Chương 113: Phiên ngoại: Hồn về (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửu hoàng tử đi ở giao lộ khóe mắt thoáng nhìn thấy, làm như trùng hợp thấy được bọn họ, liền gọi Chiêu Vân.

Chiêu Vân thấy huynh muội Tiêu Sát hai người đứng ở trước cửa thanh lâu, thần sắc quái dị, nàng không cấm hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cửu hoàng tử, bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ! Cửu ca ca huynh vừa rồi là từ thanh lâu chuồn êm ra hả? Khó trách huynh kiên trì một hai phải đi con đường này, thì ra mời muội uống trà là giả, để muội giúp huynh gạt người mới là thật!"

Cửu hoàng tử khóe miệng kéo lên, lấy lòng cười nói: "Chiêu Vân muội thật là càng ngày càng thông minh, cái gì cũng không thể gạt được muội." Hắn cười hắc hắc hai tiếng, may mắn là hắn từ cửa sổ lầu hai nhìn thấy Tiêu Khả ở dưới lầu, nhanh chóng quyết định từ hậu viện trèo tường chuồn mất, bằng không, nếu như bị Tiêu Sát xách ra, không những mất mặt mũi, có lẽ Tiêu Khả dưới sự tức giận, hắn đời này phải cô độc sống quãng đời còn lại. Cửu hoàng tử vỗ vỗ bộ ngực, có chút sợ hãi, nhích lại gần Chiêu Vân, nhỏ giọng lấy lòng hỏi: "Vậy muội có giúp ta hay không a?

Chiêu Vân bình tĩnh lắc đầu, "Không thể giúp, giúp huynh chính là hại Khả nhi. Phu quân không hy vọng Khả nhi gả cho huynh."

"A! Chiêu Vân, muội thật là......" Cửu hoàng tử chán nản, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt ai oán nói: "Thật là lấy chồng theo chồng! Trong lòng muội chỉ có cái Tiêu Sát kia, uổng cho Cửu ca ca ta đây vẫn luôn thương muội như thế, muội hiện tại gả cho người rồi thì không cần xen vào hạnh phúc của Cửu ca ca?!" Dứt lời giống đứa trẻ buồn bực tức giận đem đầu vặn qua một bên.

Chiêu Vân xì một tiếng bật cười, vội lấy tay áo che miệng, mắt nhìn thấy Tiêu Khả ở xa xa trừng mắt Cửu hoàng tử, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Muốn muội giúp huynh cũng được, vậy huynh phải thu lại tính tình, sau này cưới Khả nhi, không được phép khi dễ Khả nhi, cũng không được đi thanh lâu nữa."

Cửu hoàng tử nhướng mày, nhìn kỹ nàng, thở dài: "A, khẩu khí này của muội như thế nào càng ngày càng giống Li Nguyệt?!"

Chiêu Vân rũ mắt nói: "Tỷ tỷ trước khi đi vẫn luôn không yên tâm Khả nhi, hiện giờ tỷ tỷ không còn nữa, muội là tẩu tẩu của Khả nhi, trưởng tẩu như mẹ, chung thân đại sự của Khả nhi, muội đương nhiên phải nhọc lòng."

"Được, cho dù muội không nói, sau này ta cũng không dám đi thanh lâu nữa." Cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn trời, thở dài như bất đắc dĩ, cá cùng tay gấu không thể cùng có cả hai, không nỡ bỏ xuống Tiêu Khả, thôi thì đành phải buông tha tự do của bản thân. Hắn ai oán thở dài: "Chỉ cần ta chọn cái nha đầu thúi kia, ta nếu là đi thanh lâu nữa, phỏng chừng Thất ca sẽ lột ta da. Ai, kỳ thật ngẫm lại, thanh lâu cũng không có gì tốt, những cô nương đó không có một người thuận mắt, ta hiện tại nhìn thấy thì đau đầu. Đi đi đi, chúng ta mau qua đó chào hỏi một cái."

Cửu hoàng tử nói xong liền lôi kéo Chiêu Vân đi về phía Tiêu Khả, người còn chưa tới, trước cười hô lên: "Sao trùng hợp như thế a? Đi trên đường cái cũng có thể gặp được."

Tiêu Khả trợn mắt nhìn hắn, không để ý đến hắn, chỉ kêu Chiêu Vân một tiếng: "Tẩu tẩu."

Chiêu Vân đi qua thân thiết lôi kéo tay Khả nhi, ôn nhu cười hỏi: "Phu quân, Khả nhi, các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Tiêu Sát quét mắt nhìn Cửu hoàng tử, không có trả lời vấn đề của Chiêu Vân, chỉ đối với nàng quan tâm nói: "Thân thể nàng không được khỏe, sao còn ra phủ?"

Chiêu Vân cười nói: "Ở nhà đã hơn một tháng, cảm giác thực buồn, chiều hôm nay tinh thần tốt hơn một chút, liền muốn ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới lại đi xa đến vậy, vừa vặn gặp gỡ Cửu ca ca. Cửu ca ca nói mời thiếp uống trà, thiếp liền đi cùng đến đây."

Cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn nhìn đại môn Ỷ Hương lâu, làm bộ lúc này mới phát hiện đang ở trước cửa thanh lâu, lập tức vặn mặt, nghiêm trang chỉ vào Tiêu Sát, dùng khẩu khí giáo huấn người nói: "A! Ngươi thân là Phò mã, thế nhưng tới đây tìm hoa vấn liễu...... Thật sự quá không nên! Ngươi có biết hay không, không đem Chiêu Vân để vào mắt, chính là không đem bổn vương cùng Hoàng Thượng để vào mắt, ngươi nói, ngươi phải bị tội gì?"

Tiêu Sát dùng cái mũi hừ lạnh một tiếng, "Trả đũa, hừ! Đường đường là Vương gia lại vô lại như vậy, cũng không sợ người trong thiên hạ nhạo báng!"

