Chương 70: Chương 70

“Hiền… Hiền phi…?” Xuân Thi kinh ngạc thốt lên, sau đó vội bịt miệng lại.

Bốn nha hoàn của nàng nhìn nhau, rồi lại nhìn nàng như chờ lệnh.

Di Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng, lẩm bẩm: “Sao… Sao dung mạo lại giống Hiền phi như vậy?” Là họ hàng của nàng ta sao? Không! Họ hàng sao có thể giống nhau như vậy? Giống như một khuôn đúc ra.
“Ha, công chúa điện hạ cao quý vẫn nhớ mẫu thân của ta sao? Năm đó hình như điện hạ cũng chỉ mới có sáu tuổi mà?” Nàng ta cười lớn, cố vùng vẫy nhưng bất thành, lại càng bị áp sát xuống nền.

Đôi mắt đầy oán hận của nàng ta nhìn nàng chòng chọc, không đợi nàng hết bàng hoàng đã nói tiếp: “Ta là Khởi An, đứa trẻ vốn nên chết đi năm xưa.

Sao? Bất ngờ lắm đúng không? Tiếc là ta không giết được ngươi để báo thù cho mẫu thân ta!”
“Khởi… An?” Di Nguyệt nhìn nàng ta rồi như cũng hiểu ra.

Có lẽ lần đó Hiền phi và nhân tình biết mình không thoát nên đã tìm cách đưa đứa trẻ ra ngoài.

Lúc đó Tam hoàng tử vẫn còn một chút địa vị nên hắn còn có thể ra vào nhà lao, nuôi một đứa trẻ thì khó chứ chu cấp cho người nuôi nó thì hắn làm được.

Nàng nhìn thoáng qua tay chân nàng ta, có vẻ cũng là một gia đình khá giả.
Vậy, hà cớ chi nàng ta lại xuất hiện ở đây?
“Sao ngươi vào được đây? Sao lại muốn tiếc ta?”
“Ngươi còn hỏi sao! Nếu không phải ngươi, mẫu thân ta sẽ không chết, ta sẽ là công chúa, là minh châu của hoàng đế.

Là vì ngươi lo sợ ta cướp mất vị trí của ngươi nên mới hãm hại mẫu thân ta! Đồ độc ác! Ta phải báo thù!” Nàng ta gào lên điên loạn, muốn tấn công nàng.

Di Nguyệt thở dài, uổng công năm đó nàng còn thương tiếc nàng ta.
“Giải ra ngoài đi.

Việc này, tùy ý bệ hạ phân xử.” Nàng quay sang nói với Tử Kì.

Năm đó lúc hắn ở Lạc quốc nàng đã từng kể cho hắn nghe về Hiền phi, vậy nên nàng đoán rằng hắn phần nào đã hiểu.

Tử Kì gật đầu, lệnh cho người áp giải nàng ta vào rừng, xử trảm tại chỗ.
Khi nàng ta rời đi, một nha hoàn đi theo, nói: “Thật ngu ngốc.

Năm đó là mẫu thân ngươi phạm tội nên mới bị xử phạt.

Bản thân ngươi vốn dĩ không mang dòng máu hoàng tộc mà là nghiệt chủng của nàng ta với gian tình, hoàng đế ngay từ đầu đã không thích ngươi, ngươi có gì để ghen tị? Ngươi, không có gì cả, một chút cũng không có.” Rồi nàng ấy lại nhìn đến cái vòng đo đỏ có đính viên ngọc nhỏ nơi cổ tay trắng nhỏ nhắn của nàng ta, thở dài: “Phải chi ngươi ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ nuôi, nói không chừng là tốt hơn nhiều.”

Mọi việc xong xuôi, lính lệ và nha hoàn cũng lui ra hết.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn.

“Đã để bệ hạ chê cười rồi.” Khởi An hẳn là đã nhân lúc đoàn người nghỉ chân ở đâu đó, được người giúp đỡ nên trà trộn được vào.

Người đó chính là người đã nói cho nàng ta thân thế thực sự của mình, cũng như kích phát thù hận của nàng ta với nàng.

Có lẽ tính tình của Hiền phi cũng được di truyền sang, làm nàng ta trở nên ngốc nghếch và ích kỉ.
“Là lỗi của trẫm đã không bảo vệ nàng chu toàn.” Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt kia không rõ là ý vị gì.

Hắn mím môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Trời cũng sắp sáng, nàng nghỉ ngơi chút đi.”
Rồi hắn liền rời đi, để lại nàng với căn phòng lặng thắt.

Mọi thứ còn lại diễn ra trong êm đềm, kể cả đại hôn và đại điển phong hậu.

Đêm tân hôn, Di Nguyệt ngồi trên giường, cách một lớp khăn mỏng nhìn những ánh sáng le lói.

Mùi trầm hương dịu dàng thoang thoảng, tiếng của cung nhân bên ngoài Phượng Tê cung đi đi lại lại, còn có Xuân Thi và Đông Ca đang ở cạnh nàng.

Đã là lần thứ hai ngồi trên giường tân hôn, song nàng vẫn cảm thấy sốt ruột.
Cánh cửa gỗ bật mở, cùng với đó là mùi rượu nhẹ và tiếng thỉnh an của hai nha hoàn.

Sau đó là âm thanh miễn lễ và cho các nàng lui ra ngoài.

Di Nguyệt gần như nín thở, trong phòng lặng thắt đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân của người kia và tiếng tim đập thình thịch của nàng.

Di Nguyệt cứ nhìn mãi xuống sàn, cho tới khi trong tầm mắt của nàng xuất hiện một đôi giày thêu hình rồng – giày của thiên tử…
“Hoàng hậu của trẫm đang sốt ruột sao?” Nàng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của hắn, nhưng cách một lớp khăn nàng lại chẳng thấy được.

Mà quả thật là hắn đang cười, nụ cười nhẹ nhàng trìu mến cùng đôi mắt si mê, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế lại.

Hắn đưa tay chạm vào gò má nàng, cách một lớp khăn mỏng mà mơn trớn.

Không biết là do chất liệu vải tốt hay là do da mặt tân nương quá tốt mà cảm giác khi chạm vào thật tuyệt.

Rồi hắn chậm rãi vén khăn hỉ lên, nhìn hàng mi dày cụp xuống, che đi đôi mắt ướt át: “Đừng sợ, trẫm không ép nàng phải động phòng.

Qua đây làm cho xong lễ đã.”

Chapter
1 Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2 Chương 2: Quyên Sinh
3 Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4 Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5 Chương 5: Di Nguyệt
6 Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7 Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8 Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9 Chương 9: Tai Nạn
10 Chương 10: Độc
11 Chương 11: Phát Hiện Độc
12 Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13 Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14 Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15 Chương 15: Khẩu Chiến
16 Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17 Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18 Chương 18: Điệp Quý Nhân
19 Chương 19
20 Chương 20: Tra Án
21 Chương 21: Manh Mối
22 Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23 Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24 Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25 Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41 Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42 Chương 42
43 Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44 Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45 Chương 45: Gặp Nạn
46 Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47 Chương 47: 47: Cơ Hội
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2
Chương 2: Quyên Sinh
3
Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4
Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5
Chương 5: Di Nguyệt
6
Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7
Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8
Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9
Chương 9: Tai Nạn
10
Chương 10: Độc
11
Chương 11: Phát Hiện Độc
12
Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13
Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14
Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15
Chương 15: Khẩu Chiến
16
Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17
Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18
Chương 18: Điệp Quý Nhân
19
Chương 19
20
Chương 20: Tra Án
21
Chương 21: Manh Mối
22
Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23
Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24
Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25
Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41
Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42
Chương 42
43
Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44
Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45
Chương 45: Gặp Nạn
46
Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47
Chương 47: 47: Cơ Hội
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80