Chương 144: Gặp nhau

Ngư Hi không nhìn thấy Thịnh Nhàn, cô được trực tiếp đón về nhà họ Ngư. Cô ngồi trêи xe lăn, nhìn cánh cổng mười năm không thấy từ từ mở ra, hai tay bấu chặt mép kim loại của xe lăn, cơn đau nhói như bị kim châm truyền đến từ đầu ngón tay, cô lại như không hề cảm thấy, trong tâm trí vẫn văng vẳng cuộc điện thoại nhận được từ bốn tiếng trước.

"Chào cô, cô Ngư phải không? Mẹ của cô gặp tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ."

Tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ.

Ngư Hi nhắm mắt, cắn môi, nhìn một người bước ra từ cổng. Ngư Kinh Đào bước chậm đến trước mặt Ngư Hi, quay đầu nói với người bên cạnh: "Đưa cô chủ về nhà trước."

"Hi Hi, về nhà trước, đợi ông nội về, chúng ta cùng đến bệnh viện."

Quản gia đứng sau đã không gặp Ngư Hi nhiều năm, nhưng vẫn biết rõ tình hình của cô dạo này, nên nhìn thấy cô ngồi trêи xe lăn cũng không quá kinh ngạc, chỉ kính cẩn cúi đầu, chuẩn bị đẩy cô vào cửa. Ngư Hi lập tức giữ xe lăn, ngẩng đầu nhìn Ngư Kinh Đào, khàn giọng nói: "Bà ấy đâu."

"Bà ấy đâu rồi?"

Ngư Kinh Đào bình tĩnh: "Hi Hi..."

"Con hỏi bà ấy đâu rồi!"

Không lay chuyển được cô, Ngư Kinh Đào trả lời: "Hi Hi, chúng ta đã cố hết sức."

Nghe giọng nói không hề có tình cảm, Ngư Hi rũ mắt, trầm giọng: "Đưa con đến bệnh viện."

Ngư Kinh Đào nhìn cô: "Con đến cũng không được nhìn, Hi Hi, đừng..."

"Đưa con đến bệnh viện!" Giọng nói đè nén gần như gào lên mang theo đau thương: "Đừng ép con."

Quản gia vô thức nhìn về phía Ngư Kinh Đào, thấy sắc mặt mờ mịt khó nói của ông, hỏi: "Ông Ngư, vậy...?"

Ngư Kinh Đào thấp giọng: "Đưa cô chủ đến bệnh viện."

Quản gia vội thu xếp xe đưa Ngư Hi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện chỉ thấy trợ lý của Thịnh Nhàn, trợ lý nói với cô nguyên nhân tai nạn là do làm việc mệt nhọc quá sức, hiện tại vẫn đang làm thủ tục, chưa được thấy người. Ngư Hi nắm chặt thành xe lăn, cười một cách bi thương.

Vẫn đang làm thủ tục, chưa được thấy.

Nhà họ Ngư của cô muốn nhìn thấy một người đã qua đời trong bệnh viện chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng giờ đây lại nói thẳng với cô là không được thấy, cho rằng cô là đứa ngốc sao?

Sự im lặng của Ngư Hi khiến trợ lý thoáng lo sợ, khuôn mặt căng thẳng này có sáu phần giống với Thịnh Nhàn, nhưng khí chất nghiễm nhiên khác biệt. Thịnh Nhàn không giây phút nào là không cho người ta cảm giác mạnh mẽ cùng áp lực không thở nổi, còn Ngư Hi sẽ che giấu mũi kiếm của mình, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỉ là hiện giờ --- trợ lý không biết từ khi nào, Ngư Hi cũng sẽ mang đến cho người ta cảm giác áp lực đến ngột ngạt.

Không phải vì mạnh mẽ.

Mà là vì đau thương.

Có lẽ cô ấy đã dấn vào quá sâu. Nhớ lại những chuyện Thịnh Nhàn đã làm trong khoảng thời gian qua, lại nhìn nét mặt của Ngư Hi lúc này, nếu cô ấy biết, sẽ còn phải khó chịu đến mức nào? Giờ phút này, trợ lý bỗng nhiên thoáng hiểu ra vì sao Thịnh Nhàn lại muốn giấu Ngư Hi, không biết sự thật còn đau đớn khổ sở như vậy, nếu biết được, liệu cô ấy có chịu nổi không?

Dù sao, cô ấy cũng vừa "mất" khả năng đi lại, nếu phải tiếp nhận sự thật, thì không thể nghi ngờ, là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Cô ấy sẽ sụp đổ.

Nghĩ đến đây, trợ lý lặng lẽ nuốt lại lời nói đã đến bờ môi, nói với Ngư Hi: "Cô Ngư, tôi đẩy cô sang nơi khác nhé?"

Khuôn mặt Ngư Hi trắng bệch, tóc đen dán vào gò má, tương phản rõ ràng, cô lắc đầu nói: "Tôi ở đây đợi một lát."

Trợ lý đỏ mắt: "Cô Ngư."

Hé môi thật lâu mới nói: "Nén bi thương."

Ngư Hi nhắm mắt, cắn chặt răng, thân mình cứng đờ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, im lặng thật lâu mới đáp lại: "Vâng."

Trợ lý nhìn cô thật kỹ mới rời đi, ra ngoài bắt đầu liên tục gọi điện thoại. Thịnh Nhàn qua đời không chỉ là sự kiện xã hội lớn, mà còn là sấm giữa trời quang đối với công ty. Tuy rằng bà ấy đã thu xếp ổn thỏa mọi việc cần thiết, thế nhưng người không biết vẫn chiếm đa số, vậy nên sau khi ra khỏi bệnh viện, trợ lý bắt đầu liên hệ với truyền thông để ngăn chặn tin tức. Cũng may còn có nhà họ Ngư, phía truyền thông cũng không dám đưa tin loạn, song tai nạn giao thông không phải chuyện nhỏ, vẫn sẽ có phong thanh truyền ra, nhưng đều bị cắt đứt nếu có nhắc đến Thịnh Nhàn.

Ở công ty, Ngư Hoài Viễn nhận được tin tức còn không phản ứng kịp, không xác định hỏi lại: "Thịnh tổng?"

"Cô nói là Thịnh tổng? Sao có thể."

Trợ lý đè nén nỗi đau thương không thể kìm được, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều: "Là Thịnh tổng, đột phát ngoài ý muốn."

"Tôi lập tức đến ngay."

Trợ lý ngăn cản anh: "Anh liên hệ với phòng quan hệ công chúng trước."

Ngư Hoài Viễn ở đầu máy bên kia giật mình, sau khi hiểu rõ ý của trợ lý mới nặng nề gật đầu: "Tôi biết rồi."

Cúp máy, trợ lý ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa phùn rả rích không ngớt, càng lúc càng nặng hạt hơn, người đến người đi vội vàng, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, cô chớp mắt mấy cái, khoảng nhòe tan đi, trong veo trở lại.

Vừa chuẩn bị rời khỏi bệnh viện liền nhìn thấy có người cầm ô đi đến trước mặt.

Giang Tĩnh Bạch đứng cách đó mấy mét, tay cầm ô màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, quai hàm căng chặt. Cô dừng thêm một lát, bước lại gần trợ lý, thấp giọng hỏi: "Thịnh tổng đâu?"

Trợ lý đã gặp cô vài lần, không xem như xa lạ, đáp: "Đi rồi."

Giang Tĩnh Bạch cầm ô chặt hơn, đầu ngón tay trắng bệch, cơ thể như bị gió thổi nghiêng đi.

"Ngư Hi đâu?"

"Cô Ngư vẫn đang trông chừng ở bên trong."

Khuôn mặt Giang Tĩnh Bạch không còn hồng hào, cô rũ mắt nói: "Tôi vào tìm cậu ấy."

"Giang tổng." Trợ lý đứng bên cạnh cô, hai người cùng đứng dưới một chiếc ô, từng đóa hoa mưa rơi lộp độp, âm thanh trong veo lại khiến người ta cảm thấy phiền muộn, trợ lý đau lòng nói: "Thịnh tổng dặn tôi chuyển lời đến cô."

Giang Tĩnh Bạch liếc nhìn: "Lời gì?"

Trợ lý cúi đầu nhìn hạt mưa hắt lên giày cao gót, lạnh lẽo.

"Bà ấy biết cô sẽ không giấu Ngư Hi, nhưng vẫn hy vọng cô đừng nói cho cô ấy biết vào thời điểm này."

"Ít nhất hãy đợi đến khi cô ấy có thể đứng lên."

Trợ lý nói xong cúi đầu: "Tạm biệt."

Giang Tĩnh Bạch đứng một mình dưới mưa, gió lạnh phả vào người, mưa bụi hắt lên mặt, ấm áp.

Mấy phút sau, cô bước giày cao gót đi vào trong bệnh viện. Ngư Hi vẫn đang trông chừng bên nơi giữ thi thể, bác sĩ y tá đi qua, mọi người bắt chuyện với cô, nhưng cô lại như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.

Giang Tĩnh Bạch lại gần, gọi: "Ngư Hi."

Ngư Hi từ từ quay đầu, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, sợi tóc màu đen dán trêи gò má khiến vẻ tái nhợt càng nổi lên, cô hé môi, nghẹn ngào nói: "Tĩnh Bạch, cậu đến rồi."

Giang Tĩnh Bạch nhìn cô ấy, ánh mắt nặng trĩu, một tháng rưỡi không gặp, cô ôm một bụng vui sướиɠ vội vàng đến gặp cô ấy, lại bị tin này đánh cho không kịp trở tay, mọi chuyện cứ vậy đột ngột xảy ra.

Mặc dù đã đọc được thông báo của Thịnh Nhàn, nhưng cô vẫn khó có thể chấp nhận sự ra đi vội vã này.

Cô còn thế này, Ngư Hi lại càng không cần phải nói.

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên xe lăn của Ngư Hi, nhỏ giọng nói: "Mệt không? Mình đưa cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi?"

"Không sao." Ngư Hi nhìn cô, cố gắng nâng môi cười, lại khó coi hơn so với khóc, nhăn mày nói: "Ở đây gần bà ấy hơn."

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy chỉ cảm thấy mình như vừa uống phải giấm ủ lâu năm, chua xót vô cùng, cảm giác bỏng rát tràn từ cổ họng xuống dạ dày, cô nắm chặt tay Ngư Hi: "Mình ở cùng cậu."

Ngư Hi nhìn tay hai người, nhịn không được nắm chặt hơn, hai bàn tay liều mạng quấn lấy nhau.

Một tiếng sau, mấy người mặc áo blouse trắng mang vẻ mặt nghiêm túc bước ra từ bên trong, vừa đi vừa nói chuyện, trong đó có một người vừa đi được mấy bước liền quay đầu nhìn Ngư Hi, dừng bước gọi điện thoại, nghe được câu trả lời từ đầu bên kia mới quay lại, nói với Ngư Hi: "Cô Ngư, cô có thể vào."

"Nhưng, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nghe vậy, vẻ mặt Ngư Hi không thay đổi gì, chỉ có bàn tay nắm tay Giang Tĩnh Bạch dùng sức, có thể thấp thoáng nhìn thấy gân xanh trêи cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn. Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, đẩy xe lăn nói: "Chúng tôi tự vào."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng gật đầu: "Ở phòng số hai."

Giang Tĩnh Bạch đẩy Ngư Hi vào trong, khi đến trước cửa phòng số hai, Ngư Hi nghiêng đầu nói: "Tĩnh Bạch, mình muốn vào một mình."

Hai người nắm tay nhau, tay kia của Giang Tĩnh Bạch vốn đang đặt trêи xe lăn vỗ vai cô: "Được không?"

Ngư Hi rũ mắt gật đầu.

Giang Tĩnh Bạch đành đẩy cô tới cửa, mở ra, Ngư Hi tự lăn bánh vào, cửa từ từ đóng lại.

Một người đang nằm trêи giường bệnh, vải trắng đắp qua đỉnh đầu, Ngư Hi nâng tay cầm mép vải trắng mấy lần, lại run rẩy không mở ra, bao nhiêu dũng khí vun đắp khi còn ở bên ngoài đã tiêu hao từ trước khi nhìn thấy Thịnh Nhàn.

Vải trắng bị nắm chặt để lại nếp gấp nhăn nhúm, Ngư Hi cắn răng, từ từ nâng lên một chút, để lộ khuôn mặt đã được lau sạch sẽ của Thịnh Nhàn.

Còn có những vết thương chồng chất.

Người đang nằm từ trước đến nay luôn trang điểm tinh xảo, ưu nhã cao quý, chưa từng chật vật thế này mà? Bà ấy giống như ngôi sao vĩnh viễn không rơi xuống, xa không thể với, khiến người ta phải ngước nhìn, nhưng giờ đây bà ấy chỉ bình thản nằm trêи giường, không một hơi thở, mặc người xử trí.

Ngư Hi không chịu nổi sự tương phản cực độ này, cô cúi đầu xuống, tay từ từ trượt khỏi khăn trải giường.

"Không phải mẹ rất thích quản con sao?" Một lúc lâu sau, tiếng nói yếu ớt cất lên trong phòng: "Vì sao bây giờ lại mặc kệ con?"

Ngư Hi nghiêng đầu nhìn Thịnh Nhàn, trong lòng chua xót đến mức nghẹn ngào, cô yếu ớt trách cứ, càng giống như đang nói cho bản thân nghe.

Giang Tĩnh Bạch đứng thẳng bên ngoài tựa lưng vào cửa, âm thanh nghe không rõ bên trong dần dần trở nên rõ ràng, rồi cất cao đến chói tai, cô lập tức quay người mở cửa, nhìn thấy Ngư Hi đang gục bên giường khóc nức nở, hai tay bấu chặt ga giường màu trắng, đôi vai run rẩy.

"Mẹ dậy đi!" Ngư Hi vỗ giường: "Mẹ dậy đi! Tại sao mẹ lại ngủ ở đây! Tại sao!"

Giang Tĩnh Bạch lập tức lại gần, đỡ vai Ngư Hi, an ủi: "Ngư Hi."

"Ngư Hi cậu bình tĩnh."

Hai mắt Ngư Hi đã ướt nhòe, khi đôi vai được đỡ lấy, cô không ngừng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Giang Tĩnh Bạch kéo cô vào trong lòng: "Cậu không có lỗi với ai, Ngư Hi, cậu không có lỗi."

Ngư Hi được ôm rất chặt, xung quanh ngột ngạt, cô nức nở mấy lần mới làm dịu cơn nghẹn ngào, hơi thở trong trẻo quen thuộc trong vòng tay làm cô nhanh chóng bình tâm. Giang Tĩnh Bạch thấy cô thở đều lại liền rời ra một khoảng ngắn, lo lắng nói: "Đừng khóc."

Ánh mắt chạm vào nhau trong giây lát, Ngư Hi nâng hai tay nắm tay cô ấy, dùng sức nắm chặt, khuôn mặt vẫn không có chút sắc hồng, bờ môi khẽ run rẩy, yếu ớt nói: "Tĩnh Bạch."

"Mình không còn mẹ nữa."

"Mình cũng không còn nhà nữa.'

Nghe vậy, Giang Tĩnh Bạch không kìm được lại mạnh mẽ ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, hai tay vuốt tóc cô, trầm giọng nói: "Không sao Ngư Hi."

"Không sao."

"Cậu vẫn còn mình."

Chapter
1 Chương 1: Nổ tung
2 Chương 2: Lên men
3 Chương 3: Gặp mặt
4 Chương 4: Nổi giận
5 Chương 5: Chuyển nhà
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Nói chuyện
8 Chương 8: Lúng túng
9 Chương 9: Bữa tiệc
10 Chương 10: Tặng quà
11 Chương 11: Châm chọc
12 Chương 12: Bẩn rồi
13 Chương 13: Từ chối
14 Chương 14: Ôm
15 Chương 15: Thử vai
16 Chương 16: Ăn trưa
17 Chương 17: Vòng cổ
18 Chương 18: Giải thích
19 Chương 19: Chụp ảnh
20 Chương 20: Scandal
21 Chương 21: Quy tắc ngầm
22 Chương 22: Đáp trả
23 Chương 23: Hiểu lầm
24 Chương 24: Đi ăn
25 Chương 25: Liên hoan
26 Chương 26: Về nhà
27 Chương 27: Lăng xê
28 Chương 28: Chuyển lời
29 Chương 29: Mất điện
30 Chương 30: Ngủ ngon
31 Chương 31: Thẳng thắn
32 Chương 32: Quan hệ
33 Chương 33: Chạm mặt
34 Chương 34: Mời rượu
35 Chương 35: Liên lạc
36 Chương 36: Nói chuyện
37 Chương 37: Đàm phán
38 Chương 38: Khẩu vị
39 Chương 39: Ở chung
40 Chương 40: Tin
41 Chương 41: Thanh toán xong
42 Chương 42: Đi làm
43 Chương 43: Bôi thuốc
44 Chương 44: Nằm mơ
45 Chương 45: Hợp tác
46 Chương 46: Tâm sự
47 Chương 47: Phạm sai lầm
48 Chương 48: Tiện
49 Chương 49: Quyết định
50 Chương 50: Tin tức
51 Chương 51: Phương án
52 Chương 52: Tương tác
53 Chương 53: Đợi người
54 Chương 54: Cơ hội
55 Chương 55: Ở chung
56 Chương 56: Quan sát đoàn phim
57 Chương 57: Quan hệ
58 Chương 58: Tranh chấp
59 Chương 59: Theo đuổi
60 Chương 60: Tai nghe
61 Chương 61: Biết
62 Chương 62: Hẹn
63 Chương 63: Trả lời
64 Chương 64: Say
65 Chương 65: Thanh minh
66 Chương 66: Thu tay
67 Chương 67: Ngủ ngon
68 Chương 68: Làm rõ
69 Chương 69: Mượn nước
70 Chương 70: Nói dối
71 Chương 71: Có việc
72 Chương 72: Hoạt động
73 Chương 73: Biết
74 Chương 74: Đã qua
75 Chương 75: Đáp lại
76 Chương 76: Xác nhận
77 Chương 77: Nắm tay
78 Chương 78: Bạn gái
79 Chương 79: Hôn
80 Chương 80: Buồn bực
81 Chương 81: Giằng co
82 Chương 82: Tâm Sự
83 Chương 83: Chương Trình
84 Chương 84: Ghi Hình
85 Chương 85: Phá Vỡ
86 Chương 86: Tỉnh Táo
87 Chương 87: Suốt Đêm
88 Chương 88: Lót Dạ
89 Chương 89: Bác Bỏ Tin Đồn
90 Chương 90: Mất Nước
91 Chương 91: Món quà
92 Chương 92: Ăn kẹo
93 Chương 93: Tình thâm
94 Chương 94: Chương trình
95 Chương 95: Gấp đôi
96 Chương 96: Thay đổi
97 Chương 97: Chia sẻ
98 Chương 98: Gặp mặt
99 Chương 99: Đau lòng
100 Chương 100: Trở mình
101 Chương 101: Mưa
102 Chương 102: Không vui
103 Chương 103: Tiện đường
104 Chương 104: Hoa bông
105 Chương 105: Bạn thân
106 Chương 106: Pháo hoa
107 Chương 107: Quảng cáo
108 Chương 108: Khiêu khích
109 Chương 109: Ghen
110 Chương 110: Cảm ơn
111 Chương 111: Chương trình
112 Chương 112
113 Chương 113: Nghe lén
114 Chương 114: Ăn nhẹ
115 Chương 115: Có chuyện
116 Chương 116: Giải thích
117 Chương 117: Làm rõ
118 Chương 118: Quan hệ
119 Chương 119: Cấm nói chuyện
120 Chương 120: Được
121 Chương 121: Nói chuyện
122 Chương 122: Phim điện ảnh
123 Chương 123: Vấn đề chính
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Thay người
126 Chương 126: Ngã xuống
127 Chương 127: Phòng bệnh
128 Chương 128: Không xứng
129 Chương 129: Phòng bệnh
130 Chương 130: Mảnh giấy
131 Chương 131: Quyết định
132 Chương 132: Lễ mừng
133 Chương 133: Quyết định
134 Chương 134: Gặp
135 Chương 135: Nghe lén
136 Chương 136
137 Chương 137: Đuổi theo
138 Chương 138: Nhớ nhung
139 Chương 139: Tiếp nhận
140 Chương 140: Rời đi
141 Chương 141: Phản ứng
142 Chương 142: Nhớ nhung
143 Chương 143: Trở lại
144 Chương 144: Gặp nhau
145 Chương 145: Hôn
146 Chương 146: Tương tụ
147 Chương 147: Yêu xa
148 Chương 148: Làm gì đấy!
149 Chương 149: Nữ thứ
150 Chương 150: Quay phim
151 Chương 151: Kỹ thuật
152 Chương 152: Thổ lộ
153 Chương 153: Đóng Thế
154 Chương 154: Hoa Hồng
155 Chương 155: Tìm Hiểu
156 Chương 156: Quan Trọng
157 Chương 157: Đánh Cờ
158 Chương 158: Công Bằng
159 Chương 159: Món Quà
160 Chương 160: Gặp Mặt
161 Chương 161: Hôn Hôn
162 Chương 162: Chủ Đề Nóng
163 Chương 163: Tắm
164 Chương 164: Nghe Lời
165 Chương 169: Câu Cá
166 Chương 170: Thổ Lộ
167 Chương 171: Cầu Hôn
168 Chương 172: Hợp Pháp
169 Chương 173: Phúc Lợi
170 Chương 174: Tin Đồn
171 Chương 175: Tập Kích Ngực
172 Chương 176: Vả Mặt
173 Chương 177: Tắm
174 Chương 178: Bóc Phốt
175 Chương 179: Kết
176 Chương 180: Phiên Ngoại
177 Chương 181: Ngoại Truyện Trường Học
178 Chương 182: Ngoại Truyện Trường Học
179 Chương 183: Ngoại Truyện Trường Học
180 Chương 184: Ngoại Truyện Trường Học
181 Chương 185: Ngoại Truyện Trường Học
182 Chương 186: Ngoại Truyện Trường Học
183 Chương 187: Ngoại Truyện Trường Học
Chapter

Updated 183 Episodes

1
Chương 1: Nổ tung
2
Chương 2: Lên men
3
Chương 3: Gặp mặt
4
Chương 4: Nổi giận
5
Chương 5: Chuyển nhà
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Nói chuyện
8
Chương 8: Lúng túng
9
Chương 9: Bữa tiệc
10
Chương 10: Tặng quà
11
Chương 11: Châm chọc
12
Chương 12: Bẩn rồi
13
Chương 13: Từ chối
14
Chương 14: Ôm
15
Chương 15: Thử vai
16
Chương 16: Ăn trưa
17
Chương 17: Vòng cổ
18
Chương 18: Giải thích
19
Chương 19: Chụp ảnh
20
Chương 20: Scandal
21
Chương 21: Quy tắc ngầm
22
Chương 22: Đáp trả
23
Chương 23: Hiểu lầm
24
Chương 24: Đi ăn
25
Chương 25: Liên hoan
26
Chương 26: Về nhà
27
Chương 27: Lăng xê
28
Chương 28: Chuyển lời
29
Chương 29: Mất điện
30
Chương 30: Ngủ ngon
31
Chương 31: Thẳng thắn
32
Chương 32: Quan hệ
33
Chương 33: Chạm mặt
34
Chương 34: Mời rượu
35
Chương 35: Liên lạc
36
Chương 36: Nói chuyện
37
Chương 37: Đàm phán
38
Chương 38: Khẩu vị
39
Chương 39: Ở chung
40
Chương 40: Tin
41
Chương 41: Thanh toán xong
42
Chương 42: Đi làm
43
Chương 43: Bôi thuốc
44
Chương 44: Nằm mơ
45
Chương 45: Hợp tác
46
Chương 46: Tâm sự
47
Chương 47: Phạm sai lầm
48
Chương 48: Tiện
49
Chương 49: Quyết định
50
Chương 50: Tin tức
51
Chương 51: Phương án
52
Chương 52: Tương tác
53
Chương 53: Đợi người
54
Chương 54: Cơ hội
55
Chương 55: Ở chung
56
Chương 56: Quan sát đoàn phim
57
Chương 57: Quan hệ
58
Chương 58: Tranh chấp
59
Chương 59: Theo đuổi
60
Chương 60: Tai nghe
61
Chương 61: Biết
62
Chương 62: Hẹn
63
Chương 63: Trả lời
64
Chương 64: Say
65
Chương 65: Thanh minh
66
Chương 66: Thu tay
67
Chương 67: Ngủ ngon
68
Chương 68: Làm rõ
69
Chương 69: Mượn nước
70
Chương 70: Nói dối
71
Chương 71: Có việc
72
Chương 72: Hoạt động
73
Chương 73: Biết
74
Chương 74: Đã qua
75
Chương 75: Đáp lại
76
Chương 76: Xác nhận
77
Chương 77: Nắm tay
78
Chương 78: Bạn gái
79
Chương 79: Hôn
80
Chương 80: Buồn bực
81
Chương 81: Giằng co
82
Chương 82: Tâm Sự
83
Chương 83: Chương Trình
84
Chương 84: Ghi Hình
85
Chương 85: Phá Vỡ
86
Chương 86: Tỉnh Táo
87
Chương 87: Suốt Đêm
88
Chương 88: Lót Dạ
89
Chương 89: Bác Bỏ Tin Đồn
90
Chương 90: Mất Nước
91
Chương 91: Món quà
92
Chương 92: Ăn kẹo
93
Chương 93: Tình thâm
94
Chương 94: Chương trình
95
Chương 95: Gấp đôi
96
Chương 96: Thay đổi
97
Chương 97: Chia sẻ
98
Chương 98: Gặp mặt
99
Chương 99: Đau lòng
100
Chương 100: Trở mình
101
Chương 101: Mưa
102
Chương 102: Không vui
103
Chương 103: Tiện đường
104
Chương 104: Hoa bông
105
Chương 105: Bạn thân
106
Chương 106: Pháo hoa
107
Chương 107: Quảng cáo
108
Chương 108: Khiêu khích
109
Chương 109: Ghen
110
Chương 110: Cảm ơn
111
Chương 111: Chương trình
112
Chương 112
113
Chương 113: Nghe lén
114
Chương 114: Ăn nhẹ
115
Chương 115: Có chuyện
116
Chương 116: Giải thích
117
Chương 117: Làm rõ
118
Chương 118: Quan hệ
119
Chương 119: Cấm nói chuyện
120
Chương 120: Được
121
Chương 121: Nói chuyện
122
Chương 122: Phim điện ảnh
123
Chương 123: Vấn đề chính
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Thay người
126
Chương 126: Ngã xuống
127
Chương 127: Phòng bệnh
128
Chương 128: Không xứng
129
Chương 129: Phòng bệnh
130
Chương 130: Mảnh giấy
131
Chương 131: Quyết định
132
Chương 132: Lễ mừng
133
Chương 133: Quyết định
134
Chương 134: Gặp
135
Chương 135: Nghe lén
136
Chương 136
137
Chương 137: Đuổi theo
138
Chương 138: Nhớ nhung
139
Chương 139: Tiếp nhận
140
Chương 140: Rời đi
141
Chương 141: Phản ứng
142
Chương 142: Nhớ nhung
143
Chương 143: Trở lại
144
Chương 144: Gặp nhau
145
Chương 145: Hôn
146
Chương 146: Tương tụ
147
Chương 147: Yêu xa
148
Chương 148: Làm gì đấy!
149
Chương 149: Nữ thứ
150
Chương 150: Quay phim
151
Chương 151: Kỹ thuật
152
Chương 152: Thổ lộ
153
Chương 153: Đóng Thế
154
Chương 154: Hoa Hồng
155
Chương 155: Tìm Hiểu
156
Chương 156: Quan Trọng
157
Chương 157: Đánh Cờ
158
Chương 158: Công Bằng
159
Chương 159: Món Quà
160
Chương 160: Gặp Mặt
161
Chương 161: Hôn Hôn
162
Chương 162: Chủ Đề Nóng
163
Chương 163: Tắm
164
Chương 164: Nghe Lời
165
Chương 169: Câu Cá
166
Chương 170: Thổ Lộ
167
Chương 171: Cầu Hôn
168
Chương 172: Hợp Pháp
169
Chương 173: Phúc Lợi
170
Chương 174: Tin Đồn
171
Chương 175: Tập Kích Ngực
172
Chương 176: Vả Mặt
173
Chương 177: Tắm
174
Chương 178: Bóc Phốt
175
Chương 179: Kết
176
Chương 180: Phiên Ngoại
177
Chương 181: Ngoại Truyện Trường Học
178
Chương 182: Ngoại Truyện Trường Học
179
Chương 183: Ngoại Truyện Trường Học
180
Chương 184: Ngoại Truyện Trường Học
181
Chương 185: Ngoại Truyện Trường Học
182
Chương 186: Ngoại Truyện Trường Học
183
Chương 187: Ngoại Truyện Trường Học