Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ

Dung Phỉ không biết mình ngủ quên từ lúc nào, nhưng hôm sau tỉnh lại ký ức của cô vẫn còn, không giống với hai lần trước.

Cô còn nhớ rõ tối qua mình ở cạnh một con quỷ, chỉ nghĩ thôi mà da đầu run lên rồi. Nhưng cô lại bị bộ dạng đáng thương kia mê hoặc, cho phép nó tới gần, xem như được tự mình trải nghiệm cái gọi là “quỷ câu hồn”.

Đến đêm, Dung Phỉ tới phòng Dung Nguyệt, muốn ngủ chung với nó, sống chết cũng không chịu đi. Cô nghĩ có Dung Nguyệt chắc sẽ không gặp quỷ nữa?

Nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh lại trong phòng mình, Dung Phỉ trợn tròn mắt.

Cô ôm chăn, mờ mịt ngồi trên giường, không khỏi sợ run cả người.

Còn chưa kịp tỉnh hồn, cửa phòng đã bị Dung Nguyệt đẩy ra.

“Em tỉnh lại không thấy chị đâu, cứ tưởng chị bị em đá xuống giường rồi chứ.” Dung Nguyệt vò đầu, tựa vào cửa ngáy ngủ, miễn cưỡng hí mắt nhìn Dung Phỉ: “Em nhớ chị đâu có bị lạ giường đâu? Sao đang ngủ trong phòng em lại chạy về đây rồi? Nhưng chị về lúc nào vậy, em thế mà không biết gì cả.”

Dung Phỉ thầm nói trong lòng: Đến cô cũng muốn biết mình về đây bằng cách nào. Nhưng cô không nói ra, mệt mỏi hất mấy cọng tóc lòa xòa trước trán: “Tối qua chị mất ngủ, sợ làm ồn tới em nên về đây.”

“À” Dung Nguyệt nhìn cô với vẻ hoài nghi: “Mẹ nấu bữa sáng xong rồi, nếu tỉnh thì nhanh chóng ra ăn đi.”

“Biết rồi.” Dung Phỉ gật đầu.

Cửa phòng được đóng lại, Dung Phỉ thay quần áo rồi mới ra ngoài. Lúc cô ra, những người khác đã bắt đầu ăn.

Dung Phỉ vừa ngồi xuống, mẹ Dung đã gấp một quả trứng luộc vào chén cô như thường lệ: “Gần đây sức khỏe con không tốt, ăn trứng gà bồi bổ lại đi.” Thấy Dung Phỉ ngoan ngoãn gấp trứng gà lên ăn, mẹ Dung mới cầm đũa lên, vẻ mặt u sầu, chả ăn được mấy miếng: “Không phải mấy hôm trước Lý Thấm vừa từ Chiết Giang về sao, sáng nay mẹ có gọi cho nó, nghe nó nói hai ngày nữa lại đi Quảng Châu.”

Tuy Dung Phỉ không hiểu mấy câu không đầu không đuôi này của mẹ Dung nghĩa là gì nhưng vẫn nuốt trứng gà xuống, gật đầu.

Mẹ Dung liếc nhìn ba Dung rồi mới nói: “Phỉ Phỉ, con cũng đã hai mươi, lớn rồi, từ nhỏ đến lớn đều ở trong nhà, không có cơ hội đi đây đi đó, không thì lần này con theo Lý Thấm tới Quảng Châu vào nhà máy làm việc đi, điều kiện nhà chúng ta cũng tạm ổn, không cần con phải kiếm tiền về, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được.” Suy nghĩ cặn kẽ suốt hai ngày, hai vợ chồng đều cảm thấy phải nhanh chóng đưa Dung Phỉ đi, cố gắng rời khỏi nơi này là tốt rồi: “Hơn nữa chiều qua mẹ có tới tìm Tăng đạo sĩ, ông ta nói con phạm Quỷ sát, hỏa diễm thấp, có thể tới những nơi dương khí thịnh, Quảng Châu bên kia vừa hợp.”

Dung Phỉ nghe xong húp một ngụm cháo, không tỏ thái độ.

“Ba mẹ cũng biết con bị mù đường nặng, nhưng mẹ đã nói chuyện với Lý Thấm, nó hứa sẽ chăm sóc tốt cho con.” Tiễn con gái đi, mẹ Dung là người luyến tiếc nhất, nhưng sính lễ đã ép tới cửa rồi, không nỡ cũng phải nỡ.

