Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang

-Con ch...!kia, tao sẽ giết mày...!hộc..

hộc...
Tám Keo ngước gương mặt nhàu nhỉ vì đau lên, ánh mắt căm hờn nhìn Ngọc Phương.

Đáp lại hắn lại là ánh mắt giễu cợt của cô, Ngọc Phương ghé sát mặt gần hắn hỏi:
-Anh nói gì tôi nghe không rõ?
-Ái ối, đau...
Tám Keo nhăn nhó, mồ lấm tấm rịn ra đầy trán, gương mặt hắn co rúm lại, bởi Ngọc Phương đã cầm lấy cán con dao cắm trên vai hắn xoay qua xoay lại.

Vừa nghịch vết thương của gã, cô vừa cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói:
-Vẫn chưa chạm trúng mạch máu lớn và dây chằng vai đâu, anh cứ yên tâm.

Giờ chúng ta có thể nói chuyện làm ăn nghiêm túc được chưa?
Tám Keo nổi cơn thịnh nộ hét to:
-Tao sẽ giết mày, con quỷ cái...
Đột nhiên cơn đau ở vai lại kéo đến, Tám Keo thấy nơi vết thương của mình trống rỗng.

Một tiếng "Vút" rít lên, tên đàn em "Răng môi lẫn lộn" đang quỳ dưới đất bị con dao xuyên qua cả chiếc điện thoại lẫn bàn tay của hắn.

Thì ra phát hiện thấy hắn lấy điện thoại định gọi cứu viện, Ngọc Phương rút luôn con dao đang cắm trên vai Tám Keo phóng thẳng không chút thương xót.

Tên đàn ôm ú ớ rên hư hừ, ôm chặt tay đau đớn.

Gã ngước mắt nhìn lên, thấy Tuấn Mã đi ra chốt cửa từ bên trong, tiện thể kê ghế ngồi chặn ngay đó.

Tên đàn em tái mặt nhìn qua đại ca Tám Keo, thấy sếp đang chịu nhục mà mình lại bất lực, gã liền cúi mặt giả vờ đau đến mức bó tay chịu trói, tránh sau này bị Tám Keo trách móc.
Ngọc Phương thả người ngồi thẳng, lưng dựa vào thành ghế, nhả từng chữ một:
-Như đã nói lúc đầu, tôi không có thời gian nhiều, nên tôi sẽ nói rất ngắn gọn.

Những sòng bạc của anh chính xác có bao nhiêu cái?
Tám Keo nén cơn đau kéo người ngã lưng vào thành ghế, lần này gã kinh hãi thật sự, cho vàng cũng không dám mở miệng chửi.

Không dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc Phương, hắn hít sâu một hơi rồi mới đáp lại:
-Mười một cái.

Cô hỏi làm gì?
Tuấn Mã nhếch môi cười, thằng già này đã đổi danh xưng qua "cô", chứng tỏ hắn hồn vía lên mây lắm rồi.

Ngọc Phương thản nhiên đáp:
-Chúng tôi muốn anh chia lại năm cái.
-Cô ...!cô...!- Tám Kéo siết chặt nắm đấm dưới bàn, mồ hôi vã ra như tắm.
Hắn cố hít sâu, nhìn quanh thấy mấy tên đàn em thân tín đều trong tình trạng trọng thương.

Lính ở bên ngoài giờ có gọi được vào thì lại càng thêm mất mặt.

Dù sao đã là người trong giang hồ, danh dự còn hơn tính mạng.

Để đám đàn em thấy mình bị một con nhóc chưa đến hai mươi đánh tơi bời hoa lá, thì số má giang hồ gầy dựng biết bao lâu cũng sẽ tan tành theo mây khói.

Một khi "mất số", chỉ có nước về quê chăn vịt chứ còn làm được gì nữa.

Suy đi tính lại, Tám Keo quyết định học theo câu "quân tử trả thù, mười năm chưa muộn", hắn đáp:
-Chuyện này...!cô có thể cho tôi về bàn bạc lại được không?
Ngọc Phương vui vẻ đáp ngay:
-Được, dù sao cũng đã muộn, tôi về trước chờ câu trả lời của anh.
Nói xong, cô lập tức đứng dậy đi ra cửa trong sự ngạc nhiên của Tám Keo.

Hắn cười thầm trong bụng:
-" Xem ra con nhỏ này thuộc dạng hữu dũng vô mưu, được lắm..."
Tuấn Mã mở cửa rồi ra ngoài đợi Ngọc Phương.

Đôi chân vừa bước ra đến bên ngoài, cô quay đầu lại nhìn Tám Keo rồi nói:
-Anh có cần tôi gọi giúp đàn em của anh đang ở bên ngoài vào không?
-Không..

không cần.

- Tám Keo vội vàng lắc đầu lia lại.

Ngọc Phương nở nụ cười thánh thiện như tiên nữ hạ phàm nhìn hắn, đoạn quay người bỏ đi.

Ra đến cửa quán, Ngọc Phương quay qua nói nhỏ vào tai Tuấn Mã:
-Anh có biết nơi ở của Tám Keo ở không?
Tuấn Mã lắc đầu, thì thầm đáp lại:
-Em không biết, thằng này "điếm" lắm, tối nó ngủ ở đâu không ai nắm được.

Bộ chị Hai muốn "luộc" nó luôn tối nay à?
-Một lát nữa, thế nào hắn cũng đến bệnh viện để chăm sóc vết thương, hơn nữa sẽ không cho bọn lính lác bên ngoài đi theo.

Anh kiếm mấy đứa nào lanh lợi một chút, canh sẵn ở tất cả các bệnh viện gần đây, rồi bám theo xem hắn ở đâu?
Tuấn Mã hồ nghi nhìn Ngọc Phương:
-Sao chị Hai nghĩ không có ai đi theo bảo vệ, cảnh giới cho nó?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Bị một đứa con gái đả thương đến mức này, anh nghĩ hắn có dám để cho người khác ngoài mấy đứa trong phòng khi nãy biết không?
-Ừ ha, chị nói em mới nghĩ đến.

- Tuấn Mã bội phục đáp - Mà em nói nè, chị Hai tính tiễn nó "đi" hay sao?
-Anh sợ? - Ngọc Phương cười cười.
Tuấn Mã cau mày, giọng điệu có phần nóng nảy đáp:
-Em nói thiệt với chị, em muốn chém nó mỏi tay lắm, nhưng "chơi" nó là coi như đụng lớn.

Băng của nó người đông thế mạnh, em thì ra sao cũng được, chỉ ngại tội cho anh em đi theo mình ...
Ngọc Phương vỗ nhẹ lên vai Tuấn Mã:
-Anh không cần lo, tối nay khi nào có kết quả, qua nhà tôi quăng tờ giấy ghi địa chỉ của hắn vào cổng, rồi rồ ga xe máy ba lần làm ám hiệu là được.
Nói xong, cô vẫy tay đón taxi.

Leo lên xe dặn tài xế đi một vòng ra quận Nhất, xuống xe trả tiền, đi bộ lòng vòng thêm mười phút nữa.

Sau khi xác định không thấy ai theo dõi, cô mới bắt một chiếc taxi khác về thẳng nhà Phục Thăng.
......................
May vết thương ở bệnh viện xong, Tám Keo quyết định thuê một phòng khách sạn gần ngoại ô để qua đêm và dưỡng thương chứ không về nhà.

Mấy tên đàn em thân tín cũng thuê hết dãy phòng trên tầng đó, rồi mới gọi điện cắt cử thêm người đến khách sạn để bảo an.

Tám Keo dự định tạm thời ôm bình hơi "lặn" vài ngày cho khỏe, sau đó sẽ lùa quân xuống làm gỏi băng Xóm Mả.

Con bé đó tuy đáng sợ thật, nhưng kinh nghiệm giang hồ xem ra non nớt, không đáng ngại lắm.

Vốc một mớ thuốc kháng sinh và giảm đau cho vào miệng nuốt xong, Tám Keo thả người nằm xuống giường.

Cơn đau ở vai khiến hắn không nằm nghiêng được, càng nghĩ càng hận.

Hắn nhắm mắt cố dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng gương mặt con quỷ cái với nụ cười thánh thiện giả tạo kia cứ hiện lên trong đầu Tám Keo, làm hắn thao thức mãi.

Hắn nghiến răng trèo trẹo nói với chính mình:
-Tao mà bắt được mày, tao thề phải chém mày làm mấy khúc mới hả dạ ....
-Vậy hả? Giờ làm luôn đi, đợi gì nữa nè.
Giọng nói quen thuộc cất lên, tuy nhỏ nhẹ nhưng đối với Tám Keo khác nào sấm động giữa trời quang.

Hắn giật mình mở mắt ra, trời ơi, cái gương mặt với nụ cười làm hắn tức tối không ngủ được giờ lại thực sự hiện ra trước mặt hắn.

Tám Keo gần như co rúm người lại, miệng ú ớ không thành tiếng.

Ngọc Phương đang đứng kế bên giường nhìn xuống Tám Keo.

Tay chân gã run lên bần bật không kiểm soát được.

Nhìn thấy Tám Keo run như cầy sấy, Ngọc Phương cười khẩy:
-Bây giờ mình bắt đầu nói chuyện nghiêm túc nhé.

Chapter
1 Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2 Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3 Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4 Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5 Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6 Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7 Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8 Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9 Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10 Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11 Chương 11: 11: Xóm Mả
12 Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13 Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14 Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15 Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16 Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17 Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18 Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19 Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20 Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21 Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22 Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23 Chương 23: 23: Kim Đồng
24 Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25 Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26 Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27 Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28 Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29 Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30 Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31 Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32 Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33 Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34 Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35 Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36 Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37 Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38 Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39 Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40 Chương 40: 40: Mợ Phương
41 Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42 Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43 Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44 Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45 Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46 Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47 Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48 Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49 Chương 49: 49: Đại Tỷ
50 Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51 Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52 Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53 Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54 Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55 Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56 Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57 Chương 57: 57: Về Nhà
58 Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59 Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60 Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61 Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62 Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63 Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2
Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3
Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4
Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5
Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6
Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7
Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8
Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9
Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10
Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11
Chương 11: 11: Xóm Mả
12
Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13
Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14
Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15
Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16
Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17
Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18
Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19
Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20
Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21
Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22
Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23
Chương 23: 23: Kim Đồng
24
Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25
Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26
Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27
Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28
Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29
Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30
Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31
Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32
Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33
Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34
Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35
Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36
Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37
Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38
Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39
Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40
Chương 40: 40: Mợ Phương
41
Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42
Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43
Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44
Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45
Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46
Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47
Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48
Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49
Chương 49: 49: Đại Tỷ
50
Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51
Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52
Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53
Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54
Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55
Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56
Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57
Chương 57: 57: Về Nhà
58
Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59
Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60
Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61
Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62
Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63
Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi