Chương 26: Dời Mộ – Phần 2

Nơi chôn cất mới được chọn ngay núi Mã Nhi cạnh nhà bác Trương, lưng tựa núi, mặt đón ánh nắng, là một nơi phong thủy cực tốt. Khu núi này từ hai năm trước đã bị đưa vào dự án khai thác của quảng trường Kim Ngưu, tuy nơi đặt mộ không nằm trong phạm vi khai thác, nhưng lại ở sát mép, nên lúc làm giấy tờ mua để phần đất đó đã tốn rất nhiều công sức, chỉ riêng tiền đút lót nhờ vả thôi đã tốn không ít rồi. Âm hôn này, Dung gia không chỉ tốn công tốn sức, mà còn tốn rất nhiều tiền.

Trước khi núi Mã Nhi được khai thác thì nó là một khu nghĩa địa, những ngôi mộ nằm rải rác khắp núi, sườn núi lại dốc, đường lên núi hẹp, chỉ đủ một người lớn đi qua, hai bên đường là những bụi gai mọc san sát nhau, là minh chứng điển hình cho việc lên núi chân mềm xuống núi chân đau. Sau khi quảng trường Kim Ngưu mua lại ngọn núi có cho xây thêm một con đường dễ đi hơn, nhưng gần đây đang thi công bãi đỗ xe ngầm, con đường đó bị chặn lại, có người canh gác, bọn họ không thể đi được, đành phải đi con đường cũ. Đường cũ đã nhiều năm không có người đi qua, cỏ dại mọc đầy, mặt đất lại ẩm ướt, cực kỳ khó đi, đừng nói Dung Phỉ đi ba bước trượt hai bước, ngay cả đám đàn ông cũng phải bám vào cây, leo một cách khó nhọc.

Leo đến nơi, ai nấy đều mướt mồ hôi, duy chỉ có Tăng đạo sĩ là khoan khoái, nhàn nhã.

Trình tự dời mộ không khác gì lúc chôn cất lần đầu, từ khua chiêng gõ trống, đọc tế văn, đặt quan tài vào huyệt, người nhà khóc tang, đốt giấy tiền vàng mã, cho đến đốt pháo báo hiệu nghi thức kết thúc. Nhưng vì lúc trước Thẩm Khiêm bị trấn giữ trong trận Vãng Sinh Hòe già, kim thép và rễ cây dính chặt vào xương cốt không thể rút ra, vả lại anh ta còn là oán hồn, sát khí nặng, vậy nên Tăng đạo sĩ đã tự bổ sung thêm một bước, đổ máu gà lên quan tài.

Việc này nếu làm vào ban ngày, có lẽ sẽ không thấy gì, nhưng làm vào buổi tổi, khiến mọi thứ đều trở nên u ám, may mà người nhiều thêm can đảm, Dung Phỉ tuy hơi sợ nhưng vẫn tính là ổn.

Ngoại trừ tiếng khóc than của người nhà được thay bằng bản thu âm, hết thảy đều diễn ra rất thuận lợi. Nhưng mà, ngay khi đốt xong dây pháo, chuẩn bị xuống núi, sương mù màu đen lại bắt đầu tràn lên ở bốn phía quanh ngôi mộ, màn sương mỏng manh lẫn vào màn đêm trông mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ, nhưng Tăng đạo sĩ vẫn nhạy bén nhìn ra được sự khác thường, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cậu cả, xảy ra chuyện gì thế?” Vạn Cường vừa nhìn sắc mặt của Tăng đạo sĩ liền biết có chuyện không hay xảy ra, khuôn mặt nháy mắt cũng trở nên nặng nề.

Dung Phỉ nhìn thấy sương đen cũng chưa kịp nhận ra có gì không ổn, nhưng Vạn Cường vừa hỏi, cô liền thót tim, thần kinh căng chặt. Cảm giác có thứ không sạch sẽ bám theo lúc trước càng thêm rõ ràng, gió thổi xào xạt làm lay động mấy tán cây, trông như hồn ma bóng quế.

Như phản xạ có điều kiện, Dung Phỉ nhích tới cạnh Tăng đạo sĩ.

“Quả thật đã xem thường trận Vãng Sinh Hòe già này rồi.” Tăng đạo sĩ chau mày, vỗ vai Dung Phỉ: “Nhóc Phỉ đừng căng thẳng, không sao đâu, cháu lùi về sau một chút, bác Tăng phải làm phép tiếp.”

