Tiêu Nhã Quân vẻ mặt không cảm xúc đứng ở trước cửa, nhìn Kim Ngô Vệ kéo Chu Chiêu Đệ đi, làm xáo trộn huyết thống hoàng thấy là tội chết, Chu Chiêu Đệ sắp chết rồi, bị trảm mà chết.
Chu Chiêu Đệ nước mắt đầm đìa, nắm chặt bậc cửa, trên mu bàn tay nổi gân xanh, xé ruột xé gan hét lên: “Ta không tráo đổi, ta không hề tráo đổi hai đứa trẻ, là ta đã lừa các ngươi, đều là do ta lừa các ngươi, các ngươi không được bắt ta, không được bắt ta.”
Khóe miệng Tiêu Nhã Quân cong lên nở một nụ cười u mịch, người đàn bà ngu xuẩn này chỉ nghĩ đến việc Khang Ca Nhi sẽ bị Cung Vương liên lụy, lại quên mất tội trạng của mình.
Cũng may Chu Chiêu Đệ rất ngốc, nếu không mình đã phải nuôi con giúp nàng ta rồi. Có lẽ cả đời này cũng không biết được chân tướng, còn con trai của mình không biết sẽ ra sao, không biết có bị hành hạ bắt nạt như Nhã Du không.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, sau khi tự mình trải qua, Tiêu Nhã Quân mới thực sự hiểu được tội ác của cha mẹ ruột khiến người ta căm phẫn như thế nào, mọi hành vi của nàng ấy chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương của dưỡng phụ dưỡng mẫu.
Nàng ấy thực sự biết mình đã sai, nhưng đã quá muộn!
“Nhị muội, muội hãy cứu tỷ với, tỷ biết mình sai rồi.”
Trong lúc hốt hoảng, Chu Chiêu Đệ đã nhìn thấy Tiêu Nhã Quân ở phía xa: “Muội hãy cứu tỷ với, tỷ là đại tỷ của muội, chúng ta là tỷ muội ruột, muội không thể nào thấy chết không cứu, muội làm sao dám ăn nói với phụ mẫu!”
Tiêu Nhã Quân như con mèo bị giẫm đuôi, vô cùng tức giận, nàng ấy xông tới túm tóc Chu Chiêu Đệ, dùng tay tát vào mặt nàng ta thật mạnh: “Trước đây ta coi ngươi như tỷ muội, vậy mà ngươi lại coi ta là đồ ngốc. Ta không nợ ngươi cái gì cả, là do ngươi tự chuốc lấy. Bhưng nếu năm đó ngươi đối xử tốt với Tiêu Nhã Du hơn chút nữa, làm sao nàng ta lại không nhớ đến ân nghĩa mà đối xử tử tế với ngươi. Ngươi là một người xấu xa, một kẻ độc ác, bớt đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, ta không mắc nợ ngươi, không mắc nợ ngươi!”
Bị Kim Ngô Vệ túm lấy tay, Chu Chiêu Đệ bị động chỉ có thể chịu đánh, nàng ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, mặt sưng vù, khóe miệng rỉ máu. Tiêu Nhã Quân ra sức tát vào mặt, giật tóc giống hệt như một người đàn bà chanh chua chợ búa.
Không tránh được, Chu Chiêu Đệ liên tục chửi rủa: “Ngươi có tư cách gì mà trách móc ta, là ngươi đã nợ ta... Ngươi là cái đồ tiện nhân...”
Chu Chiêu Đệ gào khóc thảm thiết bị Kim Ngô Vệ kéo đi, Tiêu Nhã Quân mệt lả quỳ rạp trên mặt đất, kịch liệt thở dốc, từ từ che mặt lại, khóc lóc thảm thiết đến lạc cả giọng.
Nàng ấy làm sao có thể coi loại người này như người thân của mình, sau đó còn làm tổn thương người thực sự đối xử tốt với nàng ấy.
Người trong căn nhà lần lượt từng người từng người bị bắt đi, Chu Chiêu Đệ, Chu Tiểu Bảo, Ngô Đồng... Cuối cùng, Tiêu Nhã Quân ôm con trai thất lạc mới tìm lại được, cả hai bị đưa đến hoàng lăng.
Bức tường khuôn viên cao cao giống như một con quái vật ăn thịt người.
Đã có lúc, nàng ấy nghĩ rằng căn nhà ở phố Hướng Dương là một cái lồng chim lộng lẫy, nhưng bây giờ, nàng ấy sẽ bước vào một cái lồng chim thực sự. Những bức tường nhà lao cao cao, không gian tù túng, bức bối và ngột ngạt.
Tiêu Nhã Quân không dám tin nhìn vào người nam nhân đầu tóc bù xù bẩn thỉu: “Vương... Vương Gia...”
Triệu Dung vội quay đầu lại, giật mình kinh ngạc: “Nhã Quân, Khang Ca Nhi!”
Hắn ta xông lên: “Sao nàng lại ở đây, Triệu Tông tên súc sinh này, ngay cả nữ nhân và trẻ con cũng không buông tha… Tiểu Thạch Đầu!”
Thấy rõ dung mạo của hài tử đang nằm trong nôi, Triệu Dung sững người.
Tiêu Nhã Quân trong lòng đau xót bật khóc nói: “Vương Gia, chúng ta bị lừa, chúng ta đều bị lừa, Chu Chiêu Đệ cướp hài tử của chúng ta, Khang Ca Nhi là con trai của tỷ ấy, tiểu Thạch Đầu là con trai của chúng ta, tỷ ấy đã lừa gạt chúng ta!”
Triệu Dung giống như con chim gỗ, đột nhiên gầm lên một tiếng: “Chu Chiêu Đệ! Đồ tiện nhân này, sao ngươi dám!”
Tiêu Nhã Quân rưng rưng nước mắt.
“Oa oa.” Đứa bé đang ngủ bị giật mình tỉnh lại, gào khóc to lên.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, mẫu thân ở đây.” Tiêu Nhã Quân cuống quýt dỗ hài tử, xưa nay đều có người hậu có nãi nương, nàng ấy cũng không biết hài tử lại khó chăm như vậy.
Triệu Dung cũng không có kinh nghiệm, hai người mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng dỗ được hài tử ngủ.
Triệu Dung đang trong cơn phẫn nộ cũng nguôi giận, hỏi Tiêu Nhã Quân chuyện gì đã xảy ra, sau khi nghe xong hắn ta lại giống như bị ai đó đánh vào đầu. Triệu Dung biết ơn phu thê Chu gia vì đã mang Nhã Quân đến bên cạnh hắn ta, còn tìm mọi cách để đưa được tỷ đệ Chu gia về, nhưng đổi lại chính con trai của mình lại bị cướp mất và tráo đổi.
“Báo ứng.”
Triệu Dung vừa khóc vừa cười: “Đây là báo ứng sao?”
“Vương Gia.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tiêu Nhã Quân.
Triệu Dung đột nhiên giơ tay chỉ lên trời, giận dữ hét lên: “Ông trời khốn nạn, ông thật bất công! Triệu Tông phạm tội làm phản, bất trung bất hiếu, mà ông lại để hắn xưng đế.”
Nghĩ đến thị vệ ở bên ngoài, Tiêu Nhã Quân sợ hãi chạy tới che miệng Triệu Dung: “Vương Gia, đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.”
“Ta sợ cái gì, nếu có bản lĩnh thì Triệu Tông giết chết ta đi.” Sắc mặt Triệu Dung trở nên vô cùng vặn vẹo, đáng sợ.
“Vương Gia, người hãy nghĩ cho ta, nghĩ cho đứa con của chúng ta.”
Tiêu Nhã Quân ôm lấy Triệu Dung, chua xót cầu xin: “Vương Gia, người hãy nghĩ cho bọn ta, không có người, bọn ta phải làm sao?”
Triệu Dung như con ngỗng bị bóp chặt cổ: “Triệu Tông, lòng dạ của ngươi hiểm độc như vậy, ngươi sợ ta tự sát, ngươi sợ không làm nhục được ta nên mới đưa bọn họ tới đây, ngươi thật là độc ác!”
“Vương Gia, người đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Tiêu Nhã Quân hoảng sợ đến tuyệt vọng, hận không thể bịt miệng hắn ta lại.
Triệu Dung hồn bay phách lạc đẩy Tiêu Nhã Quân ra: “Ta là Vương Gia gì chứ? Ta hiện tại là thường dân, là thường dân! Ha ha ha ha, người không tạo phản trở thành thường dân, còn kẻ tạo phản lại trở thành Hoàng Đế.”
Updated 333 Episodes