Để giữ lòng mình vững vàng, tôi đã làm nhiều việc, tránh cho tâm trí nghĩ về Vy. Những tháng năm khó khăn và tan nát không vì thế mà buông tha tôi. Tôi hay tự hỏi lòng: “Có nỗi đau nào nhiều hơn như thế?”
Bạn Vy: Anh Phong, Vy bị tai nạn, đang nằm phòng cấp cứu khu C, anh đến ngay được không?
Chân tôi đan vào nhau, môi run lên cầm cập, hớt hải chạy vào bệnh viện. Sau vài giờ cấp cứu bác sĩ muốn theo dõi thêm vì Vy vẫn hôn mê sâu. Tôi ngồi đó, nhìn Vy nhắm nghiền mắt mà lòng nhói lên từng con. Chạm vào bàn tay Vy nóng hổi, tôi bỗng nhận ra ngày chúng tôi chia tay không phải là ngày chúng tôi mất nhau và đó cũng không phải là nỗi đau thống thiết nhất.
Mà nếu ngày mai Vy không mở mắt thức dậy, ngày mai khi chúng tôi không còn nhìn thấy chung một bầu trời, hít thở chung bầu không khí, khi tôi chẳng thể nhìn thấy nụ cười của Vy mà chỉ có thể nhớ lại nó, khi nỗi lòng trong tôi quá lớn cũng không thể hạ cái tự tôn mà nhắn cho Vy rằng: “Anh nhớ em”, có lẽ đó mới chính là mất nhau, có lẽ đó mới là nỗi đau thực sự.
Nếu thật lòng rất thương một người, dẫu chẳng thể ở bên, ta vẫn mong bình yên ngự trị trong tim người đó. Để đôi khi đêm về nhìn xuống lòng đường ta biết người đó vẫn hạnh phúc đâu đó dưới những ngọn đèn xanh đỏ ngoài kia.
Chết đi đó mới là mất nhau - đó mới là nỗi đau. Còn lại thì vẫn sẽ vẹn nguyên. Đừng lo.
Tưởng rằng đã quên
Bảo thời gian vô tình chẳng sai bao giờ. Rơi vài dòng nước mắt vào cuộc tình bỏ ngỏ thế mà 3 năm trôi qua cái vèo, khoảng thời gian tôi tự cho là khó khăn nhất trong cuộc đời của mình. Sau khi chia tay, tôi đã dành hẳn vài ngày chỉ để khóc, tôi ấm ức, tôi ghen tuông, tôi đau đớn, tôi tức giận. Mọi thứ cảm xúc hỗn độn gom thành một khối to nằm trơ trơ trong lòng tôi.
Mấy tuần sau đó, tôi dành ra để nhớ anh ấy, có lẽ vì những thói quen với anh ấy trở nên quá nhiều nên việc tiếp tục sống một cuộc sống khác hẳn là không dễ dàng. Tôi sợ ai đó gọi tên anh ấy, tôi sợ những người bạn cũ vô tình buông những câu hỏi vô tâm. Tôi sợ tất cả những điều quen thuộc.
Mấy tháng sau đó, tôi lao vào công việc để không cảm thấy mình cô đơn. Tôi vẫn thương anh ấy rất nhiều, chỉ là tôi không dám nghĩ đến nữa. Tôi chẳng yêu ai, mọi thứ tình cảm đều dừng lại từ khi chưa kịp bắt đầu.
Thòi gian trôi qua, tôi thay đổi nhiều, mọi thứ giờ khác lắm với ngày xưa, tôi cứng cỏi hơn.
Tôi cũng quên anh ấy. Mọi thứ xưa cũ đều mờ nhạt. Tôi cũng chẳng hình dung tôi và anh ấy đã từng yêu nhau thế nào, chia tay thế nào. Tôi hẳn đã quên anh ấy.
Tôi bắt đầu mở lòng yêu người khác vì vốn dĩ cuộc đời chẳng đợi chờ ai. Mọi thứ tuy không quá tha thiết nhưng cũng khiến tôi vui phần nào.
Ngày tôi ôm lấy người yêu mới, lòng tôi như vỡ nát bởi những hình ảnh về anh ấy đan xen xiết chặt tim tôi. Tôi bật khóc. Lòng tôi bao năm qua thật ra vẫn thế, chỉ là làm sao sống mãi với những đổ vỡ nên tôi vùng dậy đi tiếp. Thời gian dài lê thê đến thế. Tôi tưởng rằng đã quên.
Thế mà…
Mặt nạ
Em quay lưng mang mặt nạ màu xanh
Màu lá cũ chỉ đùa vui với gió
Màu cây cỏ ngủ vùi nơi phố nhỏ
Màu dối gian vờ vĩnh tiếng em cười.
Anh lặng im cầm mặt nạ màu nâu
Màu của đất ôn tồn nhiều sâu sắc
Màu của phút quay đi đau đớn nhất
Màu của anh anh giữ cho riêng mình.
Cô ấy khóc dưới mặt nạ màu đen
Màu em vốn không nhìn sâu hiểu thấu
Màu em biết rằng nơi anh còn thiếu
Màu nhớ thương gạt bước lối em về.
Khi em bỏ chiếc mặt nạ màu xanh
Và em thấy anh cầm tay cô ấy
Chiều buông xuống hoàng hôn xa lẻ bước
Cả đời em phải mang mặt nạ cười.
Updated 9 Episodes