Cửu hoàng tử vung tay áo, ngửa đầu, lỗ mũi hướng lên trời, "Ai dám cười bổn vương, bổn vương liền......"

"Liền như thế nào?" Tiêu Khả đột nhiên nắm cổ áo trước ngực hắn, giận trừng mắt hắn, cười như không cười hỏi: "Ta cười ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?"

Khuôn mặt anh tuấn của Cửu hoàng tử cứng đờ, cúi đầu xuống, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tức giận của Tiêu Khả, ho khan một tiếng, cười làm lành nói: "Ờ, nếu là ngươi a...... Ta đây, ta...... Ta liền đem ngươi cưới về vương phủ, sau này, ngươi muốn cười như thế nào thì cười như thế đó, ta bảo đảm không ai dám đối với ngươi nói một chữ không! Như vậy...... Được không?"

"Không, được!" Tiêu Khả buông hắn ra, chém đinh chặt sắt phủ định, "Ngươi thích thanh lâu sao, ta đây liền tiến cung thỉnh cầu Hoàng Thượng hủy bỏ tứ hôn. Hừ!" Nói xong nàng quay đầu liền chạy mất.

Cửu hoàng tử hoảng sợ biến sắc, vội đuổi theo. Tiêu Sát cũng muốn đuổi theo, bị Chiêu Vân giữ chặt, hắn quay đầu lại, Chiêu Vân đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu cười nói: "Chuyện của bọn họ, để cho chính bọn họ giải quyết là tốt nhất. Khả nhi cũng không nhỏ, muội ấy nhất định biết chính mình muốn cái gì. Phu quân, chúng ta về nhà đi."

Tiêu Sát nhìn về phía phương hướng hai người biến mất, có chút lo lắng, nhưng Chiêu Vân nói cũng không phải không có lý. Hắn gật gật đầu, hai người sóng vai đi trở về.

Một đường lời nói không nhiều lắm, giống như hơn hai năm nay bọn họ ở chung, yên lặng làm bạn, tôn trọng lẫn nhau như khách. Có lẽ là quá mức hiểu biết tâm tư của đối phương, trong quá trình sống chung, liền nhiều thêm bao dung cùng thông cảm.

Thân thể Chiêu Vân còn có chút suy yếu, đi được rất chậm, Tiêu Sát vì nàng, cũng thả chậm bước chân.

Đi rồi một đoạn đường, Chiêu Vân luôn mãi do dự, vẫn là hỏi ra: "Phu quân, Vô Ưu ca ca...... có tốt không?"

Tiêu Sát gật đầu, "Nàng nếu muốn tiến cung gặp Hoàng thượng, thì cứ đi đi."

Chiêu Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bầu trời đen tối nơi xa không có một ngôi sao, giọng nói u buồn nói: "Không được. Thiếp chỉ cần biết rằng huynh ấy sống tốt là được rồi." Nàng rũ mắt xuống, trong lòng hơi chua xót. Kỳ thật, không cần hỏi, trong lòng nàng so với bất cứ ai đều rõ hơn cả, Vô Ưu ca ca mất đi người mình yêu, sao có thể sống tốt! Chính là, nàng cái gì cũng không giúp được. Ở ngay lúc này, lời ai ủi của bất cứ ai đối Vô Ưu ca ca mà nói, đều là dư thừa.

Nhớ rõ hơn mười ngày trước, nàng đang nằm ở trên giường uống thuốc, Tiêu Sát ngồi ở mép giường chiếu cố nàng, Tiêu Khả ở trong cung kêu người đưa tới tin tức, nói Hoàng phi hoăng, lúc ấy bọn họ đều kinh ngạc ngây ra, nhìn lẫn nhau, thật lâu cũng không thể mở miệng nói chuyện, vì trong lòng mỗi người đều đau buồn cho Mạn Yêu. Kỳ thật, từ lúc bắt đầu, nàng đã biết, Tiêu Sát vì sao muốn cưới nàng, bất quá là muốn làm yên lòng người đó mà thôi.

Chiêu Vân bỗng nhiên duỗi tay cầm lấy tay Tiêu Sát, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một bên mặt cương nghị của hắn, dừng lại bước chân, "Phu quân, mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải sống tốt, như vậy mới không cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ."

Tiêu Sát hơi chấn động, quay đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng dưới ánh trăng hơi hiện lên tái nhợt, con ngươi trong ưu thương lộ ra chân thành, hắn gật đầu, "Ân" một tiếng, âm thanh thực nhẹ, nhưng lại thực trầm, như là một lời hứa hẹn.

Thành thân hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bọn họ dắt tay. Nàng nghĩ, đời người trăm năm, nếu không thể cùng người mình yêu sống đến răng long đầu bạc, như vậy thì, tìm một người hiểu mình làm bạn cả đời, cũng là sự lựa chọn không tồi. Giống như, nàng cùng Tiêu Sát, không có cảm tình ràng buộc lẫn nhau, cũng có thể sưởi ấm cho nhau.

Đêm đậm như mực, mây mỏng sao thưa, ở một phương hướng khác mà bọn họ đang đi, Tiêu Khả vì tránh né Cửu hoàng tử, chạy vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh không người, ngõ hẻm kia nhỏ hẹp mà sâu, không có đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua ngọn cây rọi xuống, miễn cưỡng có thể thấy rõ sự khác nhau giữa con đường và vách tường.

Tiêu Khả trốn ở chỗ ngoặt, chăm chú nhìn về phương hướng đi tới. Nhưng chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy Cửu hoàng tử quẹo vô.

Chung quanh im ắng, ngẫu nhiên có vài tiếng vang sàn sạt rất nhỏ của lá cây rơi rụng phát ra, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh quỷ dị của đêm tối. Lại đợi thêm chốc lát, vẫn là không có ai đi vào, Tiêu Khả càng thêm buồn bực, khinh công của Cửu hoàng tử rõ ràng lợi hại, tại sao cả nàng cũng đuổi không kịp? Nàng buồn bực mà giậm giậm chân, nghĩ, nàng đi ra ngoài, hay là chờ một lát nữa?

Đang trong do dự, sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh "si si", cực kỳ giống như âm thanh của rắn trườn bò mà trước kia nàng ở trên núi nghe được, nàng rất sợ rắn, nghe âm thanh như thế tức khắc lông tơ dựng đứng, vội quay đầu lại đi nhìn xem, chỉ thấy trên mặt đất cách đó không xa có một thứ giống như rắn, có một nửa ẩn ở bên trong lá rụng nhìn không rõ lắm, nàng sợ tới mức lui về sau hai bước, xoay người liền muốn chạy đi ra ngoài, lại thấy đầu hẻm bên này cũng có một con rắn quỳ rạp trên mặt đất, thân mình nàng tức khắc cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, bất động tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Chỉ trách nàng hôm nay ra cung gấp, không mang bất luận thuốc gì phòng thân.

Nàng cũng không biết khinh công, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?

Tiêu Khả hoang mang lo sợ, đối với đầu hẻm buồn bực mắng: "Đồ khốn!" Nàng cũng không tin hắn không ở gần đây, hắn nhất định là chờ nàng tự mình đi ra ngoài.

Nàng suy nghĩ, vẫn là mạng quan trọng, nàng lớn tiếng kêu lên: "Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không xuất hiện, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ta!"

Âm thanh thanh thúy quanh quẩn ở trong hẻm sâu yên tĩnh, nhưng bên ngoài hẻm nhỏ không có ai đáp lại. Tiêu Khả cực kỳ sợ hãi, nghĩ thầm, hắn sẽ không thật sự không có ở đây đi? Nhưng nếu đã nói, thì phải đếm a.

"Một......"

Không có ai đáp lại.

"Hai......"

Vẫn như cũ không có đáp lại.

Trong lòng Tiêu Khả run sợ, sốt ruột đến độ sắp khóc ra, nàng cắn chặt môi, lúc chuẩn bị kêu "Ba", đột nhiên, trước mắt treo lủng lẳng một sợi dài dài giống với thứ đen tuyền như con rắn ở trên mặt đất, sắc mặt nàng đại biến, kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng lui ra sau, đụng phải một bức tường thịt.

"A!" Tiêu Khả như chim sợ cành cong, bắn ngược trở về, sau lưng lại có một cánh tay từ bên hông ôm chặt lấy nàng.

Cửu hoàng tử ha ha cười rộ lên, tiếng cười sung sướng, "Ha, thì ra ngươi nhát gan a, nhìn xem, bất quá là một sợi dây thừng mà thôi!" Hắn đắc ý cầm sợi dây thừng quơ quơ trước mắt nàng, Tiêu Khả nhìn kỹ, khoảng cách gần như vậy, mới thấy rõ quả nhiên là dây thừng, mà không phải là con rắn. Nàng lại đảo mắt cẩn thận đi nhìn trên mặt đất hai bên, đồng dạng cũng là dây thừng.

Nàng không cấm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, nghe thấy tiếng cười của Cửu hoàng tử, tức giận trong lòng nàng lại nổi lên.

Tiêu Khả quay đầu lại, mở to hai mắt hung hăng trừng Cửu hoàng tử. Vừa rồi nàng sắp bị hù chết, hắn thế nhưng còn đắc ý, vui vẻ như vậy. Nàng trong lòng chợt cảm thấy rất ủy khuất, hồi nãy thương tâm mất mát khi ở trước cửa thanh lâu đến sợ hãi bất an mới vừa rồi, cảm xúc tích tụ rốt cuộc nhịn không được, thế nhưng nức nở khóc lên.

Cửu hoàng tử sửng sốt, thầm nghĩ: Không xong, lúc này chơi lớn rồi!

Hắn lập tức vứt bỏ dây thừng trong tay, nhìn Tiêu Khả nhân bởi vì thương tâm mà hai bả vai run rẩy, hắn từ trên vai nàng ló đầu qua, dè dặt hỏi: "Ai, nha đầu thúi, ngươi...... tức giận á? Ta chọc ngươi chơi thôi mà, ngươi không cần keo kiệt nhỏ mọn như thế đi?"

Tiêu Khả rũ mắt tiếp tục khóc, khóc rất là thương tâm, cũng không để ý đến hắn.

Cửu hoàng tử chân tay luống cuống, trong lòng có chút hối hận, giọng nói cũng không có tự tin, "Ta không biết ngươi sợ rắn...... Cái kia, bình thường, trên người của ngươi không phải đều sẽ mang theo thuốc sao? Hôm nay dọa ngốc rồi à?"

Tiêu Khả vẫn cứ không để ý tới hắn.

Cửu hoàng tử sờ sờ cái mũi, thấy nói như thế nào đi nữa cũng không thông, liền cười cười, lấy lòng nói: "Ta sau này sẽ không hù dọa ngươi là được chứ gì, ngươi đừng khóc, khóc đến lòng ta cảm thấy rất khó chịu."

"Nếu không như vậy, ta để cho ngươi đánh vài cái xả xả giận được không? Ta bảo đảm không đánh lại."

"Còn không được? Ngươi...... Ngươi có phải hay không đang trách ta đi thanh lâu a? Được rồi, ta bảo đảm, sau khi cùng ngươi thành thân, tuyệt đối sẽ không đi đến cái loại địa phương đó nữa, như vậy được rồi chứ?"

Đôi tay của Cửu hoàng tử lặng lẽ đi ôm eo Tiêu Khả, Tiêu Khả khóc thút thít dần dần ngừng lại, mạnh mẽ đánh rớt tay hắn, quay đầu ném cho hắn một cái ánh mắt xem thường, nổi giận nói: "Ai muốn cùng ngươi thành thân? Ta muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng hủy bỏ tứ hôn, ta thà rằng gả cho tên ăn mày lưu lạc đầu đường cũng không gả cho ngươi!"

