Chương 96: Kết thúc

Editor: Chen.

Beta: Chen.

Thạch Thiền không chú ý tới biểu tình của Kha Bố, tiếp tục nói: "Anh từ đã nào, để em gọi Chi Lý học trưởng vào cùng ăn với chúng ta." Kha Bố không kịp ngăn cản, Thạch Thiền đã chạy ra ngoài, cô ở đó nói với Chi Lý mấy câu gì đấy, qua tấm cửa kính thật dày, Kha Bố chỉ có thể nghe mang máng, cậu không muốn nhìn về bên đó, nhưng lại chẳng cách nào dời ánh mắt đi, bờ môi thật mỏng của Chi Lý khẽ động, Thạch Thiền thất vọng trở về.

"Chi Lý học trưởng có việc mất rồi, buồn thật đó, vừa rồi đáng lẽ phải là Kha Bố học trưởng ra gọi anh ấy mới phải, anh ấy khẳng định sẽ không từ chối đâu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt mà."

"Vậy sao, tốt được bao nhiêu vậy." Kha Bố lạnh băng hỏi.

"Theo em thấy, là cực kỳ cực kỳ tốt đó."

"Thật ra, cũng không phải quá tốt đâu." Này mà gọi là quan hệ tốt sao, từ khi cậu tỉnh lại tới bây giờ, bọn họ tựa hồ mỗi lần gặp mặt cũng chỉ có khắc khẩu rồi châm chọc lẫn nhau, ai cũng cố ý không chịu cúi đầu, giống như tất thảy so với tự tôn của bản thân đều không còn quan trọng. Ánh mắt như vậy tới tột cùng là sao chứ, là sao chứ hả, Kha Bố rất muốn lao ra giữ chặt Chi Lý hảo hảo hỏi hắn, nhưng hỏi xong rồi thì sao, cậu sẽ nhận được câu trả lời thế nào, suy nghĩ này đột nhiên khiến cho Kha Bố khiếp đảm.

Tớ có phải hay không cũng nên vờ vịt tiêu sái trước cậu một chút, cũng giống như cậu mà cười mỉm qua loa cho xong chuyện, tớ suy tính nhiều cảm xúc, chuẩn bị nhiều nét diễn để cùng cậu đối mặt, nhưng mà chỉ cần đứng trước cậu thôi, toàn bộ trước giờ đều hỏng bét, nếu tớ đang vờ cười cười lại đột nhiên oà lên khóc lóc, có thể sẽ trông rất giống kẻ điên. Cậu và tớ rốt cuộc là đang làm gì đây, tớ đang hi vọng gì ở cậu, có phải hay không hi vọng mọi chuyện sẽ giống tình tiết trong phim, xảy ra cái loại tình tiết ấm áp ấy, khi tớ bị thương rồi tỉnh lại, cậu nghe tớ nói tớ đã quên cậu mất rồi, cậu sẽ quan tâm tới vết thương của tớ, cậu sẽ vì tớ mà đau lòng thống khổ.

Tớ tột cùng là loại người gì, mới có thể khiến cậu đau lòng thống khổ?

Đầu Kha Bố lại bắt đầu đau, cậu nhìn thức ăn được bưng lên bàn, dạ dày có chút không khoẻ, tay phải cậu chống mặt bàn đứng dậy: "Tôi vẫn là không được thoải mái cho lắm, nên đi trước thôi." Bởi vì đứng dậy quá nhanh, cậu đụng phải cạnh bàn rồi lảo đảo một chút, Thạch Thiền chạy nhanh tới đỡ lấy cậu: "Kha Bố học trưởng, anh thực sự không sao chứ, em thấy anh thật không xong rồi, để em đưa anh về đi." Thật lúng túng, thật khó coi, đây là cậu hay sao, một người phải sống uất ức như vậy, uất ức như vậy.

Cậu xua xua tay, một mình một người rời khỏi nhà ăn. Bầu trời bị che kín bởi tầng mây đen kịt, lại chậm chạp mãi chưa thấy mưa, bả vai Kha Bố không ngừng đập phải người qua đường, giống như tuỳ thời có thể đẩy cậu xuống đáy vực sâu, xé rách tâm can cậu như nó đã từng. Thời gian hình như trôi đi thật chậm, Chi Lý cũng đang đứng cách đó không xa, giữa giao lộ của sân ga công cộng, hình ảnh này sao mà thân thuộc như vậy, vẫn luôn ở trong ký ức của cậu, vẫn luôn ở nơi này, nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc sao, đầu óc Kha Bố hỗn độn, không thể phân biệt rõ ràng, cũng không thể giải thích rõ ràng.

