Chương 63: Nếu có người xảy ra chuyện, mấy người xong đời chắc rồi

Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Lưu Tuấn đẩy kính trên mũi, nhỏ giọng hỏi tên vệ sĩ mặt lạnh phía sau,"Trên mặt tôi có ghèn à?"

Đôi mắt của tên vệ sĩ ẩn sau cặp kính râm chợt lóe, vội liếc nhìn anh ta và đáp lời, "Thưa trợ lý Lưu, không có ạ."

"Rất tốt."

Đối diện bọn họ, sảnh đón hành khách ở sân bay thủ đô đông nghịt người và những dòng băng rôn lớn dễ thấy được treo ngay trên tường, vì sợ người ta không biết người đến là ứng cử viên của mỗi tỉnh. Máy quay phim với camera cứ phát ra những tiếng "tách tách" vang lên. Tiếng động hơi lớn làm du khách vây xem rất nhiều.

"Cho hỏi cô có phải là đại diện của tỉnh Dương không?" Người đàn ông mập mạp bước đến, thấy Cố Văn Tư thì vội gật đầu, rồi đưa một phong bì bằng giấy kraft, "Đây là thông tin nhận dạng và thẻ phòng khách sạn của cô. Tôi là trợ lý của đạo diễn tên Alen, nếu có vấn đề gì cứ tìm tôi."

"Cảm ơn." Cô nhận lấy và nhìn sách hướng dẫn ghi rất đầy đủ về chương trình cuộc thi, còn để kèm với mấy thẻ phòng khách sạn.

Bên cạnh bọn họ, một nhóm người vừa xuống máy bay đang nhận phỏng vấn. Cố Văn Tư liếc nhìn thì thấy anh chàng thí sinh hạt giống tốt nhất đang tự tin ngời ngời đàm luận.

"Từ lúc xuống máy bay, chương trình bắt đầu ghi hình rồi à?" Cô hỏi.

"Không phải đâu, họ đang quay cảnh hậu trường, mọi người khỏi cần quan tâm làm gì." Alen bèn giải thích rồi chỉ về hướng cổng sân bay, "Chúng tôi đã chuẩn bị xe đưa các thí sinh đến khách sạn, hai ngày này mọi người cứ vui chơi thỏa thích, chương trình đã sắp xếp cho những người dự thi tận hưởng chuyến du lịch Bắc Kinh trong hai ngày. Tất nhiên nếu muốn chọn ở khách sạn nghỉ ngơi cũng được."

Mọi người nhìn nhau một lát, Tiểu Hồng thủ thỉ với Tần Ban, "Bao ăn bao ở còn bao chơi, có chuyện tốt như thế sao?"

Tần Ban đen mặt, "Có chứ, thiên đường đó."

Trần Canh đứng cạnh bên cười khẩy,"Ha ha, chỉ sợ mọi hành vi cử chỉ đều bị người ta quay và phát sóng trực tiếp rồi."

Sau khi tên thí sinh kết thúc bài phát biểu, hai nhóm người được sắp xếp ngồi trong một chiếc xe buýt nhỏ đến khách sạn, ngoại trừ tài xế cũng chỉ còn lại Alen đi cùng bọn họ.

"Sư phụ Bạch đã giành được giải huy chương đồng ngay năm thứ 14, hai năm sau anh là người xuất sắc được ra nước ngoài bồi dưỡng, cho hỏi lúc này anh có cảm giác gì khi quay về tham gia thi đấu?" Có lẽ do quá xấu hổ, Alen đổi chủ đề khác.

Ban nãy bộ dạng Bạch Tử Văn đứng trước ống kính phát biểu trông rất đĩnh đạc, ai ngờ anh ta chỉ giả bộ thâm trầm, lặng lẽ gật đầu, "Cũng tốt, mọi thứ rất quen thuộc." Tên này mới hơn ba mươi đã để hai ria mép, nói năng thận trọng thật sự rất giống với loại người như thế.

Cố Văn Tư nghe thấy Trần Canh nhỏ giọng hô "Cut", rồi sau đó nhóm trên Wechat toàn tin nhắn phỉ nhổ.

[Trần Canh]: Gã này giả bộ tốt gớm.

[Trợ lý cao cấp – Lưu Tuấn]: Suỵt!

