Chương 4

"Ngồi đi." Diệp Tử để Tần Tiểu Mặc an trí ngồi trên sopha, vì cô là chủ nhà nên cũng lịch sự ngồi xuống cạnh nàng.
"Chị Diệp.."
"Sao?"
"Nhà chị thật lớn... bác Diệp đâu?" Tần Tiểu Mặc nhìn hướng trên lầu, cũng không phát hiện thêm ai. Vì thế lại cúi đầu đánh giá xung quanh.
Nhà Diệp Tử hoàn toàn theo phong cách châu Âu, tất nhiên còn có một lò sưởi rất xinh đẹp. Trần nhà treo một chùm đèn lớn, kiểu thời phục hưng.
"Ba tôi không có ở đây."
"Em thích ăn đồ ngọt gì? Tôi kêu A Mai làm." Diệp Tử hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều về ba của mình, lập tức đổi đề tài. Nhưng mà... Cô quên rằng không phải tất cả mọi người ai cũng đều giống Tiểu Viên thích đồ ngọt, ít nhất Tần Tiểu Mặc không thích.
"Thôi... Em không thích ăn đồ ngọt, luôn cảm thấy ăn xong miệng ngọt rất khó chịu." Tần Tiểu Mặc lắc đầu nói.
"Chị Diệp, chị thích ăn đồ ngọt sao? Thích ăn cái gì?" Tiểu Mặc vẫn cảm thấy hứng thú với Diệp Tử, nên hỏi tiếp.
"Tôi cũng không phải rất thích ăn, chỉ là... Hồi trước có người bạn đặc biệt thích, cho nên hỏi theo thói quen mà thôi...."
"Không sao. Thói quen sửa đổi được mà ....Em thì thích đồ ăn vặt Trung Quốc, khi nào chị quay về nước, chỗ em có rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói, khuôn mặt nàng thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.
"Quảng Đông?"
"Oh, làm sao chị biết!" Ánh mắt Tần Tiểu Mặc sáng lên.
"Đã đi qua, quả thật có rất nhiều đồ ăn." Diệp Tử lại không thể kiềm chế mà nhớ tới Chung Tiểu Viên, nhớ tới đoạn thời gian các nàng cùng một chỗ, nhớ tới nàng mỗi ngày đều lôi kéo cô đi khắp nơi tìm quán ăn ngon.
"Ừ, bất quá em ăn một chút liền béo, gần đây cũng không ăn nhiều. Giảm béo!" Tần Tiểu Mặc nhéo nhéo thịt trên lưng mình, buồn khổ nói.
Kỳ thật nàng cũng không béo, ngược lại thoạt nhìn dáng người khá nhỏ nhắn. Diệp Tử hơi mỉm cười, không phát biểu ý kiến.
"Cười cái gì, là thật a, nhìn qua thấy em gầy, chứ em nặng lắm, thịt đều dồn ở trên đùi cùng trên bụng." Sợ Diệp Tử không tin, Tần Tiểu Mặc còn cầm tay Diệp Tử giơ lên lưng mình, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô, giống như đang chờ đợi cô công nhận đúng như vậy.
Diệp Tử rút tay của mình ra, cảm giác hơi kì cục. Cô cháu gái của Tần gia sao có chút quái dị a... Nhất là loại nhiệt tình thế này... Nhưng nói đi cũng nói lại, cô rất thích Tần Tiểu Mặc, sáng sủa hoạt bát, không quá mức tuỳ hứng, nhiệt tình nhưng cũng không ra ngoài khuôn phép lễ nghĩa, nói chuyện làm gì đều rất có chừng mực.
Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử không trả lời nàng, liền lén lút chọc lét Diệp Tử. Sau đó còn quay qua cười như đứa ngốc.
Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc đùa. Khóe miệng cô cười rộng hơn. Nhìn Diệp Tử tươi cười, Tần Tiểu Mặc cũng cười to. Vì thế khi A Mai từ phòng bếp đi ra, liền thấy được cảnh tượng kì dị đó ...
"Tiểu thư."
"Khụ...có chuyện gì?" Diệp Tử giống ảo thuật gia, thoáng chốc thay đổi sang vẻ mặt lạnh lùng, làm cho trong lòng Tần Tiểu Mặc có một trận mất mát.
"Là như vầy...Bột lên men đã không còn, làm đồ ngọt có lẽ..." A Mai lo lắng nói.
"A.. không sao, nàng vừa vặn không quá thích ăn đồ ngọt."
"Buổi tối em chưa ăn bao nhiêu, lại ngồi xe lâu như vậy, vẫn là nên ăn khuya chút ít nha, em thích ăn cái gì?" Diệp Tử nghiêng đầu hỏi.
"Đơn giản là tốt rồi, nấu qua cái gì đó hoặc là... Cháo cũng được, em không kén chọn trong ăn uống." Tần Tiểu Mặc rất dễ nuôi.
"Trong nhà còn có sườn phải không, vậy làm cháo sườn đi, vừa vặn tôi cũng đói bụng." Dù Tần Tiểu Mặc nói vậy, nhưng Diệp Tử cũng không muốn ủy khuất khách nhân.
"Được".
A Mai trở vào phòng bếp, Tần Tiểu Mặc bắt được cơ hội cùng Diệp Tử nói chuyện phiếm. Từ khí hậu toàn cầu nóng lên nói đến đồ ăn giữa Trung Quốc và Anh quốc, thật là chuyện trên trời dưới biển.
"Thực phẩm Trung Quốc gần đây cũng phát triển mạnh a, mua cá đều rất tươi ngon" Tần Tiểu Mặc rung đùi đắc ý nói.
"Em mà cũng đi mua thức ăn?" Diệp Tử có chút ngạc nhiên, theo lý thuyết mà nói nàng được gia gia và Tiêu Nhuận yêu thương làm sao trong nhà có thể không có người nấu cơm.
"Đương nhiên a, ở nhà em nấu cơm, em rửa chén, em quét rác, em đổ rác, em lau chùi cửa sổ, em tưới hoa...Việc nhà đều là em làm. Em không xa xỉ giống như gia gia và anh Tiêu Nhuận đâu, bọn họ còn có quản gia và người hầu..." Tần Tiểu Mặc không giống như đang nói bừa. Cuộc sống của bọn họ chính là giai cấp tư sản, làm cho nàng là cô gái nhỏ bé thuộc tầng lớp vô sản luôn luôn phấn đấu, thật sự khó có thể thích ứng.
"Ừ, rất tốt." Diệp Tử dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tiểu Mặc, làm cho nàng một trận nhiệt huyết sôi trào.
"Tiểu thư, có thể ăn rồi ." A Mai từ trong bếp đi ra, bưng theo mâm thức ăn. Đem cháo đặt ở trên bàn, sau đó lại vào phòng bếp.
"Ừ, chúng ta ăn thôi. Bây giờ cũng trễ rồi, em ở nhà tôi một đêm đi, ngày mai tôi đưa em về. Vừa vặn tôi cũng phải đem giấy tờ hợp đồng đưa cho Tiêu tổng." Diệp Tử đứng lên, nói với Tần Tiểu Mặc.
"Được a". Tần Tiểu Mặc nghe Diệp Tử nói xong liền tươi cười.
Diệp Tử múc cho Tần Tiểu Mặc một chén cháo, tiếp theo múc cho mình một chén. Lúc này, A Mai lại từ bếp đi ra, mang thêm khổ qua dồn thịt cùng đậu hà lan.
"A, nhiều vậy sao, thật phong phú, đã làm phiền chị ..." Tần Tiểu Mặc vội vàng đứng lên định giúp A Mai bưng thức ăn.
"Tần tiểu thư cô ngồi đi, tôi làm được rồi." A Mai vội đi nhanh hai bước đem đồ ăn đặt ở trên bàn cơm.
"Ừ, em ngồi ăn đi, đừng khách sáo." Diệp Tử nói.
"A..được.. Thật làm phiền hai người". Tần Tiểu Mặc cảm thấy thật có lỗi.
"Không sao, em đến chơi thấy vui vẻ là được."
"Ừm, vậy em không khách sáo nữa." Tần Tiểu Mặc múc một muỗng cháo nhét vào miệng.
"Aizz! Cẩn thận nóng ..." Diệp Tử nhắc nhở hiển nhiên đã muộn một bước, Tần Tiểu Mặc bị cháo nóng làm nhảy dựng lên, gấp đến hốc mắt đều đỏ, nước mắt muốn trào ra.
Thấy thế, Diệp Tử vội vàng đứng lên rót một ly nước đưa cho Tần Tiểu Mặc.
"Ăn từ từ chứ..." Diệp Tử bất đắc dĩ dặn dò. Từ khi nhận thức cô bé này, cô gặp mấy tình huống thật là...., nàng không phải té ngã thì là bị phỏng, thực là sơ ý. Mỗi khi nhìn nàng bị như vậy, cô đều đau lòng.
"Không... Không có sao, em đều thành thói quen rồi." Uống hết ly nước, Tần Tiểu Mặc đã đỡ hơn nhiều, trái lại còn an ủi Diệp Tử.
"Không có việc gì là tốt rồi, lần sau ăn cái gì thì lấy môi thử trước một chút xem có nóng không."
"Ừm, lần sau nhất định sẽ không bị phỏng miệng nữa ..." Này cũng không biết là lần thứ mấy Tiểu Mặc cam đoan , dù sao Diệp Tử cảm thấy không thể nào khinh suất.
"A Mai, tay nghề của chị thật tốt, cháo sườn rất ngon." Tần Tiểu Mặc bị phỏng vẫn không quên khen ngợi A Mai làm Diệp Tử dở khóc dở cười.
"Cảm ơn Tần tiểu thư khích lệ." A Mai hào phóng tiếp nhận lời khen của Tần Tiểu Mặc. Sau đó A Mai mỉm cười với Tiểu Mặc. Cô bé này, nàng thực thích.
----------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: giả ngu luôn tương đối dễ dàng khiến cho mấy chị gái đau lòng... Đúng không Tiểu Mặc... 【 khinh bỉ (#‵′)】.