Bước đến hay là bỏ đi, rõ ràng là có hai lựa chọn mà, nhưng trong mắt cậu chỉ tồn tại một lựa chọn duy nhất, tìm hắn, giữ chặt lấy hắn, đừng để hắn rời khỏi cậu, cầu xin hắn ở lại đi, mau nhận cậu đã sai rồi.

"Đừng có đi!" Suy nghĩ của chúng ta so với những việc thực tế chúng ta làm đều luôn không giống nhau, giọng điệu vừa rồi nghe thế nào cũng là mệnh lệnh bắt ép người khác, nhưng muộn mất rồi, lời đã nói ra không thể sửa lại được. Chi Lý nhìn Kha Bố, thật lâu cũng không nói chuyện, tựa như hắn cũng chẳng định nói chuyện, xe bus chậm rãi ngừng lại, người lên người xuống, không ngừng xuyên qua khoảng trống giữa cậu và hắn, thật giống đang xem phim vỡ ảnh vậy, tầm mắt tớ chốc lát có cậu, rồi chốc lát cũng chẳng còn cậu nữa.

Chi Lý chuyển hướng muốn lên xe bus, Kha Bố mặc kệ dòng người, kinh ngạc kêu lên: "Tôi nói cậu đừng đi, cậu không nghe thấy sao?!" Chi Lý dừng lại, thật may sao, hắn dừng lại, hô hấp Kha Bố chớp thời nhả chậm một giây, cậu định nói: "Chúng ta...." Chi Lý ngắt lời cậu, dùng thanh âm lạnh nhạt như vậy, vô tình như vậy: "Tôi không đi, vậy cậu đi đi." Hô hấp vừa mới chỉ nhả chậm một giây liền lập tức khiến cậu suy huyễn, nguyên lai chuyện gì xảy đến quá nhanh chóng quá nhàn hạ đều sẽ làm cho ngươi ta hít thở không thông vậy sao.

"Cậu muốn tôi đi?" Kha Bố rõ ràng nghe được, lại chỉ muốn làm bộ bản thân đã nghe lầm. Chi Lý lấy từ túi áo ra hai tấm vé vào xem, xé nát chúng, rồi ném lên người Kha Bố: "Cậu không phải quên tớ, là cậu tự nghĩ rằng mình đã quên tớ, cậu cảm thấy còn có thể cùng tớ tiếp tục hảo hảo bên nhau yêu đương sao?"

"Chi Lý! Cậu...." Kha Bố tiến thêm hai bước kéo lấy áo Chi Lý, Chi Lý thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến cậu: "Được rồi, tớ hiện tại không muốn ở bên cậu nữa." Lời này lúc hắn nói ra, có thử xét qua độ tàn nhẫn hay không, nhất định không có, thái độ cùng cách nói của hắn thực sự quá tuỳ ý quá đơn giản, chia tay cậu sao, Chi Lý cậu không chỉ xé rách tấm vé, mà còn xé rách cả làn da, trái tim, linh hồn.... Nơi nào cần đau đều đã đau cả rồi, tớ thật sự không dám động, sợ rằng bản thân động rồi sẽ phát run.

"A ~" Kha Bố cười khẽ: "May mắn sao, tôi đã quên cậu mất rồi, phải ở cùng cái người ghét tôi như vậy, may sao tôi đã quên cậu luôn rồi." Kha Bố buông bàn tay đang nắm trên áo Chi Lý, giống như đang buông tay sinh mệnh của cậu, cậu xoay người, nhất định sẽ không quay đầu lại.

Hiểu sai rồi, cậu đã hiểu sai mất rồi, nơi này đâu phải nơi bắt đầu của hai ta, là nơi kết thúc mới phải.

Kha Bố gắt gao cắn môi dưới, cắn tới môi trở nên trắng bệch cũng không chịu nhả ra. Mỗi bước mỗi bước đều thật trầm trọng, trầm tới mức nếu không cẩn thận bước đi rất có thể sẽ sảy chân té xuống địa ngục, ngay khi cậu vừa trở lại phòng bệnh, ông trời cuối cùng cũng phát uy, trút mưa rào rào, tiếng mưa cùng toàn bộ thành thị ngoài kia thật náo nhiệt, nhưng thành thị trong lòng Kha Bố đây lại thật an tĩnh.

Cậu tìm tới tớ, chọn sai thời cơ.

Tớ tìm tới cậu, bỏ lỡ thời cơ.

Rõ ràng có thể ngừng lại những đau đớn này, nhưng chúng ta lại chỉ muốn giày vò nhau như vậy.

Kha Bố nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên chẳng còn gì để nói, tìm không ra chủ đề, dài dòng trống trải, trong tâm trí cậu hiện giờ, giống như đang hệ thống một màn hình máy tính, ngón tay đang nhấp chuột chợt dừng lại, chỉ còn đèn nháy chuột lập loè, kế tiếp, kế tiếp phải viết gì nữa đây, đều kết thúc rồi, kế tiếp sẽ là ai tới lấp đầy những chỗ trống này.

Không bằng, ngay tại chỗ này kết thúc đi.

Mười năm qua đi, đoạn cảm tình này, cũng giống như mọi đoạn tình cảm khác, trở thành dĩ vãng.

Chapter
1 Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2 Chương 2: Vai chính
3 Chương 3: Chơi với tớ
4 Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5 Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6 Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7 Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8 Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9 Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10 Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11 Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12 Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13 Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14 Chương 14: Người dư thừa
15 Chương 15: Hoang đường
16 Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17 Chương 17: Thái Dương Công Công
18 Chương 18: Quái vật trong lòng
19 Chương 19: Một mình thật tốt
20 Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21 Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22 Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23 Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24 Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25 Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26 Chương 26: Tới nơi cần tới
27 Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28 Chương 28: Giống như trẻ con
29 Chương 29: Hương vị khác nhau
30 Chương 30: Sai lầm
31 Chương 31: Người được xếp hạng
32 Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33 Chương 33: Kẻ bắt chước
34 Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35 Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36 Chương 36: Thiếu vắng
37 Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38 Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39 Chương 39: Tâm đào hoa
40 Chương 40: Giáo huấn
41 Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42 Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43 Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44 Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45 Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46 Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47 Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48 Chương 48: Ghen là bực bội
49 Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50 Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51 Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52 Chương 52: Giống nhau
53 Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54 Chương 54: Bầu không khí
55 Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56 Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57 Chương 57: Đề tài ảm đảm
58 Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59 Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60 Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61 Chương 61: Đêm mát mẻ
62 Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63 Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64 Chương 64: Đại chiến gối đầu
65 Chương 65: Đào hoa?
66 Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67 Chương 67: Bài thi tra tấn người
68 Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69 Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70 Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71 Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72 Chương 72: Khổ hình
73 Chương 73: Cảm giác đã lâu
74 Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75 Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76 Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77 Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78 Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79 Chương 79: Chi Lý cho tớ
80 Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81 Chương 81: Người bất tử
82 Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83 Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84 Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85 Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86 Chương 86: Người quái lạ
87 Chương 87: Con rối và chủ nhân
88 Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89 Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90 Chương 90: Yêu và yêu
91 Chương 91: Vết sẹo
92 Chương 92: Loại người như mình
93 Chương 93: Ai là ai?
94 Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95 Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96 Chương 96: Kết thúc
97 Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98 Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99 Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100 Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101 Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102 Chương 102: Đường hầm
103 Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104 Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105 Chương 105: Hủy Diệt
106 Chương 106: Bại hoại
107 Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108 Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109 Chương 109: Chi gia
110 Chương 110: Bên cạnh tớ
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2
Chương 2: Vai chính
3
Chương 3: Chơi với tớ
4
Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5
Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6
Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7
Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8
Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9
Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10
Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11
Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12
Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13
Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14
Chương 14: Người dư thừa
15
Chương 15: Hoang đường
16
Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17
Chương 17: Thái Dương Công Công
18
Chương 18: Quái vật trong lòng
19
Chương 19: Một mình thật tốt
20
Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21
Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22
Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23
Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24
Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25
Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26
Chương 26: Tới nơi cần tới
27
Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28
Chương 28: Giống như trẻ con
29
Chương 29: Hương vị khác nhau
30
Chương 30: Sai lầm
31
Chương 31: Người được xếp hạng
32
Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33
Chương 33: Kẻ bắt chước
34
Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35
Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36
Chương 36: Thiếu vắng
37
Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38
Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39
Chương 39: Tâm đào hoa
40
Chương 40: Giáo huấn
41
Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42
Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43
Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44
Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45
Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46
Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47
Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48
Chương 48: Ghen là bực bội
49
Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50
Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51
Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52
Chương 52: Giống nhau
53
Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54
Chương 54: Bầu không khí
55
Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56
Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57
Chương 57: Đề tài ảm đảm
58
Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59
Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60
Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61
Chương 61: Đêm mát mẻ
62
Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63
Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64
Chương 64: Đại chiến gối đầu
65
Chương 65: Đào hoa?
66
Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67
Chương 67: Bài thi tra tấn người
68
Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69
Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70
Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71
Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72
Chương 72: Khổ hình
73
Chương 73: Cảm giác đã lâu
74
Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75
Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76
Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77
Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78
Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79
Chương 79: Chi Lý cho tớ
80
Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81
Chương 81: Người bất tử
82
Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83
Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84
Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85
Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86
Chương 86: Người quái lạ
87
Chương 87: Con rối và chủ nhân
88
Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89
Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90
Chương 90: Yêu và yêu
91
Chương 91: Vết sẹo
92
Chương 92: Loại người như mình
93
Chương 93: Ai là ai?
94
Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95
Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96
Chương 96: Kết thúc
97
Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98
Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99
Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100
Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101
Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102
Chương 102: Đường hầm
103
Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104
Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105
Chương 105: Hủy Diệt
106
Chương 106: Bại hoại
107
Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108
Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109
Chương 109: Chi gia
110
Chương 110: Bên cạnh tớ