Cô cúi đầu nhìn qua di động, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Alen lỡ chạm vào cây đinh trên người Bạch Tử Văn, nên lái chuyện sang Cố Văn Tư.

"Miss Cố tuổi còn trẻ, chắc đây là lần đầu đến thủ đô phải không?"

"Đúng là lần đầu tiên, trông lớn hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi."

"Ha ha, thật ra hai ngày không đủ để đi chơi, khi nào cuộc thi của mọi người kết thúc có thể ở lại xem từ từ." Alen thuận miệng nói.

Nhóm Wechat của họ lại reo lên.

[Trần Canh]: Gã đó có ý gì! Ý nói chị Văn Tư của chúng ta sẽ thua! Bị loại sớm ư?

[Trợ lý cao cấp Lưu Tuấn]: Suỵt!

[Vệ sĩ ABC]: Suỵt!

Cố Văn Tư nín cười, trả lời một cách lịch sự. Alen cảm thấy tìm được chỗ để tám, tám dài từ trời nam đến biển bắc, mãi đến lúc chiếc xe buýt đến trước khách sạn, đến khi Bạch Tử Văn đẩy cửa xuống xe anh ta mới phản ứng lại.

"Ờm, vậy tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, sáng mai chúng ta hẹn ở đây, không gặp không về nhé!" Alen vẫy tay, thân hình mập mạp biến mất theo làn khói của chiếc xe ô tô.

"Wow, vậy mà chương trình lại sắp xếp khách sạn năm sao mới ghê!

"Hiếm lắm à..."

"Xì! Có phải anh mời khách đâu!"

Đám người vừa bước vào vừa cãi nhau ầm ĩ, sự phụ Bạch vốn không thích nghe đám Trần Canh ồn ào nên bước nhanh vào thang máy.

Cố Văn Tư thấy bộ dạng như đi du lịch của họ, tự dưng không biết làm sao.

"Chậm đã, đợi em với."

Du Việt đang trò chuyện với Lưu Tuấn, đột nhiên một bàn tay duỗi lại. Anh nhín xuống, Cố Văn Tư nắm chặt tay anh, trông như bé thỏ lông trắng nhút nhát.

Rõ ràng bé thỏ nhỏ này hơi hoảng loạn, cứ nắm chặt tay anh không buông, "Em thấy tổ chương trình không có ý tốt đâu, chúng ta không đi được không? "

Anh sờ đầu cô, "Nếu họ muốn bọn em đi chơi, vậy cứ theo ý họ thôi."

Nhưng mà qua hôm sau, Du Việt sẽ hối hận vì những lời này.

Ngày hôm sau.

"Chuyến du lịch Bắc Kinh dài hai ngày của chúng tôi có sự tham gia của tất cả các thành viên và 34 bậc thầy đầu bếp đều có mặt." Alen cầm bộ đàm trên tay, phía sau là ba chiếc xe buýt chạy theo, trên mỗi chiếc đều có người quay phim và đám trợ lý phụ giúp, ngồi đầy trên xe.

"Trạm dừng chân đầu tiên của chúng ta là XX, tôi tin chắc mọi người cũng không lạ gì..." Alen hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch, giọng điệu tha thiết giải thích khung cảnh của thủ đô. Cố Văn Tư ngồi cạnh cửa sổ, tay bấm "tách tách" chụp lại bức ảnh tiếp theo.

Giao thông đông đúc, toàn là khói bụi.

Bởi vì ngồi gần nhau, các vị đầu bếp bắt chuyện với nhau, không ai cảm thấy chuyến du lịch này để thư giãn. Nếu để nói thì nó giống như làm quen trước cuộc thi, mọi người giao lưu làm bạn.

"Sư phụ Ngụy, ngưỡng mộ đã lâu."

"Khách khí rồi, sư phụ Phó cũng tiếng tăm lẫy lừng mà."

Những người này, ai cũng là đầu bếp nổi tiếng một phương, có thể lọt vào vòng chung kết nên tính tình cũng được.

"Sư phụ Cố."

"Đột nhiên người ngồi trước quay đầu lại nhìn cô, tình cờ người đó là Bạch Tử Văn, người cùng cô đồng hành suốt quãng đường. Có lẽ anh ta đã điều tra về cô, giờ phút này lại mỉm cười hỏi, "Cô có muốn xuống xe tham quan XX với tôi không?

Cùng lúc đó, các sư phụ khác cũng tụ thành tốp ba tốp năm đi tham quan. Người trên xe còn ít, Cố Văn Tư vội gật đầu đồng ý.

Hai người vừa đứng dậy, cô chuẩn bị bước xuống cửa xe, đột nhiên nghe thấy tiếng còi dồn dập. Chỉ trong chớp nhoáng, cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe bán tải [2] trong kính chiếu hậu đang lao về phía trước.

[2] Xe bán tải là một chiếc xe tải hạng nhẹ có một cabin kín và một khu vực hàng hóa mở với các cạnh và đuôi xe thấp.

"Á!" Tiếng thét chói tai của người qua đường.

"Rầm..." Một tiếng va chạm lớn, xe buýt bị tông văng ra ba mét, thân xe với đầu xe bán tải đụng vào nhau, tan nát không muốn nhìn, sau vài giây yên lặng, khói trắng bay ra.

Nhóm sư phụ già ban đầu muốn xuống xe đã bị dọa mất mật, nhanh chóng lùi về phía sau, có người lẻn tìm chỗ trốn. Alen hoảng sợ, cầm di động bấm gọi 110.

"Tránh ra hết đi!" Lưu Tuấn túm lấy tên tài xế xe buýt bị dọa ngu người, đám vệ sĩ phía sau thân thủ mạnh mẽ, lao lên xe tìm những người còn sót lại.

"Văn, Văn Tư?"

Du Việt bò dậy từ mặt đất, nhưng không dám duỗi tay chạm vào người trước mặt.

Cô nằm bên người anh trong tư thế vặn vẹo, cách đầu cô không xa là tay vịn để xuống xe, được làm bằng sắt sáng loáng.

Khi nãy chưa đến một giây, đột nhiên cô nhào lại ôm anh. Du Việt chưa từng nghĩ, đến cuối cùng cô là người đã cứu anh.

"Văn Tư..."

Anh không dám tự ý dịch chuyển người cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mái trên mặt cô. May mắn thay, cô đã mau chóng tỉnh lại.

"Đau ở đâu? Có bị thương chảy máu không?" Du Việt nhẹ nhàng sờ tay chân cô, vẻ mặt Cố Văn Tư hơi tệ.

"Nhức đầu, chóng mặt..." Cô duỗi tay ra, anh thở phào một hơi, chắc hẳn không bị gãy xương.

Lúc này hai tên vệ sĩ cũng chạy đến, bọn họ có kinh nghiệm xử lý khẩn cấp, kiểm tra cẩn thận đảm bảo không bị thương ngoài da, mới nâng người xuống.

Đám sư phụ già đứng dưới xe bị dọa choáng váng, cả đám đứng ngây người không nói gì cứ ngơ ngác nhìn Cô Văn Tư bị nâng lên xe cấp cứu, sau đó tiếng còi vang trên đường.

"Cái quái gì xảy ra thế này?

Người tiếp theo được cứu là Bạch Tử Văn.

Thay vì nói anh ta đang đi, chi bằng cứ nói anh ta được dìu xuống, chiếc giày trên chân rơi mất, tay anh ta nắm chặt cánh tay của tên vệ sĩ cầm đầu mặc áo mào đen không chịu buông.

"Cậu, mấy người..."

Anh ta rất sợ hãi, hình tượng khôn khéo giỏi giang ban đầu cứ thế mất sạch.

"Tôi muốn rút khỏi cuộc thi! Chương trình của mấy người không mua bảo hiểm cho tôi! Làm tôi bị đau tim!" Sư phụ Bạch đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, tóc ướt và bết lại, nhìn qua cả người anh ta không bị làm sao cả, chiếc kính gọng vàng đã được gấp lại.

Vẻ mặt của người kia rất khó coi.