"Không phải chứ? Ta không bằng một tên ăn mày?" Cửu hoàng tử xoa xoa cái tay bị đánh, cau mày kêu lên.

Tiêu Khả không nhìn hắn nữa, quay đầu muốn đi. Cửu hoàng tử thấy nàng làm như là thật sự, ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, vội vàng kéo nàng, thu tâm tình chơi đùa, biểu tình trở nên hết sức nghiêm túc, "Ai, nha đầu thúi, ngươi là nói thật? Ta nói cho ngươi a, chuyện này cũng không phải là nói chơi! Tính tình của Thất ca...... Ngươi đều biết đó, hôm nay ngươi thật sự muốn đi cầu xin, Thất ca nếu đáp ứng ngươi rồi, vậy sau này, chúng ta không còn có cơ hội ở bên nhau nữa. Đến lúc đó, ngươi...... Đừng hối hận......"

"Ta sẽ không hối hận." Lời nói này nói ra không được tự tin, Tiêu Khả cắn cắn môi.

Cửu hoàng tử vòng đến trước mặt Tiêu Khả, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng chu chu cái miệng, cực kỳ ủy khuất, nhưng bộ dáng lại thập phần đáng yêu, khiến người nhịn không được muốn hôn một ngụm. Trên thực tế, hắn cũng làm như thế, mà còn hôn rồi thì không nỡ buông ra.

Đột nhiên bị tập kích khiến Tiêu Khả sửng sốt, một đôi mắt mở lớn như chuông đồng, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mà đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú đó cũng đồng dạng mở to, hai người nháy mắt hóa thành đá.

Không khí trở nên quỷ dị, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, một lát sau, có tiếng tim đập "thình thịch" vang lên ở trong đêm đen yên tĩnh, thực nhanh liền như nổi trống.

Tiêu Khả chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú trước mắt còn đó, đôi môi mềm mại dán lên đôi môi nàng từ ấm áp biến thành nóng bỏng, nàng lập tức bừng tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ một mảnh, tâm không tự chủ được mà kinh hoàng, vội vàng đẩy Cửu hoàng tử ra, tính rụt rè của nữ tử khiến nàng muốn lập tức đào tẩu, nhưng bị Cửu hoàng tử chặt chẽ bắt lấy hai tay, không có cách nào thoát thân. Nàng đỏ mặt, bực mình nói: "Mau buông ta ra."

"Không buông." Cửu hoàng tử lấy ra bản lĩnh giữ nhà vô lại dứt khoát ôm chặt lấy cái eo nhỏ của nàng, nghênh mặt, nhướng mày nói: "Vì không để cho tương lai của nàng hối hận, ta sẽ không để nàng hồi cung tìm Thất ca."

Tiêu Khả giãy giụa không được, kháng nghị nói: "Ta nói ta sẽ không hối hận."

"Nhưng ta sẽ hối hận a!" Ánh mắt Cửu hoàng tử như sao, sáng quắc nhìn Tiêu Khả, xúc cảm mềm mại trên môi còn lưu lại, có chút chưa đã.

Tiêu Khả sửng sốt sửng sốt, nàng không nghe lầm chứ? Lời này không giống như là từ trong miệng hắn nói ra. Nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử nhích về phía trước, cười hắc hắc nói: "Ta đẹp chứ? Nàng cứ xem như nể tình ta đẹp như thế, chuyện hôm nay cũng đừng so đo, nàng xem, ta cũng nhận sai rồi, còn hướng nàng làm bảo đảm, nàng coi như là cho ta một cái cơ hội nữa, có được không? Nàng cũng không hy vọng chúng ta đi lại con đường xưa của Thất ca cùng Li Nguyệt chứ?" Đầu tiên là cười dụ nàng, ngữ khí nói đến cuối cùng lại nghiêm túc lên.

Tiêu Khả nhăn lại mày liễu, không hé răng.

Cửu hoàng tử lại nói: "Còn nữa nha, Li Nguyệt vừa mới đi, Thất ca hiện tại có bao nhiêu thương tâm khổ sở, nghĩ là có thể biết rồi, chúng ta cũng đừng cho huynh ấy thêm phiền não nữa....... Hôm nay đi thanh lâu là ta không đúng, ta sau này sẽ không đi nữa. Chờ chúng ta thành thân rồi, trên đời này, trừ bỏ Thất ca ra, nàng chính là người thân duy nhất của ta."

Người thân duy nhất? Liền ngay trong nháy mắt, Tiêu Khả tựa hồ từ trên người hắn cảm nhận được một chút thương cảm, nàng lại là sửng sốt, là ảo giác sao? Cái nam tử cả ngày cùng nàng cãi vã, đùa cợt, không có đứng đắn sao lại có cảm xúc thương cảm?

Nàng nghe có chút không quen, mất tự nhiên nhúc nhích thân thể, tránh thoát cái ôm của hắn, nghĩ nghĩ, quay đầu đi thấp giọng nói: "Đã ra ngoài thật lâu rồi, còn không trở về cung...... Thắng nhi cùng Niệm nhi sẽ tìm ta." Nói xong bước nhanh chạy ra hẻm nhỏ đen như mực.

Cửu hoàng tử thấy ngữ khí của nàng mềm xuống, trong lòng liền an tâm, đuổi kịp nàng, cùng nhau hồi cung.

***

"A Mạn, một khắc cuối cùng trước khi rời đi, nàng có chuyện muốn nói với ta?

Ta biết, nàng có!

Mặc dù thần sắc của nàng an tường như thế, nhưng ta lại biết, trong lòng nàng có tiếc nuối, bởi vì nàng chung quy cũng không thể gặp ta một lần cuối cùng.

Đây là tiếc nuối của nàng, càng là tiếc nuối của ta.

Nàng tàn nhẫn như vậy, chính mình đi rồi, lại muốn vì ta lưu lại một hy vọng hư vô mờ mịt, cũng lưu lại lý do khiến ta không thể không sống sót.

Từ đây về sau, giang sơn vô hạn, cô đơn trống vắng so với thiên địa càng rộng lớn vô biên. Mà ta, cái Đế vương vạn người kính ngưỡng, lại chỉ có thể ở trong đầy rẫy thâm cung, ôm thân thể lạnh băng của nàng, sống ở trong hồi ức một ngày bằng một năm.

Cứ như vậy, sống trong tưởng nhớ nàng vĩnh viễn vô tận, sống trong chờ mong không hề có hy vọng......

A Mạn, a Mạn...... Nàng có biết? Sống như vậy, thật sự...... không bằng chết!

Nhưng ta, sao nhẫn tâm để tâm nguyện của nàng không đạt thành?"

—— Tông Chính Vô Ưu

********

Thời gian dùng bữa tối, Vân Tư cung khắp nơi thắp đèn sáng trưng. Trong tẩm cung, thức ăn mỹ vị bày một bàn, đang bốc hơi nóng, đem không khí lấp đầy mùi hương của thức ăn.

"A Mạn, dùng bữa." Tông Chính Vô Ưu buông quân cờ trong tay, ngồi dậy, nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt muôn vàn ôn nhu.

Mạn Yêu thân hình trong suốt dựa vào trên người hắn cũng chậm rãi ngồi dậy, theo thói quen ngoái đầu nhìn lại, đối với hắn ôn nhu đáp, "Ừ."

Nàng giơ tay, giống như lúc trước như vậy, đưa tới trước mặt hắn, chờ mong lòng bàn tay ấm áp của hắn cầm ngón tay không hề có độ ấm của nàng, dắt nàng đứng lên, đi đến bên cạnh cái bàn bày đầy thức ăn. Nhưng nàng đã quên, hắn căn bản không nhìn thấy nàng.

Tông Chính Vô Ưu nhìn nữ tử vĩnh viễn sẽ không mở hai mắt ra nữa ở đối diện, trong mắt ôn nhu nhiễm một tầng đau thương nồng đậm, một chút một chút trở nên ảm đạm đi. Ngón tay thon dài vô ý thức nắm chặt, hắn đứng lên, một mình đi đến bên bàn ăn, nhìn thức ăn phong phú một đầy bàn, hai bộ chén đũa, lại chỉ một mình hắn cô độc ngồi ở đây, bi thương vô hạn.

Mạn Yêu rũ tay, nhìn hắn cầm lấy chén đũa, biểu tình đối với thức ăn mỹ vị lại nhạt nhẽo như nhai sáp nến, trong lòng chua xót nói không nên lời. Nàng có phải sai rồi hay không? Chấp nhất lưu tại bên người hắn như vậy, trừ bỏ làm cho chính mình thống khổ không chịu nổi ra, thì không làm được gì.

"Thái Tử, Thái Tử...... Ngài chậm một chút đi, chúng ta vẫn là hồi cung Thái Tử đi, chớ chọc Hoàng Thượng không vui, nô tỳ chính là có mười cái mạng cũng đảm đương không nổi nha!...... Công chúa, ngài hỗ trợ khuyên nhủ Thái Tử điện hạ đi!"

Bên ngoài viện truyền đến tiếng khẩn cầu cố tình đè thấp của nhũ nương, bước chân đi tới cửa bởi vậy mà hơi tạm dừng.

"Đệ đệ, chúng ta trở về đi, đừng quấy rầy phụ hoàng cùng mẫu thân."

"Không. Thức ăn trong cung Thái Tử không thể ăn, đệ muốn ở nơi này cùng với phụ hoàng và mẫu thân dùng xong bữa tối sẽ trở về." Giọng nói trẻ con của Tông Chính Thắng lộ ra sự quật cường cùng bướng bỉnh.

"Thức ăn đều là do Ngự Thiện Phòng làm, hương vị giống nhau. Đệ đệ, đệ đã quên mẫu thân nói qua sao? Đệ nếu vẫn hồ nháo như vậy, phụ hoàng sẽ không thích."

"Đệ không hồ nháo! Đệ chính là muốn cùng phụ hoàng, mẫu thân cùng nhau ăn bữa cơm mà...... Di nương nói qua, chỉ cần có chúng ta bồi, mẫu thân mỗi lần dùng bữa đều sẽ ăn nhiều thêm một chút thức ăn......"

Tay nắm chiếc đũa của Tông Chính Vô Ưu khẽ run lên, chuyển mắt nhìn nữ tử an tĩnh nằm trên giường nệm, đôi mắt ưu thương tràn ra thâm trầm cùng hoài niệm. Thời gian hơn hai năm kia, hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì? Ở đoạn thời gian ấy, cũng không biết nàng sống chung cùng con như thế nào? Nàng nhất định rất thương bọn nó đi?

Tông Chính Vô Ưu nhẹ rũ mắt tử, hít sâu một hơi, lại thở ra thật dài, hướng bên ngoài kêu lên: "Vào đi.".

Tông Chính Thắng ở ngoài cửa vừa được cho phép, mắt phượng hiện lên một tia giảo hoạt, lập tức đẩy cửa mà đi vào, nhũ nương cùng Niệm nhi theo sau, ba người cùng hướng Tông Chính Vô Ưu hành lễ.

"Đi lấy thêm hai bộ chén đũa." Tông Chính Vô Ưu đối với cung nhân ngoài cửa phân phó xong, nhàn nhạt nhìn hai cái vị trí đối diện, nói "Ngồi đi."

Tông Chính Thắng vô cùng vui mừng mà đi tới, nhưng thấy biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt thâm trầm của phụ thân, lập tức thu liễm đi một ít, ngồi thực có phép tắc, đôi mắt lại ngắm chỗ ngồi bên cạnh Tông Chính Vô Ưu, mắt phượng rũ xuống, nhìn qua một bộ dáng ngoan ngoãn thành thật.

Niệm nhi ổn định vững vàng ngồi vào bên người Tông Chính Thắng, chú ý nhất cử nhất động của nó, sợ đệ đệ có nhiều ý đồ xấu một khi không cẩn thận phạm lỗi, làm phụ thân lãnh khốc uy nghiêm tức giận.

Cung nhân vì bọn họ thêm chén đũa, nhũ nương cũng lui đi ra ngoài.

Tông Chính Vô Ưu lo chính mình dùng bữa, chỉ ngẫu nhiên biểu tình ôn nhu gắp chút thức ăn để vào cái chén ở vị trí trống không bên cạnh, mà những thức ăn đó tất cả đều là Mạn Yêu lúc còn sống thích nhất.

"Phụ hoàng, con muốn ăn...... cái kia." Cánh tay nhỏ của Tông Chính Thắng chỉ vào dĩa thức ăn ở trước mặt phụ thân mà nó với không tới, mắt đầy trông mong.

Tông Chính Vô Ưu xốc mí mắt nhàn nhạt liếc nó một cái, Tông Chính Thắng lập tức cúi đầu, Niệm nhi sợ hãi phụ thân không vui vẻ, vội nói: "Đệ đệ, tỷ giúp đệ gắp nha." Niệm nhi nói xong liền đứng lên, đáng tiếc cánh tay của Niệm nhi không đủ dài, như thế nào với cũng với không tới.

"Mẫu thân......" Tông Chính Thắng dẩu cái miệng nhỏ đáng thương mà đối với nữ tử nằm trên giường nệm kêu một tiếng, Tông Chính Vô Ưu mày khẽ nhúc nhích, bưng lên cái dĩa thức ăn đặt tới trước mặt Tông Chính Thắng.

******************* 

Lời Yên Hoa 

Có một bạn bên Trung tạo hình nhân vật Dung Tề, nhìn là biết Fan của Dung Tề rồi, Yên Hoa thấy nó rất đẹp nên đăng lên cho mọi người cùng xem. Yên Hoa đã đăng ở bên ngoại truyện của Dung Tề rồi, đăng thêm ở bên đây cho những bạn chưa xem qua.

Lấy tánh mạng làm bàn cờ 

Lấy tánh mạng làm bàn cờ

Chapter
1 Chương 1: Kháng chỉ cự hôn (1)
2 Chương 2: Kháng chỉ cự hôn (2)
3 Chương 3: Kháng chỉ cự hôn (3)
4 Chương 4: Oan gia ngỏ hẹp (1)
5 Chương 5: Oan gia ngõ hẹp (2)
6 Chương 6: Kỳ phùng địch thủ (1)
7 Chương 7: Kỳ phùng địch thủ (2)
8 Chương 8: Không phải nàng thì không thể (1)
9 Chương 9: Không phải nàng thì không thể (2)
10 Chương 10: Lao ngục tai ương
11 Chương 11: Đối đãi thẳng thắn, thành khẩn lẫn nhau (1)
12 Chương 12: Đối đãi thẳng thắn, thành khẩn lẫn nhau (2)
13 Chương 13: Phụng chỉ vào cung (1)
14 Chương 14: Phụng chỉ vào cung (2)
15 Chương 15: Công chúa tuyển phu (1)
16 Chương 16: Công chúa tuyển phu (2)
17 Chương 17: Hoa trong gương, trăng trong nước (1)
18 Chương 18: Hoa trong gương, trăng trong nước (2)
19 Chương 19: Tề tụ ở phủ Tướng Quân (1)
20 Chương 20: Tề tụ ở phủ tướng quân (2)
21 Chương 21: Trồi lên mặt nước (1)
22 Chương 22: Trồi lên mặt nước (2)
23 Chương 23: Công chúa đại hôn (1)
24 Chương 24: Công chúa đại hôn (2)
25 Chương 25: Công chúa đại hôn (3)
26 Chương 26: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
27 Chương 27: Đồng sàng cộng tẩm (1)
28 Chương 28: Đồng sàng cộng tẩm (2)
29 Chương 29: Nhất kiến khuynh tâm
30 Chương 30: Mệnh huyền nhất tuyến (1)
31 Chương 31: Mệnh huyền nhất tuyến (2)
32 Chương 32: Ly Vương tuyển phi (1)
33 Chương 33: Ly Vương tuyển phi (2)
34 Chương 34: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (1)
35 Chương 35: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (2)
36 Chương 36: Đảo ngược nhân vật
37 Chương 37: Ta đau, ngươi sẽ để ý sao
38 Chương 38: Ly Vương nhận thua
39 Chương 39: Chỉ là một cái túi da
40 Chương 40: Thật lòng... Có bao nhiêu thật?
41 Chương 41: Giãy giụa trong đau khổ (1)
42 Chương 42: Giãy giụa trong đau khổ (2)
43 Chương 43: Tội nhân thiên cổ (1)
44 Chương 44: Tội nhân thiên cổ (2)
45 Chương 45: Đòi phải thật lòng (1)
46 Chương 46: Đòi phải thật lòng (2)
47 Chương 47: Hoàng huynh, hoàng muội (1)
48 Chương 48: Hoàng huynh, hoàng muội (2)
49 Chương 49: Cuộc săn bắn hoàng gia (1)
50 Chương 50: Cuộc săn thú hoàng gia (2)
51 Chương 51: Quyết đấu ở huyền nhai (1)
52 Chương 52: Quyết đấu ở huyền nhai (2)
53 Chương 53: Thống biệt sở ái
54 Chương 54: Triền miên sai lầm
55 Chương 55: Vực sâu tuyệt vọng (1)
56 Chương 56: Vực sâu tuyệt vọng (2)
57 Chương 57: Nhất thuấn bạch đầu (1)
58 Chương 58: Nhất thuấn bạch đầu (2)
59 Chương 59: Hối hận không kịp (1)
60 Chương 60: Hối hận không kịp (2)
61 Chương 61: Hối hận không kịp (3)
62 Chương 62: Rời xa kinh thành (1)
63 Chương 63: Rời xa kinh thành (2)
64 Chương 64: Nam triều Hoàng Phi (1)
65 Chương 65: Nam triều Hoàng Phi (2)
66 Chương 66: Một đêm, mười năm (1)
67 Chương 67: Một đêm, mười năm (2)
68 Chương 68: Nửa bên cái bớt (1)
69 Chương 69: Nữa bên cái bớt (2)
70 Chương 70: Một cuộc đánh cược lớn (1)
71 Chương 71: Một cuộc đánh cược lớn (2)
72 Chương 72: Gặp gỡ cố nhân
73 Chương 73: Tỏa cốt dương hôi (1)
74 Chương 74: Tỏa cốt dương hôi (2)
75 Chương 75: Vùi cốt dưới tuyết
76 Chương 76: Hoàng phi bị trục (1)
77 Chương 77: Hoàng Phi bị trục (2)
78 Chương 78: Tam hoàng tề tựu (1)
79 Chương 79: Tam hoàng tề tựu (2)
80 Chương 80: Ngàn dặm truy tìm (1)
81 Chương 81: Ngàn dặm truy tìm (2)
82 Chương 82: Tình đã sâu đậm (1)
83 Chương 83: Tình đã sâu đậm (2)
84 Chương 84: Hoàng Phi hoàn triều (1)
85 Chương 85: Hoàng Phi hoàn triều (2)
86 Chương 86: Cái giá đau đớn (1)
87 Chương 87: Cái giá đau đớn (2)
88 Chương 88: Phá Tử Tường quan (1)
89 Chương 89: Phá Tử Tường quan (2)
90 Chương 90: Thiên mệnh không thể giải
91 Chương 91: Ô thành báo nguy
92 Chương 92: Trận chiến thiên cổ (1)
93 Chương 93: Trận chiến thiên cổ (2)
94 Chương 94: Mai danh ẩn tánh
95 Chương 95: Hoàng cung Khải Vân quốc (1)
96 Chương 96: Hoàng cung Khải Vân quốc (2)
97 Chương 97: Chuyện cũ tái hiện (1)
98 Chương 98: Truyện cũ tái hiện (2)
99 Chương 99: Huyết sắc kinh hồn (1)
100 Chương 100: Huyết sắc kinh hồn (2)
101 Chương 101: Phu thê gặp lại (1)
102 Chương 102: Phu thê gặp lại (2)
103 Chương 103: Sét đánh giữa trời quang (1)
104 Chương 103-2: Ngoại truyện Dung Tề : Tình yêu của ta, vĩnh viễn không có lối thoát (1)
105 Chương 103-3: Ngoại truyện Dung Tề : Tình yêu của ta, vĩnh viễn không có lối thoát (2)
106 Chương 104: Sét đánh giữa trời quang (2)
107 Chương 105: Tình như mây khói (1)
108 Chương 106: Tình như mây khói (2)
109 Chương 107: Triền miên trong tuyệt vọng (1)
110 Chương 108: Triền miên trong tuyệt vọng (2)
111 Chương 109: Tuyệt thế hôn lễ (1)
112 Chương 110: Tuyệt thế hôn lễ (2)
113 Chương 111: Phiên ngoại: Hồn về (1)
114 Chương 112: Phiên ngoại : Hồn về (2)
115 Chương 113: Phiên ngoại: Hồn về (3)
116 Chương 114: Phiên ngoại: Hồn về (4)
117 Chương 115: Phiên ngoại: Hồn về (5)
118 Chương 116: Phiên ngoại: Hồn về (6)
119 Chương 117: Phiên ngoại: Gừng càng già càng cay (1)
120 Chương 118: Phiên ngoại: Gừng càng già càng cay (2)
121 Chương 119: Phiên ngoại: Thích Hoài (1)
122 Chương 120: Phiên ngoại: Thích Hoài (2)
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1: Kháng chỉ cự hôn (1)
2
Chương 2: Kháng chỉ cự hôn (2)
3
Chương 3: Kháng chỉ cự hôn (3)
4
Chương 4: Oan gia ngỏ hẹp (1)
5
Chương 5: Oan gia ngõ hẹp (2)
6
Chương 6: Kỳ phùng địch thủ (1)
7
Chương 7: Kỳ phùng địch thủ (2)
8
Chương 8: Không phải nàng thì không thể (1)
9
Chương 9: Không phải nàng thì không thể (2)
10
Chương 10: Lao ngục tai ương
11
Chương 11: Đối đãi thẳng thắn, thành khẩn lẫn nhau (1)
12
Chương 12: Đối đãi thẳng thắn, thành khẩn lẫn nhau (2)
13
Chương 13: Phụng chỉ vào cung (1)
14
Chương 14: Phụng chỉ vào cung (2)
15
Chương 15: Công chúa tuyển phu (1)
16
Chương 16: Công chúa tuyển phu (2)
17
Chương 17: Hoa trong gương, trăng trong nước (1)
18
Chương 18: Hoa trong gương, trăng trong nước (2)
19
Chương 19: Tề tụ ở phủ Tướng Quân (1)
20
Chương 20: Tề tụ ở phủ tướng quân (2)
21
Chương 21: Trồi lên mặt nước (1)
22
Chương 22: Trồi lên mặt nước (2)
23
Chương 23: Công chúa đại hôn (1)
24
Chương 24: Công chúa đại hôn (2)
25
Chương 25: Công chúa đại hôn (3)
26
Chương 26: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
27
Chương 27: Đồng sàng cộng tẩm (1)
28
Chương 28: Đồng sàng cộng tẩm (2)
29
Chương 29: Nhất kiến khuynh tâm
30
Chương 30: Mệnh huyền nhất tuyến (1)
31
Chương 31: Mệnh huyền nhất tuyến (2)
32
Chương 32: Ly Vương tuyển phi (1)
33
Chương 33: Ly Vương tuyển phi (2)
34
Chương 34: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (1)
35
Chương 35: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (2)
36
Chương 36: Đảo ngược nhân vật
37
Chương 37: Ta đau, ngươi sẽ để ý sao
38
Chương 38: Ly Vương nhận thua
39
Chương 39: Chỉ là một cái túi da
40
Chương 40: Thật lòng... Có bao nhiêu thật?
41
Chương 41: Giãy giụa trong đau khổ (1)
42
Chương 42: Giãy giụa trong đau khổ (2)
43
Chương 43: Tội nhân thiên cổ (1)
44
Chương 44: Tội nhân thiên cổ (2)
45
Chương 45: Đòi phải thật lòng (1)
46
Chương 46: Đòi phải thật lòng (2)
47
Chương 47: Hoàng huynh, hoàng muội (1)
48
Chương 48: Hoàng huynh, hoàng muội (2)
49
Chương 49: Cuộc săn bắn hoàng gia (1)
50
Chương 50: Cuộc săn thú hoàng gia (2)
51
Chương 51: Quyết đấu ở huyền nhai (1)
52
Chương 52: Quyết đấu ở huyền nhai (2)
53
Chương 53: Thống biệt sở ái
54
Chương 54: Triền miên sai lầm
55
Chương 55: Vực sâu tuyệt vọng (1)
56
Chương 56: Vực sâu tuyệt vọng (2)
57
Chương 57: Nhất thuấn bạch đầu (1)
58
Chương 58: Nhất thuấn bạch đầu (2)
59
Chương 59: Hối hận không kịp (1)
60
Chương 60: Hối hận không kịp (2)
61
Chương 61: Hối hận không kịp (3)
62
Chương 62: Rời xa kinh thành (1)
63
Chương 63: Rời xa kinh thành (2)
64
Chương 64: Nam triều Hoàng Phi (1)
65
Chương 65: Nam triều Hoàng Phi (2)
66
Chương 66: Một đêm, mười năm (1)
67
Chương 67: Một đêm, mười năm (2)
68
Chương 68: Nửa bên cái bớt (1)
69
Chương 69: Nữa bên cái bớt (2)
70
Chương 70: Một cuộc đánh cược lớn (1)
71
Chương 71: Một cuộc đánh cược lớn (2)
72
Chương 72: Gặp gỡ cố nhân
73
Chương 73: Tỏa cốt dương hôi (1)
74
Chương 74: Tỏa cốt dương hôi (2)
75
Chương 75: Vùi cốt dưới tuyết
76
Chương 76: Hoàng phi bị trục (1)
77
Chương 77: Hoàng Phi bị trục (2)
78
Chương 78: Tam hoàng tề tựu (1)
79
Chương 79: Tam hoàng tề tựu (2)
80
Chương 80: Ngàn dặm truy tìm (1)
81
Chương 81: Ngàn dặm truy tìm (2)
82
Chương 82: Tình đã sâu đậm (1)
83
Chương 83: Tình đã sâu đậm (2)
84
Chương 84: Hoàng Phi hoàn triều (1)
85
Chương 85: Hoàng Phi hoàn triều (2)
86
Chương 86: Cái giá đau đớn (1)
87
Chương 87: Cái giá đau đớn (2)
88
Chương 88: Phá Tử Tường quan (1)
89
Chương 89: Phá Tử Tường quan (2)
90
Chương 90: Thiên mệnh không thể giải
91
Chương 91: Ô thành báo nguy
92
Chương 92: Trận chiến thiên cổ (1)
93
Chương 93: Trận chiến thiên cổ (2)
94
Chương 94: Mai danh ẩn tánh
95
Chương 95: Hoàng cung Khải Vân quốc (1)
96
Chương 96: Hoàng cung Khải Vân quốc (2)
97
Chương 97: Chuyện cũ tái hiện (1)
98
Chương 98: Truyện cũ tái hiện (2)
99
Chương 99: Huyết sắc kinh hồn (1)
100
Chương 100: Huyết sắc kinh hồn (2)
101
Chương 101: Phu thê gặp lại (1)
102
Chương 102: Phu thê gặp lại (2)
103
Chương 103: Sét đánh giữa trời quang (1)
104
Chương 103-2: Ngoại truyện Dung Tề : Tình yêu của ta, vĩnh viễn không có lối thoát (1)
105
Chương 103-3: Ngoại truyện Dung Tề : Tình yêu của ta, vĩnh viễn không có lối thoát (2)
106
Chương 104: Sét đánh giữa trời quang (2)
107
Chương 105: Tình như mây khói (1)
108
Chương 106: Tình như mây khói (2)
109
Chương 107: Triền miên trong tuyệt vọng (1)
110
Chương 108: Triền miên trong tuyệt vọng (2)
111
Chương 109: Tuyệt thế hôn lễ (1)
112
Chương 110: Tuyệt thế hôn lễ (2)
113
Chương 111: Phiên ngoại: Hồn về (1)
114
Chương 112: Phiên ngoại : Hồn về (2)
115
Chương 113: Phiên ngoại: Hồn về (3)
116
Chương 114: Phiên ngoại: Hồn về (4)
117
Chương 115: Phiên ngoại: Hồn về (5)
118
Chương 116: Phiên ngoại: Hồn về (6)
119
Chương 117: Phiên ngoại: Gừng càng già càng cay (1)
120
Chương 118: Phiên ngoại: Gừng càng già càng cay (2)
121
Chương 119: Phiên ngoại: Thích Hoài (1)
122
Chương 120: Phiên ngoại: Thích Hoài (2)