Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca cười cười cũng không lên tiếng, thường thường nữ nhân đều hy vọng có thể dựa vào ở phía sau nam nhân, nam nhân có thể vì mình che mưa chắn gió, mà Mục Thanh Ca muốn lại là một người có thể nắm tay cộng hành, nhưng nàng biết mỗi nam nhân đều có chủ nghĩa đại nam tử, cho nên nàng sẽ không đi phản kháng lời Phượng Tuyệt Trần.
Hôm sau.
Đại hội săn thú đúng thời hạn kết thúc.
Mộ Dung Thanh đi phía sau Phượng Tuyệt Trần, “Cửu vương gia.” Đợi Phượng Tuyệt Trần xoay người, Mộ Dung Thanh ôn nhã có lễ chào hỏi, sau đó ôn nhu mở miệng nói: “Cửu vương gia, việc cự hôn Mộ Dung Thanh sẽ không để trong lòng, cũng hy vọng Cửu vương gia không cần để ở trong lòng.”
“Có chuyện nói thẳng.” Phượng Tuyệt Trần lãnh đạm nói.
“Cửu vương gia, có lẽ ngài cùng ta cũng chưa ở chung cho nên rất nhiều chuyện ngài cũng không biết, nhưng ta có thể nói cho Cửu vương gia, ở thế gian chỉ có ta mới xứng đôi với ngài, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.” Mộ Dung Thanh phi thường tự tin nói, nàng tin tưởng thế gian tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữ nhân thứ hai xuất sắc hơn nàng, cũng chỉ có nàng mới có thể giúp được với hắn.
“Thanh Hà quận chúa.” Phượng Tuyệt Trần lưu loát tiêu sái xoay người lên ngựa, sau đó cúi người gợi lên một tia mỉm cười tàn khốc, “Thế gian này đích xác chỉ có một nữ nhân xứng đôi với bổn vương, nhưng nữ nhân này tuyệt đối không phải ngươi, mặt khác, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi.” Có lẽ, không có Mục Thanh Ca, hắn còn có thể cùng nàng chơi chơi, bất quá…
Mộ Dung Thanh cố ý có thể giả dạng, mà để lại cho nàng lại chỉ có một cái mũi hôi, Mộ Dung Thanh gắt gao nắm váy mình, khuôn mặt tinh xảo chợt lóe mà qua âm ngoan, lại ở khoảnh khắc nhắm mắt lại thu hồi nguyên bản, Mộ Dung Thanh cao ngạo ngẩng đầu lên, xoay người hết sức liền thấy Mục Thanh Ca cùng Mục Chỉ Lan hai tỷ muội chuẩn bị lên xe ngựa.
Mộ Dung Thanh nhìn nét mặt toả sáng Mục Chỉ Lan, gương mặt kiều nộn, hai tròng mắt mị hoặc, một nữ nhân như vậy rất khó làm người không động tâm, nhưng từ đầu chí cuối Mộ Dung Thanh cũng chưa từng đem Mục Chỉ Lan trở thành đối thủ, một người không xứng làm đối thủ tất nhiên không cần nàng đi so đo, Mộ Dung Thanh thật sâu nhìn chăm chú Mục Thanh Ca, sau nửa khắc mới lên xe ngựa mình.
Sau khi ngồi trêи xe ngựa, Mục Chỉ Lan phủng mặt mình, tư vị chúng tinh phủng nguyệt nàng lại lần nữa cảm thụ, loại mùi vị này quả nhiên làm người dư vị vô cùng, chỉ là lúc này đây săn thú Tứ hoàng tử không có tới, Mục Chỉ Lan ngược lại nhìn về phía Mục Thanh Ca nói: “Tỷ tỷ, ta hy vọng ngươi xem ở chúng ta là thân tỷ muội, không cần cùng ta tranh đoạt Tứ hoàng tử.”
“…” Con mắt nào của ngươi thấy bổn tiểu thư cùng ngươi tranh cùng ngươi đoạt, bất quá loại lời nói không có tố chất Mục Thanh Ca còn khinh thường, không cần phải vì kẻ hèn một Phượng Nguyệt Minh mà từ bỏ phong độ.
Mục Chỉ Lan nhìn Mục Thanh Ca cái loại ánh mắt khinh thường, trong lòng hận ngứa răng, “Nha, theo ta nói, tỷ tỷ bên người đều có Cửu vương gia, Thất hoàng tử, còn có anh tuấn tiêu sái Dịch tướng quân, sao lại nhớ thương Tứ hoàng tử, tỷ tỷ, ngươi xem muội muội nói rất đúng đi.”
Mục Thanh Ca như cũ thờ ơ khép lại hai tròng mắt dựa vào xe trêи vách, Mục Chỉ Lan rất muốn đi lên dùng sức bóp chặt cổ nàng, Bích Hoàn một phen giữ chặt Mục Chỉ Lan cẩn thận lắc đầu với nàng, sau đó ý bảo bên cạnh Mục Thanh Ca còn Phong Yên võ công cao cường, Mục Chỉ Lan lúc này mới thu hồi ánh mắt phẫn nộ, làm bộ xem phong cảnh bên ngoài.
Vạn Hoa Lâu.
Dì Mân ôm một cái rương đặt ở trước mặt Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn về phía dì Mân, dì Mân mỉm cười đem cái rương mở ra, bên trong hoàng kim ánh vàng rực rỡ làm hai mắt Mục Thanh Ca tỏa ánh sáng, cơ hồ muốn nhào lên hung hăng ôm hôn mấy cái, “Này chẳng lẽ là tiền khám bệnh?”
Mục Thanh Ca nhào vào cái rương trước mặt nhìn hoàng kim hoa cả mắt, “Nói đi, ai đưa tiền khám bệnh, trở về nói cho người nọ, chỉ cần bệnh chủ có một hơi treo, ta cũng có thể làm hắn sống lại.” Mục Thanh Ca tham lam nhìn hoàng kim.
Phong Yên cùng Lăng Phong liếc nhau, rất khó tưởng tượng trước mặt người tham lam tham tiền cư nhiên lại là Thụy Dương quận chúa lãnh lãnh đạm đạm, không thể không nói tiểu thư thật sự có rất nhiều mặt.
Dì Mân đã miễn dịch, nói thẳng: “Đây là Tam hoàng tử để người đưa lại đây.”
Mục Thanh Ca đáy mắt tham lam còn chưa thu hồi, động tác cũng đã rất nhanh chóng rời đi cái rương nghiêm chỉnh ngồi ở trêи ghế, “…Đưa trở về.” Mục Thanh Ca cường ngạnh xoay người không đi xem những hoàng kim đó, sợ mình coi trọng liếc mắt một cái liền luyến tiếc.
Dì Mân trừng lớn hai con mắt, “Công tử, ngươi còn chưa nghe ta nói xong.”
“Còn cần nói sao? Hắn định dùng hoàng kim này muốn thu mua ta để ta gặp hắn một lần.” Mục Thanh Ca uống một ngụm trà thong thả ung dung nói.
“…” Dì Mân giơ ngón tay cái lên với nàng, “Công tử, ngươi sao cái này cũng đoán được?”
Mục Thanh Ca giơ lên mỉm cười kiêu ngạo, mấy ngày này vẫn luôn có người theo dõi nàng, bất quá cũng không làm chuyện gì, tuy rằng có rất nhiều thế lực chuyên môn theo dõi nàng, nhưng Mục Thanh Ca vẫn có thể nhìn ra những người này là không giống nhau, mà vừa lúc nàng có nhân mạch, tất nhiên biết người đến là Phượng Hạo Hiên phái tới, mà Phượng Hạo Hiên hiện giờ đưa nhiều tiền như vậy lại đây, lại không có bệnh, tất nhiên là vì muốn nàng gặp hắn.