Nói thật, Dung Phỉ lớn như vậy chưa từng đi xa nhà, giờ phải đến nơi xa như thế, không lo lắng gì là chuyện không thể nào, nhưng cô cũng hiểu đó là cách tốt nhất, có lẽ đổi sang nơi khác có thể thoát được thứ đó cũng không chừng.

Dung Nguyệt cắn đầu đũa nhìn ngang ngó dọc, cô cũng muốn đi đây đi đó, nhưng nghĩ đến cảnh nếu hai cô đều đi, trong nhà chỉ còn mỗi cha mẹ, liền nhục chí bỏ ý định đó đi. Cô học không giỏi, chưa tốt nghiệp tiểu học đã bỏ học ở nhà, không có bản lãnh gì, chỉ có chúc sức, ở nhà còn có thể phụ giúp việc làm ăn của cửa hàng, trước kia luôn thấy chị cô học nhiều như thế cũng không có chỗ xài, giờ mới thấy hối hận.

Quyết định xong, hai ngày sau Dung Phỉ sẽ theo Lý Thấm tới Quảng Châu.

Nhưng kế hoạch luôn có thay đổi bất ngờ.

Mẹ Dung vừa dẫn Dung Phi ra ngoài mua sắm hành lý về liền nhận được điện thoại của Lý Thấm, nói là lúc xuống lầu bị té gãy chân, đang ở bệnh viện huyện, thời gian đi Quảng Châu phải dời lại.

Dung Phỉ nghe Lý Thấm bị thương thì sốt ruột, định bụng sẽ chạy lên thị trấn thăm cô ấy, nhưng chưa ra khỏi cửa, ba Dung vừa ra ngoài giao hàng không bao lâu đã gọi điện về, nói là bị chó cắn mông. Dung Nguyệt đi chung với ba Dung, nếu không nhờ ba Dung đỡ thì con chó đó đã cắn Dung Nguyệt rồi. Nhưng dù vậy thì đùi cô vẫn bị chó làm rách mất một miếng da, hai cha con lúc này đang ở viện dịch tễ nông thôn tiêm thuốc ngừa uốn ván với dại.

Hai chuyện không may xảy ra liên tiếp khiến mẹ con Dung Phỉ đều bàng hoàng, cảm thấy những chuyện này thật quá hoang đường. Nếu chỉ có một chuyện thì còn nói được là ngoài ý muốn, nhưng hai chuyện xảy ra nối tiếp nhau thì không thể dùng chữ “tình cờ” để giải thích được rồi.

Hai mẹ con liếc nhau, đều thấy được nét kinh ngạc trong mắt đối phương.

Do ba Dung và Dung Nguyệt đều bị thương, việc dọn hàng đóng cửa đành phải giao hết cho Dung Phỉ và mẹ Dung. Dung Phỉ không thể phân thân nên không cách nào lên thị trấn thăm Lý Thấm được.

Đến tối mịt, ba Dung và Dung Nguyệt mới về nhà, ăn cơm xong, không ai còn hứng thú xem tivi, ai nấy đều tự về phòng mình.

Dung Phỉ tựa đầu vào giường trầm tư hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy việc hôm nay không thể thoát được liên quan với thứ kia, trong lòng vừa sợ lại vừa tức. Những chuyện xui rủi gần đây lần lượt hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng thấy ấm ức, nhưng lại không biết làm cách nào để giải tỏa.

“Anh ra đây, tôi muốn nói chuyện với anh!” Dung Phỉ xoa mặt, cố lấy dũng khí quát lên một tiếng vào khoảng không. Cô cảm thấy chuyện này trốn tránh không phải cách, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, nếu chuyện này do cô mà ra thì cô phải tự chịu trách nhiệm, không thể sợ hãi trốn tránh thì đành phải nói chuyện rõ ràng.

La hét nửa ngày, Thẩm Khiêm vẫn không xuất hiện, Dung Phỉ đang nghĩ tối nay anh ta có ở đây không thì bức tranh thêu chữ thập trên tường rơi “ầm” xuống đất, khung tranh gãy nát thành nhiều mảnh.

Dung Phỉ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ run lên, rụt đầu vào chăn nửa ngày sau mới dám cẩn thận ló ra. Đang xoay đầu tìm kiếm thì bỗng đối diện với khuôn mặt đẹp đến khác thường của Thẩm Khiêm, cô giật mình, thiếu chút đã hét lên thất thanh.

“Em sợ tôi đến vậy à?” Đôi mắt đen của Thẩm Khiêm như hai cái hố sâu không đáy, cực kỳ đáng sợ, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác đau thương khó hiểu.

