Chương 44: Tai Nạn Xe

Dù rằng chú Liêu là tài xế lái xe cẩn thận có tiếng trong trấn, nhưng không biết vì sao Dung Phỉ vẫn thấy bất an.

“Dung Phỉ, sao cháu cứ nhích tới nhích lui thế? Có phải thấy chật vì bị chú Trương ép không, hay để chú ra khoang sau ngồi?” Ghế phụ của xe tải có tới hai băng, hai người ngồi không hề chật, nhưng từ lúc lên xe Dung Phỉ cứ bần thần không yên, chú Trương quan tâm hỏi.

“Không phải đâu chú Trương, ở đây vốn có hai ghế mà, sao chật được chứ…” Dung Phỉ nói được một nửa, không nhịn được lại quay sang dặn chú Liêu: “Chú Liêu cố gắng lái chậm một chút đi.”

“Dung Phỉ này, chú Liêu của cháu lái xe cẩn thận đó tiếng đó, cháu cứ yên tâm đi, tốc độ này không nhanh chút nào, chỉ có cháu muốn chậm lại thôi, Dung Nguyệt toàn cằn nhằn đòi tăng tốc thôi.” Chú Liêu ngậm điếu thuốc bên miệng nhưng không châm lửa, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nghe Dung Phỉ nói không chút để ý mà còn tươi cười hớn hở.

Chú Liêu nói không sai, tốc độ này quả thật không tính là mau, mấy chiếc xe phía sau đều đuổi kịp và vượt mặt, nhưng Dung Phỉ vẫn thấy bất an, lòng nôn nao không dứt, cứ nghĩ tới hình ảnh mình thấy lúc trước, thật sự chỉ là hoa mắt thôi sao?

Chú Liêu khẽ liếc sang Dung Phỉ một cái, thấy dáng vẻ cau mày, đứng ngồi không yên của cô, vẫn giảm tốc độ xuống. Đến cả xe đạp điện còn vượt được, lái xe vài thập niên, đây là lần đầu tiên ông đạt được vận tốc này.

“Dung Phỉ, cháu bị say xe à? Sao chú Liêu thấy sắc mặt cháu không được tốt?” Tốc độ này đã chậm đến mức không thể chậm hơn, nhưng mặt của Dung Phỉ vẫn xanh như tàu lá, chú Liêu và chú Trường liếc nhau, hỏi dò.

“Không” Dung Phỉ lắc đầu: “Cháu chỉ thấy có chút khẩn trương thôi.”

“Có gì mà khẩn trương chứ, ngồi xe của chú Liêu mà cháu còn khẩn trương thì sao ngồi xe của người khác được?” Chú Liêu buồn cười lắc đầu, lái xe nhiều năm như thế, lần đầu tiên có người nghi ngờ kỹ thuật của mình: “Chú nói này, cháu bị ba mẹ chăm quá kỹ rồi, lúc nào cũng là Dung Nguyệt đi giao hàng còn cháu ở lại phụ giúp trong tiệm, chắc ít kinh nghiệm ngồi xe lắm hả?”

Chú Liêu nói không sai, bởi vì Dung Phỉ có bệnh mù đường, nếu không phải tình huống bắt buộc thì sẽ không để cô đi giao hàng, cửa nhà mình còn lạc cho được, đi xa càng không an toàn.

Dung Phỉ nhếch miệng, cười xấu hổ. Tự bản thân cô còn không biết mình đang lo lắng điều gì, sao có thể diễn đạt cho người khác hiểu được, tốc độ xe đã chậm đến mức đó mà vẫn đứng ngồi không yên, có vẻ là do yếu tố thần kinh.

“Đúng rồi, chuyến này chúng ta đi gần trường tiểu học Quần Anh ở trấn Hồi Long đúng không, việc làm ăn nhà cháu đúng là càng ngày càng rộng ha.” Biết Dung Phỉ lo lắng, chú Liêu nói mấy chuyện ngoài lề để phân tán lực chú ý của cô, bằng không với tốc độ này phải chạy đến lúc nào mới tới, giờ tới tối ông còn muốn nhận thêm mấy đơn hàng nữa.

“Dạ” Dung Phỉ gật đầu.

“Dung Phỉ, cháu căng thẳng quá rồi, hay ra sau xe ngồi đi.” Chú Trương ngồi cạnh thấy không ổn, cô cứ căng thẳng không yên như thế khiến ông cũng thấy khó chịu.

“Không sao đâu chú Trương, chắc như chú Liêu nói, cháu ít ngồi xe nên mới căng thẳng thôi.” Dung Phỉ cũng biết thần kinh mình hơi căng quá, đành xấu hổ cười cười: “Chú Liêu, chú cứ lái theo ý chú đi, không cần để tâm đến cháu.”

“Vậy chú tăng tốc nha?” Chú Liêu thở nhẹ một hơi: “Cứ đi như thế sẽ trễ mất.”

Dung Phỉ gật đầu, không nói gì nữa. Đều là người làm ăn, chuyện này cô hiểu, cô cảm thấy do mình thần hồn nát thần tính, bị hình ảnh hoa mắt đó dọa sợ rồi.

Dung Phỉ cố gắng thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng mà, cô vừa nhắm mắt được một lát, đã bị tiếng còi xe chói tai dọa cho giật nảy mình.

“Chú Liêu làm gì thế?” Cô nhìn kính chắn thủy tinh, phía trước không hề có ai, chú ấy nhấn còi inh ỏi như thế là có ý gì?

“Phía trước là đoạn cua, chú ấn còi để báo hiệu cho người qua đường hoặc người đi ngược chiều thôi.” Chú Liêu rút điếu thuốc trong miệng ra, nhét vào túi áo, nói tiếp: “Đoạn cua này hay xảy ra tai nạn, cẩn thận chút vẫn hơn.”

Chú Liêu nói như vậy, Dung Phỉ mới chợt để ý. Cũng đúng, khúc cua này uốn quanh vách núi, ngọn núi sừng sững ở giữa che khuất tầm mắt hai bên quốc lộ, thường xảy ra va chạm xe cũng dễ hiểu thôi.

Hơn nữa, cô đột nhiên nhớ tới, bạn của Lý Thấm cũng bị lật xe ở đoạn cua này, mắt bất giác liếc nhìn chỗ Dương Nghị bị chạc cây đâm chết, mồ hôi lạnh tuôn rào rào.

Cô thấy Dương Nghị máu tươi đầm đìa, bụng bị đâm thủng đang vẫy tay với mình, mặt nở nụ cười quỷ dị, cực kỳ hung tợn.

Hồi chuông cảnh báo trong lòng réo liên hồi, Dung Phỉ hét lớn một tiếng: “Dừng xe!”

Chú Liêu và chú Trương kinh ngạc đến mức nhảy dựng.

“Dừng lại chi vậy Dung Phỉ?” Chú Liêu hơi nhíu mày, dù tính tình có tốt cỡ nào, bị dày vò như thế cũng không thể nhịn được.

“Cháu, cháu muốn nôn!” Dung Phỉ cái khó ló cái khôn.

Chú Liêu không còn cách khác, đành thắng xe lại, sau đó, mặt tái mét trong nháy mắt.

“Chú Liêu?” Dung Phỉ thấy phản ứng của ông, nỗi bất an lập tức dâng lên.

“Mẹ kiếp! Thắng không ăn!”

Một câu khiến sắc mặt của ba người đều trắng bệch.

Trên lý thuyết, thắng không ăn thì vẫn có thể giảm tốc độ, nhưng, cả ba tuyệt vọng phát hiện nó không có chút tác dụng nào cả, chẳng những tốc độ không giảm mà còn có xu hướng tăng lên.

Cùng lúc đó, Dung Phỉ hãi hùng nhận ra, có… bốn cái tay đang đặt lên bánh lái!

“Quái quỷ! Sao không điều khiển được bánh lái?!” Lái xe đã vài thập niên, lần đầu tiên chú Liêu gặp phải tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát như thế, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, ngay cả giọng cũng run rẩy.

Chú Trương cũng sợ hãi mở trừng mắt, hai tay bán chặt tay nắm cửa sổ, cả người căng cứng.

Chỉ có Dung Phỉ biết lý do, phản ứng bản năng trong lúc sợ hãi cực độ là đầu óc trống rỗng.

Một tiếng nổ bùm vang lên tận trời, ba người còn chưa kịp ‘tận hưởng’ cảm giác hãi hùng, xe đã lao thẳng xuống vách núi.

Đau, lại còn lạnh…

Xe tải lao nhanh xuống dưới, Dung Phỉ ngồi ở giữa, đầu choáng mắt hoa còn bị hai ông chú lực lưỡng hai bên ép thành bánh kẹp, trên mặt dính đầy chất lỏng nhớp nháp, ngoại trừ đau, cô còn cảm nhận được cái lạnh thấu vào tận xương. Cô không nhúc nhích nổi, cả đến hít thở cũng không trở nên quá sức.

Bên tai vang lên tiếng đập cửa cành cạch, Dung Phỉ cố hé mắt nhìn qua, loáng thoáng thấy vẻ mặt tươi cười của một cậu trai trẻ.

Kính xe vỡ vụn thành từng mảnh, cậu ta với tay vào trong: “Dung Phỉ, tôi kéo cô ra.”

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2 Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3 Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4 Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5 Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6 Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7 Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8 Chương 8: Gặp Quỷ
9 Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10 Chương 10: Thẩm Khiêm
11 Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12 Chương 12: Chiết Tử Hí*
13 Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14 Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15 Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16 Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17 Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18 Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19 Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20 Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21 Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22 Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23 Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24 Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25 Chương 25: Dời Mộ
26 Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27 Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28 Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29 Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30 Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31 Chương 31: Lại Mặt
32 Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33 Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34 Chương 34: Ghen
35 Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36 Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37 Chương 37: Xác nữ mất chân
38 Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39 Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40 Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41 Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42 Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43 Chương 43: Hoa Mắt
44 Chương 44: Tai Nạn Xe
45 Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46 Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47 Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48 Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49 Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50 Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51 Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52 Chương 52: Đừng dây vào
53 Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54 Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55 Chương 55: Trương Bình
56 Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57 Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58 Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59 Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60 Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61 Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62 Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63 Chương 63: Hàng Đầu
64 Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65 Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66 Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67 Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68 Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69 Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70 Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71 Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72 Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73 Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74 Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75 Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76 Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77 Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78 Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79 Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80 Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82 Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83 Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84 Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85 Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86 Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87 Chương 85
88 Chương 86
89 Chương 87
90 Chương 88
91 Chương 89
92 Chương 90
93 Chương 91
94 Chương 92
95 Chương 93
96 Chương 94
97 Chương 95
98 Chương 96
99 Chương 97
100 Chương 98
101 Chương 99
102 Chương 100
103 Chương 101
104 Chương 102
105 Chương 103
106 Chương 104
107 Chương 105
108 107: Chương 105
109 106: Chương 104
110 105: Chương 103
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2
Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3
Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4
Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5
Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6
Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7
Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8
Chương 8: Gặp Quỷ
9
Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10
Chương 10: Thẩm Khiêm
11
Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12
Chương 12: Chiết Tử Hí*
13
Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14
Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15
Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16
Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18
Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19
Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20
Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21
Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22
Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23
Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24
Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25
Chương 25: Dời Mộ
26
Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27
Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28
Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29
Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30
Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31
Chương 31: Lại Mặt
32
Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33
Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34
Chương 34: Ghen
35
Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36
Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37
Chương 37: Xác nữ mất chân
38
Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39
Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40
Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41
Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42
Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43
Chương 43: Hoa Mắt
44
Chương 44: Tai Nạn Xe
45
Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46
Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47
Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48
Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49
Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50
Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52
Chương 52: Đừng dây vào
53
Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54
Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55
Chương 55: Trương Bình
56
Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57
Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58
Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59
Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60
Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61
Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63
Chương 63: Hàng Đầu
64
Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66
Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67
Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68
Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69
Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70
Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71
Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72
Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73
Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74
Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75
Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76
Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77
Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78
Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79
Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80
Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82
Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83
Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84
Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85
Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86
Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87
Chương 85
88
Chương 86
89
Chương 87
90
Chương 88
91
Chương 89
92
Chương 90
93
Chương 91
94
Chương 92
95
Chương 93
96
Chương 94
97
Chương 95
98
Chương 96
99
Chương 97
100
Chương 98
101
Chương 99
102
Chương 100
103
Chương 101
104
Chương 102
105
Chương 103
106
Chương 104
107
Chương 105
108
107: Chương 105
109
106: Chương 104
110
105: Chương 103