Chương 46: Trở mặt

Dịch: Sylvesta

Ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Tam Vĩ Lôi Lang.

Chiến Thiên Minh sắc mặt lạnh lẽo, đáy lòng dâng lên một cỗ sát khí.

“Chính là ngươi hại chết cha mẹ ta?”

“Hừ!”

“Ngày hôm nay cũng đã đến thời điểm ngươi đền mạng.”

Chiến Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi.

Trợn trừng đôi mắt!

Chỉ cần tra ra chân tướng, hắn sẽ giết con Tam Vĩ Lôi Lang này ngay lập tức.

Không chút lưu tình!

Tuyệt không nương tay!

Cất bước.

Chiến Thiên Minh hướng về Tam Vĩ Lôi Lang áp sát đi qua.

“Ô ô...”

Tam Vĩ Lôi Lang gầm nhẹ.

Mắt sói càng đỏ như máu.

Trên người, bắt đầu xuất hiện từng tia lôi mang bé nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên.

Bùm bùm...

Bùm bùm...

Chiến Thiên Minh không có dừng bước lại, tiếp tục đến gần.

Lúc này, Phó Thi Dao xoay người lại, có chút lo lắng nhìn Chiến Thiên Minh.

Nàng tuy rằng không thích dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru của Chiến Thiên Minh, nhưng cũng không đành lòng nhìn Chiến Thiên Minh cứ như thế chết trong miệng đầu Tam Vĩ Lôi Lang kia.

Nàng lại không khỏi muốn mở miệng ngăn cản.

“Sư muội, đây là hắn gieo gió gặt bão, ngươi vẫn là đừng có tiếp tục nhúng tay.” Đã sớm đoán được Phó Thi Dao sẽ có hành động Trương Khiêm, trước tiên lên tiếng chặn lại.

“Sư huynh, ngươi xem đầu Tam Vĩ Lôi Lang kia, thật giống có chút quái quái, hắn đi qua sẽ chết.” Phó Thi Dao lo lắng nói.

“Chết rồi, vậy cũng là hắn tự chọn.” Trương Khiêm lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, đột nhiên...

“Hống!”

Tam Vĩ Lôi Lang càng thêm phát điên, bỗng nhiên nhảy một cái, mở cái miệng lớn như chậu máu hướng về Chiến Thiên Minh tức giận cắn tới.

Phó Thi Dao vội vã nhắm hai mắt lại, không dám nhìn.

Trương Khiêm và thanh niên họ Đường thì lại lạnh lùng nở nụ cười.

“Ngã xuống cho ta!”

Đúng lúc này, Chiến Thiên Minh quát to một tiếng, đồng thời phát động ngự thú thuật.

Một gợn sóng rung động chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy tràn ra, trong nháy mắt bao trùm lên Tam Vĩ Lôi Lang.

Thân thể khổng lồ của Tam Vĩ Lôi Lang nhanh chóng ầm ầm ngã xuống.

Ầm ầm ầm...

Chấn động đến mức mặt đất lay động.

“Ô ô...”

“Ô ô...”

Tam Vĩ Lôi Lang lắc đầu vẫy đuôi nằm nhoài trước mặt Chiến Thiên Minh.

Tuy rằng nơi đáy mắt có một mảnh tơ máu quái dị, thế nhưng, vẫn như cũ nghe lời như một đầu tiểu cẩu.

Trương Khiêm và thanh niên họ Đường hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hai người ngơ ngác đứng tại chỗ.

Như bị sét đánh!

“Chuyện này... Chuyện này...”

“Sao có thể có chuyện đó?”

Trong lòng hai người hoảng sợ như sóng cuộn, không nhịn được dụi dụi con mắt.

“Tam... Tam Vĩ Lôi Lang, lại... Lại thật sự ngã xuống?!”

Trương Khiêm con mắt căng lên hầu như đều sắp lồi ra.

Không có ai rõ ràng hơn so với hắn, Yêu thú trúng phải cuồng huyết tán sẽ hoàn toàn phát điên, sẽ giết chết hết thảy sinh vật tới gần nó.

Giống như đang ở trong thái cuồng bạo.

Thế nhưng...

Người thanh niên trước mắt kia, lại chỉ dùng một câu nói, liền để Tam Vĩ Lôi Lang trúng phải cuồng huyết tán ngoan ngoãn bò ở trên mặt đất.

Đây căn bản là điều không thể!

Tuyệt đối không thể!

Trương Khiêm và thanh niên họ Đường không tự chủ đều lắc đầu.

Bọn họ căn bản không tin tưởng cảnh mình đang thấy.

