Vi Minh Hi cảm giác được Bành Viễn Chinh rất chân thành và tôn trọng ông, nên trong lòng cảm thấy ấm áp, gắt gao bắt tay Bành Viễn Chinh, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Ông cả đời ở cơ quan cũng không đề bạt lên được, kỳ thật trong lòng cảm thấy tức nghẹn và uất ức. Trong thời gian đảm nhận, đương nhiên là không dám biểu hiện ra ngoài. Nhưng khi sắp về hưu, cái gì cũng buông ra thì lại càng thấy rõ.
Kém cỏi nhất là về hưu ở cương vị cấp phó phòng, vậy thì còn sợ cái gì? Cho nên, Vi Minh Hỉ căn bản là không còn sợ gì, ngay cả Hách Kiến Niên cũng không để vào mắt, càng không cần phải nói đến Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như Bành Viễn Chinh.
Nhưng ông thật không ngờ, khác với những cán bộ trẻ tuổi khác, Bành Viễn Chinh đối với cán bộ lão thành như ông thái độ rất tôn trọng. Ông sống cả đời, cái gì là chân thành, cái gì là dối trá trong quan trường còn không nhìn ra được sao.
Ông thở dài, bắt tay Bành Viễn Chinh, cảm thấy giải phóng được rất nhiều oán khí trong lòng, bao gồm đối với những lãnh đạo ở quận, lãnh đạo thị trấn, thậm chí là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên.
Bành Viễn Chinh kiên nhẫn lắng nghe, lâu lâu phụ họa thêm vài câu.
Trong lúc nhất thời, Vi Minh Hỉ cảm giác như gặp được tri âm, liền kéo cánh tay Bành Viễn Chinh không thôi, muốn hắn về nhà ông dùng cơm.
Bành Viễn Chinh luôn mãi xin miễn không được, đành phải bất đắc dĩ theo Vương Minh Hỉ về nhà ông ở thị trấn.
Vào giờ cơm chiều, Lý Tuyết Yến lo lắng đứng ở hành lang chờ hắn, vẫn không thấy Bành Viễn Chinh trở về. Cô muốn đợi Bành Viễn Chinh về rồi cùng nhau ăn cơm.
Thư ký phòng chính Đảng Lý Tân Hoa vội vàng chạy tới, thở dốc nói:
- Phó bí thư Lý, Chủ tịch thị trấn Bành đã đến nhà Chủ tịch Vi ăn cơm rồi.
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, chợt nhăn mày lại.
Vi Minh Hỉ ở thị trấn chính là một lão già khác người. Ông ta hai năm trước biểu hiện vô cùng thật thà, chất phác, thuộc loại cần cù và hiền lành. Bước chân ra ngoài một con kiến cũng không dám đạp, thấy ai cũng cúi đầu khom lưng. Lãnh đạo bảo làm gì thì làm nấy, không dám ngược ý. Nhưng hai năm gần đây, ông ta đột nhiên biến thành một người khác. Xem ai cũng không vừa mắt, ai bảo gì cũng không mua. Trong bộ máy thị trấn, với các lãnh đạo khác, nhất là những cán bộ không hợp cạ thì thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi cọ không ngừng.
Lý Tuyết Yến cảm thấy người đàn ông này tật xấu rất nhiều, rất khó tiếp cận, cũng không lường trước được, Bành Viễn Chinh vừa mới đến thị trấn, ngược lại lại tranh thủ được nhiệt tình của lão già này.
Đây là tình trạng như thế nào?
Lý Tuyết Yến nhíu mày, cảm thấy lo lắng, chuẩn bị sau khi ăn cơm xong sẽ đến Vi gia xem qua.
Nhà của Vi Minh Hỉ nói là ở thị trấn, nhưng trên thực tế là ở một thôn của thị trấn Vân Thủy. Bành Viễn Chinh và Vi Minh Hỉ xuyên qua quốc lộ từ nam qua bắc của thị trấn, vào thôn Vân Thủy. Ở thôn này, nhà cửa đều là nhà hai, ba tầng, đủ loại kiểu dáng. Trước mỗi nhà đều đậu vài chiếc xe máy. Bởi vậy, có thể thấy được người trong thôn này không phải giàu có bình thường.
Đi sâu vào thôn Vân Thủy, một căn nhà có chút thời cổ hiện ra trước mắt. Loại nhà ngói kiểu cũ này, có một gian ở trên còn lợp tranh, hiển nhiên là do tổ tông để lại, và chưa kịp sửa chữa.
Một căn nhà tứ hợp viện đơn sơ nằm giữa những căn nhà lầu khác trong thôn Vân Thủy như vậy thật là chói mắt.
Bước vào trong nhà, nhìn bên trong đều là những vật dụng và dụng cụ gia đình kiểu cũ. Bành Viễn Chinh trong lòng rất rõ, nhà của Vi Minh Hỉ thuộc loại hộ nghèo trong thôn.
