Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi

: Kim Lăng cố quốc bất kham hồi*
(Dịch nghĩa: Cố quốc Kim Lăng không thể quay về.)
Năm Cảnh Đức thứ ba, đặc cách bổ sung Lý Chính Ngôn, con của Thanh Nguyên quận công Lý Trọng Ngụ.

Nữ nhi Lý thị, đế ban lụa trăm cây, tiền hai trăm vạn, dùng làm của hồi môn, đồng thời cử quan nội thần giám sát nghi lễ phong tước cho nàng.

Cùng năm, Trần Nghiêu Tẩu và Vương Khâm Nhược cùng nhậm chức Tri Xu Mật Viện Sự, quản lý quân vụ cả nước.

Mùa đông năm ba, đoàn đi sứ Liêu Quốc khởi hành hồi triều, khoái mã đưa công văn về thành Đông Kinh tấu Hoàng đế, hết thảy thuận lợi.

"Phái người có võ nghệ cao cường tự mình đưa bức thư này đến tận tay phò mã."
"Tuân lệnh." Trương Khánh nhận lấy chiếc hộp bị phong kín xoay người rời đi.

Không lâu sau bước nhanh trở lại, sự tình đã làm xong, hôm nay hắn đến là để bẩm báo tin mật thám đưa về.

Triệu Uyển Như ngồi trong đình viện ngơ ngác nhìn mây đen đang giăng kín chân trời phía Tây.

Vào đông gió từ phương Bắc quát tới lạnh đến tận xương, cũng thổi lạnh chung trà nóng trên bàn.

"Tổ tiên của Đinh gia vốn là phụ tá của Tiết độ sứ Tiền Văn Phụng ở Ngô Việt Giang Nam.

Ngô Việt từng giúp triều ta xuất binh đánh Nam Đường.

Có thể là lúc đó mẹ đẻ của Đinh Thiệu Văn đã bị bắt vào Đinh phủ." Để điều tra những tin tức này, Trương Khánh đã phái vài tên thám tử ngày đêm cưỡi ngựa đến Giang Nam, lại cử một nhóm người riêng đến Kim Lăng, chỉ kém lật tung toàn bộ cố đô Nam Đường.

"Sau khi Lý Trùng Quang bị bắt vào Đông Kinh vây cánh của Nam Đường đã diệt.

Có đoạn thời gian, những nữ tù bị bắt vào phủ phải thay tên đổi họ, thậm chí có người sợ đến sửa hộ tịch bán họ vào thanh lâu."
"Đinh gia vẫn còn tốt.

Đinh Vị cả đời trôi chảy, sau khi đậu Tiến Sĩ quan vận càng hanh thông, được Đậu Xưng trọng thần của Thái Tông coi trọng, đem sính lễ đến đính hôn nữ nhi cho hắn, lại không biết trước đó hắn đã dan díu với gia kĩ trong phủ." Triệu Uyển Như cười lạnh: "Buồn cười là hắn lại tự xưng thanh cao, định ra gia quy buộc con cháu trong tộc không được qua lại với xướng kĩ."
"Đậu thị gả qua mới biết có sự tồn tại của Đinh Thiệu Văn.

Ban đầu gây náo loạn, nhưng vì con đường làm quan của Đinh Vị quá trôi chảy, lại thêm Đậu Xưng bệnh chết vào năm Thái Bình thứ tám, nên cũng bỏ qua."
"Đinh Vị sủng thiếp, bất hoà với chính thê, sau lại bởi vì chính thê có con nối dõi, thị thiếp cho rằng mình bị thất sủng, để lại đứa con rồi hậm hực mà chết.

Đinh Vị áy náy trong lòng nên cực kỳ thiên vị trưởng tử." Trương Khánh coi như đã sờ thấu Đinh gia.

Gia tộc nào cũng có tình sử phong lưu, chỉ cần không làm lớn chuyện, cũng không ai quan tâm.

"Bà ta là mẹ đẻ của Đinh Thiệu Văn sao?" Đời trước Triệu Uyển Như gả cho Đinh Thiệu Văn, nhưng hoàn toàn không biết gì về chuyện trong nhà hắn cả.

"Vâng, là con gái nhà họ Tôn hành y nhiều thế hệ, sau này gia cảnh sa sút, nhờ Tôn thị gả vào Đinh phủ mới chống đỡ qua.

Huynh trưởng của bà ta hiện giờ còn đang mở hiệu thuốc ở Mã phố, tự xưng là bà con, nhưng thật ra là huynh muội ruột thịt."
"Khó trách hắn ghét Đinh Thiệu Đức đến thế."
"Nói nửa ngày, chuyện quan trọng nhất đâu?" Triệu Uyển Như ngẩng đầu hỏi.

Trương Khánh tiến lên một bước khom người, nhỏ giọng nói: "Thân phận của người thiếp này thật sự rất đáng ngờ.

Ban đầu điều tra khắp Kim Lăng cũng không tìm ra tung tích, sau đó thám tử vô tình nghe được mấy ông lão ở Vọng Lâu bên bờ sông Tần Hoài nhắc chuyện Nam Đường năm xưa.

Nói là nguyên nhân chết của thái tử Văn Hiến Nam Đường rất kỳ lạ, không bệnh không tật đột ngột qua đời.

Sau khi thái tử chết không lâu người trong phủ đều mai danh ẩn tích, kẻ nào lén bàn ra tán vào chuyện này đều bị quan phủ bắt đi, vài ngày sau cũng mất tích kỳ quái, từ đó trở đi không ai ở Nam Đường dám nhắc lại việc này nữa."
Trương Khánh lại nhỏ giọng nói tiếp: "Nghe nói thái tử Lý Hoằng Ký có một đứa con gái, lúc đó còn trong bụng mẹ không muốn người biết."
Chung trà trên bàn suýt nữa thì đổ.

"Là mẹ đẻ của Đinh Thiệu Văn sao?" Cặp mắt hồng nhuận không biết vì sao dựng lên, Triệu Uyển Như cười run người: "A!"
"Thảo nào, thảo nào ngươi địa vị cực cao còn chưa thoả mãn, thảo nào ngươi hận Triệu thị ta, hoá ra đều là ta trợ Trụ vi ngược, nhất niệm thành tham."
Đằng sau dã tâm và dục vọng, hoá ra đều là do không cam lòng cùng thù hận.

Triệu Uyển Như cười lạnh: "Có người nói, nếu năm đó người kế vị là Lý Hoằng Ký, thiên hạ này có lẽ đã là họ Lý."
Trương Khánh không cho là đúng: "Chuyện năm xưa đã là quá khứ, hiện giờ có nói lại cũng đã muộn màng.

Triều đại thay đổi, đều do số trời.

Đại Tống ta thuận theo lòng dân lập quốc, đó là thiên mệnh."
"Cô nương!" A Nhu vừa bước trên hành lang dài vừa nói: "Xe ngựa đến phủ Khai Phong đã chuẩn bị, có thể đi rồi chứ?"
"Không, ta vào cung trước một chuyến."
"Vâng."
Hoàng thành Đông Kinh, trước Thương Vương phủ, một chiếc xe ngựa đơn sơ được xa phu đánh tới.

"Mẫu thân có khoẻ không?"
Chiếc mũ nhung bị gỡ xuống đặt lên bàn, người tới nhận bình nước ấm từ tay nhị đệ gật đầu nói: "Biệt viện này đầy đủ mọi thứ, bếp than cũng nhiều, ta lại thường xuyên đến thăm, có cho bọn người đó cũng không dám bất kính với mẫu thân.

Chờ qua vài năm nữa ta sẽ xin Quan gia đón mẫu thân về."
Con thứ sáu của Thái Tông - Thương Vương Triệu Nguyên Phân cưới con của Lý Hán Bân làm vợ, Lý thị được phong Sở Quốc phu nhân.

Lý thị đanh đá tính tình lại ghen tuông, không phân trưởng thứ.

Sau khi Triệu Nguyên Phân qua đời, Hoàng đế tước chức phong của Lý thị, lệnh bà dọn khỏi vương phủ, an bài ở nơi khác.

"Năm trước cha vừa bệnh chết, còn chưa qua ba năm để tang, Quan gia đã bắt ta cưới muội muội của Tây Bình Vương, kết thân với Tây Hạ!"
Người nọ vẻ mặt sầu khổ, mặc trên người một bộ áo gấm Tứ Xuyên, gương mặt tiều tụy, trắng bệch không còn chút máu, che miệng ho một trận mới nói tiếp: "Nghe nói người Thác Bạt thị tộc Đảng Hạng bọn họ, ai cũng chua ngoa đanh đá."
"Nhị Lang chớ có tin vào lời đồn nhảm của người bên ngoài." Triệu Duẫn Minh ôm bình nước nóng ngồi xuống, móc một tấm thiệp trong lòng ra, đưa đến trước mặt đệ đệ: "Hôm nay ta thuận đường ghé qua hỏi tình hình đoàn sứ thần Tây Hạ, Lý Đức Minh đã nhận thụ phong, nói vậy muội muội hắn đến Đại Tống hẳn sẽ được thụ phong trước khi gả cho ngươi.

Bọn họ cũng học văn hóa Trung Nguyên, hơn nữa ta nghe nói nàng còn là đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng."
Triệu Duẫn Hoài cũng không vì thế mà vui mừng, ngược lại càng lo lắng nói: "Huynh cũng biết ta..."
"Đại ca về rồi!" Trên hành lang một thiếu niên mười một mười hai tuổi bước nhanh đến.

Tuy tuổi đời không lớn, nhưng hiển nhiên đã rút đi vẻ non nớt, rất có dáng vẻ trưởng thành.

Giày đỏ bước vào liền đứng yên, chắp tay khom người hành lễ: "Đại ca, nhị ca."
"Mấy năm sinh hoạt trong đại nội đã bồi dưỡng Duẫn thành một tiểu công tử trưởng thành." Đại ca Triệu Duẫn Minh đánh giá đệ đệ nói.

"Tam Lang rất giống cha." Triệu Duẫn Hoài ôn nhu nói, cũng lộ ra thiếu sức sống.

Triệu Duẫn Nhượng bước đến bên cạnh nhị ca quan tâm hỏi: "Bệnh cũ của nhị ca lại tái phát ư?"
Triệu Duẫn Hoài che miệng ho khan vài cái, sau đó vẫy vẫy tay: "Không sao."
Thiếu niên nhíu chặt mày nói: "Người của đại nội tới, Quan gia triệu nhị ca vào cung."
Ngày con dân Tây Hạ đưa dâu đột nhiên nghênh đón một trận tuyết lớn.

Tuyết rơi liên tiếp ba ngày, một mảng trắng xoá bao trùm phủ Tây Bình.

Bánh xe nghiền lên lớp tuyết xốp mịn, để lại hai vệt dài và sâu, chính giữa còn có dấu chân ngựa to bằng nắm tay.

Xe ngựa ra khỏi thành, đội cấm quân đóng bên ngoài chuẩn bị đi theo.

Vài trăm đôi ủng sắt giẫm lên nền tuyết xốp mềm, bông tuyết bị đạp nát phát ra tiếng kêu răng rắc.

Đội ngũ thật dài đi trên nền tuyết trắng xoá, quân Tống mặc giáp mang nhung, quan Tống mặc áo gấm Tứ Xuyên, cùng với người đoàn nô bộc Đảng Hạng mặc áo bó bằng da thú.

Vài cây cờ xoay tròn trên đầu gậy trúc.

Cờ Tống màu đỏ, cờ Đảng Hạng lại lấy màu vàng và đen làm chủ đạo.

"Ngươi không lạnh sao?" Trong xe ngựa xa hoa rộng lớn một người dò đầu ra hỏi, trang sức bằng vàng khẽ lắc lư.

Người ngồi trên ngựa hộ tống lắc đầu: "Mùa Đông ở trên núi còn lạnh hơn thế này nhiều."

Đường tuyết khó đi, xung quanh lại toàn là núi, để đảm bảo an toàn nàng vứt xe ngựa, cưỡi ngựa ngược gió tự mình hộ tống bên xa giá của công chúa Tây Hạ.

"Lúc còn nhỏ ta từng gặp một số Đạo sĩ Đại Tống, nhưng chúng ta tiếp xúc với Phật giáo là nhiều nhất.

Hiện giờ thủ đô nước Vu Điền thờ Phật ở Tây Vực đã không còn nữa."
"Vu Điền?" Nàng nhớ đại hôn của nàng và Nguyên Trinh nước Vu Điền từng cử sứ thần đến chúc mừng.

"Vu Điền xa xôi, cách Trường An hơn bảy ngàn bảy trăm dặm về phía Đông, bọn họ chỉ đến Đại Tống khi có Lễ Đại Triều, sao đột nhiên lại diệt quốc?"
"Đột nhiên..." Lý Cẩn Nguyệt nhìn Lý Thiếu Hoài: "Sao lại đột nhiên chứ, đương nhiên không phải đột nhiên!"
"Đại Tống chưa từng nghe Vu Điền có binh biến!"
"Tống là nước lớn, Vu Điền chỉ là nước nhỏ, không quan tâm cũng có lý."
Nghe Lý Cẩn Nguyệt nói, nàng mới chợt nhận ra: "Cũng không phải, Vu Điền được xem như cái nôi của Phật giáo ở Trung Nguyên, trung tâm Phật giáo Đại Thừa.

Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo đều có giá trị riêng, chẳng qua Đại Tống hiện giờ, ốc còn không mang nổi mình ốc mà thôi!"
Lý Cẩn Nguyệt gối đầu lên cửa sổ, ngốc ngốc nhìn nàng: "Ngươi là Đạo sĩ sơn môn, không phải nên tâng bốc Đạo gia, chống lại Phật - Nho sao?"
Nghe nàng hỏi vậy, Lý Thiếu Hoài nắm dây cương, nghiêng đầu nhìn sang nói: "Như vậy là cực đoan, thành kiến.

Mỗi đạo giáo đều có giá trị riêng của mình.

Ta tin Đạo, nhưng cũng tôn Phật, tập Nho.

Không phải là vì thích, mà là vì ta biết có thể lấy thừa bù thiếu.

Phàm là sách có ích, ta đều đọc."
"Nhưng người nghĩ được như ngươi, e rằng không nhiều lắm.

Ta từng nhìn thấy, bất kể là Phật hay Đạo, phần lớn chỉ nói về Đạo của mình, mâu thuẫn với những đạo khác, hoặc là ngậm miệng không nói, không gây sự, nhưng đụng đến lợi ích, sẽ lập tức như nước với lửa, bên nào cũng muốn diệt bên còn lại."
"Bởi vì không phải là bậc thánh nhân." Bởi vì mỗi người đều có dục vọng riêng: "Theo ta thấy thiên hạ này vốn không có thánh, hoặc là nói, không người nào xứng được xưng là thánh."
"A cha từng mời tiên sinh nhà Tống đến dạy ta.

Bài đầu tiên ông ấy giảng chính là Sư Thuyết."
Lý Thiếu Hoài xoay người nhìn chăm chằm vết bánh xe lưu lại phía trước: "Là cố thánh ích thánh, ngu ích ngu*.

Sư Thuyết của Hàn Dũ quả thật là một án văn hay."
(Dịch nghĩa: Cho nên bậc thánh càng thêm sáng suốt, kẻ ngu càng thêm ngu muội.)
Tuyết dần dần mỏng đi, màu trắng trên mặt đất cũng dần ngả sang màu vàng, con đường mọc đầy bụi cây rậm rạp hai bên cũng trở nên lầy lội vì băng tuyết tan chảy.

Các binh sĩ đã đỏ bừng mặt vì lạnh, hai chân mất đi cảm giác, trên đường cũng có người bị thương.

Cũng không phải Lý Thiếu Hoài không quan tâm bọn họ, mà là sợ tuyết lớn lấp kín núi, nên phải tăng nhanh tốc độ tranh thủ đến trạm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối.

Trên đường đi còn nhường xe của mình cho người bị thương.

Cỏ khô che lấp một cục đá lớn, bên trên có khắc ba chữ, Duyên An phủ.

"Đã đến phủ Duyên An, đi về hướng Đông thêm vài dặm nữa sẽ đến Duyên Châu!"
Nghe vậy, nữ tử trong xe ngựa ló người ra.

Vào Đông phủ Duyên An một mảnh hoang vắng.

Cũng chính sự hoang vắng này, đã lần nữa chạm vào trái tim vốn chưa bao giờ sinh tình của nữ tử thảo nguyên.

Bi thương đột nhiên dâng trào, sóng mũi bất giác cay cay, run môi đỏ phun ra hai chữ: "Duyên Châu!"
"Đã quên nói với quận chúa, lần này đến Duyên An phủ nguyên nhân là do có một số việc cần xử lý ở chợ giao thương." Lý Thiếu Hoài đột nhiên ngây người: "Quận chúa ngươi..." Người trên xe đón gió mà đứng, quần áo mỏng manh bị gió thổi bó sát cơ thể hiện ra vẻ gầy yếu, lúc này nàng cực kỳ giống người trong lòng Lý Thiếu Hoài, vì thế thất thần lẩm bẩm: "Yên chi lệ, tương lưu túy, kỷ thời trùng*."
(*Dịch nghĩa: Nước mắt trên má, hoa và người làm say lẫn nhau, bao giờ mới gặp lại? - Thơ: Tương kiến hoan kỳ 1, tác giả: Lý Dục.)
Sờ áo khoác lông cừu phía sau, nhảy xuống ngựa, gọi người của Nội Thị Tỉnh tới căn dặn vài câu.

"Quận chúa từng gặp chuyện gì đau lòng ở Duyên Châu này sao?"
Lý Cẩn Nguyệt chớp đôi mắt màu lam, lắc đầu nói: "Chỉ là chút chuyện đã qua."
Đoạn đường tiếp theo đến chân núi Duyên Châu là phải đi bộ, thân tín đỡ nàng xuống xe.

Nội Thị Tỉnh đưa áo lông chồn tới, Lý Thiếu Hoài nhận lấy khoác lên người nàng: "Ngũ hoa mã, thiên kim cừu**." Rượu thuốc trong bình hồ lô đổ ra mùi thơm độc đáo, cầm ly đến trước mặt nàng: "Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu**."
(**Dịch nghĩa: Ngựa năm màu, áo lông cừu quý ngàn vàng.

Này con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngon.

Để ta cùng các bạn diệt tan nỗi sầu.

Thơ: Tương tiến tửu.

Tác giả: Lý Bạch.)
Mùi rượu nồng xua tan nỗi buồn trong lòng nữ tử: "Đây là rượu gì, thơm quá!"
"Đây là rượu thuốc do hạ quan tự chế, có thể trị bách bệnh, còn có thể giải độc chống lạnh."
"Có mùi trái cây!" Lý Cẩn Nguyệt nhận lấy một ly, ngửi ngửi hai mắt sáng lên.

"Bởi vì ta đã đặt vào vài quả mận, nên mới có mùi trái cây."
Bởi vì người trước mặt, nàng cố tình bắt chước người Hán nếm thử một ngụm, đôi đồng tử màu lam chợt trợn tròn: "Vừa uống vào có vị chua, chát, hiện giờ lại biến ngọt.

Rượu là rượu, nhưng rất khác.

Mùi vị này thay đổi giống rượu bà nội ta từng làm, nhưng cái này ngon hơn rượu của bà nội ta nhiều!"
"Quận chúa thích là tốt rồi."
Đoàn người dừng lại tiếp tục lên đường, một đội cấm quân được phân công ở lại trông chừng ngựa xe, đoàn người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh núi rừng Duyên An.

"Ngươi là người rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ?"
"Ngay cả ta cũng trở nên kỳ lạ, vậy mà lại cảm thấy hứng thú với tên đầu gỗ như ngươi."
"Đầu gỗ..." Lý Thiếu Hoài tạm dừng lại, chợt đuổi theo: "Nói ta như vậy, ngươi là người thứ hai."
Lý Cẩn Nguyệt hơi nghiêng người xem Lý Thiếu Hoài, chợt hiểu ra: "Thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi là phò mã của Tống triều."
Nói đến đây, trong núi đột nhiên truyền ra tiếng ngựa hí.

Nghe thanh âm này là đến từ phía trước, Lý Thiếu Hoài rướn cổ lên hỏi: "Đằng trước xảy ra chuyện gì?"
Thám báo cưỡi ngựa về báo: "Bẩm Tư sự, là tướng quân Tào Vĩ đưa quân đến đón ngài!"
- - Hết chương 95 --.

Chapter
1 Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2 Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3 Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4 Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5 Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6 Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7 Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8 Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9 Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10 Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11 Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12 Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13 Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14 Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15 Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16 Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17 Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18 Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19 Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20 Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21 Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22 Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23 Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24 Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25 Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26 Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27 Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28 Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29 Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30 Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31 Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32 Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33 Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34 Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35 Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36 Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37 Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38 Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39 Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40 Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41 Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42 Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43 Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44 Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45 Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46 Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47 Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48 Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49 Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50 Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51 Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52 Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53 Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54 Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55 Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56 Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57 Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58 Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59 Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60 Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61 Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62 Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63 Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64 Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65 Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66 Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67 Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68 Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69 Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70 Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71 Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72 Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73 Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74 Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75 Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76 Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77 Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78 Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79 Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80 Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81 Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82 Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83 Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84 Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85 Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86 Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87 Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88 Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89 Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90 Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91 Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92 Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93 Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94 Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95 Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96 Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97 Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98 Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99 Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100 Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101 Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102 Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103 Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104 Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105 Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106 Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107 Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108 Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109 Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110 Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111 Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112 Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113 Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114 Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115 Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116 Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117 Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118 Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119 Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120 Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121 Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122 Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123 Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124 Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125 Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126 Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127 Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128 Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129 Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130 Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131 Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132 Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133 Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134 Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135 Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136 Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137 Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138 Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139 Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140 Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141 Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142 Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143 Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144 Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145 Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146 Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147 Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148 Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149 Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150 Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151 Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2
Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3
Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4
Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5
Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6
Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7
Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8
Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9
Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10
Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11
Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12
Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13
Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14
Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15
Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16
Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17
Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18
Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19
Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20
Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21
Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22
Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23
Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24
Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25
Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26
Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27
Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28
Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29
Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30
Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31
Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32
Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33
Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34
Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35
Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36
Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37
Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38
Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39
Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40
Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41
Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42
Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43
Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44
Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45
Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46
Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47
Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48
Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49
Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50
Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51
Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52
Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53
Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54
Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55
Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56
Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57
Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58
Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59
Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60
Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61
Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62
Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63
Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64
Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65
Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66
Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67
Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68
Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69
Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70
Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71
Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72
Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73
Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74
Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75
Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76
Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77
Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78
Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79
Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80
Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81
Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82
Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83
Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84
Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85
Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86
Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87
Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88
Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89
Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90
Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91
Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92
Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93
Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94
Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95
Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96
Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97
Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98
Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99
Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100
Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101
Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102
Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103
Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104
Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105
Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106
Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107
Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108
Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109
Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110
Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111
Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112
Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113
Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114
Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115
Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116
Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117
Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118
Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119
Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120
Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121
Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122
Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123
Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124
Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125
Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126
Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127
Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128
Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129
Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130
Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131
Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132
Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133
Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134
Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135
Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136
Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137
Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138
Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139
Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140
Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141
Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142
Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143
Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144
Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145
Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146
Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147
Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148
Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149
Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150
Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151
Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn