“>Chương 10: Hảo tiểu thụ ngốc :”>

Sau hôm đó, Tử Khiêm lại vui vẻ trở lại, cậu không còn giận Việt Thần một chút nào hết... chỉ là có vấn đề khác rắc rối hơn. Haizz, Nhạc Bình gặp cậu xong liền nảy sinh tình cảm mãnh liệt, chẳng biết vì sao cô lại thích cậu và tất nhiên ngày nào cũng gọi, từ sau khi Tử Khiêm gọi điện thoại xin lỗi cô về vụ việc hôm trước thì cô có số của Tử Khiêm... Cuộc "ám sát" kéo dài, hôm nay cũng không ngoại lệ, Nhạc Bình gọi điện cho Tử Khiêm.

- Hôm nay anh có rảnh không Tử Khiêm?

- Hả? Hôm nay tôi có việc bận rồi...

- Hôm trước, hôm kia và hôm qua anh cũng bận mà? Sao hôm nay cũng lại bận nữa >"<! Có phải anh tránh mặt em?

- Không có mà.

Cậu cười khổ than trời với cái điện thoại, chẳng là hôm trước hay hôm kia gì đó bận làm sổ sách đến tối mặt tối mày thật. Hôm nay thì có hẹn với Việt Thần rồi, làm sao mà đi với Nhạc Bình *sư tỉ* được chứ TToTT... Nghĩ đi, nghĩ lại cuối cùng Tử Khiêm đành buộc lòng nói:

- Vậy thì thứ 7 này đi, chúng ta gặp nhau ha!

- Được, vậy nhé! Thật sự em rất muốn gặp anh mà:"<

Da gà, da vịt của cậu tự động nổi dựng hết lên, vội vàng à ừ mấy tiếng rồi cúp máy, sau đó quay sang gằn từng chữ vào Hạo Tử đang ngồi cạnh cười khúc khích:

- TẤT...CẢ...LÀ...TẠI...TÊN...VƯƠNG...BÁT...ĐẢN...NHÀ...CẬU!

- Haha! Gì mà tại tôi? Vì Nhạc Bình thích cậu thôi mà...À mà này, Việt Thần có biết không vậy?

- Anh ấy... chưa biết nữa:"((

Tử Khiêm méo mặt méo mày, đau khổ muốn khóc, nếu như Việt Thần mà biết chắc đem cậu "làm" mấy chục ngày cũng không buông tha mất. Mà nghĩ kĩ thì lần cuối cùng làm chắc cũng đã gần nửa tháng trước rồi =.=! *biến thái quá*

Tan tầm, Hạo Tử xách balo về trước, không quên tặng Tử Khiêm một cái bẹo má khiến cậu phùng mang trợn má lên suýt cắn Hạo Tử... Vì bài dịch thuật của Tử Khiêm tương đối dài mà cuộc hẹn chiều nay cũng tận 7h tối thế nên cậu đành ở lại công ty dịch cho xong mớ quỷ này @@~ Bức người ta quá ah~.

- Thiệt là... Nhiều như vậy cũng mỗi một mình mình làm, công ty thì to mà làm thuê có mỗi mình làm dịch thuật ư? Quá vô lí >"<

Tử Khiêm vừa lải nhải vừa căng mắt dịch, cuối cùng sau cái màn lải nhải của cậu thì cũng xong công việc, thuận tay cầm điện thoại gọi cho Việt Thần:

- Anh xong việc chưa Việt Thần?

- Vẫn đang!

- Em thật sự rất đói...

- Có thể kiếm gì đó ăn trước.

- Em không thể đi...

- Chân em đâu?

- Bị anh làm gãy từ nửa tháng trước.

- Vớ vẩn! Chờ.

Tử Khiêm cười toét mắt vì nếu như vậy có nghĩa là anh sẽ bỏ việc chạy lại mang cậu đi ăn ngay =)) Chiêu trò cũ rích *nhõng nhẽo* vô cùng công hiệu với Việt Thần, dạo này chỉ cần cậu mè nheo một chút anh liền chiều ý ngay. Khổ thân mỗi lần như thế trong lòng Việt Thần đang khắc một gạch cho "chuyện ấy"... TRÊN ĐỜI KHÔNG CÓ AI CHO KHÔNG CÁI GÌ ĐÂU nhé Tử Khiêm thỏ con đáng yêu ah ~ =))

Khoảng 15" sau, Việt Thần đứng trước cửa phòng làm việc của cậu, khoanh tay liếc gọi:

- Đi chưa?

- Tất nhiên rồi. Hihi

Tử Khiêm nhanh nhẹn ôm balo nhảy tót lại chỗ anh đứng, miệng líu lo, tay khoác lên tay Việt Thần, tâm trạng thực vui vẻ muốn chết đi được ^^~. Hôm nay, cậu quyết định lôi kéo anh ăn ở các sạp thức ăn vỉa hè, rõ ràng là rất ngon phải chia sẻ ẩm thực với người yêu mới được, sạch sẽ hay bẩn thỉu gì đó cậu không quan tâm đâu nhé =.="!

- Anh xem, em bây giờ rất đói, có thể ăn há cảo, thịt nướng ngay không?

- Ừ! Được nhưng phải chạy xe khoảng 20" mới đến nhà hàng có bán những thứ đó.

- Việt Thần, chẳng phải trước mặt chúng ta có đó sao?

- Chỗ nào?

Anh đưa mắt ra ngoài cửa kính xe ngó xung quanh, sau đó nhăn mày khó hiểu nhìn cậu, Tử Khiêm vui vẻ cười hì hì chỉ ngay vào quán ăn sủi cảo có bán kèm thịt nướng trước mặt. Chỗ này cậu rất thường hay ăn nếu sau giờ làm đói bụng triền miên, vừa ngon lại vừa rẻ.

- Cái gì? Em biết anh không ăn được mà?

- Tại sao không chứ?

Cậu chu đôi môi nhỏ nhìn anh bực bội, rõ ràng đều là đồ ăn của con người mà không lẽ anh ăn không được? Hay anh là sinh vật ngoài hành tinh? Quả nhiên không thể ăn những thứ người bình thường ăn.

- Anh không muốn!

- Chỉ một lần thôi... nha~

- Không

- Đi mà... đi mà... "ông xã"

Tử Khiêm đành giở trò nhõng nhẽo với Việt Thần, hi vọng anh có thể chiều lòng cậu. Thế nhưng anh chỉ liếc cậu, phán một câu:

- Thích thì tự đi ăn một mình.

-...!

Được lắm, đã vậy lão tử giận luôn không thèm chơi với nhà ngươi nữa, Tử Khiêm xách balo, bước xuống khỏi xe, tưởng rằng anh sẽ níu cậu lại... ai ngờ lại chẳng thèm, tiện miệng nói:

- Nhớ đóng cửa xe!

- Anh...anh... cái đồ VƯƠNG BÁT ĐẢN mà:"((

Việt Thần giữ nét mặt lạnh lùng, rồi phóng xe đi mất, bỏ lại Tử Khiêm máu dồn lên não, tức đến chết mà TToTT... ông trời không cần bất công với con như vậy nga~

Nói chung là giận thì giận chứ bao tử cần được giải quyết, cậu chạy lại quán ăn hồ hởi gọi ông chủ:

- Chú ba, mau cho con 2 chén sủi cảo nóng với 3 cây thịt nướng nha ^^!

- Hảo!

Trong bụng cậu nghĩ chỉ có việc cỏn con như vậy anh đã đá mông cậu xuống đường rồi, thật không thể chịu nổi... nghĩ mãi chỉ có thể xỏa uất ức vô mớ đồ ăn. Ăn muốn bể cái bụng liền lê lếch đi tính tiền, ông chủ quán liền nói:

- Có người trả tiền cho cậu rồi. Sau này cứ ăn thoải mái nha~

- Sao ạ? Ai đã trả cho con chứ?

- Có một cậu đẹp trai, vừa nãy đưa chú ba một xấp bạc, bảo là sau này cứ để con ăn thoải mái. Lúc nãy, con không thấy cậu ta à?

- Dạ không... Ai vậy nhỉ?

Ông chủ quán cười hì hì với cậu rồi quay sang bưng tiếp thức ăn cho khách, một bụng nghi vấn bắt đầu... Không lẽ Việt Thần quay lại thanh toán giúp cậu, không thể nào nha... Mà chắc chắn rồi vì chú ba nói là anh đẹp trai mà. Tò mò, cầm lấy di động gọi cho anh.

- Anh đang ở đâu?

- Ở nhà!

- Lúc nãy anh đến tính tiền giúp em đúng không?

- Ảo tưởng...

- Vậy chứ ai?

- Muốn biết không?

- Muốn...

- Đến nhà anh.

- Chi vậy?

- Thì em muốn biết mà.

- Ơ...Được! Chờ em.

Tử Khiêm ah~ Cậu không cần ngốc như vậy nha, cái gì cũng thông minh mà sao nhiều thứ lại không thể suy diễn được vậy? Cuối cùng thì cũng vượt 3 trạm xe bus đến biệt thự của Vương gia, đứng trước cửa nhà ngó dáo dác xung quanh không biết làm sao để kêu cửa cả *cậu không biết bấm chuông hử?*

Cũng cùng lúc ấy, một thanh niên khác đang đứng trên ban công, vẻ mặt thú vị hẳn, vừa rít điểu thuốc vừa cười nhạt trên miệng, bộ dạng vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt có phần nào ấm áp hơn khi hướng vào người đứng trước cổng. Nhanh chóng dập điếu thuốc tàn, anh lặng lẽ đi xuống mở cửa cho cậu, lí do vì sao hôm nay không có ai ở đây là vì... Việt Thần nổi hứng cho bọn họ nghỉ phép vài ngày =))

Tử Khiêm vừa nhìn thấy anh là vui mừng cười nói, quên mất lúc nãy đã từng giận anh. Tíu tít:

- Lâu như vậy anh mới ra...

- Ừm. Vào đi

Cánh cổng đen cao ngút, trạm trổ hoa văn sắc nét từ từ đóng lại, hoàng hôn bắt đầu in lên bóng của hai thanh niên, một người cao to tuấn tú, người kia thấp gầy nhưng đáng yêu đến lạ thường.

Sau đó, Việt Thần ngồi trên sofa nhẹ giọng bảo:

- Tối nay em ở đây đi.

- Vì sao chứ?

- Trả nợ!

- Nợ gì? Nợ ai?

- Nợ anh.

- Em nợ anh cái gì chứ >"<

- Em ăn rồi, anh chưa ăn.

- Thì anh ăn đi.

- Anh không muốn ăn đồ ăn bình thường, thứ anh muốn là cái khác:")

- Cái gì....ah~

Tử Khiêm cảm tính có sự nguy hiểm đang đe dọa khẩn cấp, liền một mạch phóng lên lầu, bay ngay vào phòng ngủ của Việt Thần (tôi nói cậu ngốc nhất quả đất đấy... tự chui đầu vào hang cọp:"))... 5" sau Việt Thần ung dung bước lên phòng, nhìn cậu cười gian đến lạnh cả sống lưng, cậu lắp bắp đe dọa anh như tiếng mèo kêu:

- Thôi nhé! Đừng có mà lại đây...

- Tắm đi.

- Không muốn!

- Hình như chúng ta chưa bao giờ tắm chung nhỉ?

- Không cần... không muốn...không thích:"((

- Anh thích.

Nói rồi anh lôi cậu đứng dậy từ đống mền lộn xôn cậu đang ẩn núp, trông chẳng khác gì chú mèo đang mời gọi " Đến ngược đãi bé đi"... Quả thật rất giống... haizz!!!

Bàn tay anh nhanh chóng giải phóng quần áo trên người cậu, liền dùng lực bồng cậu lên thẳng vào phòng tắm, hương thơm của hoa hồng và sữa tươi tỏa khắp phòng. Quên mất bản thân mình đang sắp bị "ăn thịt", cậu tò mò hỏi anh:

- Woaaa, hương thơm quả là thích! Em thích quá đi *hihi* ^^~

- Ừm.

Giọng anh hơi khàn khàn nơi cổ họng, đặt cậu vào bồn tắm rộng hình tròn, sau đó tự thân cởi hết đồ rồi bước vào như chốn không người...

P/s: (Chương sau có H nhé)