Vợ của Vi Minh Hỉ đang nằm trên giường, nghe nói là bị liệt nửa người hai năm nay. Ông ta có một trai một gái. Con gái làm công cho nhà máy ươm tơ ở thị trấn. Còn đứa con trai thì sau khi tốt nghiệp đại học được phân đến một xã hẻo lánh cách thị trấn Vân Thủy năm mươi km làm công việc giấy tờ, chỉ có cuối tuần mới trở về.
- Tiểu Quyên, con đi mua chút thịt về nấu vài món. Ba muốn uống một ly rượu với Chủ tịch thị trấn Bành.
Vi Minh Hỉ đứng ở trong nhà nói chuyện với con gái Vi Minh Quyên.
Vi Tiểu Quyên nhìn qua là biết đây là một cô gái trung thực, không chỉ có tính cách giản dị, lại còn thật thà chất phác. Cô mặc một chiếc áo thun trắng bạc màu cùng với cái quần đùi, vóc dáng cao gầy.
Vi Tiểu Quyên từ trong tay Vi Minh Hỉ tiếp nhận một tờ tiền năm mươi nhân dân tệ nhăn nheo, yên lặng xoay người bước đi. Thân hình gầy yếu lắc lư trong chiếc áo thun rộng thùng thình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Chủ tịch Vi, ngài cần gì phải tốn kém như vậy? Trong nhà có gì thì làm cái nấy, tiêu tiền để làm gì?
- Chủ tịch thị trấn Bành đã quan tâm đến lão Vi tôi, lão Vi tôi tuy nghèo một chút nhưng không đến mức không lo nổi một bữa cơm.
Vi Minh Hỉ nói xong, liền đem một cái bàn nhỏ kê dưới dàn mướp trong sân, rồi mang thêm hai cái ghế đẩu, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, mời ngồi. Điều kiện trong nhà đơn sơ, mong lãnh đạo đừng trách.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười:
- Chủ tịch Vi sao lại nói vậy?
Bành Viễn Chinh nói xong liền ngồi xuống, đối diện với Vi Minh Hỉ. Hắn lấy thuốc ra, mời Vi Minh Hỉ một điếu rồi nói chuyện với nhau.
Nói đến gia cảnh nhà mình, Vi Minh Hỉ thở dài:
- Tình huống trong nhà cậu cũng thấy rồi đấy, kỳ thật thì nói nghèo cũng chẳng phải nghèo. Chỉ là vợ đang bệnh, con trai thì không có ở đây. Tôi nhiều năm công tác bận rộn, trong nhà lại chẳng có đàn ông, liền trông cậy cả vào con bé Tiểu Quyên. Thật vất vả cho nó.
- Con bé tốt nghiệp trung học thì đến làm công ở thị trấn. Không có nó thì thằng nhỏ cũng không học được đại học. Đáng thương cho thằng bé, đến bây giờ 27 tuổi rồi cũng không có đối tượng nào.
- Thôn dân ở đây chủ yếu là làm thợ ở các xí nghiệp, hay buôn bán nên trên cơ bản đều giàu có. Chỉ có tôi là một cán bộ cấp phó phòng vô dụng. Mang tiếng là cán bộ lãnh đạo thị trấn nhưng đến tháng chỉ nhận mấy đồng bạc tiền lương. Thật sự là mất mặt.
Nói đến đây, Vi Minh Hỉ không kìm nổi ánh mắt có chút ươn ướt.
Bành Viễn Chinh cũng không kìm nổi xúc động.
Một cán bộ lãnh đạo thị trấn không ngờ lại là hộ nghèo nhất trong thôn. Đại khái đây chính là áp lực đau khổ của Vi Minh Hỉ trong hơn mười năm qua.
Lúc này, Vi Tiểu Quyên xách về mấy bịch thức ăn đã nấu chín, còn mua thêm cả bia. Một cô gái thân hình gầy yếu cố gắng mang túi bia vào sân, Bành Viễn Chinh thấy vậy liền khẩn trương đứng dậy, tiếp nhận bia trong tay cô, tránh không được lại có vài câu khách khí.
Sau khi uống vài chai bia, Vi Minh Hỉ lại bực tức, chủ yếu là về công tác của con trai ông Vi Tiểu Cương.
Vi Tiểu Cương tốt nghiệp đại học, Vi Minh Hỉ muốn đem con mình về cơ quan thị trấn Vân Thủy nhưng không được. Sau đó ông lại tìm đến quận nhưng cũng không được. Lẽ ra, với khó khăn của ông, thị trấn hẳn là phải suy xét. Nhưng một danh ngạch năm đó lại bị một lãnh đạo ở quận chiếm lấy. Vi Tiểu Cương bất đắc dĩ bị phân đến một xã xa xôi.
Sau lại, Vi Minh Hỉ lại hoạt động với ý định đem Vi Tiểu Cương trở về. Nhưng bất kể ông tìm cách như thế nào, Hách Kiến Niên cũng không đồng ý, nói biên chế của thị trấn đã đủ, phòng nhân sự không làm nữa.
Vi Minh Hỉ nửa đời trước là người thành thật. Tuy là cán bộ cấp phó phòng nhưng ở cơ quan quận lại không có mấy người quen. Ông ta hoạt động ở phòng Nhân sự, người ta cũng không thèm để ý.
Trải qua vài lần đả kích như vậy, hơn nữa lại sắp về hưu, tâm tính Vi Minh Hỉ liền thay đổi. Ông cảm thấy mình cả đời chịu thiệt, vì quá thành thật mà bị uất ức không nói nên lời.
Kết quả, từ người thành thật, Vi Minh Hỉ lại biến thành một Vi Minh Hỉ cứng đầu.
Tâm tình của Vi Minh Hỉ trở nên thoải mái. Khó có lãnh đạo thị trấn nào chịu nghe ông than thở như vậy. Ông uống không được bao nhiêu thì say mèm, đủ thấy tửu lượng của ông không cao lắm.
Bành Viễn Chinh thở dài, dìu Vi Minh Hỉ vào trong nhà, đặt ông nằm xuống, sau đó đến cửa phòng của Vi Tiểu Quyên đối diện, muốn tạm biệt cô đồng thời bảo cô nấu cho Vi Minh Hỉ một chén thuốc dã rượu.
Hắn gõ cửa, nhưng không thấy bên trong có động tĩnh. Bành Viễn Chinh đợi một lát, phát hiện Vi Tiểu Quyên không có ở trong phòng. Hắn nương nhờ ngọn đèn mờ trong phòng, thấy trên bàn bên trong có một ly nước, còn có nửa ổ bánh mỳ, và một cái chén nhỏ, bên trong là dưa muối với cà rốt.
Bành Viễn Chinh cảm thấy giật mình.
Hắn chậm rãi thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn căn nhà của Vi gia, rồi sau đó bước chân ra ngoài sân. Khi ra đến sân, chỉ thấy Vi Tiểu Quyên đang gánh nước, đầu đổ đầy mồ hôi, run giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành.
- Ồ, cô đang gánh nước sao? Trong nhà không có hệ thống cung cấp nước uống à?
Bành Viễn Chinh hỏi.
- Hôm nay nước cúp mất, nên tôi đến tháp nước trong thôn để gánh nước. Chủ tịch thị trấn Bành, ngài đây là?
Vi Tiểu Quyên khiếp sợ, có chút không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi phải về. Đúng rồi, ba của cô say rượu. Cô hãy trở về chăm sóc ông ấy.
Nói xong, Bành Viễn Chinh hướng Vi Tiểu Quyên gật đầu.
Rời khỏi nhà Vi gia, Bành Viễn Chinh cảm thấy có chút nghẹn khuất. Hắn bước nhanh, liền đụng phải Lý Tuyết Yến đang đến Vi gia tìm hắn.
Trong bóng đêm chạng vạng, chiếc áo thun màu trắng của Lý Tuyết Yến trông rất bắt mắt.
Cô bước nhanh vài bước:
- Viễn Chinh, sao anh lại chạy đến Vi gia uống rượu vậy?
- Lão già đó là người gàn dở. Anh đừng qua lại nhiều với ông ta.
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Tuyết Yến, Chủ tịch Vi không phải là người xấu. Ông ta hẳn là cảm thấy bị áp lực khi chuẩn bị về hưu nên tạm thời bộc phát ra thôi. Khi tôi đến nhà ông ấy, hoàn cảnh của gia đình ông ấy thật sự rất khó khăn. Toàn bộ thôn đều là nhà lầu, chỉ có nhà Vi gia là rách nát, làm cho người ta cảm thấy thương cảm.
- Thôi đi, không nói nữa. Tôi muốn quay về thành phố lấy chút đồ, cô đêm nay ở lại thị trấn chứ?
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, bỏ qua sự việc của Vi gia, quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Yến hỏi.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Tôi cũng muốn về nhà, nếu không thì đâu chờ anh.
Hai người sóng vai nhau bước vào cơ quan, ngồi lên xe sau đó trở về thành phố.
Bành Viễn Chinh muốn ở lại thị trấn, đương nhiên là phải về nhà lấy chút đồ. Còn Lý Tuyết Yến thì mỗi ngày đều về lại thành phố.
Kỳ thật thì thị trấn Vân Thủy cách thành phố cũng chỉ có mười km, ngồi taxi chỉ khoảng nửa tiếng. Có những cán bộ nhà ở thành phố, buổi chiều năm giờ tan tầm thì ngồi xe số 18 trực tiếp trở về thành phố.
Updated 244 Episodes