Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái

Dung Phỉ nắm huyết ngọc, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng thê thảm khi khai quật xương cốt của Thẩm Khiêm, bỗng thấy khó chịu.

“Không phải huyết ngọc đều là vật bồi táng hay sao, nhưng lúc chúng tôi khai quật xương cốt của anh, đâu có thấy thứ này?” Lật qua lật lại vài lần, nghĩ không ra, Dung Phỉ mở miệng hỏi thẳng.

“Vòng cổ này là vật anh luôn đeo lúc còn sống, chắc lúc rễ cây hòe đâm xuyên qua ngực nó đã rơi vào trong, may mắn được mấy cái rễ bao bọc nên không bị hư hao, sau đó thì thành huyết ngọc.” Nói đến sự tồn tại của huyết ngọc, con ngươi Thẩm Khiêm bỗng trở nên thâm trầm: “Huyết ngọc khóa hồn cũng do nguyên nhân này, cho dù anh bị áp chế bởi trận Vãng Sinh Hòe già, những phần hồn phách rời rạc vẫn có thể giãy khỏi xiềng xích phiêu dạt khắp dương gian. Huyết ngọc này dùng linh khí trong trời đất để tu luyện, lấy hung khắc hung, hấp thu những phần hồn phách rời rạc, vậy nên trong này không chỉ có máu tim mà còn có một phần hồn phách của anh, em đeo trên người lúc cần thiết có thể bảo vệ được em.” Nhớ lại lần cô bị quỷ nước dẫn đường, đến nay Thẩm Khiêm vẫn còn sợ hãi. Lúc đó anh vừa được dời mộ, sát khí của trận Vãng Sinh Hòe già và phong thủy của ngôi mộ mới xung khắc với nhau khiến anh bị giữ chặt không thể thoát thân, suýt chút đã để Dung Phỉ trở về một mình xảy ra chuyện.

“Nói vậy hẳn miếng ngọc này rất quan trọng với anh, anh đưa tôi như thế…”

“Với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất.” Thẩm Khiêm tự nhét huyết ngọc vào áo cho Dung Phỉ, sau đó giữ chặt mặt cô, hôn lên môi cô một cái, trong mắt đầy ắp sự dịu dàng.

Môi run lên vì lạnh, nhưng mặt Dung Phỉ lại đỏ lên.

“Đúng rồi, lúc nãy anh đi đâu vậy?” Dung Phỉ ngượng ngùng lùi về sau, xoa tai nói lãng sang chuyện khác.

Thẩm Khiêm cười mỉm: “Không có gì, chỉ đi dạo loanh quanh thôi.”

Thẩm Khiêm trả lời cho có lệ, rõ ràng không nói thật. Nhưng anh không muốn nói nên Dung Phỉ không hỏi nhiều, chỉ mơ hồ cảm thấy việc anh đột nhiên biến mất có liên quan đến xác nữ mất chân kia.

“Tôi phải trông tiệm, hay anh vào phòng ngồi đi? Trong ngăn bàn có quyển tiểu thuyết, nếu anh chán có thể lấy đọc.” Dung Phỉ chợt nhận ra một người một quỷ cứ đứng ngoài cửa tiệm nói chuyện như thế rất quái dị, nên đuổi anh ta về phòng thì hơn. Hơi lạnh rét căm căm thế này, lỡ đông lạnh luôn việc làm ăn trong tiệm thì sao.

“Được” Biết mối lo của cô, Thẩm Khiêm không quan tâm lắm, gật đầu rồi xoay người vào phòng.

Dù không phải mới ở chung với quỷ một hai ngày, nhưng mỗi lần thấy anh ta ba bước liền bay mất như thế, khóe môi Dung Phỉ vẫn méo xệch.

Đến gần trưa, cả con phố Thuận Hà đã nghịt người, cảnh tượng còn hoành tráng hơn vụ án chặt đầu lúc trước. Lấy nhà dì Hai làm trung tâm, đám đông kéo dài đến tận hai đầu ngã tư. Trước cửa tiệm nhà họ Dung cũng có rất đông những người đang rướn cổ hóng hớt.

Cảnh sát muốn chở thi thể đi cũng không được, sơ tán cả buổi, đám đông lại như ruồi thấy phân, bu tới không ngừng, chẳng những không thể sơ tán mà còn, càng bu càng nhiều.

Thế trận kéo dài đến tận bữa trưa, mọi người mới tốp năm tốp ba lũ lượt tản đi, vừa đi vừa bàn luận, sinh động như thể mỗi người đều tự mình chứng kiến hiện trường, nhưng mười câu thì hết chín câu là tin vỉa hè, không hề ăn khớp với nhau.

Lúc này Mẹ Dung còn đang ở nhà dì Hai, Dung Nguyệt nói là đi chợ mua thức ăn, nhưng đi hai giờ vẫn chưa về, chắc lấy cớ mua thức ăn để chuồn đi xem náo nhiệt rồi.

Dung Phỉ thở dài bất lực, sắp tới giờ cơm trưa rồi mà trong nhà không có ai để nấu ăn, nếu là bình thường, cô còn có thể bỏ tiệm, nhưng hôm nay có rất nhiều người, chẳng may mất mát đồ đạc thì sao. Cô rướn cổ nhìn hướng nhà dì Hai, trùng hợp bắt gặp mấy cảnh sát đang nâng cáng có che vải trắng đi về phía này.

Kiêng kỵ người chết – đặc biệt còn chết kiểu này, đám đông đang xem náo nhiệt lập tức tản ra, lùi hết về phía sau.

Dung Phỉ càng kiêng kỵ, muốn chui vào nhà trốn, không ngờ lại bị bác Lý bán dầu tùng kéo lại.

“Dung Phỉ này, cái xác đó được phát hiện ở cống ngầm sân sau nhà di Hai cháu, chuyện động trời như thế cháu có biết không vậy?”

“Không biết” Dung Phỉ bực bội giãy khỏi tay bác Lý.

Mới nói hai câu, cáng đã đi ngang chỗ bọn họ, Dung Phỉ còn không kịp dời mắt sang chỗ khác.

Bác Lý thấy Dung Phỉ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bĩu môi, sượng mặt bỏ đi.

Dung Nguyệt quả nhiên đi hóng chuyện, đến mười hai giờ mới xách theo giỏ thức ăn, về chung với mẹ Dung.

Con nhóc này vốn không đáng tin nên Dung Phỉ cũng không nói gì cô.

Mẹ Dung xách giỏ đồ ăn vào bếp nấu cơm, Dung Phỉ có cảm giác không lành với chuyện xác nữ mất chân kia, để lại tiệm cho Dung Nguyệt rồi xoay người về phòng.

Cứ tưởng Thẩm Khiêm đang ngồi trong phòng đọc tiểu thuyết, ai ngờ khi cô mở cửa bước vào, trên giường không có ai, cô đảo mắt một vòng mới thấy anh ta đang ngồi ngay ngắn trên bàn trang điểm, cầm bút không biết đang viết vẽ cái gì, dáng vẻ rất chăm chú.

“Đang viết cái gì thế?” Dung Phỉ tò mò bước tới. Trên bức tranh của Thẩm Khiêm có ba chấm mực, nối với nhau tạo thành hình dạng cạnh không ra cạnh góc không ra góc, mà giống với một con số bị méo hơn. Cô nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, không hiểu anh ta đang vẽ cái gì: “Anh vẽ cái gì thế?”

“Em nhìn nè.” Thẩm Khiêm kéo Dung Phỉ ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào lòng, sau đó mới đùng bút lần lượt chỉ vào mấy chấm mực: “Chúng ta đặt giả thuyết điểm trên cùng này là cây cầu, điểm hơi lệch sang phải này là hẻm nhỏ nhà dì Hai em, còn đây là cống ngầm ở sân sau nhà dì Hai…”

Không đợi Thẩm Khiêm nói hết, Dung Phỉ đã giật mình nhận ra: “Anh đang nghiên cứu ba người đã chết kia?”

Thẩm Khiêm gật đầu: “Em không thấy là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không may sao? Không nói đến vụ nhảy cầu, chỉ riêng hai vụ án mạng kia thôi đã rất không bình thường rồi, lại còn liên quan đến nhà dì Hai em, thời gian cũng ăn khớp, đều xảy ra vào đêm cực âm.”

