Chương 36: Thiếu vắng

Editor: Chen

Beta: Tảo

Cãi nhau thực sự rất mệt mỏi, khiến tớ không còn là chính mình, khiến tớ dùng tra tấn vô vị mà hành hạ bản thân, sau đó cũng sẽ đến điều mệt mỏi nhất, rằng tớ cũng sẽ khiến cậu tổn thương.

Con người khác máy móc ở chỗ, con người sẽ bị tình cảm chi phối, này xem như vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của nhân loại.

Tiếng cửa bị đẩy ra làm Kha Bố mở mắt, tiếng bước chân tới gần lại làm cậu nhắm mặt. Nếu lúc này cậu giả bộ ngủ, liệu rằng lúc mở mắt ra, mọi chuyện có thể hay không cứ thế qua đi không một vết tích. Chi Lý nhìn thoáng qua đôi mắt nhắm chặt của Kha Bố, rồi lại nhìn về phía cửa sổ, lạnh lùng hỏi: "Nói tiếp." Chỉ hai chữ này, có trào phúng, có khiêu khích, nhưng không có Kha Bố trả lời.

"Mở mắt ra nhìn tớ."

"Không mở."

"Thật không." Chi Lý đá vào chân giường, Kha Bố có thể cảm thấy cả giường đều động, Kha Bố đối với kiểu đối đãi không chút dịu dàng này thực rất phẫn nộ: "Tớ không thể nổi giận với cậu, giờ tới ngủ tớ cũng không thể sao?"

"Không thể."

"Vậy cậu muốn nói tiếp cái gì, còn cái gì để nói sao. Tớ sẽ không xin lỗi cậu, dựa vào gì mà người xin lỗi luôn phải là tớ! Luôn là tớ! Ở bên tớ vì thấy có thể khi dễ tớ sao, là bởi vậy nên mới ở bên tớ chịu đựng tớ sao, cậu dựa vào gì mà làm vậy, dựa vào gì hả, chịu không nổi thì rời khỏi tớ đi." Kết quả, người nắm quyền công kích luôn là Chi Lý, Kha Bố đều tay không trở về, dừng cũng không được, cậu thật ghét bản thân mình, không ngừng hét lên, không ngừng lặp lại: "Tớ sẽ không xin lỗi cậu, cũng không cảm thấy tớ có chỗ nào đã sai cả, tớ hiện tại không muốn nói với cậu, cậu ra ngoài đi, ra ngoài! Như vậy được chưa, trả lời như vậy có vừa lòng cậu chưa?"

"Tớ rất vừa lòng." Chi Lý bình thản mà phun ra bốn chữ này. Không có nổi giận, không hề phản bác, liền rất đơn giản mà nói ra bốn chữ này thôi, như vậy cậu phải lý giải thế nào đây, không cãi nhau nữa rồi sao, hắn cho qua tất cả những lời cậu mới nói sao, nhất định là vậy rồi, hắn không hề tính toán so đo với cậu. Kha Bố vừa định mở miệng, Chi Lý liền hất tung chăn ra, chăn rơi xuống mặt sàn: "Này, Kha Bố..." Đầu gối hắn đè ở mép giường, tay chống vào tường, giọng nói rất nhỏ rất trầm: "Tớ sẽ không đụng vào cậu, cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa." Cùng Chi Lý cãi nhau, đau nhất là khi hắn theo cậu nói ra những lời tàn nhẫn, hắn sẽ lạnh nhạt, sẽ nhận hết đau thương rồi trả cậu gấp bội, này cơ hồ chính là bản năng của hắn.

Kha Bố mở to mắt, nắm chặt cổ áo Chi Lý: "Cậu đang uy hiếp tớ sao, tên hỗn đản cậu ở đây uy hiếp tớ sao, có bản lĩnh thì cả đời đừng cùng tớ nói chuyện, có bản lĩnh thì sau này đừng đụng vào tớ." Khởi đầu là giẫn dỗi, hiện tại đã thành như vậy, không còn là vấn đề ở Hùng Nhạc Nhạc, phẫn uất cứ như vậy phun trào, muốn thu hồi lại cũng chẳng thể thu hồi được.

"Bây giờ là ai đang uy hiếp ai đây." Chi Lý đứng lên, ngón tay Kha Bố bắt lấy cổ áo hắn, hắn đem từng ngón một gỡ ra. Hắn xoay người, Kha Bố bật dậy: "Cậu tới đây không phải muốn cùng tớ tiếp tục cãi nhau sao, cãi chưa xong, cậu muốn đi đâu." Chi Lý đẩy cửa, rồi lại đóng cửa lại, thân ảnh hắn dần dần biến mất phía sau cánh cửa, không chút dư thừa.

Chính là cậu, nói được nhưng không làm được, không thể không chạm vào hắn, không thể không cùng hắn nói chuyện, thật nên học hỏi Chi Lý a, hắn nói được làm được, không chạm vào cậu, không cùng cậu nói chuyện, hắn làm được. Nhiều năm như vậy, thói quen của Chi Lý khiến trái tim cậu ấm áp, cũng sẽ khiến trái tim cậu ngắt lạnh. Độ ấm trên cơ thể đều dần biến mất, giá lạnh theo ngón tay truyền tới. Lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đến gương mặt, Kha Bố không biểu tình, không khóc lóc cũng không nháo loạn đuổi theo, đây là thi đấu giữa hai người sao, xem xem cậu hay hắn, là ai sẽ cúi đầu trước.

Người dân thành phố đều là như vậy sao, thực sự có thể tuyệt tình như vậy sao, mặc kệ là ở vị trì nào, luôn có người muốn cùng cậu tranh đấu, ngọt ngào biến thành lãnh đạm cũng chỉ là qua một lần lỡ lời mà thay đổi.

Kha Bố nhặt chăn trên đất, một lần nữa nằm lại lên giường, ngủ luôn tới chiều. Khi tỉnh lại, cậu ấn tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại, xoa xoa đôi mắt rời khỏi phòng, cũng vừa lúc Chi Lý ra tới, muốn làm bộ không thấy cậu rốt cuộc khó khăn cỡ nào, bọn họ học cùng một lớp, bọn họ ở cùng một tầng, rõ ràng nhìn một lần sẽ đau một lần, nhưng Kha Bố không hề mong cầu ông trời khiến cậu không nhìn đến hắn, cậu biết, cãi nhau tuyệt đổi chỉ có đau thương thôi.

Bọn họ một trước một sau, đi cùng một đường.

Chi Lý không quay đầu lại, cũng không có thả chậm bước chân, hắn cầm lên điện thoại đang đổ chuông, là Kha Bố gọi tới, hắn dừng bước, tiếp điện thoại, Kha Bố lại tiếp tục đi về phía trước, mười mét, năm mét, mười centi, tới khi cánh tay hai người sắp chạm vào nhau, Chi Lý khẽ hạ người, cứ như vậy, không có bất kì tiếp xúc nào, Kha Bố đã lướt qua Chi Lý.

Chỉ một hành động thôi, đã cho Kha Bố không ít đau đớn. Kỳ thật, thật là kỳ quái, là hắn tìm tới cậu, là cậu đẩy hắn ra, thực sự đẩy hắn đi rồi, mới sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa, chưa từng có ý nghĩ sẽ khiến cậu tổn thương, nhưng lại đem đến cho cậu không ít đau đớn, đây là mặt ác của tình yêu sao?

Kha Bố ở trong phòng học tìm vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống, cậu mở sách ra, bên cạnh có người ngồi xuống. Khóe miệng Kha Bố trồi lên vẻ khổ não, khó trách có nhiều người ghét Chi Lý a, hắn thật có lắm cách khiến người ta thống khổ. Cậu quay đầu nhìn chằm chằm Chi Lý, Chi Lý nhìn chằm chằm bảng đen, khoảng cách gần như vậy, hắn lại coi như cậu không tồn tại luôn sao, bất luận trong mắt hắn đang có người nào, thì người đó cũng không phải cậu. Kha Bố xiết chặt bút, thật muốn chất vấn hắn: Tớ là cái gì của cậu, cậu vì cái gì muốn đối xử với tớ như vậy. Nhưng Kha Bố không dám lên tiếng, cậu biết Chi Lý ngược lại sẽ hỏi cậu câu hỏi tương tự, những việc này xảy ra không phải đều bắt đầu từ cậu sao?

Bọn họ cứ như vậy trải qua hai tiết, sau khi tan học Kha Bố đem đầu áp xuống mặt bàn, nhìn mũi giày Chi Lý. Vốn cho rằng chỉ cần cậu nổi giận với hắn, chỉ cần cậu hướng hắn mà phẫn uất, hắn sẽ chú ý tới cậu thôi, sẽ hiểu cho cậu thôi, nhưng mánh khóe này của cậu lại thật sơ suất, mỗi ngày sẽ phải trải qua một kịch bản không nguyện ý đóng này sao, sớm biết nói những lời như vậy sẽ có kết cục này, không bằng ban đầu cậu liền ôm hắn thật chặt, khiến hắn thấu hiểu cậu đi, cao ngạo cùng tự trọng kia, có ích sao, đáng tiền luôn sao, vì cái gì lại không thể buông xuôi được!

Tình nguyện để hắn tổn thương cậu còn hơn để cậu thiếu vắng hắn.

Chi Lý đứng lên, cứ như vậy rời đi.

Cảnh tượng này, tâm tình này giống như đã từng trải qua, gần đây có phải hay không quá nhiều lần nhớ tới quá khứ, tâm tình khác nhau nhớ lại một hồi ức giống nhau, hồi ức bên cạnh Chi Lý cũng không phải tất cả đều là ấm áp, lại như hiện tại, nếu hiện tại xảy ra một chuyện sẽ đi vào hồi ức, Kha Bố có lẽ sẽ không muốn nhớ tới.

Chapter
1 Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2 Chương 2: Vai chính
3 Chương 3: Chơi với tớ
4 Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5 Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6 Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7 Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8 Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9 Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10 Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11 Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12 Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13 Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14 Chương 14: Người dư thừa
15 Chương 15: Hoang đường
16 Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17 Chương 17: Thái Dương Công Công
18 Chương 18: Quái vật trong lòng
19 Chương 19: Một mình thật tốt
20 Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21 Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22 Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23 Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24 Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25 Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26 Chương 26: Tới nơi cần tới
27 Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28 Chương 28: Giống như trẻ con
29 Chương 29: Hương vị khác nhau
30 Chương 30: Sai lầm
31 Chương 31: Người được xếp hạng
32 Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33 Chương 33: Kẻ bắt chước
34 Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35 Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36 Chương 36: Thiếu vắng
37 Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38 Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39 Chương 39: Tâm đào hoa
40 Chương 40: Giáo huấn
41 Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42 Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43 Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44 Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45 Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46 Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47 Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48 Chương 48: Ghen là bực bội
49 Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50 Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51 Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52 Chương 52: Giống nhau
53 Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54 Chương 54: Bầu không khí
55 Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56 Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57 Chương 57: Đề tài ảm đảm
58 Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59 Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60 Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61 Chương 61: Đêm mát mẻ
62 Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63 Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64 Chương 64: Đại chiến gối đầu
65 Chương 65: Đào hoa?
66 Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67 Chương 67: Bài thi tra tấn người
68 Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69 Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70 Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71 Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72 Chương 72: Khổ hình
73 Chương 73: Cảm giác đã lâu
74 Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75 Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76 Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77 Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78 Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79 Chương 79: Chi Lý cho tớ
80 Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81 Chương 81: Người bất tử
82 Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83 Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84 Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85 Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86 Chương 86: Người quái lạ
87 Chương 87: Con rối và chủ nhân
88 Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89 Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90 Chương 90: Yêu và yêu
91 Chương 91: Vết sẹo
92 Chương 92: Loại người như mình
93 Chương 93: Ai là ai?
94 Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95 Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96 Chương 96: Kết thúc
97 Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98 Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99 Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100 Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101 Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102 Chương 102: Đường hầm
