.
30
Chương 30: Đối chiến.
31
Chương 31: Hỗn Ma.
32
Chương 32: Kết nghĩa.
33
Chương 33: Cẩu lương.
34
Chương 34: Nhân lực dồi dào.
35
Chương 35: Thần vật.
36
Chương 36: Phụ trợ Cốt Kiếp Cung.
37
Chương 37: Yêu thú.
38
Chương 38: Thâu hồn.
39
Chương 39: Trở về.
40
Chương 40: Mối làm ăn.
41
Chương 41: Đại lịch luyện.
42
Chương 42: Ba chọi ba.
43
Chương 43: Phong chủ.
44
Chương 44: Tiến vào đồ sát.
45
Chương 45: Trực tiếp đối đầu.
46
Chương 46: Siêu Cấp chiến.
47
Chương 47: Dị Ma Linh.
48
Chương 48: Lập lại tất cả.
49
Chương 49: Điều khiển.
50
Chương 50: Ngay lập tức tòng quân.
51
Chương 51: Doanh trại.
52
Chương 52: Thạch Sanh.
53
Chương 53: Tiên nhân.
54
Chương 54: Người đi ta ở.
55
Chương 55: Ma rừng.
56
Chương 56: Vong linh thủy triều.
57
Chương 57: Cứu vớt.
58
Chương 58: Niết bàn.
59
Chương 59: Giảng một lần về đổi mới.
60
Chương 60: Lập trình khả năng.
61
Chương 61: Phong hầu.
62
Chương 62: Dã Tràng.
63
Chương 63: Cổ tích đen.
64
Chương 64: Hận nữ nhân.
65
Chương 65: Nhọ nhất thế gian.
66
Chương 66: Không phải Mai An Tiêm.
67
Chương 67: Tựu Thạch Sư.
68
Chương 68: Lặn.
69
Chương 69: Tầng thứ 30.
70
Chương 70: Thân phận.
71
Chương 71: Vô Danh Đảo tiến đến.
72
Chương 72: Yêu Ngư.
73
Chương 73: Thực Tế Hóa.
74
Chương 74: Khoảng lặng.
75
Chương 75: Âm mưu.
76
Chương 76: Liên kết.
77
Chương 77: Lôi Hải.
78
Chương 78: Thần khí.
79
Chương 79: Quỷ Địa Quy.
80
Chương 80: Cuồng.
81
Chương 81: Viện quân.
82
Chương 82: Vị ‘cóc’.
83
Chương 83: Đại địa chi tử.
84
Chương 84: Luận chuyện hồi sinh.
85
Chương 85: Truy lùng.
86
Chương 86: Lưu Huyền Di.
87
Chương 87: Huyết mạch ức chế.
88
Chương 88: Xuất hiện.
89
Chương 89: Cứu hộ.
90
Chương 90: Lật mặt.
91
Chương 91: Cửu giáo chủ, đại giáo hoàng.
92
Chương 92: Luật Thạch.
93
Chương 93: Xây Cổ Loa Thành.
94
Chương 94: Hắc Bạch Cấm Vệ.
95
Chương 95: Hệ thống.
96
Chương 96: Đa đại lục.
97
Chương 97: Thầy bói xem voi.
98
Chương 98: Khôi Lỗi Sư.
99
Chương 99: Chấm dứt thế nào là việc của ta.
100
Chương 100: Xương Cuồng !
101
Chương 101: An Vương Giới.
102
Chương 102: Ngọc Hoàng sai nước.
103
Chương 103: Phá pháp.
104
Chương 104: Ma giới.
105
Chương 105: Cuội điên rồi.
106
Chương 106: Lưu Linh Tôn.
107
Chương 107: Chư thần.
108
Chương 108: Ngang.
109
Chương 109: Ba chiếc rìu.
110
Chương 110: Báo cáo bắt buộc của Cung Đình Xạ Tuyến.
111
Chương 111: Ác quan Từ Thức.
112
Chương 112: Hên xui.
113
Chương 113: Miễn nhiễm toàn bộ.
114
Chương 114: Hùng biện.
115
Chương 115: Thân phận Tịch Thần.
116
Chương 116: Gà vịt đánh nhau, người chết.
117
Chương 117: Hỗn Độn Chi Chủ.
118
Chương 118: Ba Bị.
119
Chương 119: Trang Thần.
120
Chương 120: Zeus tận số.
121
Chương 121: Nhậm chức.
122
Chương 122: Loạn thế, Triệu Trọng Thủy.
123
Chương 123: Ngòi nổ của khởi nghĩa.
124
Chương 124: Thời hạn.