Chương 52: Kỳ nổi loạn

Vạn Huyên biết tuổi của Hàn Trọng Viễn không lớn lắm, dẫu sao gương mặt đó của hắn cũng rất baby, nhưng trước giờ không hề nghĩ Hàn Trọng Viễn sẽ chưa thành niên.

Kẻ mà trừng mắt một cái là đã có thể khiến người khác run lên cầm cập, khi mắng người khác sẽ có thể làm một người đàn ông muốn khóc như Hàn Trọng Viễn. Một người như vậy, hoá ra lại chưa thành niên? Sao mà có thể cơ chứ!

Nếu ai ở tuổi vị thành niên cũng có khí thế như vậy, thì cô đã sống hai mươi năm uổng phí rồi!

Ban đầu Vạn Huyên bị chấn kinh, sau đó lại cảm thấy có lẽ Đàm Phi Dược đang lừa mình: “Anh nói linh tinh gì vậy? Sao tổng giám Hàn có thể chưa thành niên được chứ? Chả lẽ Duyên Mộng lại thuê lao động trẻ em à?” Càng nói, biểu tình của Vạn Huyên lại càng khôi phục lại bình thường, trên mặt cũng hiện lên nụ cười như thể đang xem lời nói của Đàm Phi Dược là trò đùa, song vẫn không kìm được hướng ánh mắt ngờ vực về phía Hàn Trọng Viễn.

“Xéo!” Hàn Trọng Viễn bất mãn nhìn Vạn Huyên, hắn đã bắt đầu thấy cô nhân viên này phiền phức rồi.

Vẻ mặt Hàn Trọng Viễn u tối, tức khắc làm Vạn Huyên hoảng sợ, vô thức lùi lại hai bước đi đến cạnh bàn của Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ.

Không thể phủ nhận lời nói của Hàn Trọng Viễn đã gây đả kích cho Vạn Huyên, nhưng cũng khiến cô càng không tin rằng Hàn Trọng Viễn chưa thành niên. Chỉ là dáng vẻ người-sống-đừng-có-đến-gần của Hàn Trọng Viễn, lại khiến cô chẳng dám ho he, chỉ có thể trừng Đàm Phi Dược một cái.

“Tôi đây có lòng tốt mà còn không được báo đáp… Em trai Mạnh Ân, cậu nói thử xem Hàn Trọng Viễn bao nhiêu tuổi?” Đàm Phi Dược nhìn Mạnh Ân.

Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn một cái, mới đáp: “Lớn hơn em một tuổi.”

Hàn Trọng Viễn có dáng vóc cao lớn, phong thái chững chạc, miễn cưỡng mới có thể dùng gương mặt baby để giải thích rằng hắn còn trẻ. Mạnh Ân thì khác, mặt cậu tràn đầy non nớt, vừa nhìn đã biết là một thiếu niên… Nếu Hàn Trọng Viễn chỉ lớn hơn Mạnh Ân một tuổi…

Bộ dáng Vạn Huyên như thể bị đả kích nặng nề, nhìn Hàn Trọng Viễn chằm chằm một lát, đứng dậy loạng choạng rời đi.

Vạn Huyên ngồi chung bàn với Tề An An. Khi đi thì cười tít mắt, khi về thì lại lảo đảo, lập tức khiến Tề An An tò mò: “Sao thế? Tổng giám Hàn lại nạt em à?”

Vạn Huyên ngẩn ra, sau đó nhìn Tề An An cười: “Tề tổng, tổng giám Hàn còn trẻ mà đã có kĩ thuật tốt như vậy rồi, giỏi thật đấy!”

“Đúng vậy, cũng chẳng biết cậu ấy trưởng thành thế nào nữa.” Tề An An gật đầu, mấy hôm nay càng biết nhiều về bản lĩnh của Hàn Trọng Viễn thì cô lại càng kinh ngạc. Hắn không chỉ có rất nhiều ý tưởng về kĩ thuật mà cũng vô cùng am hiểu về quản lí công ti, khiến cô không kìm được mà bắt đầu ngờ vực tuổi tác của hắn.

Một người gặp phải biến cố lớn rồi sẽ thay đổi đôi chút là việc hết sức bình thường, nhưng trở nên chênh lệch quá mức như Hàn Trọng Viễn, e chỉ có một mình hắn… Tuy nhiên, có lẽ vào lúc cô không biết, Tiền Mạt đã dạy cho Hàn Trọng Viễn rất nhiều?

“Chỉ là, cậu ấy giỏi quá mức, hồi trước em còn tưởng cậu ấy giỏi như thế thì kiểu gì cũng tầm hai bảy hai tám rồi, chỉ là mặt hơi baby một tí thôi. Không ngờ hoá ra còn chưa đến hai mươi.” Vạn Huyên lại nói, sau đó nhìn Tề An An chằm chằm, cô ngại hỏi thẳng Tề An An tuổi tác của Hàn Trọng Viễn, cũng chỉ có thể thăm dò như vậy.

“Mặt cậu ấy không hề baby nhé, chị thấy rõ là già dặn quá mức thì có.” Tề An An nhận ra Vạn Huyên đang thăm dò, cũng theo đà chỉ dẫn một câu. Hàn Trọng Viễn thích nam giới, Vạn Huyên vẫn nên tìm người đàn ông khác thì hơn.

Vạn Huyên có cảm giác như bị sét đánh, không ngờ Hàn Trọng Viễn lại nhỏ như vậy… Thế tức là bộ dạng ngông cuồng đẹp trai lạnh lùng bá đạo khí phách, còn không xem ai ra gì kia của hắn, thật ra không phải là kiểu lắm tài nhiều tật, mà là vì hắn chưa qua hết thời kì nổi loạn? Cô tự nhận mình là một người rất lí trí, ngờ đâu lại đi thích một thiếu niên trong kỳ nổi loạn!

Quả thật vẻ mặt Vạn Huyên có hơi đặc sắc, Tề An An vỗ vai cô một cái coi như an ủi, sau đó lại tiếp chuyện với người đến mời rượu.

Trong khi Vạn Huyên đang chuẩn bị vung kiếm chặt đứt tơ tình, vạch rõ giới hạn với thiếu niên trong kỳ nổi loạn, Hàn Trọng Viễn còn đang nhúng thức ăn cho Mạnh Ân.

Trước đây đều là Mạnh Ân phục vụ Hàn Trọng Viễn, bỗng nhiên bây giờ chuyển thành Hàn Trọng Viễn phục vụ, lập tức hơi mất tự nhiên: “Em tự làm được.”

“Cứ để anh làm.” Hàn Trọng Viễn nói, thấy Mạnh Ân đã ăn rất nhiều món mặn rồi, bèn bỏ ngó sen, nấm kim châm và nấm ngọc châm vào.

“Đây là gì vậy?” Mạnh Ân chỉ vào nấm ngọc châm hỏi, trước giờ mẹ cậu chỉ mua mấy loại rau vô cùng rẻ, chưa bao giờ mua nấm, nên cậu cũng không hiểu mấy về những thứ này.

“Đây là nấm ngọc châm, hương vị rất ngon.” Hàn Trọng Viễn gắp phần đã chín cho Mạnh Ân, lại cho thêm nấm sò và rong biển vào nồi.

Lần này ăn lẩu, có rất nhiều món Mạnh Ân chưa ăn bao giờ, chưa kể món nào cậu cũng thấy ngon ơi là ngon, khiến khẩu vị cậu được mở mang hẳn.

“Thích không?” Hàn Trọng Viễn hỏi. Sống chung với Mạnh Ân mười lăm năm, hắn hiểu rất rõ tình trạng ăn uống của Mạnh Ân, song đã từng đoán sai sở thích của cậu. Bản thân hắn khi ăn đều sẽ chọn gắp món mình thích ăn trước tiên, thấy Mạnh Ân ăn cơm với mình đều ăn rau trước, bèn nghĩ Mạnh Ân thích ăn thanh đạm. Từ khi quan tâm đến khẩu vị của Mạnh Ân, mỗi lần Mạnh Ân hỏi hắn thích ăn gì thì cũng sẽ ăn nhiều rau hơn một chút. Cho đến một hôm, thấy Mạnh Ân tràn đầy thoả mãn ăn thịt kho tàu còn thừa trong bát hắn.

Ban đầu hắn thấy rất lạ, sau đó phát hiện Mạnh Ân ăn nấm hương sẽ ăn cái xấu trước, ăn sườn xào chua ngọt sẽ chọn miếng khó gặm ít thịt trước, cũng hiểu ra.

Mạnh Ân thích để dành đồ ngon tới cuối cùng mới ăn.

Sau khi phát hiện điều này thì tìm hiểu sở thích của Mạnh Ân cũng không còn khó nữa. Đời trước sau khi sống chung mấy năm, lần nào bảo Mạnh Ân nấu nướng, hắn cũng sẽ để cậu nấu món cậu thích.

“Đều rất ngon!” Mạnh Ân vui vẻ nhìn Hàn Trọng Viễn một cái, ở đây có rất nhiều món là lần đầu tiên cậu ăn, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy ngon cực kì.

“Lần sau dẫn em đến tiếp.” Hàn Trọng Viễn lại bảo.

“Không cần, anh cũng đâu có ăn… Tiền ăn tháng này còn nhiều, em có thể đi mua lẩu về nhà tự làm.” Mạnh Ân nói, mỗi tháng Hàn Trọng Viễn cho cậu hai nghìn tệ, để chi tiêu chung cho cả hai người, mà lần nào số tiền này cũng không dùng hết.

“Cũng được.” Hàn Trọng Viễn gật đầu, đồng thời quyết định sau này có cơ hội thì sẽ đưa Mạnh Ân ra ngoài ăn. Mạnh Ân không hề ngu ngốc, trước đây nấu ăn không ngon cũng bởi quá ít kiến thức. Đời trước hắn đi đứng không tiện nên không muốn cho Mạnh Ân ra ngoài, giờ thì đã có thể đưa Mạnh Ân đi nhiều hơn rồi.

Bây giờ Mạnh Ân đã mập hơn chút, dạ dày cũng hồi phục rất tốt, ăn nhiều thịt hơn cũng không sao cả. Vậy nên sau khi Hàn Trọng Viễn cho cậu ăn ít rau, bèn nhúng tiếp các thứ thịt thà sách bò.

“Cậu cũng để tôi ăn tí thịt được không? Ít thôi cũng được.” Đàm Phi Dược nhìn Mạnh Ân một cái, quay sang Trịnh Kỳ cười nói, chỉ ăn mỗi đồ chay không thật chả có hương vị gì!

“Chả lẽ cậu cứ định béo mãi rồi sau này càng ngày càng xấu đi à? Bây giờ cậu đã đang khiêu chiến gu thẩm mĩ của tôi lắm rồi cậu biết không hả?” Trịnh Kỳ chê bai nói, mặc dù Đàm Phi Dược chưa đến nỗi quá béo, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì nhất định cơ thể hắn sẽ đi tong!

Lúc vòi ăn thịt, tâm trạng Đàm Phi Dược cũng rất tốt, nhưng bây giờ đối diện với ánh mắt chê bai của Trịnh Kỳ, lòng lập tức trùng xuống: “Nếu cậu thấy tôi xấu, thì đừng nhìn nữa được không?” Hắn không hề có lỗi với Trịnh Kỳ, dựa vào đâu mà Trịnh Kỳ chê trách hắn cơ chứ?

“Cậu tưởng tôi muốn nhìn chắc?” Trịnh Kỳ vô thức đáp.

“Rất xin lỗi, tôi đã làm bẩn mắt cậu rồi.” Đàm Phi Dược lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Đàm Phi Dược!” Trịnh Kỳ quýnh lên, vội vàng đi theo.

“Họ sao vậy?” Mạnh Ân khó hiểu hỏi, không phải Trịnh Kỳ thích Đàm Phi Dược à? Sao lúc nào cũng nói Đàm Phi Dược không tốt cơ chứ?

“Không sao, chỉ là cãi nhau thôi.” Hàn Trọng Viễn vốn không thèm để ý đến hai người kia, chỉ từ tốn trộn bơ đậu phộng với nước sốt.

Mạnh Ân ăn lẩu đến no căng, trong khi Hàn Trọng Viễn chỉ mua nước khoáng rồi uống mấy hớp, khi về đến nhà thì đã thấy đói.

“Sáng nay em ngâm miến, nấu cho anh một bát canh miến nhé?” Mạnh Ân hỏi.

“Được.” Hàn Trọng Viễn gật đầu.

Trước kia khi Mạnh Ân học Tiểu học, cổng trường có mấy quán ăn nhỏ, đậu phụ thối, đậu phụ khô, dăm bông rán, xúc xích, bánh củ cải sợi, cái gì cũng có. Tất nhiên cũng không thể thiếu canh miến.

Một bát canh miến nhỏ, rắc ít hành băm và dăm bông băm lên trên, khi đó chỉ cần năm hào[1], rất nhiều học sinh trường họ tan học sẽ mua một bát để ăn. Người có nhiều tiền tiêu vặt còn thêm vào trứng trà hay xúc xích rán. Cậu thì lúc nào cũng chỉ có thể chảy nước miếng. Sau này lên lớp ba, bỗng nhiên nhặt được một đồng, cuối cùng mới có thể mua về nếm thử một phen.

[1] 10 hào thì bằng 1 tệ, 5 hào = khoảng 1600 VNĐ.

Khi đó canh miến không đựng vào bát, mà đựng bằng cốc nhựa dùng một lần. Cậu cầm chiếc cốc nhựa và thìa nhựa kia, dè dặt ăn, lúc về đến nhà hãy còn thừa nửa cốc, kết quả bị mẹ cậu trông thấy…

Một tát bay tới, nửa cốc canh miến kia chợt vãi tung, nhưng hương vị đó Mạnh Ân vẫn còn nhớ rõ.

Miến là sáng sớm Mạnh Ân ngâm rồi đun, bây giờ đã rất mềm rồi, cậu cắt miến, rửa sạch rồi nấu chín, sau đó thêm vào một miếng dăm bông lớn và ít hành băm, sau đó bưng đến trước mặt Hàn Trọng Viễn.

Trước kia Hàn Trọng Viễn đã từng ăn loại canh miến giống vậy rồi, không phải thêm dăm bông mà là thịt bò băm. Nhưng dù thế, hắn vẫn rất hài lòng với bát miến này của Mạnh Ân.

***

Sắp sửa khai trường, trên mạng có rất nhiều người đang rên rỉ chưa làm xong bài tập hè, Mạnh Ân thì lại hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này, vẫn theo Hàn Trọng Viễn đến Duyên Mộng.

Đây là yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, cũng vì bản thân cậu muốn ở bên Hàn Trọng Viễn.

Sắp phải khải giảng rồi, sau này có lẽ ngay cả cuối tuần cũng không thể đến đây, vậy nên Mạnh Ân vừa đến Duyên Mộng, bèn bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Cậu dọn dẹp ổn thoả từng thứ, lại mang mấy hộp giấy sắp xếp đồ dùng cá nhân của Hàn Trọng Viễn, hết sức bận rộn.

“Vẫn là cậu tốt nhất.” Đàm Phi Dược day mi tâm đi vào, cảm thán nói, nếu Trịnh Kỳ mà ngoan được bằng nửa Mạnh Ân thì hắn đã chẳng ghét y rồi.

Mạnh Ân nhìn Đàm Phi Dược một cái, không biết nên trả lời ra sao, bèn im lặng. Trịnh Kỳ vừa mới bước vào, nghe vậy sắc mặt lại hơi thay đổi.

Đàm Phi Dược thấy Trịnh Kỳ mang thần sắc không ổn, cũng chẳng chào hỏi, về thẳng phòng nghiên cứu của mình, còn khoá trái cửa.

Thế này là sao? Mạnh Ân khó hiểu nhìn Trịnh Kỳ một cái, cúi đầu dọn dẹp tiếp.

Vốn Trịnh Kỳ còn đang đợi Mạnh Ân hỏi mình mấy câu, không ngờ Mạnh Ân lại chẳng nói gì, rốt cuộc chỉ có thể cắn răng đến chỗ Hàn Trọng Viễn – Lý Thành Giang bên kia giao ít nhiệm vụ cho Hàn Trọng Viễn, y cũng phải đi giúp. Có điều hôm nay tâm trạng y không tốt, đến lúc đó chỉ e giúp đỡ không xong còn bị Hàn Trọng Viễn mắng…

***

Trưa, bữa ăn mà Trịnh Kỳ đặt ở một nhà hàng năm sao được đưa tới. Như mọi ngày, y đi tìm Đàm Phi Dược, Đàm Phi Dược thì đã ôm đồ ăn nhanh mà đánh chén rồi.

“Không phải tôi bảo cậu đừng ăn thức ăn nhanh, ăn chung với tôi à?” Trịnh Kỳ giận dữ nói.

“Đại thiếu gia chê tôi chướng mắt, sao còn phải mời tôi ăn cơm?” Đàm Phi Dược hỏi lại, tuy đồ ăn mà Trịnh Kỳ đặt là do nhà hàng năm sao đưa tới, nhưng chẳng có tí chất béo gì, đồ mặn cũng là mấy thứ tôm cá, thật tình còn chẳng bằng thịt kho tàu hợp khẩu vị hắn.

Trước đây hắn muốn cải thiện quan hệ với Trịnh Kỳ nên mới ăn chung với y, kết quả Trịnh Kỳ vẫn coi thường hắn, thì việc gì hắn cứ phải tự chuốc ấm ức? Đâu phải hắn không có tiền chỉ có thể ăn ké người khác!

“Chả lẽ cậu không chướng mắt à? Cậu nhìn bụng cậu đi, trông cứ như bà chửa ấy!” Trịnh Kỳ đứng cạnh Đàm Phi Dược, vừa vặn có thể thấy bụng của Đàm Phi Dược.

Đàm Phi Dược cũng biết mình béo, chỉ là mấy câu như vậy, có lẽ bố mẹ hắn nói thì hắn chỉ biết ngó lơ rồi cười. Nhưng Trịnh Kỳ này cứ nhắm vào mình, lại khiến hắn sa sầm mặt mày.

Trịnh Kỳ cũng nhận ra mình nói sai rồi, hơi mất tự nhiên ngoảnh đầu. Trước nay y chưa bao giờ xin lỗi người khác, bây giờ phải nói gì đây?

Trong lúc Trịnh Kỳ đang rối rắm, Đàm Phi Dược hít sâu một hơi: “Được rồi Trịnh Kỳ, tôi biết cậu vừa đẹp trai lại còn có tiền, cậu không cần phải khoe trước mặt tôi đâu.”

Chapter
1 Chương 1: Quá khứ
2 Chương 2: Nhật kí
3 Chương 3: Đánh nhau
4 Chương 4: Nói thật
5 Chương 5: Một đời
6 Chương 6: Đánh người
7 Chương 7: Chữa bệnh
8 Chương 8: Ăn cơm
9 Chương 9: Bố mẹ
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Khởi đầu
12 Chương 12: Phẫu thuật
13 Chương 13: Hàn Thận
14 Chương 14: Bạt tai
15 Chương 15: Cải thảo
16 Chương 16: Muốn đi
17 Chương 17: Về nhà
18 Chương 18: Gác xép
19 Chương 19: Mái nhà
20 Chương 20: Tài nấu nướng
21 Chương 21: Kế hoạch
22 Chương 22: Anh họ
23 Chương 23: Nhà mới
24 Chương 24: Siêu thị
25 Chương 25: Đi học
26 Chương 26: Bạn cùng lớp
27 Chương 27: Cổ phần
28 Chương 28: Một nửa
29 Chương 29: Bạn cùng lớp
30 Chương 30: Chúc mừng
31 Chương 31: Bạt tai
32 Chương 32: Bác cả
33 Chương 33: Dạy dỗ
34 Chương 34: Bình tĩnh
35 Chương 35: Phụ huynh
36 Chương 36: Giải quyết
37 Chương 37: Đoạt người
38 Chương 38: Nghe lén
39 Chương 39: Trộm tiền
40 Chương 40: Công ti
41 Chương 41: Xảy ra chuyện
42 Chương 42: Khu thương mại
43 Chương 43: Thổ lộ
44 Chương 44: Duyên Mộng
45 Chương 45: Trịnh Kỳ
46 Chương 46: Tiệc sinh nhật
47 Chương 47: Cổ phần
48 Chương 48: Nước bẩn
49 Chương 49: Vết thương
50 Chương 50: Đồng nghiệp
51 Chương 51: Liên hoan
52 Chương 52: Kỳ nổi loạn
53 Chương 53: Cd
54 Chương 54: Khảo sát
55 Chương 55: Đòi tiền
56 Chương 56: Nhập cổ phần
57 Chương 57: Giao chiến
58 Chương 58: Kết thân
59 Chương 59: Nhắc nhở
60 Chương 60: Ly hôn
61 Chương 61: Thục Vân
62 Chương 62: Di chúc
63 Chương 63: Xuất phát
64 Chương 64: Cảng thành
65 Chương 65: Nhà họ Trịnh
66 Chương 66: Biến cố
67 Chương 67: Phòng chống hàng giả
68 Chương 68: Hàng giả
69 Chương 69: Năm mới
70 Chương 70: Đưa ra ánh sáng
71 Chương 71: Thức tỉnh
72 Chương 72: Cảm tình
73 Chương 73: Tương lai
74 Chương 74: Thư tình
75 Chương 75: Nổi giận
76 Chương 76: Bác sĩ
77 Chương 77: Nhẫn
78 Chương 78: Thi đại học
79 Chương 79: Sau đó
80 Chương 80: Thể dục
81 Chương 81: Khai giảng
82 Chương 82: Sinh viên mới
83 Chương 83: Điện thoại di động
84 Chương 84: Siêu hot
85 Chương 85: Tết dương lịch
86 Chương 86: Đón tết
87 Chương 87: Năm mới
88 Chương 88: Phát hiện
89 Chương 89: Nghỉ hè
90 Chương 90: Bất ngờ
91 Chương 91: Bắt cóc
92 Chương 92: Phát điên
93 Chương 93: Cứu người
94 Chương 94: Gặp nhau
95 Chương 95: Được cứu
96 Chương 96: Bệnh viện
97 Chương 97: Giận cá chém thớt
98 Chương 98: Di sản
99 Chương 99: Giải quyết
100 Chương 100: Kết thúc
101 Chương 101: Tốt nghiệp
102 Chương 102: Lễ tốt nghiệp
103 Chương 103: Chụp ảnh
104 Chương 104: Nguyên Ân
105 Chương 105: Khai trương
106 Chương 106: Vòng ngọc
107 Chương 107: Nhà họ Lịch
108 Chương 108: Báo ứng
109 Chương 109: Cơm chó
110 Chương 110: Đẹp trai nhất
111 Chương 111: Đánh mất
112 Chương 112: Clone
113 Chương 113: Cố tình
114 Chương 114: Trùng tên
115 Chương 115: Màn chắn
116 Chương 116: Come out
117 Chương 117: Bùng nổ
118 Chương 118: Kết thúc
119 Chương 119: Ngoại truyện: Hôn lễ
120 Chương 120: Ngoại truyện: Trịnh Kỳ
121 Chương 121: Ngoại truyện: Tài nấu ăn của Mạnh Ân
122 Chương 122: Ngoại truyện: Tình địch chưa từng xuất hiện
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1: Quá khứ
2
Chương 2: Nhật kí
3
Chương 3: Đánh nhau
4
Chương 4: Nói thật
5
Chương 5: Một đời
6
Chương 6: Đánh người
7
Chương 7: Chữa bệnh
8
Chương 8: Ăn cơm
9
Chương 9: Bố mẹ
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Khởi đầu
12
Chương 12: Phẫu thuật
13
Chương 13: Hàn Thận
14
Chương 14: Bạt tai
15
Chương 15: Cải thảo
16
Chương 16: Muốn đi
17
Chương 17: Về nhà
18
Chương 18: Gác xép
19
Chương 19: Mái nhà
20
Chương 20: Tài nấu nướng
21
Chương 21: Kế hoạch
22
Chương 22: Anh họ
23
Chương 23: Nhà mới
24
Chương 24: Siêu thị
25
Chương 25: Đi học
26
Chương 26: Bạn cùng lớp
27
Chương 27: Cổ phần
28
Chương 28: Một nửa
29
Chương 29: Bạn cùng lớp
30
Chương 30: Chúc mừng
31
Chương 31: Bạt tai
32
Chương 32: Bác cả
33
Chương 33: Dạy dỗ
34
Chương 34: Bình tĩnh
35
Chương 35: Phụ huynh
36
Chương 36: Giải quyết
37
Chương 37: Đoạt người
38
Chương 38: Nghe lén
39
Chương 39: Trộm tiền
40
Chương 40: Công ti
41
Chương 41: Xảy ra chuyện
42
Chương 42: Khu thương mại
43
Chương 43: Thổ lộ
44
Chương 44: Duyên Mộng
45
Chương 45: Trịnh Kỳ
46
Chương 46: Tiệc sinh nhật
47
Chương 47: Cổ phần
48
Chương 48: Nước bẩn
49
Chương 49: Vết thương
50
Chương 50: Đồng nghiệp
51
Chương 51: Liên hoan
52
Chương 52: Kỳ nổi loạn
53
Chương 53: Cd
54
Chương 54: Khảo sát
55
Chương 55: Đòi tiền
56
Chương 56: Nhập cổ phần
57
Chương 57: Giao chiến
58
Chương 58: Kết thân
59
Chương 59: Nhắc nhở
60
Chương 60: Ly hôn
61
Chương 61: Thục Vân
62
Chương 62: Di chúc
63
Chương 63: Xuất phát
64
Chương 64: Cảng thành
65
Chương 65: Nhà họ Trịnh
66
Chương 66: Biến cố
67
Chương 67: Phòng chống hàng giả
68
Chương 68: Hàng giả
69
Chương 69: Năm mới
70
Chương 70: Đưa ra ánh sáng
71
Chương 71: Thức tỉnh
72
Chương 72: Cảm tình
73
Chương 73: Tương lai
74
Chương 74: Thư tình
75
Chương 75: Nổi giận
76
Chương 76: Bác sĩ
77
Chương 77: Nhẫn
78
Chương 78: Thi đại học
79
Chương 79: Sau đó
80
Chương 80: Thể dục
81
Chương 81: Khai giảng
82
Chương 82: Sinh viên mới
83
Chương 83: Điện thoại di động
84
Chương 84: Siêu hot
85
Chương 85: Tết dương lịch
86
Chương 86: Đón tết
87
Chương 87: Năm mới
88
Chương 88: Phát hiện
89
Chương 89: Nghỉ hè
90
Chương 90: Bất ngờ
91
Chương 91: Bắt cóc
92
Chương 92: Phát điên
93
Chương 93: Cứu người
94
Chương 94: Gặp nhau
95
Chương 95: Được cứu
96
Chương 96: Bệnh viện
97
Chương 97: Giận cá chém thớt
98
Chương 98: Di sản
99
Chương 99: Giải quyết
100
Chương 100: Kết thúc
101
Chương 101: Tốt nghiệp
102
Chương 102: Lễ tốt nghiệp
103
Chương 103: Chụp ảnh
104
Chương 104: Nguyên Ân
105
Chương 105: Khai trương
106
Chương 106: Vòng ngọc
107
Chương 107: Nhà họ Lịch
108
Chương 108: Báo ứng
109
Chương 109: Cơm chó
110
Chương 110: Đẹp trai nhất
111
Chương 111: Đánh mất
112
Chương 112: Clone
113
Chương 113: Cố tình
114
Chương 114: Trùng tên
115
Chương 115: Màn chắn
116
Chương 116: Come out
117
Chương 117: Bùng nổ
118
Chương 118: Kết thúc
119
Chương 119: Ngoại truyện: Hôn lễ
120
Chương 120: Ngoại truyện: Trịnh Kỳ
121
Chương 121: Ngoại truyện: Tài nấu ăn của Mạnh Ân
122
Chương 122: Ngoại truyện: Tình địch chưa từng xuất hiện