C16: Đề cương

Thời gian bắt đầu cuộc thì chỉ còn khoảng năm phút, Thẩm Cố Bắc vội vàng chạy đến phòng học.

Bởi vì cậu chạy quá gấp nên không để ý hành lang phía trước.

Ngay khúc cua tiến vào phòng thi thì cậu không cẩn thận đụng vào một người.

"Ai u!" Người kia đụng vào khung cửa, kêu lên một tiếng.

"Xin lỗi, cậu có sao không?" Thẩm Cố Bắc vội vàng xin lỗi, duỗi tay muốn dìu người nọ.

Sau khi nhìn rõ kính trên sống mũi của người kia thì cậu mới nhận ra, thì ra cậu ta chính là người xếp thứ tư trong cuộc thi nội bộ, không giành được vị trí đi thi - Mạnh Giai Giai.

"Sao cậu lại ở đây?" Thẩm Cố Bắc thuận miệng dò hỏi.

Mạnh Giai Giai thấy cậu, ánh mắt lập loè, lắp bắp trả lời, "Tôi tới Phù Khê học bù, giáo viên cho tôi đến đây để xem cuộc thi."

Mạnh Giai Giai xác thật mỗi tuần đều sẽ lên thành phố học bù, Thẩm Cố Bắc yên lặng nhìn đôi mắt của kỹ Mạnh Giai Giai, không nói thêm gì.

Bọn họ đồng thời tiến vào phòng học, rồi chia thành hai hướng.

Học sinh toàn tỉnh tham dự thi đua đều hội tụ trong phòng học, nhìn xung quanh đã chật kín người.

Ngụy Thấm cùng Viên Hải đến sớm, trước tiên giữ một chỗ cho Thẩm Cố Bắc. Không nghiêng không lệch ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu, vị trí trung tâm của cả phòng.

"Sao bây giờ cậu mới đến?" Ngụy Thấm vẫy tay kêu hắn lại đây, "Còn tưởng rằng cậu đi muộn rồi, tụi này lo muốn chết."

Thẩm Cố Bắc giải thích, "Trên đường gặp được người quen, đứng lại chào hỏi nên đến chậm một chút."

"Người quen nào? Mạnh Giai Giai hả?" Viên Hải thấy Mạnh Giai Giai bước vào phòng học chung với cậu nên tưởng Thẩm Cố Bắc lãng phí thời gian hàn huyên với cậu ta.

Thẩm Cố Bắc bày ra một vẻ mặt như kiểu "cậu cảm thấy có khả năng sao" không trả lời.

"Ách, tôi chỉ đùa một chút thôi." Viên Hải tìm bậc thang cho chính mình, đem đề tài dẫn tới trên người Mạnh Giai Giai, "Nói đến, cậu ta không phải không có trong danh sách hả? Làm thế nào cũng tới cuộc thi?"

Ngụy Thấm: "Đúng vậy. Giáo viên Trương nói, chỉ có người có trong danh sách mới có thể đến đây."

Thẩm Cố Bắc đã có kinh nghiệm sống phong phú nên nháy mắt đoán ra nguyên nhân, "Cậu ta hẳn là tìm một con đường khác."

"Hả?!" Hai bạn học nhỏ non nớt chưa tiếp xúc quá nhiều những lần cạnh tranh không công bằng, trên mặt đều hiện lên rõ vẻ mê mang.

Viên Hải: "Nhưng mà, hiệu trưởng nói trường học chúng ta chỉ có ba vị trí cơ mà."

Ngụy Thấm: "Đúng vậy, năm nào cũng chỉ có ba người."

"Đừng nghĩ quá nhiều, trước hết nghe giảng trước." Thẩm Cố Bắc gõ gõ mặt bàn, ý bảo bọn họ nhìn phía trước.

—— kỳ thật, Phân tích từ góc độ của Thẩm Cố Bắc thì mọi chuyện dần trở nên dễ hiểu.

Mạnh Giai Giai trật chọn, cậu ta và Lưu Hồng Mai khẳng định đều không cam lòng, cho nên muốn tìm một con đường khác để giành được vị trí cuộc thi.

Trung học Khánh Lê chỉ có ba vị trí, cậu ta còn không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho lãnh đạo sửa chữa quy định.

Nói cách khác, Mạnh Giai Giai giành được vị trí thì khẳng định sẽ loại đi một trong ba người bọn họ.

Loại ai đây?

Cuộc thi trong trường, Ngụy Thấm đứng vị trí số ba, thứ tự của cô ấy tương đối nguy hiểm.

Nhưng nếu trung gian có Lưu Hồng Mai tham dự...

Thẩm Cố Bắc hơi hơi nheo lại đôi mắt, đưa ra kết luận.

Người bị loại khẳng định chính là mình.

Được tham gia vào cuộc thi tương đương với việc sẽ được cộng điểm đại học. Hơn nữa, chỉ cần thuận lợi tiến vào vòng trong thì còn có cả một đội ngũ giáo viên tài giỏi huấn luyện bọn họ.

Tài nguyên giáo dục của Khánh Lê lạc hậu, cơ sở tri thức đều dạy một cách qua loa. Thẩm Cố Bắc muốn thi vào Thanh Bắc cần nhận được một nền giáo dục tốt hơn để nâng cao điểm số của mình.

Cuộc thi lần này rất quan trọng với cậu.

Thẩm Cố Bắc niết bút, dùng ngòi bút gõ gõ lên bàn, tập trung nghĩ đối sách.

"Bạn học ngồi ở giữa kia," giáo viên nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, " Mời cậu đứng lên trả lời vấn đề vừa rồi."

Thẩm Cố Bắc ngẩng mặt, bắt gặp ánh nhìn của giáo viên, chậm rãi đứng lên.

—— Vấn đề vừa rồi là gì?

Viên Hải dùng sách che mặt, nhỏ giọng nhắc nhở, " Thi đua làm sao để đạt được thành tích tốt."

"Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc nhận được nhắc nhở, hắng giọng trả lời, "Em cho rằng, để đạt được thành tích tốt thì phải có tài năng, nỗ lực, thái độ cùng may mắn."

Nghe được câu trả lời, giáo viên cười cười m nói, "Đáp án của trò không chê vào đâu được nhưng nó đã phơi bày sự thật rằng trò không nghe bài giảng của tôi."

"Vâng, em xin lỗi." Thẩm Cố Bắc lập tức nhận sai.

"Tôi vô cùng thưởng thức đáp án của trò nhưng cũng hy vọng cậu giành sự chú ý cho bài giảng của tôi, nắm chắc những lời tôi nói." Giáo viên cũng không tức giận, bắt chước ngữ khí của Thẩm Cố Bắc, "Để đạt được thành tích tốt thì phải có tài năng, nỗ lực, thái độ cùng may mắn. Đồng thời, một người thầy giỏi cũng có thể giúp các em đạt được một kết quả gấp đôi sự nỗ lực. Kế tiếp chúng ta nghe các phương pháp thi đua, mong các em nghiêm túc ghi lại. Đầu tiên..."

Giáo viên ý bảo Thẩm Cố Bắc ngồi xuống, tiếp tục giảng nội dung thi đua.

Thẩm Cố Bắc yên lặng ngồi trở lại, tạm thời thu hồi suy nghĩ, cầm lấy bút ghi các ý chính.

Tiết giảng bài kết thúc, Thẩm Cố Bắc đã viết được một nửa notebook.

Giáo viên gọi Thẩm Cố Bắc lên kiểm tra những nội dung cậu ghi được.

"Chữ viết rất xinh đẹp, đáng khen ngợi." Giáo viên trả lại cuốn notebook, "Biết vì sao tôi lại gọi em lên không?"

"Bởi vì em không nghe giảng bài?"

"Học sinh không nghe giảng bài cũng không chỉ một mình em, nhưng em là người ngồi ở vị trí nổi bật nhất, truyền đạt cho tôi ý nghĩ "muốn nghiêm túc học tập" trắng trợn lại không tập trung. Tôi đương nhiên sẽ hoài nghi em muốn gây sự chú ý."

Thẩm Cố Bắc lập tức phủ nhận, giải thích là do bạn học giữ vị trí hộ.

"Thì ra là thế, là tôi hiểu lầm." Giáo viên nhìn cậu, "Kỳ thật còn có một nguyên nhân, đôi mắt của cậu thoạt nhìn rất có sức sáng tạo."

"Thưa thầy, học sinh của thầy có từng nói qua phương thức khen người khác của thầy rất trừu tượng chưa."

Giáo viên mờ mịt trả lời, "Chưa từng nói."

Ai mà biết được học sinh nghị luận thế nào về giáo viên chứ.

Giáo viên vừa nói xong liền đưa sách ôn tập cho Thẩm Cố Bắc, " Các đề tài trong này rất có ích, em lấy về cùng bạn học ôn tập cho tốt."

"...Cho em?"

"Ừm." Giáo viên nói cho cậu, "Thật ra, thành tích thi đua các trường tỉnh lẻ không được tốt lắm, vấn đề cũng không hẳn nằm ở các em. Mà là do các trường trong thành phố đều được huấn luyện, mỗi trường có đều có được một đến hai câu trong đề hoặc là nắm được cấu trúc đề, cho nên những trường ở nông thôn căn bản không thể cạnh tranh được."

"Tôi cho rằng, nếu thi đấu thì nên công bằng công chính, trong cuộc thi đấu quốc tế, người chạy trước thì sẽ bị phạt." Giáo viên thở dài, "Đáng tiếc điều tôi có thể làm được quá ít, không có biện pháp đem người chạy trước kéo về vạch xuất phát, chỉ có thể tận lực giảng thêm, kéo các em đi về phía trước."

"Cảm ơn thầy." Thẩm Cố Bắc trịnh trọng nói lời cảm ơn, "Thầy yên tâm, quán quân thật sự sẽ không bại bởi một trạm canh gác."

Đi ra khỏi trường, trên trời mây đen đã kéo tới, đen nghìn nghìn làm người hít thở không thông.

Nhìn dáng vẻ trời sắp mưa, nếu như mưa quá lớn thì chuyến xe về Khánh Lê có thể sẽ bị hủy.

Thẩm Cố Bắc bước nhanh hơn, đi đường tắt để sang chỗ thị trường bán sỉ bên kia, miễn để phế vật nhỏ đợi quá lâu.

Xuyên qua ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, Thẩm Cố Bắc chui đầu ra liền nghe được tiếng đánh nhau bên cạnh.

Dòng máu đỏ thắm chảy xuống mặt đất, nhuộm đỏ cả đường.

Mưa to tầm tã tí tách tí tách, cọ rửa những vết máu đó, để dòng máu loãng chảy đến dưới chân Thẩm Cố Bắc.

Cậu cúi đầu nhìn một cái, lại nhìn về phía đám người đang đánh nhau kia.

Người cầm đầu má bên phải có một vết sẹo dữ tợn, vết thương bị xé toạc ra trong lúc đánh nhau, máu loang lổ khắp mặt. Ông ta phảng phất không cảm giác được đau đớn, xuống tay vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, giống như không muốn sống nữa.

Đám người còn lại chung quy cũng chịu thua, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, nhưng hiện trường lại không trở nên yên tĩnh. Người đàn ông vẫn luôn trốn sau người khác đi ra, đánh mạnh lên đầu anh Sẹo, chửi anh ta là phế vật.

"Lão tử tốn tiền thuê mày làm cái đ** gì? Đối phó mấy thằng nhóc còn suýt nữa kéo cả tao vào, phi!" Nói, ông ta phun ra một khẩu nước miếng lên mặt anh Sẹo sau đó ngồi vào trong xe nghênh ngang rời đi.

Mưa to hơn, anh Sẹo lau lung tung lên mặt, bàn tay đầy máu tươi.

Anh ta bực bội lấy ra hộp thuốc, nước mưa làm bật lửa không dùng được. Xoay người nhìn chung quanh lại phát hiện Thẩm Cố Bắc đang đứng dưới mái hiên bên đường.

"Này, mượn cái bật lửa."

Thẩm Cố Bắc đối diện máu tươi, trấn định trả lời, "Tôi không hút thuốc lá."

"A, quả nhiên là một thằng nhóc con." Anh Sẹo đi về phía cậu, thuốc lá vẫn ngậm trong mồm, khô cằn nhai hai cái.

"Có cần đi bệnh viện không?" Thẩm Cố Bắc thấy anh ta máu chảy không ngừng, tốt tính hỏi một câu.

"Không cần. Nếu nói với bác sĩ rằng tụi tao tụ tập đánh nhau, chữa xong không khéo lại phải chui vào đồn cảnh sát ngồi." Anh ta thuận thế dựa tường ngồi xổm xuống, nhìn màn mưa xối xả, cũng không biết nói chuyện với ai, "Thật nực cười phải không? Tao cho rằng có đàn em nhiều thì có thể oai phong một phương, kết quả thì sao, chung quy cũng phải dựa tiền để nói chuyện, có tiền mới là đại gia."

"Ừm."

"Trên phim cuộc sống của đám làm việc bằng đao kiếm rất tự do, thực tế mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sau lưng lại không đường lui. Nếu là có một ngày tao không thể cử động nữa, có lẽ..." Anh Sẹo nói một nửa, dùng sức cắn đầu mẩu thuốc lá, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Những lời này anh nên nói với người thích hợp thì hơn."

—— phải nói với tên ngốc nào đó để hắn vỡ mộng làm "đại ca" nhàm chán của mình.

"Mày không muốn nghe thì cứ xem như tao chưa nói gì, tao cũng không biết hôm nay sao lại ra vẻ như vậy." Anh Sẹo đỡ đầu gối, muốn đứng lên nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên lại ngã về.

Thẩm Cố Bắc nhìn chăm chú anh ta, đột nhiên mở miệng hỏi, " Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"22."

"...... Nhìn không ra." Thẩm Cố Bắc cho rằng, anh ta ít nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi.

Anh Sẹo bị chọc đến nỗi đau, không nói nên lời.

Thẩm Cố Bắc lại hỏi, "Tên gì?"

"Bành Dã."

"Mượn năm đồng." Thẩm Cố Bắc vươn tay, lấy được thẻ căn cước của anh ta cùng với năm đồng tiền, xoay người tiến vào quán net bên cạnh.

Không bao lâu sau cậu bước ra từ tiệm net, đưa cho Bành Dã một cái bật lửa, còn có một tờ giấy.

Trên tờ giấy chỉ ghi lại hai dãy số.

"Buổi chiều ngày mốt gọi vào hai số điện thoại này, hỏi bọn họ Bành Dã báo danh có thông qua không."

"Báo danh cái gì?"

"Anh đi qua là biết, làm hay không là quyết định của bản thân." Thẩm Cố Bắc nói với anh ta, " Trước khi sinh mệnh chưa chấm dứt, quyền lựa chọn vĩnh viễn nằm trong tay anh."

Bành Dã nắm tờ giấy, trầm mặc.

"Còn có, sự tình hôm nay tôi sẽ giữ bí mật." Thẩm Cố Bắc vỗ vỗ bả vai anh ta an ủi, "Yên tâm đi, trở lại thôn Đông Lưu, anh vẫn là anh Sẹo oai phong có mấy trăm đàn em."

Bành Dã:???

Thằng nhóc này thiếu đánh rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bắc Bắc: Hình như tôi đã quên cái gì rồi.

Nam Nam: Mưa thật lớn, tôi thật lạnh, hu hu hu!

Chapter
1 Chương 1: Trở về
2 Chương 2: Trưởng thành
3 Chương 3: Môn vật lý
4 Chương 4: Lần đầu gặp
5 Chương 5: Hợp đồng lao động
6 Chương 6: Trừ lương
7 Chương 7: Đánh bài
8 Chương 8: Tăng ca
9 Chương 9: Cùng ăn
10 Chương 10: Thăm nhà
11 Chương 11: Tiếng Anh
12 Chương 12: Nhân mạch
13 Chương 13: Yêu sớm
14 Chương 14: Say xe
15 Chương 15: Dạy bảo
16 Chương 16: Đề cương
17 Chương 17: Dây thừng
18 Chương 18: Ngạch danh
19 Chương 19: Tìm người
20 Chương 20: Bắt nạt
21 Chương 21: Đại hội thể dục
22 Chương 22: Cầu lông đính đá
23 Chương 23: Giấy khen
24 Chương 24: Thiếu niên thiên tài
25 Chương 25: Sinh lợi
26 Chương 26: Hợp đồng
27 Chương 27: Phòng khám Da liễu
28 Chương 28: Phẫu thuật
29 Chương 29: Thỏa thuận
30 Chương 30: Không có nhà (P)
31 Chương 31: Đỏ xanh
32 Chương 32: Trị bệnh
33 Chương 33: Mời khách
34 Chương 34: Quay về
35 Chương 35: Danh phận
36 Chương 36: Thăm bệnh
37 Chương 37: Làm chuyện vui vẻ
38 Chương 38: Gặp lại
39 Chương 39: Lớp trưởng
40 Chương 40: Tư bản (P)
41 Chương 41: Chuyện xưa
42 Chương 42: Cha con gặp mặt
43 Chương 43: Tắm rửa
44 Chương 44: Tứ kết
45 Chương 45: Món quà
46 Chương 46: Tương lai
47 Chương 47: Người quan trọng nhất
48 Chương 48: Hồi ức
49 Chương 49: Phụng dưỡng
50 Chương 50: Chuẩn bị
51 Chương 51: Tranh đoạt
52 Chương 52: Mùa đông
53 Chương 53: Tâm kế
54 Chương 54: Nhận tổ quy tông
55 Chương 55: Tương lai
56 Chương 56: Cầu hoan
57 Chương 57: Đồ Nhà quê
58 Chương 58: Giải thưởng
59 Chương 59: Cùng điên
60 Chương 60: Huấn luyện quân sự (P)
61 Chương 61: Ràng buộc
62 Chương 62: Dáng vẻ
63 Chương 63: Nhất định
64 Chương 64: Phiên ngoại 1 : Về sau
65 Chương 65: Phiên ngoại 2 : Hoa nở
66 C1: Trở về
67 C2: Trưởng thành
68 C3: Môn vật lý
69 C4: Lần đầu gặp
70 C5: Hợp đồng lao động
71 C6: Trừ lương
72 C7: Đánh bài
73 C8: Tăng ca
74 C9: Cùng ăn
75 C10: Thăm nhà
76 C11: Tiếng anh
77 C12: Nhân mạch
78 C13: Yêu sớm
79 C14: Say xe
80 C15: Dạy bảo
81 C16: Đề cương
82 C33: Mời khách
83 C34: Quay về
84 C35: Danh phận
85 C36: Thăm bệnh
86 C37: Làm chuyện vui vẻ
87 C38: Gặp lại
88 C39: Lớp trưởng
89 C40: Tư bản p
90 C41: Chuyện xưa
91 C42: Cha con gặp mặt
92 C43: Tắm rửa
93 C44: Tứ kết
94 C45: Món quà
95 C46: Tương lai
96 C47: Người quan trọng nhất
97 C48: Hồi ức
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Chương 1: Trở về
2
Chương 2: Trưởng thành
3
Chương 3: Môn vật lý
4
Chương 4: Lần đầu gặp
5
Chương 5: Hợp đồng lao động
6
Chương 6: Trừ lương
7
Chương 7: Đánh bài
8
Chương 8: Tăng ca
9
Chương 9: Cùng ăn
10
Chương 10: Thăm nhà
11
Chương 11: Tiếng Anh
12
Chương 12: Nhân mạch
13
Chương 13: Yêu sớm
14
Chương 14: Say xe
15
Chương 15: Dạy bảo
16
Chương 16: Đề cương
17
Chương 17: Dây thừng
18
Chương 18: Ngạch danh
19
Chương 19: Tìm người
20
Chương 20: Bắt nạt
21
Chương 21: Đại hội thể dục
22
Chương 22: Cầu lông đính đá
23
Chương 23: Giấy khen
24
Chương 24: Thiếu niên thiên tài
25
Chương 25: Sinh lợi
26
Chương 26: Hợp đồng
27
Chương 27: Phòng khám Da liễu
28
Chương 28: Phẫu thuật
29
Chương 29: Thỏa thuận
30
Chương 30: Không có nhà (P)
31
Chương 31: Đỏ xanh
32
Chương 32: Trị bệnh
33
Chương 33: Mời khách
34
Chương 34: Quay về
35
Chương 35: Danh phận
36
Chương 36: Thăm bệnh
37
Chương 37: Làm chuyện vui vẻ
38
Chương 38: Gặp lại
39
Chương 39: Lớp trưởng
40
Chương 40: Tư bản (P)
41
Chương 41: Chuyện xưa
42
Chương 42: Cha con gặp mặt
43
Chương 43: Tắm rửa
44
Chương 44: Tứ kết
45
Chương 45: Món quà
46
Chương 46: Tương lai
47
Chương 47: Người quan trọng nhất
48
Chương 48: Hồi ức
49
Chương 49: Phụng dưỡng
50
Chương 50: Chuẩn bị
51
Chương 51: Tranh đoạt
52
Chương 52: Mùa đông
53
Chương 53: Tâm kế
54
Chương 54: Nhận tổ quy tông
55
Chương 55: Tương lai
56
Chương 56: Cầu hoan
57
Chương 57: Đồ Nhà quê
58
Chương 58: Giải thưởng
59
Chương 59: Cùng điên
60
Chương 60: Huấn luyện quân sự (P)
61
Chương 61: Ràng buộc
62
Chương 62: Dáng vẻ
63
Chương 63: Nhất định
64
Chương 64: Phiên ngoại 1 : Về sau
65
Chương 65: Phiên ngoại 2 : Hoa nở
66
C1: Trở về
67
C2: Trưởng thành
68
C3: Môn vật lý
69
C4: Lần đầu gặp
70
C5: Hợp đồng lao động
71
C6: Trừ lương
72
C7: Đánh bài
73
C8: Tăng ca
74
C9: Cùng ăn
75
C10: Thăm nhà
76
C11: Tiếng anh
77
C12: Nhân mạch
78
C13: Yêu sớm
79
C14: Say xe
80
C15: Dạy bảo
81
C16: Đề cương
82
C33: Mời khách
83
C34: Quay về
84
C35: Danh phận
85
C36: Thăm bệnh
86
C37: Làm chuyện vui vẻ
87
C38: Gặp lại
88
C39: Lớp trưởng
89
C40: Tư bản p
90
C41: Chuyện xưa
91
C42: Cha con gặp mặt
92
C43: Tắm rửa
93
C44: Tứ kết
94
C45: Món quà
95
C46: Tương lai
96
C47: Người quan trọng nhất
97
C48: Hồi ức