Nghe anh nói, Dung Phỉ bỗng nổi da gà, ngẫm nghĩ lại bổ sung: “Vụ án trước, dù lúc điều tra cảnh sát phát hiện hiện trường vụ án là ở hẻm nhỏ nhà dì Hai, nhưng nơi phát hiện xác chết lại ở gần nhà vệ sinh công cộng phố Áp Nhi Dã.”

Vừa dứt lời, Thẩm Khiêm đã chấm thêm một điểm ở gần cái điểm hơi lệch sang phải, sau đó nối ba điểm lại với nhau, tạo thành một hình thù kỳ quái.

Dung Phỉ trừng mắt, lòng nôn nao.

Tiếp đó, Thẩm Khiêm lại chấm thêm một điểm ở phía dưới bên trái, nối vào ba điểm kia: “Điểm này là nơi vớt được xác trong vụ án đầu tiên, nhà họ Trương ở hạ lưu sông, nối mấy điểm này lại, em xem hình này có phải gần giống với số ba trong chữ số Ả-rập không?”

Dung Phỉ ngơ ngác gật đầu.

Thẩm Khiêm nói: “Vụ án mới này còn thiếu nửa thân dưới, điểm tiếp theo vẫn chưa rõ, nhưng anh cảm thấy phù hình này không đơn giản đâu.”

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2 Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3 Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4 Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5 Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6 Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7 Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8 Chương 8: Gặp Quỷ
9 Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10 Chương 10: Thẩm Khiêm
11 Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12 Chương 12: Chiết Tử Hí*
13 Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14 Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15 Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16 Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17 Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18 Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19 Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20 Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21 Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22 Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23 Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24 Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25 Chương 25: Dời Mộ
26 Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27 Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28 Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29 Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30 Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31 Chương 31: Lại Mặt
32 Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33 Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34 Chương 34: Ghen
35 Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36 Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37 Chương 37: Xác nữ mất chân
38 Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39 Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40 Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41 Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42 Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43 Chương 43: Hoa Mắt
44 Chương 44: Tai Nạn Xe
45 Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46 Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47 Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48 Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49 Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50 Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51 Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52 Chương 52: Đừng dây vào
53 Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54 Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55 Chương 55: Trương Bình
56 Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57 Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58 Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59 Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60 Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61 Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62 Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63 Chương 63: Hàng Đầu
64 Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65 Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66 Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67 Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68 Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69 Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70 Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71 Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72 Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73 Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74 Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75 Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76 Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77 Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78 Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79 Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80 Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82 Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83 Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84 Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85 Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86 Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87 Chương 85
88 Chương 86
89 Chương 87
90 Chương 88
91 Chương 89
92 Chương 90
93 Chương 91
94 Chương 92
95 Chương 93
96 Chương 94
97 Chương 95
98 Chương 96
99 Chương 97
100 Chương 98
101 Chương 99
102 Chương 100
103 Chương 101
104 Chương 102
105 Chương 103
106 Chương 104
107 Chương 105
108 107: Chương 105
109 106: Chương 104
110 105: Chương 103
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2
Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3
Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4
Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5
Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6
Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7
Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8
Chương 8: Gặp Quỷ
9
Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10
Chương 10: Thẩm Khiêm
11
Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12
Chương 12: Chiết Tử Hí*
13
Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14
Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15
Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16
Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18
Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19
Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20
Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21
Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22
Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23
Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24
Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25
Chương 25: Dời Mộ
26
Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27
Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28
Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29
Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30
Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31
Chương 31: Lại Mặt
32
Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33
Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34
Chương 34: Ghen
35
Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36
Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37
Chương 37: Xác nữ mất chân
38
Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39
Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40
Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41
Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42
Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43
Chương 43: Hoa Mắt
44
Chương 44: Tai Nạn Xe
45
Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46
Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47
Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48
Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49
Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50
Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52
Chương 52: Đừng dây vào
53
Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54
Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55
Chương 55: Trương Bình
56
Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57
Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58
Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59
Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60
Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61
Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63
Chương 63: Hàng Đầu
64
Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66
Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67
Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68
Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69
Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70
Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71
Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72
Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73
Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74
Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75
Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76
Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77
Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78
Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79
Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80
Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82
Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83
Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84
Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85
Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86
Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87
Chương 85
88
Chương 86
89
Chương 87
90
Chương 88
91
Chương 89
92
Chương 90
93
Chương 91
94
Chương 92
95
Chương 93
96
Chương 94
97
Chương 95
98
Chương 96
99
Chương 97
100
Chương 98
101
Chương 99
102
Chương 100
103
Chương 101
104
Chương 102
105
Chương 103
106
Chương 104
107
Chương 105
108
107: Chương 105
109
106: Chương 104
110
105: Chương 103