Chapter
1 Chương 1: Chiếc điện thoại vẫn hoạt động trong bảy năm
2 Chương 2: Có lẽ cô ấy chỉ là giấc mộng
3 Chương 3: Anh hy vọng người cô nhìn chính là anh
4 Chương 4: Tổng giám đốc mắc chứng khó khăn trong việc chọn lựa
5 Chương 5: Công ty cho thuê hôn nhân
6 Chương 6: Anh không phải là tên hay quấy rối tình dục đâu
7 Chương 7: Thật ra, con có bạn rồi
8 Chương 8: Nạp cho tôi 1000 nhân dân tệ phí điện thoại đi
9 Chương 9: Người đàn ông dùng thử
10 Chương 10: Biến cô thành vật sở hữu của riêng anh
11 Chương 11: Đây là đầu bếp cao cấp
12 Chương 12: Tôi muốn thuê cậu về nhà
13 Chương 13: Kể từ hôm nay, tôi chính thức thuê cậu
14 Chương 14: Cậu khổ tâm nghĩ nhiều quá nhỉ
15 Chương 15: Không xong rồi, đáng yêu thật đấy
16 Chương 16: Say
17 Chương 17: Tôi đang cố gắng đến với vị trí hôn phu
18 Chương 18: Ngược cẩu độc thân
19 Chương 19: Anh thà làm kẻ vô danh tiểu tốt
20 Chương 20: Một tuần hẹn hò ba lần
21 Chương 21: Chứng lựa chọn khó khăn khi dạo siêu thị
22 Chương 22: Em có thể làm vợ anh không?
23 Chương 23: Đêm mưa và hai người
24 Chương 24: Niềm hạnh phúc
25 Chương 25: Cô cũng không phải là người uống rượu
26 Chương 26: Cùng nhau say giấc không được sao?
27 Chương 27: Chứng lựa chọn khó khăn đạt đến độ bi thảm
28 Chương 28: Mỗi ngày sống chung
29 Chương 29: Văn Tư, không ai có thể làm hại em
30 Chương 31: Lần sau muốn nhìn, cứ bước vào nhìn
31 Chương 32: Lúc Du Việt không có ở đây
32 Chương 33: Hôn anh ấy
33 Chương 34: Sau khi nổi tiếng
34 Chương 35: Cuộc sống hàng ngày, mừng khai trương
35 Chương 36: Bé yêu nóng hổi
36 Chương 37: Anh chồng tới cửa
37 Chương 38: Ra mắt bố mẹ chồng
38 Chương 39: Vẻ mặt Du Tạ lúc nói chuyện rõ buồn cười
39 Chương 40: Xuống ngựa
40 Chương 41: Tiếp tục quay lại
41 Chương 42: Anh yêu em, anh yêu em
42 Chương 43: Anh đang theo đuổi em
43 Chương 44: Vua bếp tranh tài - Trận đầu tiên
44 Chương 45: Anh biết em đang nhìn anh
45 Chương 46: Tôi phải bảo vệ vợ của tôi
46 Chương 47: Kí ức bị thời gian vùi lấp
47 Chương 48: Hạnh phúc
48 Chương 49: Không còn là đóng kịch yêu nhau, giờ đã chân chính phát đường
49 Chương 50: À, đấy là xấu hổ
50 Chương 51: Mục tiêu của tôi
51 Chương 52: Trận đấu thứ hai - Vua đầu bếp tranh tài
52 Chương 53: Nụ hôn trong hành lang tối tăm
53 Chương 54: Phát đường nguyên chất, em không thích anh hôn em sao?
54 Chương 55: Tới Thăng Thành
55 Chương 56: Trận đấu tỉnh đầu tiên
56 Chương 57: Vị trên môi anh, cô cũng muốn biết
57 Chương 58: Là vàng thì nhất định sẽ sáng
58 Chương 59: Kết thúc trận đấu tỉnh, bắt đầu tuần trăng mật
59 Chương 60: Thủy triều bên bờ biển
60 Chương 61: Tiếp tục tuần trăng mật
61 Chương 62: Anh muốn bên em cả ngày
62 Chương 63: Nếu có người xảy ra chuyện, mấy người xong đời chắc rồi
63 Chương 64: Tai nạn xe
64 Chương 65: Trận chung kết vòng đầu tiên
65 Chương 66: Liếm môi không ngừng
66 Chương 67: Em vốn không bị mất vị giác!
67 Chương 68: Người đàn ông phía sau vua đầu bếp
68 Chương 69: Trận chung kết
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1: Chiếc điện thoại vẫn hoạt động trong bảy năm
2
Chương 2: Có lẽ cô ấy chỉ là giấc mộng
3
Chương 3: Anh hy vọng người cô nhìn chính là anh
4
Chương 4: Tổng giám đốc mắc chứng khó khăn trong việc chọn lựa
5
Chương 5: Công ty cho thuê hôn nhân
6
Chương 6: Anh không phải là tên hay quấy rối tình dục đâu
7
Chương 7: Thật ra, con có bạn rồi
8
Chương 8: Nạp cho tôi 1000 nhân dân tệ phí điện thoại đi
9
Chương 9: Người đàn ông dùng thử
10
Chương 10: Biến cô thành vật sở hữu của riêng anh
11
Chương 11: Đây là đầu bếp cao cấp
12
Chương 12: Tôi muốn thuê cậu về nhà
13
Chương 13: Kể từ hôm nay, tôi chính thức thuê cậu
14
Chương 14: Cậu khổ tâm nghĩ nhiều quá nhỉ
15
Chương 15: Không xong rồi, đáng yêu thật đấy
16
Chương 16: Say
17
Chương 17: Tôi đang cố gắng đến với vị trí hôn phu
18
Chương 18: Ngược cẩu độc thân
19
Chương 19: Anh thà làm kẻ vô danh tiểu tốt
20
Chương 20: Một tuần hẹn hò ba lần
21
Chương 21: Chứng lựa chọn khó khăn khi dạo siêu thị
22
Chương 22: Em có thể làm vợ anh không?
23
Chương 23: Đêm mưa và hai người
24
Chương 24: Niềm hạnh phúc
25
Chương 25: Cô cũng không phải là người uống rượu
26
Chương 26: Cùng nhau say giấc không được sao?
27
Chương 27: Chứng lựa chọn khó khăn đạt đến độ bi thảm
28
Chương 28: Mỗi ngày sống chung
29
Chương 29: Văn Tư, không ai có thể làm hại em
30
Chương 31: Lần sau muốn nhìn, cứ bước vào nhìn
31
Chương 32: Lúc Du Việt không có ở đây
32
Chương 33: Hôn anh ấy
33
Chương 34: Sau khi nổi tiếng
34
Chương 35: Cuộc sống hàng ngày, mừng khai trương
35
Chương 36: Bé yêu nóng hổi
36
Chương 37: Anh chồng tới cửa
37
Chương 38: Ra mắt bố mẹ chồng
38
Chương 39: Vẻ mặt Du Tạ lúc nói chuyện rõ buồn cười
39
Chương 40: Xuống ngựa
40
Chương 41: Tiếp tục quay lại
41
Chương 42: Anh yêu em, anh yêu em
42
Chương 43: Anh đang theo đuổi em
43
Chương 44: Vua bếp tranh tài - Trận đầu tiên
44
Chương 45: Anh biết em đang nhìn anh
45
Chương 46: Tôi phải bảo vệ vợ của tôi
46
Chương 47: Kí ức bị thời gian vùi lấp
47
Chương 48: Hạnh phúc
48
Chương 49: Không còn là đóng kịch yêu nhau, giờ đã chân chính phát đường
49
Chương 50: À, đấy là xấu hổ
50
Chương 51: Mục tiêu của tôi
51
Chương 52: Trận đấu thứ hai - Vua đầu bếp tranh tài
52
Chương 53: Nụ hôn trong hành lang tối tăm
53
Chương 54: Phát đường nguyên chất, em không thích anh hôn em sao?
54
Chương 55: Tới Thăng Thành
55
Chương 56: Trận đấu tỉnh đầu tiên
56
Chương 57: Vị trên môi anh, cô cũng muốn biết
57
Chương 58: Là vàng thì nhất định sẽ sáng
58
Chương 59: Kết thúc trận đấu tỉnh, bắt đầu tuần trăng mật
59
Chương 60: Thủy triều bên bờ biển
60
Chương 61: Tiếp tục tuần trăng mật
61
Chương 62: Anh muốn bên em cả ngày
62
Chương 63: Nếu có người xảy ra chuyện, mấy người xong đời chắc rồi
63
Chương 64: Tai nạn xe
64
Chương 65: Trận chung kết vòng đầu tiên
65
Chương 66: Liếm môi không ngừng
66
Chương 67: Em vốn không bị mất vị giác!
67
Chương 68: Người đàn ông phía sau vua đầu bếp
68
Chương 69: Trận chung kết