Mà Phó Thi Dao đã nhắm mắt lại, khi nghe được Trương Khiêm và thanh niên họ Đường phát ra thanh âm khó có thể tin nổi, liền mở mắt ra.

Bỗng nhiên!

Phó Thi Dao cũng ngây người rồi!

“Quá... Quá đẹp trai rồi!”

Phó Thi Dao xưa nay đều chưa từng nhìn thấy người kì lạ như vậy.

Lại thật sự để một con Yêu thú đã sắp phát điên trong nháy mắt ngoan ngoãn ngã xuống, hơn nữa, còn giống như tiểu cẩu dùng đầu cọ ống quần người kia.

Lẽ nào, cái thiếu niên mới nhìn qua bình thường lại là một ngự thú đại sư hết sức lợi hại?

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

“Ngự thú đại sư, năng lực để mọi người ước ao à!”

Trong đôi mắt đẹp của Phó Thi Dao cũng đã nổi lên hoa đào, nàng cũng hi vọng mình sẽ nắm giữ được năng lực giống như thế.

Như vậy, nàng không cần phải động thủ đánh giết Yêu thú.

Hơn nữa, những người khác cũng không dám ở trước mặt cha mẹ nàng nói thị phi cái gì nữa.

Dù sao, ngự thú thuật cũng là một môn kỹ thuật cường đại!

Đáng tiếc, nàng vẫn luôn không có cơ hội học.

Hiện tại nhìn thấy một ngự thú đại sư sống sờ sờ đứng ở trước mắt, kích động trong lòng nàng đã ức chế không được.

Sùng bái!

Hoàn toàn sùng bái!

Phó Thi Dao thậm chí đều suýt chút nữa vọt thẳng chạy qua.

Thế nhưng, sự ngại ngùng của tiểu nữ nhân làm cho nàng rất nhanh tỉnh táo lại, đem sự kích động đè ép trở lại.

Chiến Thiên Minh sau khi khống chế lại Tam Vĩ Lôi Lang, trong lòng hơi run run.

“Không đúng.”

“Con Yêu Lang này không đúng lắm.”

Chiến Thiên Minh cảm ứng được.

Thông qua tia tinh thần liên hệ chủ tớ, hắn từ trong ý niệm của Tam Vĩ Lôi Lang cảm giác được một luồng tư tưởng đặc biệt.

Loại tư tưởng này là...

Quên đi, không phân biệt được.

Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu, thực sự không làm rõ được, Tam Vĩ Lôi Lang vì sao lại biến thành bộ dáng này.

Bất quá...

Hắn lại biết có hai người nên ở trước mặt hắn quỳ xuống gọi hai tiếng gia gia, thậm chí một người trong đó còn phải liếm giày cho hắn.

Xoay người.

Chiến Thiên Minh châm biếm nhìn về phía Trương Khiêm và thanh niên họ Đường bên cạnh hắn.

“Hai người các ngươi, có phải là nên có chút hành động?”

Bỗng nhiên!

Trương Khiêm và thanh niên họ Đường phục hồi lại tinh thần.

Hai người sắc mặt tái nhợt đến khó coi.

“Hừ! Ngươi là cái thá gì? Cũng dám nhục nhã ta?” Trương Khiêm hừ lạnh nói.

“Đúng! Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng để chúng ta gọi ngươi là gia gia?” Thanh niên họ Đường cũng phẫn nộ quát.

Nhìn thấy hai người này chết cũng không nhận thừa nhận, Chiến Thiên Minh cũng lên cơn giận.

“Con mẹ nó!”

“Thua không thừa nhận đúng hay không?”

Chiến Thiên Minh một mặt xem thường.

Bất quá, hắn đã sớm đoán được hai người này không thể cứ như vậy mà ngoan ngoãn chịu thua.

Mà thực lực hai người này...

“Kiểm tra.”

Hệ thống mở ra, Chiến Thiên Minh trực tiếp kiểm tra thực lực của hai người.

Trương Khiêm: Thất tinh võ giả.

Đường Nhị Pháo: Tam tinh võ giả.

“Thực lực không yếu, vừa vặn để mình luyện tay nghề một chút.” Chiến Thiên Minh thầm nói.

Dù sao sau khi trở về mình cũng phải cùng Trương Dụng nắm giữ thực lực cửu tinh võ giả đánh một trận, thừa dịp hiện tại, trước tiên dùng hai tên hỗn đản không tuân thủ cá cược này luyện tay nghề một chút, cũng là chuyện tốt.

Trong lòng tâm tư chợt lóe lên, Chiến Thiên Minh xoay nắm đấm, một mặt châm biếm mà nhìn Trương Khiêm cùng Đường Nhị Pháo hai người.

“Nói như vậy, ta chỉ có thể dùng thực lực đến để cho các ngươi thực hiện cá cược.” Chiến Thiên Minh châm biếm nói.

“Hừ!” Trương Khiêm hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ xem thường rồi quay đầu nhìn về thanh niên họ Đường bên cạnh: “Sư đệ, ngươi đi giáo huấn hắn một chút.”

“Vâng, sư huynh.” Đường Nhị Pháo ôm quyền nói.

Lúc này, Phó Thi Dao có chút không nhìn nổi, tiến về phía hai người tỏ vẻ bất bình.

“Trương sư huynh, Đường sư huynh, cá cược là các ngươi nói ra, hiện tại thua, các ngươi không chịu thua thì cũng thôi, làm sao còn muốn động thủ đánh người đây?” Phó Thi Dao tức giận nhìn hai người, thực sự không thể tin được, hai vị sư huynh của mình thì ra là loại người tiểu nhân như vậy.

Trên mặt đầy phẫn nộ, trong đôi mắt tất cả đều là xem thường.

Bị Phó Thi Dao oán giận như vậy, Trương Khiêm trong lòng càng thêm khó chịu, nhất thời trầm giọng nói: “Sư muội, chuyện này ngươi không cần xen vào nữa.”

Nói xong, Trương Khiêm lại âm trầm nhìn phía Chiến Thiên Minh, trong lòng thịnh nộ.

Hừ!

Muốn ta quỳ xuống, liếm sạch giày của ngươi?

Chết cũng không thể.

Lập tức, Trương Khiêm nháy mắt một cái, lần thứ hai ra hiệu Đường Nhị Pháo động thủ.

Chapter
1 Chương 1: Chí Tôn Long Thần hệ thống
2 Chương 2: Mao Mao Trùng truy sát
3 Chương 3: Kháng Long Hữu Hối
4 Chương 4: Sát thủ Mao Mao Trùng
5 Chương 5: Không thể nhịn được nữa
6 Chương 6: Bạo cúc hoa ngươi
7 Chương 7: Tử Vân sơn mạch
8 Chương 8: Ta muốn chính là Hương vị này
9 Chương 9: Mao tặc mau đứng lại
10 Chương 10: Thần cấp chiến sủng
11 Chương 11: Phong phạm phản diện
12 Chương 12: Quân đội quận vương phủ
13 Chương 13: Khi dễ tới tận cửa
14 Chương 14: Cút cho ta
15 Chương 15: Muốn bắt ta? Không có cửa đâu!!!
16 Chương 16: Trọng đánh ba mươi đại bản
17 Chương 17: Âm mưu của Trương Dụng
18 Chương 18: Yến tước sao biết chí hồng hộc!
19 Chương 19: Đảm bảo
20 Chương 20: Âm mưu chân chính
21 Chương 21: Khô Đằng Mãng
22 Chương 22: Muốn ta chết?
23 Chương 23: Giết Vương Tự Chân
24 Chương 24: Ngự thú sư
25 Chương 25: Bách Thú Tuyệt Sát
26 Chương 26: Tìm kiếm hung thủ
27 Chương 27: Lên cơn giận dữ
28 Chương 28: Tức giận chiến Trương Dụng
29 Chương 29: Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
30 Chương 30: Chiến gia huyết mạch
31 Chương 31: Buộc ca thu phục ngươi?
32 Chương 32: Bẫy người
33 Chương 33: Ngươi lại ngưu bức cho ta xem
34 Chương 34: Băng, hỏa
35 Chương 35: Phùng sư
36 Chương 36: Da heo thật dày
37 Chương 37: Ác lang cốc
38 Chương 38: Hài cốt
39 Chương 39: Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
40 Chương 40: Phi long tại thiên
41 Chương 41: Thần khí
42 Chương 42: Ngự Phong Trùng
43 Chương 43: Phệ huyết Tru Tiên
44 Chương 44: Đầu Yêu Lang đó là của ta
45 Chương 45: Ngươi không nên ép ta
46 Chương 46: Trở mặt
47 Chương 47: Nhất kiếm đông lai
48 Chương 48: Cho ngươi điểm tán thưởng
49 Chương 49: Trêu chọc mỹ nữ dị giới
50 Chương 50: Tìm kiếm hầu bao
51 Chương 51: Thần Thú đều là phù vân
52 Chương 52: Độc chiến Thú nhân
53 Chương 53: Đây cũng quá đúng dịp đi
54 Chương 54: Dám cùng ca cướp mỹ nhân?
55 Chương 55: Kháng Long Hữu Hối thăng cấp
56 Chương 56: Bắt đầu phản kích
57 Chương 57: Ác chiến
58 Chương 58: Tuyệt không nương tay
59 Chương 59: Trương Dụng cuồng nộ
60 Chương 60: Nộ sát
61 Chương 61: Về thôn
62 Chương 62: Cố ý gây khó dễ
63 Chương 63: Các ngươi chuẩn bị khiếp sợ đi!
64 Chương 64: Cứu mạng à!
65 Chương 65: Ngươi nghĩ ca là thằng ngu chắc?
66 Chương 66: Nhanh cầu ta giải huyệt giúp cho ngươi
67 Chương 67: Hằng Nguyên Tường
68 Chương 68: Gặp gỡ nữ lưu manh
69 Chương 69: Bị bắt cóc
Chapter

Updated 69 Episodes

1
Chương 1: Chí Tôn Long Thần hệ thống
2
Chương 2: Mao Mao Trùng truy sát
3
Chương 3: Kháng Long Hữu Hối
4
Chương 4: Sát thủ Mao Mao Trùng
5
Chương 5: Không thể nhịn được nữa
6
Chương 6: Bạo cúc hoa ngươi
7
Chương 7: Tử Vân sơn mạch
8
Chương 8: Ta muốn chính là Hương vị này
9
Chương 9: Mao tặc mau đứng lại
10
Chương 10: Thần cấp chiến sủng
11
Chương 11: Phong phạm phản diện
12
Chương 12: Quân đội quận vương phủ
13
Chương 13: Khi dễ tới tận cửa
14
Chương 14: Cút cho ta
15
Chương 15: Muốn bắt ta? Không có cửa đâu!!!
16
Chương 16: Trọng đánh ba mươi đại bản
17
Chương 17: Âm mưu của Trương Dụng
18
Chương 18: Yến tước sao biết chí hồng hộc!
19
Chương 19: Đảm bảo
20
Chương 20: Âm mưu chân chính
21
Chương 21: Khô Đằng Mãng
22
Chương 22: Muốn ta chết?
23
Chương 23: Giết Vương Tự Chân
24
Chương 24: Ngự thú sư
25
Chương 25: Bách Thú Tuyệt Sát
26
Chương 26: Tìm kiếm hung thủ
27
Chương 27: Lên cơn giận dữ
28
Chương 28: Tức giận chiến Trương Dụng
29
Chương 29: Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
30
Chương 30: Chiến gia huyết mạch
31
Chương 31: Buộc ca thu phục ngươi?
32
Chương 32: Bẫy người
33
Chương 33: Ngươi lại ngưu bức cho ta xem
34
Chương 34: Băng, hỏa
35
Chương 35: Phùng sư
36
Chương 36: Da heo thật dày
37
Chương 37: Ác lang cốc
38
Chương 38: Hài cốt
39
Chương 39: Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
40
Chương 40: Phi long tại thiên
41
Chương 41: Thần khí
42
Chương 42: Ngự Phong Trùng
43
Chương 43: Phệ huyết Tru Tiên
44
Chương 44: Đầu Yêu Lang đó là của ta
45
Chương 45: Ngươi không nên ép ta
46
Chương 46: Trở mặt
47
Chương 47: Nhất kiếm đông lai
48
Chương 48: Cho ngươi điểm tán thưởng
49
Chương 49: Trêu chọc mỹ nữ dị giới
50
Chương 50: Tìm kiếm hầu bao
51
Chương 51: Thần Thú đều là phù vân
52
Chương 52: Độc chiến Thú nhân
53
Chương 53: Đây cũng quá đúng dịp đi
54
Chương 54: Dám cùng ca cướp mỹ nhân?
55
Chương 55: Kháng Long Hữu Hối thăng cấp
56
Chương 56: Bắt đầu phản kích
57
Chương 57: Ác chiến
58
Chương 58: Tuyệt không nương tay
59
Chương 59: Trương Dụng cuồng nộ
60
Chương 60: Nộ sát
61
Chương 61: Về thôn
62
Chương 62: Cố ý gây khó dễ
63
Chương 63: Các ngươi chuẩn bị khiếp sợ đi!
64
Chương 64: Cứu mạng à!
65
Chương 65: Ngươi nghĩ ca là thằng ngu chắc?
66
Chương 66: Nhanh cầu ta giải huyệt giúp cho ngươi
67
Chương 67: Hằng Nguyên Tường
68
Chương 68: Gặp gỡ nữ lưu manh
69
Chương 69: Bị bắt cóc