Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao

Hạ Húc Hoằng bị Hạ Nhược nói nghẹn họng.

Ông ta quay đưa ánh mắt dò hỏi vợ mình.

Mỗi tháng, người quản lý và cấp tiền tiêu vặt cho con cháu là vợ của ông.

Tạ Mỹ Nhàn thật không nghĩ tới Hạ Nhược sẽ đưa sự việc này ra nói trước mặt mọi người, bà ta lập tức lấy khăn mặt ra lau nước mắt, như là vô cùng oan ức mà nói: “ Em hai đột nhiên chết trận, trong khoảng thời gian đó con phải lo liệu mọi việc, trong nhà lại loạn thành một đoàn, việc quản lý tài vụ sợ là có điều sơ sót.

”“Tiểu Nhược, nếu cháu thấy tiền tiêu vặt phát không đúng, có thể nói lại với bác mà, bác mà biết bọn họ gửi cho cháu bị thiếu như thế, sẽ lập tức gửi bổ sung lại ngay, bác dâu cũng không dám bạc đãi cháu!” Lời này nghe qua thì có vẻ là chính Hạ Nhược cố ý không nói, hiện tại tới mới cố tình nói ra.

Hạ Nhược nghịch nghịch một cái thìa, không chút để ý nói: “Phải vậy không? Nhưng vì sao tiền tiêu vặt của những người khác đều không bị làm sao, chỉ có cháu là bị thay đổi vậy? Mỗi tháng, ngân hàng chuyển vào tài khoản không phải là cố định sao? Chẳng lẽ lại nói do ngân hàng tinh tế tự mình đi sửa?”Tạ Mỹ Nhàn ngẩn ra, bà ta không nghĩ tới Hạ Nhược lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trước kia chính là người ít nói, sao giờ lại sắc bén mà phản bác như thế?Chẳng lẽ, trước kia đứa cháu này lại chính là cố ý giả vờ?Hạ Húc Hoằng cũng biết việc giảm tiền tiêu vặt của Hạ Nhược chính là do vợ của mình gây ra, đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, một chút tiền tiêu vặt cũng đáng để ăn chặn? Ông chính là muốn sở hữu tất cả sản nghiệp của thằng hai.

“Gần đây là do bác dâu cháu bận quá nhiều việc, chắc chắn có người ở dưới đã làm sai rồi, bác sẽ cho người đi xử lý lại.

”Ông ta lại nói tránh đi: “ Tiền chia hoa hồng ở công ty mẹ cháu không phải là bị cắt đi, mà là gần đây đã tiến hàng một lần xác nhập, các bút toán còn chưa được kết toán xong, cho nên mới tạm ngừng chuyển tiền cho cháu hai tháng.

”“ Cháu cứ yên tâm, sau này sẽ chia cho cháu phần tiền xứng đáng!” Rồi công ti kia sẽ thành một chiếc thùng rỗng, hoa hồng một tháng cũng chả được bao nhiêu.

Hạ Nhược nhướng mày, “ Cháu nhớ rõ ràng người thừa kế công ty kia là cháu đúng không? Bác có quyền gì mà tiến hành xác nhập công ty? Các người có hỏi ý kiến cháu rồi sao?”Trước kia, Hạ Húc Hoằng không hề đem Hạ Nhược để vào mắt, muốn thâu tóm công ty của mẹ cô, tất nhiên sẽ không hỏi ý kiến của cô.

Tuy nhiên trước mặt mọi người trong gia đình, đứa cháu gái này giọng nói sắc bén, khôn lưu tình hỏi ông như vậy, khiến ông ta cảm thấy rất tức giận, ông nhìn bố mình liếc mắt một cái.

Ông Hạ hiểu ý, khuôn mặt trầm xuống rồi mở miệng nói: “ Việc này là do ta bảo bác của cháu làm, mẹ cháu chỉ là cổ đông ở công ty kia mà thôi, chứ cũng không tính là của mẹ cháu.

Hạ gia muốn mở rộng quy mô kinh doanh, cho nên ta mới bảo bác của cháu đem nhiều công ty xác nhập lại.

”“ Thời điểm này, Hạ gia đang ở thời điểm mấu chốt, các người muốn phân nhà cũng được, nhưng sản nghiệp trọng yếu thì không thể phân ra, đây là sản nghiệp truyền thừa cho người thừa kế, cũng là căn cơ của Hạ gia ta.

”“ Còn lại mấy gia sản khác có thể lấy để phân chia, thằng cả là người làm chủ các nhà này, cũng là người thừa kế của Hạ gia, gia tộc có quy định, thằng cả một mạch là có thể lấy tám phần, dư lại hai phần các người phân ra đi.

”Hắn mang theo vài phần nghiêm khắc nhìn về phía Hạ Húc Nghĩa và Hạ Thanh Ninh, “Các người xác định muốn phân nhà? Nếu phân ra mà cuộc sống sau này sẽ không thoải mái như bây giờ, cũng không chỉ cần ngồi không là nhận được tiền hoa hồng.

”Hừ, muốn đối nghịch với ông, bọn họ còn non lắm.

Phỉ Thục Nhân lộ ra một nụ cười trào phúng trên môi: “ Sản nghiệp trong nhà không thể chia, các người lại xác nhập sản nghiệp của vợ chồng thằng hai vào gia tộc, vậy đưa Tiểu Nhược phần lãi suất này đi.

”Nếu muốn nhận lại công ty, chắc chắn lúc đó chỉ còn lại vỏ rỗng, bà cũng không ngờ bố con nhà này lại vô sỉ như vậy, ngang nhiên bắt đầu xuống tay thâu tóm công ty rồi.

Tuy bà vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng cũng không phải không có sự chuẩn bị, tưởng có thể dễ dàng chiếm tài sản của cháu gái bà sao, tưởng bở!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2 Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3 Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4 Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5 Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6 Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7 Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8 Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9 Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10 Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11 Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12 Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13 Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14 Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15 Chương 15: 15: Phản Bội
16 Chương 16: 16: Tranh Luận
17 Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18 Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19 Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20 Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21 Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22 Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23 Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24 Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25 Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26 Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27 Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28 Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29 Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30 Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31 Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32 Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33 Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34 Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35 Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36 Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37 Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38 Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39 Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40 Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41 Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42 Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43 Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44 Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45 Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46 Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47 Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48 Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49 Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50 Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: 1: Có Muốn Chết Không
2
Chương 2: 2: Rất Biết Diễn Kịch
3
Chương 3: 3: Diễn Kịch Ai Chẳng Biết Diễn
4
Chương 4: 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
5
Chương 5: 5: Nhanh Như Vậy Mà Đã Trả Thù Xong
6
Chương 6: 6: Hấp Dẫn
7
Chương 7: 7: Ăn Ngon Quá!
8
Chương 8: 8: Con Nhà Người Ta
9
Chương 9: 9: Cô Ấy Cũng Không Đơn Giản
10
Chương 10: 10: Bị Nhằm Vào
11
Chương 11: 11: Không Có Khả Năng Là Như Vậy
12
Chương 12: 12: Hạ Nhược Quá Tà Môn
13
Chương 13: 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
14
Chương 14: 14: Bà Thấy Vui Vẻ Là Được!
15
Chương 15: 15: Phản Bội
16
Chương 16: 16: Tranh Luận
17
Chương 17: 17: Anh Lấy Tự Tin Ở Đâu Mà Nói Như Vậy
18
Chương 18: 18: Các Người Có Hỏi Ý Kiến Cháu Rồi Sao
19
Chương 19: 19: Các Người Có Muốn Thử Hay Không
20
Chương 20: 20: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Lắm Gạo
21
Chương 21: 21: Cháu Làm Rất Tốt!
22
Chương 22: 22: Cháu Chỉ Xem Kết Quả
23
Chương 23: 23: Rất Có Cảm Tình
24
Chương 24: 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!
25
Chương 25: 25: Muốn Dùng Nhân Tình Sao
26
Chương 26: 26: Trêu Đùa Cô Sao
27
Chương 27: 27: Đây Là Giáo Bá Hay Là Tên Vô Lại Vậy
28
Chương 28: 28: Rõ Ràng Là Một Tên Vô Lại
29
Chương 29: 29: Chính Là Thiếu Đánh!
30
Chương 30: 30: Làm Đại Gia
31
Chương 31: 31: Cũng Không Nhìn Xem Ai Làm!
32
Chương 32: 32: Cũng Không Nhìn Xem Bổn Thiếu Gia Là Ai
33
Chương 33: 33: Anh Có Ý Kiến Gì
34
Chương 34: 34: Nằm Mơ!
35
Chương 35: 35: Anh Nhịn!
36
Chương 36: 36: Anh Suy Nghĩ Nhiều Rồi!
37
Chương 37: 37: Xem Đủ Chưa
38
Chương 38: 38: Ta Còn Có Thể Ăn Không Sao
39
Chương 39: 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
40
Chương 40: 40: Anh Đã Làm Xong Việc Rồi
41
Chương 41: 41: Anh Tâm Phục Khẩu Phục
42
Chương 42: 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
43
Chương 43: 43: Cô Có Phải Tiểu Thư Nhỏ
44
Chương 44: 44: Cô Có Phải Bị Phát Sốt Rồi Không
45
Chương 45: 45: Không Phải Là Muốn Tán Gái Chứ
46
Chương 46: 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!
47
Chương 47: 47: Kia Chính Là Dành Riêng Cho Lão Tử!
48
Chương 48: 48: Có Quá Vô Sỉ Hay Không
49
Chương 49: 49: Tưởng Bở!
50
Chương 50: 50: Các Người Đều Bị Khai Trừ Rồi!