Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại

: Ta chỉ vì nàng mà dừng lại
"Không phải nói không tiện tới Kinh Giao sao..."
Mới vừa vào phòng, trong lòng còn mang theo khẩn trương, cũng mang theo gió lạnh đầu đông tiến vào, ánh nến lay động theo gió, nữ tử mềm mại trước mắt liền nhào vào lòng nàng.

Cửa phòng bị đóng lại, tiếng gió không còn nữa, bầu không khí yên tĩnh này làm nàng không biết ra sao, đột nhiên bị ôm chặt làm nàng lo lắng không thôi, nghe tiếng thở dốc mỏng manh của người trong lòng, nàng vươn tay vuốt ve, nhẹ nhàng trấn an hỏi: "Sao vậy, hửm, Trinh Trinh nói cho ta biết có được không?"
Triệu Uyển Như không nói lời nào, chỉ cố vùi đầu vào cổ nàng, ngửi, trên mái tóc dài của A Hoài, trên cổ A Hoài đều có vị cam thảo nhàn nhạt.

Thấy nàng không muốn nói chuyện, Lý Thiếu Hoài phủ tay lên lưng nàng, giúp nàng gỡ búi tóc ra, tóc đen rũ xuống, trượt qua năm ngón tay thon dài.

Dùng giọng điệu của trượng phu nói với thê tử mình, ôn nhu tự trách: "Là ta về trễ, hại nàng lo lắng."
Lúc đầu Triệu Uyển Như không tiện đến Kinh Giao là bởi vì đề phòng, nàng phải đề phòng kẻ cướp.

Nhưng hiện giờ kẻ cướp đã biết, nàng không cần giấu diếm.

Mặc dù biết hiện giờ Đinh Thiệu Văn không dám làm gì Lý Thiếu Hoài, nhưng lòng nàng vẫn sợ hãi, lo lắng không yên.

Triệu Uyển Như ngẩng đầu rời khỏi ngực Lý Thiếu Hoài, cẩn thận quan sát khắp người nàng: "Hắn có là gì nàng không? Có cho nàng ăn cái gì? Chỗ nào không thoải mái? Có..."
"Cô nương ngốc." Nhìn người yêu nôn nóng bất an, Lý Thiếu Hoài ôn nhu cười, khẽ vuốt tóc mai bên tai nàng ra sau, nói: "Ta chỉ đến phủ Tham chính nói vài câu với Chỉ huy sứ..."
Cái nhíu mày của người trước mắt làm Lý Thiếu Hoài sững sờ một lúc, liền dùng ngón tay xoa xoa, ôn nhu nói: "A Hoài không sao cả, trước khi cưới được Nguyên Trinh, ta sẽ không cho phép bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nương tử tốt như Nguyên Trinh, sao ta có thể đành lòng làm bản thân có chuyện, để người khác cướp nàng đi, sao ta lại đành lòng làm nàng lo lắng được chứ?"
"Đúng vậy, sao nàng đành lòng! Sao nàng đành lòng!" Triệu Uyển Như đỏ mắt nhìn nàng, giống như nhìn kẻ bạc tình.

Đau đớn kiếp trước từng chút từng chút một thấm vào xương tủy, là chua xót và đau thương đến tận cùng, nàng thầm nghĩ: Đời trước, sao nàng có thể đành lòng.

Gió lạnh đầu đông hoành hành khắp vùng đồng bằng ngoại ô Kinh Giao, thổi tung cánh cửa đang đóng chặt, gió lùa vào nhà, làm quần áo dán chặt vào người, dáng người thon dài chắn ngay đầu gió càng thêm nổi bật.

Lý Thiếu Hoài đi đến cạnh cửa sổ, nói: "Đương nhiên không nỡ..." Dưới sân ánh trăng mờ ảo dịu dàng, biết rằng trận gió này vẫn chưa đi qua: "Gió đông dừng bước vì xuân, vì xuân mà dừng lại, năm sau nó sẽ lại đến."
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn loe loét, thân ảnh nàng gầy yếu, khiến người sinh đau: "Còn ta đã gặp được nàng, vì nàng mà dừng lại, cuộc đời này sẽ không đi nữa."
Cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại.

