Chương 26-3: Nhất định phải thoải mái 3

Tô phu nhân ở trong phòng nôn nóng, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng la rung trời.

"Có thích khách! Có thích khách!!"

"Đại tiểu thư bị đâm! Mau kêu đại phu!"

"Đại tiểu thư ——"

Tô phu nhân nghe đến đó, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, đôi mắt trợn tròn, ánh mắt bóng lưỡng.

Lúc này có nha hoàn chạy tới gõ cửa "cộc cộc cộc", ở bên ngoài hét to: "Phu nhân! Không tốt không tốt! Đại tiểu thư bị đâm! Ngài mau đi xem một chút ạ!"

Tô phu nhân làm bộ khiếp sợ, áp chế phấn khích trong lòng mình, đột nhiên khóc huhu: "Cái gì? Con gái cưng của ta! Mau, đi, mau đi xem một chút!"

Tô phu nhân chạy ra cửa phòng thì thấy được Lục Y, Lục Y dùng khăn tay che mặt, hai vai run rẩy tựa như khóc cực kỳ thảm thiết, trong miệng kêu: "Tiểu thư! Tiểu thư —— tiểu thư ——"

Tô phu nhân vội vàng tiến lên, thử nói: "Lục Y, tiểu thư nhà ngươi đâu?"

Lục Y vẫn dùng khăn tay che mặt, tiếng nói thê lương: "Tiểu thư...... Tiểu thư...... Phu nhân, tiểu thư sợ là không xong rồi......"

Nàng ấy nói như vậy thì khóe miệng Tô phu nhân cũng phải nhếch lên, cực lực khắc chế, cũng theo Lục Y khóc hu hu.

Lục Y dùng khăn tay che lại mặt mình, thật ra đều không phải là đang khóc mà là sợ bản thân cười thành tiếng.

Hiện giờ tiểu thư nhà nàng ấy vốn không ở trong phòng mà là đi dịch quán. Lục Y ở chỗ này kéo dài thời cơ, tiểu thư nói, để nàng ấy bám sát Tô phu nhân.

Lục Y sợ chính mình lòi ra, bởi vậy dùng khăn tay che mặt mình lại, Tô phu nhân không nghi ngờ gì cả, còn tưởng rằng Lục Y khóc đau thương.

Mặt mày Tô phu nhân hớn hở, nhưng tiếng lao xao đột ngột ập đến, ngôi nhà cũ vốn đang lộn xộn của nhà họ Tô bỗng nhiên sáng lên. Một toán binh lính từ bên ngoài xông vào, trực tiếp xông qua cửa nhà họ Tô mà không thèm để ý đến nhà sau.

Tô phu nhân hoảng sợ: "Làm càn! Các ngươi là người nào?"

Bà ta vừa mới dứt lời thì đã thấy được người mang binh, không phải người khác mà đúng là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du!

Tiết Trường Du lạnh mặt, thản nhiên vẫy tay: "Áp lên."

Tô phu nhân lắp bắp kinh hãi, trong lòng hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn ngang ngạnh: "Làm cái gì!? Lão gia nhà ta chính là Thừa tướng! Các ngươi làm cái gì! Nếu bắt người, dù sao cũng phải có công văn! Có cái đạo lý!"

Tiết Trường Du lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào.

Tô phu nhân nghe thấy một giọng trong trẻo, du dương khẽ nói: "Thông đồng với địch bán nước, có tính là không đạo lý hay không?"

Nàng vừa dứt lời, Tô phu nhân sợ tới mức "A ——" một tiếng kêu to, suýt nữa ngồi dưới đất, trừng lớn mắt tựa như gặp quỷ.

Đúng rồi, giống như gặp quỷ!

Giọng nói trong trẻo dễ nghe kia vốn là của Tô Hoài Cẩn đã chết thế nhưng nàng chậm rãi từ trong đám người đi ra, bước chân cực kỳ nhàn nhã, tiếng nói cực kỳ bình tĩnh, dáng vẻ không loạn chút nào.

Tô phu nhân sợ không nhẹ, môi run run, nhất thời không dám nói lời nào.

Tô Hoài Cẩn lấy ra túi thơm bên người công chúa nước Thương Dương, trình nó lên và cười thật dịu dàng: "Mặt mũi của phu nhân thật lớn, Yến Vương tự mình tới bắt bà cũng coi như là hết sức vinh quang rồi."

Tô phu nhân vốn còn muốn chống chế nhưng thấy Tô Hoài Cẩn lấy túi thơm thì lập tức hiểu ra, công chúa nước Thương Dương thất bại, tuyệt đối khai mình ra..

Tô phu nhân còn muốn giảo biện, lập tức khóc lóc: "Con gái ngoan, con gái ngoan nghe ta nói, túi thơm thơm kia, túi thơm không phải của ta, là ta......"

"Lại là bà vứt có phải thế không?"

Bà ta còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã cực kỳ hiểu rõ gốc rạ tiếp theo, cười nói: "Lời này không cần phải nói, nếu muốn nói thì chờ vào Đại Lý Tự rồi nói đi!"

Tô phu nhân nghe đến đó thì hai chân nhũn ra, cuối cùng cũng không nhịn nữa, "rầm" một tiếng ngồi ở trên mặt đất, gần như là nằm liệt.

Binh lính tiến lên bắt người, Tô phu nhân còn muốn chống cự, hô to: "Ta...... Ta chính là thê tử của Thừa tướng, ta là thê tử của đương kim Thừa tướng!"

Chỉ là bất kể Tô phu nhân la to thế nào thì binh lính tất nhiên sẽ không tha cho bà ta, hơn nữa Tiết Trường Du đã sớm không vừa mắt với bà mẹ kế này của Cẩn Nhi, về công về tư thì đều nên xả cơn giận này mới được.

Tiết Trường Du cực kỳ không không kiên nhẫn phất tay, Phùng Bắc lập tức sai người bịt miệng Tô phu nhân lại, trong nháy mắt nhà họ Tô lập tức yên tĩnh hẳn.

Công chúa nước Thương Dương muốn ngầm chiếm mạch ngọc, không nghĩ đến vừa mất cả chì lẫn chài, một chút cuối cùng cũng không vớt vát được mà còn nhận tội việc vỡ đê của nước Thương Dương.

Không chỉ như vậy, cuối cùng còn khai Tô phu nhân ra, quả nhiên chuyện này không chê là lớn.Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đều có thể nói là thu hoạch khá tốt, Tiết Trường Du thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đặc sứ, bắt chẹt nhược điểm của nước Thương Dương, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.

Mà Tô Hoài Cẩn đâu dựa vào cơ hội này, tất nhiên có thể giải quyết bà mẹ kế Tô phu nhân không có gì lại ăn no gây chuyện này, không chỉ như vậy, còn thu hoạch việc hệ trọng thứ năm.

Lần này việc hệ trọng thứ năm, vẫn cứ cho thêm 6 điểm bất kỳ, lại còn kích hoạt thêm một thuộc tính mới—— vận may cấp một.

Tô Hoài Cẩn có chút không rõ, vận may là có ý tứ gì? Chẳng lẽ cùng may mắn không phải một ý sao?

Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn có tổng cộng các thuộc tính dung nhan, dáng vẻ, mị lực, may mắn, khổ sở, uy nghi, bạc triệu cùng vận may, tính sơ qua đã thêm được tám thuộc tính.

Nhưng sau khi thăng lên việc hệ trọng thứ năm, số điểm cộng thêm vẫn chỉ được cộng sáu điểm nên nếu phân đều thì chưa đủ.

Tô Hoài Cẩn nghĩ hệ thống là đồ ngốc, mị lực luôn chỉ nhìn về phía Tiết Trường Du, chuyện này thật sự quá tệ. Tuy rằng Tô Hoài Cẩn cảm thấy không có tác dụng gì quá lớn nhưng chỉ số quá thấp, cũng không dùng tốt lắm vẫn cần lên cao một ít.

Hiện giờ may mắn đã cấp tám, quả thực là may mắn tới cực hạn. Tô Hoài Cẩn cảm thấy lần này cũng không cần thăng may mắn vì thế ở bạc triệu tăng thêm một điểm, tiền tài tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Ngoài phần thưởng vận may mới mở, chọn một cái, tuy không biết là cái gì nhưng cũng phải thêm hai cấp trở lên, chỉ cần cái này còn cấp một thì khiến Tô Hoài Cẩn thoạt nhìn thật sự không vui.

Vì thế dư lại bốn điểm nâng cấp, Tô Hoài Cẩn dự định dốc hết vốn của mình một hơi đều đập vào mị lực, như vậy sẽ không sợ mị lực phun bậy lên Tiết Trường Du nữa.

Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đấy thì không khỏi cười cười, nghĩ thầm chính mình vì cái này cũng coi như là khổ công.

【 hệ thống: Tùy ý thêm điểm, có hiệu lực 】

【 hệ thống: Dung nhan cấp hai, dáng vẻ cấp hai, mị lực cấp sáu, may mắn cấp tám, khổ sở cấp hai, uy nghi cấp ba, bạc triệu cấp hai, phúc khí cấp hai.】

【 hệ thống: Việc thêm điểm không thể được đặt lại, vui lòng thêm chúng cẩn thận】

Tô Hoài Cẩn thêm thành công, lần này mị lực thêm vào cũng không có đòn chí mạng nào phát sinh giống lần trước nhưng cấp sáu thoạt nhìn đã rất khó lường rồi.

Tô Hoài Cẩn chỉ là vì để mị lực không tùy tiện rò rỉ mà thôi, cảm giác cũng đủ dùng rồi, này quả thực là biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn hạ.

Bởi vì Tô phu nhân bị bắt, đây chính là chuyện lớn của nhà họ Tô, bởi vậy Tô Hoài Cẩn cần phải trở lại kinh thành một chuyến. Tối hôm trước qua loa thu dọn một lần, sáng ngày thứ hai phải khởi hành, ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.

Tô Hoài Cẩn được Lục Y đỡ từ trong phòng ra ngoài, Tô Thần Tô Ngọ bởi vì là thân tín của Tô Hoài Cẩn cho nên cũng cùng đi theo Tô Hoài Cẩn trở lại kinh thành.

Tô Thần nói: "Tiểu thư, xe ngựa đã bị chuẩn bị xong."

Tô Ngọ nói: "Tiểu thư, Thủy công tử đích thân tới tiễn."

Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Không còn sớm nữa, khởi hành thôi, trên đường đi nhanh mau chút."

Tô Thần Tô Ngọ nhanh chóng cung kính vâng lời, mọi người cùng nhau ra tới cổng lớn nhà cũ, quả nhiên đã nhìn thấy Thủy công tử Thủy Tu Bạch đã ở cửa chờ.

Thủy Tu Bạch nhìn thấy Tô Hoài Cẩn ra tới, cười chắp tay: "Nghe nói nha đầu hôm nay phải hồi kinh, ta đặc biệt tới tiễn."

Tô Hoài Cẩn cười cười: "Đa tạ Thủy đại ca."

Thủy Tu Bạch: "Hẳn là lần này muội trở về cũng là chuyện tốt, sức khỏe muội không tốt, nơi nhỏ này không thoải mái bằng trong kinh đâu."

Tô Hoài Cẩn nói: "Ngày khác Thủy đại ca tới kinh thành buôn bán nhất định phải tới Tô phủ, để cho Hoài Cẩn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, không chừng còn có thể trùng hợp gặp được gia huynh hồi kinh."

Thủy Tu Bạch cười nói: "Đúng rồi, nếu có cơ hội, ta nhất định tiến đến quấy rầy, chỉ sợ nha đầu cùng đại ca muội ghét bỏ ta."

Hai người nói nói cười cười, Tô Hoài Cẩn thấy không thể dừng nữa mới chuẩn bị đi, ngay sau đó nói cùng Thủy Tu Bạch: "Thủy đại ca, Hoài Cẩn về kinh thành, người không ở nhà cũ, mạch ngọc cũng chưa khai thác toàn bộ, dư lại làm phiền Thủy đại ca giúp đỡ một ít."

Thật ra chuyện này Tô Hoài Cẩn đã đi tìm Thủy Tu Bạch, Thủy Tu Bạch tất nhiên hiểu nhà cũ họ Tô không nhiều người của Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn sợ sau khi đi thì không ai có thể kiềm chế bọn họ, nhưng cũng không thể không trở lại kinh thành, bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui đành phải làm phiền Thủy Tu Bạch.

Thủy Tu Bạch xác thật có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng Tô Hoài Cẩn, tận lực giúp đỡ.

Thủy Tu Bạch chắp tay: "Mau lên xe thôi, không còn sớm nữa chỉ sợ sẽ trễ, trên đường phải đuổi theo vất vả."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, chia tay cùng Thủy Tu Bạch. Lục Y nhẹ nhàng buông màn xe xuống, Tô Thần Tô Ngọ cũng cáo từ Thủy Tu Bạch, hạ lệnh khởi hành, một chiếc xe ngựa đuổi theo một chiếc xe ngựa, xa xa đi phía trước.

Lục Y nhẹ nhàng vén màn lên, nhìn ra bên ngoài ngay sau đó cười hai tiếng.

Tô Hoài Cẩn nói: "Cười cái gì?"

Lục Y lúc này mới buông mành, thấp giọng nói: "Tiểu thư, Thủy công tử còn đứng chỗ đó, không đi!"

Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đừng cậy mạnh, ngồi xuống, cẩn thận kẻo ngã đấy."

Lục Y cười nói: "Lục Y vẫn phải thương tiểu thư, Lục Y cũng không thể ngã được."

Nàng ấy nói xong đã nhanh ngồi xuống.

Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, chẳng qua cũng chưa nói cái cả.

Lục Y nghĩ nghĩ, lại cười rộ lên: "Tiểu thư, người nói...... Là thủy công tử tốt một chút hay là Tứ hoàng tử tốt một chút?"

Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Y, ngay sau đó nói: "Nha đầu này, lại ba hoa rồi."

Lục Y nói: "Tiểu thư, thật thật mà! Thủy công tử nho nhã lễ độ, săn sóc quan tâm, Tứ hoàng tử thì......"

Nàng ấy nói tới đây mới ngập ngừng một chút.

Tô Hoài Cẩn có chút tò mò: "Tứ hoàng tử như thế nào?"

Lục Y lnói: "Tứ hoàng tử tuấn dật thoát trần, khí độ bất phàm, hơn nữa lập được nhiều công trạng trong triều đình, ngày nào đó chắc chắn làm nên chuyện. Đối với tiểu thư mà nói, thật sự là khó nói không nên lời."

Lục Y nói như vậy, nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu theo Lục Y thì vẫn là Tứ hoàng tử cao hơn một bậc."

Tô Hoài Cẩn cười một tiếng: "Ồ? Cao hay không cao một bậc, tiểu nha đầu như em có thể nhìn ra được?"

Lục Y lập tức nói: "Nhìn ra được, nhìn ra được, xem rõ ràng chính xác, rành mạch!"

Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng nàng ấy muốn nói gì, nghiêm túc như thế thì nghe Lục Y tiếp tục nói: "Tứ hoàng tử càng anh tuấn hơn một ít!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, một miệng trà suýt nữa sặc chính mình, còn tưởng rằng Lục Y nhìn ra môn đạo cao thâm nào đó, thì ra chỉ là...... Xem mặt.

Lục ý nói với giọng chân thành: "Thật sự!"

Tô Hoài Cẩn không hề trả lời nàng sau đó nhặt một quyển sách chuẩn bị ở trên xe ngựa giết thời gian.

Lúc này đây, thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa, Lục Y kỳ quái vén màn xe lên xem, lập tức kinh ngạc: "Tiểu thư! Là đội ngũ của Tứ hoàng tử!"

Tô Hoài Cẩn theo màn xe trông ra, quả nhiên là đội ngũ Tiết Trường Du hồi kinh, đội kỵ mã ngay ngắn trật tự, còn có vài chiếc xe áp giải phạm nhân nước Thương Dương.

Tiết Trường Du mặc một thân vương bào màu đen, đầu đội vương mũ màu đen, thắt lưng ngọc bốn ngón quanh eo và đeo một thanh kiếm ở thắt lưng, cưỡi trên một con tuấn mã màu mận chín, cả người quả nhiên khí chất xuất trần. Nếu luận dung mạo thì nam tử trong thiên hạ này tuyệt không ai bằng hắn.

Tiết Trường Du một hàng ra roi thúc ngựa, lướt qua xe ngựa của Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng bọn họ muốn lướt qua nên không để người dừng xe xuống dưới.

Bên kia Tiết Trường Du không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới đuổi kịp tới, đội ngũ bọn họ vốn tính sau giờ ngọ khởi hành, nào biết Phùng Bắc sau khi nghe ngóng nói là Tô cô nương đã khởi hành, bởi vậy Tiết Trường Du lập tức hạ lệnh khởi hành.

Tiết Trường Du thật vất vả chạy tới, sao có thể lướt qua được. Hắn một bàn tay lôi kéo cương ngựa, một bàn tay đặt ở hàm thiếc và dây cương. Lúc chạy song song với xe ngựa với Tô Hoài Cẩn, hắn nhẹ nhàng nới lỏng dây cương cho ngựa chạy chậm lại..

Tiết Trường Du cười cười, cười dịu dàng như nước, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, tràn ngập từ tính: "Thật trùng hợp, Cẩn Nhi đây là về kinh thành à?Vậy chúng ta vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi."

Tô Hoài Cẩn: "......"

Mí mắt của Tô Hoài Cẩn nhảy loạn, "thật trùng hợp" đã trở thành câu cửa miệng của Yến Vương, Tiết Trường Du cũng thật là một tay cừ khôi trùng hợp

Chapter
1 Chương 1: Mỹ Đức
2 Chương 2: Dục Hỏa Trùng Sinh
3 Chương 3: Một lòng say mê
4 Chương 4: Thanh Mai Trúc Mã
5 Chương 5: Tranh đấu gay gắt
6 Chương 6: Mặt dày mày dạn?
7 Chương 7: Từ hôn
8 Chương 8: Vòng tay hồng ngọc
9 Chương 9: Quá khứ
10 Chương 10: Mị lực cấp một
11 Chương 11: Vui sướng không thôi
12 Chương 12: Thiếu
13 Chương 13: Giáng một đòn cảnh cáo
14 Chương 14: Lời thề
15 Chương 15: Có thể có lợi
16 Chương 16: Ngồi xuống
17 Chương 17: Làm chủ
18 Chương 18: Trời đất tạo nên
19 Chương 19: Sánh bằng sao?
20 Chương 20: Thiếu
21 Chương 21: Sánh bằng sao?
22 Chương 22: Ân nhân cứu mạng
23 Chương 23: Chắn đao 1
24 Chương 23-2: Chắn đao 2
25 Chương 23-3: Chắn đao 3
26 Chương 24: Mạch ngọc
27 Chương 24-2: Mạch Ngọc 2
28 Chương 24-3: Mạch Ngọc 3
29 Chương 25: Thâm tình cưng chiều
30 Chương 25-2: Thâm tình cưng chiều
31 Chương 25-3: Thâm tình cưng chiều
32 Chương 26: Nhất định phải thoải mái
33 Chương 26-2: Nhất định phải thoải mái 2
34 Chương 26-3: Nhất định phải thoải mái 3
35 Chương 27: Đại nghĩa diệt thân
36 Chương 27-2: Đại nghĩa diệt thân 2
37 Chương 27-3: Đại nghĩa diệt thân 3
38 Chương 28: Nhanh chân đến trước
39 Chương 28-2: Nhanh chân đến trước 2
40 Chương 28-3: Nhanh chân đến trước 3
41 Chương 29: Cầu hôn
42 Chương 29-2: Cầu hôn 2
43 Chương 29-3: Cầu hôn 2
44 Chương 30: Tai thính cấp một
45 Chương 30-2: Tai thính cấp một 2
46 Chương 30-3: Tai thính cấp một
47 Chương 31: Bánh bao thịt (1)
48 Chương 31-2: Bánh bao thịt (2)
49 Chương 31-3: Bánh bao thịt (3)
50 Chương 32: Trả lại gấp đôi
51 Chương 33: Lại lập công lớn
52 Chương 34: Không thể cười
53 Chương 35: Việc hệ trọng thứ bảy
54 Chương 36: Mắt sáng cấp ba
55 Chương 37: Môn khách
56 Chương 38: Mắt đi mày lại
57 Chương 39: Cam tâm tình nguyện
58 Chương 40: Lưỡng tình tương duyệt
59 Chương 41: Đến gần
60 Chương 42: Bé ngoan
61 Chương 43: Không xứng
62 Chương 44: Cố ý
63 Chương 45: Một vài thủ đoạn
64 Chương 46: Hôn sự
65 Chương 47
66 Chương 48
67 Chương 49: Vu nữ
68 Chương 50: Chó cùng rứt giậu
69 Chương 51: ""Làm nũng"
70 Chương 52: Say rượu
71 Chương 53: Phúc khí cấp năm
72 Chương 54: Mù
73 Chương 55: Hỉ mạch
74 Chương 56: Vương phi
75 Chương 57: Tiệc cưới
76 Chương 58: Gắn bó keo sơn
77 Chương 59: Vòng ngọc bị nứt
78 Chương 60: Bãi tha ma
79 Chương 61: Nhường ngôi
80 Chương 62: Lại?
81 Chương 63: Nhiệm vụ mới
82 Chương 64: Bí mật
83 Chương 65: Sinh non
84 Chương 66: Thư nhận tội
85 Chương 67: Tập tranh
86 Chương 68: Bên hoa dưới trăng
87 Chương 69: Chữa trị có hiệu lực
88 Chương 70: Nhổ
89 Chương 71: Cậu bé ăn xin
90 Chương 72: Gặp trực tiếp
91 Chương 73: Phóng hỏa
92 Chương 74: Độc sủng hậu cung
93 Chương 75: Trả thù
94 Chương 76: Nịnh thần
95 Chương 77: Tặng
96 Chương 78: Hoàng hậu giám quốc
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1: Mỹ Đức
2
Chương 2: Dục Hỏa Trùng Sinh
3
Chương 3: Một lòng say mê
4
Chương 4: Thanh Mai Trúc Mã
5
Chương 5: Tranh đấu gay gắt
6
Chương 6: Mặt dày mày dạn?
7
Chương 7: Từ hôn
8
Chương 8: Vòng tay hồng ngọc
9
Chương 9: Quá khứ
10
Chương 10: Mị lực cấp một
11
Chương 11: Vui sướng không thôi
12
Chương 12: Thiếu
13
Chương 13: Giáng một đòn cảnh cáo
14
Chương 14: Lời thề
15
Chương 15: Có thể có lợi
16
Chương 16: Ngồi xuống
17
Chương 17: Làm chủ
18
Chương 18: Trời đất tạo nên
19
Chương 19: Sánh bằng sao?
20
Chương 20: Thiếu
21
Chương 21: Sánh bằng sao?
22
Chương 22: Ân nhân cứu mạng
23
Chương 23: Chắn đao 1
24
Chương 23-2: Chắn đao 2
25
Chương 23-3: Chắn đao 3
26
Chương 24: Mạch ngọc
27
Chương 24-2: Mạch Ngọc 2
28
Chương 24-3: Mạch Ngọc 3
29
Chương 25: Thâm tình cưng chiều
30
Chương 25-2: Thâm tình cưng chiều
31
Chương 25-3: Thâm tình cưng chiều
32
Chương 26: Nhất định phải thoải mái
33
Chương 26-2: Nhất định phải thoải mái 2
34
Chương 26-3: Nhất định phải thoải mái 3
35
Chương 27: Đại nghĩa diệt thân
36
Chương 27-2: Đại nghĩa diệt thân 2
37
Chương 27-3: Đại nghĩa diệt thân 3
38
Chương 28: Nhanh chân đến trước
39
Chương 28-2: Nhanh chân đến trước 2
40
Chương 28-3: Nhanh chân đến trước 3
41
Chương 29: Cầu hôn
42
Chương 29-2: Cầu hôn 2
43
Chương 29-3: Cầu hôn 2
44
Chương 30: Tai thính cấp một
45
Chương 30-2: Tai thính cấp một 2
46
Chương 30-3: Tai thính cấp một
47
Chương 31: Bánh bao thịt (1)
48
Chương 31-2: Bánh bao thịt (2)
49
Chương 31-3: Bánh bao thịt (3)
50
Chương 32: Trả lại gấp đôi
51
Chương 33: Lại lập công lớn
52
Chương 34: Không thể cười
53
Chương 35: Việc hệ trọng thứ bảy
54
Chương 36: Mắt sáng cấp ba
55
Chương 37: Môn khách
56
Chương 38: Mắt đi mày lại
57
Chương 39: Cam tâm tình nguyện
58
Chương 40: Lưỡng tình tương duyệt
59
Chương 41: Đến gần
60
Chương 42: Bé ngoan
61
Chương 43: Không xứng
62
Chương 44: Cố ý
63
Chương 45: Một vài thủ đoạn
64
Chương 46: Hôn sự
65
Chương 47
66
Chương 48
67
Chương 49: Vu nữ
68
Chương 50: Chó cùng rứt giậu
69
Chương 51: ""Làm nũng"
70
Chương 52: Say rượu
71
Chương 53: Phúc khí cấp năm
72
Chương 54: Mù
73
Chương 55: Hỉ mạch
74
Chương 56: Vương phi
75
Chương 57: Tiệc cưới
76
Chương 58: Gắn bó keo sơn
77
Chương 59: Vòng ngọc bị nứt
78
Chương 60: Bãi tha ma
79
Chương 61: Nhường ngôi
80
Chương 62: Lại?
81
Chương 63: Nhiệm vụ mới
82
Chương 64: Bí mật
83
Chương 65: Sinh non
84
Chương 66: Thư nhận tội
85
Chương 67: Tập tranh
86
Chương 68: Bên hoa dưới trăng
87
Chương 69: Chữa trị có hiệu lực
88
Chương 70: Nhổ
89
Chương 71: Cậu bé ăn xin
90
Chương 72: Gặp trực tiếp
91
Chương 73: Phóng hỏa
92
Chương 74: Độc sủng hậu cung
93
Chương 75: Trả thù
94
Chương 76: Nịnh thần
95
Chương 77: Tặng
96
Chương 78: Hoàng hậu giám quốc