Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn

Phòng ngủ tầng hai, Đoan Mộc Mộc ngủ an tĩnh, tóc hơi xoăn tán loạn ở trên gối, trắng đen xen kẽ vẻ tiều tụy không chịu nổi của cô.

Lãnh An Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận dò xét cô gái này, mặc dù anh tỉnh lại hơn một tháng, nhưng còn không có chân chính xem cô thật kỹ.

Mặt của cô không lớn, dường như chỉ bằng bàn tay anh, là tiêu chuẩn hình hạt dưa, da rất trắng rất sạch sẽ, nõn nà, lông mi của cô rất dài, thời khắc ngủ giống như hai chiếc quạt hương bồ, có điều giờ phút này còn ướt nhẹp.

Nghĩ đến lúc trước cô đã khóc, lòng Lãnh An Thần lại căng thẳng, ngón tay theo bản năng vuốt mí mắt cô, hình như muốn quên đi cái gì, ngón tay anh chạm vào da thịt cô, giống như là bị dính trượt, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ tươi thì dừng lại.

Giờ phút này, tim cùng đầu Lãnh An Thần đồng thời cấp thiết thoáng qua cái gì, chỉ là quá nhanh, anh căn bản không bắt được, miệng cũng chấn động trong xúc cảm nhanh chóng, như bị cái gì đụng, sau đó hô hấp khó khăn, lập tức ho khan.

Anh ho khan kinh động người ngủ, chỉ thấy hai hàng lông mày vốn cũng không quá giãn ra giờ phút này đang nhanh chóng chau chặt, sau đó môi cô động, hình như muốn nói điều gì, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Lãnh An Thần khẩn trương cố gắng ngừng hô hấp, không để cho mình ho khan ra tiếng, ánh mắt nhìn vào trên môi cô, hình như muốn nhìn rõ cái gì, quả nhiên, anh nhìn thấy rồi, anh nhìn thấy môi cô lúc khép lúc hợp rõ ràng đang gọi tên mình–– An Thần!

Nhất thời, Lãnh An Thần cũng không áp chế nổi tiếng ho khan của mình, mà người trên giường cũng bị âm thanh của anh làm cho thức tỉnh, cô mở mắt ra thấy Lãnh An Thần ngồi ở mép giường, trong tròng mắt đen thoáng qua vui mừng, sau đó vội vàng ngồi dậy, đôi tay vuốt phía sau lưng cùng trước ngực anh, vội vàng nói, “An Thần, anh không sao chứ? Sao lại ho khan?”

Lãnh An Thần không nói, cuối cùng kìm nén được trận ho khan kia dừng lại, nhưng nhìn bàn tay dừng ở trước ngực mình, còn có nửa khuôn mặt nhỏ ngẩng ở trước mặt thì anh nhất thời cảm thấy toàn thân như bị điện giật, thoáng qua mất tự nhiên.

Thân mật này, thật làm anh không thích ứng được.

Liền vội vàng đứng lên, anh thậm chí không dám nhìn cô một cái, “Tôi không sao, em ngủ đi!” Nói xong, không đợi cô đáp lại, liền vội vã đi ra khỏi phòng ngủ.

Đoan Mộc Mộc nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn bàn tay mình còn dừng ở giữa không trung, tâm co giật, đau thắt.

Ở thời khắc mở mắt ra nhìn thấy anh, cô cho là anh nhớ ra mình, thì ra là cô sai rồi!

Mặt vùi sâu vào lòng bàn tay, phía trên hình như còn dư lại nhiệt độ cùng hơi thở của anh, mà loại đã từng vô cùng quen thuộc đó, giờ phút này chỉ càng gia tăng khổ sở cho cô.

Lãnh An Thần lờ đờ xuống lầu, va vào Đỗ Vấn lên lầu, hai người dừng lại, cuối cùng Đỗ Vấn mở miệng, “Tổng tài, tiểu thư Tần Quỳnh tới…”

Cô ấy?

Giờ phút này nghe được tên này, nhưng không có mừng rỡ như trước, ngược lại làm trái tim anh rét lạnh vì trước đó anh nghe được tin tức có liên quan.

Đỗ Vấn đại khái nhìn thấu tâm tư của anh, nhẹ nhàng nói, “Tổng tài, anh không cần phải rối rắm, đại khái có thể chung đụng cùng cô ấy như trước!”

“Có ý gì?” Lãnh An Thần cau mày.

“Có vài thứ có phải như trước hay không, chỉ cần anh nghiêm túc phân biệt là có thể biết!” Đỗ Vấn đang nhắc nhở anh, bây giờ dùng mắt đi xem cô gái hiện tại là có thể biết mọi người nói là thật hay giả.

“Có giống hay không cũng đâu cần cậu dạy tôi.” Dù sao Lãnh An Thần là người có kiêu ngạo, cho dù là người thân cận nhất với mình, anh cũng không cần người khác dạy mình làm thế nào.

Nhìn ánh mắt anh kiêu ngạo, Đỗ Vấn cười nhạt, “Đây là dĩ nhiên!”

Vẻ mặt Lãnh An Thần nghiêm túc liếc Đỗ Vấn, sau đó cất bước đi xuống lầu ––

Trên người Tần Quỳnh là áo dài màu đỏ rực, phía dưới là quần tây màu trắng, cả người bắt mắt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần bỗng dưng nhớ tới lời Đỗ Vấn đã nói, không phải cô ta ung thư máu ư? Vì sao có tinh thần như thế?

“An Thần…” Nghe được tiếng bước chân, Tần Quỳnh vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra mừng rỡ.

Anh đi về phía cô ta, còn chưa đến gần, bóng dáng xinh đẹp đã nhào tới, hai cánh tay cuốn chặt lấy hông anh, “An Thần…”

Anh cảm nhận sự mềm mại trong ngực, nhìn gương mặt có lúm đồng tiền như hoa, chẳng biết tại sao, giờ phút này, Lãnh An Thần cảm giác trái tim ngũ vị tạp trần, nói thật, tất cả tình cảm hiện tại đều đang nói cho anh biết, mình rất thích cô gái này, thậm chí cánh tay còn muốn nâng lên, muốn ôm chặt cô ta, nhưng lời nói của Lãnh Ngọc Thù cùng với Khang Vũ Thác lại nhắc nhở anh, thời gian năm năm bọn họ đã sớm thay đổi.

“Anh không sao, ngồi đi!” Lãnh An Thần rất lý trí lôi cô ta ra, mà một nháy mắt, anh rõ ràng cảm thấy mặt mày Tần Quỳnh có chút cứng ngắc.

Lãnh An Thần cố làm như không thấy, xoay người hướng về phía người làm nữ phân phó nói, “Cafe đen cùng một ly sữa tươi.”

Nghe nói như thế, Tần Quỳnh lập tức nói, “An Thần, em không uống sữa tươi, làm sao anh quên mất?”

“Anh chưa từng quên, bây giờ thân thể em hình như không nên uống cà phê?” Lãnh An Thần nói một câu khiến vẻ mặt Tần Quỳnh chợt biến.

“An Thần, anh…anh…”

Chuyện cô bị bệnh, anh làm sao sẽ biết? Không phải anh mất trí nhớ ư?

Nhìn dáng vẻ cô hốt hoảng không dứt, khóe môi Lãnh An Thần nhanh chóng xẹt qua một tia châm biếm, “Em cho rằng anh quên mất đúng không, nhưng còn có người nhớ… Chỉ cần là chuyện đã làm, nếu muốn biết cũng không khó.”

Lời tự tin khiến tâm trạng Tần Quỳnh hỗn loạn, mấy ngày nay cô ta có thể ở bên cạnh anh chính là đoán anh vẫn còn tình cảm với mình, nhưng bây giờ xem ra anh tựa như có lẽ đã hoài nghi, đây là điều cô ta không ngờ đến.

“An Thần, anh…anh đừng nghe bọn họ nói hưu nói vượn, thật ra thì quá khứ chúng ta…” Tần Quỳnh kéo anh, muốn giải thích cái gì.

“Tần Quỳnh, em làm sao vậy, sao tay lạnh thế?” Lãnh An Thần cầm ngược lại tay cô ta, lại cố làm ra dáng vẻ không hiểu.

Giờ phút này, cô ta bị anh làm cho mông lung, mới vừa rồi nói vậy, hiện tại lại là dạng săn sóc này? Đến tột cùng là anh có ý định gì?

Trong lúc nhất thời, Tần Quỳnh cũng không nắm giữ chính xác, cô ta cũng không dám ngồi xuống nữa, e sợ kế tiếp lại xuất hiện tình huống mới gì, hiện tại cô ta cần phải tỉnh táo lại, một mình suy tư đối sách đối phó.

“Cái đó, em phải đi…” Tần Quỳnh rút tay mình ra, đứng dậy.

“Nhanh thế ư?” Lãnh An Thần xem xét kỹ lưỡng cô ta, có điều hôm nay cô ta không còn dũng khí nhìn thẳng vào anh.

“Em không yên lòng nên mới ghé thăm anh một chút, hơn nữa em…em lén chạy ra khỏi bệnh viện…” Cô ta lúng túng tìm lý do, giải thích cho mình.

Lãnh An Thần thấy thế, khẽ gật đầu, thậm chí ngay cả câu nói cũng không có, thái độ lạnh lùng này hoàn toàn khác so với ở trong bệnh viện, nhất thời khiến lòng Tần Quỳnh vừa lạnh lại sợ, hốc mắt đỏ lên, “An Thần, có phải anh nghe nói cái gì rồi không? Những thứ kia đều là người ghen tỵ với chúng ta thêu dệt ra, anh đừng tin! Anh có thể nhìn ra, em yêu anh, hơn nữa anh vỗ ngực anh, hỏi bản thân mình cũng biết, anh rốt cuộc yêu người nào?”

Mặc dù cô ta nhắc nhở mình tỉnh táo, nhưng khi nhìn Lãnh An Thần lạnh lùng với mình, cô ta vẫn mất khống chế.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, đối mặt Tần Quỳnh kêu gào, mắt hơi nheo lại, “Có phải người khác nói lung tung hay không, anh sẽ nghiệm chứng, chỉ là bây giờ em gấp cái gì?”

Một câu nói mát, đem lòng Tần Quỳnh chèn ép đến đáy cốc, người đàn ông này dù mất trí nhớ, nhưng anh vẫn còn cơ trí.

Tần Quỳnh cắn môi, cũng nói không ra lời, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, không cảm thấy đau chút nào.

“Anh mất trí nhớ, cũng không phải là đầu óc bị hư.” Lãnh An Thần nhìn sắc mặt Tần Quỳnh càng ngày càng khó coi, còn nói.

Lần này, Tần Quỳnh cũng không bình tĩnh nữa, “An Thần, em không phải luống cuống, em sợ, sợ anh cũng không cần em…em không thể không có anh, em yêu anh…”

Nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần thở dài, “Nếu như chúng ta yêu nhau, vậy tại sao anh phải cưới cô gái khác?”

Âm thanh anh thì thầm, lại hoàn toàn Tần Quỳnh dồn đến tuyệt vọng, lòng cô ta hoàn toàn rối loạn, bắt đầu lui từng bước một, cuối cùng thối lui đến cạnh cửa, sau đó cuồng loạn gầm nhẹ, “Vậy phải hỏi bản thân anh!”

Nói xong, cô ta bụm mặt xoay người chạy ra ngoài, Lãnh An Thần nhìn bóng dáng cô ta thì hơi lay động, tay nắm chặt lấy sofa, mới khắc chế kích động muốn đuổi theo.

Mặc dù anh đang thử dò xét cô ta, nhưng khi nhìn bộ dạng cô ta khổ sở, tim anh vẫn sẽ đau như bị người lôi kéo.

Rầm ––

Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang dữ dội, khiến Lãnh An Thần vốn đang giãy giụa không thể tiếp tục bình tĩnh, đứng dậy, nhấc chân chạy ra bên ngoài.

Ở cửa, Tần Quỳnh té lăn trên đất, đôi tay che đầu, dáng vẻ khổ sở.

“Tần Quỳnh” Lãnh An Thần tiến lên, một tay kéo cô ta ôm vào trong ngực, “Em làm sao vậy?”

Tần Quỳnh nâng con mắt đẫm lệ lên nhìn anh, “An Thần, đầu em đột nhiên choáng váng…”

Nghĩ đến bệnh của cô ta, Lãnh An Thần vô cùng khẩn trương, “Gọi xe cứu thương, mau!”

“Đừng!” Tần Quỳnh giơ tay lên che miệng anh, sau đó nói, “An Thần, em không sao, một lát là ổn…”

“Nhưng…” Lãnh An Thần còn muốn nói tiếp, chỉ là chưa nói xong, đã bị cô ta cắt đứt.

“An Thần, em cho là anh sẽ không bao giờ để ý đến em nữa!”

Lãnh An Thần khẩn trương, tình cảm từ từ lắng đọng, “Làm sao lại như vậy? Dù sao mọi người đều là bạn bè!”

Hai chữ bạn bè giống như mũi tên ghim vào ngực Tần Quỳnh, sắc mặt cô ta nhất thời trắng nhợt, “An Thần, anh nói cái gì? Bạn bè… Anh chỉ coi em là bạn bè ư? Chúng ta rõ ràng yêu nhau…”

“Tần Quỳnh!” Lãnh An Thần lên tiếng, “Mặc kệ anh đã quên cái gì, nhưng có một sự thật không thể thay đổi, đó chính là anh đã có vợ, cho nên chúng ta chỉ có thể là bạn bè!”

Đúng, anh nói không sai, bất luận anh có nguyện ý thừa nhận hay không, hiện tại Đoan Mộc Mộc mới chính là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh, về phần Tần Quỳnh, coi như bọn họ yêu nhau nữa, chỉ sợ cũng chỉ có thể là bạn bè.

“An Thần, anh đừng tàn nhẫn như vậy!” Tần Quỳnh không cam lòng níu chặt lấy quần áo anh, “Em biết rõ anh có vợ, em không xin bất kỳ danh phận nào, chỉ xin anh để cho em sống ở bên cạnh anh, để cho em yêu anh… Anh biết em là một người sắp chết…”

Tròng mắt Lãnh An Thần tối xuống, nhìn cô gái trong ngực không ngừng rơi lệ, tim anh như bị kim đâm, đặc biệt là câu ‘em là một người sắp chết’ kia, quả thật muốn tính mạng của anh, cuối cùng anh không nhịn được đưa tay lau mặt cô ta.

Đây rốt cược là cô gái anh yêu trong lòng, cho dù quá khứ có tổn thương, nhưng anh đã quên mất, cố tình để cho anh nhớ đến cô ta, còn có tình yêu đối với cô ta, hiện tại muốn anh coi cô ta như người xa lạ, anh thật không làm được.

Anh vuốt ve lại cho Tần Quỳnh hi vọng, cô ta nắm lấy tay anh, thả vào bên môi hôn, “An Thần, em yêu anh, em yêu anh…”

Nghe cô vội vàng thổ lộ, trước mắt Lãnh An Thần hiện lên khuôn mặt tái nhợt, cảm giác tội ác nhất thời tràn qua trái tim, anh nhanh chóng rút tay ra, “Tần Quỳnh, anh có vợ rồi!”

“Không, An Thần!” Tần Quỳnh nắm lấy tay anh lần nữa, “Em biết rõ anh có vợ, em không nghĩ sẽ phá vỡ hôn nhân của anh, em…em chỉ muốn trước khi chết, anh có thể ở bên em mà thôi!”

