Chương 7: Chương 7

Kính koang ….!! Kính koang…!! –Tiếng chuông cửa nhà hắn reo liên hoàn , rõ mồn một giữa đêm mưa ^^
Hắn chạy vội xuống cầu thang , cầm trên tay cây dù rồi ào ra cửa . Gương mặt vui hơn hội .
- A !! Bác …. How are you ?? – Hắn niềm nở , không có tí gì gọi là lạnh lùng hết (^^v)
- You cái gì mà you ?? Không mời bác vào nhà à ??-Bác yến cốc đầu hắn
- Auz ~>” truyền nước
Thình thịch….thình thịch…..
Tiếng tim hắn đập dồn dập .Mặt hắn càng ngày càng đến gần mặt nó.Môi hắn càng ngày càng sát môi nó.Và…..cuối cùng môi hắn đã chạm vào môi nó.
Hắn như ngừng thở.Những mạch máu trong cơ thể hắn cứ rung bần bật lên .
Cuối cùng do tim đập mạnh quá nên hắn đã ngẩng mặt lên và không ngừng lấy tay chùi miệng , mặt đỏ lên :”(
- Sao kì vậy chời…..??Tự nhiên lại thế này….??Sao tự nhiên hồi hộp thế này …??
Hắn cứ một tay đưa lên ngực vừa lẩm bẩm như thằng điên ngoài chợ . Hắn đi vô trong rửa mặt . Sấp sấp nước vô mặt cho tĩnh táo rồi trở ra .
Hắn lấy tay rờ nhẹ trán nó lần nữa . Cũng bớt nóng rồi nên hắn định về phòng ngủ .

Nhưng hỡi ơi…..ngay sau khi hắn vừa mới định quay đi thì nó đã nắm lấy tay hắn ( vô thức ) .Hắn giật thót . Một luồng điện chạy qua người hắn . Hắn nghĩ nó giả vờ xỉu nên quát nó cho đỡ ngượng =.=” :
- Ya`…con bé này.Dám giả vờ hả.Lại còn nắm tay mình nữa.Buông ra mau .
- Lạnh…quá….tôi…lạnh…..- nó nói và siết chặt tay hắn hơn
- Lạnh…??Bộ cô ngất thật hả ?? (_ _”)Xin lỗi tôi tưởng cô giả bộ-Hắn biết xin lỗi hả chời
Nắm tay nó.Tay nó lạnh thật.Hắn chạy qua phòng lấy thêm chăn đắp cho nó.Nhưng nó vẫn không ngừng kêu lạnh.
Cuối cùng suy nghĩ mải hắn cũng quyết định là….
Hắn nhảy lên giường nó. Kéo nó quay mặt vào mình rồi ôm nó vào lòng , tim hắn lại một lần nữa đập thật nhanh
……Ngại ngùng…..
………….Hồi hộp……….
………………..Nhưng cũng có cái gì vui vui …………………
……………………….Nhen lên trong lòng hắn……………………..
Hắn cứ ôm nó vào lòng .Và quả nhiên nó đã không kêu lạnh nữa.
…….Và hôm ấy …...
……hắn ngủ rất ngon……
………..Chỉ vì nó…………
………..Nhờ nó………….
………..Đem lại cho hắn………..
………….một cái cảm giác……..
…………………. Bình yên………………
………Không còn nhớ đến Thủy Băng nữa………
…………..Mặc dù…….nó chả làm gì…………….

Tiếng mưa bên ngoài hòa lẫn với nhịp tim bên trong của cả hai con người . Nên mặc dù trời có thật lạnh nhưng họ vẫn cảm thấy thật ấm áp ….
-----------------------
Sáng .
Ánh nắng lên len lỏi qua những kẽ lá và hắt lên khuôn mặt hắn.Hắn lấy tay rờ trán nó :
Phù….hết nóng rồi….!!Thôi…Đi nấu cháo cho nó ăn…
Hắn về phòng vệ sinh cá nhận rồi đi xuống bếp….Gãi đầu mãi mà vẫn chả biết nấu cháo thế nào….
“ Thôi cứ nấu đại cho xong vậy , mất công nó tỉnh dậy lại không có “
Vậy là hắn đi lấy nồi nấu cháo và bắt đầu vật lộn với cái bếp.
------------>> ~ nửa tiếng sau đó ~
Đúng lúc ấy thì nó tỉnh lại.Xoa xoa cái đầu nó tự hỏi :
- Ôi mình đang ở đâu đầy ??Thiên đàng hay địa ngục??
- Đang ở nghĩa địa chờ mai táng thưa cụ !! – Hắn vẫn ngồi trên ghế nói với cái giọng điêu
- AAAAA….!!!Mẹ ơi !!! Cậu chủ làm tôi hết hồn!!!! Dám hù tôi hả ?? – Nó hét toáng lên và lấy gối quăng vô ..mẹt hắn
- YA`…cô làm gì đấy…nể cô mới ốm nên tôi không thèm chấp nhá…..
Nó lấy tay dụi dụi mắt , Hỏi hắn :

- Sao tôi ở đây ?? Tôi nhớ tôi đi rồi mà?? AAAAAAA……!!Mà sao tôi lại mặc bộ quần áo này??Hôm qua tôi mặc cái áo khác cơ mà!!AAAAAAAAAAAAAAA…..Chả lẽ…..
Nó chưa kịp nói hết thì hắn đã bịt miệng nó lại rồi đau khổ giãi thích cho nó nghe chứ không thì sập nhà .Cuối cùng nó đã hiểu.Hắn kêu nó vệ sinh cá nhân rồi bưng cho nó tô cháo bắt nó ăn rồi đi uống thuốc.Xong rồi hắn phi qua phòng hắn nằm ngủ ngon ơ.
.
.
.
Tầm 3h chiều , sau khi nó đã ăn uống và tắm rửa.Nó bỗng nảy ra một ý định :
- Ngày mai mình sẽ đi học lại .
Ừ !! Nó sẽ đi học lại .Nó đã nghỉ cả hơn một tuần rồi mà . Nhưng đồ đi học ngay cả tới cặp , vở…nó cũng chả có.Nó lục trong cái ba-lô của nó thì nó mới biết nó vẫn còn cái ví tiền,không nhiều lắm so với số tiền tiêu vặt của nó hồi trước nhưng cũng đũ mua bao nhiêu đồ để vô học
Đi một mình thì chán quá , cứ như con điên mới xuất viện ấy nên nó quyết định rủ hắn theo .....
---------------
liệu hắn có đi không.???Mà đi thì sẽ ra sao.....