Chương 15: Ta tính khí chính là như vậy.

Thạch Đà dẫn đường, cùng Lưu Phàm vừa đi vừa nói.

“ Lưu đệ, trước giờ đệ tính khí vẫn luôn như vậy sao ??” Thạch Đà qua một lúc chần chừ, hướng Lưu Phàm hỏi chuyện.

“ Ý Thạch huynh là gì, ta thực chưa thấu đạt.” Lưu Phàm đáp.

“ Xem nào…đệ là người đại nhân rộng lượng, năng lực rất lớn, ngược lại không mấy khoe khoang, đối với các bậc chức cao vọng trọng đều là bá đạo đối mặt…” Thạch Đà có chút chậm rãi nói ra.

“ Ha, chính ra lúc trước ta là ngược lại.” Lưu Phàm lặng người, nhớ về quá khứ khó khăn, cũng là muốn giãi bày cho thoả nỗi lòng một chút.

“ Có như vậy sự tình ??” Thạch Đà nhận thấy sắc mặt Lưu Phàm âm trầm, tưởng rằng sẽ chấm dứt cái này cuộc hội thoại, ai ngờ vẫn tiếp diễn, cũng là vui vẻ tiếp lời.

“ Ừ, khi xưa, ta được coi là một cái phế vật, đối với bất kì ai đều là cảm giác chán ghét cùng run sợ, cảm giác như trong trời đất không có chỗ cho ta…” Lưu Phàm không nói một mạch, chỉ từ từ kể.

Hắn, từ lúc đang kí nhập học năm 15 tuổi, bắt đầu được giáo thụ thử đưa ý niệm vào câu dẫn Linh Thạch đã phải chịu tủi nhục, vẫn nhớ như in sắc mặt tên khốn ấy, môi hơi bặm, lông mày nhíu lại, lắc đầu có vẻ thương tâm nhưng lúc sau lại vui mừng đắc chí vì hạ bệ được Lưu thị thiếu gia.

Giáo thụ ấy, trực tiếp trước quảng trường đông đông người nói:

“ Thiếu gia, ngươi đây là tư chất có chút…sâu đến mức ta khó tìm thấy, tạm thời không xác định được Linh Thạch đầu tiên của ngươi là gì, cố về luyện tập.”

Lão nói, nhấn vào chữ ‘thiếu gia’, ‘khó tìm thấy’, ‘không xác định’ như muốn cười vào mặt Lưu Huyền Di vậy.

Người trong Lưu thị nhìn vào tình huống ấy, tưởng rằng chỉ có Lưu Huyền Di mang một cục tức, không ai để tâm rằng Lưu Phàm 15 tuổi trong lòng đồng dạng nảy sinh oán niệm.

Cứ thế, toàn bộ lứa ấy Lưu thị người 15 tuổi được nhận, Lưu Phàm lại phải đứng ngoài cửa, nghe bên trong xôn xao tiếng giảng bài mà tự xót, tự hận.

Một năm sau quay lại, tình huống vẫn là như cũ, lão giáo thụ lần này còn cố ý ho thật to cho mọi người để tâm vào nghe, rồi lại phán một câu phủ định mập mờ, khiến Lưu Phàm cáu gắt vô cùng, trực tiếp chạy thẳng về nhà, trở thành trạng thái không muốn ăn ngủ, Lưu Huyền Di phải triệu hồi Hoả Tự đến cùng hắn bầu bạn.

Hoả Tự là phế vật, nói thẳng ra là phế vật hiểu phế vật, hai bọn hắn trở thành lẫn nhau chỗ dựa tinh thần.

Nhờ Hoả Tự động viên, Lưu Phàm chăm chỉ tìm đọc cổ thư bí tịch, cố tìm ra cách tự đào móc thiên tư, Lưu Huyền Di biết chuyện ấy, tuy rằng hắn trong lòng hiểu rõ thiên tư không cách nào thay đổi, vẫn là cổ vũ con trai, dù sao thế còn hơn một mặt sầu đời.

Một năm sau, sự tình này xảy đến, Lưu Phàm trực tiếp tát thẳng vào mặt lão giáo thụ, đá một cước thẳng hạ bộ lão, cho lão đến giờ tướng đi vẫn còn là hơi khệnh khạng ái ái.

Sau đó, hắn dĩ nhiên bị cấm trở lại Lưu Tông, hoàn toàn bước đi trên con đường tự học, năm ấy mới 17 tuổi.

Chuyện lão giáo thụ bị Lưu Phàm ngược truyền rất to, ai ai cũng biết, Lưu Huyền Di tâm thần cứng như sắt nghe nhiều còn có chút muốn bộc phát, hắn lo con trai không chịu được, lại thuận tay đánh người, liền để cả một thư viện rộng lớn cho Lưu Phàm học tập.

Nông nghiệp, kiến trúc, giáo dục, rèn đúc,…vô số kiến thức không cần sử dụng Linh Thạch được Lưu Phàm lấy ra học.

Năm 18 tuổi, bọn đồng học, à không, bọn khốn được nhập học lúc Lưu Phàm 15 tuổi đồng loạt kéo tới thăm, nói cái gì cũng là hàm ý, bị dính vào cơ chế bẫy rập Lưu Phàm bày sẵn, một mẻ bắt gọn, ai ngờ lúc sau phụ huynh đến đòi, Lưu Huyền Di được một trận khổ.

Năm 19 tuổi, tham gia khảo hạch lần đầu, không đạt, chính xác là bị giáng chức, không còn được người trong tộc gọi là thiếu gia nữa, trực tiếp mang cái biệt danh, Phế Phàm.

Lưu Phàm sau đó mất đi quyền truy cập vào thư viện, không học được nữa, lên trên núi cao, tự trồng cây, ăn chay tĩnh dưỡng hơn một năm, nghiên cứu thiên văn học.

Năm 20 tuổi, tham gia khảo hạch lần hai, không đạt, bị đày khổ sai 9 tháng, Lưu Phàm lúc ấy mới thấy được học vấn có ích ra sao, trừ việc đào mương, nhà của tạp dịch nơi ấy, cách canh tác của tạp dịch nơi ấy, Lưu Phàm đều thay đổi, trở thành một tiểu anh hùng trong lòng tạp dịch.

Một năm có hai mùa, theo cách canh tác cũ, cùng lắm là được một vụ linh thảo mùa ấm, sau đó mùa đông là chỉ lặt vặt vô dụng, Lưu Phàm trực tiếp đi khuyên từng người từng người, nhận tiền như ăn xin, sau đó tích đủ vốn, đi tập tành lai tạo giống mới, có thể chống chọi thêm 3 tháng đầu đông, chính xác là nâng tổng sản lượng lên nửa phần.

Đào mương, không ngày nào không đào, thời gian về sau, các phu thấy thương Lưu Phàm, đào hộ, hắn từ ấy rảnh ra mấy tiếng, liền xuống bếp học việc, trở thành một cái lành nghề đầu bếp.

Kết thúc 9 tháng khổ sai, Lưu Phàm làm việc nặng, tuy rằng cơ thể vạm vỡ ra, nhưng, chiều cao lại bị giảm một chút.

Trở lại núi xưa, hắn hằng ngày đều là mơ tưởng xa xôi, chỉ giam mình trong đấy, vô luận thế nào cũng không ra, bởi rằng cứ xuống núi, y như cũ bị dèm pha.

Lưu Huyền Di định chuyển hắn xuống tạp vụ, bởi rằng ở đó hắn sống cũng rất tốt, các phu tạp vụ đều là kẻ từng chịu nhục nhã, đều là không có tu vi, không ai kì thị ai, từ ‘phế vật’ không một ai nhắc, nhưng, các lão khốn chó muốn triệt mệnh Lưu Phàm để các con lão còn lên mới cho rằng Lưu Huyền Di là kẻ thất đức muốn đày con trai đi triệt để, giữ Lưu Phàm lại, bắt thi khảo hạch lần 3.

Lưu Phàm thù ghét cái đại lục ấy, cái đại lục của những kẻ chỉ biết chăm chăm kéo người bên trên xuống, chỉ vì hắn là thiếu gia mà bị vùi dập như vậy, lúc này ở Âu Lạc đại lục, khả năng là có thể quật khỏi đi lên.

Sau đấy, Lưu Phàm thi trượt, trục xuất xuống Hỗn Độn U Vực, thức tỉnh Tịch Thần Hệ Thống.

“ Đệ hẳn là phải cố gắng rất ghê gớm mới có ngày hôm nay.” Thạch Đà nói tiếp.

“ Ừ, lũ cùng tuổi ta, bây giờ cũng đã lên thành đệ tử nội môn, một số đi ra ngoài lăn lộn thành mạo hiểm giả, chung quy đều so ta yếu, ấy vậy từng có một thời dám cười vào mặt ta.” Lưu Phàm cười nhạt, chính xác thấy được, bên trong nụ cười ấy, ẩn chứa vô ngần cay đắng.

“ Người tính không bằng trời tính…” Thạch Đà tóm gọn.

“ Còn những kẻ địa vị cao ở Triệu Quốc đại lục ấy ta đều ghét, chỉ trừ cha ta ra, tất nhiên không phải vơ đũa cả nắm, nhưng, đối với bọn hắn, ta quyết chính là không bao giờ cúi mình, kính nể có thể có, nhưng, tuyệt đối không quỳ, không cúi !” Lưu Phàm mạnh giọng.

“ Đệ có một cái rất minh bạch suy nghĩ về tự trọng, ta khâm phục !” Thạch Đà gật gù.

“ Đối với quần chúng, ta lại càng là cẩn trọng, bởi rằng chỉ một sơ suất thôi, e có thể chịu lớn vô cùng đả kích !” Lưu Phàm càng nói càng hăng.

“ Chí lý !”

Lưu Phàm bất giác đứng phắt dậy, chỉ một tay về thiên không, miệng cười lớn, tựa hồ đang tự hào, nhưng, không cách nào tả rõ cho Thạch Đà hiểu.

Có thể vì bây giờ hắn mạnh mẽ rồi…

Có thể vì bây giờ đối với hắn, người ta đều là yêu mến…

Có thể bây giờ hắn đã có niềm tin vào cuộc sống, không còn sầu đời nữa…

Có thể cuối cùng hắn đã tìm ra cơ hội ở kiếp này...

“ Đệ có muốn nhập Hưu Thạch Học Viện không ??” Thạch Đà bất giác cũng phấn khích theo, hỏi.

Lưu Phàm ngưng trọng một chút, hắn tự nghĩ, lấy bản thân năng lực, nhập học viện không phải là không có thể, nhưng, liệu rằng có phải đối mặt với mấy kẻ tự phụ, tự cao như trước kia ?

“ Ta còn do dự.”

“ Không, vào đấy, đệ có vô cùng nhiều lựa chọn, nếu ở cỡ thiên kiêu như đệ, thậm chí còn được một chút lão sư nhận thẳng làm chân truyền đệ tử, họ sẽ sau lưng chống đỡ, sau này thiếu tài nguyên hay bị bắt nạt, đều tới ôm đùi lão sư khóc ăn vạ liền có thể giải quyết !!” Loại này tiện tiện Thạch Đà, ấy chính là thích như vậy.

“ Nhục nhã.” Lưu Phàm cười khẩy, buông một lời.

“ Không, nói chung không chỉ có vậy, trong học viện còn có rất nhiều vị cao nhân tấn thăng thành thần để lại thần niệm, nếu như bắt gặp, thỉnh giáo một hồi, liền muốn phi thiên, tăng bạo thực lực !!” Thạch Đà tiếp tục.

Nói đến đây, Lưu Phàm gật gù, lúc này mới là thứ hắn tìm kiếm, Đồ Thần có thể !!

“ Làm sao để vào học viện ??” Lưu Phàm hỏi.

“ Mỗi trấn một năm sẽ có một vé tuyển, rất nhiều vị cường giả cũng có vé tuyển, bừa bãi đi kiếm một vé tuyển liền có thể vào !”

“ Thế Ngữ Trấn…”

“ Có, trưởng thôn đang cầm, đệ đừng lo, ta sẽ đỡ lời xin hộ.”

“ Vậy cũng phải nhờ huynh.” Lưu Phàm nghĩ lại trưởng thôn đối với mình có oán niệm, cũng là phải dựa dẫm Thạch Đà một phen.

, thể loại hắc thủ sau màn

Chapter
1 Chương 1: Từ Việt Nam về Âu Lạc.
2 Chương 2: Ném hắn đi.
3 Chương 3: Tịch Thần hệ thống.
4 Chương 4: Tinh Linh hóa.
5 Chương 5: Chân chính về Âu Lạc.
6 Chương 6: Tổ đội.
7 Chương 7: Bàn chuyện vận khí.
8 Chương 8: Thử nghiệm.
9 Chương 9: Thiên chức.
10 Chương 10: Gậy ông đập lưng ông.
11 Chương 11: Thần Sơn nói chuyện.
12 Chương 12: Làm công ăn lương.
13 Chương 13: Dọn thư viện.
14 Chương 14: Vua hố bán đồ.
15 Chương 15: Ta tính khí chính là như vậy.
16 Chương 16: Mỗi kẻ một suy tính.
17 Chương 17: Liên miên tiễn vũ.
18 Chương 18: Đánh kiểu chủ động.
19 Chương 19: Lật cái bàn cờ.
20 Chương 20: Tử Lôi Hải.
21 Chương 21: Loạn Trùng Ma.
22 Chương 22: Diệt trùng.
23 Chương 23: Không muốn học, chỉ muốn ra tiền.
24 Chương 24: Ép đi học.
25 Chương 25: Đặc thù thể chất.
26 Chương 26: Điện chủ.
27 Chương 27: Gia nhập.
28 Chương 28: Tranh tài.
29 Chương 29: Biến thái ma đầu.
30 Chương 30: Đối chiến.
31 Chương 31: Hỗn Ma.
32 Chương 32: Kết nghĩa.
33 Chương 33: Cẩu lương.
34 Chương 34: Nhân lực dồi dào.
35 Chương 35: Thần vật.
36 Chương 36: Phụ trợ Cốt Kiếp Cung.
37 Chương 37: Yêu thú.
38 Chương 38: Thâu hồn.
39 Chương 39: Trở về.
40 Chương 40: Mối làm ăn.
41 Chương 41: Đại lịch luyện.
42 Chương 42: Ba chọi ba.
43 Chương 43: Phong chủ.
44 Chương 44: Tiến vào đồ sát.
45 Chương 45: Trực tiếp đối đầu.
46 Chương 46: Siêu Cấp chiến.
47 Chương 47: Dị Ma Linh.
48 Chương 48: Lập lại tất cả.
49 Chương 49: Điều khiển.
50 Chương 50: Ngay lập tức tòng quân.
51 Chương 51: Doanh trại.
52 Chương 52: Thạch Sanh.
53 Chương 53: Tiên nhân.
54 Chương 54: Người đi ta ở.
55 Chương 55: Ma rừng.
56 Chương 56: Vong linh thủy triều.
57 Chương 57: Cứu vớt.
58 Chương 58: Niết bàn.
59 Chương 59: Giảng một lần về đổi mới.
60 Chương 60: Lập trình khả năng.
61 Chương 61: Phong hầu.
62 Chương 62: Dã Tràng.
63 Chương 63: Cổ tích đen.
64 Chương 64: Hận nữ nhân.
65 Chương 65: Nhọ nhất thế gian.
66 Chương 66: Không phải Mai An Tiêm.
67 Chương 67: Tựu Thạch Sư.
68 Chương 68: Lặn.
69 Chương 69: Tầng thứ 30.
70 Chương 70: Thân phận.
71 Chương 71: Vô Danh Đảo tiến đến.
72 Chương 72: Yêu Ngư.
73 Chương 73: Thực Tế Hóa.
74 Chương 74: Khoảng lặng.
75 Chương 75: Âm mưu.
76 Chương 76: Liên kết.
77 Chương 77: Lôi Hải.
78 Chương 78: Thần khí.
79 Chương 79: Quỷ Địa Quy.
80 Chương 80: Cuồng.
81 Chương 81: Viện quân.
82 Chương 82: Vị ‘cóc’.
83 Chương 83: Đại địa chi tử.
84 Chương 84: Luận chuyện hồi sinh.
85 Chương 85: Truy lùng.
86 Chương 86: Lưu Huyền Di.
87 Chương 87: Huyết mạch ức chế.
88 Chương 88: Xuất hiện.
89 Chương 89: Cứu hộ.
90 Chương 90: Lật mặt.
91 Chương 91: Cửu giáo chủ, đại giáo hoàng.
92 Chương 92: Luật Thạch.
93 Chương 93: Xây Cổ Loa Thành.
94 Chương 94: Hắc Bạch Cấm Vệ.
95 Chương 95: Hệ thống.
96 Chương 96: Đa đại lục.
97 Chương 97: Thầy bói xem voi.
98 Chương 98: Khôi Lỗi Sư.
99 Chương 99: Chấm dứt thế nào là việc của ta.
100 Chương 100: Xương Cuồng !
101 Chương 101: An Vương Giới.
102 Chương 102: Ngọc Hoàng sai nước.
103 Chương 103: Phá pháp.
104 Chương 104: Ma giới.
105 Chương 105: Cuội điên rồi.
106 Chương 106: Lưu Linh Tôn.
107 Chương 107: Chư thần.
108 Chương 108: Ngang.
109 Chương 109: Ba chiếc rìu.
110 Chương 110: Báo cáo bắt buộc của Cung Đình Xạ Tuyến.
111 Chương 111: Ác quan Từ Thức.
112 Chương 112: Hên xui.
113 Chương 113: Miễn nhiễm toàn bộ.
114 Chương 114: Hùng biện.
115 Chương 115: Thân phận Tịch Thần.
116 Chương 116: Gà vịt đánh nhau, người chết.
117 Chương 117: Hỗn Độn Chi Chủ.
118 Chương 118: Ba Bị.
119 Chương 119: Trang Thần.
120 Chương 120: Zeus tận số.
121 Chương 121: Nhậm chức.
122 Chương 122: Loạn thế, Triệu Trọng Thủy.
123 Chương 123: Ngòi nổ của khởi nghĩa.
124 Chương 124: Thời hạn.
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1: Từ Việt Nam về Âu Lạc.
2
Chương 2: Ném hắn đi.
3
Chương 3: Tịch Thần hệ thống.
4
Chương 4: Tinh Linh hóa.
5
Chương 5: Chân chính về Âu Lạc.
6
Chương 6: Tổ đội.
7
Chương 7: Bàn chuyện vận khí.
8
Chương 8: Thử nghiệm.
9
Chương 9: Thiên chức.
10
Chương 10: Gậy ông đập lưng ông.
11
Chương 11: Thần Sơn nói chuyện.
12
Chương 12: Làm công ăn lương.
13
Chương 13: Dọn thư viện.
14
Chương 14: Vua hố bán đồ.
15
Chương 15: Ta tính khí chính là như vậy.
16
Chương 16: Mỗi kẻ một suy tính.
17
Chương 17: Liên miên tiễn vũ.
18
Chương 18: Đánh kiểu chủ động.
19
Chương 19: Lật cái bàn cờ.
20
Chương 20: Tử Lôi Hải.
21
Chương 21: Loạn Trùng Ma.
22
Chương 22: Diệt trùng.
23
Chương 23: Không muốn học, chỉ muốn ra tiền.
24
Chương 24: Ép đi học.
25
Chương 25: Đặc thù thể chất.
26
Chương 26: Điện chủ.
27
Chương 27: Gia nhập.
28
Chương 28: Tranh tài.
29
Chương 29: Biến thái ma đầu.
30
Chương 30: Đối chiến.
31
Chương 31: Hỗn Ma.
32
Chương 32: Kết nghĩa.
33
Chương 33: Cẩu lương.
34
Chương 34: Nhân lực dồi dào.
35
Chương 35: Thần vật.
36
Chương 36: Phụ trợ Cốt Kiếp Cung.
37
Chương 37: Yêu thú.
38
Chương 38: Thâu hồn.
39
Chương 39: Trở về.
40
Chương 40: Mối làm ăn.
41
Chương 41: Đại lịch luyện.
42
Chương 42: Ba chọi ba.
43
Chương 43: Phong chủ.
44
Chương 44: Tiến vào đồ sát.
45
Chương 45: Trực tiếp đối đầu.
46
Chương 46: Siêu Cấp chiến.
47
Chương 47: Dị Ma Linh.
48
Chương 48: Lập lại tất cả.
49
Chương 49: Điều khiển.
50
Chương 50: Ngay lập tức tòng quân.
51
Chương 51: Doanh trại.
52
Chương 52: Thạch Sanh.
53
Chương 53: Tiên nhân.
54
Chương 54: Người đi ta ở.
55
Chương 55: Ma rừng.
56
Chương 56: Vong linh thủy triều.
57
Chương 57: Cứu vớt.
58
Chương 58: Niết bàn.
59
Chương 59: Giảng một lần về đổi mới.
60
Chương 60: Lập trình khả năng.
61
Chương 61: Phong hầu.
62
Chương 62: Dã Tràng.
63
Chương 63: Cổ tích đen.
64
Chương 64: Hận nữ nhân.
65
Chương 65: Nhọ nhất thế gian.
66
Chương 66: Không phải Mai An Tiêm.
67
Chương 67: Tựu Thạch Sư.
68
Chương 68: Lặn.
69
Chương 69: Tầng thứ 30.
70
Chương 70: Thân phận.
71
Chương 71: Vô Danh Đảo tiến đến.
72
Chương 72: Yêu Ngư.
73
Chương 73: Thực Tế Hóa.
74
Chương 74: Khoảng lặng.
75
Chương 75: Âm mưu.
76
Chương 76: Liên kết.
77
Chương 77: Lôi Hải.
78
Chương 78: Thần khí.
79
Chương 79: Quỷ Địa Quy.
80
Chương 80: Cuồng.
81
Chương 81: Viện quân.
82
Chương 82: Vị ‘cóc’.
83
Chương 83: Đại địa chi tử.
84
Chương 84: Luận chuyện hồi sinh.
85
Chương 85: Truy lùng.
86
Chương 86: Lưu Huyền Di.
87
Chương 87: Huyết mạch ức chế.
88
Chương 88: Xuất hiện.
89
Chương 89: Cứu hộ.
90
Chương 90: Lật mặt.
91
Chương 91: Cửu giáo chủ, đại giáo hoàng.
92
Chương 92: Luật Thạch.
93
Chương 93: Xây Cổ Loa Thành.
94
Chương 94: Hắc Bạch Cấm Vệ.
95
Chương 95: Hệ thống.
96
Chương 96: Đa đại lục.
97
Chương 97: Thầy bói xem voi.
98
Chương 98: Khôi Lỗi Sư.
99
Chương 99: Chấm dứt thế nào là việc của ta.
100
Chương 100: Xương Cuồng !
101
Chương 101: An Vương Giới.
102
Chương 102: Ngọc Hoàng sai nước.
103
Chương 103: Phá pháp.
104
Chương 104: Ma giới.
105
Chương 105: Cuội điên rồi.
106
Chương 106: Lưu Linh Tôn.
107
Chương 107: Chư thần.
108
Chương 108: Ngang.
109
Chương 109: Ba chiếc rìu.
110
Chương 110: Báo cáo bắt buộc của Cung Đình Xạ Tuyến.
111
Chương 111: Ác quan Từ Thức.
112
Chương 112: Hên xui.
113
Chương 113: Miễn nhiễm toàn bộ.
114
Chương 114: Hùng biện.
115
Chương 115: Thân phận Tịch Thần.
116
Chương 116: Gà vịt đánh nhau, người chết.
117
Chương 117: Hỗn Độn Chi Chủ.
118
Chương 118: Ba Bị.
119
Chương 119: Trang Thần.
120
Chương 120: Zeus tận số.
121
Chương 121: Nhậm chức.
122
Chương 122: Loạn thế, Triệu Trọng Thủy.
123
Chương 123: Ngòi nổ của khởi nghĩa.
124
Chương 124: Thời hạn.