“Làm phép thì có thể hoàn toàn phá giải trận Vãng Sinh Hòe già sao?” Hiếm khi Dung Phỉ không nhăn mày nhăn mặt khi Tăng đạo sĩ gọi cô là nhóc Phỉ, trông mong hỏi.

Tăng đạo sĩ lại lắc đầu: “Sao dễ vậy được, muốn phá được trận thì phải nhổ hết rễ cây và kim thép trong xương ra, nhưng theo tình hình hiện tại, nếu cố nhổ, xương cốt sẽ vỡ vụn.”

“Nếu hỏa táng thì hẳn là có thể lấy được kim thép ra đúng không? Còn rễ cây, lúc đốt nó cũng biến thành tro mà.” Đầu óc Dung Phỉ chợt lóe, nói ý tưởng của mình ra.

“Không đơn giản vậy đâu.” Ai ngờ Tăng đạo sĩ lại lắc đầu: “Kim thép và rễ cây hòe phải lấy ra từ xương cốt thì mới được.”

“Biện pháp đều do con người nghĩ ra, cháu không tin là không còn cách nào.” Việc gì cũng có quan hệ nhân quả, Dung Phỉ luôn tin không có gì là tuyệt đối.

“Chuyện này bác Tằng đúng thật là hết cách.” Tăng đạo sĩ thở dài: “Được rồi, cháu đứng sang một bên đi, bác làm phép, ít nhất vẫn có thể khống chế nó một chút.”

Dung Phỉ đành cụp mắt lui đến cạnh Vạn Cường, cúi đầu nhìn bài vị của Thẩm Khiêm trong ngực, tự nhiên thấy khó chịu.

Vạn Cường vỗ lưng Dung Phỉ, trấn an: “Không có chuyện gì là vô vọng hết, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, cậu cứ chờ đã, lúc về tôi sẽ tìm thêm tài liệu có liên quan đến trận Vãng Sinh Hòe già, không chừng có thể tìm được cách giải quyết.”

“Cảm ơn cậu.” Dung Phỉ cười cười.

“Khách sáo với tôi như vậy làm gì, tôi với cậu có phải xa lạ gì đâu?” Vạn Cường chợt nghiêng đầu nói, cười chân thành.

Lần làm phép này đỡ tốn sức hơn lúc gọi hồn, ít nhất thì sắc mặt Tăng đạo sĩ vẫn như thường, quá trình làm phép rất thuận lợi, nhìn là biết ngay ông ta rất thành thạo việc này. Tuy chỉ có tác dụng khống chế trận pháp, nhưng tiến hành thuận lợi như thế, Dung Phỉ vẫn thở nhẹ một hơi.

Xong việc, mọi người kéo nhau xuống núi, Dung Phỉ vốn đi giữa một đám đàn ông, lại bị Tăng đạo sĩ kéo lên đầu hàng.

“Bác kêu cháu lên làm gì?” Bị Tăng đạo sĩ gọi, tim Dung Phỉ bất giác đập trật một nhịp.

Tăng đạo sĩ đưa cho cô một lá bùa: “Không có gì, lá bùa này cháu đeo theo bên người đi, dính phải việc này khiến âm khí trên người cháu nặng hơn, hỏa diễm thấp, cầm nó có thể ngăn tà ma.”

“Được, cám ơn bác Tăng.” Dung Phỉ nhận bùa, nhét ngay vào túi.

Tăng đạo sĩ liếc mắt nhìn cô: “Ôi chao, tiếng bác Tăng này hiếm lắm đó nha.”

Dung Phỉ không để tâm đến ông, bĩu môi, im lặng theo sau ông.

Nhưng, dù đi sau Tăng đạo sĩ, cảm giác cái lạnh len lõi vào từng lỗ chân lông vẫn không hề suy suyển mà ngày càng rõ hơn. Dung Phỉ chà xát hai tay, mắt nhìn chằm chặp vào lưng Tăng đạo sĩ, không dám ngó nghiêng sang hai bên.

“Bác Tăng, sao cháu cứ cảm thấy có thứ gì đó bám theo cháu?” Đi được một đoạn, Dung Phỉ không nhịn được nữa, kéo áo Tăng đạo sĩ, nhỏ giọng thì thầm.

