Chương 14: 14: Nữ Tổng Tài Ăn Chơi Trác Táng 14

Edit: Be xinh gáiChu Ninh khoanh tay trước ngực, an tĩnh đứng trước cửa nhà xe, lạnh nhạt nhìn vai ác đang bị dọa đến mức đứng hình.

Thủy Như Khiêm nắm chặt cờ lê trong tay, cả người căng cứng.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen nhánh của Chu Ninh, đáy mắt gợn sóng, sát ý lạnh thấu xương.

Chu Ninh chậm rãi đi lên trước, âm thanh giày cao gót dẫm lên đất, từng tiếng từng tiếng chạm vào trái tim Thủy Như Khiêm khiến sắc mặt anh càng thêm trầm mặc, ánh mắt càng thêm rét lạnh.

Hoàn Khố Thiếu Gia ngối bó gối ở góc tường, tiểu bảo bối đừng dọa vai ác nữa, tí nữa anh ta tức nước vỡ bờ thì lại khổ!“Cô ở đây từ bao giờ?”Thủy Như Khiêm nhìn cô gái trước mặt.

Cô đang ở tuổi xuân xanh, gương mặt xinh đẹp, xuất thân cao quý, trên người còn mặc bộ đồ công sở, kính đen, khiến cho bản thân cô càng trở lên lạnh lùng.

Hoàn toàn không giống công chúa được lớn lên trong sự cưng chiều.

Hơn nữa, cô khiến Thủy Như Khiếm cảm thấy vô cùng nguy hiểm!Đây cũng là lý do anh chưa dám động thủ với cô.

“Từ lúc anh bắt đầu phá những cái xe này.

”Chu Ninh đẩy gọng kính, rất bình tĩnh, đáng khen hơn Hoàn Khố rác rưởi nên cô trả lời anh coi như khen thưởng đi.

Mắt phượng Thủy Như Khiêm híp lại, khóe môi lạnh lùng xinh đẹp khẽ nhếch lên, rất có hứng thú hỏi: “Vậy tại sao cô không ngăn cản tôi?”Dù gì anh cũng phá xe của cô mà.

“Chỉ bảo cho anh.

” Chu Ninh nói một câu trả liên quan gì.

“Cái gì?”“Thủy Như Khiêm, đánh cuộc không?” Lần này Chu Ninh không trả lời vấn đề của anh, mà ngầm đưa ra một chiến thư!Thủy Như Khiêm híp mắt, lạnh lùng nhín cô, “Tôi không có lợi thế gì để đánh bạc với Thẩm tổng cô cả!”“Là đánh cuộc!”Chu Ninh nghiêm túc cường điệu nói, làm một thanh niên ba tốt làm sao có thể đánh bạc gì chứ?Thủy Như Khiêm mím môi, trong lòng càng thêm khẳng định đầu óc cô gái này có vấn đề rồi.

Nhưng nhìn đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của cô, anh lại tự dưng có hứng thú không biết cô tính làm gì.

“Thẩm tổng để ý tôi, muốn đánh cược gì với tôi?”Chu Ninh chỉ vào chiếc xe thể thao bị Thủy Như Khiêm động tay, bình tĩnh hỏi: “Anh đoán xem, tí nữa tôi lái xe này lên núi có chết không?”Thủy Như Khiêm: “……”“Thẩm tổng rất muốn chết sao?”“Cũng muốn, nhưng không thành!”Thủy Như Khiêm: “……”Sao nghe lời này của cô cứ cảm thấy cô đang tiếc rẻ thế!“Có dám cược không?” Giọng điệu Chu Ninh lạnh lùng.

“Thẩm tổng còn chưa chưa đưa ra điều kiện, làm sao tôi dám cá với cô?”Chu Ninh bừng tỉnh, đẩy kính, không thừa nhận bản thân bị quê, bình tĩnh nói, “Nếu tôi lái xe này lên núi mà còn sống, thì sau này anh phải nghe tôi.

”Công lược vai ác dong dài gì đó, là việc mà thanh niên ba tốt nên làm sao?Rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp khiến anh ta trở lại con đường làm một con người bình thường, như vậy mới thông minh!Hoàn Khố Thiếu Gia: “……” Bảo bối à, cô có thể bớt cà khịa lại không?Thủy Như Khiêm nhướng mày, ném cờ lê trong tay ra, cởi găng tay, chậm rãi tới gần Chu Ninh.

Dáng người có tỉ lệ hoàng kim, gương mặt hoàn mỹ như thiên thần!Lúc này anh không rũ mắt, đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp hiện ra, như có lưu quang di động, còn lóa mắt hơn sao trời, môi mỏng hơi cong, vô cùng gợi cảm, khiến người khác không nhịn được muốn cắn.

Anh bước về phía cô từng bước một, giống như nơi này không phải là bãi đỗ xe tối tăm mà là sân khấu lộng lẫy hoa lệ.

Anh cũng không phải Thủy Như Khiêm bị đám ăn chơi trác táng kia ức hiếp, mà như một thiên sứ tuyệt thế vô song.

Một Thủy Như Khiêm ẩn nhẫn khiến người khác đau lòng, một Thủy Như Khiêm phong hoa khiến người ta động tâm.

Ánh mắt Chu Ninh lại không có nửa phần dao động, nhưng cô vẫn không rời bước, lẳng lặng đứng ở đấy nhìn anh tới gần.

Thủy Như Khiêm đứng cách Chu Ninh nửa bước chân, chậm rãi cúi đầu,mắt phượng liễm diễm, thâm thúy mê ly.

Ý cười trên mặt anh càng rõ, hơi thở mát lạnh vươn vấn quanh chóp mũi cô, anh còn cố ý đè thấp thanh âm, khiến thanh âm càng trở nên câu hồn.

“Như thế nào? Thẩm tổng cũng có hứng thú với cái túi da của tôi sao?”.