“Bất quá Tam hoàng tử này vì sao vẫn luôn muốn gặp công tử, dù cho là lần trước đó cứu hắn cũng đã sớm cảm ơn xong rồi nha.” Phong Yên hỏi.
“Công tử y thuật vô song, có thể cùng người như công tử kết bạn trở thành bằng hữu, về sau tất thân sinh mệnh an toàn cũng có thể được bảo đảm, mà Tam hoàng tử tò mò nhất hẳn là thân phận công tử.” Lăng Phong giải thích nói.
Dì Mân ở bên cạnh đi theo gật gật đầu, “Vậy ý công tử là?” Không đi kết bạn với Tam hoàng tử sao? Dì Mân nhớ đến Phượng Hạo Hiên, liền nói: “Tam hoàng tử ở trong triều thế lực tuy so ra kém Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử tuyệt đối xem như có tiền nhất, Dương quý phi mẫu thân sinh ra là thương gia, có thể nói Nam Sở đại đa số thương gia đều là nhà ông ngoại Tam hoàng tử, không đơn giản là kinh đô, phải nói là toàn bộ thiên hạ đều có thương gia hắn phân bố.”
Mục Thanh Ca đột nhiên nhìn về phía dì Mân, “Nguyên lai Phượng Hạo Hiên cư nhiên có tiền như vậy a.” Mục Thanh Ca mở miệng lớn, toàn bộ thiên hạ đều có thương gia hắn phân bố, oa dựa, quả thực chính là đại tài chủ a, Mục Thanh Ca đột nhiên nhìn về phía cái rương nhỏ kia, bên trong toàn bộ đều là hoàng kim a, chút tiền ấy đối với Phượng Hạo Hiên mà nói hẳn là vô dụng đi.
Lăng Phong trực tiếp khép lại cái rương nhỏ kia, “Tiểu thư, thu tiền tài người liền phải vì người tiêu tai, tiểu thư phải thận trọng.”
“Đều nói loạn hoa tiệm ɖu͙ƈ mê mắt người, hiện tại ta là hoàng kim mê mắt người a.” Mục Thanh Ca thở dài, theo sau trầm trọng xua xua tay nói: “Dì Mân đưa trở về đi.” Phượng Hạo Hiên thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa, thật là biết thứ ta yêu thích a.
Dì Mân cười cười, liền làm người đem rương nhỏ thu hồi mang đi ra ngoài, “Công tử, nghe nói Mộ Dung gia muốn cùng Cửu vương gia liên hôn, còn là Hoàng Thượng tự mình tứ hôn.”
Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, dì Mân tiếp tục nói: “Tuy rằng rất nhiều người không hiểu vì sao Hoàng Thượng làm như vậy, nhưng có vị đại nhân uống nhiều quá nói lậu miệng, Hoàng Thượng làm như vậy hoàn toàn là bởi vì Mục đại tiểu thư.” Nói ngước mắt nhìn mắt Mục Thanh Ca, “Hoàng Thượng, tựa hồ không muốn để Mục đại tiểu thư gả cho Cửu vương gia.”
“Chuyện này ta có chừng mực.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói, “Ta để ngươi tra Mục Nguyên cùng Hoàng Thượng đến tột cùng có quan hệ gì ngươi tra ra cái gì rồi?”
Lăng Phong nhìn về phía Mục Thanh Ca, theo sau liền nhìn về phía dì Mân, dì Mân rất là nghiêm túc nói: “Mục tướng trung tâm là rõ như ban ngày, hắn rất trung tâm với Hoàng Thượng, đây cũng là nguyên nhân Hoàng Thượng rất tín nhiệm Mục tướng, nhưng rất kỳ quái chính là Hoàng Thượng tựa hồ vẫn luôn tìm người giám sát Mục phủ.”
Updated 124 Episodes