Tăng đạo sĩ không quay đầu lại, chỉ nói: “Không làm chuyện sai trái, không sợ quỷ gõ cửa, thẳng lưng lên, nghe bác Tăng, không có gì đâu.”

Chữ ‘quỷ’ càng khiến Dung Phỉ thấy lạnh hơn: “Bác không nói chữ đó miệng sẽ thối sao?

Tăng đạo sĩ cười hai tiếng, nói tiếp: “Đeo lá bùa bác cho vào là ổn rồi, quỷ ở đâu ra mà lắm thế được, suốt ngày cứ nghi thần nghi quỷ, tự hù dọa chính mình.”

“Đã kêu bác đừng nói chữ đó rồi mà cứ nói hoài, thấy vui lắm sao?” Tay Dung Phỉ run lên, thiếu chút làm rớt bài vị của Thẩm Khiêm, nổi đóa trách mắng Tăng đạo sĩ.

“Nhóc Phỉ không biết trên biết dưới gì cả, điểm này em gái Tiểu Nguyệt của cháu tốt hơn cháu nhiều.” Tăng đạo sĩ không tức, chỉ bĩu môi cảm thán.

Dung Phỉ liếc mắt xem thường, không nói tiếp, nghĩ thầm: bác cũng có gọi Tiểu Nguyệt là nhóc đâu!

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2 Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3 Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4 Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5 Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6 Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7 Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8 Chương 8: Gặp Quỷ
9 Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10 Chương 10: Thẩm Khiêm
11 Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12 Chương 12: Chiết Tử Hí*
13 Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14 Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15 Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16 Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17 Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18 Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19 Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20 Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21 Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22 Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23 Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24 Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25 Chương 25: Dời Mộ
26 Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27 Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28 Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29 Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30 Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31 Chương 31: Lại Mặt
32 Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33 Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34 Chương 34: Ghen
35 Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36 Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37 Chương 37: Xác nữ mất chân
38 Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39 Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40 Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41 Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42 Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43 Chương 43: Hoa Mắt
44 Chương 44: Tai Nạn Xe
45 Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46 Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47 Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48 Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49 Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50 Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51 Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52 Chương 52: Đừng dây vào
53 Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54 Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55 Chương 55: Trương Bình
56 Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57 Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58 Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59 Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60 Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61 Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62 Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63 Chương 63: Hàng Đầu
64 Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65 Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66 Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67 Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68 Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69 Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70 Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71 Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72 Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73 Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74 Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75 Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76 Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77 Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78 Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79 Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80 Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82 Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83 Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84 Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85 Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86 Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87 Chương 85
88 Chương 86
89 Chương 87
90 Chương 88
91 Chương 89
92 Chương 90
93 Chương 91
94 Chương 92
95 Chương 93
96 Chương 94
97 Chương 95
98 Chương 96
99 Chương 97
100 Chương 98
101 Chương 99
102 Chương 100
103 Chương 101
104 Chương 102
105 Chương 103
106 Chương 104
107 Chương 105
108 107: Chương 105
109 106: Chương 104
110 105: Chương 103
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2
Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3
Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4
Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5
Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6
Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7
Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8
Chương 8: Gặp Quỷ
9
Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10
Chương 10: Thẩm Khiêm
11
Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12
Chương 12: Chiết Tử Hí*
13
Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14
Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15
Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16
Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18
Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19
Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20
Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21
Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22
Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23
Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24
Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25
Chương 25: Dời Mộ
26
Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27
Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28
Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29
Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30
Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31
Chương 31: Lại Mặt
32
Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33
Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34
Chương 34: Ghen
35
Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36
Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37
Chương 37: Xác nữ mất chân
38
Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39
Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40
Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41
Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42
Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43
Chương 43: Hoa Mắt
44
Chương 44: Tai Nạn Xe
45
Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46
Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47
Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48
Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49
Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50
Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52
Chương 52: Đừng dây vào
53
Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54
Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55
Chương 55: Trương Bình
56
Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57
Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58
Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59
Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60
Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61
Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63
Chương 63: Hàng Đầu
64
Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66
Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67
Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68
Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69
Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70
Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71
Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72
Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73
Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74
Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75
Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76
Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77
Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78
Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79
Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80
Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82
Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83
Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84
Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85
Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86
Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87
Chương 85
88
Chương 86
89
Chương 87
90
Chương 88
91
Chương 89
92
Chương 90
93
Chương 91
94
Chương 92
95
Chương 93
96
Chương 94
97
Chương 95
98
Chương 96
99
Chương 97
100
Chương 98
101
Chương 99
102
Chương 100
103
Chương 101
104
Chương 102
105
Chương 103
106
Chương 104
107
Chương 105
108
107: Chương 105
109
106: Chương 104
110
105: Chương 103