Triệu Uyển Như sững sờ, những lời này, nàng chưa từng nghe Lý Thiếu Hoài nói, sẽ không đi nữa...!Mắt nàng đỏ như mưa, làm người đang đóng cửa sổ đau lòng cực kỳ.

"Sao lại khóc rồi..." Lý Thiếu Hoài vội đến cạnh nàng, trái tim như bị khứa vào, nâm chặt bàn tay mềm mại của nàng, cực kỳ tự trách nói: "Là ta không tốt, ta không nên dây vào nàng, không nên nói năng lung tung." Nàng rất sợ nhìn thấy nữ nhân khóc, đặc biệt là người con gái mà nàng âu yếm trong lòng.

Vừa đau lòng vừa sốt ruột, cẩn thận lau hết lệ bên khoé mắt nàng, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, không ngừng hôn lên tóc nàng an ủi.

"Nếu đời trước, A Hoài có thể kiên định như vậy..." Nghĩ đến đây, lòng nàng không khỏi dấy lên vô tận ủy khuất, cũng đã quên nàng là kẻ đã sống nửa đời người, hiện giờ cũng khóc thành sòng sông, nước mắt thấm ướt cả vạt áo Lý Thiếu Hoài.

"Nàng đừng khóc, ta sẽ đau lòng, rất đau rất đau." Lý Thiếu Hoài khẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng.

Quen nhau đã nửa năm, đây là lần đầu tiên thấy nàng đau lòng đến rơi nước mắt như vậy.

Vốn cho rằng, Nguyên Trinh là người hiếu thắng...!Lý Thiếu Hoài siết chặt nắm tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sao ta có thể ngốc như vậy, dù nàng có hiếu thắng thế nào, thì cũng chỉ là nữ tử, một nữ tử nhu nhược!
Khi lũ đổ về, đê đập còn bị phá, lúc núi muốn sụp, ai mà ngăn được.

"Nàng nói, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta."
"Đúng, ta hứa.".

truyện đam mỹ
"Không cho lùi bước."
"Được, không lùi bước." Kể từ giây phút đồng ý nhập sĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lùi bước.

"Ngay cả khi trước mặt là vực sâu vạn trượng?"
"Lý Thiếu Hoài cũng cam tâm tình nguyện đến đó, dù có chết vạn lần cũng không hối hận..."
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hai cánh môi đỏ mọng, giận hờn nói: "Nàng muốn ta biến thành hòn vọng phu sao? Hay là biến thành Tiêu Trọng Khanh, treo trên cành cây ở Đông Nam?"
Hé môi ngậm lấy đầu ngón tay, cắn nhẹ một cái, nắm chặt tay nàng chân thành nói: "Đương nhiên ta không có ý này.

Chỉ mong được như ngày hôm nay, ta sẽ thay nàng chắn gió, cưới nàng làm vợ, hộ nàng chu toàn."
Triệu Uyển Như khẽ chớp đôi mắt ẩm ướt, cười nói: "Nhưng trước đó, A Hoài phải biết tự bảo vệ mình, biết không?"
Lý Thiếu Hoài gật gật đầu: "Ân sư đã nói với ta, trong triều tình thế khẩn trương, quan viên cấu kết với nhau, kéo bè kéo cánh, lòng người càng khó mà dò.

Quan gia đối với ân sư, tựa hồ có ý xa lánh."
"Nhưng ân sư cũng nói, làm quan trên triều, luôn có lúc lên lúc xuống, cầu người chi bằng cầu mình."
"Khấu tướng công là đang nhắc nàng, mượn sức người thì cuối cùng vẫn là sức người khác, dựa vào người khác mà đứng, chung quy không bằng chính mình tự lực tự cường."
Lý Thiếu Hoài cười cười: "Ta luôn cảm thấy, nếu Nguyên Trinh là nam nhi, nhập sĩ làm quan cai trị thiên hạ, nhất định là phúc của bá tánh thiên hạ."
"Đồ ngốc, nếu như thế, ta sẽ không tìm được A Hoài của ta." Triệu Uyển Như rút tay ra, đầu ngón tay vẽ loạn trên ngực nàng, thưởng thức tóc mai.

"Nếu nàng không tìm thấy ta, ta sẽ tới tìm nàng." Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khoé mắt nàng, hôn lên má nàng.

Không chờ nàng kịp nói chuyện, liền bế nàng lên: "Ngày ngày tìm nàng, đêm đêm tìm nàng, nàng chạy không thoát đâu!"
Chỉ lo xao động trong lòng, đã quên vết thương dưới đầu gối, trong lúc nhấc chân, đầu gối truyền đến đau nhức, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cũng may nàng là người tập võ, không đến mức quăng ngã kiều thê trong lòng.

Triệu Uyển Như ôm lấy cổ nàng, thoát khỏi vòng tay nàng đi xuống, kinh ngạc hỏi: "Còn nói nàng không sao?"
"Có phải hắn cho nàng ăn cái gì, hạ độc nàng rồi không." Triệu Uyển Như lo lắng sờ soạng khắp người nàng, lại sờ lên mạch đập trên cổ tay nàng.

Lý Thiếu Hoài thấy nàng nôn nóng như vậy, ngoéo mũi nàng một cái, cười to: "Nàng quên rồi sao, ta là đại phu, thuốc độc sao có thể qua mắt ta?"
Nàng thái độ không thèm để ý làm Triệu Uyển Như khẽ cau mày, hung hăng dẫm lên chân nàng một cái: "Nàng cố ý!"
"Chuyện ở phủ Tri châu Đường Châu nàng đã quên rồi sao?"

"Oan uống quá!" Lý Thiếu Hoài bĩu môi.

Chuyện ở phủ Chu Thông kia là do nàng tin tưởng Chu Thanh Y, không có phòng bị nên mới trúng chiêu: "Ta không sao cả, chỉ là hôm nay lúc gặp được Tam Lang Đinh gia đầu gối bị đụng trúng một cái."
Nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, xoa đầu gối mình, ủy khuất ba ba nói: "Nói chuyện với Đinh Thiệu Văn nửa ngày, về đây lại nói chuyện với nàng tới nửa đêm, ta cũng quên, còn chưa xem vết thương nữa!"
Triệu Uyển Như lòng như lửa đốt ngồi xổm xuống, ra vẻ muốn kéo quần nàng.

Lý Thiếu Hoài vội đứng dậy lui về sau một bước, nói: "Từ từ, ta tự làm..." Có vẻ xấu hổ.

"Ngồi yên!" Ra lệnh.

"Ò." Vâng lời.

Quần dài được cuốn lên tới đùi, đầu gối bên chân phải bị bầm sưng lên một cục to.
"Còn nói không sao!"
"Không sao thật mà, vết thương này cũng không có gì nghiêm trọng, để vài ngày sẽ tự lành lại." Lý Thiếu Hoài nhún vai, nói: "Lúc còn nhỏ ta bị thế này rất nhiều.

Tự mình học y thì phải biết xem thảo dược, đi hái thuốc, hái thuốc phải leo lên núi, vết thương trên tay ta cũng là vì vậy." Nàng thoải mái kể lại, nhẹ nhàng như chuyện xưa của người khác.

Triệu Uyển Như nghe xong lại đau lòng muốn chết.

Hai nàng một người được nuôi dưỡng ở nơi tường cao khuê phòng, một người lại sống nơi đạo quan núi sâu.

Tuy không được nhung lụa như nơi tường cao, nhưng nàng cũng không bị nhiều lễ giáo trói buộc như vậy.

Nàng mang thuốc trị thương lấy từ đại nội ra, may mà từ lúc trọng sinh đến nay nàng đã dự trù đối phó với tất cả tình huống xấu nhất, luôn mang thuốc trị thương và thuốc giải độc theo bên người.

"Chuyện của Đinh Thiệu Văn để sau hẳn nói, nàng vừa nói nàng gặp Đinh Thiệu Nhân?" Vừa giúp nàng thoa thuốc, vừa dò hỏi.

Lý Thiếu Hoài gật đầu: "Tên nô tài kia gọi hắn là Tam Lang, xem ra là vậy."
Bàn tay ngọc của Triệu Uyển Như run lên một cái, trong lòng cả kinh, lẩm bẩm nói: "Nhân quả luân hồi, chẳng lẽ là dự báo?"
Triệu Uyển Như bất an cau lại hàng mi thon.

Ánh mắt đột nhiên trở nên đáng sợ.

Nếu đời này hắn còn dám động tâm tư gì, nàng sẽ không lấy một chân hắn đơn giản như vậy!
Lý Thiếu Hoài hươu hươu tay trước mặt nàng, hỏi: "A Trinh, nàng làm sao vậy?"
"A Hoài, sau này không được qua lại với phủ Tham chính...!Ít nhất là trước khi nàng làm quan."
Lý Thiếu Hoài chớp chớp mắt không cần suy nghĩ liền đáp: "Được."
"Nàng không hỏi ta lý do sao..." Lý Thiếu Hoài đồng ý quá nhanh, quá mức vâng lời, ngược lại làm nàng lo lắng.

Giai đoạn trước Đinh Vị làm quan hết sức cẩn thận, thật sự là mưu phúc vì bá tánh, lại dựa vào Hoàng hậu đang được Hoàng đế hết mực sủng ái, nên đường làm quan rộng mở.

Trưởng tử của hắn cũng được mọi người xem là nhân tài kiệt xuất.

Người như vậy, hẳn là không ai cảm thấy kết giao với họ không tốt.

"Nguyên Trinh nói, tất nhiên là muốn tốt cho ta.

Nguyên Trinh là người Đông Kinh, xuất thân sĩ hoạn, những chuyện trên quan trường nàng hiểu biết hơn ta nhiều, cho nên ta không hỏi, một là tín nhiệm, hai là..."
"Ta không muốn làm Nguyên Trinh khó xử."
Lý Thiếu Hoài tâm tư tỉ mỉ, kiếp trước cũng là như thế.

Chính vì người này cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, mới làm nàng từng bước hãm sâu.

Hãm sâu vào tình, vì tình khốn đốn.

Lại vì yêu quá sâu đậm, mà mất đi lý trí, lạc mất chính mình.

Trên giường, hai người dựa sát vào nhau.

Một người tựa vào gối nhẹ nhàng lật sách xem, một người khác lười biếng nằm cuộn trong lòng nàng, nhắm mắt an nhiên.

Mùi đàn hương thoang thoảng toả ra từ chiếc bàn bên cạnh, quấn quanh những thân cột gỗ lê, bay lên xà ngang trên phòng.

"Hiện giờ nàng đã có thể nói, Đinh Thiệu Văn tìm nàng rốt cuộc là có việc gì?"
Trong tay còn một trang giấy chuẩn bị lật qua, trang giấy và bàn tay nàng dừng lại giữa quyển sách đang mở.

Bàn tay còn trắng hơn cả trang giấy làm bằng lanh trắng nàng đang lật.

"Hắn...!nói Trưởng công chúa có ý với ta, muốn ta làm phò mã, cho nên mới đến tìm Quan gia phê chuẩn cho đạo sĩ cũng được dự thi."
Người đang gối lên đùi Lý Thiếu Hoài chậm rãi mở mắt ra, hỏi: "Trưởng công chúa?"
"Hắn còn nói, là ta dụ dỗ Trưởng công chúa, hắn thấy tên dự thi của ta ở Lễ Bộ, muốn ta rút khỏi cuộc thi rời Đông Kinh."
Triệu Uyển Như bò dậy, chống người lên đối diện Lý Thiếu Hoài: "Hắn nói chính là Trưởng công chúa?"
Lý Thiếu Hoài đảo mắt một vòng, nói: "Hắn chỉ nói là công chúa, ta cũng chỉ quen biết Trưởng công chúa, hơn nữa Nguyên Trinh cũng đã nói với ta."
Triệu Uyển Như thở phào một hơi, Lý Thiếu Hoài đã nghe ý của Đinh Thiệu Văn thành Trưởng công chúa.

Đinh Thiệu Văn vốn không biết nàng chưa từng tiết lộ thân phận với Lý Thiếu Hoài.

"Vậy nàng trả lời hắn thế nào?"
"Đương nhiên là ta nói không muốn.

Lại nói ta vốn không thích Trưởng công chúa kia, cũng không muốn làm Phò mã đô úy gì.

Hắn muốn làm, thì cho hắn làm đi."
"Nàng..." Triệu Uyển Như sửng sốt, cau mày, nhịn xuống xúc động muốn véo lỗ tai nàng, nói: "Cái gì là hắn muốn làm, thì cho hắn làm?"
Nàng là đang đẩy vợ cho người khác có biết không.

Người khác không biết, nhưng trong lòng Triệu Uyển Như hết sức rõ ràng, Đinh Thiệu Văn kia nếu làm phò mã, cũng chỉ làm phò mã của Huệ Ninh công chúa.

"Trưởng công chúa tính tình hiền hậu, mà Điện Soái này tuấn tú lịch sự gia thế cũng tốt, thật sự là rất xứng đôi."
"A Hoài, nàng phải nhớ kỹ, tri nhân tri diện bất tri tâm."
"Cái này ta biết.

Mặc dù hôm nay lúc nào hắn cũng tỏ ra lễ phép hiền hoà, nhưng lòng dạ quá sâu, có đôi khi, ta giống như nhìn không thấu." Lúc Lý Thiếu Hoài bắt gặp ánh mắt Triệu Uyển Như, trong lòng hơi chấn động.

Lòng dạ sâu, còn có người trước mặt.

Đôi mắt A Trinh, thâm thúy như dòng suối không thấy đáy.

Lý Thiếu Hoài biết, thoạt nhìn bên ngoài tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong sóng ngầm mãnh liệt.

Nguyên Trinh đang nghĩ gì, đang suy tính cái gì đây?
"Lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không." Triệu Uyển Như vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt lạnh băng của Lý Thiếu Hoài.

Lý Thiếu Hoài chớp con ngươi sạch sẽ thấu triệt, gật đầu nói: "Hại người chính là hại mình, không ai thoát khỏi luật nhân quả."
Đầu ngón tay theo mặt nàng trượt xuống, dần dần cảm thấy buồn ngủ, cựa mình rúc vào lòng nàng, ngửi mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người nàng, hưởng thụ ấm áp trong lòng nàng.

Lý Thiếu Hoài đột nhiên nhớ tới một việc, buông sách nói: "Hôm nay ta không chỉ gặp Tam Lang ở Đinh phủ, mà còn gặp Tứ Lang, Đinh Thiệu Đức."
"Hắn thế nào?"
"Một thiếu niên sạch sẽ!"
"Có phải là rất giống nàng, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thật sự là một thiếu niên xinh đẹp."
Lý Thiếu Hoài nắm tay đặt lên môi đỏ, khẽ ho khan hai cái, nói: "Nhưng ta nghe người ta nói hắn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại còn ăn chơi trác táng."
"Ừm, người ở Đông Kinh đều nói hắn như vậy."
"Hắn..." Lý Thiếu Hoài khẽ nhướng mày, đè thấp giọng nói: "Phụ thân của Nhị sư tỷ, chuẩn bị gả tỷ ấy cho hắn."
Lý Thiếu Hoài cảm thấy y phục trên người đột nhiên bị nhíu chặt.

"Nàng lại muốn xen vào việc của người khác?"
"Đây không phải việc của người khác.

Lần trước sư phụ gửi thư bảo ta chăm sóc sư tỷ, nói vậy hẳn là vì việc này."
"Hôm đó ta đến gặp sư tỷ, nàng đã khóc kể lại với ta.

Nói là Đinh gia bốn đứa con trai, cố tình chọn đứa con vợ lẽ kém cỏi nhất.

Mặc dù ta chưa bao giờ để ý chuyện trưởng lẽ, nhưng mà ta thấy Đinh Thiệu Đức kia, thật sự không tốt."
"Sư tỷ chỉ muốn gả cho con trưởng Đinh Thiệu Văn, nhưng Đinh Thiệu Văn lại là người được chọn làm phò mã..."
Bàn tay đang siết chặt hơi buông ra, y phục xuất hiện nếp nhăn.

"Cô ấy muốn gả cho Đinh Thiệu Văn?"
"Nhưng chuyện hôn nhân xưa nay đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, A Hoài định giúp nàng thế nào, chẳng lẽ lại đến Tiền phủ cầu hôn, cướp tân nương?"
"Lại?"
Lời Triệu Uyển Như nói làm Lý Thiếu Hoài cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghi ngờ hỏi lại.

- Hết chương 32 -.

Chapter
1 Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2 Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3 Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4 Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5 Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6 Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7 Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8 Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9 Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10 Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11 Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12 Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13 Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14 Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15 Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16 Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17 Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18 Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19 Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20 Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21 Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22 Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23 Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24 Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25 Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26 Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27 Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28 Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29 Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30 Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31 Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32 Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33 Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34 Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35 Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36 Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37 Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38 Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39 Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40 Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41 Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42 Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43 Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44 Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45 Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46 Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47 Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48 Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49 Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50 Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51 Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52 Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53 Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54 Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55 Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56 Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57 Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58 Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59 Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60 Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61 Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62 Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63 Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64 Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65 Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66 Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67 Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68 Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69 Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70 Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71 Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72 Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73 Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74 Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75 Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76 Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77 Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78 Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79 Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80 Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81 Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82 Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83 Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84 Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85 Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86 Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87 Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88 Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89 Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90 Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91 Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92 Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93 Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94 Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95 Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96 Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97 Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98 Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99 Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100 Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101 Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102 Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103 Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104 Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105 Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106 Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107 Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108 Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109 Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110 Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111 Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112 Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113 Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114 Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115 Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116 Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117 Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118 Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119 Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120 Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121 Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122 Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123 Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124 Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125 Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126 Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127 Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128 Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129 Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130 Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131 Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132 Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133 Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134 Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135 Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136 Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137 Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138 Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139 Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140 Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141 Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142 Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143 Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144 Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145 Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146 Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147 Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148 Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149 Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150 Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151 Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2
Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3
Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4
Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5
Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6
Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7
Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8
Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9
Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10
Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11
Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12
Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13
Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14
Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15
Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16
Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17
Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18
Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19
Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20
Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21
Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22
Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23
Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24
Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25
Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26
Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27
Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28
Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29
Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30
Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31
Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32
Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33
Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34
Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35
Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36
Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37
Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38
Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39
Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40
Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41
Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42
Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43
Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44
Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45
Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46
Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47
Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48
Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49
Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50
Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51
Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52
Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53
Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54
Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55
Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56
Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57
Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58
Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59
Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60
Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61
Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62
Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63
Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64
Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65
Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66
Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67
Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68
Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69
Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70
Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71
Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72
Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73
Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74
Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75
Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76
Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77
Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78
Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79
Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80
Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81
Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82
Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83
Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84
Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85
Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86
Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87
Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88
Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89
Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90
Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91
Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92
Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93
Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94
Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95
Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96
Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97
Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98
Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99
Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100
Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101
Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102
Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103
Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104
Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105
Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106
Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107
Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108
Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109
Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110
Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111
Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112
Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113
Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114
Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115
Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116
Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117
Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118
Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119
Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120
Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121
Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122
Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123
Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124
Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125
Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126
Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127
Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128
Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129
Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130
Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131
Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132
Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133
Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134
Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135
Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136
Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137
Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138
Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139
Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140
Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141
Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142
Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143
Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144
Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145
Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146
Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147
Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148
Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149
Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150
Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151
Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn