Chương 44: Tâm tư minh bạch

Cho dù là cửa hàng ở phía đông chợ hay là cửa hàng mới khai trương ở nội thành, thì Trang Thư Tình cũng không có sức đến xem xét cả ngày.

Tuy rằng biết rõ là Hướng Tả có vấn đề, nhưng mà thấy mỗi việc hắn làm
đều vì muốn tốt cho nàng, nên nàng cũng nguyện ý tín nhiệm hắn.

Mang theo những hoa văn mới đến cửa hàng, hiện giờ trong cửa hàng đang tiếp ba khách nhân, ngay cả Hướng Tả cũng không nhàn rỗi.

Ra hiệu bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc, Trang Thư Tình lên lầu.

Miễn cho các tú nương phải hành lễ, Trang Thư Tình đưa hoa văn cho các nàng, “Còn bận rộn như vậy sao?”

Đáp lời là nương tử đi đầu bốn người, động tác may vá vẫn tiếp tục rất
thành thạo, “Mỗi ngày trong cửa hàng đều nhận được không ít đơn đặt
hàng, nhưng chỉ có bốn người chúng ta, dù cho có không ăn không nghỉ
cũng khó có thể làm hết được tất cả đơn đặt hàng, sợ là phải tuyển thêm
vài tú nương nữa mới được.”

”Ta cũng đang nghĩ đến việc này, nhưng không phải tú nương nào cũng có tay nghề tốt như mọi người.”

Dụ nương tử nhanh chóng hạ mi mắt, động tác chậm một chút, “Chưởng quầy, chúng ta có nhận thức vài tú nương, đều là tỷ muội từ trong cung ra,
hiện tại còn chưa kiếm được việc làm...”

Trang Thư Tình nghe vậy liền hiểu ý các nàng, vội vàng nói tiếp, “Chỉ
cần tay nghề tốt, nếu các nàng ấy nguyện ý đến đây, tiền tiêu vặt hàng
tháng tất nhiên cũng sẽ giống như mọi người, mọi người cực nhọc làm việc cho cửa hàng, chút tiền công trả thêm tất nhiên là không thể thiếu.”

”Tiền thưởng thêm thì chúng ta không dám lấy, dù sao có người đến chia
sẻ công việc cũng có thể giúp cho chúng ta thoải mái hơn một chút.” Dụ
nương tử vội cự tuyệt, đây vốn là việc mà công tử phân phó cho các nàng, nàng bất quá chỉ cần ra mặt một chút thôi, tiền trưởng quầy thưởng thêm tất nhiên là không dám nhận. Cuộc sống của các nàng hiện tại đã là rất
thoải mái rồi. công tử làm việc hào phóng, tiền tiêu vặt mỗi tháng vốn
đã không ít, hiện giờ việc buôn bán trong tiệm cũng tốt như vậy, tiền cố định hàng tháng của công tử không nói, chưởng quầy còn đáp ứng sẽ phát
thêm hồng bao cuối tháng cho các nàng, như vậy cũng đã đủ rồi.

Trang Thư Tình cũng không kiên trì nói thêm, chỉ cần cuối tháng cho các nàng hồng bao lớn hơn một chút là được.

”Các nàng ấy cũng là người ở Hội Nguyên Phủ Phủ sao? Khi nào thì đến?”

”Chưởng quầy yên tâm, chúng ta đã trao đổi trước với nhau. Chưa tới hai ngày nhất định sẽ đến.”

Một hồi sau, Hướng Tả đã đi lên. Nhìn thấy ánh mắt của Dụ nương tử trong lòng liền sáng tỏ, không nói thêm một câu.

Khó có khi Công tử chủ động đi nhờ lão gia tử, hoàng thượng mà đã cao
hứng thì chẳng những đưa tới mười tú nương, mà ngay cả người cũng tới
luôn rồi.

Không cần mười người phải đến. Chỉ cần một nửa thôi cũng đã đủ.

Hiện tại hắn chỉ sợ công tử muốn đem cả mười người này đều đưa tới hết,
tú nương khi được xuất cung vốn hút hàng, không đạo lý nào mà người khác không tranh nhau mời về, cửa hàng nhỏ như vậy lại có thể chứa nhiều tú
nương đến làm việc như thế, như vậy, chưởng quầy sẽ càng không tin hắn.

”Hướng Tả ngươi theo ta đến đây, ta muốn nói với ngươi một chút chuyện.”

”Vâng.”

Đi tới gian nhỏ kế bên, Trang Thư Tình đem mấy bản vẽ đưa cho hắn,“Ngươi có biết ở Hội Nguyên Phủ nhà rèn nào có thể làm ra được những
công cụ này của ta không?”

Hướng Tả mở cửa sổ, cầm bản vẽ qua nhìn một chút. Quả thật là rất tinh xảo, người bình thường sợ là làm không được.

”Ta có biết một nơi, chưởng quầy nếu cho phép. Hiện tại ta liền qua đó hỏi thăm một chút, xem có khả quan không?”

Trang Thư Tình cười khổ đáp ứng, chính nàng cũng biết là không nên gấp,
nhưng theo như tình huống của Liễu tam mà nói thì thực sự rất gấp, nếu
tiếp tục kéo dài thời gian thì vấn đề sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng, có khả năng sẽ không có cách nào có thể giải phẫu.

Nhưng mà nàng hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn, bây giờ hoàn toàn không có đủ điều kiện để bắt đầu. Dù dụng cụ giải phẫu có thể làm ra
nhưng còn rất nhiều vấn đề khác cần giải quyết. Nàng không biết mấy vấn
đề này có thể tìm được giải pháp hay không.

Chỉ mấy tháng trước nàng vì cuộc sống của mình, nàng căn bản không có
thời gian suy nghĩ những việc này, hiện tại bây giờ nhàn rỗi, suy nghĩ
kĩ mới phát hiện có ngàn lời vạn chữ, tất cả đều có rất nhiều vấn đề.

Hướng Tả vội vàng trở về Bạch phủ.

Nhìn từ bên ngoài thì Bạch phủ cũng bình thường không có gì khác, nhưng
không người nào có thể nghĩ đến, người tôn quý nhất trên đời hiện tại
đang ở nơi này, giống như một người bình thường.

Lần đầu tiên lão gia tử ở đây hoàn toàn không phải như bây giờ, một đám
cấm vệ quân vây chặt Bạch phủ đừng nói là người, ngay cả một con ruồi
cũng không thể bay lọt, nhưng mà việc này lại chọc giận đến Bạch Chiêm,
một mình hắn đánh ngã tất cả cấm vệ tinh còn cưa nói, lại còn tuyên bố
với lão gia tử, “Hoặc là người đổi nơi ở, hai là ta đổi.”

Lão gia tử tức giận việc con trai không để hắn vào mắt, vẫy tay ra hiệu
cho mọi người lui ra, mang theo vài người hầu hạ thân cận rồi tiến vào
Bạch phủ, hơn nữa hành lí mang theo càng lúc càng nhẹ dần.

Tất nhiên là có người có ý kiến, nhưng lão gia tử đã quyết tâm, ai cũng
không có biện pháp, theo như lời của lão gia tử thì con của hắn có võ
công cái thế, là người trên vạn người, có con trai hắn ở bên cạnh, ai
còn có gan đến ám sát hắn!

Sự thật ngay trước mắt, ai cũng không thể có cách phản bác, mấy năm trôi qua việc lạo gia tử đến đã trở thành thường lệ.

Lúc này hai phụ tử đang ở chơi cờ, một bên quân trắng, một bên quân đen, số lượng quân cờ còn dư lại trong hộp đều ngang nhau, không phân cao
thấp, nhưng trong lòng hoàng đế rõ ràng, hắn thua.

Nhìn nhi tử khí vũ hiên ngang đối diện, hắn nghĩ vô số lần, nếu như từ
nhỏ hắn được nuôi dưỡng bên người mình thì sẽ trở thành người như thế
nào? Nhưng trong lòng hắn lại hiểu được rõ ràng, nếu không có lời nói và hành động của Bạch Thị, dốc lòng dẫn đường cho Bạch Chiêm, thì đứa con
này của hắn sẽ không có khả năng trở nên ưu tú như vậy.

Lại một lần nữa, hắn nhịn không được hỏi, “Thực không muốn cùng ta hồi cung sao?”

Bạch Chiêm đem quân cờ trắng trong tay đặt lên bàn, kết thúc ván cờ, âm thanh của bàn cờ bằng ngọc và quân cờ chạm vào nhau nghe rất vui tai,“Một nơi lớn như vậy có cái gì tốt, nếu như ta không cố ý làm cho hoàng
cung của ngài trở nên rối loạn, thì cũng là những người trong đó không
hoan nghênh ta trở về.”

Người ở dưới mí mắt mình là hạng người gì, tính tình của bọn họ ra sao,
hoàng đế làm thế nào có thể không biết, chỉ cần nằm trong phạm vi hắn có thể tha thứ, hắn sẽ mặc bọn họ ầm ĩ, coi như là ngồi xem náo nhiệt,
nhưng hắn đã quên, nếu như hắn là người có thể tha thứ, thì nhi tử của
hắn lại là người không biết chữ nhẫn viết như thế nào, sợ là giống như
lời Bạch Chiêm nói, đem hoàng cung xốc ngược lại đã coi là nhẹ.

”Được, không trở về thì sẽ không trở về, quanh năm suốt tháng ta cũng có nơi để đi, đúng rồi, con muốn tú nương làm gì? Người trong phủ không
phải cũng có sao? Thiếu?”

”Việc riêng tư, ngài cứ mặc kệ ta.”

Hoàng đế buồn cười không thôi, “Tiểu tử ngươi, hỏi ta muốn người lại
không nói cho ta biết con muốn để làm gì, hay là con rốt cục cũng suy
nghĩ chính chắn, nguyện ý nạp vài người? Tú nương dù sao cũng đã lớn
tuổi, để ta chọn vài người đưa tới cho con. “

”Không cần...” trong đầu Bạch Chiêm xoẹt qua một chút, bỗng chốc ngồi ngay ngắn lại, “Lấy thê tử?”

”Thế nào, đã lựa chọn được ai chưa?”

”Ngài đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại.” Bạch Chiêm đứng lên đi qua đi
lại vài vòng, hoàng đế nhìn hắn đi đến váng mắt, cũng không thèm nghĩ
hắn đang cân nhắc chuyện gì nữa, trái lại ngồi uống trà, chuyện nhi tử
thường nghĩ, một chút cũng không giống với chuyện hắn nghĩ, còn không
bằng tự mình uống trà.

Lá trà này cũng không biết nhi tử kiếm ở đâu ra, so với trà tiến cống
cho hoàng cung còn tốt hơn nhiều, nhưng có hỏi hắn cũng không nói, hàng
năm hắn đều đi xin trà của nhi tử đem về cung uống, đường đường là vua
một nước, đến trà uống hàng ngày cũng phải đi lấy của người ta, có hỏi
cũng không nói, hàng năm đều tặng vào cung cho hắn nửa cân, đường đường
vua của một nước ngay cả uống trà cũng phải tiết kiệm, nhưng mà hắn cũng không còn cách nào, a, trà ngon.

Bạch Chiêm đang suy nghĩ một chuyện hắn vô cùng khó hiểu, nhưng hắn chỉ
cần suy nghĩ theo một hướng, thì trong lòng hắn liền sáng tỏ.

Trách không được hắn đối với chuyện của Trang Thư Tình lại để bụng như
vậy, trách không được hắn lại muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho
nàng, trách không được, khi mà hắn không biết thì đã bất tri bất giác
đem nàng bảo hộ dưới đôi cánh của mình, thì ra là hắn đã đặt nàng ở
trong lòng!

Đúng rồi! Chính là như vậy!

”Phụ thân, ta đưa ngài trở về.”

Hoàng đế đang uống trà, nghe vậy kém chút quăng luôn cái cốc trên tay,
tức giận đến dựng râu, trừng mắt nói: “hôm qua ta vừa tới.”

”Đã dâng hương cho nương xong, có thể trở về rồi.”

Nếu dùng cái cốc này để đập người thì hoàng đế lại cảm thấy có chút
luyến tiếc, nhìn trái nhìn phải, thấy trên giường có cái gối lập tức cầm lấy ném qua, “Đứa con bất hiếu.”

Bạch Chiêm bình tĩnh tránh đi, vô cùng nghiêm cẩn giải thích, “Phụ thân, nhi tử thành thân có phải chuẩn bị sính lễ từ cha mẹ hay không?”

”Đó là tất nhiên... Đợi chút, con nói là con chuẩn bị thành thân? Là ai? Đối phương có thân phận gì?”

”Cái này ngài không cần lo cho, con đưa ngài trở về, ngài đem chìa khoá khố phòng cho con, con sẽ tự đi tìm sính lễ.”

Hoàng đế thật sự tức đến không đứng dậy được, trừ bỏ đứa con trai này,
hắn thật không nghĩ ra ai còn có thể nói ra lời này một cách đương nhiên như vậy, tức hơn nữa là khi hắn nghe được lời này trong lòng còn cảm
thấy vui mừng, không có biện pháp, tiểu tử này cái gì cũng không thiếu,
một năm rất khó có thể nghe được nhi tử nói với hắn là muốn thứ này thứ
nọ.

Còn nói gì nữa, nếu như không thân cận với mình, thì con trai cũng sẽ
không mở miệng nói chuyện với hắn, khi mà nghĩ như vậy, khóe miệng liền
không tự chủ được mà cong lên.

”Muốn đến khố phòng của ta chọn sính lễ, cũng phải nói cho ta biết con dâu ta là ai, nói ra ta mới chấp nhận.”

”Là thê tử của con, tất nhiên sẽ không chọn sai người.” Bạch Chiêm nói
cực thuận miệng, hiển nhiên là trong lòng cũng nghĩ như vậy, bất quá
nghĩ nghĩ, dù sao người trước mắt cũng là phụ thân mình, quả thật là có
tư cách biết, cũng không dối gạt nói, “Nàng gọi là Trang Thư Tình, tuổi
mụ mười bốn, có một đệ đệ mười tuổi đang đi học, nhà có mở hai cửa
tiệm.”

“... Chỉ có như vậy?”

Vẻ mặt Bạch Chiêm không hiểu nhìn về phía phụ thân, “Chứ còn gì nữa?”

Da mặt Hoàng đế co rút hai cái, “Trang gia là thương gia?”

”Có quan hệ gì với Trang gia?”

“...” Hoàng đế đau đầu nhéo mũi, “Trần Nguyên ở bên ngoài sao?”

Trần Nguyên đang nói chuyện cùng Hướng Tả, nghe được chủ tử gọi hắn lập
tức liền cho Hướng Tả một ánh mắt, đẩy cửa tiến vào, “Lão gia tử có
chuyện gì phân phó?”

Ở Bạch phủ này không có hoàng đế, cũng không có hoàng tử, thống nhất
xưng hô với hoàng đế là lão gia tử, hoàng đế nghe thấy liền cao hứng,
bọn họ kêu cũng thật thuận miệng.

”Ngươi đem bối cảnh của Trang…Trang cái gì...”

”Trang Thư Tình.” Bạch Chiêm bất mãn chen vào nói.

”Đúng đúng đúng, Trang Thư Tình, Trần Nguyên, ngươi đem bối cảnh của Trang Thư Tình nói cho ta biết.”

Trần Nguyên vừa nhìn liền biết lão gia tử lại bị công tử chèn ép, hắn
chẳng những không đồng tình, còn ẩn ẩn có chút hưng phấn khi thấy người
gặp hoạ, haizz, không có biện pháp, bọn họ mỗi ngày đều bị công tử chèn
ép đã quen, lúc nhìn thấy người khác bị công tử chèn ép tất nhiên là
trong lòng cảm thấy thật cao hứng.

Tuy người trước mắt là hoàng đế, nhưng hắn cũng không quên chủ tử của mình là ai.

Bạch Chiêm vung tay lên, “Không có gì không thể nói.”

Trần Nguyên tuân lệnh, đem tất cả mọi chuyện về Trang Thư Tình đều nói
ra hết, tại Lãnh sơn huyện, ở Khê Thủy Trấn hay ở Hội Nguyên Phủ, một
chút cũng không dấu diếm.

Người làm cha mẹ đều cho rằng đứa con nhà mình luôn ngàn tốt vạn tốt, ai cũng đều không xứng, hoàng đế tuy rằng là hoàng đế, nhưng hắn đối Bạch
Chiêm cũng có tâm lý như vậy.

Ngay từ đầu hắn còn cảm thấy bối cảnh Trang Thư Tình kia thật sự không
thể sánh được với con hắn, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế, ngồi ở vị
trí kia nhiều năm, hạng người nào chưa từng thấy qua, trừ bỏ thân phận
thì không nói, cô nương này quả thật là không có kém cỏi hơn bất kỳ
thiên kim thế gia nào.

Chapter
1 Chương 1: Hỏng bét
2 Chương 2: Di nương cùng thứ nữ
3 Chương 3: Hưng sư vấn tội
4 Chương 4: Dựa thế rời nhà
5 Chương 5: Lòng người ấm áp
6 Chương 6: Khê thủy trấn
7 Chương 7: Nhược nhưng không khiếp
8 Chương 8: Đào hầm từng bước một
9 Chương 9: Tính toán của mỗi người
10 Chương 10: Mồi này, ngươi ăn hay không?
11 Chương 11: Thông minh và tự cho là thông minh
12 Chương 12: Đường ra
13 Chương 13: Kết thúc
14 Chương 14: Sinh mạng mới
15 Chương 15: Khởi đầu mới
16 Chương 16: Nơi đặt chân
17 Chương 17: Hai người thành ba người
18 Chương 18: Kiếm tiền
19 Chương 19: Tìm đường đi khác
20 Chương 20: Tiêu tiền như nước
21 Chương 21: Tỷ tỷ, tỷ còn có đệ
22 Chương 22: Độc nhất vô nhị
23 Chương 23: Luống cuống tay chân
24 Chương 24: Gặp nạn
25 Chương 25: Ân nhân cứu mạng
26 Chương 26: Khả năng mới
27 Chương 27: Lại gặp nhau
28 Chương 28: Báo ân
29 Chương 29: Bạch chiêm
30 Chương 30: Đông đi xuân đến
31 Chương 31: Tặng người
32 Chương 32: Có tiền
33 Chương 33: Bạch công tử bất mãn
34 Chương 34: Khả nghi
35 Chương 35: Bại lộ
36 Chương 36: Cửa hàng mới
37 Chương 37: Thoả thuận hai bên
38 Chương 38: Tiếp tục nghi ngờ
39 Chương 39: Hiểu biết
40 Chương 40: Chúc mừng
41 Chương 41: Hoàn cảnh khiến con người trở nên bất đồng
42 Chương 42: Đến liễu gia
43 Chương 43: Bệnh của liễu tam
44 Chương 44: Tâm tư minh bạch
45 Chương 45: Liễu tứ tiểu thư tìm người
46 Chương 46: Chuyện xấu
47 Chương 47: Từng người giở trò xấu
48 Chương 48: Giả bộ hồ đồ không biết gì
49 Chương 49: Tự loạn đầu trận tuyến
50 Chương 50: Chuyển nhà, chung sống
51 Chương 51: Lợi dụng hay bị lợi dụng?
52 Chương 52: Lên tuyết thiên sơn
53 Chương 53: Theo đuôi tới
54 Chương 54: Bí mật bại lộ
55 Chương 55: Tâm động
56 Chương 56: Đồng hành trong gió tuyết
57 Chương 57: Sinh tử do trời
58 Chương 58: Tâm tư? tình ý
59 Chương 59: Khúc mắc
60 Chương 60: Phát sinh biến cố
61 Chương 61: Cùng cưỡi ngựa
62 Chương 62: Bán con
63 Chương 63: Sống sót
64 Chương 64: Ném vào lửa đi!
65 Chương 65: Tìm nơi nương tựa
66 Chương 66: Quan đến, người đi
67 Chương 67: Ta là đại phu, như vậy là đủ rồi
68 Chương 68: Trở về trang gia
69 Chương 69: Không biết xấu hổ
70 Chương 70: Goá chồng trước khi cưới
71 Chương 71: Trang thư đình đến
72 Chương 72: Bái tế
73 Chương 73: Thi cử
74 Chương 74: Thành toàn
75 Chương 75: Hối! hận! quá!
76 Chương 76: Ngươi cứ việc mắng, ta nhận!
77 Chương 77: Đưa người lên kiệu hoa
78 Chương 78: Hiệu thuốc
79 Chương 79: Ngoài ý muốn
80 Chương 80: Khai phúc
81 Chương 81: Nữ nhân khó xử nữ nhân
82 Chương 82: Ngọt
83 Chương 83: Đáng giá?
84 Chương 84: Nuốt vàng!
85 Chương 85: Lấy vàng
86 Chương 86: Y thuật mới
87 Chương 87: Đổng gia xuất hiện
88 Chương 88: Lợi ích gia tộc
89 Chương 89: Đến liễu gia
90 Chương 90: Trước giải phẫu
91 Chương 91: Giải phẫu
92 Chương 92: Không hiểu thì phải học hỏi
93 Chương 93: Sợ sao?
94 Chương 94: Ta muốn học y
95 Chương 95: Bệnh truyền nhiễm
96 Chương 96: Tình huống hỏng bét
97 Chương 97: Yêu đi
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Chương 1: Hỏng bét
2
Chương 2: Di nương cùng thứ nữ
3
Chương 3: Hưng sư vấn tội
4
Chương 4: Dựa thế rời nhà
5
Chương 5: Lòng người ấm áp
6
Chương 6: Khê thủy trấn
7
Chương 7: Nhược nhưng không khiếp
8
Chương 8: Đào hầm từng bước một
9
Chương 9: Tính toán của mỗi người
10
Chương 10: Mồi này, ngươi ăn hay không?
11
Chương 11: Thông minh và tự cho là thông minh
12
Chương 12: Đường ra
13
Chương 13: Kết thúc
14
Chương 14: Sinh mạng mới
15
Chương 15: Khởi đầu mới
16
Chương 16: Nơi đặt chân
17
Chương 17: Hai người thành ba người
18
Chương 18: Kiếm tiền
19
Chương 19: Tìm đường đi khác
20
Chương 20: Tiêu tiền như nước
21
Chương 21: Tỷ tỷ, tỷ còn có đệ
22
Chương 22: Độc nhất vô nhị
23
Chương 23: Luống cuống tay chân
24
Chương 24: Gặp nạn
25
Chương 25: Ân nhân cứu mạng
26
Chương 26: Khả năng mới
27
Chương 27: Lại gặp nhau
28
Chương 28: Báo ân
29
Chương 29: Bạch chiêm
30
Chương 30: Đông đi xuân đến
31
Chương 31: Tặng người
32
Chương 32: Có tiền
33
Chương 33: Bạch công tử bất mãn
34
Chương 34: Khả nghi
35
Chương 35: Bại lộ
36
Chương 36: Cửa hàng mới
37
Chương 37: Thoả thuận hai bên
38
Chương 38: Tiếp tục nghi ngờ
39
Chương 39: Hiểu biết
40
Chương 40: Chúc mừng
41
Chương 41: Hoàn cảnh khiến con người trở nên bất đồng
42
Chương 42: Đến liễu gia
43
Chương 43: Bệnh của liễu tam
44
Chương 44: Tâm tư minh bạch
45
Chương 45: Liễu tứ tiểu thư tìm người
46
Chương 46: Chuyện xấu
47
Chương 47: Từng người giở trò xấu
48
Chương 48: Giả bộ hồ đồ không biết gì
49
Chương 49: Tự loạn đầu trận tuyến
50
Chương 50: Chuyển nhà, chung sống
51
Chương 51: Lợi dụng hay bị lợi dụng?
52
Chương 52: Lên tuyết thiên sơn
53
Chương 53: Theo đuôi tới
54
Chương 54: Bí mật bại lộ
55
Chương 55: Tâm động
56
Chương 56: Đồng hành trong gió tuyết
57
Chương 57: Sinh tử do trời
58
Chương 58: Tâm tư? tình ý
59
Chương 59: Khúc mắc
60
Chương 60: Phát sinh biến cố
61
Chương 61: Cùng cưỡi ngựa
62
Chương 62: Bán con
63
Chương 63: Sống sót
64
Chương 64: Ném vào lửa đi!
65
Chương 65: Tìm nơi nương tựa
66
Chương 66: Quan đến, người đi
67
Chương 67: Ta là đại phu, như vậy là đủ rồi
68
Chương 68: Trở về trang gia
69
Chương 69: Không biết xấu hổ
70
Chương 70: Goá chồng trước khi cưới
71
Chương 71: Trang thư đình đến
72
Chương 72: Bái tế
73
Chương 73: Thi cử
74
Chương 74: Thành toàn
75
Chương 75: Hối! hận! quá!
76
Chương 76: Ngươi cứ việc mắng, ta nhận!
77
Chương 77: Đưa người lên kiệu hoa
78
Chương 78: Hiệu thuốc
79
Chương 79: Ngoài ý muốn
80
Chương 80: Khai phúc
81
Chương 81: Nữ nhân khó xử nữ nhân
82
Chương 82: Ngọt
83
Chương 83: Đáng giá?
84
Chương 84: Nuốt vàng!
85
Chương 85: Lấy vàng
86
Chương 86: Y thuật mới
87
Chương 87: Đổng gia xuất hiện
88
Chương 88: Lợi ích gia tộc
89
Chương 89: Đến liễu gia
90
Chương 90: Trước giải phẫu
91
Chương 91: Giải phẫu
92
Chương 92: Không hiểu thì phải học hỏi
93
Chương 93: Sợ sao?
94
Chương 94: Ta muốn học y
95
Chương 95: Bệnh truyền nhiễm
96
Chương 96: Tình huống hỏng bét
97
Chương 97: Yêu đi