Chương 132: Bành Viễn Chinh sáng tạo khái niệm kinh tế độc đáo: Hiểu lầm lớn

Buổi tiệc chào đón ở thành phố kết thúc sớm bởi vì các lãnh đạo Trung ương đều tuổi cao, nhất định phải nghỉ ngơi, không thể "thù tạc" quá lâu với cán bộ tỉnh và thành phố.

Nhưng Trương lão và Trịnh lão lại muốn ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh đêm thành phố Tân An.

Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình nghe cấp dưới báo cáo về việc này, không đám chậm trễ, lập tức đích thân ra lệnh cho công an tỉnh và thành phố âm thầm bảo vệ cho các lãnh đạo Trung ương.

Trương lão và Trịnh lão biết hai người đang ở cơ sở, hễ ra ngoài đều phải có cảnh vệ, đây là điều không thể tránh được.

Trương lão và Trịnh lão đi trước, Từ Xuân Đình theo sát phía sau, rồi đến thư ký của hai vị lãnh đạo lão thành. Trong màn đêm, đoàn người ra khỏi khách sạn Tân An, đi dọc theo con đường rộng lớn trước khách sạn.

Hai bên đường nhà cao tầng san sát, ánh đèn neon rực rỡ, trên đường xe cộ tấp nập, cảnh tượng thật sự phồn hoa.

Trương lão chậm rãi dừng chân lại, nhìn Trịnh lão cảm thán:

- Lão Trịnh này, Tân An chỉ là một thành phố nhỏ cấp ba thôi đấy! Không cần xem thêm, chỉ riêng cảnh sinh hoạt về đêm ở nội thành, cũng đủ thấy cải cách và mở cửa mang lại thay đổi nghiêng trời lệch đất cho Trung Quốc như thế nào rồi!

- Đúng vậy, mười năm trước, chỉ có ở vùng duyên hải phía nam mới có thể nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa đô hội như thế này; nhưng bây giờ, tiến trình hiện đại hóa đã diễn ra rất nhanh, một thành phố nhỏ như Tân An là bằng chứng thuyết phục nhất. Hai mươi năm sau, sự phục hưng của Trung Quốc không hề là giấc mộng. Đáng tiếc, hai lão già chúng ta còn có thể được thấy ngày đó hay không?

Trịnh lão giọng sang sảng, cười to nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Từ Xuân Đình vội cười theo:

- Trịnh lão, các lãnh đạo thân thể khỏe mạnh, lãnh đạo chúng tôi vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, con thuyền đất nước vẫn cần các lãnh đạo cầm lái mà! (sic!)

Trương lão quay đầu lại liếc nhìn Từ Xuân Đình một cái, thản nhiên cười nói:

- Sống thêm mười năm, hẳn là có thể, sống thêm mấy chục năm, vậy thành yêu quái à? Không phải ai cũng có thể sống lâu trăm tuổi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, chúng ta đã qua cái thời sùng bái cực tả một cách mù quáng rồi! (1)

Từ Xuân Đình xấu hổ cười:

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Cải cách đạt được nhiều thành tựu, mà cải cách cũng là lối thoát tất yếu. Không cải cách, tiếp tục bế quan tỏa cảng, đất nước chúng ta sẽ không thể vươn lên.

Đột nhiên Trịnh lão phất phất tay:

- Nhưng cải cách cũng tồn tại những vấn đề của nó, làm thế nào hợp quần tăng sức mạnh là điều cần được nghiên cứu. Sau khi tôi lui về, đã liên tiếp tới nhiều tỉnh và thành phố, cảm giác của tôi là, rất nhiều địa phương phắt triển với tốc độ rất nhanh, nhưng cũng nảy sinh không ít vấn đề. Chẳng hạn như diện tích nông nghiệp giảm sút trên diện rộng, hay khoảng cách chênh lệnh giàu nghèo ngày càng mở rộng. Một số tỉnh quá nghèo, một số lại quá giàu, hiện tượng này cần phải nghiêm túc suy nghĩ và đề cao cảnh giác.

Đồng chí Xuân Đình, các cậu là cán bộ cấp tỉnh, nhất định phải chú trọng, phát hiện vấn đề nhiều hơn, giải quyết vấn đề nhiều hơn, đề xuất ý kiến và đề nghị với Trung ương nhiều hơn, chứ không phải lúc nào cũng tô hồng, ca tụng một chiều.

Ánh mắt nghiêm nghị và thâm trầm của Trịnh lão dừng thật lâu trên người Từ Xuân Đình.

Từ Xuân Đình trịnh trọng gật đàu:

- Xin lãnh đạo yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng công tác, kịp thời báo cáo tình hình cơ sở lên Trung ương, mặt khác, trước mắt Tỉnh ủy chúng tôi cũng đang nhằm vào vấn đề đề xuất của Trịnh lão, tiến hành nghiên cứu đối sách.

Trịnh lão im lặng gật đầu, tiếp tục di về phía trước.

Được vài bước, Trịnh lão đột nhiên quay lại nhìn Trương lão cười khẽ:

- Lão Trương, huấn luyện viên Tiểu Bành hẹn gặp chúng ta ở đâu?

Trương lão cười:

- Ban ngày không tiện, tối nay thừa dịp tản bộ hẹn gặp cậu ta luôn.

Thư ký của Trương lão vội vàng bước tới, kính cẩn cười nói:

- Thủ trưởng.

- Sắp xếp xong chưa?

- Thủ trưởng, tôi đã gọi điện cho đồng chí Tiểu Bành, cậu ấy chờ ở cổng công viên phía trước.

- Tốt. Đi, lão Trịnh, đi gặp huấn luyện viên Tiểu Bành đi.

Trương lão và Trịnh lão cười ha hả, rảo bước.

Từ Xuân Đình ngẩn ra, trong lòng hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ các lãnh đạo đi dạo chỉ là cái cớ, mục đích chính là gặp một người? Huấn luyện viên Tiểu Bành? Chẳng lẽ…

Từ Xuân Đình cũng khẩn trương đuổi theo.

Trước cửa công viên Tân An, quả nhiên Từ Xuân Đình thấy dưới ánh đèn đường, Bành Viễn Chinh mặcc một bộ đồ thể dục màu xanh, chân mang giày trắng thể thao, tay xách hai túi to, mỉm cười chào đón Trương lão và Trịnh lão.

