Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn

Editor: Pinkylee

Beta: Tảo

Xe lửa từ điểm đầu đến điểm cuối, chúng ta sẽ từ thời gian của đoàn tàu, đi qua phong cảnh, đi qua trạm xe...đến phán đoán điểm kết thúc hành trình, nhưng điểm cuối cuộc đời đa số người đều không thể phán đoán, một giây sau sẽ chết, xe đụng, thiên tai, bệnh tật...ai có tự tin dám nói một giây sau tuyệt đối không phải mình. Có người đã từng nói, chúng ta không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên đem ngày hôm nay như ngày cuối cùng còn sống mà hưởng thụ và trải qua. Lời nói quá dốc lòng, quá có đạo lý, nhưng chúng ta sẽ thường quên mất. Muốn đi hưởng thụ một ngày, muốn để bản thân mỗi ngày trải qua đều vui vẻ, sống thật sự dễ dàng và đơn giản vậy sao.

Kha Bố xách túi xuống xe lửa, không có gió biển, chỉ có cái nóng. Người nhà của Sở Hạo Vũ và Trương Lạc đến, Sở Hạo Vũ vội vàng đi qua: "Đã nói mọi người đừng đến đón con rồi mà, con cũng không phải con nít, mẹ nhìn xem người khác đều tự mình về, con giống học sinh tiểu học sao, quá mất mặt."

"Chỗ nào mất mặt, mẹ đặc biệt đến đón con, các con cũng lên xe đi, dì chở các con về." bọn họ lên hai chiếc xe, chỉ có Kha Bố ở lại, cậu không biết nên nói địa chỉ nào, cái nào cậu cũng không nhớ địa chỉ hoàn chỉnh.

Tạm biệt Chi Lý, bây giờ cũng tạm biệt bạn bè, Kha Bố chỉ còn một mình, cậu thật ra có thể kéo Chi Lý đi cùng mình, nhưng cậu không muốn mang Chi Lý làm lá chắn giữa mình và gia đình, làm vậy mình sẽ trở nên ít kỷ lại yếu đuối, như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề gì.

Đứng trên con đường xa lạ, Kha Bố nhìn từng tòa nhà, cậu theo địa chỉ mình nhớ mà đến đây, lấy ra điện thoại cậu lưỡng lự vài giây mới gọi. Đầu điện thoại bên kia rất ồn, tiếng Kha Tần vậy mà có chút xa lạ: "Kha Bố, con đến đâu rồi, mau đến bệnh viện X, Lạc Viên sắp sinh rồi!" Cậu nghe thấy vội vàng, mong đợi và sung sướng, Kha Bố tưởng tượng lúc mình ra đời ông ấy có phải cũng sẽ như vậy, cậu cầm chặt điện thoại, chán ghét loại suy nghĩ bất giác nghĩ đến này.

Trên đường đi bệnh viện, Kha Bố cái gì cũng không nghĩ. Sau khi nhìn thấy ba, cậu lại không biết dùng vẻ mặt gì, cậu không cách nào giống những người ở đây khẩn trương lại vui vẻ, cậu chỉ là không đau thương, không khó chịu, rất bình lặng hoan nghênh sinh mạng nhỏ này. Kha Tần lên trước giữ chặt vai Kha Bố: "Nhà chúng ta sắp có thêm thành viên mới, con sẽ làm anh!"

"Vâng." Kha Bố muốn giả vờ cao hứng, nhưng lại cảm thấy giả vờ thật sự quá mệt, cậu đành phải viện cớ đi mua bình nước. Bệnh viện trong con mắt của Kha Bố, luôn là tử khí trầm trầm, mùi thuốc sát trùng, tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng ho khan, Kha Bố nhìn mặt đất sạch sẽ, cảm thấy giày vải của mình có chút dơ, trong thời gian quan trọng như vậy của ba, cậu lại chỉ nghĩ đây là chuyện nhỏ. Mua bình nước tốn bao nhiêu thời gian Kha Bố cũng không có tính, lúc đang muốn đi về trước, nhìn thấy người nhà Đinh Lạc Viên cực vui mừng, mọi họ cười nói với nhau, ba đã đi vào, thời điểm lúng túng này, Kha Bố giống như đột nhiên vào nhà người xa lạ, cậu lùi về một góc, gáy dựa vào tường.

"Là một bé trai khỏe mạnh, thật sự quá tốt rồi."

"Con xem như cũng yên tâm rồi."

"Kha Bố vẫn chưa quay lại sao?"

"Không quay lại thì thôi đi, vừa nãy con nhìn vẻ mặt nó, giống như nhà có tang."

"Con cái không có ba mẹ quản, tôi nghe nói tâm lý cực kỳ vặn vẹo, bà phải nói Lạc Viên cẩn thận chút, đừng để nó đơn độc cùng tiểu bảo bảo ở chung, ai biết nó sẽ làm cái gì." Bọn họ hạ thấp âm lượng nhỏ tiếng thảo luận.

Kha Bố nắm chặt chai nước trong tay, ngậm chặt miệng, cậu cảm thấy mình còn có thể nhịn, không có gì lớn lao hết không phải sao, mình ở trong mắt bọn họ chính là như vậy, để bọn họ nói được rồi, tốn sức giải thích với tính toán, thay đổi suy nghĩ của bọn họ với mình, như vậy mới càng ngốc.

"Kha Tần bây giờ cuối cùng có con trai bình thường rồi, cậu ta nhất định rất vui."

"Còn không phải sao, Kha Bố và một tên nam sinh ở bên nhau, nghĩ liền thấy ghê tởm, con trai Lạc Viên nhà chúng ta sinh tuyệt đối là bình thường, sẽ không giống như Kha Bố."

Lúc bạn nghĩ mình đã nghe đủ lời khó nghe, lúc bạn nghĩ mình đã đủ kiên cường, người khác và cuộc sống sẽ nói bạn biết, loại suy nghĩ này của bạn có bao nhiêu ngu ngốc.

Đây là điều Kha Bố không thể nhịn, nhưng không thể nhịn thì thế nào, còn không phải nhẫn nhịn, lúc này nhào ra xé miệng bọn họ? Sau đó mình trên lưng mang tội, không, Kha Bố không muốn lãng phí sức lực, Kha Tần kéo mở cửa: "Kha Bố? Kha Bố chưa trở lại?" Kha Bố từ trong góc đi ra, nụ cười trên mặt cậu gượng ép như vậy, giả tạo như vậy, Kha Tần vẫy cậu: "Mau vào xem em của con."

"Vâng."

Đinh Lạc Viên nằm trên giường bệnh hướng Kha Bố lộ ra nụ cười: "Biết con hôm nay về, em con cũng nhịn không được muốn từ trong bụng dì mà ra chơi cùng con." Kha Bố nhìn sinh mạng nhỏ vừa sinh ra, mặt cậu nhăn chặt lại cùng nhau, Kha Bố nói không ra tâm tình mình lúc này, chỉ là chằm chằm nhìn thằng nhóc.

"Muốn ôm không?"

Không đợi Kha Bố trả lời, tiểu bảo bảo đã ở trong lòng Kha Bố, yếu ớt và mềm mại như vậy. Anh rất hoan nghênh em, em như vậy có thể thay thế người anh trai không bình thường trong mắt người khác này, anh yêu một người con trai, không cách nào cho ba một đứa cháu, anh sẽ không ghét em, cũng không hận em, hoan nghênh em đến thế giới này, sau này đừng cảm thấy anh kỳ lạ, tại sao lại yêu một nam sinh, nếu như em nhìn thấy người nam sinh đó thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ, anh ấy tên Chi Lý. Kha Bố ở trong lòng nói với tiểu bảo bảo, thằng bé mở mắt, giống như thật sự có thể nghe thấy.

Cuối cùng, Kha Bố không có nghe Kha Tần và Đinh Lạc Viên đang ở bên cạnh khuyên bảo, vẫn là quyết định thời gian còn lại đến thăm mẹ, con trai vừa sinh, chuyện của bọn họ rất nhiều, Kha Bố không muốn trở thành phiền phức của họ. Ngũ Thiến và Hùng Quân trực tiếp đến bệnh viện đón Kha Bố, sau đó đem cậu chở đến một nơi xa lạ.

Lúc mở cửa, Kha Bố cảm thấy mình từ một người ngoài lại biến thành một người khách, nhưng đều không phải cái cảm giác gia đình nên có, chú Hùng Quân rất nhiệt tình chào hỏi, kêu cậu ngồi xuống, hỏi cậu tình hình đi Nhân Quả trấn, Ngũ Thiến vẫn luôn nắm tay cậu, rất đau lòng: "Con xem con, có ăn cơm đàng hoàng không, có phải là gầy đi rồi."

"Ở đâu cũng không có món ăn ngon mẹ làm."

Ngũ Thiến lộ ra nụ cười yên tâm: "Tối nay mẹ làm món con thích ăn nhất." Lúc này, cửa mở ra, Hùng Nhạc Nhạc từ bên ngoài về, quét mắt nhìn Kha Bố và Ngũ Thiến ngồi trên sofa, âm dương quái khí nói: "Nhà chúng ta lúc nào trở thành nơi tị nạn rồi, từng người từng người đến." Vênh váo tự đắc vũ nhục, Kha Bố không có nhìn Hùng Nhạc Nhạc, mà là nhìn Ngũ Thiến, bà thì giống như đã quen, lộ ra nụ cười yếu ớt, lần này đổi lại Kha Bố nắm chặt tay Ngũ Thiến, Kha Bố thề, tuyệt đối không để mẹ lại chịu loại ủy khuất này, tuyệt đối.

Cho nên, kỳ nghỉ còn lại này, Kha Bố và Hùng Nhạc Nhạc lại bắt đầu đọ sức.

Chapter
1 Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2 Chương 2: Vai chính
3 Chương 3: Chơi với tớ
4 Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5 Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6 Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7 Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8 Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9 Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10 Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11 Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12 Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13 Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14 Chương 14: Người dư thừa
15 Chương 15: Hoang đường
16 Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17 Chương 17: Thái Dương Công Công
18 Chương 18: Quái vật trong lòng
19 Chương 19: Một mình thật tốt
20 Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21 Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22 Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23 Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24 Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25 Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26 Chương 26: Tới nơi cần tới
27 Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28 Chương 28: Giống như trẻ con
29 Chương 29: Hương vị khác nhau
30 Chương 30: Sai lầm
31 Chương 31: Người được xếp hạng
32 Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33 Chương 33: Kẻ bắt chước
34 Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35 Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36 Chương 36: Thiếu vắng
37 Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38 Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39 Chương 39: Tâm đào hoa
40 Chương 40: Giáo huấn
41 Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42 Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43 Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44 Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45 Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46 Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47 Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48 Chương 48: Ghen là bực bội
49 Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50 Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51 Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52 Chương 52: Giống nhau
53 Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54 Chương 54: Bầu không khí
55 Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56 Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57 Chương 57: Đề tài ảm đảm
58 Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59 Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60 Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61 Chương 61: Đêm mát mẻ
62 Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63 Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64 Chương 64: Đại chiến gối đầu
65 Chương 65: Đào hoa?
66 Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67 Chương 67: Bài thi tra tấn người
68 Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69 Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70 Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71 Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72 Chương 72: Khổ hình
73 Chương 73: Cảm giác đã lâu
74 Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75 Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76 Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77 Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78 Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79 Chương 79: Chi Lý cho tớ
80 Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81 Chương 81: Người bất tử
82 Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83 Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84 Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85 Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86 Chương 86: Người quái lạ
87 Chương 87: Con rối và chủ nhân
88 Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89 Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90 Chương 90: Yêu và yêu
91 Chương 91: Vết sẹo
92 Chương 92: Loại người như mình
93 Chương 93: Ai là ai?
94 Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95 Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96 Chương 96: Kết thúc
97 Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98 Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99 Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100 Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101 Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102 Chương 102: Đường hầm
103 Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104 Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105 Chương 105: Hủy Diệt
106 Chương 106: Bại hoại
107 Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108 Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109 Chương 109: Chi gia
110 Chương 110: Bên cạnh tớ
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2
Chương 2: Vai chính
3
Chương 3: Chơi với tớ
4
Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5
Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6
Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7
Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8
Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9
Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10
Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11
Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12
Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13
Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14
Chương 14: Người dư thừa
15
Chương 15: Hoang đường
16
Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17
Chương 17: Thái Dương Công Công
18
Chương 18: Quái vật trong lòng
19
Chương 19: Một mình thật tốt
20
Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21
Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22
Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23
Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24
Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25
Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26
Chương 26: Tới nơi cần tới
27
Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28
Chương 28: Giống như trẻ con
29
Chương 29: Hương vị khác nhau
30
Chương 30: Sai lầm
31
Chương 31: Người được xếp hạng
32
Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33
Chương 33: Kẻ bắt chước
34
Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35
Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36
Chương 36: Thiếu vắng
37
Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38
Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39
Chương 39: Tâm đào hoa
40
Chương 40: Giáo huấn
41
Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42
Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43
Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44
Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45
Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46
Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47
Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48
Chương 48: Ghen là bực bội
49
Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50
Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51
Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52
Chương 52: Giống nhau
53
Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54
Chương 54: Bầu không khí
55
Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56
Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57
Chương 57: Đề tài ảm đảm
58
Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59
Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60
Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61
Chương 61: Đêm mát mẻ
62
Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63
Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64
Chương 64: Đại chiến gối đầu
65
Chương 65: Đào hoa?
66
Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67
Chương 67: Bài thi tra tấn người
68
Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69
Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70
Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71
Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72
Chương 72: Khổ hình
73
Chương 73: Cảm giác đã lâu
74
Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75
Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76
Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77
Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78
Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79
Chương 79: Chi Lý cho tớ
80
Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81
Chương 81: Người bất tử
82
Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83
Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84
Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85
Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86
Chương 86: Người quái lạ
87
Chương 87: Con rối và chủ nhân
88
Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89
Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90
Chương 90: Yêu và yêu
91
Chương 91: Vết sẹo
92
Chương 92: Loại người như mình
93
Chương 93: Ai là ai?
94
Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95
Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96
Chương 96: Kết thúc
97
Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98
Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99
Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100
Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101
Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102
Chương 102: Đường hầm
103
Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104
Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105
Chương 105: Hủy Diệt
106
Chương 106: Bại hoại
107
Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108
Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109
Chương 109: Chi gia
110
Chương 110: Bên cạnh tớ