Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*

So với không khí đìu hiu lúc sáng, khi hai chị em Dung Phỉ trở lại nhà họ Vạn, trong sân đã đứng đầy người, từ hàng xóm láng giềng tới bạn bè thân thiết đều tới phụ giúp, trông rất náo nhiệt. Nhưng bầu không khí náo nhiệt đó lại phảng phất bị bao trùm bởi màn sương lo lắng, khiến tâm trạng ai nấy đều nặng nề.

Thím Vạn lúc này đang vội tới mức chân không chạm đất, là họ hàng ra nhận thùng gỗ giúp.

Đã đến đây rồi, không chào chủ nhà một tiếng thì cũng kỳ, thêm nữa Dung Phỉ cũng biết chuyện của Tăng đạo sĩ.

Nhiều người tới như thế, xem ra tình hình không mấy lạc quan.

Nhìn cảnh tượng này, Dung Phỉ bắt đầu lo sợ.

“Tiểu Nguyệt, chị vào xem, em đứng ngoài chờ chị chút nha.” Dung Phỉ nhìn về hướng cổng chính, nói với Dung Nguyệt.

“Ừ” Dung Nguyệt gật đầu đồng ý, cô không muốn vào, cái mùi trong đó thật sự rất khó ngửi, đứng từ ngoài đã thấy khó chịu, nói chi tới vào trong.

Tuy trước sân tấp nập nhưng trong nhà chính rất vắng lặng, chỉ có Tăng đạo sĩ đang ngồi trên bàn vẽ gì đó, không có người phụ giúp, cũng chả thấy thím Vạn đâu.

Dung Phỉ nhìn một vòng không thấy Thẩm Khiêm, không khỏi bồn chồn. Nói là tới chung sao, người đâu?

Kiêng kỵ Vạn Cường đang hôn mê, Dung Phỉ nén nghi ngờ trong lòng xuống, nhẹ chân đi về phía Tăng đạo sĩ.

“Sao cháu lại tới đây?” Tăng đạo sĩ ngạc nhiên khi thấy Dung Phỉ.

“Thím Vạn mua thùng gỗ chứa nước của nhà cháu, cháu và Tiểu Nguyệt tới giao hàng.” Dung Phỉ đến gần mới thấy rõ Tăng đạo sĩ đang vẽ huyết phù, đạo cụ thì bày đầy trên bàn. Nhìn hơi thở đứt quãng của Vạn Cường, Dung Phỉ nhẹ giọng hỏi: “Bác Tăng, mọi chuyện có ổn không?”

Tăng đạo sĩ cúi đầu tiếp tục vẽ bùa: “Lát nữa mới bắt đầu tiến hành.”

“Vậy…” Dung Phỉ nhìn ngang ngó dọc, lúng túng sờ mũi: “Bác Tăng, Thẩm Khiêm đâu?”

Đột ngột nghe hai chữ Thẩm Khiêm, Tăng đạo sĩ chưa phản ứng kịp, sau một hồi sửng sốt mới biết cô đang nói đến tên quỷ kia: “Hắn ở đây.”

“Nhưng sao cháu không nhìn thấy?” Dung Phỉ nhìn khắp các góc phòng.

Tăng đạo sĩ giơ tay gõ đầu cô: “Người ta là quỷ, cháu muốn thấy là thấy được à?”

Được rồi, ra là đang ẩn thân.

Dung Phỉ xoa chỗ bị gõ, gật đầu đã hiểu.

“Được rồi, ở đây không có chuyện của cháu, giao đồ xong rồi thì mau về nhà đi.” Không muốn Dung Phỉ dính vào chuyện này, Tăng đạo sĩ thẳng thừng phất tay đuổi người. Cô có ở lại cũng không có tác dụng gì. Loại chuyện này, người không làm thì tốt nhất đừng dính vào, có thể tránh thì cứ tránh.

Dung Phỉ không mấy bằng lòng với thái độ của Tăng đạo sĩ, cô cũng có tính ở lại đâu.

Dung Phỉ vừa bước ra khỏi nhà chính thì bắt gặp thím Vạn từ sau bếp chạy ra.

“Dung Phỉ hả, đưa thùng gỗ tới sao?” Khuôn mặt thím Vạn tiều tụy nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.

“Ừ” Dung Phỉ thấy thím Vạn mới cách nửa ngày mà đã như già đi vài tuổi, không khỏi cảm khái: “Thím, cháu đã để thùng gỗ trong sân rồi đó, đang định tìm thím để chào tạm biệt.”

“Chào tạm biệt gì chứ, sắp dọn cơm tối rồi, ăn xong hãy về.” Thím Vạn chà hai tay vào tạp dề rồi kéo Dung Phỉ vào trong sân. Chỉ chốc lát, mọi người đang đứng ngồi rải rác trong sân đã quây quần bên bàn tròn. Tuy món chính chưa được dọn lên nhưng trên bàn đã đặt sẵn mấy dĩa rau.

“Thím, không cần đâu mà, cũng không còn sớm, tụi cháu…”

Thím Vạn không cho Dung Phỉ có cơ hội từ chối, kiên quyết kéo cô ngồi xuống một cái ghế trống, tiếp đó bà vẫy tay với Dung Nguyệt đang đứng chờ Dung Phỉ: “Dung Nguyệt, mau lại ngồi kế chị cháu nè!”

“Thím…”

Mông Dung Phỉ vừa nhấc lên đã bị đè xuống, thím Vạn giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Cháu mà từ chối nữa chính là khinh thường thím đó. Thằng Cường bị như vậy thím đã đau lòng lắm rồi, nhiều người náo nhiệt thím sẽ thấy đỡ hơn. Cháu coi như ngồi cho đủ tụ, giúp thím đỡ khó chịu một chút cũng được.”

Đã nói đến mức này rồi, dĩ nhiên Dung Phỉ không từ chối nữa.

Sắp xếp cho Dung Phỉ xong, thím Vạn lại kéo Dung Nguyệt đang đứng sững một bên ngồi xuống cạnh cô, sau đó mới xoay người tiếp tục làm việc.

“Chị…”

“Gọi điện báo cho mẹ một tiếng, nói chúng ta ăn cơm xong sẽ về.”

“Nhưng ăn xong trời sẽ tối mất.” Dung Nguyệt nhìn sắc trời đang ngả màu, lòng thấp thỏm không yên.

“Bác Tăng cũng ở đây, lát nữa mình về chung với ông ấy.” Có đạo sĩ đi chung sẽ thấy an tâm hơn.

Nghe chị nói thế, Dung Nguyệt cũng bớt lo, gật đầu. Bản lĩnh gặp quỷ của chị mình cô đã được lĩnh giáo, vậy nên cô cũng bắt đầu sợ đi đêm. Tuy cô gan lớn nhưng chưa lớn đến mức thấy quỷ vẫn có thể hiên ngang đứng thẳng.

Ăn cơm xong đã gần tám giờ tối, khách khứa lần lượt tản đi, chỉ có một hai người quen thân là ở lại qua đêm. Nhà họ Vạn đơn chiếc, họ hàng chẳng được mấy người, trừ Tăng đạo sĩ thì chỉ còn một người dì, hàng xóm láng giềng vừa đi, nháy mắt khung cảnh lại trở nên hiu quạnh.

Khách khứa đi rồi, những thứ cần dọn dẹp trong bếp cũng không ít, dù thím Vạn đã từ chối nhưng hai chị em Dung Phỉ vẫn xắn tay áo vào bếp phụ giúp.

“Aaa!”

Mấy người đang rửa chén bát, bất chợt nghe được tiếng kêu thê lương, cái đĩa trên tay thím Vạn rơi ‘xoảng’ xuống đất, bể nát. Đám người còn chưa kịp hoàn hồn, bà đã dẫn đầu chạy ra khỏi bếp.

Hai chị em Dung Phỉ và dì của Vạn Cường chỉ biết nhìn nhau, hồi lâu sau mới kịp phản ứng tiếng kêu thê lương đó là của Vạn Cường. Ai nấy đều hoảng hốt, quăng miếng bọt biển trên tay, nối đuôi nhau chạy ra.

Phòng bếp ở gian bên, cách nhà chính một mái hiên. Lúc mấy người đi tới trước cửa, thấy Tăng đạo sĩ đang loay hoay trong nhà chính, mới chậm chạp nhận ra ông đang làm phép.

Nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên là, tình cảnh thế nào có thể khiến cho người đã dầu hết đèn tắt, nói không nên lời thét lên được một tiếng thê lương như thế.

Là người làm mẹ, thím Vạn sốt ruột hơn bất cứ ai, nhưng trong nhà có người anh làm đạo sĩ, bà vẫn biết những thứ kiêng kỵ. Vậy nên, khi thấy tình cảnh trong nhà chính, dù sốt ruột, bà vẫn cố nhịn không bước vào.

Dì của Vạn Cường bước lên vỗ vai thím Vạn: “Nếu thằng Cường có thể kêu lớn như thế, có lẽ anh trai thật sự có cách.”

Thím Vạn đỏ mắt, thở dài: “Chỉ mong là vậy, đã đến nước này rồi, đâu còn cách nào khác, chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi.”

Nói thì nói thế, chứ thấy còn mình sắp chết còn phải chịu khổ thế này, thím Vạn không nỡ chút nào. Nhưng dù sao vẫn đỡ hơn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà chỉ có thể cứng lòng.

Mọi người đứng ngoài lo lắng bồn chồn, còn trong sảnh chính, Tăng đạo sĩ đang tiến hành mọi thứ một cách tuần tự.

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2 Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3 Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4 Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5 Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6 Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7 Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8 Chương 8: Gặp Quỷ
9 Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10 Chương 10: Thẩm Khiêm
11 Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12 Chương 12: Chiết Tử Hí*
13 Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14 Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15 Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16 Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17 Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18 Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19 Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20 Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21 Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22 Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23 Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24 Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25 Chương 25: Dời Mộ
26 Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27 Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28 Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29 Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30 Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31 Chương 31: Lại Mặt
32 Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33 Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34 Chương 34: Ghen
35 Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36 Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37 Chương 37: Xác nữ mất chân
38 Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39 Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40 Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41 Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42 Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43 Chương 43: Hoa Mắt
44 Chương 44: Tai Nạn Xe
45 Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46 Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47 Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48 Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49 Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50 Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51 Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52 Chương 52: Đừng dây vào
53 Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54 Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55 Chương 55: Trương Bình
56 Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57 Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58 Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59 Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60 Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61 Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62 Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63 Chương 63: Hàng Đầu
64 Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65 Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66 Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67 Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68 Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69 Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70 Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71 Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72 Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73 Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74 Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75 Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76 Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77 Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78 Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79 Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80 Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82 Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83 Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84 Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85 Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86 Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87 Chương 85
88 Chương 86
89 Chương 87
90 Chương 88
91 Chương 89
92 Chương 90
93 Chương 91
94 Chương 92
95 Chương 93
96 Chương 94
97 Chương 95
98 Chương 96
99 Chương 97
100 Chương 98
101 Chương 99
102 Chương 100
103 Chương 101
104 Chương 102
105 Chương 103
106 Chương 104
107 Chương 105
108 107: Chương 105
109 106: Chương 104
110 105: Chương 103
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2
Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3
Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4
Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5
Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6
Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7
Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8
Chương 8: Gặp Quỷ
9
Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10
Chương 10: Thẩm Khiêm
11
Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12
Chương 12: Chiết Tử Hí*
13
Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14
Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15
Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16
Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18
Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19
Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20
Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21
Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22
Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23
Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24
Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25
Chương 25: Dời Mộ
26
Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27
Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28
Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29
Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30
Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31
Chương 31: Lại Mặt
32
Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33
Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34
Chương 34: Ghen
35
Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36
Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37
Chương 37: Xác nữ mất chân
38
Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39
Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40
Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41
Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42
Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43
Chương 43: Hoa Mắt
44
Chương 44: Tai Nạn Xe
45
Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46
Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47
Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48
Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49
Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50
Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52
Chương 52: Đừng dây vào
53
Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54
Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55
Chương 55: Trương Bình
56
Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57
Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58
Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59
Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60
Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61
Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63
Chương 63: Hàng Đầu
64
Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66
Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67
Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68
Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69
Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70
Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71
Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72
Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73
Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74
Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75
Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76
Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77
Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78
Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79
Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80
Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82
Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83
Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84
Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85
Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86
Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87
Chương 85
88
Chương 86
89
Chương 87
90
Chương 88
91
Chương 89
92
Chương 90
93
Chương 91
94
Chương 92
95
Chương 93
96
Chương 94
97
Chương 95
98
Chương 96
99
Chương 97
100
Chương 98
101
Chương 99
102
Chương 100
103
Chương 101
104
Chương 102
105
Chương 103
106
Chương 104
107
Chương 105
108
107: Chương 105
109
106: Chương 104
110
105: Chương 103