103 Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104 Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105 Chương 105: Hủy Diệt
106 Chương 106: Bại hoại
107 Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108 Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109 Chương 109: Chi gia
110 Chương 110: Bên cạnh tớ
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Năm đồng đổi lấy bạn trai
2
Chương 2: Vai chính
3
Chương 3: Chơi với tớ
4
Chương 4: Thay đổi cách đánh cược
5
Chương 5: Ánh mắt không thể tin
6
Chương 6: Đùa bỡn khôn lỏi rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
7
Chương 7: Không cần vì tình yêu mà tồn tại
8
Chương 8: Kha Bố thích màu sắc nhợt nhạt
9
Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân
10
Chương 10: Tớ không tức giận là có nguyên nhân
11
Chương 11: Lấy lí do này làm cớ để cậu bẻ cong
12
Chương 12: Bóng đen đêm khuya
13
Chương 13: Cuốn sổ khảo sát
14
Chương 14: Người dư thừa
15
Chương 15: Hoang đường
16
Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
17
Chương 17: Thái Dương Công Công
18
Chương 18: Quái vật trong lòng
19
Chương 19: Một mình thật tốt
20
Chương 20: Mong ước rẻ mạt
21
Chương 21: Năm mới tới rồi mà ý tưởng gì cũng chưa có
22
Chương 22: Sau yên tĩnh là náo nhiệt
23
Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
24
Chương 24: Đến giờ kể chuyện ma rồi (1)
25
Chương 25: Đến giờ kể chuyện ma rồi (2)
26
Chương 26: Tới nơi cần tới
27
Chương 27: Ồn ào, ồn ào
28
Chương 28: Giống như trẻ con
29
Chương 29: Hương vị khác nhau
30
Chương 30: Sai lầm
31
Chương 31: Người được xếp hạng
32
Chương 32: Hồi ức (1): Định ra vị trí của cậu trong lòng tớ
33
Chương 33: Kẻ bắt chước
34
Chương 34: Thêm nhiều nhược điểm
35
Chương 35: Cái gì cũng đều biết, chỉ là không thể làm
36
Chương 36: Thiếu vắng
37
Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ
38
Chương 38: Người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất
39
Chương 39: Tâm đào hoa
40
Chương 40: Giáo huấn
41
Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi
42
Chương 42: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Thượng)
43
Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)
44
Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)
45
Chương 45: Phiền não của Chu Hân Hợp
46
Chương 46: Chuyện hắn không chấp nhận được
47
Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
48
Chương 48: Ghen là bực bội
49
Chương 49: Phim thần tượng này bắt đầu hại khổ Kha Bố
50
Chương 50: Nhân vật chính của câu chuyện (2)
51
Chương 51: Nếu tôi là nam thì tốt rồi
52
Chương 52: Giống nhau
53
Chương 53: Bí mật của Trương Lạc
54
Chương 54: Bầu không khí
55
Chương 55: Biệt đội Cuồng Phong ra mắt phim ngắn đây*
56
Chương 56: Biệt đội Cuồng Phong mày xứng đáng trở thành lựa chọn đáng tin!
57
Chương 57: Đề tài ảm đảm
58
Chương 58: Hơi nóng mùa hè cùng hơi nóng của Chi Lý
59
Chương 59: Dạ hội âm nhạc
60
Chương 60: Truyền thuyết tình yêu học viện Thánh Kiệt
61
Chương 61: Đêm mát mẻ
62
Chương 62: Vẽ sở trường nhất
63
Chương 63: Phòng học đổi thành ký túc xá
64
Chương 64: Đại chiến gối đầu
65
Chương 65: Đào hoa?
66
Chương 66: Giáo viên phụ đạo dạy dỗ cậu
67
Chương 67: Bài thi tra tấn người
68
Chương 68: Lại đến kỳ nghỉ hè
69
Chương 69: Nhân vật chính của câu chuyện (3)
70
Chương 70: Không được lấy sinh mệnh ra nói giỡn
71
Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai
72
Chương 72: Khổ hình
73
Chương 73: Cảm giác đã lâu
74
Chương 74: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Thượng]
75
Chương 75: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Trung]
76
Chương 76: Tuổi trẻ phải sống thật thống thống khoái khoái [Hạ]
77
Chương 77: Phần thưởng rẻ mạt
78
Chương 78: Tình yêu của Tô Ấu Ngôn
79
Chương 79: Chi Lý cho tớ
80
Chương 80: Nhân vật chính của câu chuyện (4)
81
Chương 81: Người bất tử
82
Chương 82: Quan trọng và càng quan trọng hơn
83
Chương 83: Không muốn nhịn cũng phải nhịn
84
Chương 84: Chán ghét lẫn nhau
85
Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì
86
Chương 86: Người quái lạ
87
Chương 87: Con rối và chủ nhân
88
Chương 88: Chuyện không dám nghĩ có quá nhiều, quá nhiều
89
Chương 89: Vòng tới vòng lui, vẫn là...
90
Chương 90: Yêu và yêu
91
Chương 91: Vết sẹo
92
Chương 92: Loại người như mình
93
Chương 93: Ai là ai?
94
Chương 94: Chúng ta lạc vào phim truyền hình thối nát
95
Chương 95: Một cái liếc mắt bình thường
96
Chương 96: Kết thúc
97
Chương 97: Lý do tớ tồn tại
98
Chương 98: Chúng ta...Chúng ta không có tiền đồ Như vậy
99
Chương 99: Đêm này sao mà dài lê thê
100
Chương 100: Phải kết thúc mới biết được kết quả
101
Chương 101: Ánh mắt của Chi Lý
102
Chương 102: Đường hầm
103
Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ
104
Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)
105
Chương 105: Hủy Diệt
106
Chương 106: Bại hoại
107
Chương 107: Câu nói kia là ý gì
108
Chương 108: Đừng cướp vật quan trọng của trẻ nhỏ
109
Chương 109: Chi gia
110
Chương 110: Bên cạnh tớ