Có thể không sợ sao? Anh là quỷ đó!

Dung Phỉ thầm chửi mắng nhưng ngoài miệng lại không dám thừa nhận, chỉ biết cắn môi lắc đầu.

“Em muốn nói chuyện gì với tôi?” Thấy hành động dối lòng của Dung Phỉ, sắc mặt Thẩm Khiêm càng đen hơn, nhíu mày: “Em muốn hủy hôn?”

“Không phải hủy hôn, là từ chối!” Dung Phỉ nhìn dáng vẻ khủng bố của anh ta, sợ tới mức cổ họng nghẹn nửa ngày mới nói ra tiếng được, mới hét được một tiếng đã vội vàng sửa giọng: “Anh có quyền cầu hôn thì tôi cũng có quyền từ chối, nếu hai bên không cùng quan điểm thì không gọi là hủy hôn, người – quỷ khác biệt, chúng ta…”

Dung Phỉ im bặt, cô đang bị một bàn tay tóm chặt lấy cổ.

Khuôn mặt trắng bệch đầy hung dữ của Thẩm Khiêm khiến chút can đảm của cô bị nứt ra, cặp mắt hẹp dài híp lại không chừa chút tròng trắng nào: “Chuyện này dễ giải quyết mà, em muốn làm người – quỷ yêu đương với tôi hay muốn cùng nắm tay xuống hoàng tuyền hả?”

Lỗ tai có thể nghe được rõ ràng tiếng ‘rệu rệu’ của xương cổ, không thể hít thở oxi khiến lồng ngực bắt đầu đau đớn, Dung Phỉ muốn giãy dụa nhưng tuyệt vọng nhận ra, cả người cô, ngay cả một ngón tay đều không nhúc nhích nổi.

Trước mắt dần biến thành màu đen, trong đầu Dung Phỉ chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Người – quỷ khác biệt, quả nhiên không thể giải thích đạo lý của người cho quỷ hiểu được.

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2 Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3 Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4 Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5 Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6 Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7 Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8 Chương 8: Gặp Quỷ
9 Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10 Chương 10: Thẩm Khiêm
11 Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12 Chương 12: Chiết Tử Hí*
13 Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14 Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15 Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16 Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17 Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18 Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19 Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20 Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21 Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22 Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23 Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24 Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25 Chương 25: Dời Mộ
26 Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27 Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28 Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29 Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30 Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31 Chương 31: Lại Mặt
32 Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33 Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34 Chương 34: Ghen
35 Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36 Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37 Chương 37: Xác nữ mất chân
38 Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39 Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40 Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41 Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42 Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43 Chương 43: Hoa Mắt
44 Chương 44: Tai Nạn Xe
45 Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46 Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47 Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48 Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49 Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50 Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51 Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52 Chương 52: Đừng dây vào
53 Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54 Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55 Chương 55: Trương Bình
56 Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57 Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58 Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59 Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60 Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61 Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62 Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63 Chương 63: Hàng Đầu
64 Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65 Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66 Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67 Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68 Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69 Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70 Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71 Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72 Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73 Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74 Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75 Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76 Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77 Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78 Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79 Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80 Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82 Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83 Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84 Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85 Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86 Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87 Chương 85
88 Chương 86
89 Chương 87
90 Chương 88
91 Chương 89
92 Chương 90
93 Chương 91
94 Chương 92
95 Chương 93
96 Chương 94
97 Chương 95
98 Chương 96
99 Chương 97
100 Chương 98
101 Chương 99
102 Chương 100
103 Chương 101
104 Chương 102
105 Chương 103
106 Chương 104
107 Chương 105
108 107: Chương 105
109 106: Chương 104
110 105: Chương 103
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Dẫn Đường
2
Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu
3
Chương 3: Gặp Ma Ban Ngày
4
Chương 4: Gặp Lại Nữ Quỷ Bị Chặt Đầu
5
Chương 5: Ông Lão Nhặt Ve Chai Mang Dù Giấy
6
Chương 6: Cái Chạm Lạnh Đến Ghê Người
7
Chương 7: Đi Xem Mặt Bị Quỷ Đùa Giỡn
8
Chương 8: Gặp Quỷ
9
Chương 9: Phạm Vào Cấm Kỵ
10
Chương 10: Thẩm Khiêm
11
Chương 11: Có Người Nhảy Cầu
12
Chương 12: Chiết Tử Hí*
13
Chương 13: Sính Lễ Của Quỷ
14
Chương 14: Cơn Giận Của Quỷ
15
Chương 15: Trâu Già Gặm Cỏ Non
16
Chương 16: Âm Hôn Được Ấn Định
17
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
18
Chương 18: Vấn Đề Nan Giải
19
Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được
20
Chương 20: Âm Hôn - Phần 1
21
Chương 21: Âm Hôn - Phần 2
22
Chương 22: Trận Vãng Sinh Hòe Già
23
Chương 23: Ngủ Chung Với Quỷ
24
Chương 24: Thẩm Khiêm Khóc
25
Chương 25: Dời Mộ
26
Chương 26: Dời Mộ - Phần 2
27
Chương 27: Trò lố bịch khiến người ta phát điên
28
Chương 28: Quỷ nước dẫn đường
29
Chương 29: Tìm Được Đường Sống Trong Chỗ Chết
30
Chương 30: Bà Xã, Nhớ Anh Hả
31
Chương 31: Lại Mặt
32
Chương 32: Ảo Mộng Kinh Hồn
33
Chương 33: Ích Lợi Của Quỷ
34
Chương 34: Ghen
35
Chương 35: Gặp Quỷ Trong Quán Karaoke
36
Chương 36: Mặt Quỷ Trên Cửa Sổ
37
Chương 37: Xác nữ mất chân
38
Chương 38: Đào Góc Tường Của Quỷ Bị Xấu Mặt
39
Chương 39: Vị Trí Án Mạng Tạo Ra Phù Hình Kỳ Quái
40
Chương 40: Không Muốn Quay Về Tứ Hợp Viện
41
Chương 41: Quỷ Viếng Thăm
42
Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia
43
Chương 43: Hoa Mắt
44
Chương 44: Tai Nạn Xe
45
Chương 45: Câu Đố Về Suy Nghĩ Điều Khiển
46
Chương 46: Tên Nhóc Này Thật Đẹp Trai
47
Chương 47: Vòng Cổ Sáng Tạo
48
Chương 48: Quỷ Trong Bệnh Viện
49
Chương 49: Ở Đây Là Khoa Phụ Sản
50
Chương 50: Tôi Giúp Các Người
51
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
52
Chương 52: Đừng dây vào
53
Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương
54
Chương 54: Tới Thôn Vệ Gia
55
Chương 55: Trương Bình
56
Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ
57
Chương 57: Hữu Kinh Vô Hiểm
58
Chương 58: Mộng Xuân, Xuân Lại Về
59
Chương 59: Bóng Đen Cạnh Sạp Thịt Heo
60
Chương 60: Thói Quen Thật Nguy Hiểm
61
Chương 61: Kỳ Lạ - Sinh Hồn Rời Khỏi Cơ Thể
62
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
63
Chương 63: Hàng Đầu
64
Chương 64: Xem Ngựa Chết Là Ngựa Sống Để Chữa*
65
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
66
Chương 66: Ai Cũng Không Được Làm Hại Đến Tiểu Phỉ Thêm Chút Nào Nữa
67
Chương 67: Đứa Bé Quỷ
68
Chương 68: Gặp Lại Trương Bình
69
Chương 69: Anh Muốn Nghe Hát
70
Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng
71
Chương 71-1: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
72
Chương 71-2: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
73
Chương 71-3: Mèo Tru - Đêm Kinh Hồn
74
Chương 72: Yêu Đến Tận Xương Tủy
75
Chương 73: Hát Trích Đoạn Lương Chúc
76
Chương 74: Chứng Cuồng Phỉ
77
Chương 75: Xuống Âm Ty Tìm Hồn
78
Chương 76: Tứ Hợp Viện Bị Tháo Dỡ
79
Chương 77: Ngủ Sẽ Không Đau
80
Chương 78: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 79: Giao Tranh Trực Diện
82
Chương 80: Không Thấy Thẩm Khiêm
83
Chương 81: Một Hồi Sợ Bóng Sợ Gió
84
Chương 82: Thẩm Khiêm, Liêm Sỉ Của Anh Rớt Hết Rồi Kìa
85
Chương 83: Dấm Của Phụ Nữ Cũng Ăn
86
Chương 84: Người Phụ Nữ Mua Bàn Kỳ Quái
87
Chương 85
88
Chương 86
89
Chương 87
90
Chương 88
91
Chương 89
92
Chương 90
93
Chương 91
94
Chương 92
95
Chương 93
96
Chương 94
97
Chương 95
98
Chương 96
99
Chương 97
100
Chương 98
101
Chương 99
102
Chương 100
103
Chương 101
104
Chương 102
105
Chương 103
106
Chương 104
107
Chương 105
108
107: Chương 105
109
106: Chương 104
110
105: Chương 103