- A Hà, mau chào chú Trương đi con!
Chu Tử Hằng dùng giọng nghiêm túc nói với con gái, sau đó lại quay về phía Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, đây chính là khuê nữ nhà tôi, đang học cấp ba, cả ngày học hành, có thể nói là làm vợ tôi khổ sở.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn gật đầu với cô gái, lúc này cô gái cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Điền Gia Mỹ từ bên ngoài tiến vào, vừa nhìn thấy tình hình này thì vội vàng nói:
- A Hà, sao con lại ra phòng khách? Đã làm bài tập hôm nay chưa? Rốt cuộc con có muốn thi đại học không đấy?
Vẻ mặt cô gái chợt biến đổi, nàng vội vàng nhìn về phía Chu Tử Hằng. Lúc này Chu Tử Hằng cũng nở nụ cười ngượng ngùng:
- Em à, thôi, đi dọn cơm nào, A Hà nghỉ ngơi một chút cũng được, có bí thư Trương ở đây cũng không biết thu lại một chút sao?
Vẻ mặt Điền Gia Mỹ có chút mất tự nhiên rồi nói:
- À...Bí thư Trương, con gái tôi thích so sánh, ức hiếp tôi và anh Chu văn hóa thấp, bắt nó học bài, nó nói sẽ không làm, điều này, ha ha...
Trương Thanh Vân khoát khoát tay, cô gái lại lầm bầm:
- Không biết thì không sao, nhưng không hiểu lại cứ thích ép người khác làm bài.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn cô gái, sau đó hắn dùng giọng hăng hái nói:
- Phải không đấy? Không sao, chú có thể dạy cháu, nhìn bộ dạng của cháu thì biết không học tốt môn toán, năm xưa chú thi đại học cũng đạt được điểm khá cao đấy nhé.
Cô gái chợt kinh ngạc, nàng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nói:
- Chú...Chú cũng học đại học sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Thế nào? Chú không giống với những người học đại học à?
Cô gái dùng sức gật đầu nói:
- Giống chứ, chú trẻ tuổi hơn cha cháu, hơn nữa chức quan lại lớn hơn, tất nhiên cũng vì nguyên nhân học cao.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không ngờ Chu Tử Hằng và Điền Gia Mỹ là hai người nhà quê mà giáo dục con gái cũng rất có tâm. Tuy tư tưởng cô gái có chút ngây thơ nhưng cũng thu được những quan điểm đúng đắn của sách vở. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trương Thanh Vân và cô gái một hỏi một đáp, vẻ mặt Chu Tử Hằng tràn đầy nụ cười, hắn chính là người nhà quê, thường cũng vì nguyên nhân này mà trước đây có chút tự ti. Những lúc đề bạt cán bộ và khảo sát cán bộ đều có hại trên rất nhiều phương diện, vì vậy hắn cũng khó tránh khỏi hâm mộ những tầng lớp trí thức. Trương Thanh Vân trước đây cũng là sinh viên, hắn cũng phải cố gắng làm sao cho con gái được thành tích như vậy, để cho Chu gia đời sau phát triển hơn lúc này.
Trong lòng Điền Gia Mỹ cảm thấy rất cổ quái, nàng thầm nghĩ học nhiều chắc cũng có rất nhiều ích lợi. Bí thư Trương tuổi còn trẻ mà tâm ý quá sâu, như vậy không phải vì nguyên nhân học cao à? Nhưng con gái mình sắp thi đại học, như vậy chẳng phải sau này sẽ trở thành nữ yêu quái sao? Vì vậy mà trong lòng Điền Gia Mỹ có hàng trăm mối lo lắng, tư tưởng rất mâu thuẫn.
- Bí thư Trương, à, thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào bàn dùng cơm thôi.
Điền Gia Mỹ nói.
Điền Gia Mỹ vừa nói dứt lời thì Chu Tử Hằng cũng vội vàng phụ họa, tâm tư hai người khác nhau nhưng trăm sông cũng đổ về một biển, nói rất đúng ý.
Nhà Chu Tử Hằng xem như cũng giàu có tiêu chuẩn, trong nhà có đầu bếp riêng, đồ ăn trong nhà còn làm tốt hơn cả khách sạn Vọng Sơn Tân Quán, khó trách Chu Tử Hằng phải mời khách ở nhà. Đến nhà thì kéo quan hệ sẽ gần hơn, thứ hai chính là trong nhà cũng tốt hơn so với bên ngoài.
Một bữa cơm mà Chu Tử Hằng và con gái Chu Lệ Hà liên tục hỏi Trương Thanh Vân về các vấn đề, lúc đầu còn lắp bắp nhưng càng về sau thì càng thoải mái, cũng có chút hào hứng, phần lớn những câu hỏi đều xoay quanh cuộc sống đại học.
Trương Thanh Vân tất nhiên trả lời tất cả các câu hỏi, hắn phác thảo ra một bản kế hoạch và ước mơ cho Chu Lệ Hà, không những chỉ có nàng ngồi nghe say sưa mà Chu Tử Hằng cũng rất quan tâm, cũng quên trách móc con gái vô lễ.
Trương Thanh Vân ngoài miệng cùng mọi người tán gẫu nhưng trong lòng thầm cảm thán Tang Chương lạc hậu rớt về phía sau. Chu gia xem như cũng là gia đình giàu có số một số hai ở huyện Tang Chương mà trình độ học vấn của con gái rõ ràng vẫn chưa đủ, huống chi dân chúng tầm thường?
Không ngờ đại học còn là một điều thần bí với địa phương này, lúc này tuy các trường cao đẳng mở rộng phạm vi và tuyển sinh viên khắp nơi nhưng Tang Chương lại rớt về phía sau, những thế hệ học sinh học đại học rất ít, hơn nữa Tang Chương còn khó khăn trong vấn đề đường xá xa xôi.
Sau khi ăn xong bữa cơm thì Trương Thanh Vân ngồi ở phòng khách giải đáp những câu hỏi của Chu Lệ Hà, tuy hắn vứt sách nhiều năm nhưng vẫn còn rất nhiều học thức. Nếu không nhờ rõ công thức thì cũng có thể đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề cho Chu Lệ Hà, quả nhiên thi cử cũng có rất nhiều vấn đề khó giải quyết.
Chu Tử Hằng nhìn hai người trẻ tuổi thảo luận náo nhiệt mà cảm thấy rất cảm khái, trong lòng cũng dần trở nên bình thản. Thế giới này vốn sẽ là nơi cho những người trẻ tuổi tài hoa, chính mình có xuất thân là du côn, như vậy sao có thể tranh với người ta? Đừng nói là tranh giành, dù Chu Tử Hằng hắn có thắng thì cũng chẳng phải đang làm trễ nãi sự phát triển của dân chúng à?
Điền Gia Mỹ thì tự mình phục vụ và dọn dẹp, khi nhìn thấy con gái và Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau không chút khác biệt thì trong lòng cũng không khỏi tự trách mình coi Trương Thanh Vân là kẻ tà ác. Lưu Tài Đức, Đan Kiến Hoa, thậm chí là chồng nàng có những hoạt động gì thì nàng hoàn toàn biết rất rõ.
Bí thư Trương đến huyện Tang Chương thì có rất nhiều đất dụng võ, rõ ràng là hắn lợi hại, nhưng nếu xét cho kỹ không phải rất bất đắc dĩ sao? Tang Chương được xưng là mộ phần của bí thư huyện ủy, trước đó không biết có bao nhiêu bí thư chôn vùi đời chính trị ở đây, tất cả đều liên quan đến những hành động của chồng mình và Lưu Tài Đức.
Trương Thanh Vân thảo luận vấn đề cùng Chu Lệ Hà nhưng cũng không ngờ hôm nay chính mình vì cao hứng nhất thời mà giải quyết được khá nhiều điều khúc mắc. Vấn đề Tang Chương chính là nghèo khó và lạc hậu, không có Lưu Tài Đức sẽ có Hải Tài Đức, không có Chu Tử Hằng sẽ có Đại Hằng. Những người đứng đầu chính quyền mà rớt về phía sau thì dân chúng ngu muội, đồng thời nhân dân cũng là người cổ vũ và khuyến khích lãnh đạo trở thành thổ hoàng đế.
Khi Trương Thanh Vân rời khỏi nhà thì Chu Tử Hằng và vợ tiễn chân ra ngoài cửa, Chu Tử Hằng vung tay với Điền Gia Mỹ nói:
- Em vào trước đi, anh với bí thư Trương đi tản bộ một lúc.
Điền Gia Mỹ vội vàng dừng lại, nàng biết rõ hai người lại có chuyện gì đó cần bàn bạc. Trương Thanh Vân cũng tỏ ý với Cảnh Chiến để hắn đi trước, chính mình thì cùng Chu Tử Hằng tản bộ từ khách sạn Vọng Giang đến đầu đường Hoàng Lĩnh.
Lúc này trời đã tối, những ngọn đèn đường ở phương xa vẫn còn thấy rất rõ, Trương Thanh Vân và Chu Tử Hằng cùng hút thuốc, hai đầu thuốc đỏ lòe thấy rất rõ trong bóng đêm.
- Bí thư Trương, anh đắc tội với kẻ nào ở thị ủy sao?
Chu Tử Hằng nói.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, trong lòng biết rõ Chu Tử Hằng đang ám chỉ kẻ muốn đối phó với mình, vì vậy mà cũng cảm thấy có chút do dự. Nhưng sau đó hắn vội cười nói:
- Anh Chu, quan trường chính là một vòng tròn thị phi, nào phải chỉ đắc tội thì mới có người để ý. Trong Giang Nam có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi.
Chu Tử Hằng trở nên trầm ngâm, dù lúc này đã tối nhưng cũng có thể thấy trong ánh mắt hắn lóe lên thần quang. Chu Tử Hằng từ lời nói của Trương Thanh Vân mà biết được trong lòng người ta đã sớm có đáy, nhưng nhìn bộ dạng thảnh thơi kia thì chẳng lẽ người này không biết mình chỉ là một bí thư huyện ủy nho nhỏ sao? Những lãnh đạo thị ủy không phải thích làm gì cũng được à?
Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Chu Tử Hằng vẫn bội phục Trương Thanh Vân và nhiều hơn là nghi ngờ. Hắn cùng Trương Thanh Vân giao thủ lần đầu tiên thì đã biết rõ nông sâu, người này kế sách sâu như biển làm người ta khó lòng đề phòng, cũng không thể che giấu, có thể nói là đường đường chính chính, quang minh chính đại. Người này chiếm giữ tiên cơ và tiến thối tự nhiên, không phải là một loại người với chính mình.
Chu Tử Hằng hắn trước nay vẫn luôn kiêu ngạo vì thế lực của mình, nhưng khi đối diện với Trương Thanh Vân thì chỉ thấy đáng chê cười. Quân bài trên tay người ta là quân đội, Chu Tử Hằng không biết rõ biên chế quân đội thế nào, nhưng sau biến cố vừa rồi thì hắn biết được số lượng bộ đội phối hợp với chính phủ là rất nhiều, đây là quan điểm gì?
Những tổ chức vũ trang trong huyện thường là cục công an và bội đội địa phương, người có thể điều động một tiểu đoàn chủ lực đến thì sau lưng có bao nhiêu năng lượng? Chính mình sao có thể phỏng đoán được?
- Bí thư Trương, hai ngày trước phòng tổ chức thị ủy gọi điện thoại cho tôi, bọn họ nói tổ chức sẽ tiến hành khảo sát tôi, anh có biết chuyện này không?
Chu Tử Hằng nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng thầm động. Quả nhiên có người muốn ra tay với mình, phòng tổ chức thị ủy muốn khảo sát cán bộ Tang Chương nhưng không chào hỏi một bí thư huyện ủy như mình, ý nghĩa là gì không nói cũng hiểu.
- Sao anh lại nói với tôi những lời này?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Chu Tử Hằng im lặng hút thuốc một lúc lâu không nói, sau đó hắn đột nhiên mở miệng:
- Những gì bọn họ nói ra rất hấp dẫn, phó cục trưởng thường vụ cục du lịch, cấp sở, có thực quyền rất lớn.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười một tiếng, hắn dùng giọng có chút mỉa mai nói:
- Xem ra các đồng chí thị ủy đã có hơi nóng vội, để cho một vị chủ tịch huyện của chúng ta lên đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng thường vụ, đây không phải đang phụ họa lợi ích của nhân dân Tang Chương sao?
Tuy Trương Thanh Vân cười nhưng thấy rất rõ tình cảnh bất ổn, đưa Chu Tử Hằng đi tất nhiên đầu tiên là rút củi đáy nồi, lúc này Trương Thanh Vân hắn còn chưa khống chế hoàn toàn huyện Tang Chương, nếu Chu Tử Hằng đi thì người Tang Chương rất dễ dàng nghĩ rằng mình ép buộc đối phương, điều này rõ ràng không có lợi.
Đồng thời chức vị của Chu Tử Hằng, Lưu Tài Đức, thậm chí là Đan Kiến Hoa đang để trống, chắc chắn trước khi chưa tìm người thích hợp thì thị ủy sẽ đề bạt cán bộ lấp đầy chỗ trống, rõ ràng Trương Thanh Vân sẽ đưa sói đi nhưng rước hổ về. Dù hắn là bí thư huyện ủy nhưng nếu không có tiếng nói trong thường ủy thì rõ ràng tự trói tay trói chân chính mình.
Vì đạt đến mục đích này mà đám người kia đã lấy chức vụ phó cục trưởng du lịch ra làm mồi nhử đối với Chu Tử Hằng. Trong thành phố Vũ Lăng thì cục du lịch chính là trời, chức vị cục trưởng thường vụ do chính phó chủ tịch tỉnh Nhiễm Hồng Đông kiêm nhiệm. Cục du lịch có thể nói là được các lãnh đạo thi nhau phối hợp, bố trí rất xa hoa, là ngành mập mờ nhất trong Vũ Lăng.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng bùng lên ngọn lửa, hắn đá văng một cục đá trên đường, Cao gia, Triệu gia, hai đám người này chẳng lẽ không lo cho dân cho nước sao?
Trong đầu Trương Thanh Vân vang lên giọng nói của Triệu tướng quân: "Con cháu nhà họ Triệu chúng ta mê luyến quyền lực mà đi theo chủ nghĩa cá nhân, những hài kịch thế này mà cậu còn muốn tham gia sao?"
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng rộng mở và trong sáng, hắn mỉm cười nói:
- Tốt, chuyện này rất tốt, phó cục trưởng thường vụ cục du lịch. Ha ha, anh Chu, sau này anh có thể tung hoành ngang dọc Vũ Lăng rồi.
Trương Thanh Vân nói xong thì mỉm cười, hắn nghĩ đến Triệu Giai Ngọc và muốn đi đến Thành Đô dùng bữa cơm tâm sự. Nếu không phải vì nàng thì bây giờ hắn vẫn là một con pháo hôi của thế lực nhà họ Triệu. Triệu gia, Cao gia đều chỉ là một đám hề, lời của Triệu tướng quân nói rất đúng, nếu có một ngày mình có tư cách dạy bảo con cháu thế hệ sau như vậy thì đúng là rất đáng để suy ngẫm.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, hắn không biết rằng Chu Tử Hằng đã dừng lại dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình.
Updated 1303 Episodes