Gần như cầu khẩn hi vọng, khiến Lãnh An Thần không đành lòng, “Tần Quỳnh, đừng nói như vậy, sẽ không chết, anh cũng không để em chết… Ung thư máu có thể trị, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em…”

“Em không muốn!” Tần Quỳnh khổ sở níu lấy cổ áo của anh, “An Thần, em không muốn làm trị liệu bằng hoá chất, em không muốn rụng tóc, không muốn biến thành xấu xí, không muốn…”

Nghe cô thét chói tai, trong lúc nhất thời Lãnh An Thần cũng có chút luống cuống, đúng lúc này, anh cảm giác cô gái trong ngực chợt động, sau đó từ trong ngực anh chạy đi, xông vào trong nhà.

Hóa ra, chẳng biết từ lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã từ trên lầu đi xuống, giờ phút này đang đứng ở cầu thang, nhìn bọn họ.

Đoan Mộc Mộc thấy Tần Quỳnh chạy hướng mình, cũng cả kinh lui về phía sau, làm cô lảo đảo lùi xuống hai bậc thang, tay nắm chặt lấy cầu thang, nhưng cô cũng không nghĩ đến, Tần Quỳnh cư nhiên đi lên lầu, “phịch” quỳ gối trước mặt cô, “Cầu xin cô, cầu xin cô mang An Thần cho tôi mượn có được không? Tôi sắp chết, tôi chỉ muốn trước khi chết để cho anh ấy cùng với tôi…”

Nhìn cô gái trước mắt đẫm lệ, Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa liền mềm lòng, nhưng nghĩ tới trước kia cô ta hãm hại mình, cô lại bỗng dưng tỉnh ngộ, cô gái này giỏi về diễn trò, cô thiếu chút nữa đã quên.

Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa, chỉ thấy anh tựa như tượng điêu khắc lạnh lẽo, không nhúc nhích, tròng mắt đen nhìn chằm chằm họ, như người ngoài cược.

Ống quần Đoan Mộc Mộc lại bị đung đưa, âm thanh cầu khẩn của Tần Quỳnh vang lên lần nữa, “Tôi bị ung thư máu, tôi biết rõ cô và An Thần đã kết hôn, tôi cũng không muốn phá hai người…”

Chỉ là không đợi cô ta nói xong, Đoan Mộc Mộc chợt ngắt lời, cô sẽ không tin cô gái này nữa, người khác không biết cô ta ác độc thế nào, nhưng Đoan Mộc Mộc cô rõ ràng, cô bị cô gái này làm hại đủ thảm, “Cô đừng nói lời này với tôi, có ở cùng cô hay không là chuyện của anh ấy, tôi không làm chủ được!”

Cho nên nói như vậy, thật ra thì Đoan Mộc Mộc cũng đang đánh cược, đánh cược Lãnh An Thần sẽ làm ra quyết định gì, mới vừa rồi nhìn anh thương yêu lau nước mắt cho Tần Quỳnh, lòng cô giống như ngâm a– xít sun–phu–rit.

Mặc dù biết anh mất trí nhớ, nhưng khi thấy trong mắt anh chỉ có cô gái khác, cô vẫn không cách nào khống chế được khổ sở, cô không trách anh, hơn nữa vừa rồi cô nghe được anh nói mình có vợ, nếu anh còn biết là mình có trách nhiệm trong người, vậy việc lựa chọn giao cho anh sẽ thích hợp hơn.

Quả nhiên, Đoan Mộc Mộc vừa dứt lời, cũng cảm thấy Lãnh An Thần chuyển hướng nhìn sang mình, hình như rất kinh ngạc về quyết định này của mình.

“Không, An Thần, anh ấy rất có trách nhiệm, anh ấy không quyết định được, cho nên tôi mới cầu xin cô.” Tần Quỳnh khôn khéo cỡ nào, câu nói đầu tiên đã đem vấn đề khó khăn ném trả cho Đoan Mộc Mộc, “Tôi thật sự không có ý khác, chỉ muốn anh ấy bên cạnh tôi, cô coi như tôi đáng thương cũng không được ư?”

“Đáng thương?” Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Tần tiểu thư cũng không muốn một phần tình yêu đáng thương chứ, như vậy còn có ý nghĩa gì?”

“Không!” Tần Quỳnh lắc đầu, ngước nhìn Đoan Mộc Mộc, làm bộ hèn mọn, “Tình yêu của anh ấy đối với tôi không phải đáng thương, tôi chỉ cầu xin cô đáng thương tôi! Không phải cô không biết tôi vẫn yêu anh ấy…”

Một cô gái ở ngay trước vợ người đàn ông nói yêu người đàn ông đó, đây là chuyện châm chọc cỡ nào?

Cô thừa nhận sau khi biết Tần Quỳnh trở về, cả người cô rối loạn, thậm chí bởi vì yêu Lãnh An Thần, thu hồi mũi nhọn của mình, thối lui từng bước với Tần Quỳnh, chính hi vọng cô ta có thể thu lại, bây giờ nhìn lại, cô uất ức cầu toàn đổi lấy cô gái này tệ hại hơn.

“Đủ rồi!” Đoan Mộc Mộc lạnh giọng cắt đứt, “Cô yêu anh ấy? Lúc cô yêu có từng nghĩ tới anh ấy là người đàn ông của ai hay không? Hiện tại cô lại còn có thể nói ra từ mượn anh ấy? Tần tiểu thư, cô cho rằng chồng tôi là hàng hóa à?”

Hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, Tần Quỳnh nhất thời ngây người, Đoan Mộc Mộc nhìn thua cuộc trong mắt cô ta, tiếp tục nói, “Hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, Lãnh An Thần là người đàn ông của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đem chồng mình cho cô mượn, hơn nữa tôi khuyên cô trước khi nói chuyện cũng nên soi gương, thật không biết xấu hổ!”

Nếu không phải nghĩ tới cô gái này có bệnh, Đoan Mộc Mộc thật hận không thể tiến lên cho cô ta một bạt tai.

“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc cực kỳ ghét bộ dáng bây giờ của cô ta, nhưng Tần Quỳnh lại bắt cô chặt hơn, sức lực này hình như gom toàn bộ thù hận lại tập hợp ở ngón tay của cô ta, Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa với cô ta, nhưng cô ta căn bản không buông tay, Đoan Mộc Mộc chỉ đành túm cô ta.

Tay Đoan Mộc Mộc còn chưa chạm vào cô ta, cũng cảm giác tay chợt bị lôi kéo, sau đó rơi vào trên đầu vai Tần Quỳnh, sau đó nữa liền nhìn thấy thân thể Tần Quỳnh ngửa ra sau ––

“A…” Tiếng rít chói tai vang lên, thân thể Đoan Mộc Mộc bị Tần Quỳnh dắt hướng lăn xuống lầu dưới.

Thời khắc Đoan Mộc Mộc bị đụng choáng váng đầu, cô nhìn thấy có hai bóng người chạy nhanh tới, một là Lãnh An Thần, một là Đỗ Vấn, nhưng khi thân thể của cô dừng lại thì thấy Lãnh An Thần đang ôm Tần Quỳnh, mà giờ khắc này người ôm lấy cô là Đỗ Vấn.

Đây chính là lựa chọn…

Đoan Mộc Mộc nhớ lại lần tai nạn xe cộ…

“Cô, tại sao cô muốn đẩy tôi?” Ngón tay mảnh khảnh của Tần Quỳnh chỉ hướng Đoan Mộc Mộc.

Đoan Mộc Mộc sững sờ, lại nghe Tần Quỳnh nói tiếp, “An Thần, anh thấy chưa, cô ta căn bản là muốn giết em, cô ta sợ em cướp anh…”

Ánh mắt Lãnh An Thần lại nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, tròng mắt đen nhánh giống như chứa hơi mù làm cho người ta không thấy rõ, nhưng vẻ nguội lạnh này cũng khiến không khí chung quanh đông kết.

Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, cô rất muốn mở miệng giải thích, nhưng không cách nào mở miệng.

“An Thần, An Thần, em thật khó chịu…” Tần Quỳnh yếu ớt lên tiếng, sau đó nghiêng đầu, ngả vào trong ngực Lãnh An Thần.

“Tần Quỳnh ––” Lãnh An Thần vội vàng kêu khẽ, sau đó lớn tiếng la ầm lên, “Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!”

Đoan Mộc Mộc nhìn anh ôm lấy Tần Quỳnh chạy ra ngoài, nhìn cũng chưa từng nhìn mình một lần, tròng mắt tối xuống lần nữa, giống như là thế giới đến ngày tận thế.

Chapter
1 Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2 Chương 2: Cô có BB!
3 Chương 3: Không kết hôn với cô!
4 Chương 4: Thật sự gả cho anh
5 Chương 5: Có người đang nghe!
6 Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7 Chương 7: An phận một chút!
8 Chương 8: Lão sắc lang!
9 Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10 Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11 Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12 Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13 Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14 Chương 14: Quyến rũ anh!
15 Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16 Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17 Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18 Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19 Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20 Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21 Chương 21: Gây tại quầy rượu
22 Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23 Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24 Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25 Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26 Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27 Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28 Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29 Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30 Chương 30: Hộp quà thần bí
31 Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32 Chương 32: Chỉ có thể là anh
33 Chương 33: Nhốt cô cả đời
34 Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35 Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36 Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37 Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38 Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39 Chương 39: Anh xin lỗi!
40 Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41 Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42 Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43 Chương 43: Cô nói thật
44 Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45 Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46 Chương 46: Khiến cô đau lòng
47 Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48 Chương 48: Đi tắm
49 Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50 Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51 Chương 51: Tối nay tạo người đi
52 Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53 Chương 53: Thích cô
54 Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55 Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56 Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57 Chương 57: Cô nên rời đi
58 Chương 58: Không muốn cho cô đi
59 Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60 Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61 Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62 Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63 Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64 Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65 Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66 Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67 Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68 Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69 Chương 69: Đồng ý sinh con
70 Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71 Chương 71: Bị chụp hình trộm
72 Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73 Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74 Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75 Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76 Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77 Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78 Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79 Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80 Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81 Chương 81
82 Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83 Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84 Chương 84: Kêu tên ai!
85 Chương 85: Rơi vào hồ nước
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88 Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89 Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90 Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91 Chương 91: Cô mang thai!
92 Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93 Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94 Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95 Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96 Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97 Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98 Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99 Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100 Chương 100: Vạch trần thân thế
101 Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102 Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103 Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104 Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105 Chương 105: Có thể chết vì cô
106 Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107 Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108 Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109 Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110 Chương 110: Không thể không có cô
111 Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112 Chương 112: Được cầu hôn
113 Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114 Chương 114: Cởi hết xuống!
115 Chương 115: Nông nô nổi dậy
116 Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117 Chương 117: Cô uống say
118 Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119 Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120 Chương 120: Phụ nữ trả thù
121 Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122 Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123 Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124 Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125 Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126 Chương 126
127 Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128 Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129 Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130 Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131 Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132 Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133 Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134 Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135 Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136 Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137 Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138 Chương 138: Là anh ép cô đi
139 Chương 139: Đó là con của cô
140 Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141 Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142 Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143 Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144 Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145 Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146 Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147 Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148 Chương 148: Cô muốn đi
149 Chương 149: Nụ hôn rất khác
150 Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151 Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152 Chương 152: Không thấy Huân Huân
153 Chương 153: Gặp lại người xưa
154 Chương 154: Thụ thai thành công
155 Chương 155: Cô ta trở lại
156 Chương 156: Anh đã từng tự sát
157 Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158 Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159 Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160 Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161 Chương 161: Tát cô một cái
162 Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163 Chương 163: Không ngờ có bầu
164 Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165 Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166 Chương 166: Không thấy anh
167 Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168 Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169 Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170 Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171 Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172 Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173 Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174 Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175 Chương 175: Anh đang ghen
176 Chương 176: Điều tra chân tướng
177 Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178 Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179 Chương 179: Cô là thuốc của anh
180 Chương 180: Xung đột chính diện
181 Chương 181: Muốn ly hôn thật
182 Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183 Chương 183: Chứng minh yêu anh
184 Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185 Chương 185: Người đàn ông biến thái
186 Chương 186: Tôi không nguyện ý
187 Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188 Chương 188: Lần này là cô quên anh
189 Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190 Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191 Chương 191: Oan gia vui mừng
192 Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2
Chương 2: Cô có BB!
3
Chương 3: Không kết hôn với cô!
4
Chương 4: Thật sự gả cho anh
5
Chương 5: Có người đang nghe!
6
Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7
Chương 7: An phận một chút!
8
Chương 8: Lão sắc lang!
9
Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10
Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11
Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12
Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13
Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14
Chương 14: Quyến rũ anh!
15
Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16
Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17
Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18
Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19
Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20
Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21
Chương 21: Gây tại quầy rượu
22
Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23
Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24
Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25
Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26
Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27
Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28
Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29
Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30
Chương 30: Hộp quà thần bí
31
Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32
Chương 32: Chỉ có thể là anh
33
Chương 33: Nhốt cô cả đời
34
Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35
Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36
Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37
Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38
Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39
Chương 39: Anh xin lỗi!
40
Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41
Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42
Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43
Chương 43: Cô nói thật
44
Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45
Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46
Chương 46: Khiến cô đau lòng
47
Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48
Chương 48: Đi tắm
49
Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50
Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51
Chương 51: Tối nay tạo người đi
52
Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53
Chương 53: Thích cô
54
Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55
Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56
Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57
Chương 57: Cô nên rời đi
58
Chương 58: Không muốn cho cô đi
59
Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60
Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61
Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62
Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63
Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64
Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65
Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66
Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67
Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68
Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69
Chương 69: Đồng ý sinh con
70
Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71
Chương 71: Bị chụp hình trộm
72
Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73
Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74
Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75
Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76
Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77
Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78
Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79
Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80
Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81
Chương 81
82
Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83
Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84
Chương 84: Kêu tên ai!
85
Chương 85: Rơi vào hồ nước
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88
Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89
Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90
Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91
Chương 91: Cô mang thai!
92
Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93
Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94
Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95
Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96
Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97
Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98
Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99
Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100
Chương 100: Vạch trần thân thế
101
Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102
Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103
Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104
Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105
Chương 105: Có thể chết vì cô
106
Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107
Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108
Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109
Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110
Chương 110: Không thể không có cô
111
Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112
Chương 112: Được cầu hôn
113
Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114
Chương 114: Cởi hết xuống!
115
Chương 115: Nông nô nổi dậy
116
Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117
Chương 117: Cô uống say
118
Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119
Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120
Chương 120: Phụ nữ trả thù
121
Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122
Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123
Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124
Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125
Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126
Chương 126
127
Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128
Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129
Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130
Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131
Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132
Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133
Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134
Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135
Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136
Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137
Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138
Chương 138: Là anh ép cô đi
139
Chương 139: Đó là con của cô
140
Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141
Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142
Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143
Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144
Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145
Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146
Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147
Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148
Chương 148: Cô muốn đi
149
Chương 149: Nụ hôn rất khác
150
Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151
Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152
Chương 152: Không thấy Huân Huân
153
Chương 153: Gặp lại người xưa
154
Chương 154: Thụ thai thành công
155
Chương 155: Cô ta trở lại
156
Chương 156: Anh đã từng tự sát
157
Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158
Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159
Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160
Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161
Chương 161: Tát cô một cái
162
Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163
Chương 163: Không ngờ có bầu
164
Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165
Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166
Chương 166: Không thấy anh
167
Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168
Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169
Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170
Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171
Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172
Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173
Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174
Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175
Chương 175: Anh đang ghen
176
Chương 176: Điều tra chân tướng
177
Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178
Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179
Chương 179: Cô là thuốc của anh
180
Chương 180: Xung đột chính diện
181
Chương 181: Muốn ly hôn thật
182
Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183
Chương 183: Chứng minh yêu anh
184
Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185
Chương 185: Người đàn ông biến thái
186
Chương 186: Tôi không nguyện ý
187
Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188
Chương 188: Lần này là cô quên anh
189
Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190
Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191
Chương 191: Oan gia vui mừng
192
Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần