Quyển 2 – Chương 13: Người đi đường

Chu Lục Lang đi Giang Châu một chuyến, lúc quay lại, bên cạnh thêm một tiếu nha đầu trẻ tuôit, người trong nhà sợ ngây người.

Sau khi trò chuyện ở chỗ phụ thân mẫu thân, nha đầu này bị mọi người sôi nổi đoán lai lịch, thành nha đầu thiếp thân của Chu Lục Lang.

Vị trí này nha đầu trong nhà trải qua ít nhất ba năm dạy dỗ mới có cơ hội được chọn.

Nha đầu này đột nhiên xuất hiện thật không ngờ được công tử coi trọng, trong lúc nhất thời trở thành tiêu điểm trong nhà.

Nói cái gì là Chu lão phu nhân mua, tặng cho ngốc tử Trình gia, giờ đây ngốc tử trở về nhà rồi, nàng liền tự nhiên phải về Chu gia, đơn giản như vậy? Ai tin mới là ngốc tử.

Bán Cần bị nói vừa thẹn thùng lại vừa bất an, nàng thực sự không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, từ nhỏ lại sinh sống ở đạo quán, cùng bọn nha đầu trong nhà giao tiếp, trong lòng vẫn có chút nhút nhát, nhưng may là, nhờ nể mặt Chu Lục Lang, mỗi người đối với nàng đều hiền lành.

Chẳng qua nàng vẫn không ứng đối được mọi người trêu ghẹo vui đùa, nếu là tiểu thư, sẽ nói sao?

Nghĩ đến hai chữ tiểu thư, lòng Bán Cần chùng xuống, thật giống như treo một quả cân sắt, thật là nặng nề.

Tiểu thư. . .

Có khỏe không?

Mình ném nàng cứ như vậy rồi, nàng có thể khó sống hay không? Hoặc là, đã trên đời có người tên là Bán Cần.

Lúc này hồi tưởng lại, lúc trước nàng sao bị mê hoặc, không hề nghĩ ngợi, liền. . .

"Này, ngươi đã tới."

Trên đỉnh đầu đột nhiên có người gọi.

Bán Cần ngưng thần nhìn lại, bên cửa sổ thấy lầu hai, thiếu niên nhíu mày nhìn qua, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Sao chậm chạp vậy!" Hắn nói, thái độ hung hăng càn quấy lại bá đạo.

Bán Cần chỉ cảm thấy vui mừng từ trong đáy lòng tản ra. Quả cân trong lòng lập tức không thấy nữa rồi.

"Vâng." Nàng lên tiếng, vội rảo bước tiến lên trong tửu lâu, ở điếm tiểu nhị dẫn đường xuyên qua đại sảnh ẩm ĩ, đi vào nhã gian lầu hai.

Mới vừa lên cầu thang, phía trước có mấy nữ tử đi tới. Đa số đều mang theo khăn che mặt nhiều màu, có hai người trong tay còn còn dắt mộtbé gái tầm năm sáu tuổi.

Bán Cần nghiêng người né tránh, đột nhiên trong đó một bé gái a một tiếng.

"Tỷ tỷ?" Nàng gọi, "Ngươi là vị tỷ tỷ kia!"

Nghe tiếng của nàng, tất cả mọi người dừng chân lại có chút khó hiểu, Bán Cần cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt bé gái kia kinh hỉ (kinh ngạc, vui vẻ) tươi cười với mình.

"Này, này." Bé gái thấy rõ bộ dáng của nàng cao hứng hơn, giơ tay nhỏ bé lên, "Ngươi là nha đầu của tiểu thư biết hô phong hoán vũ kia!"

Bán Cần nhìn nàng. Giật mình.

Trong mưa, miếu đổ nát, lão giả cùng tiểu đồng thèm ăn bánh đậu đỏ.

Chỉ là lúc này, chỉ có mình nữ đồng, không lão giả, bên người nàng cũng không còn tiểu thư nữa rồi.

Nhất thời Bán Cần có chút buồn bã.

"Là ngươi nha." Nàng nói. Nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười."Tiểu muội muội, ngươi cũng đến Kinh Thành rồi a."

Bé gái cao hứng gật đầu, quýnh lên lôi kéo tay nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ này là ta cùng ông nội, ở trên đường gặp được, khả lợi hại, trời đang mưa, còn có thể làm đồ ăn ngon." Giọng nàng trẻ con ngây thơ nói.

Ở đây bọn nữ tử biết bé gái này là một đường từ nam đến bắc mà đi đến, loại này trên đường đi gặp lại tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không thể gặp. Vì thế liếc mắt nhìn Bán Cần một cái, không để ý lắm.

Nữ tử lôi kéo bé gái hơi gật đầu với Bán Cần, xem như chào hỏi.

Bán Cần vội hoàn lễ.

"Tỷ tỷ, ngươi gọi là gì a, ngươi đang ở nơi nào a, ta gọi là Đan Nương, ta ở tại. . . ." Bé gái rất là kích động nói.

Lời nói còn chưa dứt lời, bị nữ tử nhẹ nhàng kéo lại, lời bé gái bị cắt đứt.

Mà nha đầu bên này cũng thúc giục.

"Bán Cần, nhanh lên, công tử đang chờ." Nàng nói.

Hai bên nhà đều hợp ý, Bán Cần cùng bọn nữ tử này lại thi lễ, để lại bé gái lưu luyến tự cất bước rời đi.

Giống như ở trên đường, gặp quen biết cười, cuối cùng vẫn phải chia tay.

"Đan Nương nhà chúng ta cũng có người quen cũ rồi."

Bọn nữ tử đồng hành trêu ghẹo tiểu cô nương.

Bé gái có chút đắc ý, đi vào Kinh Thành, rời đi hoàn cảnh sống từ nhỏ, đối với đứa bé này mà nói, thật là có chút tịch mịch cô độc, nhất là ông nội còn bệnh rồi. . . .

Ông nội!

Nghĩ đến ông nội, bé gái có chút vội vàng.

"Mau trở lại nhà, mau trở lại nhà, ta muốn nói cho ông nội." Nàng cao hứng nói.

Nghe nàng nhắc tới ông nội, trên mặt mấy nữ nhân đều hiện lên vài phần ưu thương, vuốt ve đầu bé gái, xuống lầu lên xe.

Xe ngựa đi qua ngã tư đường, quẹo vào một cái ngõ nhỏ yên lặng, dừng ở một căn nhà nhìn như nhà dân bình thường.

Phòng ốc bình thường, người ra nghênh đón không ít, khí thế cũng không nhỏ.

Bé gái giãy khỏi tay vú già.

"Ta đi tìm ông nội." Nàng nói, chạy tới một cái sân.

Vú già vội đuổi theo.

Người bé gái nhỏ nhắn, nhan chóng bỏ xa vú già chạy vào một cái sân, va phải một người, người nọ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nàng, nàng mới không bị ngã.

Dù là như thế, cũng làm cho bé gái đỏ cả mũi, rưng rưng nước mắt.

"Thứ tội thứ tội, lão phu không thấy được Tiểu tiểu thư." ông lão đầu bạc run rẩy vội nhận lỗi.

Nam tử đi cạnh ông lão vẻ mặt nghiêm túc.

"Đan Nương, vô lễ." Hắn trầm giọng quát.

Trần gia gia giáo nghiêm khắc, bất luận nam nữ đều là bốn tuổi học vỡ lòng, giờ đây Đan Nương vừa tròn năm tuổi đã muốn biết được lễ nghi rồi, thấy phụ thân không hờn giận, Đan Nương vội đúng mực thi lễ.

"Là Đan Nương thất lễ."Nàng thưa dạ nói.

Ông lão mỉm cười vuốt râu gật đầu.

Trần Thiệu sắc mặt hơi nhẹ xuống.

"Phụ thân, con muốn đi thăm ông nội." Đan Nương nhìn vẻ mặt phụ thân vội nói.

"Đừng đi, ông nội mới uống thuốc, không cần đi đánh thức ông." Trần Thiệu nói, nhìn thấy vú già cuối cùng cũng tới khoát tay, "Mang tiểu thư đi xuống."

Nhóm vú già bước lên phía trước giữ chặt bé gái, vừa ôm đi vừa liên tục khuyên giải.

Trần Thiệu nhẹ nhàng thở dài.

Ông lão nhìn hắn, suy nghĩ một khắc, đưa tay.

Gã sai vặt đi theo phía sau lập tức lấy hồm thuốc, ông lão lấy từ giữa ra một cái bình sứ, đưa cho Trần Thiệu.

"Này ngươi dùng." Hắn nói.

Sắc mặt Trần Thiệu hiện lên kinh hỉ, theo bản năng cầm tay ông lão.

"Lý thái y, thuốc này là vì cha ta. . . ." Hắn run giọng hỏi.

Ông lão lắc đầu.

"Là cho ngươi dùng." Hắn nói, đem bình sứ đặt ở trong tay Trần Thiệu, hạ giọng."Trần đại nhân quá lo lắng, phải bảo trọng a, thuốc này có thể điều dưỡng tinh khí, giúp đại nhân bổ sung sinh lực do không ăn không ngủ."

Nói rồi lại vỗ vỗ cánh tay Trần Thiệu.

"Đại nhân, phải ổn định." Hắn nói.

Đối mặt với người nhà bệnh nhân. Một thái y nói không phải là khuyên bảo trọng nén bi thương, mà là phải ổn định, nghe có chút quái dị, chỉ là Trần Thiệu lại là một người thông minh.

Bệnh phụ thân lúc ban đầu là do đột nhiên ngã, tuổi già chỉ sợ nhất là bị thương gân cốt, chỉ may mắn là ông chỉ bị trầy xước chút da, mấy đại phu xem rồi đều nói điều dưỡng sẽ khỏi.

Lại không nghĩ rằng, lần này nghỉ dưỡng không chỉ không tốt lên, ngược lại lại quá nặng rồi.

Lúc đầu không đi đứng được, ngay sau đó liền mất đi tri giác. Rất nhanh đại tiểu tiện không thể tự chủ, cho tới bây giờ nửa ngày hôn mê.

Một lão giả tinh thần phấn chấn, không chịu ngồi yên đến một người nằm hôn mê chờ chết trên giường, trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, này quá nhanh rồi! Quá đột nhiên!

Đủ các loại thầy thuốc đã mời, ngay cả nguyên nhân phát bệnh đều không thể nói rõ. Đến cuối cùng. Trần Thiệu cũng không dám dễ dàng mời đại phu rồi.

Bởi vì, tin tức phụ thân bệnh nặng truyền ra, chuyện hắn sắp có đại tang đã được đem ra bàn luận, nghe nói đã có người tâu với Hoàng Đế chuẩn bị tiến cử tiếp nhận công việc của hắn rồi.

Mới trở lại Kinh Thành, còn không bắt đầu triển khai kế hoạch lớn, đã lại rời đi, nếu lần này rời đi, ba năm, ba năm, nhân sinh có mấy ba năm!

Sao cam tâm. Sao cam tâm.

Phụ thân bệnh, tiền đồ của mình, tiền đồ Trần gia, một ngày một đêm tra tấn làm cho người nho nhã văn sĩ như Trần Thiệu suy sụp.

Loại bộ dáng này để cho người ngoài thấy, tất nhiên càng đồn đãi mạnh hơn.

Trần Thiệu nắm chặt bình sứ trong tay, thuốc này là để cho hắn bảo trì tinh thần, không suy sụp.

Một thái y, sẽ nghĩ tới điều này?

Trần Thiệu nhìn qua, bóng lưng ông lão ở ngoài cửa, có chút run rẩy.

Là được ai nhờ vả vội tới dặn dò hắn?

Ổn định, ổn định.

Trần Thiệu nắm chặt bình sứ ngưng thần suy nghĩ hồi lâu chưa động.

Thân ảnh nho nhỏ thừa dịp đầy tớ gái bưng chén thuốc đi ra ngoài chạy vào bên trong.

Bên trong vị thuốc đông y, cùng với mùi hôi thối hỗn tạp, Đan Nương cũng không thèm để ý, mà là vội vàng nhìn vào sau màn trướng, trên giường có một ông cụ ngủ yên.

"Ông nội, ông nội." Đan Nương gọi, rón ra rón rén đi qua.

Trên giường ông cụ mặc hai tầng áo ngủ bằng gấm nhắm mắt không tiếng động, khẽ nhếch miệng thở khò khè, nói cho người khác hắn còn sống.

Đan Nương không rõ bệnh cùng chết, nàng chỉ biết là là ông nội mệt mỏi cho nên phải nghỉ ngơi nhiều, lúc này liền ngồi chồm hỗm ở bên giường, đưa tay giơ Con Rối trong tay lên.

"Ông nội, ông nội, ông xem cháu mua cái gì." Nàng nói.

Tiếng bé gái thanh thúy, ông cụ từ từ tỉnh lại, quay đầu hai mắt đục nhìn qua, đây là thời điểm thanh tỉnh khó có được của ông.

Thật cao hứng, có thể chứng kiến cháu gái mình.

"A, Đan Nương. ." Ông phát ra tiếng khàn khàn.

Bé gái thấy ông nội tỉnh càng cao hứng, ríu rít cấp kể cho ông nội nghe về chuyện phố xá, ăn cái gì chơi cái gì.

"Ông nội, ông tốt hơn chưa" Nàng lắc lắ cánh tayc ông nội, ánh mắt tha thiết nói, "Đến mười lăm hội đèn, cháu muốn ông nội cõng đi xem, ông nội có thể đưa cháu lên cao cao."

Trong đôi mắt đục chảy xuống hai hàng nước mắt.

Ông rất hiểu rõ, Đan Nương, ông nội, không thể cùng con ngắm đèn rồi, ông nội, không thể tiếp tục ở cùng con rồi. . .

"A, đúng rồi, ông nội, hôm nay cháu nhìn thấy vị tỷ tỷ kia rồi." Đan Nương nói, đưa tay buông Con Rối xuống, "Vị tỷ tỷ cho cháu ăn bánh đậu đỏ."

Lão giả sửng sốt.

Bánh đậu đỏ. . .

"Ông nội, ông còn nhớ rõ chứ, lúc trời mưa, chúng ta trú mưa, tiểu thư kia nói trời sẽ tạnh mưa, tiểu thư, nha đầu của tiểu thư đó, cho cháu bánh đậu đỏ, ăn đặc biệt ngon."

Lời nói hỗn loạn, nghĩ thế nào nói thế ấy, không hề có kết cấu.

Nhưng lão giả hiểu được

Tiểu thư. . .

Tiểu thư!

Lão trượng, bệnh người phải nhanh trị một chút. . .

Âm thanh như nổ vang ở bên tai, lão giả vội nâng người lên, nhưng vô lực, chính là giơ tay lên, bên trong cổ họng phát ra tiếng Ôi Ôi.

"Tiểu thư kia!" Ông khàn giọng kêu.

Bé gái bị hoảng sợ, ngơ ngác nhìn ông nội giãy dụa không biết phải làm sao, người ngoài cửa nghe được động tĩnh chạy vào, Trần Thiệu cũng vào, thấy sắc mặt phụ thân trắng bệch, hai mắt trừng lớn, toàn thân nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Không được sao. . . Nhanh như vậy. . .

Đầu óc hắn nhất thời trống rỗng.

"Phụ thân." Hắn chạy qua nắm lấy tay phụ thân.

Tay phụ thân cũng nắm chặt lấy tay hắn, dùng hết sức bình sinh.

"Tam Lang, tiểu thư kia . ." Hắn nhìn đứa con, dùng hết khí lực hô, "Cứu mạng!"

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ đêm
2 Quyển 1 - Chương 1-2: Thỉnh y
3 Quyển 1 - Chương 1-3: Phục sinh
4 Quyển 1 - Chương 2-1: Kiều nương
5 Quyển 1 - Chương 2-2: Hướng đi
6 Quyển 1 - Chương 2-3: Tương trợ
7 Quyển 1 - Chương 2-4: Tri ân
8 Quyển 1 - Chương 11: Sai lầm rồi
9 Quyển 1 - Chương 24: Gây nên
10 Quyển 1 - Chương 25: Đi thôi
11 Quyển 1 - Chương 12: Chu gia
12 Quyển 1 - Chương 26: Ai ngốc
13 Quyển 1 - Chương 13: Không thú vị
14 Quyển 1 - Chương 27: Nhớ rõ
15 Quyển 1 - Chương 14: Mỹ nhân
16 Quyển 1 - Chương 2-5: Đường mưa
17 Quyển 1 - Chương 28: Như tưởng
18 Quyển 1 - Chương 15: Ngoài ý muốn
19 Quyển 1 - Chương 2-6: Đường nhỏ
20 Quyển 1 - Chương 29: Bất bình
21 Quyển 1 - Chương 16: Tiêu đầu
22 Quyển 1 - Chương 3: Bắc Trình
23 Quyển 1 - Chương 30: Chi quá
24 Quyển 1 - Chương 17: Có cách
25 Quyển 1 - Chương 4: Trưởng nữ
26 Quyển 1 - Chương 5: Sự thật
27 Quyển 1 - Chương 18: Đút thuốc
28 Quyển 1 - Chương 31: Lấy hay bỏ
29 Quyển 1 - Chương 54: Ra mặt
30 Quyển 1 - Chương 19: Kỳ diệu
31 Quyển 1 - Chương 6: Nhàn ngôn
32 Quyển 1 - Chương 32: Trò cười
33 Quyển 1 - Chương 20: Chuyện tốt
34 Quyển 1 - Chương 7: Kinh hách
35 Quyển 1 - Chương 21: Nhận thân
36 Quyển 1 - Chương 8: Xưng hô
37 Quyển 1 - Chương 9: Tiểu thực
38 Quyển 1 - Chương 22: Ấm ức
39 Quyển 1 - Chương 10: Không hiểu
40 Quyển 1 - Chương 23: Nảy sinh hiềm khích
41 Quyển 2 - Chương 16: Nghĩ nhiều
42 Quyển 2 - Chương 28-2: Tan phúc (2)
43 Quyển 2 - Chương 5: Người nào
44 Quyển 2 - Chương 63-1: Dễ dàng (1)
45 Quyển 2 - Chương 29: Nhìn ta
46 Quyển 2 - Chương 17: Sai lầm rồi
47 Quyển 2 - Chương 63-2: Dễ dàng (2)
48 Quyển 2 - Chương 6: Thật giận
49 Quyển 2 - Chương 64: Thần rồi
50 Quyển 2 - Chương 30: Hỏi ngươi
51 Quyển 2 - Chương 18: Biết điều
52 Quyển 2 - Chương 7: Đi chơi
53 Quyển 2 - Chương 31: Người tốt
54 Quyển 2 - Chương 19: Không ổn
55 Quyển 2 - Chương 8: Giúp ta
56 Quyển 2 - Chương 20: Tinh xảo
57 Quyển 2 - Chương 9: Dám đi
58 Quyển 2 - Chương 21: Khuyên
59 Quyển 2 - Chương 10: Mượn sức ông trời
60 Quyển 2 - Chương 22: Ý đồ đến
61 Quyển 2 - Chương 11-1: Nên được (1)
62 Quyển 2 - Chương 23: Trung thu
63 Quyển 2 - Chương 24: Tuỳ hỉ
64 Quyển 2 - Chương 55: Là chuyện tốt
65 Quyển 2 - Chương 11-2: Nên được (2)
66 Quyển 2 - Chương 25: Người đến
67 Quyển 2 - Chương 56: Nghe đồn
68 Quyển 2 - Chương 57: Nghe lời
69 Quyển 2 - Chương 12: Rất nhanh
70 Quyển 2 - Chương 26: Đa tạ
71 Quyển 2 - Chương 1: Huyền diệu
72 Quyển 2 - Chương 58: Cô nương nhàn nhã
73 Quyển 2 - Chương 13: Người đi đường
74 Quyển 2 - Chương 27-1: Sợ sệt (1)
75 Quyển 2 - Chương 59: Mà thôi
76 Quyển 2 - Chương 2: Đều như nhau
77 Quyển 2 - Chương 60: Nghe nói
78 Quyển 2 - Chương 14: Luận đạo
79 Quyển 2 - Chương 27-2: Sợ sệt (2)
80 Quyển 2 - Chương 3: Vì an
81 Quyển 2 - Chương 61: Người nào
82 Quyển 2 - Chương 15: An bài
83 Quyển 2 - Chương 28-1: Tán phúc (1)
84 Quyển 2 - Chương 4: Ngẫu nhiên thấy
85 Quyển 2 - Chương 62: Lưu lại
86 Quyển 3 - Chương 13: Lòng tốt
87 Quyển 3 - Chương 28: Du lịch
88 Quyển 3 - Chương 44: Vật gì
89 Quyển 3 - Chương 29: Được không
90 Quyển 3 - Chương 14: Ngẫu nhiên gặp
91 Quyển 3 - Chương 45: Niềm vui
92 Quyển 3 - Chương 30: Đề bút
93 Quyển 3 - Chương 31: Xem chữ
94 Quyển 3 - Chương 15: Đêm Ca (1)
95 Quyển 3 - Chương 46: An tâm
96 Quyển 3 - Chương 32: Hiểu được
97 Quyển 3 - Chương 15-2: Đêm ca (2)
98 Quyển 3 - Chương 47: Đi gặp
99 Quyển 3 - Chương 33: Ai tới
100 Quyển 3 - Chương 16: Khó hiểu
101 Quyển 3 - Chương 48: Chuẩn bị cho năm mới
102 Quyển 3 - Chương 34-1: Nhận tội (1)
103 Quyển 3 - Chương 1: Chậm đã
104 Quyển 3 - Chương 17: Vô lễ
105 Quyển 3 - Chương 49: Lo lắng
106 Quyển 3 - Chương 34-2: Nhận tội (2)
107 Quyển 3 - Chương 2: Dặn dò
108 Quyển 3 - Chương 18: Tùy ngộ
109 Quyển 3 - Chương 35: Giả ngu
110 Quyển 3 - Chương 50: Thân thiết
111 Quyển 3 - Chương 3: Không nhìn được
112 Quyển 3 - Chương 19: An bài
113 Quyển 3 - Chương 51: Đón tiếp
114 Quyển 3 - Chương 36: Đồng chén
115 Quyển 3 - Chương 4: Chịu đựng
116 Quyển 3 - Chương 20: Chẩn bệnh
117 Quyển 3 - Chương 52: Năm mới
118 Quyển 3 - Chương 37: Đã quên
119 Quyển 3 - Chương 5: Nghe
120 Quyển 3 - Chương 53: Tân trang
121 Quyển 3 - Chương 21: Nghe nói
122 Quyển 3 - Chương 6: Ta biết
123 Quyển 3 - Chương 38: Gặp
124 Quyển 3 - Chương 22: Lời này
125 Quyển 3 - Chương 7: Phải đi
126 Quyển 3 - Chương 39: Hiểu lầm
127 Quyển 3 - Chương 23: Không giả
128 Quyển 3 - Chương 8: Từ biệt
129 Quyển 3 - Chương 24: Bướng bỉnh
130 Quyển 3 - Chương 9: Lần đi
131 Quyển 3 - Chương 41: Có không
132 Quyển 3 - Chương 25: Không thấy
133 Quyển 3 - Chương 10: Tìm đường
134 Quyển 3 - Chương 41-2: Kết nghĩa
135 Quyển 3 - Chương 26: Lời nói thản nhiên
136 Quyển 3 - Chương 11: Có thể trị
137 Quyển 3 - Chương 42: Không đi
138 Quyển 3 - Chương 12: Quả nhiên
139 Quyển 3 - Chương 43: Có biết
140 Quyển 3 - Chương 27: Không nói
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ đêm
2
Quyển 1 - Chương 1-2: Thỉnh y
3
Quyển 1 - Chương 1-3: Phục sinh
4
Quyển 1 - Chương 2-1: Kiều nương
5
Quyển 1 - Chương 2-2: Hướng đi
6
Quyển 1 - Chương 2-3: Tương trợ
7
Quyển 1 - Chương 2-4: Tri ân
8
Quyển 1 - Chương 11: Sai lầm rồi
9
Quyển 1 - Chương 24: Gây nên
10
Quyển 1 - Chương 25: Đi thôi
11
Quyển 1 - Chương 12: Chu gia
12
Quyển 1 - Chương 26: Ai ngốc
13
Quyển 1 - Chương 13: Không thú vị
14
Quyển 1 - Chương 27: Nhớ rõ
15
Quyển 1 - Chương 14: Mỹ nhân
16
Quyển 1 - Chương 2-5: Đường mưa
17
Quyển 1 - Chương 28: Như tưởng
18
Quyển 1 - Chương 15: Ngoài ý muốn
19
Quyển 1 - Chương 2-6: Đường nhỏ
20
Quyển 1 - Chương 29: Bất bình
21
Quyển 1 - Chương 16: Tiêu đầu
22
Quyển 1 - Chương 3: Bắc Trình
23
Quyển 1 - Chương 30: Chi quá
24
Quyển 1 - Chương 17: Có cách
25
Quyển 1 - Chương 4: Trưởng nữ
26
Quyển 1 - Chương 5: Sự thật
27
Quyển 1 - Chương 18: Đút thuốc
28
Quyển 1 - Chương 31: Lấy hay bỏ
29
Quyển 1 - Chương 54: Ra mặt
30
Quyển 1 - Chương 19: Kỳ diệu
31
Quyển 1 - Chương 6: Nhàn ngôn
32
Quyển 1 - Chương 32: Trò cười
33
Quyển 1 - Chương 20: Chuyện tốt
34
Quyển 1 - Chương 7: Kinh hách
35
Quyển 1 - Chương 21: Nhận thân
36
Quyển 1 - Chương 8: Xưng hô
37
Quyển 1 - Chương 9: Tiểu thực
38
Quyển 1 - Chương 22: Ấm ức
39
Quyển 1 - Chương 10: Không hiểu
40
Quyển 1 - Chương 23: Nảy sinh hiềm khích
41
Quyển 2 - Chương 16: Nghĩ nhiều
42
Quyển 2 - Chương 28-2: Tan phúc (2)
43
Quyển 2 - Chương 5: Người nào
44
Quyển 2 - Chương 63-1: Dễ dàng (1)
45
Quyển 2 - Chương 29: Nhìn ta
46
Quyển 2 - Chương 17: Sai lầm rồi
47
Quyển 2 - Chương 63-2: Dễ dàng (2)
48
Quyển 2 - Chương 6: Thật giận
49
Quyển 2 - Chương 64: Thần rồi
50
Quyển 2 - Chương 30: Hỏi ngươi
51
Quyển 2 - Chương 18: Biết điều
52
Quyển 2 - Chương 7: Đi chơi
53
Quyển 2 - Chương 31: Người tốt
54
Quyển 2 - Chương 19: Không ổn
55
Quyển 2 - Chương 8: Giúp ta
56
Quyển 2 - Chương 20: Tinh xảo
57
Quyển 2 - Chương 9: Dám đi
58
Quyển 2 - Chương 21: Khuyên
59
Quyển 2 - Chương 10: Mượn sức ông trời
60
Quyển 2 - Chương 22: Ý đồ đến
61
Quyển 2 - Chương 11-1: Nên được (1)
62
Quyển 2 - Chương 23: Trung thu
63
Quyển 2 - Chương 24: Tuỳ hỉ
64
Quyển 2 - Chương 55: Là chuyện tốt
65
Quyển 2 - Chương 11-2: Nên được (2)
66
Quyển 2 - Chương 25: Người đến
67
Quyển 2 - Chương 56: Nghe đồn
68
Quyển 2 - Chương 57: Nghe lời
69
Quyển 2 - Chương 12: Rất nhanh
70
Quyển 2 - Chương 26: Đa tạ
71
Quyển 2 - Chương 1: Huyền diệu
72
Quyển 2 - Chương 58: Cô nương nhàn nhã
73
Quyển 2 - Chương 13: Người đi đường
74
Quyển 2 - Chương 27-1: Sợ sệt (1)
75
Quyển 2 - Chương 59: Mà thôi
76
Quyển 2 - Chương 2: Đều như nhau
77
Quyển 2 - Chương 60: Nghe nói
78
Quyển 2 - Chương 14: Luận đạo
79
Quyển 2 - Chương 27-2: Sợ sệt (2)
80
Quyển 2 - Chương 3: Vì an
81
Quyển 2 - Chương 61: Người nào
82
Quyển 2 - Chương 15: An bài
83
Quyển 2 - Chương 28-1: Tán phúc (1)
84
Quyển 2 - Chương 4: Ngẫu nhiên thấy
85
Quyển 2 - Chương 62: Lưu lại
86
Quyển 3 - Chương 13: Lòng tốt
87
Quyển 3 - Chương 28: Du lịch
88
Quyển 3 - Chương 44: Vật gì
89
Quyển 3 - Chương 29: Được không
90
Quyển 3 - Chương 14: Ngẫu nhiên gặp
91
Quyển 3 - Chương 45: Niềm vui
92
Quyển 3 - Chương 30: Đề bút
93
Quyển 3 - Chương 31: Xem chữ
94
Quyển 3 - Chương 15: Đêm Ca (1)
95
Quyển 3 - Chương 46: An tâm
96
Quyển 3 - Chương 32: Hiểu được
97
Quyển 3 - Chương 15-2: Đêm ca (2)
98
Quyển 3 - Chương 47: Đi gặp
99
Quyển 3 - Chương 33: Ai tới
100
Quyển 3 - Chương 16: Khó hiểu
101
Quyển 3 - Chương 48: Chuẩn bị cho năm mới
102
Quyển 3 - Chương 34-1: Nhận tội (1)
103
Quyển 3 - Chương 1: Chậm đã
104
Quyển 3 - Chương 17: Vô lễ
105
Quyển 3 - Chương 49: Lo lắng
106
Quyển 3 - Chương 34-2: Nhận tội (2)
107
Quyển 3 - Chương 2: Dặn dò
108
Quyển 3 - Chương 18: Tùy ngộ
109
Quyển 3 - Chương 35: Giả ngu
110
Quyển 3 - Chương 50: Thân thiết
111
Quyển 3 - Chương 3: Không nhìn được
112
Quyển 3 - Chương 19: An bài
113
Quyển 3 - Chương 51: Đón tiếp
114
Quyển 3 - Chương 36: Đồng chén
115
Quyển 3 - Chương 4: Chịu đựng
116
Quyển 3 - Chương 20: Chẩn bệnh
117
Quyển 3 - Chương 52: Năm mới
118
Quyển 3 - Chương 37: Đã quên
119
Quyển 3 - Chương 5: Nghe
120
Quyển 3 - Chương 53: Tân trang
121
Quyển 3 - Chương 21: Nghe nói
122
Quyển 3 - Chương 6: Ta biết
123
Quyển 3 - Chương 38: Gặp
124
Quyển 3 - Chương 22: Lời này
125
Quyển 3 - Chương 7: Phải đi
126
Quyển 3 - Chương 39: Hiểu lầm
127
Quyển 3 - Chương 23: Không giả
128
Quyển 3 - Chương 8: Từ biệt
129
Quyển 3 - Chương 24: Bướng bỉnh
130
Quyển 3 - Chương 9: Lần đi
131
Quyển 3 - Chương 41: Có không
132
Quyển 3 - Chương 25: Không thấy
133
Quyển 3 - Chương 10: Tìm đường
134
Quyển 3 - Chương 41-2: Kết nghĩa
135
Quyển 3 - Chương 26: Lời nói thản nhiên
136
Quyển 3 - Chương 11: Có thể trị
137
Quyển 3 - Chương 42: Không đi
138
Quyển 3 - Chương 12: Quả nhiên
139
Quyển 3 - Chương 43: Có biết
140
Quyển 3 - Chương 27: Không nói