Chương 93: Biện luận (phần cuối)

So với các bài biện luận trước đó, phần tự giới thiệu và diễn thuyết của Bành Viễn Chinh, có sự mạch lạc và logic hơn, thái độ chuyên chú và nghiêm túc hơn.

Diễn thuyết xong, hắn lẳng lặng đứng chờ, đợi giám khảo đặt câu hỏi.

Nhưng, cả hiện trường đều im phăng phắc. Nếu Nếu như lúc trước, lãnh đạo Ban Tuyên giáo, kể cả Trịnh Thiên Sơn còn chưa định hình được cách nhìn về hắn, nhưng tới giờ phút này, cho dù sau này kết quả cạnh tranh sẽ như thế nào, Bành Viễn Chinh đều để lại cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc.

"Đây là một người trẻ tuổi rất đặc biệt". Trịnh Thiện Sơn như thoáng chút suy nghĩ chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, đột nhiên cao giọng nói:

- Cơ quan và trường học không giống nhau, sau khi tốt nghiệp không lâu, có thể thích ứng với công tác rất nhanh và có thể đảm đương được công tác, trở thành cán bộ hậu bị trẻ tuổi được ưu tiên khảo sát và bồi dưỡng, điều này đủ nói lên đồng chí là người rất ưu tú. Nhưng, chúng ta khảo sát và đề bạt cán bộ, không chỉ căn cứ vào năng lực nghiệp vụ, mà còn phải xem tố chất tổng hợp của cán bộ. Đồng thời, còn phải chú ý đến kinh nghiệm công tác và tố chất chính trị.

Chỉ có nhiệt tình và tinh thần hăng hái thôi là chưa đủ. Chúng ta làm công tác tuyên truyền và quản lý dư luận, có yêu cầu rất cao đối với tố chất chính trị và trình độ giác ngộ giai cấp. Về phương diện này, đồng chí còn chưa đủ chín chắn.

Đương nhiên, đúng như đồng chí nói, đây là một dịp để rèn luyện và thể hiện năng lực. Chúng tôi sẽ cho đồng chí một cơ hội để đồng chí có thể bộc lộ tất cả năng lực của mình. Như vậy đi, tôi đại diện tổ giám khảo, hỏi đồng chí một vấn đề, đồng chí hãy trả lời.

Trịnh Thiện Sơn phất phất tay, ánh mắt ngưng trọng:

- Trong công tác tuyên truyền, tinh thần chỉ thị của lãnh đạo, hay nói cụ thể là của Đảng ủy – Chính quyền, quan trọng hơn hay nhu cầu văn hóa quần chúng quan trọng hơn. Đồng chí nghĩ như thế nào về vấn đề này?

Cau hỏi của Trịnh Thiện Sơn vừa ra khỏi miệng, mấy vị gíám khảo trên đài đều nhíu mày. Vấn đề này mới nghe tương đối đơn giản, nhưng trên thực tế cũng rất lắt léo, thậm chí có thể nói là một kiểu làm khó dễ!

Tuy công tác tuyên truyền, một cách chính danh, đương nhiên là phải coi nhu cầu của quần chúng là mục tiêu quan trọng nhất, phục vụ cho sinh hoạt văn hóa của quần chúng, kiên trì phục vụ cho dân là yêu cầu cao nhất. Nhưng trên thực tế, tuyên truyền phải suy xét nhiều hơn đến yêu cầu cần thiết của cấp Đảng ủy chính quyền quản lý, tại một số thời điểm đặc biệt, còn phải thể hiện ý chí quyền lực của lãnh đạo Đảng – chính quyền. Nếu không, Ban Tuyên giáo sẽ không còn là ngành chức năng quản lý hình thái ý thức, mà chỉ cần Cục Văn hóa hoặc Ủy ban Quản lý Văn hóa Nghệ thuật làm là đủ. Cho nên, trong quá trình hoạt động thực tế, ý chí lãnh đạo sẽ là yếu tố quyết định.

Nhưng điều này không thể nói ra. Trịnh Thiện Sơn đưa ra câu hỏi như vậy, làm sao Bành Viễn Chinh trả lời? Trả lời "Đảng – chính quyền quan trọng hơn", đương nhiên là đúng với thực tế, nhưng là không khéo léo và không hợp lòng dân; còn trả lời "quần chúng quan trọng hơn", không những phạm vào điều kiêng kỵ, lại còn bị chê là "nói dối mà không chớp mắt".

Hiện trường im lặng như tờ, ánh mắt tất cả mọi người đều dán vào người Bành Viễn Chinh.

Tống Bính Nam cau mày, âm thầm liếc nhìn Trịnh Thiện Sơn một cái. Ông ta cảm thấy Trịnh Thiện Sơn hơi quá đáng, một người tuổi còn trẻ đứng ra cạnh tranh chức vụ, chỉ riêng sự dũng cảm cũng đáng được ngợi khen, là một Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, mà lại đưa ra một câu hỏi có tính cạm bẫy như vậy để làm khó dễ, quả là không xứng với thân phận.

Bành Viễn Chinh mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn các lãnh đạo trên đài Chủ tịch, trầm ngâm chừng hơn mười giây, đột nhiên mỉm cười, cất cao giọng nói:

- Trưởng ban Trịnh, Đảng ta là chính đảng của nhân dân, tôn chỉ của Đảng ta là vì nhân dân phục vụ, Đảng viên, cán bộ, lãnh đạo chúng ta đều là công bộc của nhân dân, chính phủ đặt dân sinh ở vị trí cao nhất. Nói cách khác, Thành ủy và Ủy ban nhân dân đại diện cho quyền lợi và nhu cầu của toàn thể quảng đại quần chúng nhân dân, như vậy, tinh thần chỉ thị của Đảng ủy – chính quyền và nhu cầu văn hóa của quần chúng, thật ra là nhất trí, là thống nhất.

Tôi tin tưởng rằng tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, hết thảy đều xuất phát từ yêu cầu vì nhân dân phục vụ, tương tự như vậy, tôi cũng tin tưởng rằng, quần chúng nhân dân toàn thành phố sẽ nhiệt liệt ủng hộ lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Công tác tuyên truyền của chúng ta, chính là tạo nên sự hiệu quả trong truyền đạt chính sách, tăng cường sự nối kết giữa Đảng – chính quyền và quần chúng nhân dân.

Bành Viễn Chinh nói tới đây, cười cười:

- Tôi đã trả lời xong, cảm ơn Trưởng ban Trịnh.

Hiện trường vẫn im phăng phắc, chỉ có điều, trong mắt đa số mọi người lóe lên những tia sáng khác thường. Bành Viễn Chinh trả lời rất khéo léo, rất xuất sắc, qua câu trả lời này, đủ thấy tố chất chính trị và khả năng tùy cơ ứng biến của hắn. Hắn lấy "lý luận chung chung" đáp lại câu hỏi khó của Trịnh Thiện Sơn, như thể dùng Thái Cực Quyền hóa giải hoàn toàn ngạnh công, Trịnh Thiện Sơn một câu cũng không thể phản bác lại được .

Trên khuôn mặt trầm tĩnh của Tống Bính Nam thoáng hiện nét biến đổi, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, lại bị giới hạn bởi thân phận, ông ta thật sự muốn vỗ tay, vỗ án tán dương.

Quả đúng là con cháu đời thứ ba của Phùng gia! Từ trong xương cốt đã là nhà chính trị bẩm sinh, không phải do bồi dưỡng mà được như thế. Một người mới tuổi đôi mươi, lại có thể đem "chính trị" và "ngôn ngữ ngoại giao" vận dụng đến mức lưu loát, tự nhiên như thế, cho dù là kẻ lõi đời trong quan trường cũng phải khâm phục ba phần.

Trịnh Thiện Sơn cũng chấn động. Câu trả lời của Bành Viễn Chinh tuy khéo léo, nhưng cũng rất xác đáng, nếu đổi lại là người khác, e rằng đã xấu mặt tại chỗ.

"Một người trẻ tuổi không đơn giản!" Trịnh Thiện Sơn âm thầm gật đầu, đột nhiên mỉm cười, dẫn đầu vỗ tay.

Một tràng vỗ tay như sấm dậy.

Biểu hiện xuất sắc của Bành Viễn Chinh, trong mắt rất nhiều cán bộ cơ quan, giống như một màn kịch hay, rất đáng xem.

Trịnh Thiện Sơn ho khan mấy tiếng, vung tay lên, tiếng vỗ tay dần lắng xuống. Ông ta nhìn Bành Viễn Chinh khẽ gật đầu:

- Ừ, không tệ, trả lời rất khá.

Số điểm của Bành Viễn Chinh đạt được, ngang bằng với Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung, cùng 95 điểm. Ba người cạnh tranh cùng một chức vụ, cùng đạt số điểm như nhau, làm vòng thi biện luận hôm nay càng tăng thêm phần gay cấn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy số điểm như nhau, nhưng ai cũng ngầm hiểu, trên thực tế, vòng này Bành Viễn Chinh đã thắng.

Với kinh nghiệm còn non của Bành Viễn Chinh, các giám khảo lại cho điểm hắn cao như vậy, đã cho thấy ưu thế rất lớn của hắn. Nếu không phải bởi vì hắn thiếu kinh nghiệm công tác, chắc chắn số điểm đạt được phải vượt xa Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung.

Điều này có nghĩa, trong vòng đánh giá và xác định dân chủ, Bành Viễn Chinh tiếp tục có cơ hội giành số điểm ngang bằng, thậm chí là vượt qua Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung. Chỉ cần đứng đầu thành tích tổng hợp, khi Đảng ủy Ban Tuyên giáo thảo luận bổ nhiệm, nhất định sẽ suy xét đến.

Vừa mới đề bạt Phó phòng lại thăng chức Trưởng phòng, đương nhiên không phù hợp với quy định thông thường, nhưng trong quan trường cũng có lúc đề bạt một cách đặc biệt. Mà trên thực tế, bản thân cái gọi là "cạnh tranh thăng chức" vốn đã phá vỡ quy định thông thường, không theo một khuôn mẫu sẵn có. Nếu không thể thể hiện được nguyên tắc này, cần gì phải cạnh tranh thăng chức?

Bành Viễn Chinh mỉm cười, từ trên đài chủ tịch đi xuống.

Điều làm mọi người bất ngờ là Tạ Tiểu Dung lại đứng lên, bước tới chủ động bắt tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Bành, thật là rất xuất sắc, không hổ là sinh viên tài năng của đại học Kinh Hoa nổi tiếng, chị là tâm phục, khẩu phục, cho dù cuối cùng cậu thắng chị, chị cũng mừng cho cậu.

Bành Viễn Chinh không rõ lắm vì sao Tạ Tiểu Dung lại "khoan dung" và "độ lượng" với mình như vậy.

Có lẽ vì Bành Viễn Chinh khác với Gia Cát Cấu, có năng lực hơn người, đối nhân xử thế khiêm tốn, nho nhã, lễ độ, cho nên cô có ấn tượng tốt với hắn.

- Cám ơn, cám ơn chị.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, bắt tay Tạ Tiểu Dung, rồi ngồi xuống chỗ cũ.

Ánh mắt âm trầm của Gia Cát Cấu phóng tới đây, Bành Viễn Chinh mặc kệ, tiếp tục chăm chú xem phần biện luận của những người khác.

Vòng thi biện luận cạnh tranh chức vụ diễn ra liên tục đến 12 giờ rưỡi mới chấm dứt.

Đợi các lãnh đạo đi trước, các cán bộ cơ quan mới giải tán.

Vương Na và Mã Tự chờ ở cửa ra vào lễ đường, thấy Bành Viễn Chinh và Tạ Tiểu Dung sóng vai đi tới, liền cười chạy tới bắt tay chúc mừng Bành Viễn Chinh.

Mã Tự vốn cho rằng Bành Viễn Chinh sẽ bị loại ở vòng này, không ngờ kết quả lại thành công, trong lòng cũng phấn khởi thay cho Bành Viễn Chinh. Còn đối với Vương Na, chuyện Bành Viễn Chinh không bị loại cũng chẳng có gì lạ, quan trọng nhất là biểu hiện của hắn hôm nay làm cho người ta tâm phục, khẩu phục.

- Tốt lắm, tôi thấy cậu không chừng sẽ trở thành cán bộ cấp phòng được đề bạt một cách đặc biệt, được Thành ủy liệt vào điển hình tuyên truyền. Cơ hội của cậu tới rồi, tôi thấy Bí thư Đông Phương và Trưởng ban Tống có ấn tượng sâu sắc đối với cậu. Bất kể về mặt nào, cậu cũng đều là người chiến thắng. Ha ha, thật sự là khiến tên hợm hĩnh kia tức chết!

Mã Tự cười ha hả, vỗ vai Bành Viễn Chinh, lén nhìn về phía Gia Cát Cấu vẻ mặt âm trầm đang vội vã rời đi, vẫy vẫy tay.

Bành Viễn Chinh cười:

- Còn sớm lắm, đây mới chỉ là vòng đầu tiên. Kế tiếp còn có đánh giá và xác định dân chủ, còn phải được tổ chức khảo sát.

- Tôi tham gia, là để dự náo nhiệt, coi như rèn luyện một chút. Về sau, cạnh tranh thăng chức chắc chắn sẽ được tiếp tục thực hiện, lần này coi như tích lũy kinh nghiệm mà thôi.

Bành Viễn Chinh nói xong, cùng với Mã Tự và Vương Na thong thả đi về phía ký túc xá, vào văn phòng, thấy Gia Cát Cấu vội vàng đi ra, dường như là muốn ra ngoài ăn cơm.

Vương Na cười khanh khách, đột nhiên cố ý lớn tiếng nói:

- Trưởng phòng Bành, hôm nay tôi và Mã Tự mời anh ăn một bữa cơm, chúc mừng anh một chút.

- Đúng rồi, chúc mừng, chúc mừng, nhưng, cô có tiền, cô trả phần lớn, tôi phần nhỏ, tôi là một người nghèo, gần đây mới tìm được người yêu, tiền lương nói chung không đủ xài.

Mã Tự cười phụ họa.

Gia Cát Cấu hơi dừng lại một chút, rồi lại sải bước đi ra ngoài.

Trong lòng Gia Cát Cấu hết sức buồn bực, thậm chí có thể nói là hơi khó chịu. Tạ Tiểu Dung ngang điểm với gã, còn có thể hiểu được, nhưng Bành Viễn Chinh, không ngờ cũng bằng điểm gã, không phải là chuyện vô nghĩa sao? Hắn dựa vào cái gì? Một thằng nhóc mới vừa tham gia công tác, vì sao lại được như vậy?

Hay là thằng nhóc này có người đứng sau lợi hại. Gia Cát Cấu vừa đi, vừa suy nghĩ.

Nhưng nhớ tới lời hứa của Trưởng ban Trịnh, trong lòng gã liền thả lỏng.

Gã theo Trịnh Thiện Sơn một năm, rất hiểu cách đối nhân xử thế của Trịnh Thiện Sơn. Ông ta không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, ông ta sẽ giữ lời. Hơn nữa, lúc trước nghe Trưởng ban Trịnh nói, Tạ Tiểu Dung sẽ được bố trí đến Phòng khác, dù sao, là một Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Trịnh Thiện Sơn sắp xếp cho một cán bộ cấp phòng là chuyện dễ như trở bàn tay, mà lại không làm mất mặt lãnh đạo cũ của ông ta. Còn vị trí Trưởng phòng của Phòng tin tức hẳn là dành cho gã.

Chapter
1 Chương 001: Mùa hè tủi nhục và đau xót
2 Chương 002: Ác khí
3 Chương 003: Thân thế kinh thiên
4 Chương 004: Không môn đăng hộ đối
5 Chương 005: Bạch Vân Quan
6 Chương 006: Công phá thành lũy từ bên trong
7 Chương 007: Gia đình quyền quý
8 Chương 008: Luyện Thái cực (Phần 1)
9 Chương 009: Luyện Thái cực (Phần 2)
10 Chương 10: Dò xét
11 Chương 11: Khống chế ván cờ, không lo quân cờ
12 Chương 12: Gặp con cả của Phùng gia
13 Chương 13: Phùng gia gợn sóng
14 Chương 14: Phùng Thiến Như thất thố
15 Chương 15: Thu mua
16 Chương 16: Lấy lui vì tiến, tìm tòi trước khi hành động
17 Chương 17: Gặp Phùng lão
18 Chương 18: Kiên quyết
19 Chương 19: Phùng lão an bài
20 Chương 20: Phía trong “Bức tường đỏ”
21 Chương 21: Phùng lão đầy thâm ý
22 Chương 22: Không biết điều
23 Chương 23: Khách đến từ thủ đô
24 Chương 24: Quyết định lựa chọn trọng đại lần thứ hai
25 Chương 25: Bối cảnh
26 Chương 26: Trưởng ban Tống
27 Chương 27: Vận may?
28 Chương 28: Mã Tự chứ không phải cái bô
29 Chương 29: Uy thế phủ đầu
30 Chương 30: Xung đột
31 Chương 31: Sợ cái khỉ mốc!
32 Chương 32: Âm kém dương sai
33 Chương 33: Tiếng lành đồn xa
34 Chương 34: Lời mời của Phùng Thiến Như
35 Chương 35: Số ghế sắp xếp thứ tự đời thứ ba Phùng gia
36 Chương 36: Bạn trai thần bí của Phùng Thiến Như
37 Chương 37: Một nụ hôn
38 Chương 38: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 1)
39 Chương 39: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 2)
40 Chương 40: Quà tặng nhỏ của các lão lãnh đạo
41 Chương 41: Vương An Na
42 Chương 42: Rất quyến rũ
43 Chương 43: Không thể không vượt qua cạm bẫy
44 Chương 44: Lời gợi ý của Trưởng ban Tống
45 Chương 45: Làm khó dễ
46 Chương 46: Chuột chạy ngoài đường
47 Chương 47: Không quan tâm hơn thua
48 Chương 48: Cuộc họp phê bình
49 Chương 49: Con trai Tống Bính Nam
50 Chương 50: Nể hay không nể?
51 Chương 51: Xa hoa trụy lạc
52 Chương 52: Có chuyện xảy ra
53 Chương 53: Mạnh Lâm thất nghiệp
54 Chương 54: Tai nạn xe hơi
55 Chương 55: Tôi nhất định sẽ phải đòi công bằng
56 Chương 56: Điêu dân có lai lịch
57 Chương 57: Lai lịch người gây ra tai nạn
58 Chương 58: Trưởng ban Tống dò xét
59 Chương 59: Báo cảnh sát
60 Chương 60: Phùng lão nổi giận
61 Chương 61: Cục trưởng Cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân
62 Chương 62: Kính trọng nhưng giữ khoảng cách
63 Chương 63: Các người diễn trò đủ chưa?
64 Chương 64: Trương gia sụp đổ
65 Chương 65: Lệnh điều chuyển
66 Chương 66: Chị là công thần của Phùng gia chúng ta
67 Chương 67: Long trời lở đất
68 Chương 68: Tôi thay mẹ tôi hỏi các người!
69 Chương 69: Bái tế - Khiếp sợ
70 Chương 70: Cháu đích tôn của Phùng gia
71 Chương 71: Đại biến động về nhân sự
72 Chương 72: Đề nghị
73 Chương 73: Mặc cho gió táp mưa sa
74 Chương 74: Đống lửa thứ nhất
75 Chương 75: Gia Cát Cấu
76 Chương 76: Lòng đố kỵ vô danh
77 Chương 77: Tiềm long chưa vọt khỏi vực sâu
78 Chương 78: Hoàn toàn bị chọc giận
79 Chương 79: Xem một trò hay
80 Chương 80: Đề cử cán bộ tập huấn
81 Chương 81: Mắc nghẹn
82 Chương 82: Quan điểm khác biệt
83 Chương 83: Hai Phó phòng
84 Chương 84: Thời tiết lại thay đổi
85 Chương 85: Không thể không tranh
86 Chương 86: Tái điều chỉnh cao tầng
87 Chương 87: Năm mới
88 Chương 88: Cạnh tranh thăng chức
89 Chương 89: Vô đề
90 Chương 90: Bất cứ giá nào
91 Chương 91: Biện luận (Phần 1)
92 Chương 92: Biện luận (Phần 2)
93 Chương 93: Biện luận (phần cuối)
94 Chương 94: Dân chủ xác định và đánh giá
95 Chương 95: Tạ Tiểu Dung rời khỏi
96 Chương 96: Xuất thế ngang trời
97 Chương 97: Rất nhiều thủ đoạn
98 Chương 98: Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi
99 Chương 99: Lễ vật của Bành Viễn Chinh
100 Chương 100: Mạnh dạn góp lời, vị trí thấp kém cũng có thể lo nghĩ cho đất nước
101 Chương 101: Vén màn bí mật: Chấn động!
102 Chương 102: Phùng Thiến Như bỏ trốn: Chấn động!
103 Chương 103: Ước định: Hiểu lầm lớn
104 Chương 104: Cha con Tống Bính Nam đến nhà: Hiểu lầm lớn
105 Chương 105: Nữ diễn viên Mộ Tình: Hiểu lầm lớn
106 Chương 106: Gặp gỡ bất ngờ: Hiểu lầm lớn
107 Chương 107: Bốn bóng đèn lớn: Hiểu lầm lớn
108 Chương 108: Ai đánh mặt ai?: Hiểu lầm lớn
109 Chương 109: Ấn tượng đảo điên: Hiểu lầm lớn
110 Chương 110: Thị trấn Vân Thủy: Hiểu lầm lớn
111 Chương 111: Điểm nút nhân sinh: Hiểu lầm lớn
112 Chương 112: Thân thế Lý Tuyết Yến: Hiểu lầm lớn
113 Chương 113: Người có quan hệ với Bí thư Thành ủy?: Hiểu lầm lớn
114 Chương 114: Nổi danh vì cái gì?: Hiểu lầm lớn
115 Chương 115: Một người phụ nữ khá lẳng lơ: Hiểu lầm lớn
116 Chương 116: Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên xuất sư chưa chiến thắng: Hiểu lầm lớn
117 Chương 117: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: Hiểu lầm lớn
118 Chương 118: Người lợi hại đương nhiên có cách xử lý lợi hại: Hiểu lầm lớn
119 Chương 119: Lại xảy ra sự cố: Hiểu lầm lớn
120 Chương 120: Lối tắt khác: Hiểu lầm lớn
121 Chương 121: Mánh khóe thông thiên: Hiểu lầm lớn
122 Chương 122: Tiếng sấm giữa trời quang: Hiểu lầm lớn
123 Chương 123: “Người hùng” giấu mặt: Hiểu lầm lớn
124 Chương 124: Hiểu lầm: Hiểu lầm lớn
125 Chương 125: Phùng má giả làm người mập: Hiểu lầm lớn
126 Chương 126: Vô liêm sỉ: Hiểu lầm lớn
127 Chương 127: Điểm sáng: Hiểu lầm lớn
128 Chương 128: Lấy việc công làm việc tư?: Hiểu lầm lớn
129 Chương 129: Lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy: Hiểu lầm lớn
130 Chương 130: Bạn học lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy kiêm cao thủ Thái cực quyền: Hiểu lầm lớn
131 Chương 131: Đột nhiên tập kích: Hiểu lầm lớn
132 Chương 132: Bành Viễn Chinh sáng tạo khái niệm kinh tế độc đáo: Hiểu lầm lớn
133 Chương 133: Bành Viễn Chinh tặng lễ vật, lãnh đạo lão thành “điểm tướng”: Hiểu lầm lớn
134 Chương 134: Sáng rọi và vinh quang: Hiểu lầm lớn
135 Chương 135: Ý niệm trao quyền cho cấp dưới: Hiểu lầm lớn
136 Chương 136: Lạc Thiên Niên đại náo Thành ủy: Hiểu lầm lớn
137 Chương 137: Biến chuyển công tác: Hiểu lầm lớn
138 Chương 138: Lệnh bổ nhiệm - Phùng lão cho gọi: Hiểu lầm lớn
139 Chương 139: Vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh: Hiểu lầm lớn
140 Chương 140: Công ty máy tính Hoa Vũ: Hiểu lầm lớn
141 Chương 141: Cũng là người theo đuổi em?: Hiểu lầm lớn
142 Chương 142: Mở rộng cửa lòng: Hiểu lầm lớn
143 Chương 143: Ném đá giấu tay: Hiểu lầm lớn
144 Chương 144: Cha con họ Dương đến nhà xin lỗi: Hiểu lầm lớn
145 Chương 145: Diễm phúc tích từ kiếp trước: Hiểu lầm lớn
146 Chương 146: Đại hội nhậm chức: Hiểu lầm lớn
147 Chương 147: Mới nhậm chức đã “va chạm”?: Hiểu lầm lớn
148 Chương 148: Vấn đề văn phòng: Hiểu lầm lớn
149 Chương 149: Vấn đề xe chuyên dụng: Hiểu lầm lớn
150 Chương 150: Từ người thành thật đến người gàn dở: Hiểu lầm lớn
151 Chương 151: Trước cứ gác lại: Hiểu lầm lớn
152 Chương 152: Lấy thành tích và danh tiếng bù đắp cho kinh nghiệm: Hiểu lầm lớn
153 Chương 153: Mời “thử’ gái Tây!: Hiểu lầm lớn
154 Chương 154: Nữ thư ký và uống rượu không đỏ mặt
155 Chương 155: Uy tín là làm được
156 Chương 156: Lần đầu giao phong trực chiến
157 Chương 157: Lần đầu giao phong: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ
158 Chương 158: Lần đầu giao phong: Nắm chặt trong tay
159 Chương 159: Nắm chắc thắng lợi: Nắm chặt trong tay
160 Chương 160: Hướng đi cao trào: Nắm chặt trong tay
161 Chương 161: Ngầm giấu đao: Nắm chặt trong tay
162 Chương 162: Giương cung, rút kiếm, vừa đấm vừa xoa: Nắm chặt trong tay
163 Chương 163: Im lặng cự tuyệt: Nắm chặt trong tay
164 Chương 164: Đại danh đỉnh đỉnh Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
165 Chương 165: Mặt mũi của anh lớn lắm sao?: Nắm chặt trong tay
166 Chương 166: Thay tôi uống chén rượu này!: Nắm chặt trong tay
167 Chương 167: Quỹ đen: Nắm chặt trong tay
168 Chương 168: Cơ hội làm giàu: Nắm chặt trong tay
169 Chương 169: Không thể lảng tránh nội tâm của mình: Nắm chặt trong tay
170 Chương 170: Dùng quỹ đen mời khách: Nắm chặt trong tay
171 Chương 171: Một xu cũng không được thiếu!: Nắm chặt trong tay
172 Chương 172: “Cách Sơn Đả Ngưu”: Nắm chặt trong tay
173 Chương 173: Oan gia ngõ hẹp: Nắm chặt trong tay
174 Chương 174: Vì sao tôi lại khóc?: Nắm chặt trong tay
175 Chương 175: Cấp dưới quá thông minh, lãnh đạo không dám dùng: Nắm chặt trong tay
176 Chương 176: Khảo sát và ám chỉ: Nắm chặt trong tay
177 Chương 177: Không thể tưởng tượng được: Nắm chặt trong tay
178 Chương 178: Xảy ra biến cố: Nắm chặt trong tay
179 Chương 179: Sự kiện bãi công: Nắm chặt trong tay
180 Chương 180: Sói già biến thành cừu non: Nắm chặt trong tay
181 Chương 181: Cần cứng rắn phải cứng rắn: Nắm chặt trong tay
182 Chương 182: Chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp: Nắm chặt trong tay
183 Chương 183: Một mặt khác của Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
184 Chương 184: Bão tố nổi lên: Nắm chặt trong tay
185 Chương 185: Sắp bùng nổ: Nắm chặt trong tay
186 Chương 186: Trở mặt: Nắm chặt trong tay
187 Chương 187: Chủ tịch quận triệu kiến, Ủy ban nhân dân quận kiêm chức: Nắm chặt trong tay
188 Chương 188: Không thể nghịch chuyển?: Nắm chặt trong tay
189 Chương 189: Điều chỉnh lớn: Nắm chặt trong tay
190 Chương 190: Đại hội bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
191 Chương 191: Bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
192 Chương 192: Cậu vỗ bàn cho ai xem?: Nắm chặt trong tay
193 Chương 193: Tâm huyết nam: Nắm chặt trong tay
194 Chương 194: Lập đỉnh núi khác?: Nắm chặt trong tay
195 Chương 195: Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan: Nắm chặt trong tay
196 Chương 196: Hợp lại thì cùng có lợi, không hợp lại thì cùng tổn thất: Nắm chặt trong tay
197 Chương 197: Khác thường: Nắm chặt trong tay
198 Chương 198: Mượn lực tạo thế: Nắm chặt trong tay
199 Chương 199: Đứng thành hàng: Đả kích trí mạng
200 Chương 200: Có khó cũng phải làm: Đả kích trí mạng
201 Chương 201: Hách Kiến Niên chịu thua?: Đả kích trí mạng
202 Chương 202: Nghi kỵ và e dè: Đả kích trí mạng
203 Chương 203: Không cần cũng không có khả năng trở thành thân tín của ai: Đả kích trí mạng
204 Chương 204: Bí thư quận ủy đột nhiên triệu kiến: Đả kích trí mạng
205 Chương 205: Không làm người chuyển lời
206 Chương 206: Một kẻ cứng đầu cứng
207 Chương 207: Hai biển quảng cáo
208 Chương 208: Hách Kiến Niên được Bí thư quận ủy ủng hộ
209 Chương 209: Bí quá hóa liều
210 Chương 210: Trong lúc nguy cấp
211 Chương 211: Trở về Thủ đô
212 Chương 212: Bà nội bức hôn
213 Chương 213: Yêu nên ra yêu
214 Chương 214: Giải quyết dứt khoát
215 Chương 215: Gặp gỡ bất ngờ
216 Chương 216: Anh có biết tôi không?
217 Chương 217: Khoe khoang dẫn đến phiền toái
218 Chương 218: Khúm núm
219 Chương 219: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy
220 Chương 220: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy (Phần 2)
221 Chương 221: Cần người có người, cần tiền có tiền!
222 Chương 222: Tần Phượng dụ dỗ
223 Chương 223: Không thể ngồi chờ chết
224 Chương 224: Che gió đụt mưa
225 Chương 225: Bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành?
226 Chương 226: Xung đột kịch liệt
227 Chương 227: Quân tử không đoạt đồ quý của người
228 Chương 228: Cáo già
229 Chương 229: Bão táp trong hội nghị thường vụ
230 Chương 230: Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)
231 Chương 231: “Ông vua không ngai”
232 Chương 232: Trình độ và sự độ lượng
233 Chương 233: Bẽ mặt Chủ tịch quận Cố
234 Chương 234: Phản kích
235 Chương 235: Tùy cơ ứng biến
236 Chương 236: Cô chỉ là một người say!
237 Chương 237: Vi Tiểu Cương khiếu oan
238 Chương 238: Trở mặt
239 Chương 239: Cậu dám làm nhục tôi?
240 Chương 240: Rung cây nhát khỉ
241 Chương 241: Tráng sĩ tự chặt tay
242 Chương 242: Hách Kiến Niên bị bắt
243 Chương 243: Lấy lãnh đạo ra hù tôi à?
244 Chương 244: Cầm lông gà làm lệnh tiễn
Chapter

Updated 244 Episodes

1
Chương 001: Mùa hè tủi nhục và đau xót
2
Chương 002: Ác khí
3
Chương 003: Thân thế kinh thiên
4
Chương 004: Không môn đăng hộ đối
5
Chương 005: Bạch Vân Quan
6
Chương 006: Công phá thành lũy từ bên trong
7
Chương 007: Gia đình quyền quý
8
Chương 008: Luyện Thái cực (Phần 1)
9
Chương 009: Luyện Thái cực (Phần 2)
10
Chương 10: Dò xét
11
Chương 11: Khống chế ván cờ, không lo quân cờ
12
Chương 12: Gặp con cả của Phùng gia
13
Chương 13: Phùng gia gợn sóng
14
Chương 14: Phùng Thiến Như thất thố
15
Chương 15: Thu mua
16
Chương 16: Lấy lui vì tiến, tìm tòi trước khi hành động
17
Chương 17: Gặp Phùng lão
18
Chương 18: Kiên quyết
19
Chương 19: Phùng lão an bài
20
Chương 20: Phía trong “Bức tường đỏ”
21
Chương 21: Phùng lão đầy thâm ý
22
Chương 22: Không biết điều
23
Chương 23: Khách đến từ thủ đô
24
Chương 24: Quyết định lựa chọn trọng đại lần thứ hai
25
Chương 25: Bối cảnh
26
Chương 26: Trưởng ban Tống
27
Chương 27: Vận may?
28
Chương 28: Mã Tự chứ không phải cái bô
29
Chương 29: Uy thế phủ đầu
30
Chương 30: Xung đột
31
Chương 31: Sợ cái khỉ mốc!
32
Chương 32: Âm kém dương sai
33
Chương 33: Tiếng lành đồn xa
34
Chương 34: Lời mời của Phùng Thiến Như
35
Chương 35: Số ghế sắp xếp thứ tự đời thứ ba Phùng gia
36
Chương 36: Bạn trai thần bí của Phùng Thiến Như
37
Chương 37: Một nụ hôn
38
Chương 38: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 1)
39
Chương 39: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 2)
40
Chương 40: Quà tặng nhỏ của các lão lãnh đạo
41
Chương 41: Vương An Na
42
Chương 42: Rất quyến rũ
43
Chương 43: Không thể không vượt qua cạm bẫy
44
Chương 44: Lời gợi ý của Trưởng ban Tống
45
Chương 45: Làm khó dễ
46
Chương 46: Chuột chạy ngoài đường
47
Chương 47: Không quan tâm hơn thua
48
Chương 48: Cuộc họp phê bình
49
Chương 49: Con trai Tống Bính Nam
50
Chương 50: Nể hay không nể?
51
Chương 51: Xa hoa trụy lạc
52
Chương 52: Có chuyện xảy ra
53
Chương 53: Mạnh Lâm thất nghiệp
54
Chương 54: Tai nạn xe hơi
55
Chương 55: Tôi nhất định sẽ phải đòi công bằng
56
Chương 56: Điêu dân có lai lịch
57
Chương 57: Lai lịch người gây ra tai nạn
58
Chương 58: Trưởng ban Tống dò xét
59
Chương 59: Báo cảnh sát
60
Chương 60: Phùng lão nổi giận
61
Chương 61: Cục trưởng Cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân
62
Chương 62: Kính trọng nhưng giữ khoảng cách
63
Chương 63: Các người diễn trò đủ chưa?
64
Chương 64: Trương gia sụp đổ
65
Chương 65: Lệnh điều chuyển
66
Chương 66: Chị là công thần của Phùng gia chúng ta
67
Chương 67: Long trời lở đất
68
Chương 68: Tôi thay mẹ tôi hỏi các người!
69
Chương 69: Bái tế - Khiếp sợ
70
Chương 70: Cháu đích tôn của Phùng gia
71
Chương 71: Đại biến động về nhân sự
72
Chương 72: Đề nghị
73
Chương 73: Mặc cho gió táp mưa sa
74
Chương 74: Đống lửa thứ nhất
75
Chương 75: Gia Cát Cấu
76
Chương 76: Lòng đố kỵ vô danh
77
Chương 77: Tiềm long chưa vọt khỏi vực sâu
78
Chương 78: Hoàn toàn bị chọc giận
79
Chương 79: Xem một trò hay
80
Chương 80: Đề cử cán bộ tập huấn
81
Chương 81: Mắc nghẹn
82
Chương 82: Quan điểm khác biệt
83
Chương 83: Hai Phó phòng
84
Chương 84: Thời tiết lại thay đổi
85
Chương 85: Không thể không tranh
86
Chương 86: Tái điều chỉnh cao tầng
87
Chương 87: Năm mới
88
Chương 88: Cạnh tranh thăng chức
89
Chương 89: Vô đề
90
Chương 90: Bất cứ giá nào
91
Chương 91: Biện luận (Phần 1)
92
Chương 92: Biện luận (Phần 2)
93
Chương 93: Biện luận (phần cuối)
94
Chương 94: Dân chủ xác định và đánh giá
95
Chương 95: Tạ Tiểu Dung rời khỏi
96
Chương 96: Xuất thế ngang trời
97
Chương 97: Rất nhiều thủ đoạn
98
Chương 98: Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi
99
Chương 99: Lễ vật của Bành Viễn Chinh
100
Chương 100: Mạnh dạn góp lời, vị trí thấp kém cũng có thể lo nghĩ cho đất nước
101
Chương 101: Vén màn bí mật: Chấn động!
102
Chương 102: Phùng Thiến Như bỏ trốn: Chấn động!
103
Chương 103: Ước định: Hiểu lầm lớn
104
Chương 104: Cha con Tống Bính Nam đến nhà: Hiểu lầm lớn
105
Chương 105: Nữ diễn viên Mộ Tình: Hiểu lầm lớn
106
Chương 106: Gặp gỡ bất ngờ: Hiểu lầm lớn
107
Chương 107: Bốn bóng đèn lớn: Hiểu lầm lớn
108
Chương 108: Ai đánh mặt ai?: Hiểu lầm lớn
109
Chương 109: Ấn tượng đảo điên: Hiểu lầm lớn
110
Chương 110: Thị trấn Vân Thủy: Hiểu lầm lớn
111
Chương 111: Điểm nút nhân sinh: Hiểu lầm lớn
112
Chương 112: Thân thế Lý Tuyết Yến: Hiểu lầm lớn
113
Chương 113: Người có quan hệ với Bí thư Thành ủy?: Hiểu lầm lớn
114
Chương 114: Nổi danh vì cái gì?: Hiểu lầm lớn
115
Chương 115: Một người phụ nữ khá lẳng lơ: Hiểu lầm lớn
116
Chương 116: Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên xuất sư chưa chiến thắng: Hiểu lầm lớn
117
Chương 117: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: Hiểu lầm lớn
118
Chương 118: Người lợi hại đương nhiên có cách xử lý lợi hại: Hiểu lầm lớn
119
Chương 119: Lại xảy ra sự cố: Hiểu lầm lớn
120
Chương 120: Lối tắt khác: Hiểu lầm lớn
121
Chương 121: Mánh khóe thông thiên: Hiểu lầm lớn
122
Chương 122: Tiếng sấm giữa trời quang: Hiểu lầm lớn
123
Chương 123: “Người hùng” giấu mặt: Hiểu lầm lớn
124
Chương 124: Hiểu lầm: Hiểu lầm lớn
125
Chương 125: Phùng má giả làm người mập: Hiểu lầm lớn
126
Chương 126: Vô liêm sỉ: Hiểu lầm lớn
127
Chương 127: Điểm sáng: Hiểu lầm lớn
128
Chương 128: Lấy việc công làm việc tư?: Hiểu lầm lớn
129
Chương 129: Lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy: Hiểu lầm lớn
130
Chương 130: Bạn học lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy kiêm cao thủ Thái cực quyền: Hiểu lầm lớn
131
Chương 131: Đột nhiên tập kích: Hiểu lầm lớn
132
Chương 132: Bành Viễn Chinh sáng tạo khái niệm kinh tế độc đáo: Hiểu lầm lớn
133
Chương 133: Bành Viễn Chinh tặng lễ vật, lãnh đạo lão thành “điểm tướng”: Hiểu lầm lớn
134
Chương 134: Sáng rọi và vinh quang: Hiểu lầm lớn
135
Chương 135: Ý niệm trao quyền cho cấp dưới: Hiểu lầm lớn
136
Chương 136: Lạc Thiên Niên đại náo Thành ủy: Hiểu lầm lớn
137
Chương 137: Biến chuyển công tác: Hiểu lầm lớn
138
Chương 138: Lệnh bổ nhiệm - Phùng lão cho gọi: Hiểu lầm lớn
139
Chương 139: Vấn đề hôn nhân của Bành Viễn Chinh: Hiểu lầm lớn
140
Chương 140: Công ty máy tính Hoa Vũ: Hiểu lầm lớn
141
Chương 141: Cũng là người theo đuổi em?: Hiểu lầm lớn
142
Chương 142: Mở rộng cửa lòng: Hiểu lầm lớn
143
Chương 143: Ném đá giấu tay: Hiểu lầm lớn
144
Chương 144: Cha con họ Dương đến nhà xin lỗi: Hiểu lầm lớn
145
Chương 145: Diễm phúc tích từ kiếp trước: Hiểu lầm lớn
146
Chương 146: Đại hội nhậm chức: Hiểu lầm lớn
147
Chương 147: Mới nhậm chức đã “va chạm”?: Hiểu lầm lớn
148
Chương 148: Vấn đề văn phòng: Hiểu lầm lớn
149
Chương 149: Vấn đề xe chuyên dụng: Hiểu lầm lớn
150
Chương 150: Từ người thành thật đến người gàn dở: Hiểu lầm lớn
151
Chương 151: Trước cứ gác lại: Hiểu lầm lớn
152
Chương 152: Lấy thành tích và danh tiếng bù đắp cho kinh nghiệm: Hiểu lầm lớn
153
Chương 153: Mời “thử’ gái Tây!: Hiểu lầm lớn
154
Chương 154: Nữ thư ký và uống rượu không đỏ mặt
155
Chương 155: Uy tín là làm được
156
Chương 156: Lần đầu giao phong trực chiến
157
Chương 157: Lần đầu giao phong: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ
158
Chương 158: Lần đầu giao phong: Nắm chặt trong tay
159
Chương 159: Nắm chắc thắng lợi: Nắm chặt trong tay
160
Chương 160: Hướng đi cao trào: Nắm chặt trong tay
161
Chương 161: Ngầm giấu đao: Nắm chặt trong tay
162
Chương 162: Giương cung, rút kiếm, vừa đấm vừa xoa: Nắm chặt trong tay
163
Chương 163: Im lặng cự tuyệt: Nắm chặt trong tay
164
Chương 164: Đại danh đỉnh đỉnh Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
165
Chương 165: Mặt mũi của anh lớn lắm sao?: Nắm chặt trong tay
166
Chương 166: Thay tôi uống chén rượu này!: Nắm chặt trong tay
167
Chương 167: Quỹ đen: Nắm chặt trong tay
168
Chương 168: Cơ hội làm giàu: Nắm chặt trong tay
169
Chương 169: Không thể lảng tránh nội tâm của mình: Nắm chặt trong tay
170
Chương 170: Dùng quỹ đen mời khách: Nắm chặt trong tay
171
Chương 171: Một xu cũng không được thiếu!: Nắm chặt trong tay
172
Chương 172: “Cách Sơn Đả Ngưu”: Nắm chặt trong tay
173
Chương 173: Oan gia ngõ hẹp: Nắm chặt trong tay
174
Chương 174: Vì sao tôi lại khóc?: Nắm chặt trong tay
175
Chương 175: Cấp dưới quá thông minh, lãnh đạo không dám dùng: Nắm chặt trong tay
176
Chương 176: Khảo sát và ám chỉ: Nắm chặt trong tay
177
Chương 177: Không thể tưởng tượng được: Nắm chặt trong tay
178
Chương 178: Xảy ra biến cố: Nắm chặt trong tay
179
Chương 179: Sự kiện bãi công: Nắm chặt trong tay
180
Chương 180: Sói già biến thành cừu non: Nắm chặt trong tay
181
Chương 181: Cần cứng rắn phải cứng rắn: Nắm chặt trong tay
182
Chương 182: Chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp: Nắm chặt trong tay
183
Chương 183: Một mặt khác của Bành Viễn Chinh: Nắm chặt trong tay
184
Chương 184: Bão tố nổi lên: Nắm chặt trong tay
185
Chương 185: Sắp bùng nổ: Nắm chặt trong tay
186
Chương 186: Trở mặt: Nắm chặt trong tay
187
Chương 187: Chủ tịch quận triệu kiến, Ủy ban nhân dân quận kiêm chức: Nắm chặt trong tay
188
Chương 188: Không thể nghịch chuyển?: Nắm chặt trong tay
189
Chương 189: Điều chỉnh lớn: Nắm chặt trong tay
190
Chương 190: Đại hội bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
191
Chương 191: Bổ nhiệm: Nắm chặt trong tay
192
Chương 192: Cậu vỗ bàn cho ai xem?: Nắm chặt trong tay
193
Chương 193: Tâm huyết nam: Nắm chặt trong tay
194
Chương 194: Lập đỉnh núi khác?: Nắm chặt trong tay
195
Chương 195: Người không độ lượng, không phẩm hạnh, không nên ra làm quan: Nắm chặt trong tay
196
Chương 196: Hợp lại thì cùng có lợi, không hợp lại thì cùng tổn thất: Nắm chặt trong tay
197
Chương 197: Khác thường: Nắm chặt trong tay
198
Chương 198: Mượn lực tạo thế: Nắm chặt trong tay
199
Chương 199: Đứng thành hàng: Đả kích trí mạng
200
Chương 200: Có khó cũng phải làm: Đả kích trí mạng
201
Chương 201: Hách Kiến Niên chịu thua?: Đả kích trí mạng
202
Chương 202: Nghi kỵ và e dè: Đả kích trí mạng
203
Chương 203: Không cần cũng không có khả năng trở thành thân tín của ai: Đả kích trí mạng
204
Chương 204: Bí thư quận ủy đột nhiên triệu kiến: Đả kích trí mạng
205
Chương 205: Không làm người chuyển lời
206
Chương 206: Một kẻ cứng đầu cứng
207
Chương 207: Hai biển quảng cáo
208
Chương 208: Hách Kiến Niên được Bí thư quận ủy ủng hộ
209
Chương 209: Bí quá hóa liều
210
Chương 210: Trong lúc nguy cấp
211
Chương 211: Trở về Thủ đô
212
Chương 212: Bà nội bức hôn
213
Chương 213: Yêu nên ra yêu
214
Chương 214: Giải quyết dứt khoát
215
Chương 215: Gặp gỡ bất ngờ
216
Chương 216: Anh có biết tôi không?
217
Chương 217: Khoe khoang dẫn đến phiền toái
218
Chương 218: Khúm núm
219
Chương 219: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy
220
Chương 220: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy (Phần 2)
221
Chương 221: Cần người có người, cần tiền có tiền!
222
Chương 222: Tần Phượng dụ dỗ
223
Chương 223: Không thể ngồi chờ chết
224
Chương 224: Che gió đụt mưa
225
Chương 225: Bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành?
226
Chương 226: Xung đột kịch liệt
227
Chương 227: Quân tử không đoạt đồ quý của người
228
Chương 228: Cáo già
229
Chương 229: Bão táp trong hội nghị thường vụ
230
Chương 230: Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)
231
Chương 231: “Ông vua không ngai”
232
Chương 232: Trình độ và sự độ lượng
233
Chương 233: Bẽ mặt Chủ tịch quận Cố
234
Chương 234: Phản kích
235
Chương 235: Tùy cơ ứng biến
236
Chương 236: Cô chỉ là một người say!
237
Chương 237: Vi Tiểu Cương khiếu oan
238
Chương 238: Trở mặt
239
Chương 239: Cậu dám làm nhục tôi?
240
Chương 240: Rung cây nhát khỉ
241
Chương 241: Tráng sĩ tự chặt tay
242
Chương 242: Hách Kiến Niên bị bắt
243
Chương 243: Lấy lãnh đạo ra hù tôi à?
244
Chương 244: Cầm lông gà làm lệnh tiễn