Quả nhiên, các lãnh đạo đến Tân An, là kết quả "vận động" của người thanh niên này. Từ Xuân Đình khẽ thở dài, bước chậm lại.

- Trương lão, Trịnh lão, chào hai vị thủ trưởng.

Bành Viễn Chinh kính cẩn cười, chào hỏi Trương lão và Trịnh lão.

Trịnh lão cười vỗ vai Bành Viễn Chinh:

- Tiểu Bành à, cậu đưa mấy lão già chúng ta đến Tân An, cũng không ra mặt chiêu đãi, vừa rồi tôi nói với lão Trương, tối nay hai chúng ta để dành bụng, cậu phải mời chúng tôi ăn cơm.

- Ừ, tôi muốn ăn đồ ăn vặt của Tân An.

Trương lão phụ họa.

Bành Viễn Chinh biết rằng lãnh đạo nói đùa, mà cho dù họ không nói đùa, hắn cũng không thể mời hai vị lãnh đạo tùy tiện ra ngoài ăn cơm, nếu chẳng may tình trạng vệ sinh không đảm bảo, khiến các lãnh đạo ăn vào bị đau bụng, ảnh hưởng tới sức khỏe, hắn không thể gánh nổi trách nhiệm.

- Hai vị thủ trưởng trăm công ngàn việc, có thể bớt chút thời gian đến Tân An chỉ đạo công tác, toàn thành phố chúng tôi hết sức vui mừng, đừng nói là một bữa cơm, chúng tôi còn mong các vị thường trú ở Tân An, mỗi ngày đều vui vẻ mời cơm!

Hai vị lãnh đạo nghe Bành Viễn Chinh nói xong, không kìm nổi bật cười ha hả, chỉ Bành Viễn Chinh cười mắng:

- Tiểu tử thối này, nói đi nói lại cả buổi, rốt cuộc cậu cũng chỉ cho hai lão già chúng tôi ăn bánh vẽ thôi!

- Tiểu Bành à, cậu đưa chúng tôi tới đây, lột da hổ làm cờ, rắp tâm bất lương!

Trương lão cười mỉm nói.

Ở thời điểm thành phố Tân An trình báo để giữ đường cao tốc đi qua địa phận của mình, Bành Viễn Chinh âm thầm vận động đưa họ đến Tân An, mục đích là gì, đương nhiên Trương lão và Trịnh lão thừa hiểu.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái nói:

- Không dám giấu diếm hai vị lãnh đạo, quả thật là tôi có suy nghĩ về điểm ấy. Nhưng, hai vị xem, Tân An chúng tôi là thành phố công nghiệp, hiện nay, thông qua cải cách và mở cửa, đang từng bước tỏa sáng sức sống. Nhưng kinh tế phát triển, có yêu cầu rất cao về giao thông. Nếu đường cao tốc đi qua Tân An, chưa tới năm năm, Tân An sẽ trở thành trung tâm kinh tế, thương mại và hậu cần quan trọng của tỉnh Giang Bắc, thậm chí của cả nước.

Hơn nữa, đường cao tốc đi qua Tân An, là một đường thẳng tắp, sẽ tiết kiệm chi phí xây dựng rất lớn; mà thành phố Trạch Lâm, đối thủ cạnh tranh của chúng tôi, là một thành phố nông nghiệp, cơ sở công nghiệp rất mỏng yếu, nếu đường cao tốc đi qua Trạch Lâm, đương nhiên sẽ thúc đẩy kinh tế Trạch Lâm phát triển, nhưng xét về lâu dài, sẽ không sử dụng hết công suất và lãng phí tài nguyên. Trình độ phát triển của họ tạm thời còn chưa cần đến đường cao tốc để làm động lực phát triển, nếu cứ cưỡng ép làm, e là dùng ngựa tốt đem kéo xe bò!

Với tốc độ hiện đại hóa của đất nước, tôi tin rằng mạng lưới đường cao tốc của chúng ta sẽ giống như ở nước Mỹ, chạy ngang chạy dọc, nối liền thông suốt khắp đất nước, vô cùng phát triển. Nhưng ăn cơm phải ăn từng miếng, phát triển cũng phải nhìn bao quát trước sau. Hai vị thủ trưởng, nếu đường cao tốc xây dựng xong, đường từ Tân An đến tỉnh thành sẽ rút ngắn một nửa, mà giao thông giữa Tân An với các thành phố khác cũng sẽ càng chặt chẽ.

Tân An ở trung tâm tỉnh Giang Bắc, nếu Tân An phát triển mạnh, sẽ có tác dụng lan tỏa rất mạnh, trở thành thành phố trung tâm và thành phố vùng duyên hải mở ra vòng kinh tế đời thứ ba, mang lại sức sống cho sự phát triển trước mắt và sức lan tỏa dần dần về sau.

Bành Viễn Chinh từ tốn nói.

Trương lão và Trịnh lão lắng nghe rất chăm chú, đột nhiên Trương lão ngạc nhiên hỏi:

- Vòng kinh tế đời thứ ba là cái gì?

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, mặt ủng đỏ. Đây là suy nghĩ cá nhân của hắn, tự nghĩ ra một danh từ, bởi vì suy xét đã lâu, theo bản năng nói ra trước mặt hai vị lãnh đạo.

Bành Viễn Chinh xấu hổ cười:

- Trương lão, đây là cách hiểu của cá nhân tôi, rất thô lậu, rất rõ ràng.

- Đừng lo, cậu nói xem, tôi cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.

Trương lão khoát tay nói.

- Hai vị thủ trưởng, tôi nghĩ như thế này: nếu gọi nhóm các thành thị và đặc khu kinh tế vùng duyên hải là vòng kinh tế đời thứ nhất, như vậy thì, các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, bởi vì có điều kiện địa lý đặc biệt, có ưu thế chính trị và chính sách quốc gia hỗ trợ, trở thành vòng kinh tế đời thứ hai.

Hiện nay, kinh tế mở cửa, thành phố phát triển với tốc độ kinh người, các thành phố trung tâm tỉnh lỵ cũng từng bước tăng tốc, nhưng ngoài những nơi này, nếu chúng ta muốn bảo đảm phát triển một cách tổng thể, tránh phát triển không cân đối, thu hẹp cách biệt giữa các khu vực, nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp tục tạo ra một vùng kinh tế "giảm xóc" cùng với khu vực quá độ.

Loại vùng kinh tế "giảm xóc' này chính là thành phố nằm ở trung tâm khu vực. Thành phố trung tâm khu vực phát triển, không chỉ gắn liền với vòng kinh tế đời thứ nhất, vòng kinh tế đời thứ hai, mà còn có thể tạo ra tác dụng lan tỏa rất lớn, kéo toàn bộ khu vực chung quanh cùng phát triển…Tôi đánh bạo gọi đó là vòng kinh tế đời thứ ba.

Đặc khu kinh tế và thành phố mở cửa là đầu rồng, thành phố trung tâm tỉnh lỵ là đuôi rồng, nếu ở mình rồng không có những trụ đỡ vững chắc, xét về tổng thể, sự phát triển của đất nước sẽ trở thành coi trọng đầu và đuôi mà coi nhẹ khúc giữa.

Bành Viễn Chinh nói xong, Trịnh lão không kìm nổi vỗ tay khen ngợi:

- Khá lắm, rất có tầm nhìn, thảo nào bài văn của cậu và tinh thần bài diễn văn Nam tuần của lãnh đạo tối cao lại ăn khớp với nhau như vậy. Lão Trương này, tôi thấy khái niệm vòng kinh tế đời thứ ba này, cần phải bảo người của phòng nghiên cứu tổng kết lại một chút.

Trương lão nghiêm nghị gật đầu:

- Xem ra huấn luyện viên Tiểu Bành không chỉ giỏi Thái Cực Quyền mà cũng rất có tư duy kinh tế. Nếu cán bộ cơ sở đều có trình độ lý luận và tinh thần nỗ lực như cậu, mấy lão già chúng tôi cũng yên tâm.

Trịnh lão chợt vỗ vai Bành Viễn Chinh:

- Khen cậu vài câu, nhưng không được tự mãn đâu đấy!

Trong mắt người bình thường, lãnh đạo Trung ương như Trương lão, Trịnh lão có địa vị cao không thể với tới, uy nghiêm vô cùng, nhưng thật ra, từ trong đáy lòng, họ cũng là những người già hiền hòa, dễ gần, chỉ có điều, so với người bình thường, trong lòng họ mang nặng nỗi ưu tư về vận mệnh quốc gia, đứng ở chỗ cao nhìn được xa hơn.

(1) Có lẽ tác giả ám chỉ tệ sùng bái cá nhân đến mức cực đoan và mù quáng ở Trung Quốc đối với Mao Trạch Đông. Trên danh nghĩa Mao Trạch Đông là người lãnh đạo cao nhất của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nhưng trên thực tế, ông ta là vị hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc, mà lại là vị hoàng đế quyền lực nhất trong số những vị hoàng đế đã từng cai trị Trung Quốc. Trong thời kì ở Diên An, đã có lần Mao hỏi người phiên dịch tiếng Nga của mình là Sư Triết (師哲) về sự khác nhau giữa Chủ tịch và Hoàng đế. Sư Triết trình bày một cách có hệ thống, trên cơ sở kiến thức chính trị của ông, nhưng Mao cười lớn và nói: "Trên thực tế, cũng chỉ là một thôi!".

Năm 1951, người ta đã trình Mao danh sách những khẩu hiệu chào mừng ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5 để ông ta phê duyệt, ông ta tự mình thêm vào câu: "Mao Chủ tịch muôn năm!" Và trong suốt mấy chục năm, người dân Trung Quốc vẫn tung hô "vạn tuế" (muôn tuổi) ông như đối với một vị hoàng đế thời phong kiến. Vào thời đỉnh cao của sự sùng bái cá nhân, Mao Trạch Đông còn được tôn là người có bốn cái "vĩ đại": Người thầy vĩ đại, Lãnh tụ vĩ đại, Thống soái vĩ đại, Người cầm lái vĩ đại (Vĩ đại đạo sư, vĩ đại lãnh tụ, vĩ đại thống soái, vĩ đại đà thủ), bất chấp sự thật là những chính sách sai lầm của ông ta đã gây ra cái chết của 70 triệu người dân Trung Quốc vô tội.

Kim Dung đã "nhại" lại sự sùng bái quá mức này qua hình tượng hai nhân vật "sừng sỏ": Nhậm Ngã Hành giáo chủ Triêu Dương Thần giáo (Tiếu ngạo giang hồ) và Hồng giáo chủ, giáo chủ Thần Long giáo (Lộc đỉnh ký). Nếu giáo chủng Triêu Dương Thần Giáo chúc tụng Giáo Chủ mình là: văn thánh võ đức, nhân nghĩa anh minh, thiên thu trường tri, nhứt thống giang hồ, thì giáo chúng Thần Long Giáo cũng chúc tụng Giáo Chủ mình là: thần thông quảng đại, hưởng phúc trọn đời, thọ ngang Thượng Đế! Và có lẽ đó là lý do có một thời truyện của Kim Dung bị cấm ở Trung Quốc.

Mao Trạch Đông cũng chính là người đã ra lệnh cho Diệp Kiếm Anh và Đặng Tiểu Bình chỉ huy trận đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam vào ngày 19 tháng 1 năm 1974.

Chapter
1 Chương 001: Mùa hè tủi nhục và đau xót
2 Chương 002: Ác khí
3 Chương 003: Thân thế kinh thiên
4 Chương 004: Không môn đăng hộ đối
5 Chương 005: Bạch Vân Quan
6 Chương 006: Công phá thành lũy từ bên trong
7 Chương 007: Gia đình quyền quý
8 Chương 008: Luyện Thái cực (Phần 1)
9 Chương 009: Luyện Thái cực (Phần 2)
10 Chương 10: Dò xét
11 Chương 11: Khống chế ván cờ, không lo quân cờ
12 Chương 12: Gặp con cả của Phùng gia
13 Chương 13: Phùng gia gợn sóng
14 Chương 14: Phùng Thiến Như thất thố
15 Chương 15: Thu mua
16 Chương 16: Lấy lui vì tiến, tìm tòi trước khi hành động
17 Chương 17: Gặp Phùng lão
18 Chương 18: Kiên quyết
19 Chương 19: Phùng lão an bài
20 Chương 20: Phía trong “Bức tường đỏ”
21 Chương 21: Phùng lão đầy thâm ý
22 Chương 22: Không biết điều
23 Chương 23: Khách đến từ thủ đô
24 Chương 24: Quyết định lựa chọn trọng đại lần thứ hai
25 Chương 25: Bối cảnh
26 Chương 26: Trưởng ban Tống
27 Chương 27: Vận may?
28 Chương 28: Mã Tự chứ không phải cái bô
29 Chương 29: Uy thế phủ đầu
30 Chương 30: Xung đột
31 Chương 31: Sợ cái khỉ mốc!
32 Chương 32: Âm kém dương sai
33 Chương 33: Tiếng lành đồn xa
34 Chương 34: Lời mời của Phùng Thiến Như
35 Chương 35: Số ghế sắp xếp thứ tự đời thứ ba Phùng gia
36 Chương 36: Bạn trai thần bí của Phùng Thiến Như
37 Chương 37: Một nụ hôn
38 Chương 38: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 1)
39 Chương 39: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 2)
40 Chương 40: Quà tặng nhỏ của các lão lãnh đạo
41 Chương 41: Vương An Na
42 Chương 42: Rất quyến rũ
43 Chương 43: Không thể không vượt qua cạm bẫy
44 Chương 44: Lời gợi ý của Trưởng ban Tống
45 Chương 45: Làm khó dễ
46 Chương 46: Chuột chạy ngoài đường
47 Chương 47: Không quan tâm hơn thua
48 Chương 48: Cuộc họp phê bình
49 Chương 49: Con trai Tống Bính Nam
50 Chương 50: Nể hay không nể?
51 Chương 51: Xa hoa trụy lạc
52 Chương 52: Có chuyện xảy ra
53 Chương 53: Mạnh Lâm thất nghiệp
54 Chương 54: Tai nạn xe hơi
55 Chương 55: Tôi nhất định sẽ phải đòi công bằng
56 Chương 56: Điêu dân có lai lịch
57 Chương 57: Lai lịch người gây ra tai nạn
58 Chương 58: Trưởng ban Tống dò xét
59 Chương 59: Báo cảnh sát
60 Chương 60: Phùng lão nổi giận
61 Chương 61: Cục trưởng Cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân
62 Chương 62: Kính trọng nhưng giữ khoảng cách
63 Chương 63: Các người diễn trò đủ chưa?
64 Chương 64: Trương gia sụp đổ
65 Chương 65: Lệnh điều chuyển
66 Chương 66: Chị là công thần của Phùng gia chúng ta
67 Chương 67: Long trời lở đất
68 Chương 68: Tôi thay mẹ tôi hỏi các người!
69 Chương 69: Bái tế - Khiếp sợ
70 Chương 70: Cháu đích tôn của Phùng gia
71 Chương 71: Đại biến động về nhân sự
72 Chương 72: Đề nghị
73 Chương 73: Mặc cho gió táp mưa sa
74 Chương 74: Đống lửa thứ nhất
75 Chương 75: Gia Cát Cấu
76 Chương 76: Lòng đố kỵ vô danh
77 Chương 77: Tiềm long chưa vọt khỏi vực sâu
78 Chương 78: Hoàn toàn bị chọc giận
79 Chương 79: Xem một trò hay
80 Chương 80: Đề cử cán bộ tập huấn
81 Chương 81: Mắc nghẹn
82 Chương 82: Quan điểm khác biệt
83 Chương 83: Hai Phó phòng
84 Chương 84: Thời tiết lại thay đổi
85 Chương 85: Không thể không tranh
86 Chương 86: Tái điều chỉnh cao tầng
87 Chương 87: Năm mới
88 Chương 88: Cạnh tranh thăng chức
89 Chương 89: Vô đề
90 Chương 90: Bất cứ giá nào
91 Chương 91: Biện luận (Phần 1)
92 Chương 92: Biện luận (Phần 2)
93 Chương 93: Biện luận (phần cuối)
94 Chương 94: Dân chủ xác định và đánh giá
95 Chương 95: Tạ Tiểu Dung rời khỏi
96 Chương 96: Xuất thế ngang trời
97 Chương 97: Rất nhiều thủ đoạn
98 Chương 98: Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi
99 Chương 99: Lễ vật của Bành Viễn Chinh
100 Chương 100: Mạnh dạn góp lời, vị trí thấp kém cũng có thể lo nghĩ cho đất nước
101 Chương 101: Vén màn bí mật: Chấn động!
102 Chương 102: Phùng Thiến Như bỏ trốn: Chấn động!
103 Chương 103: Ước định: Hiểu lầm lớn
104 Chương 104: Cha con Tống Bính Nam đến nhà: Hiểu lầm lớn
105 Chương 105: Nữ diễn viên Mộ Tình: Hiểu lầm lớn
106 Chương 106: Gặp gỡ bất ngờ: Hiểu lầm lớn
107 Chương 107: Bốn bóng đèn lớn: Hiểu lầm lớn
108 Chương 108: Ai đánh mặt ai?: Hiểu lầm lớn
109 Chương 109: Ấn tượng đảo điên: Hiểu lầm lớn
110 Chương 110: Thị trấn Vân Thủy: Hiểu lầm lớn
111 Chương 111: Điểm nút nhân sinh: Hiểu lầm lớn
112 Chương 112: Thân thế Lý Tuyết Yến: Hiểu lầm lớn
113 Chương 113: Người có quan hệ với Bí thư Thành ủy?: Hiểu lầm lớn
114 Chương 114: Nổi danh vì cái gì?: Hiểu lầm lớn
115 Chương 115: Một người phụ nữ khá lẳng lơ: Hiểu lầm lớn
116 Chương 116: Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên xuất sư chưa chiến thắng: Hiểu lầm lớn
117 Chương 117: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: Hiểu lầm lớn
118 Chương 118: Người lợi hại đương nhiên có cách xử lý lợi hại: Hiểu lầm lớn
119 Chương 119: Lại xảy ra sự cố: Hiểu lầm lớn
120 Chương 120: Lối tắt khác: Hiểu lầm lớn
121 Chương 121: Mánh khóe thông thiên: Hiểu lầm lớn
122 Chương 122: Tiếng sấm giữa trời quang: Hiểu lầm lớn
123 Chương 123: “Người hùng” giấu mặt: Hiểu lầm lớn
124 Chương 124: Hiểu lầm: Hiểu lầm lớn
125 Chương 125: Phùng má giả làm người mập: Hiểu lầm lớn
126 Chương 126: Vô liêm sỉ: Hiểu lầm lớn
127 Chương 127: Điểm sáng: Hiểu lầm lớn
128 Chương 128: Lấy việc công làm việc tư?: Hiểu lầm lớn
129 Chương 129: Lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy: Hiểu lầm lớn
130 Chương 130: Bạn học lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy kiêm cao thủ Thái cực quyền: Hiểu lầm lớn
131 Chương 131: Đột nhiên tập kích: Hiểu lầm lớn
132 Chương 132: Bành Viễn Chinh sáng tạo khái niệm kinh tế độc đáo: Hiểu lầm lớn
133 Chương 133: Bành Viễn Chinh tặng lễ vật, lãnh đạo lão thành “điểm tướng”: Hiểu lầm lớn
134 Chương 134: Sáng rọi và vinh quang: Hiểu lầm lớn
135 Chương 135: Ý niệm trao quyền cho cấp dưới: Hiểu lầm lớn
136 Chương 136: Lạc Thiên Niên đại náo Thành ủy: Hiểu lầm lớn
137 Chương 137: Biến chuyển công tác: Hiểu lầm lớn
138 Chương 138: Lệnh bổ nhiệm - Phùng lão cho gọi: Hiểu lầm lớn
139 Chương 139: Vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh: Hiểu lầm lớn
140 Chương 140: Công ty máy tính Hoa Vũ: Hiểu lầm lớn
141 Chương 141: Cũng là người theo đuổi em?: Hiểu lầm lớn
142 Chương 142: Mở rộng cửa lòng: Hiểu lầm lớn
143 Chương 143: Ném đá giấu tay: Hiểu lầm lớn
144 Chương 144: Cha con họ Dương đến nhà xin lỗi: Hiểu lầm lớn
145 Chương 145: Diễm phúc tích từ kiếp trước: Hiểu lầm lớn
146 Chương 146: Đại hội nhậm chức: Hiểu lầm lớn
147 Chương 147: Mới nhậm chức đã “va chạm”?: Hiểu lầm lớn
148 Chương 148: Vấn đề văn phòng: Hiểu lầm lớn
149 Chương 149: Vấn đề xe chuyên dụng: Hiểu lầm lớn
150 Chương 150: Từ người thành thật đến người gàn dở: Hiểu lầm lớn
151 Chương 151: Trước cứ gác lại: Hiểu lầm lớn
152 Chương 152: Lấy thành tích và danh tiếng bù đắp cho kinh nghiệm: Hiểu lầm lớn
153 Chương 153: Mời “thử’ gái Tây!: Hiểu lầm lớn
154 Chương 154: Nữ thư ký và uống rượu không đỏ mặt
155 Chương 155: Uy tín là làm được
156 Chương 156: Lần đầu giao phong trực chiến
157 Chương 157: Lần đầu giao phong: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ
158 Chương 158: Lần đầu giao phong: Nắm chặt trong tay
159 Chương 159: Nắm chắc thắng lợi: Nắm chặt trong tay
160 Chương 160: Hướng đi cao trào: Nắm chặt trong tay
161 Chương 161: Ngầm giấu đao: Nắm chặt trong tay
162 Chương 162: Giương cung, rút kiếm, vừa đấm vừa xoa: Nắm chặt trong tay
163 Chương 163: Im lặng cự tuyệt: Nắm chặt trong tay
164 Chương 164: Đại danh đỉnh đỉnh Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
165 Chương 165: Mặt mũi của anh lớn lắm sao?: Nắm chặt trong tay
166 Chương 166: Thay tôi uống chén rượu này!: Nắm chặt trong tay
167 Chương 167: Quỹ đen: Nắm chặt trong tay
168 Chương 168: Cơ hội làm giàu: Nắm chặt trong tay
169 Chương 169: Không thể lảng tránh nội tâm của mình: Nắm chặt trong tay
170 Chương 170: Dùng quỹ đen mời khách: Nắm chặt trong tay
171 Chương 171: Một xu cũng không được thiếu!: Nắm chặt trong tay
172 Chương 172: “Cách Sơn Đả Ngưu”: Nắm chặt trong tay
173 Chương 173: Oan gia ngõ hẹp: Nắm chặt trong tay
174 Chương 174: Vì sao tôi lại khóc?: Nắm chặt trong tay
175 Chương 175: Cấp dưới quá thông minh, lãnh đạo không dám dùng: Nắm chặt trong tay
176 Chương 176: Khảo sát và ám chỉ: Nắm chặt trong tay
177 Chương 177: Không thể tưởng tượng được: Nắm chặt trong tay
178 Chương 178: Xảy ra biến cố: Nắm chặt trong tay
179 Chương 179: Sự kiện bãi công: Nắm chặt trong tay
180 Chương 180: Sói già biến thành cừu non: Nắm chặt trong tay
181 Chương 181: Cần cứng rắn phải cứng rắn: Nắm chặt trong tay
182 Chương 182: Chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp: Nắm chặt trong tay
183 Chương 183: Một mặt khác của Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
184 Chương 184: Bão tố nổi lên: Nắm chặt trong tay
185 Chương 185: Sắp bùng nổ: Nắm chặt trong tay
186 Chương 186: Trở mặt: Nắm chặt trong tay
187 Chương 187: Chủ tịch quận triệu kiến, Ủy ban nhân dân quận kiêm chức: Nắm chặt trong tay
188 Chương 188: Không thể nghịch chuyển?: Nắm chặt trong tay
189 Chương 189: Điều chỉnh lớn: Nắm chặt trong tay
190 Chương 190: Đại hội bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
191 Chương 191: Bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
192 Chương 192: Cậu vỗ bàn cho ai xem?: Nắm chặt trong tay
193 Chương 193: Tâm huyết nam: Nắm chặt trong tay
194 Chương 194: Lập đỉnh núi khác?: Nắm chặt trong tay
195 Chương 195: Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan: Nắm chặt trong tay
196 Chương 196: Hợp lại thì cùng có lợi, không hợp lại thì cùng tổn thất: Nắm chặt trong tay
197 Chương 197: Khác thường: Nắm chặt trong tay
198 Chương 198: Mượn lực tạo thế: Nắm chặt trong tay
199 Chương 199: Đứng thành hàng: Đả kích trí mạng
200 Chương 200: Có khó cũng phải làm: Đả kích trí mạng
201 Chương 201: Hách Kiến Niên chịu thua?: Đả kích trí mạng
202 Chương 202: Nghi kỵ và e dè: Đả kích trí mạng
203 Chương 203: Không cần cũng không có khả năng trở thành thân tín của ai: Đả kích trí mạng
204 Chương 204: Bí thư quận ủy đột nhiên triệu kiến: Đả kích trí mạng
205 Chương 205: Không làm người chuyển lời
206 Chương 206: Một kẻ cứng đầu cứng
207 Chương 207: Hai biển quảng cáo
208 Chương 208: Hách Kiến Niên được Bí thư quận ủy ủng hộ
209 Chương 209: Bí quá hóa liều
210 Chương 210: Trong lúc nguy cấp
211 Chương 211: Trở về Thủ đô
212 Chương 212: Bà nội bức hôn
213 Chương 213: Yêu nên ra yêu
214 Chương 214: Giải quyết dứt khoát
215 Chương 215: Gặp gỡ bất ngờ
216 Chương 216: Anh có biết tôi không?
217 Chương 217: Khoe khoang dẫn đến phiền toái
218 Chương 218: Khúm núm
219 Chương 219: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy
220 Chương 220: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy (Phần 2)
221 Chương 221: Cần người có người, cần tiền có tiền!
222 Chương 222: Tần Phượng dụ dỗ
223 Chương 223: Không thể ngồi chờ chết
224 Chương 224: Che gió đụt mưa
225 Chương 225: Bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành?
226 Chương 226: Xung đột kịch liệt
227 Chương 227: Quân tử không đoạt đồ quý của người
228 Chương 228: Cáo già
229 Chương 229: Bão táp trong hội nghị thường vụ
230 Chương 230: Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)
231 Chương 231: “Ông vua không ngai”
232 Chương 232: Trình độ và sự độ lượng
233 Chương 233: Bẽ mặt Chủ tịch quận Cố
234 Chương 234: Phản kích
235 Chương 235: Tùy cơ ứng biến
236 Chương 236: Cô chỉ là một người say!
237 Chương 237: Vi Tiểu Cương khiếu oan
238 Chương 238: Trở mặt
239 Chương 239: Cậu dám làm nhục tôi?
240 Chương 240: Rung cây nhát khỉ
241 Chương 241: Tráng sĩ tự chặt tay
242 Chương 242: Hách Kiến Niên bị bắt
243 Chương 243: Lấy lãnh đạo ra hù tôi à?
244 Chương 244: Cầm lông gà làm lệnh tiễn
Chapter

Updated 244 Episodes

1
Chương 001: Mùa hè tủi nhục và đau xót
2
Chương 002: Ác khí
3
Chương 003: Thân thế kinh thiên
4
Chương 004: Không môn đăng hộ đối
5
Chương 005: Bạch Vân Quan
6
Chương 006: Công phá thành lũy từ bên trong
7
Chương 007: Gia đình quyền quý
8
Chương 008: Luyện Thái cực (Phần 1)
9
Chương 009: Luyện Thái cực (Phần 2)
10
Chương 10: Dò xét
11
Chương 11: Khống chế ván cờ, không lo quân cờ
12
Chương 12: Gặp con cả của Phùng gia
13
Chương 13: Phùng gia gợn sóng
14
Chương 14: Phùng Thiến Như thất thố
15
Chương 15: Thu mua
16
Chương 16: Lấy lui vì tiến, tìm tòi trước khi hành động
17
Chương 17: Gặp Phùng lão
18
Chương 18: Kiên quyết
19
Chương 19: Phùng lão an bài
20
Chương 20: Phía trong “Bức tường đỏ”
21
Chương 21: Phùng lão đầy thâm ý
22
Chương 22: Không biết điều
23
Chương 23: Khách đến từ thủ đô
24
Chương 24: Quyết định lựa chọn trọng đại lần thứ hai
25
Chương 25: Bối cảnh
26
Chương 26: Trưởng ban Tống
27
Chương 27: Vận may?
28
Chương 28: Mã Tự chứ không phải cái bô
29
Chương 29: Uy thế phủ đầu
30
Chương 30: Xung đột
31
Chương 31: Sợ cái khỉ mốc!
32
Chương 32: Âm kém dương sai
33
Chương 33: Tiếng lành đồn xa
34
Chương 34: Lời mời của Phùng Thiến Như
35
Chương 35: Số ghế sắp xếp thứ tự đời thứ ba Phùng gia
36
Chương 36: Bạn trai thần bí của Phùng Thiến Như
37
Chương 37: Một nụ hôn
38
Chương 38: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 1)
39
Chương 39: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 2)
40
Chương 40: Quà tặng nhỏ của các lão lãnh đạo
41
Chương 41: Vương An Na
42
Chương 42: Rất quyến rũ
43
Chương 43: Không thể không vượt qua cạm bẫy
44
Chương 44: Lời gợi ý của Trưởng ban Tống
45
Chương 45: Làm khó dễ
46
Chương 46: Chuột chạy ngoài đường
47
Chương 47: Không quan tâm hơn thua
48
Chương 48: Cuộc họp phê bình
49
Chương 49: Con trai Tống Bính Nam
50
Chương 50: Nể hay không nể?
51
Chương 51: Xa hoa trụy lạc
52
Chương 52: Có chuyện xảy ra
53
Chương 53: Mạnh Lâm thất nghiệp
54
Chương 54: Tai nạn xe hơi
55
Chương 55: Tôi nhất định sẽ phải đòi công bằng
56
Chương 56: Điêu dân có lai lịch
57
Chương 57: Lai lịch người gây ra tai nạn
58
Chương 58: Trưởng ban Tống dò xét
59
Chương 59: Báo cảnh sát
60
Chương 60: Phùng lão nổi giận
61
Chương 61: Cục trưởng Cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân
62
Chương 62: Kính trọng nhưng giữ khoảng cách
63
Chương 63: Các người diễn trò đủ chưa?
64
Chương 64: Trương gia sụp đổ
65
Chương 65: Lệnh điều chuyển
66
Chương 66: Chị là công thần của Phùng gia chúng ta
67
Chương 67: Long trời lở đất
68
Chương 68: Tôi thay mẹ tôi hỏi các người!
69
Chương 69: Bái tế - Khiếp sợ
70
Chương 70: Cháu đích tôn của Phùng gia
71
Chương 71: Đại biến động về nhân sự
72
Chương 72: Đề nghị
73
Chương 73: Mặc cho gió táp mưa sa
74
Chương 74: Đống lửa thứ nhất
75
Chương 75: Gia Cát Cấu
76
Chương 76: Lòng đố kỵ vô danh
77
Chương 77: Tiềm long chưa vọt khỏi vực sâu
78
Chương 78: Hoàn toàn bị chọc giận
79
Chương 79: Xem một trò hay
80
Chương 80: Đề cử cán bộ tập huấn
81
Chương 81: Mắc nghẹn
82
Chương 82: Quan điểm khác biệt
83
Chương 83: Hai Phó phòng
84
Chương 84: Thời tiết lại thay đổi
85
Chương 85: Không thể không tranh
86
Chương 86: Tái điều chỉnh cao tầng
87
Chương 87: Năm mới
88
Chương 88: Cạnh tranh thăng chức
89
Chương 89: Vô đề
90
Chương 90: Bất cứ giá nào
91
Chương 91: Biện luận (Phần 1)
92
Chương 92: Biện luận (Phần 2)
93
Chương 93: Biện luận (phần cuối)
94
Chương 94: Dân chủ xác định và đánh giá
95
Chương 95: Tạ Tiểu Dung rời khỏi
96
Chương 96: Xuất thế ngang trời
97
Chương 97: Rất nhiều thủ đoạn
98
Chương 98: Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi
99
Chương 99: Lễ vật của Bành Viễn Chinh
100
Chương 100: Mạnh dạn góp lời, vị trí thấp kém cũng có thể lo nghĩ cho đất nước
101
Chương 101: Vén màn bí mật: Chấn động!
102
Chương 102: Phùng Thiến Như bỏ trốn: Chấn động!
103
Chương 103: Ước định: Hiểu lầm lớn
104
Chương 104: Cha con Tống Bính Nam đến nhà: Hiểu lầm lớn
105
Chương 105: Nữ diễn viên Mộ Tình: Hiểu lầm lớn
106
Chương 106: Gặp gỡ bất ngờ: Hiểu lầm lớn
107
Chương 107: Bốn bóng đèn lớn: Hiểu lầm lớn
108
Chương 108: Ai đánh mặt ai?: Hiểu lầm lớn
109
Chương 109: Ấn tượng đảo điên: Hiểu lầm lớn
110
Chương 110: Thị trấn Vân Thủy: Hiểu lầm lớn
111
Chương 111: Điểm nút nhân sinh: Hiểu lầm lớn
112
Chương 112: Thân thế Lý Tuyết Yến: Hiểu lầm lớn
113
Chương 113: Người có quan hệ với Bí thư Thành ủy?: Hiểu lầm lớn
114
Chương 114: Nổi danh vì cái gì?: Hiểu lầm lớn
115
Chương 115: Một người phụ nữ khá lẳng lơ: Hiểu lầm lớn
116
Chương 116: Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên xuất sư chưa chiến thắng: Hiểu lầm lớn
117
Chương 117: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: Hiểu lầm lớn
118
Chương 118: Người lợi hại đương nhiên có cách xử lý lợi hại: Hiểu lầm lớn
119
Chương 119: Lại xảy ra sự cố: Hiểu lầm lớn
120
Chương 120: Lối tắt khác: Hiểu lầm lớn
121
Chương 121: Mánh khóe thông thiên: Hiểu lầm lớn
122
Chương 122: Tiếng sấm giữa trời quang: Hiểu lầm lớn
123
Chương 123: “Người hùng” giấu mặt: Hiểu lầm lớn
124
Chương 124: Hiểu lầm: Hiểu lầm lớn
125
Chương 125: Phùng má giả làm người mập: Hiểu lầm lớn
126
Chương 126: Vô liêm sỉ: Hiểu lầm lớn
127
Chương 127: Điểm sáng: Hiểu lầm lớn
128
Chương 128: Lấy việc công làm việc tư?: Hiểu lầm lớn
129
Chương 129: Lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy: Hiểu lầm lớn
130
Chương 130: Bạn học lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy kiêm cao thủ Thái cực quyền: Hiểu lầm lớn
131
Chương 131: Đột nhiên tập kích: Hiểu lầm lớn
132
Chương 132: Bành Viễn Chinh sáng tạo khái niệm kinh tế độc đáo: Hiểu lầm lớn
133
Chương 133: Bành Viễn Chinh tặng lễ vật, lãnh đạo lão thành “điểm tướng”: Hiểu lầm lớn
134
Chương 134: Sáng rọi và vinh quang: Hiểu lầm lớn
135
Chương 135: Ý niệm trao quyền cho cấp dưới: Hiểu lầm lớn
136
Chương 136: Lạc Thiên Niên đại náo Thành ủy: Hiểu lầm lớn
137
Chương 137: Biến chuyển công tác: Hiểu lầm lớn
138
Chương 138: Lệnh bổ nhiệm - Phùng lão cho gọi: Hiểu lầm lớn
139
Chương 139: Vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh: Hiểu lầm lớn
140
Chương 140: Công ty máy tính Hoa Vũ: Hiểu lầm lớn
141
Chương 141: Cũng là người theo đuổi em?: Hiểu lầm lớn
142
Chương 142: Mở rộng cửa lòng: Hiểu lầm lớn
143
Chương 143: Ném đá giấu tay: Hiểu lầm lớn
144
Chương 144: Cha con họ Dương đến nhà xin lỗi: Hiểu lầm lớn
145
Chương 145: Diễm phúc tích từ kiếp trước: Hiểu lầm lớn
146
Chương 146: Đại hội nhậm chức: Hiểu lầm lớn
147
Chương 147: Mới nhậm chức đã “va chạm”?: Hiểu lầm lớn
148
Chương 148: Vấn đề văn phòng: Hiểu lầm lớn
149
Chương 149: Vấn đề xe chuyên dụng: Hiểu lầm lớn
150
Chương 150: Từ người thành thật đến người gàn dở: Hiểu lầm lớn
151
Chương 151: Trước cứ gác lại: Hiểu lầm lớn
152
Chương 152: Lấy thành tích và danh tiếng bù đắp cho kinh nghiệm: Hiểu lầm lớn
153
Chương 153: Mời “thử’ gái Tây!: Hiểu lầm lớn
154
Chương 154: Nữ thư ký và uống rượu không đỏ mặt
155
Chương 155: Uy tín là làm được
156
Chương 156: Lần đầu giao phong trực chiến
157
Chương 157: Lần đầu giao phong: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ
158
Chương 158: Lần đầu giao phong: Nắm chặt trong tay
159
Chương 159: Nắm chắc thắng lợi: Nắm chặt trong tay
160
Chương 160: Hướng đi cao trào: Nắm chặt trong tay
161
Chương 161: Ngầm giấu đao: Nắm chặt trong tay
162
Chương 162: Giương cung, rút kiếm, vừa đấm vừa xoa: Nắm chặt trong tay
163
Chương 163: Im lặng cự tuyệt: Nắm chặt trong tay
164
Chương 164: Đại danh đỉnh đỉnh Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
165
Chương 165: Mặt mũi của anh lớn lắm sao?: Nắm chặt trong tay
166
Chương 166: Thay tôi uống chén rượu này!: Nắm chặt trong tay
167
Chương 167: Quỹ đen: Nắm chặt trong tay
168
Chương 168: Cơ hội làm giàu: Nắm chặt trong tay
169
Chương 169: Không thể lảng tránh nội tâm của mình: Nắm chặt trong tay
170
Chương 170: Dùng quỹ đen mời khách: Nắm chặt trong tay
171
Chương 171: Một xu cũng không được thiếu!: Nắm chặt trong tay
172
Chương 172: “Cách Sơn Đả Ngưu”: Nắm chặt trong tay
173
Chương 173: Oan gia ngõ hẹp: Nắm chặt trong tay
174
Chương 174: Vì sao tôi lại khóc?: Nắm chặt trong tay
175
Chương 175: Cấp dưới quá thông minh, lãnh đạo không dám dùng: Nắm chặt trong tay
176
Chương 176: Khảo sát và ám chỉ: Nắm chặt trong tay
177
Chương 177: Không thể tưởng tượng được: Nắm chặt trong tay
178
Chương 178: Xảy ra biến cố: Nắm chặt trong tay
179
Chương 179: Sự kiện bãi công: Nắm chặt trong tay
180
Chương 180: Sói già biến thành cừu non: Nắm chặt trong tay
181
Chương 181: Cần cứng rắn phải cứng rắn: Nắm chặt trong tay
182
Chương 182: Chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp: Nắm chặt trong tay
183
Chương 183: Một mặt khác của Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
184
Chương 184: Bão tố nổi lên: Nắm chặt trong tay
185
Chương 185: Sắp bùng nổ: Nắm chặt trong tay
186
Chương 186: Trở mặt: Nắm chặt trong tay
187
Chương 187: Chủ tịch quận triệu kiến, Ủy ban nhân dân quận kiêm chức: Nắm chặt trong tay
188
Chương 188: Không thể nghịch chuyển?: Nắm chặt trong tay
189
Chương 189: Điều chỉnh lớn: Nắm chặt trong tay
190
Chương 190: Đại hội bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
191
Chương 191: Bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
192
Chương 192: Cậu vỗ bàn cho ai xem?: Nắm chặt trong tay
193
Chương 193: Tâm huyết nam: Nắm chặt trong tay
194
Chương 194: Lập đỉnh núi khác?: Nắm chặt trong tay
195
Chương 195: Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan: Nắm chặt trong tay
196
Chương 196: Hợp lại thì cùng có lợi, không hợp lại thì cùng tổn thất: Nắm chặt trong tay
197
Chương 197: Khác thường: Nắm chặt trong tay
198
Chương 198: Mượn lực tạo thế: Nắm chặt trong tay
199
Chương 199: Đứng thành hàng: Đả kích trí mạng
200
Chương 200: Có khó cũng phải làm: Đả kích trí mạng
201
Chương 201: Hách Kiến Niên chịu thua?: Đả kích trí mạng
202
Chương 202: Nghi kỵ và e dè: Đả kích trí mạng
203
Chương 203: Không cần cũng không có khả năng trở thành thân tín của ai: Đả kích trí mạng
204
Chương 204: Bí thư quận ủy đột nhiên triệu kiến: Đả kích trí mạng
205
Chương 205: Không làm người chuyển lời
206
Chương 206: Một kẻ cứng đầu cứng
207
Chương 207: Hai biển quảng cáo
208
Chương 208: Hách Kiến Niên được Bí thư quận ủy ủng hộ
209
Chương 209: Bí quá hóa liều
210
Chương 210: Trong lúc nguy cấp
211
Chương 211: Trở về Thủ đô
212
Chương 212: Bà nội bức hôn
213
Chương 213: Yêu nên ra yêu
214
Chương 214: Giải quyết dứt khoát
215
Chương 215: Gặp gỡ bất ngờ
216
Chương 216: Anh có biết tôi không?
217
Chương 217: Khoe khoang dẫn đến phiền toái
218
Chương 218: Khúm núm
219
Chương 219: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy
220
Chương 220: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy (Phần 2)
221
Chương 221: Cần người có người, cần tiền có tiền!
222
Chương 222: Tần Phượng dụ dỗ
223
Chương 223: Không thể ngồi chờ chết
224
Chương 224: Che gió đụt mưa
225
Chương 225: Bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành?
226
Chương 226: Xung đột kịch liệt
227
Chương 227: Quân tử không đoạt đồ quý của người
228
Chương 228: Cáo già
229
Chương 229: Bão táp trong hội nghị thường vụ
230
Chương 230: Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)
231
Chương 231: “Ông vua không ngai”
232
Chương 232: Trình độ và sự độ lượng
233
Chương 233: Bẽ mặt Chủ tịch quận Cố
234
Chương 234: Phản kích
235
Chương 235: Tùy cơ ứng biến
236
Chương 236: Cô chỉ là một người say!
237
Chương 237: Vi Tiểu Cương khiếu oan
238
Chương 238: Trở mặt
239
Chương 239: Cậu dám làm nhục tôi?
240
Chương 240: Rung cây nhát khỉ
241
Chương 241: Tráng sĩ tự chặt tay
242
Chương 242: Hách Kiến Niên bị bắt
243
Chương 243: Lấy lãnh đạo ra hù tôi à?
244
Chương 244: Cầm lông gà làm lệnh tiễn