Quả bowling đen bóng phóng đi băng băng, một tiếng rầm vang lên, chín cột đổ xuống. Lúc này Trương Thanh Vân đã được một trăm chín mươi tám điểm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hắn có thể thắng được ván này.
- Kỹ thuật của chủ tịch quá kinh người, ván này tôi xin bái hạ phong.
Thang Vận Quốc thản nhiên nói, sau nhiều ván thì đâu là lần đầu tiên Trương Thanh Vân thắng, hắn nói:
- Bí thư cứ khách khí, tôi là mèo mù gặp chuột chết mà thôi.
Thang Vận Quốc lắc đầu nói:
- Thắng là thắng, bại là bại, bại cũng không có gì là khó khăn, không thừa nhận mới thật sự là khó khăn.
Thang Vận Quốc chỉ về phía bàn trà:
- Chúng ta ra ngồi một chút nhé.
Thang Vận Quốc đề nghị như vậy, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không phản đối, hai người lại ra ngoài nghỉ ngơi. Lần này Thang Vận Quốc không chủ động nhắc đến chuyện công tác, Trương Thanh Vân cũng không lấn sân sang nội dung này.
Giữa hai người vốn có điểm khác nhau giống như cứ như vậy mà ăn ý gác lại tất cả sự việc.
Thang Vận Quốc hào hứng kể ra những chuyện xưa về bowling cho Trương Thanh Vân, sau đó hai người lại trò chuyện về gia đình. Thang Vận Quốc có một con gái du học ở Anh, nói đến con gái, lão nói với Trương Thanh Vân:
- Dù những bậc cha mẹ khác yêu cầu con cái thế nào, con gái tôi nhất định phải về nước, ở nước ngoài học tập thì được, chúng ta phải thừa nhận trình độ giáo dục của phương Tây, nhưng trong nước thì tất cả các phương diện còn lạc hậu hơn phương Tây rất nhiều.
- Vì vậy học xong thành tài phải về nước, giúp đỡ quốc gia xây dựng và phát triển mới là yêu nước...
Trương Thanh Vân cười cười, hắn thật sự có chút cảm thán về tư tưởng truyền thống của Thang Vận Quốc. Đây là thời đại toàn cầu hóa, không ngờ tư duy của Thang Vận Quốc vẫn còn đậm sắc thái truyền thống như vậy. Nhân tài lưu động, thứ này không thể dùng đạo đức hay yêu nước để ước thúc, quan trọng là sức cạnh tranh của địa phương.
Nếu đất nước có sân khấu cho nhân tài bộc lộ và phát triển tài hoa, tất nhiên sẽ có thể hấp dẫn được rất nhiều người tới. Trái lại, thu hút nhất tài nước ngoài là một xu thế tất yếu, là một bí thư tỉnh ủy thì đáng lý ra phải giải phóng tư tưởng, phải suy xét vấn đề từ vĩ mô, như Thang Vận Quốc thì có chút lạc hậu.
Khi thấy Trương Thanh Vân cười mà không nói gì, Thang Vận Quốc không khỏi nhíu mày, cũng không phải lão đang để ý những phản ứng của Trương Thanh Vân, chẳng qua lão đang xem xét bài tẩy của đối phương.
Biểu hiện của Trương Thanh Vân rất nhẹ nhàng, rất tự nhiên, rất tùy ý, điều này làm cho Thang Vận Quốc cảm thấy không đúng, cảm thấy Trương Thanh Vân quá bình tĩnh vì có nguyên nhân.
Mặt khác điều làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy nghi ngờ chính là tổ điều tra của trung ương xuống Giang Nam giơ cao đánh khẽ, lão nghĩ rằng sự việc rõ ràng có liên quan đến Trương Thanh Vân.
Theo báo cáo của Trần Hiểu thì lần này Giang Nam xử lý vấn đề quá tốt, tổ điều tra của trung ương xuống Vũ Lăng không làm được gì. Nhưng Thang Vận Quốc căn bản không tin, sự kiện Vũ Lăng đều đã được lão biết rất rõ, đây hoàn toàn là sự cố ác tính ở một địa phương.
Những sự cố này thường được trung ương rất coi trọng, dù Trương Thanh Vân xử lý kịp thời nhưng lãnh đạo tỉnh bị xử phạt sẽ là điều đương nhiên. Nhưng kết quả chính là trung ương không cho ý kiến, sự kiện Vũ Lăng sẽ do chính tỉnh ủy và chính quyền Giang Nam quyết định.
Đây là một nghi ngờ của Thang Vận Quốc, lão luôn hoài nghi Trương Thanh Vân và vài thế lực ở Giang Nam có chung nhận thức, nếu không vì sao trung ương lại giơ cao đánh khẽ như vậy?
Dù trung ương có lòng vị tha với Trương Thanh Vân, chắc chắn cũng không tha cho phe phái con nhà quan ở khắp nơi. Phải biết rằng trước đó trung ương luôn bất mãn với thế cục Giang Nam, đặc biệt là phái con nhà quan phát triển quá mạnh làm trung ương cảnh giác. Dưới tình huống như vậy mà Trương Thanh Vân có thể thoải mái biến sự kiện Vũ Lăng từ to hóa nhỏ, đây thật sự là một chuyện đáng để cân nhắc.
- Vấn đề đền bù đất ở Vũ Lăng đã được cậu đưa ra hứa hẹn, có phải có biện pháp rồi không? Chúng ta hứa hẹn điều gì cho dân thì phải làm được, tuyệt đối không thể chính quyền mất danh dự. Đặc biệt cậu là một chủ tịch tỉnh, cậu đưa ra hứa hẹn thì càng không thể phát sinh sai lầm.
Thang Vận Quốc hỏi, lão không nhịn được phải kéo chủ đề sang vấn đề công tác.
Trương Thanh Vân há miệng định nói thì Phàm Cương tiến vào:
- Bí thư, bí thư Trần đã đến.
- Anh ấy đến đây làm gì? Vừa rồi tôi đâu có điện thoại cho anh ấy.
Thang Vận Quốc cau mày nói, giọng điệu bất thiện.
Thang Vận Quốc như vậy làm Phàm Cương rất xấu hổ, hắn không biết phải xuống đài thế nào. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Trần Hiểu đi đến, hắn nói:
- Bí thư, hôm nay anh thật hăng hái, tôi đang nghĩ nên đến chơi vài ván, khong ngờ đến và gặp anh...
Trần Hiểu nói được một nửa thì nhìn thấy Trương Thanh Vân, trong lòng chợt kinh hoàng, câu nói kế tiếp cũng chẳng biết phải làm sao, hắn xấu hổ nói:
- Trương...Chủ tịch Trương, chào anh.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu, vẻ mặt Thang Vận Quốc có chút mất vui. Nói thật, Thang Vận Quốc không hài lòng với biểu hiện của Trần Hiểu. Người này là một phó bí thư, lòng trung thì có thừa nhưng năng lực là không đủ, không thể cùng một cấp với Trương Thanh Vân. Chỉ cần xem sự kiện Vũ Lăng thì rõ ràng Trần Hiểu đã thất bại trong vấn đề phối hợp với Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân cũng cơ bản hạn chế được sự phát huy của Trần Hiểu. Dựa theo ý kiến của Thang Vận Quốc, lão hy vọng Trần Hiểu có thể cùng Trương Thanh Vân phối hợp xử lý thỏa đáng sự kiện Vũ Lăng.
Nhưng thực tế thì Vũ Lăng đã trở thành sân khấu cá nhân cho Trương Thanh Vân biểu diển, Trần Hiểu không làm được một chuyện nhỏ nhặt như vậy, thật sự không còn phù hợp làm phó bí thư tỉnh ủy. Tuy trong sự kiện này có nhân tố thủ đoạn của Trương Thanh Vân, nhưng Trần Hiểu là cán bộ lão thành, sao không chú ý đến chút thủ đoạn như vậy?
Nếu nói trên một khía cạnh nào đó thì uy vọng của Trương Thanh Vân có được vào lúc này đều do Trần Hiểu dâng tặng, người tuyến dưới đem Trần Hiểu so sánh với Trương Thanh Vân, rõ ràng Trần Hiểu khó thể nào sánh bằng. Người nào cũng thấy rất rõ ràng, sự kiện lần này ở Vũ Lăng được giải quyết viên mãn vì Trương Thanh Vân, không liên quan gì đến Trần Hiểu.
Điều này rõ ràng không phù hợp với ước nguyện của Thang Vận Quốc, lão luôn hy vọng Trần Hiểu có thể gánh trọng trách, có thể cùng công tác tốt với Trương Thanh Vân. Như vậy lão cũng có mặt mũi, đồng thời đường sống quay về là rất rộng.
Nhưng kết quả là như vậy, Thang Vận Quốc không vui chỉ là chuyện nhỏ, khốn nổi là tình huống rất bị động. Trương Thanh Vân thông qua sự kiện Vũ Lăng mà kiếm được lợi nhuận, có thêm quan hệ, lực ảnh hưởng dần thẩm thấu đến tất cả các mặt xã hội Giang Nam.
Vì vậy mà Thang Vận Quốc không thể không xem xét sự hiện hữu của Trương Thanh Vân, lão bắt đầu nhượng bộ, cho Trương Thanh Vân không gian ngà càng lớn. Hơn nữa điều làm cho Thang Vận Quốc cảm thấy không rõ ràng chính là quan hệ giữa Trương Thanh Vân và phe phái con nhà quan.
Nguyên nhân sự kiện ở Giang Nam là nơi nào? Là phái con nhà quan làm loạn. Nếu Trương Thanh Vân có thể nắm thế chủ động ở phương diện này, trên tay sẽ có hàng loạt bài tẩy, Thang Vận Quốc sẽ còn phải đưa ra nhiều lời nhượng bộ hơn.
Thang Vận Quốc lãnh đạm là thói quen của Trần Hiểu, mỗi lần cot của Trần Hiểu sinh ra vấn đề hay làm cho bí thư không hài lòng, vẻ mặt bí thư sẽ rất khó coi, thậm chí còn có lúc la mắng dữ dội.
Trần Hiểu trước nay rất khiêm tốn tiếp nhận lửa giận của bí thư, gương mặt chuyên chú nhận kiểm điểm, thái độ rất tốt.
Nhưng tình huống như vậy thường chỉ là lúc hai người gặp nhau tư nhân, hôm nay có người ngoài mà Trương Thanh Vân vẫn tỏ ra lãnh đạm với Trần Hiểu, điều này làm hắn cực kỳ xấu hổ.
- Chủ tịch, anh để bí thư Trần tỏ thái độ, để xem anh ấy có ý kiến gì?
Thang Vận Quốc chỉ vào Trần Hiểu:
- Là thế này, chủ tịch đã nói hệ thống khối chính quyền cần phải điều chỉh, tất nhiên là điều chỉnh người và sự việc biên chế, anh có ý kiến gì không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trần Hiểu sững sờ, hắn không biết trả lời ra sao, hắn trầm ngâm rất lâu rồi nói:
- Tất nhiên là muồn giúp đỡ công tác của khối chính quyền...
- Được.
Thang Vận Quốc cắt ngang lời Trần Hiểu, lão nói một tiếng tốt, sau đó lại hì một tiếng rồi nói:
- Chủ tịch, anh có thể hoàn toàn yên tâm, có bí thư Trần tỏ thái độ, tôi tin kế hoạch điều chỉnh công tác của khối chính quyền sẽ thuận tiện hơn.
Trần Hiểu cười, gương mặt đỏ bừng, Trương Thanh Vân bình tĩnh nói:
- Thì ra đã có sự giúp đỡ của bí thư Trần, như vậy tôi cũng có lòng tin.
Trương Thanh Vân có thể nghe thấy lửa giận trong lời nói của Thang Vận Quốc, nhìn biểu hiện có thể thấy lão đang nổi giận với Trần Hiểu, thực tế lại phát tiết sự căm tức với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cũng mặc kệ những thứ này, khối chính quyền là quyền chủ động của hắn, nếu không thì công tác sẽ bó tay bó chân.
Tất nhiên dù so đây cũng chỉ là một lời hứa hẹn mà thôi, khi gặp tình huống cụ thể sẽ phát sinh vấn đề mới.
Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy, tất nhiên có quyền rất nặng trong nhân sự, lão chỉ cần tùy tiện tìm một cái cớ là có thể phủ quyết đề nghị của Trương Thanh Vân. Nếu Trương Thanh Vân muốn chủ động phải chiếm thế thượng phong trong hội nghị thường ủy.
Bây giờ xem ra muốn đạt được trình độ kia còn phải đi rất xa, nhưng có một vấn đề xác nhận được, đó chính là một bước đi kiên cố của Trương Thanh Vân.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã rời khỏi cục diện áp lực nặng nề ở Giang Nam, trong khối chính quyền, hắn cơ bản đã thống nhất được đảng ủy, đã quét đọn đám người mà dẫn đầu là Trần Hiểu. Đặc biệt hắn đã dạy cho Trần Hiểu một bài học, đả kích dáng vẻ bệ vệ của đối phương.
Trương Thanh Vân làm được điều này và đã chính thức là kẻ thứ hai ở Giang Nam, sau này chuyện lớn ở Giang Nam cần phải xem vào Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc, đây là hai vị lãnh đạo đứng đầu, danh xứng thực.
Khi tình huống tăng mạnh về chất thì không gian thi triển tài hoa của Trương Thanh Vân ngày càng lớn, cũng vì vậy ma Trương Thanh Vân tin cục diện Giang Nam sẽ càng được đẩy mạnh. Trước nay hắn đến Giang Nam và luôn ẩn nhẫn, hôm nay cuối cùng đã xé màn đêm nhìn về phía ánh sáng
Updated 1303 Episodes