Phòng giám sát ngày hôm nay rất đặc biệt, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc, ngay cả những cán bộ thường ngày hay đùa giỡn cũng trở nên trang trọng. Tin tức phòng tổ chức sẽ khảo sát cán bộ phòng giám sát đã làm cho khoảng cách giữa tất cả các nhân viên bị kéo dãn.
Lúc này tất cả mọi người đều nghĩ đến một vấn đề là rốt cuộc kẻ nào sẽ được điều động, tất cả tâm tư của mọi người đều đổ dồn về phía ba vị phó chủ nhiệm và hai phó phòng giám sát viên, rõ ràng trong đám người này chắc chắn sẽ có kẻ được đề bạt.
Người đầu tiên đi đến tiếp nhận ý kiến khảo sát của phòng tổ chức chính là Phàm Hoa, hắn trở về mang theo một tin tức vô cùng quan trọng, lần này khảo sát cán bộ chính là vấn đề chủ đạo, xem ra phạm vi đã bắt đầu rút gọn.
Những cán bộ được tiếp nhận khảo sát đầu tiên chính là lãnh đạo ban ngành, nếu như vậy thì chỉ có bốn người có cơ hội, đó chính là ba vị phó chủ nhiệm và Vương Bá Chu, mà trong số người này thì ứng viên có tỷ lệ thấp nhất chính là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vừa được đề bạt chỉ chưa đến một năm, sẽ không có khả năng sẽ tiến vào danh sách lãnh đạo ban ngành, vì vậy Trương Thanh Vân bị bài trừ, chỉ còn lại ba người.
Trương Thanh Vân ngồi ở văn phòng quay quay cây bút trong tay, tâm tình của hắn dần bình tĩnh trở lại, hắn suy nghĩ quá nóng vội, xem ra đợt khảo sát lần này căn bản không liên quan đến mình. Nếu chuyển cán bộ xuống làm lãnh đạo ban ngành cấp thành phố thì Trương Thanh Vân biết mình không có cơ hội.
Trương Thanh Vân là người thứ ba tiếp nhận ý kiến của phòng tổ chức, hắn đi vào phòng họp thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên rất trí thức và phong độ đang mỉm cười nhìn mình, người ngồi sát bên chính là phó phòng Lưu Triêu Tùng, Trương Thanh Vân biết được người này.
- Chào anh, anh là đồng chí Trương Thanh Vân phải không? Tôi là Tiếu Quốc Thanh phòng tổ chức, anh có thể là đối tượng đáng được chú ý nhất của phòng tổ chức chúng tôi. Cán bộ ở độ tuổi của anh rất ít, anh biết trong Giang Nam có được bao nhiêu người không?
Thương Quốc Thụy cười nói, giọng điệu không nghiêm túc, không khách khí.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn cảm thấy có chút được sủng ái mà kinh hoàng, hắn vội vàng nói vài câu khách khí, tự xưng không dám, cảm tạ sự quan tâm của tổ chức. v. v. Ngoài dự đoán của mỗi người là Thương Quốc Thụy hỏi Trương Thanh Vân rất nhiều vấn đề về phong tục văn hóa của huyện Ung Bình, dù Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng ứng phó rất tự nhiên.
Dù sao hắn cũng là cán bộ sống và lớn lên ở huyện Ung Bình, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ văn hóa và phong tục địa phương mình, vì vậy trả lời những câu hỏi của Thương Quốc Thụy không chút khó khăn. Hơn nữa hắn còn đưa ra nhiều ý kiến và đề nghị của mình về vấn đề phát triển kinh tế trong những khu vực dân tộc thiểu số, Thương Quốc Thụy nghe được những điều này mà liên tục gật đầu.
- Đúng rồi, đồng chí Thanh Vân, anh đã đến Thành Đô công tác ở phòng giám sát tỉnh ủy được hai năm, anh có cái nhìn gì không? Đồng thời có những ý kiến gì về chủ nhiệm Đỗ, chủ nhiệm Đường hay không?
Thương Quốc Thụy nói.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Khó khăn nhất của công tác giám sát chính là phức tạp, tất cả vấn đề của các ban ngành, các phương diện sản xuất, toàn bộ tuyến dưới đều cơ bản được đưa lên, vì vậy cũng cần những cán bộ có quan niệm và cái nhìn toàn cục mới công tác tốt. Đồng thời những người này cũng phải có sự lý giải sâu sắc về những phương châm chính sách của trung ương và đảng ủy, nếu không sẽ phạm phải sai lầm, vì vậy rất không thoải mái.
- Chủ nhiệm Đỗ và chủ nhiệm Đường đều là những giám sát viên lão thành, kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, hai vị hoạt động hiệu quả và gánh đi nhiều phần trách nhiệm, cũng vì vậy mà tôi thu được nhiều lợi ích không nhỏ.
Vì lúc này tâm tình buông lỏng nên Trương Thanh Vân nói rất thản nhiên, thiếu đi những lời nói khách sáo, nhiều thêm vài phần tin tức cụ thể. Hắn khái quát rất rõ, kỹ càng và đúng chỗ những khó khăn trọng điểm của phòng giám sát, đồng thời cũng đội thêm mũ hoa lên đầu chủ nhiệm Đỗ và chủ nhiệm Đường. Điều này căn bản là bình thường, nếu không phải là đối thủ của nhau thì nên nói giúp vài lời.
Nếu anh có ý kiến về những đồng chí khác thì hoàn toàn nói lên chính bản thân cũng có vấn đề. Hơn nữa tư chất của Trương Thanh Vân dù sao cũng thấp hơn hai người Đỗ, Đường, nếu ý kiến sai lầm và tùy ý thì đang đào mộ cho chính mình.
Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng họp, khi hắn trở về văn phòng của mình thì gặp mặt Đường Quốc Huy. Lúc này gương mặt Đường Quốc Huy tràn đầy nụ cười, rõ ràng nụ cười rất có thâm ý:
- Chủ nhiệm Trương, có lẽ chủ nhiệm Đỗ sắp bay cao, sau này cơ hội hợp tác giữa hai người chúng ta là rất nhiều.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, khi thấy vẻ mặt Đường Quốc Huy rất thật thì trong lòng cũng âm thầm có tính toán. Xem ra đã có tám phần là Đỗ Dũng sẽ được đưa xuống làm phó chủ tịch thành phố, dù không có quá nhiều thực quyền nhưng rõ ràng cảnh tượng cũng lớn hơn chức phó chủ nhiệm ở văn phòng tỉnh ủy rất nhiều lần, hơn nữa lý lịch của Đỗ Dũng cũng khó người sánh nổi. Xem ra Đỗ Dũng là người chính thức được đề bạt trong sự kiện lần này.
Khi tan tầm thì Hứa Nguy gõ cửa tiến vào đưa cho Trương Thanh Vân một hồ sơ, "Tài liệu về vụ án ẩu đả của hai huyện Tang, Ung", Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Địa phương nào đưa lên vụ án này? Sao lại đưa đến tận tay phòng giám sát?
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng cũng không nhịn được hiếu kỳ, hắn mở hồ sơ ra xem xét.
Chỉ cần nhìn vài dòng chữ ngắn ngủi thì lông mày Trương Thanh Vân đã nhăn lại thành một khối, địa phương chính là Ung Bình và huyện Tang Chương. Hai huyện này thuộc hai thành phố khác nhau, Ung Bình thuộc về Vũ Đức mà Tang Chương lại thuộc về Vũ Lăng.
Nhưng hai huyện Ung Bình và Tang Chương lại giáp ranh nhau, từ huyện thành Ung Bình đi về phía vùng núi tây bắc, đi qua xã Lật Tử Bình thậm chí còn phải mượn đường Ung Yến trong huyện Tang Chương.
Nguyên nhân mà dân chúng hai huyện đánh nhau chính là vì con đường Ung Yến, đây là con đường giao thông về phía nam bắc của huyện Ung Bình, nhưng huyện Tang Chương cũng rất ít khi sử dụng đến. Năm ngoái nhà nước đầu tư tiền tài để xây dựng lại con đường, nhưng tất cả tiền bạc đều được chuyển cho huyện Tang Chương.
Ung Bình bên này phối hợp với thị ủy Vũ Đức để làm sáng tỏ, nhưng tỉnh ủy cũng đè vụ việc này xuống. Nhưng huyện Tang Chương lại xây dựng trạm thu phí trên đường Ung Yến, đồng thời cũng tổ chức rất nhiều cảnh sát giao thông chốt chặn ở đây, nghiêm khắc kiểm tra những xe quá tải.
Tang Chương đưa ra những chính sách như vậy làm lòng người trong huyện Ung Bình cực kỳ bất mãn, cuối cùng đám lái xe tải đường dài trong huyện Ung Bình tụ tập với nhau đánh lén cảnh sát, đội bốn cảnh sát giao thông huyện Tang Chương bị dân chúng đánh tan tác.
Huyện Tang Chương cũng nhanh chóng phục thù, bên trong huyện tụ tập vài trăm tên côn đồ nổi tiếng bắt đầu chặn giao thông, hai bên quan lại và dân chúng đều vung tay trên đường Ung Yến gây ra nhiều vụ huyến án, giao thông bế tắc. Cuối cùng Vũ Đức phải áp dụng biện pháp quân sự mãnh liệt mới khống chế được đại cục.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xoay chuyển, hắn cũng không thấy cảm thấy kỳ quái vì huyện Ung Bình và huyện Tang Chương xuất hiện tình cảnh này. Ung Bình và Tang Chương đã có lịch sử mâu thuẫn từ rất lâu, trước thập niên 90 thì huyện Tang Chương có cơ hội trở thành huyện dân tộc thiểu số tự trị, cũng vì Ung Bình cản tay mà chuyện này không thành. Từ khi đó hai huyện bắt đầu kết thù kết oán thường xuyên sinh ra những ma xát, thực tế chính là huyện Tang Chương càng ngày càng thêm kiêu ngạo.
Tang Chương la một huyện nổi tiếng nghèo khó trong Giang Nam, còn nghèo hơn cả Ung Bình, nơi đây căn bản là vùng núi, dân đã nghèo còn nghiện hút. Vì có hơn phân nửa là dân tộc thiểu số nên từ trước đến nay huyện Tang Chương rơi vào trạng thái có một nửa là tự trị.
Điều này cũng phụ thuộc vào nguyên nhân cán bộ huyện Tang Chương có năng lực quá kém, quan điểm tổ chức mỏng, làm gì hay giải quyết vấn đề gì đều sử dụng phương pháp giang hồ bạo lực. Điều này có thể rõ ràng thấy ở đội cảnh sát giao thông Tang Chương, chính mình bị đánh, đáng lý ra phải truy cứu trách nhiệm hình sự những kẻ ra tay côn đồ, nhưng lại không. Bọn họ cảm thấy rất sảng khoái, trực tiếp chuyển đổi từ bạch đạo sang hắc đạo, sau đó kéo lưu manh bản địa ra phục thù.
Náo loạn lần này bùng lên khó thể nói là ai đúng ai sai, theo Trương Thanh Vân thì đám người này đúng là quá ngốc.
- Chủ nhiệm Trương, anh đã xem xong chưa? Thư ký trưởng Dương muốn tôi cho anh xem những hồ sơ này.
- Rồi!
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Hứa Nguy. Lúc này Hứa Nguy cũng ngượng ngùng cười nói:
- Thật ra vụ án này đã kết thúc, bí thư huyện ủy Ung Bình và Tang Chương đều bị miễn chức, cục trưởng công an huyện Tang Chương mất chức.
- Cái gì? Bí thư Lệ bị miễn chức rồi sao?
Trương Thanh Vân đứng dậy nói, rõ ràng rất khiếp sợ vì tin tức này. Lệ Cương lật thuyền trong mương, sao lại để vấn đề phát triển đến mức này?
Hứa Nguy gật đầu nói:
- Lúc này bí thư Lệ đã được điều về thị ủy Vũ Đức làm thư ký trưởng, bí thư huyện Tang Chương Cổ Vân Đông còn chưa được phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng sắp xếp.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, lúc này chính đàn huyện Ung Bình đã thay đổi quá bất ngờ, Lệ Cương lăn lộn ở huyện Ung Bình nhiều năm, cuối cùng cũng trở thành người nắm quyền một phương nhưng bây giờ tất cả đều mất đi theo dòng nước. Nhưng lên thị ủy làm thư ký trưởng cũng rất tốt, sau này cơ hội tiến lên phó chủ tịch còn cao hơn bí thư huyện ủy rất nhiều lần. Nhưng đối với Lệ Cương thì rõ ràng cũng chỉ vài ba năm nữa sẽ được đề bạt, cuối cùng lại xảy ra chuyện, danh vọng xuống thấp, rõ ràng là họa chứ không phải phúc.
- Lúc này bí thư huyện ủy Ung Bình là ai?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói.
- Dương Võng Minh được phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức sắp xếp giữ chức bí thư, lúc này phó chủ tịch thường vụ Vũ Đức Chi thay mặt giữ chức chủ tịch huyện.
Hứa Nguy nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân vừa mới híp mắt đã không tự chủ được nở nụ cười. Vũ Đức Chi ơi Vũ Đức Chi, không ngờ lão già này lại có thể nhân họa đắc phúc, đúng là yêu nghiệt có vận mệnh yêu nghiệt, người khác gặp chuyện không may nhưng chính lão lại được hưởng phúc.
Với thế lực của Vũ Đức Chi ở huyện Ung Bình thì chắc chắn lúc này sẽ không có vấn đề gì, Vũ Đức Chi thay mặt giữ chức chủ tịch huyện chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ chỉ cần huyện Ung Bình tổ chức hội nghị là chức sẽ rơi lên người.
- Anh đi pha trà, hai chúng ta trò chuyện một chút, cám ơn anh đã đưa hồ sơ đến cho tôi.
Trương Thanh Vân nói rồi vứt hồ sơ lên bàn, tâm tình hắn khá thoải mái. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Vũ Đức Chi có thể tiến thêm một bước, mình còn bới lông tìm vết làm gì?
Hứa Nguy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Thanh Vân, sau đó hắn mới đi pha trà. Trong lòng Hứa Nguy thầm nghĩ vị chủ nhiệm Trương này cũng thật là, quê hương xuất hiện tình cảnh như vậy mà vẫn còn mỉm cười cho được. Có lẽ tám phần là trước kia đã từng bị những người này cho nếm mùi đau khổ, vì vậy mà nhìn người ta không may lại có vẻ hả hê.
- Đúng rồi, Hứa Nguy, thư ký Dương vì sao muốn tôi xem xét hồ sơ này? Anh ấy không nói lý do không?
Trương Thanh Vân mở cửa sổ uống một ngụm trà rồi tùy ý nói.
- Không, anh ấy chỉ nói đến đưa cho anh xem xét, anh ấy điện thoại đến bảo tôi làm việc này.
Hứa Nguy nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày, một lúc lâu sau lại lắc đầu, cũng không thể hiểu rõ ý đồ của thư ký trưởng là thế nào. Nhưng hắn lại lập tức giật mình, chẳng lẽ Đỗ Dũng đi rồi thì từ nay về sau mình sẽ phụ trách những vụ thế này? Khả năng này là rất lớn.
Trương Thanh Vân lại lắc đầu rồi thầm cười khổ, hắn thầm nghĩ chắc chắn Đường Quốc Huy sẽ chụp lấy chức vụ phó chủ nhiệm thường ủy. Nếu dựa theo quy luật chung thì phòng giám sát muốn đề bạt một vị phó chủ nhiệm sẽ chọn ai?
Trương Thanh Vân cùng trò chuyện với Hứa Nguy trong chốc lát thì đến giờ tan tầm, Trương Thanh Vân tranh thủ rời khỏi phòng làm việc rồi xuống lầu lái xe phóng thẳng về phía làng đại học Giang Nam.
Ngải Gia đến Thành Đô, Trương Thanh Vân đã hứa hôm nay sẽ đi đón nàng nhưng không ngờ lại bị phòng tổ chức xuống kiểm tra, không biết nha đầu này có tức giận hay không? Nhưng dù là thế nào thì bữa tiệc đón gió tẩy trần sẽ không thể tránh được.
- Thư Hương Nhã Uyển sao?
Trương Thanh Vân lái xe đến cổng khu dân cư thì ánh mắt chợt sáng ngời, khá lắm, là khu dân cư xa hoa, không thua kém khu Ung Cảnh của chính mình bao nhiêu.
Nơi đây được bố trí rất mạnh, rất hoa lệ, mơ hồ còn có chút cảm giác văn hóa. Thư Hương Nhã Uyển chính là khu dân cư đối diện vói đại học Giang Nam, đám người ở trong khu này cũng thường là trung và cao tầng, không biết Ngải Gia ở đây vài năm có học tập được gì hay không, hy vọng là có thể.
Nuối tiếc duy nhất của Trương Thanh Vân đối với Ngải Gia là nàng đọc sách quá ít, tốt nghiệp trung học đã ra đi làm, hơn nữa còn là hộ kinh doanh cá thể. Lúc đó người ta có tư tưởng không nên học nhiều, con gái học xong trung học là ở nhà được rồi. Tất nhiên Ngải Gia cũng bị ảnh hưởng, nếu Trương Thanh Vân sớm sống lại vài năm thì kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miêm man rồi dừng xe trong bãi xe của ngôi nhà số ba, trên chỗ đậu xe còn viết một dòng chữ: "Anh hai, nếu không mang theo lễ vật thì không được phép vào cửa!"
Những chữ này khá cong queo, rõ ràng là dùng phấn viết vội, và chính là bút tích của Ngải Gia. Trương Thanh Vân thầm phì cười, nha đầu này đúng là lúc nào cũng như vậy...
Trương Thanh Vân xuống xe và xách theo một chiếc túi, sau đó hắn trực tiếp đi thang máy lên lầu. Khi hắn bấm chuông cửa thì đột nhiên cửa mở ngay, những tiếng cười hi hi ha ha vang lên, không phải Ngải Gia thì là ai?
- Em có thể nhã nhặn một chút được không? Làm anh sợ hết hồn!
Trương Thanh Vân giận dữ nói.
Ngải Gia cười hì hì rồi tiến đến ghé sát bên tai Trương Thanh Vân nói:
- Em rất hài lòng với căn nhà này, công lao của anh rất lớn, nếu không thì cha vợ vắt chày ra nước sẽ không bao giờ chịu mua nhà.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn gõ đầu Ngải Gia rồi nói:
- Chỉ biết nói hươu nói vượn!
Ngải Gia vội vàng lè lưỡi rồi mời Trương Thanh Vân vào cửa, cả nhà ba người Biện Huy Hoàng đều đang ở trong nhà, khi thấy Trương Thanh Vân đến thì tất cả đều đứng lên.
- Chú Biện, đúng là ngại quá, hôm nay không đến đón mọi người được, quả thật có chuyện rất quan trọng. Tối nay cháu sẽ mời khách, chúng ta đến khách sạn quốc tế dùng cơm.
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Biện Huy Hoàng chợt biến đổi, lão vội xưng không dám. Ngải Gia thì có chút cao hứng nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Anh hai đúng là keo kiệt, em muốn đến Kim Thủy Vịnh!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, sau đó lại bật cười, hắn đặt mông xuống ghế sa lông mà cười liên tục.
- Gia Gia, khách sạn quốc tế là nơi tốt nhất Thành Đô đấy, Kim Thủy Vịnh chỉ xếp hàng thứ ba mà thôi.
Biện Hoa ở bên cạnh vội nói, rốt cuộc hắn cũng có hiểu biết, cũng biết khá nhiều điều về Thành Đô.
Ngải Gia chợt đỏ mặt, nàng chìa tay véo Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vội tránh rồi nói:
- Em đấy, phải biết làm quen với hoàn cảnh trước chứ? Nếu không người khác sẽ nói em là đồ nhà quê.
Mọi người trong phòng đều cười ha hả, Ngải Gia lập tức ồn ào đòi lễ vật, Trương Thanh Vân mỉm cười chỉ túi nhỏ trên ghế sa lông.
Đám người Biện Huy Hoàng chợt trở nên ngẩn ngơ, Ngải Gia chỉ nói một câu mà bí thư Trương đã đưa lễ vật đến sao? Hơn nữa trước nay Ngải Gia kinh doanh trang phục, nếu nói về túi xách thì trong nhà xếp thành đống, sao lại tặng túi xách?
Nào ngờ Ngải Gia cầm lấy túi xách lật trái lật phải rồi cặp mắt chợt sáng ngời, nàng nói:
- Ôi, anh trai, em yêu anh quá!
Ngải Gia kích động nên nói năng lộn xộn, đồng thời cũng phóng về phía Trương Thanh Vân ôm lấy cánh tay.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Ngải Gia, đây là lễ vật mà Cảnh Sương muốn tặng, trước mặt quá nhiều người nên Trương Thanh Vân không tiện nói ra, hắn chỉ cười nói:
- Xem ra em cũng rất hiểu thời trang, anh cũng cảm thấy yên tâm, ít nhất cũng không bị thời đại đào thải.
- Điều này là đương nhiên, em chỉ vừa đến Thành Đô thôi, có tin chỉ trong vòng ba tháng em sẽ biết hết tên đường hay không? Em muốn trở thành bản đồ sống của Thành Đô!
Ngải Gia dùng giọng điệu đắc ý nói.
Những người trong phòng lại nở nụ cười, không thể không nói trong nhà có một cô gái như vậy thì rất vui vẻ, rất hòa hợp.
Sau khi mọi người trò chuyện trong chốc lát thì Ngải Gia dẫn Trương Thanh Vân đi thăm nhà. Căn nhà này quả nhiên không tệ, thiết bị rất tốt, bố cục mạch lạc. Trương Thanh Vân hỏi Biện Huy Hoàng về giá tiền, quả nhiên rất đắt.
Khi nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Trương Thanh Vân thì trong lòng Biện Huy Hoàng cũng cảm thấy rất cao hứng. Lão thầm nghĩ tính giác ngộ của mình cũng khá cao, cố gắng nhỏ máu mua cho Gia Gia một căn nhà, chỉ cần bí thư Trương vui là tốt lắm rồi.
Sau khi đi dạo khắp nhà thì Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn chuẩn bị đề nghị mọi người đi dùng cơm thì điện thoại vang lên. Hắn móc điện thoại ra xem, thì ra là Triệu Giai Ngọc.
- Anh...Anh đang ở đâu?
Giọng nói của Triệu Giai Ngọc vang lên.
Trương Thanh Vân khẽ cắn môi, giọng điệu của Triệu Giai Ngọc có chút lắp bắp. Hắn biết rõ Triệu Giai Ngọc gọi cho mình lúc nào cũng có mục đích, tám phần là hỏi về những gì mình đã hứa trước đó, nàng muốn hắn đưa ra phương pháp, nhưng hắn có phương pháp gì đây?
Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy đầu mình có chút căng phồng, nhưng đúng lúc này thì linh cơ khẽ động, hắn nói:
- Là thế này, tôi cũng đang định gọi điện cho cô, cô trực tiếp đi đến khách sạn quốc tế thuê phòng đi, chủ tịch Biện công ty giải khát đã đến, tôi cũng muốn nhân cơ hội này giới thiệu cho cô.
- Được!
Triệu Giai Ngọc nói một tiếng, hắn lại nói:
- Nhưng, cái kia...
Trương Thanh Vân nói ngay:
- Được rồi, tôi biết rồi, những chuyện khác để hôm sau bàn luận, hôm nay nói chuyện chính.
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại.
Vì nghe thấy Trương Thanh Vân nói sẽ giới thiệu gặp người khác, Biện Huy Hoàng lại nghe ra mùi đầu tư vì vậy mà vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc. Những người có liên quan đều thu hồi vẻ mặt tươi cười, Biện Huy Hoàng cũng vội vàng nói sẽ thay quần áo.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay nói:
- Không cần đâu, hôm nay chỉ giới thiệu cho mọi người quen biết nhau mà thôi, cháu cũng là người mời khách.
- Điều này...Điều này...Bí thư Trương!
Vẻ mặt Biện Huy Hoàng chợt đỏ lên, lão dùng giọng lắp bắp nói. Trương Thanh Vân nhìn quần áo của Biện Huy Hoàng rồi nhướng mày, quả nhiên có chút keo kiệt, có lẽ cả năm rồi chưa thay đồ mới, vì vậy hắn cười nói:
- Chú Biện, sau này cũng nên chú ý y phục, tuy ngài có nhiều tiền nhưng công tác chân chính lại phải quan tâm đến vấn đề hình tượng.
Biện Huy Hoàng liên tục xưng vâng, lão trở về phòng thay đổi y phục. Ngải Gia thì cảm thấy mừng thầm, nàng thầm nghĩ cha chồng trước nay giống như đầu trâu, cũng vì chuyện quần áo mà ồn ào với mẹ chồng không biết bao nhiêu lần. Không ngờ anh trai vừa nói thì thì bố chồng đã ỉu xìu, có lẽ là anh trai có uy thế, cũng vì vậy mà ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân có thêm chút sùng bái.
Biện gia có tổng cộng bốn người, Ngải Gia ngồi ở ghế phụ, Trương Thanh Vân lái xe, đám người nói cười rộn rã đến khách sạn quốc tế. Xem ra Ngải Gia muốn trở thành bản đồ sống, cứ đi đến đoạn đường mới là nàng líu ríu không ngừng, cũng may có Biện Hoa và mẹ chồng nói chen vào, nếu không Trương Thanh Vân đã thật sự rất khổ sở.
Updated 1303 Episodes