Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất

“Hừ! Cùng là lam y thì sao chứ? Chất vải trên người ngũ hoàng tỷ có thể so được với chất vải trên người cửu hoàng muội sao?” Giọng nói nghe có vẻ vẫn còn non nớt, song lại bộc lộ ra một chút gì đó kiêu căng phách lối.

Chủ giọng nói là một cô nương phấn điêu ngọc trác, trông có vẻ nhỏ hơn Tuệ Nhi một chút.
“Thất hoàng tỷ đừng nói thế, chúng ta đều là nữ nhi của phụ hoàng, đãi ngộ đều như nhau cả chứ.” Di Nguyệt nhanh nhảu lên tiếng.

Vị hoàng tỷ này của nàng tâm không ác, nhưng tính tình lại khá kiêu căng ngạo mạn, rất thích kiếm chuyện với những tỷ muội khác xem như thú vui.

Đặc biệt là đối với Di Nguyệt, Tống Tinh Mỹ đặc biệt thích kiếm chuyện với nàng.

Người ngoài không rõ nhìn vào còn tưởng rằng hai người là kẻ thù của nhau.
Mà thực ra thì dù nhìn trên phương diện nào hai người cũng đều giống kẻ thù.

Đầu tiên chính là xuất thân.

Nếu Di Nguyệt là đích xuất công chúa do hoàng hậu – người đứng đầu tam cung lục viện sinh ra thì Tinh Mỹ là nữ nhi do hoàng quý phi – tòng nhất phẩm phi vị sinh ra.

Có thể nói, nếu không có Di Nguyệt thì nàng ta chính là công chúa có xuất thân cao quý nhất.

Sự ra đời của Di Nguyệt đã làm vị thế của nàng ta bị suy giảm một bậc.

Giữa đích xuất và thứ xuất luôn có sự hơn kém, nàng ta lại phải chịu thua thiệt trước một nha đầu nhỏ hơn mình bảy tuổi, điều này thật sự khiến nàng ta không vui.
Không chỉ là thứ bậc mà ngay cả cái tên của hai người cũng vô tình có một điểm gì đó rất trùng hợp.

Tên của Thất công chúa có một chữ “Tinh” nghĩa là ngôi sao.

Còn tên của nàng lại có chữ “Nguyệt” nghĩa là mặt trăng.

Trên bầu trời đêm có trăng có sao, vậy ánh trăng luôn là điểm nhấn còn sao thì chỉ làm nền, trăng chỉ có một còn sao lại có muôn vàn.

Cũng giống như dưới gối Quang Thuận đế có tận chín người con gái, nhưng chỉ có một trong số đó trở thành tâm can bảo bối của bậc đế vương.
Quay lại với chuyện đang diễn ra ở hoa viên, đây không phải là lần đầu Tinh Mỹ gây sự với hai nàng.

Di Nguyệt cũng lanh lợi đáp trả, không để bản thân thua thiệt nhưng cũng không làm lớn chuyện.

Sở dĩ nàng trả lời như thế là vì ở nơi này còn nhiều người khác, nếu để họ biết được Quang Thuận đế có sự thiên vị quá mức thì cũng không hay.

Mà thật sự thì chất vải nàng mặc hôm nay vẫn là loại lụa tơ tằm được tiến cống hằng năm, chia đều cho mỗi cung, chẳng có gì quá đặc biệt cả.
Tinh Mỹ đáp ngay: “Cửu hoàng muội cứ đùa.

Ai chẳng biết phụ hoàng thương muội nhất?”
Hoàng quý phi đang đi cùng một vị tỷ tỷ bên nhà ngoại, nghe thấy thế thì khẽ chau mày, gọi: “A Mỹ, con lại đây.”
Tinh Mỹ nghe mẫu thân gọi liền cùng tỳ nữ quay đi, trước khi đi còn không quên để lại cho hai nàng một ánh mắt không có mấy thiện ý.

Hẳn nhiên nàng ta bị mẫu thân gọi qua là để trách mắng.
“Cửu muội đừng để bụng, Thất muội vốn dĩ đã là người như thế, không có ác ý đâu.” Tống Tuệ Nhi vẫn luôn như thế, giống với mẫu thân nàng là con người dĩ hòa vi quý, không hơn thua tranh giành với ai.

Tấm chân tình của các nàng tuy tốt đẹp, nhưng ngay từ đầu nó đã không phù hợp ở chốn cấm cung.

Sở dĩ còn có thể an ổn trụ được đến ngày nay, âu cũng là nhờ ân đức tổ tiên và hoàng hậu âm thầm che chở.

Lại thêm chuyện mà Tinh Mỹ vừa nhắc Tuệ Nhi cũng không mấy để tâm.

Thật lòng, lúc ban đầu có lẽ còn có đôi chút.

Nhưng qua thời gian nó cũng bị lãng quên.

Dẫu sao Di Nguyệt cũng chỉ là một đứa bé đơn thuần, nàng chẳng có lỗi gì cả.

Nếu muốn trách, hãy trách các nàng không chui ra từ bụng hoàng hậu nương nương.
“Muội biết.

Nào, tỷ tỷ qua kia chơi với muội, đừng để thất hoàng tỷ làm ảnh hưởng tâm trạng.

Tỷ xem, năm nay hoa nở đẹp thế này, phải thưởng thức cho trọn vẹn chứ.” Di Nguyệt thật sự không quan tâm, nàng kéo Tuệ Nhi sang một góc khác, nơi hồ sen đang nở rộ.
“A Nguyệt, đừng đứng quá gần mép hồ, sẽ nguy hiểm lắm.” Tuệ Nhi nhắc nhở nàng.

Hồ sen này có một cây cầu dài bằng đá bắc ngang qua, nối với một khu hoa viên khác, đó cũng là nơi mà hoàng thượng cùng mấy vị đại thần đang thưởng hoa.

Vài tiểu thư và công tử khác cũng đang nô đùa ở đây.

Ngoài ra, một vài nha hoàn còn được phân phó ở sẵn trên thuyền để chèo đưa người ra giữa hồ.
Di Nguyệt nhìn chiếc thuyền đầy thích thú, kéo tay: “Ngũ tỷ tỷ có muốn đi không?”
“Tỷ không đi đâu, muội cứ đi trước đi.

Tỷ ở đây chọn cho muội vài bông hoa thật đẹp, thế nào?” Không phải Tuệ Nhi không muốn đi theo để canh chừng Di Nguyệt, chỉ là nàng ta vốn sợ nước nên không thể cùng nàng ra đó.
“Vâng.” Thật sự, Tuệ Nhi giống như tỷ tỷ ruột của nàng vậy.

Nàng ấy không nâng cao giẫm thấp, càng không phải vì vị thế của nàng mà nịnh bợ.

Tống Tuệ Nhi đối với Tống Di Nguyệt thật sự là cả tấm chân tình..

Chapter
1 Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2 Chương 2: Quyên Sinh
3 Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4 Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5 Chương 5: Di Nguyệt
6 Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7 Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8 Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9 Chương 9: Tai Nạn
10 Chương 10: Độc
11 Chương 11: Phát Hiện Độc
12 Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13 Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14 Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15 Chương 15: Khẩu Chiến
16 Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17 Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18 Chương 18: Điệp Quý Nhân
19 Chương 19
20 Chương 20: Tra Án
21 Chương 21: Manh Mối
22 Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23 Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24 Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25 Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41 Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42 Chương 42
43 Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44 Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45 Chương 45: Gặp Nạn
46 Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47 Chương 47: 47: Cơ Hội
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2
Chương 2: Quyên Sinh
3
Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4
Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5
Chương 5: Di Nguyệt
6
Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7
Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8
Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9
Chương 9: Tai Nạn
10
Chương 10: Độc
11
Chương 11: Phát Hiện Độc
12
Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13
Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14
Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15
Chương 15: Khẩu Chiến
16
Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17
Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18
Chương 18: Điệp Quý Nhân
19
Chương 19
20
Chương 20: Tra Án
21
Chương 21: Manh Mối
22
Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23
Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24
Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25
Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41
Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42
Chương 42
43
Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44
Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45
Chương 45: Gặp Nạn
46
Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47
Chương 47: 47: Cơ Hội
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80